Trong nháy mắt ta liền sững sờ, liền phất tay để cho bọn họ buông thiếu phụ kia ra. Mang nàng trở lại khóa viện của ta, nhìn nàng mồ hôi đầm đìa đầu tóc rối loạn bộ dáng chật vật, liền nói: "Ngươi rửa mặt chải đầu một phen rồi lại nói."
Nàng khom người, liền tự động ngồi vào trước bàn trang điểm bó tóc lại, dùng nước ấm Đông Vân bưng tới lau mặt và tay, cuối cùng sửa sang lại quần áo, đi tới trước mặt ta. Mới vừa rồi không có chú ý, màu da nữ tử này trắng noãn, mặt trái xoan sáng bóng loáng như trứng gà bóc vỏ, chỉ là quyến rũ người nhất là đôi mắt, con ngươi dường như không phải đen nhánh, mà là màu nâu sẫm tương tự hổ phách, lông mi dày nhấp nháy, xinh đẹp làm cho người thích! Nàng nhẹ nhàng khẽ chào, khẩn cầu nhìn ta nói: "Phúc tấn, ta thật sự là không có biện pháp khác, cầu xin ngươi cứu chàng!"
"Cứu người nào?" Ta kéo nàng ngồi lên kháng nói: "Ngồi nói."
Nàng kích động nắm tay của ta: "Phúc tấn, ta chỉ có thể tìm ngươi thôi! Lý Dung từng nói qua ngươi là đường tỷ của chàng."
Ta cầm ngược lại tay của nàng hỏi: "Lý Dung hắn làm sao vậy?"
"Trước đó vài ngày chàng đi Tứ Xuyên, hôm qua Chu tiên sinh tới tìm chàng, ta nói hướng đi của chàng, hắn liền biến sắc, lẩm bẩm nói cái gì ‘ xong rồi hỏng rồi ’. Lòng ta bất an, truy hỏi Chu tiên sinh, thế nhưng hắn chỉ lắc đầu thở dài, cái gì cũng không chịu nói liền đi mất. Ta càng nghĩ càng không đúng, một đêm không ngủ, muốn đi tìm Chu tiên sinh, lại không biết hắn nghỉ ngơi ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đến Phúc tấn!" Tâm tình nàng có phần hỗn loạn, nói tới nói lui lời nói không mạch lạc.
Ta muốn làm rõ ràng chân tướng, cắt ngang nàng, hỏi: "Chu tiên sinh là ai? Lý Dung đi Tứ Xuyên làm cái gì?"
Nàng đại khái cũng cảm thấy vừa rồi mình nói chuyện không có mạch lạc, uống một hớp trà, nói trở lại từ đầu. Thì ra là Lý Dung sau khi tới kinh liền ở trong phủ Quý Tự làm môn khách, nghe cách nói của nàng, thật sự đã làm tốt vài chuyện, có lẽ là tính tình thích hợp, mặc dù Quý Tự thưởng thức hắn, nhân duyên cũng không tốt như vậy. Hai năm qua, Quý Tự vài lần đề cập tới muốn cho hắn một chức quan, tuy nhiên cũng bị hắn dùng ngôn từ uyển chuyển cự tuyệt rồi. Mấy tháng trước, khi Quý Tự bệnh nặng, cũng nhớ tới Lý Dung, biết trong kinh những người khác chưa chắc dung nạp được hắn, liền tiến cử hắn cho đệ tử kiêm cháu rễ của mình, Thời Nhiệm Tứ Xuyên Tuần phủ Niên Canh Nghiêu.
"Hắn ở trong kinh nhiều năm như vậy, coi như bây giờ không muốn có liên quan họ hàng thân thiết với ta, cũng nên thông báo cùng cha nương và các muội muội một chút, không biết người trong nhà thay nhau lo lắng cho hắn sao?" Thì ra là đều lượn quanh ở dưới mí mắt nhiều năm như vậy, tiểu tử này thật là khiến cho người ta nhức đầu!
"Chàng hàng năm đều đã gửi tin báo bình an cho trong nhà." Nàng vì Lý Dung biện bạch nói: "Sau khi Quý Tự đại nhân qua đời, ta cũng nói với chàng, một khi đã như vậy, còn không bằng tới tìm Phúc tấn. Thế nhưng chàng lại nói, ‘ Vậy thì có ý tứ gì? Đại Bá phụ lão luyện cần cù, bàn về thành quả bàn về tuổi tác bàn về thanh quan, phải cất nhắc thăng chức đều theo lẽ thường là chuyện cần phải làm, nhưng nàng nghe bên ngoài nghị luận, chỉ một câu, hưởng ké ân huệ nữ nhi. Nếu bây giờ đi đầu nhập vào Thập Tứ gia, còn không bằng cùng nàng về với ông bà mở trường tư thục hoặc làm vài mẫu ruộng nước cho tự tại ’. . . . . ."
Ai, cha có mấy nhi nữ như chúng ta, cũng chưa hẳn là phúc.
Nàng thấy sắc mặt ta không tốt, chậm rãi thu miệng lại. Ta sửa sang lại tay áo nói: "Hắn đi Tứ Xuyên tìm Niên Canh Nghiêu kia hả?"
"Chàng nói không thể cô phụ ý tốt của Quý Tự đại nhân, cho nên quyết định đi Thành Đô bái kiến Tuần phủ Niên đại nhân trước. Hơn nữa chàng còn từng cùng trưởng tử của Niên đại nhân có giao hảo, coi như thăm viếng bạn cũ cũng tốt." Nàng đáp.
Ta uống một hớp trà, lại hỏi: "Đây không phải là rất tốt sao? ‘ Chu tiên sinh ’đó, hắn đang làm cái gì? Vì sao ngươi lại tin lời hắn nói?"
"Ta nghe Quân Bằng. . . . . . Quân Bằng là biệt hiệu của chàng, Lý Dung gọi hắn là ‘ Tĩnh Trai tiên sinh ’, chỉ là thỉnh thoảng có lui tới. A, đúng rồi, vị Chu tiên sinh kia đã từng vì chủ tử hắn chiêu mộ Quân Bằng, mặc dù Quân Bằng rất kính trọng hắn, chỉ là vẫn không có đồng ý. Về sau Chu tiên sinh cũng không nói ra, tới nhà chỉ là uống rượu tán gẫu. Trong đêm qua Chu tiên sinh, nghe Quân Bằng đi Tứ Xuyên đến chỗ của Niên đại nhân, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Mặc dù hắn không nói, nhưng ta biết nhất định có chuyện gì rồi!" Nàng nói xong cắn môi nhìn ta.
Chu Tĩnh Trai Chu Tĩnh Trai, danh tự này rất quen thuộc. . . . . . Đúng rồi, chính là Chu Tòng Thiện!
"Phúc tấn, làm sao vậy?" Có lẽ nàng nhìn ra ta bất thường, nghi ngờ hỏi.
Ta đặt ly trà xuống, nói: "Không có gì. Chuyện của Lý Dung ta biết rồi, sẽ sai người đi hỏi thăm chuyện này. Ngươi về nhà chờ tin trước đi, muốn hỏi điều gì sẽ tìm ngươi."
Nàng đầu tiên là không muốn, chỉ là rất nhanh biết được trước mắt bản thân mình cũng không làm được cái gì, đành phải đồng ý. Nàng đi tới cửa, ta gọi nàng đứng lại hỏi: "Lý Dung là dùng biệt hiệu gọi là Lý Quân Bằng?" Nàng gật đầu. Ta lại hỏi, "Còn chưa có hỏi ngươi tên gì, ngươi là thê tử của hắn à?"
Mặt nàng trắng toát không còn một chút máu, cắn răng nói: "Chúng ta. . . . . . Vẫn chưa bái đường."
Cái này xác thực ngoài dự liệu của ta, nhưng ta bội phục dũng khí của nàng, mỉm cười nói: "Tình cảm tồn tại, có làm lễ hay không ngược lại không quan trọng."
Nước mắt nàng chảy xuống, phúc phúc xoay người liền đi, trước khi bước ra ngưỡng cửa, quay đầu nhìn ta nói: "Ta tên là Ân Lam."
Nàng vừa mới đi, ta liền phân phó chuẩn bị xe. Chuyện này then chốt ta nhìn không ra, Thập Tứ là không thể hỏi, chỉ có thể tìm Thập Tam thôi.
Cùng Thập Tam cũng không có cách nào nói hết đầu đuôi gốc ngọn, vì vậy tán gẫu hồi, vòng quanh một vòng, ta mới hỏi: "Ngươi có biết Tuần phủ đương nhiệm ở Tứ Xuyên hay không?"
"Niên Canh Nghiêu?" Hắn nghi hoặc nói: "Tại sao hỏi tới hắn?"
"A, hai ngày trước hắn đưa tới vài hũ men Miên Trúc, thỉnh Thập Tứviết mấy chữ cho thân hào nông thôn địa phương tu sửa đền thờ Thủy thần. Mấy tháng trước còn đưa qua hai giỏ vải." Ta điềm nhiên như không có việc gì trả lời.
"Ha ha, tiểu tử này!" Hắn cười nói, "Nhưng mà hắn muốn an phận mới là lạ!"
"Hắn thế nào hả?"
Thập Tam thu lại ý cười, nói: "Nói đến một người ngươi nhất định biết, Trắc phi Niên Thị của Tứ ca, Niên Canh Nghiêu chính là huynh trưởng của nàng."
Ta có chút ngốc lăng, ta vậy mà không biết. Thập Tam lại nói: "Hắn ở trong triều cũng coi như là kỳ nhân, giữa năm ba mươi chín đậu tam giáp Tiến Sĩ, về sau một bước lên mây, không tới mười năm liền bò lên vị trí Nhị phẩm Tuần phủ. Chỉ là thiếu niên đắc chí, có chút ngông cuồng cũng tránh không được chỗ khó."
"Hắn là Tứ. . . . . . môn hạ Ung vương gia?" Ta hỏi.
Thập Tam gạt lá trà nói: "Theo lý thuyết thì phải . . . . . Chỉ là, nguyên thê của hắn là Minh Châu đích tôn nữ Dung Nhược Trường, Quý Tự lại từng là thầy của hắn, hiễn nhiên cùng Bát ca bọn họ giao tình không tồi. Lại nói người này sống có tâm nhãn. . . . . . Nói cho ngươi một câu chuyện cười, có một người gọi Mạnh Quang Tổ lấy cờ hiệu của Tam ca khắp nơi giả danh lừa bịp, mọi việc đều thuận lợi, đến Tứ Xuyên, Niên Canh Nghiêu cũng đối đãi như thượng khách, cho bạc cho ngựa, tháng trước người này bị bắt chém đầu. Tứ ca biết, viết thơ chửi mắng một trận. Đoán chừng tiểu tử kia lúc này ở trong lòng còn lo sợ! Ai, chỉ là chuyện này cũng không dám nói với người ngoài."
"Ừ, ta sẽ không nói với Thập Tứ." Lòng ta kêu không tốt, Lý Dung làm việc cho Quý Tự, chỉ sợ sớm đã trêu chọc Ung vương ghét hận, mà Niên Canh Nghiêu bị trách, tự nhiên tìm cách lấy công chuộc tội, chỉ sợ hắn nghĩ ra loại biện pháp có một không hai. . . . . . Chu Tĩnh Trai kia, xem ra cùng Lý Dung từng có giao hảo, hắn là người bên cạnh Ung Thân Vương, cho nên rất rõ ràng tình cảnh không ổn của Lý Dung hiện nay.
Ta vội vàng rời phủ Thập Tam, về đến nhà,Thập Tứ lại cao hứng bừng bừng chào đón nói: "Đi đâu vậy? Mau thay quần áo, đêm nay Hoàng a mã mở gia yến ở trong viện."
Trên bữa tiệc không thể yên lòng, may mà ngồi cùng với Qua Nhĩ Giai thị ở trong góc, không ai chú ý, hiển nhiên cũng không quá ồn ào. Chỉ là sau khi Đông Đông ăn no có hơi ầm ĩ một chút, một hồi muốn ta kể chuyện xưa, một hồi muốn đi tìm Hoằng Trú chơi, hoặc là lầm bầm lầu bầu nói: "Nương, hồ lô của Nhị ca đẹp mắt lắm, con dế ở bên trong kêu rất lớn á."
Ta không tâm tư ứng phó nàng, thuận miệng lên tiếng: "Ừ, sớm mai bảo Nhị ca con tìm cho con một con."
"Nương, người bảo Nhị ca bắt cho con một con, lợi hại hơn con kia của hắn, có được hay không?" Nàng ôm lấy cổ của ta dựa vào trong lòng ta làm nũng.
Nàng nói gì ta đều đáp được, nàng rất vui vẻ "Chụp chụp" hôn lên mặt của ta.
Sau khi tiệc tan, theo Qua Nhĩ Giai đi chỗ Đức Phi, đụng phải Thập Tứ cùng hai ca ca tới thỉnh an. Ba nam nhân, một phòng nữ nhân, còn có mấy tiểu bối lần lượt hành lễ. Đức Phi nhìn tình cảnh con cháu đầy đàn vui mừng vô cùng, chỉ là nàng rất mau mệt mỏi, buổi chiều lại vừa dân trai cung cho Phật tổ, liền bảo các nhi tử con dâu tự đi xem đèn trong viện.
Các nam nhân đi ở phía trước, nhẹ giọng trò chuyện với nhau, đại đội nữ nhân hài tử thì đi ở phía sau, cười khe khẽ tán gẫu với nhau. Vào trong viện liền loạn cả lên, các a ca phúc tấn từ nơi ở của các nương nương khác thỉnh an cùng đi ra ngoài xen lẫn một đoàn, chào hỏi, nói chuyện phiếm. Ta túm chặt Đông Đông như con thỏ nhảy tưng tưng, đứng ở dưới hành lang buộc nàng thuộc một bài thơ trên một chiếc đèn lồng, nhìn bọn Thập Tứ ở phía xa. Trong lòng không phải là không nôn nóng, nhưng lúc này, có thể nói chuyện đó với ai đây!
Thập Tứ nói chuyện với Thành Thân Vương xong, rời khỏi đám người, quay đầu chung quanh, thấy chúng ta liền cười đi về phía này. Có thể nói cho hắn biết không? Cũng có thể nhờ Thập Tứ giúp một tay đi tìm Niên Canh Nghiêu đòi người. . . . . .
Trong nháy mắt quỳ xuống đất cúi đầu nghênh giá, ta ý thức được chuyện này không thể nói với Thập Tứ. Lý Dung tám mươi chín phần trăm đã rơi vào trong tay Niên Canh Nghiêu, nếu Thập Tứ đi tìm hắn đòi người, hắn không dám công khai cự tuyệt Thập Tứ, lại tuyệt không thể đắc tội chủ tử hắn, dưới tình thế khó xử, vô cùng có khả năng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, sẽ liều chết không nhận.
Ta nghe được tiếng giày " Soàn soạt" từ xa đến gần, lúc dừng lại, chính là giọng trầm thấp của Hoàng đế: "A, đều ở đây cả à!" Yên lặng mấy giây, hắn lại nói: "Các ngươi cũng chớ quỳ nữa, tự giải tán đi. Thập Tứ a ca, bồi trẫm đi một chút."
Ta ngẩng đầu, nhìn về phía không xa trước mặt, Thập Tứ đáp lại một tiếng "Vâng", đứng dậy trong đám người đi ra, theo Hoàng đế từ từ đi xa. Cho đến khi Đông Đông vừa gọi vừa kéo, ta mới chống đầu gối tê mỏi đứng lên. Sau đó liền phát hiện người chung quanh đã tản đi bớt, người của Ung Vương Phủ cũng từng người rời đi. Vì thế ta cúi người nói với Đông Đông: "Con không phải muốn tìm Hoằng Trú sao? Hắn đang ở đâu?"
"Chỗ." Nàng nhìn nhìn ta nói, sau đó nhìn về phía người của Ung Vương Phủ liền kêu, "Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ!"
Lý thị dắt Hoằng Trú dừng lại nhìn nàng. Ung Thân Vương cũng dừng bước xoay người, cười ngoắc tay nói: "Đông Đông, tới đây."
Đông Đông chạy tới, liền bị hắn một phát ôm lấy: "Tiểu nha đầu, lại nặng thêm rồi."
Đông Đông cười khanh khách, bẻ ngón tay nói: "Con muốn nặng hơn Tiểu Ngũ! Vừa rồi ăn hai chén cơm."
Lý thị mặt không thay đổi lướt nhanh qua ta một cái, cúi đầu nói với Hoằng Trú nói hai câu, liền dẫn Hoằng Thời theo Na Lạp Thị rời đi.
Ung Thân Vương để Đông Đông xuống, nàng liền chạy qua kéo Hoằng Trú, ta dặn dò: "Đừng chơi quá mức." Nàng cũng không quay đầu lại, "Nha" một tiếng liền chạy đi mất, các ma ma vội vàng đuổi theo.
Ung Thân Vương nhìn bọn chúng chạy đi xa, liền xoay người muốn đi, ta vội vàng gọi hắn lại: "Vương Gia!"
Hắn sửng sốt liếc nhìn ta, nhíu mày chỉnh lại tay áo, cũng không nói một lời.
Ta nhìn chung quanh một chút, thấy hạ nhân đều đã cách khá xa, liền đi lại gần một chút nói: "Có thể kiếm một chỗ nói chuyện hay không."
Hắn bỗng nhiên bật cười, sau đó nhấc chân rời đi, dưới tình thế cấp bách ta đuổi theo mấy bước, thế nhưng hắn lại xoay người lại vứt cho ta một câu: "Giờ dần mỗi ngày, ta đều đi vào rừng phía sau Viên Minh Viên loanh quanh tản bộ. Có chuyện, liền đến lúc rồi hãy nói."
Ta chỉ có thể nhìn hắn nghênh ngang rời đi.
Buổi tối xuất cung trên đường về Tuyết Đường viên, cảm xúc của Thập Tứ vẫn còn trong trạng thái kích động, còn chưa có về tới nhà liền nói với ta: "Ta đi chỗ của Bát ca. Các nàng đi về trước, buổi tối tự mình ngủ trước đi, không cần chờ ta." Nói xong dẫn theo mấy thị tòng, cưỡi ngựa rời đi.
Hắn cả đêm không có trở về, ta cũng cả đêm ngủ không ngon. Giờ dần không trong mong cũng tới, nói với Đông Vân muốn ra ngoài, không muốn kinh động người khác, nàng cũng không hỏi nhiều, toàn bộ để ta tự sắp xếp ổn thỏa. Ta không cho nàng đi cùng, nàng liền kiên trì ở bên ngoài cửa phụ chờ ta.
Trời còn chưa sáng, bốn phương một mảnh tối đen, ta xách theo đèn lồng, nhìn bóng cây trong rừng giống như quỷ ảnh lắc lư. Áo khoác da cừu vẫn không thể ngăn cản hết khí lạnh trước bình minh đầu mùa đông, toàn thân run rẩy. Đi thật lâu, rốt cuộc trông thấy một ngọn đèn dầu trước mặt.
Ta lắc đầu trả lời: "Sai lầm rồi, bởi vì hắn kêu ta ngạch nương, ngươi chỉ biết cùng ta hô to gọi nhỏ. Giúp người thân không giúp chỉ biết lý sự."
Hoằng Minh giận đến bụng nhỏ cũng muốn lồi đi ra, muốn tranh luận nữa, lại nghe Thư ma ma nói: "Ai, gia tới."
Chúng ta đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi hành lang xa xa có mấy người đi qua hướng bên này, nhìn bóng dáng dẫn đầu chắc là Thập Tứ. Hoằng Minh khẽ gọi một tiếng: "Ama!" Liền như con ruồi không đầu đi loạn. Hoằng Ánh cũng giùng giằng muốn chạy. Hai đứa bé này xem cha chúng như ôn thần sao?
Ta ôm lấy Hoằng Ánh, không để cho hắn động. Hoằng Minh thấy không còn đường để trốn, cho nên nhấc khăn trải bàn lên chui vào xuống dưới bàn. A, ta quên nói cho hắn biết, có Mẫn Mẫn ở dưới đó.
Hoằng Minh để khăn trải bàn xuống liền làm ổ trong đó không có động tĩnh, xem ra cùng Mẫn Mẫn bình an vô sự. Thập Tứ rất nhanh đi tới gần, ta đứng dậy, hắn xoải một bước dài đến bên cạnh ta, cầm tay của ta. Hắn nhìn ta chằm chằm, có chút nóng nảy mà nói: "Trước kia. . . . . . Sau này sẽ không rồi."
Cái gì trước kia sau này? Ta nghi ngờ nhìn hắn một chút, bất quá lại lo lắng một đứa bé một con mèo dưới bàn, liền nói: "Chút nữa còn phải Bái Nguyệt, ngươi không đi chuẩn bị sao?"
"Cái này cần phải đi thay quần áo khác." Hắn còn lôi kéo ta không thả, chợt cúi đầu nhìn thấy Hoằng Ánh, liền trừng mắt nhìn hắn.
Hoằng Ánh nắm vạt áo ta trốn sau lưng ta không chịu ra ngoài, ta sờ sờ đầu của hắn an ủi. Thập Tứ tiến tới sau lưng ta hỏi: "Ngươi thế nào ở nơi này?" Hoằng Ánh liền trốn sang bên kia, nhất định không nhìn cha hắn. Thập Tứ chấp nhất muốn xách Hoằng Ánh đi ra ngoài: "Tránh cái gì?" Ta một phen ôm lấy Hoằng Ánh, nói: "Hắn khóc, ngươi biết dỗ sao?"
Thập Tứ sững sờ nhìn ta, lắc đầu một cái. Ta nói: "Vậy thì chớ gây chuyện, ta đang mặc bộ quần áo mới." Hoằng Ánh ôm lấy cổ của ta, đầu cũng không chịu ngẩng lên, cha hắn nếu làm hắn khóc, khẳng định nước mắt nước mũi trát đầy thân ta.
Thập Tứ nhẹ giọng hỏi: "Nàng thích nó sao?"
Ta trả lời: "Bọn chúng thật giống ngươi. Chơi rất khá." Ta lại nói mấy câu, đuổi Thập Tứ đi. Đá đá dưới bàn, nói: "Đi ra. Tìm Hằng Nga đủ chưa?"
Khăn trải bàn động mấy cái, đầu tiên là cái mông Hoằng Minh ra ngoài, ngồi dậy quay ra sau, mọi người nhìn đến bộ dáng kia của hắn, cười đến ngửa tới ngửa lui, Thư ma ma cũng không nhịn được. Mẫn Mẫn bị hắn ôm ở trong tay, toàn bộ đuôi sam tụt ra ngoài, bắt đầu rối tung từ đỉnh đầu, giống như uốn tóc qua, bím tóc tua ra cụp xuống, mắt thấy cũng sắp rớt xuống đất. Hằng Nga không có, bất quá tìm được thỏ ngọc, không, ngọc miêu.
Ta hết sức nhịn cười, nói: "Xem ra nó thật thích của ngươi. . . . . ." Tóc.
Đông Vân nhận lấy Mẫn Mẫn, ta kiểm tra trên mặt và trên người hắn có dấu vết bị cắn bị cào hay không, cư nhiên không có, xem ra Mẫn Mẫn đối với hắn rất thân thiện. Hoằng Minh miệng mếu máo, rốt cuộc oa oa khóc lên, sau đó liền nhào tới trong ngực ta. Quần áo mới của ta . . . . .
Hoằng Ánh ở một bên nhiều hứng thú quan sát ca ca, Hoằng Minh so với Hoằng Ánh sức hơi lớn, ta bị hắn ghìm chặt có chút khó thở, nhưng mà vẫn miễn cưỡng nói với Đông Vân cùng Thư ma ma: "Chuẩn bị y phục. . . . . . Thư ma ma, chải đầu cho hai a ca."
Bái Nguyệt từ trước đến giờ do nữ nhân chủ trì, Đích Phúc Tấn Hoàn Nhan Thị việc nhân đức không nhường ai trở thành chủ tế. Nàng quỳ ở phía trước, chúng ta theo thứ tự quỳ phía sau nàng, quay về phía mặt trăng sáng thật là nễ mặt dập đầu ba cái. Sau khi xong, đốt giấy ánh trăng ngay tại chỗ.
Các tiết mục này của nữ nhân, tới đó là kết thúc. Chờ chúng ta đều rút lui ra khỏi đây, liền đến phiên Thập Tứ tế bái. Phó Hữu Vinh mới vừa để xuống cái đệm cho hắn, liền có một cỗ gió lớn thổi qua. Mắt thấy trăng sẽ ẩn đi, Thập Tứ nhanh chóng dập đầu xong, vừa muốn đứng dậy, mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống, hắn còn chưa có phản ứng kịp, liền ào ào xối xuống toàn thân hắn.
Nam nhân quả nhiên không được Thái Âm tinh quân thích a!
Hoàng đế còn chưa có hồi kinh, trên căn bản Thập Tứ mỗi ngày cũng cần thường trực đi làm, có lúc buổi tối cũng không về nhà, cảm giác cùng hai tháng trước không có khác biệt lớn. Ngày hôm qua Trung thu buông lỏng một buổi chiều, hôm nay như cũ dậy sớm bắt đầu đi làm việc. Ta thì nhận được tin tức của Văn Khuê Đường , có một số sách mới hoàn thành in ấn, hôm nay được bày bán, vì vậy buổi sáng liền chạy tới phố Long Phúc Tự đi dạo.
Ở độ sâu ba gian, an tĩnh, tràn đầy giấy mực mùi thơm tiệm ăn đợi trong hai canh giờ, quét qua thẻ hướng dẫn bên ngoài từng nhóm hộp sách trên kệ, chọn lựa mấy quyển cảm thấy hứng thú. Thuận tiện để cho bọn họ giúp ta sửa chữa một quyển bức vẻ khắc bản bị mốc một phen. Trong tiệm cũng cho thiếu, chẳng qua ta vẫn không có khó khăn trong chi tiêu, số lượng cũng không lớn, đều trả hết tại chỗ.
Buổi trưa trở lại trong phủ, không đợi vào viện, liền thấy Phó Hữu Vinh ra đón. Hắn thỉnh an, còn chưa có xong toàn bộ liền vội vã ngồi dậy nói: "Phúc Tấn ngài trở lại rồi!"
Nhìn hắn ở đây, thì biết Thập Tứ cũng khẳng định ở nhà, hắn hôm nay kết thúc công việc thật sớm a. Ta vừa đi vừa nói: "Thế nào, chờ ta trở lại vo gạo nấu cơm?"
Phó Hữu Vinh hắc hắc cười theo hai tiếng, thấp giọng trả lời: "Buổi sáng hôm nay thân thể gia khó chịu, còn có chút nóng lên, nghĩ là tối hôm qua mắc mưa, bị chút phong hàn."
Bị bệnh? Không phải ngất xỉu bị nâng trở lại đi. Ta dừng lại bước chân, cau mày hỏi: "Rất nghiêm trọng? Uống thuốc chưa?"
Hắn trả lời: "Mới vừa chẩn mạch. Gia trở lại vẫn nhớ tới Phúc Tấn. . . . . ."
"Ừ, vậy thì nhìn một chút." Nói xong liền vén màn lên bước vào trong phòng.
Thập Tứ chiếm cứ giường của ta, đắp một cái chăn thật dầy, cuộn thành một cuộn, chỉ có đầu lộ bên ngoài, sắc mặt có chút trắng bệch. Hắn nhìn thấy ta, liền muốn ngồi dậy, ta ra sức vỗ chăn một cái, nói: "Nằm đi, chớ giằng co."
Hắn đáng thương nhìn ta nói: "Nàng rốt cuộc đã trở lại."
"Đại phu so với ta tới trước không được sao." Ta ngồi vào mép giường, hắn mới đàng hoàng một chút.
Thư ma ma bưng chén thuốc lên, cư nhiên giao vào trên tay ta, ta xem một chút chất lỏng thảo dược màu đen bốc hơi nóng toả ra mãnh liệt, lại xem một chút Thập Tứ cuộn lấy chăn đang nằm, hỏi: "Muốn ta thử thuốc sao?"
Hắn nửa ngồi dậy dựa vào thành giường, nhận lấy chén nói: "Không cần, rất đắng." Thử một chút nhiệt độ, liền một hơi uống cạn. Thư ma ma lại bưng nước trà lên cho hắn súc miệng, ta gọi Đông Vân lấy mứt hoa quả trong hộp cầm một viên mơ khô để cho hắn ngậm.
Hắn uống thuốc liền lùi về trong chăn đổ mồ hôi, ta liền muốn xuống giường đi, hắn kéo ta hỏi: "Nàng đi đâu?"
Ta đáp: "Đến trên tháp bên kia dựa vào đọc sách." Hắn chiếm giường, ta cuối cùng phải tìm nơi khác ngủ trưa.
Hắn không buông tay, nhìn ta hỏi: "Ở nơi này xem không được sao?"
Quách Khoa đem toàn bộ sách hôm nay ta mua xếp chồng ở trên bàn đầu giường, ta thuận tay chọn một quyển, cầm cái đệm gấm tựa vào đầu giường lật xem. Thập Tứ vẫn cầm lấy tay ta, ta lật giấy bất tiện, muốn rút về lại nửa ngày giãy không ra. Ta tức giận nói: "Ta lại không thể chạy, ngươi nắm chặt ta làm gì?"
Hắn mở to mắt nhìn ta mấy giây, mặc dù buông lỏng tay, lại gối đầu đến trên đùi ta ."Cũng không phải là đứa trẻ rồi, hảo hảo nằm!" Ta vừa nói vừa đẩy hắn ra. Hắn ôm lấy eo của ta, kề mặt vào trên người ta, buồn bực nói: "Đừng động, đầu ta đau. Cho ta dựa vào một chút không được sao?"
Ta hết cách với hắn rồi, hắn ở trên người ta tìm vị trí thoải mái, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi, nhưng một tay vẫn còn ôm eo của ta. Ta cho rằng đầu của hắn chỉ để trên bụng của ta một chút hắn sẽ lấy ra thôi.
Đến lúc cơm tối, Thập Tứ đã tốt lên không sai biệt lắm, nhiệt độ cũng giảm xuống, còn xuống giường uống một chút cháo. Sau khi hắn ăn xong đi ngoài phòng đi hai vòng, uống ly trà, liền rửa mặt ngủ. Sớm một chút nằm xuống, lúc nửa đêm lại lăn qua lộn lại, làm cho ta cũng không có cách nào ngủ. Cuối cùng hắn cư nhiên huyên náo sột soạt sờ soạng bò xuống giường, ta không thể nhẫn nhịn được nữa nói: "Hơn nửa đêm ở nhà mình giả trang thành kẻ trộm rất thú vị sao?"
Hắn"A" một tiếng, nói: "Đánh thức nàng rồi hả?" Chăn đắp bị hắn kéo tới cuốn đi, bình quân một phút lật người hai lần trở lên, nếu không tỉnh đó mới là người chết."Ta đói bụng." Hắn nói xong đốt cây nến sáng lên.
Cũng canh ba rồi, người này thật biết giày vò hạ nhân. Ta xoa xoa mắt nằm xuống lại, nói: "Ngươi gọi Phó Hữu Vinh đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi ăn đi. Xong rồi trở về phòng của mình." Ban ngày hắn ngủ đủ rồi, bây giờ tới phá ta.
Thế nhưng hắn lại ôm cái hộp điểm tâm nhảy về trên giường, nói: "Ta liền ăn một chút bánh ngọt bổ sung đi." Sau đó liền rột roạt cắn. Ăn xong rồi, còn nghe được âm thanh tỏm tỏm rót trà của hắn. Sau đó, rốt cuộc an tĩnh. . . . . .
Thời điểm ta an tâm chợp mắt, hắn lại mang theo hương bánh ngọt lại gần, ở trên cổ của ta nhẹ nhàng sờ hôn. Ta quay lưng lại không để ý tới hắn, thế nhưng hắn lại lấy tay đến trước mặt cởi dây áo ngủ của ta, ôm lấy ta cứng rắn đè ta nằm ngửa ra. Môi hắn cọ xát vành tai của ta, thì thầm nói: "Hàm nhi, chậm chút rồi ngủ. . . . . ."
Ta mở mắt ra, mãnh liệt đẩy hắn ra nói: "Đừng kêu Hàm nhi." Hắn gọi như vậy, làm cho ta toàn thân ớn lạnh.
Hắn ngẩn ngơ, rồi sau đó hỏi: "Vậy kêu là gì?"
Ta nhớ tới biểu hiện ban đầu của hắn tương tự lúc Lý Hạo mười mấy tuổi, liền nói: "Hoàng thượng kim khẩu ngự ban, gọi tỷ tỷ."
Cặp mắt hắn đột nhiên nheo lại, hai ba lần lột áo ngủ của ta, ta ứng phó không kịp, đợi muốn bổ cứu thì đã chậm, đôi tay bị hắn ngăn chận. Trán hắn để trên bụng ta, lưỡi ở chung quanh rốn của ta vẽ loạn. Ta bị nhột kinh khủng, quay người trốn. Hắn gắt gao bóp chặt eo của ta, một đường hôn lên, dùng môi đồ lên hoa văn trên cái yếm." Phải làm hai con chim thêu này mệt nhoài một chút. . . . . ." Hắn dùng ngón tay khẽ vuốt ve cúi đầu xuống nhìn lông chim hoàng oanh đa dạng, giọng nói khàn khàn, "Mẫu đan đó nhìn thật đẹp."
"Ngươi nếu thích, mặc ta xem một chút!" Động thân một cái, thiếu chút nữa có thể đụng ngã lăn hắn, nhưng vẫn bị hắn ôm, áp trở về trên gối.
Hắn giữ chặt cằm của ta, liếm khóe môi ta, nói: "Tỷ tỷ? Làm đệ đệ, có thể thân tỷ tỷ như vậy sao?" Hắn một tay kéo dây yếm ra, ở trước ngực ta xoay chuyển sờ soạng, lại nói, "Có thể chạm như vậy sao?"
Ta"Ưmh" một tiếng xoay mặt qua, môi của hắn lại đuổi theo, khàn khàn nói: "Nàng là thê tử của ta, nữ nhân của ta. . . . . . Bảo bối của ta. . . . . ."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong nháy mắt ta liền sững sờ, liền phất tay để cho bọn họ buông thiếu phụ kia ra. Mang nàng trở lại khóa viện của ta, nhìn nàng mồ hôi đầm đìa đầu tóc rối loạn bộ dáng chật vật, liền nói: "Ngươi rửa mặt chải đầu một phen rồi lại nói."
Nàng khom người, liền tự động ngồi vào trước bàn trang điểm bó tóc lại, dùng nước ấm Đông Vân bưng tới lau mặt và tay, cuối cùng sửa sang lại quần áo, đi tới trước mặt ta. Mới vừa rồi không có chú ý, màu da nữ tử này trắng noãn, mặt trái xoan sáng bóng loáng như trứng gà bóc vỏ, chỉ là quyến rũ người nhất là đôi mắt, con ngươi dường như không phải đen nhánh, mà là màu nâu sẫm tương tự hổ phách, lông mi dày nhấp nháy, xinh đẹp làm cho người thích! Nàng nhẹ nhàng khẽ chào, khẩn cầu nhìn ta nói: "Phúc tấn, ta thật sự là không có biện pháp khác, cầu xin ngươi cứu chàng!"
"Cứu người nào?" Ta kéo nàng ngồi lên kháng nói: "Ngồi nói."
Nàng kích động nắm tay của ta: "Phúc tấn, ta chỉ có thể tìm ngươi thôi! Lý Dung từng nói qua ngươi là đường tỷ của chàng."
Ta cầm ngược lại tay của nàng hỏi: "Lý Dung hắn làm sao vậy?"
"Trước đó vài ngày chàng đi Tứ Xuyên, hôm qua Chu tiên sinh tới tìm chàng, ta nói hướng đi của chàng, hắn liền biến sắc, lẩm bẩm nói cái gì ‘ xong rồi hỏng rồi ’. Lòng ta bất an, truy hỏi Chu tiên sinh, thế nhưng hắn chỉ lắc đầu thở dài, cái gì cũng không chịu nói liền đi mất. Ta càng nghĩ càng không đúng, một đêm không ngủ, muốn đi tìm Chu tiên sinh, lại không biết hắn nghỉ ngơi ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đến Phúc tấn!" Tâm tình nàng có phần hỗn loạn, nói tới nói lui lời nói không mạch lạc.
Ta muốn làm rõ ràng chân tướng, cắt ngang nàng, hỏi: "Chu tiên sinh là ai? Lý Dung đi Tứ Xuyên làm cái gì?"
Nàng đại khái cũng cảm thấy vừa rồi mình nói chuyện không có mạch lạc, uống một hớp trà, nói trở lại từ đầu. Thì ra là Lý Dung sau khi tới kinh liền ở trong phủ Quý Tự làm môn khách, nghe cách nói của nàng, thật sự đã làm tốt vài chuyện, có lẽ là tính tình thích hợp, mặc dù Quý Tự thưởng thức hắn, nhân duyên cũng không tốt như vậy. Hai năm qua, Quý Tự vài lần đề cập tới muốn cho hắn một chức quan, tuy nhiên cũng bị hắn dùng ngôn từ uyển chuyển cự tuyệt rồi. Mấy tháng trước, khi Quý Tự bệnh nặng, cũng nhớ tới Lý Dung, biết trong kinh những người khác chưa chắc dung nạp được hắn, liền tiến cử hắn cho đệ tử kiêm cháu rễ của mình, Thời Nhiệm Tứ Xuyên Tuần phủ Niên Canh Nghiêu.
"Hắn ở trong kinh nhiều năm như vậy, coi như bây giờ không muốn có liên quan họ hàng thân thiết với ta, cũng nên thông báo cùng cha nương và các muội muội một chút, không biết người trong nhà thay nhau lo lắng cho hắn sao?" Thì ra là đều lượn quanh ở dưới mí mắt nhiều năm như vậy, tiểu tử này thật là khiến cho người ta nhức đầu!
"Chàng hàng năm đều đã gửi tin báo bình an cho trong nhà." Nàng vì Lý Dung biện bạch nói: "Sau khi Quý Tự đại nhân qua đời, ta cũng nói với chàng, một khi đã như vậy, còn không bằng tới tìm Phúc tấn. Thế nhưng chàng lại nói, ‘ Vậy thì có ý tứ gì? Đại Bá phụ lão luyện cần cù, bàn về thành quả bàn về tuổi tác bàn về thanh quan, phải cất nhắc thăng chức đều theo lẽ thường là chuyện cần phải làm, nhưng nàng nghe bên ngoài nghị luận, chỉ một câu, hưởng ké ân huệ nữ nhi. Nếu bây giờ đi đầu nhập vào Thập Tứ gia, còn không bằng cùng nàng về với ông bà mở trường tư thục hoặc làm vài mẫu ruộng nước cho tự tại ’. . . . . ."
Ai, cha có mấy nhi nữ như chúng ta, cũng chưa hẳn là phúc.
Nàng thấy sắc mặt ta không tốt, chậm rãi thu miệng lại. Ta sửa sang lại tay áo nói: "Hắn đi Tứ Xuyên tìm Niên Canh Nghiêu kia hả?"
"Chàng nói không thể cô phụ ý tốt của Quý Tự đại nhân, cho nên quyết định đi Thành Đô bái kiến Tuần phủ Niên đại nhân trước. Hơn nữa chàng còn từng cùng trưởng tử của Niên đại nhân có giao hảo, coi như thăm viếng bạn cũ cũng tốt." Nàng đáp.
Ta uống một hớp trà, lại hỏi: "Đây không phải là rất tốt sao? ‘ Chu tiên sinh ’đó, hắn đang làm cái gì? Vì sao ngươi lại tin lời hắn nói?"
"Ta nghe Quân Bằng. . . . . . Quân Bằng là biệt hiệu của chàng, Lý Dung gọi hắn là ‘ Tĩnh Trai tiên sinh ’, chỉ là thỉnh thoảng có lui tới. A, đúng rồi, vị Chu tiên sinh kia đã từng vì chủ tử hắn chiêu mộ Quân Bằng, mặc dù Quân Bằng rất kính trọng hắn, chỉ là vẫn không có đồng ý. Về sau Chu tiên sinh cũng không nói ra, tới nhà chỉ là uống rượu tán gẫu. Trong đêm qua Chu tiên sinh, nghe Quân Bằng đi Tứ Xuyên đến chỗ của Niên đại nhân, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Mặc dù hắn không nói, nhưng ta biết nhất định có chuyện gì rồi!" Nàng nói xong cắn môi nhìn ta.
Chu Tĩnh Trai Chu Tĩnh Trai, danh tự này rất quen thuộc. . . . . . Đúng rồi, chính là Chu Tòng Thiện!
"Phúc tấn, làm sao vậy?" Có lẽ nàng nhìn ra ta bất thường, nghi ngờ hỏi.
Ta đặt ly trà xuống, nói: "Không có gì. Chuyện của Lý Dung ta biết rồi, sẽ sai người đi hỏi thăm chuyện này. Ngươi về nhà chờ tin trước đi, muốn hỏi điều gì sẽ tìm ngươi."
Nàng đầu tiên là không muốn, chỉ là rất nhanh biết được trước mắt bản thân mình cũng không làm được cái gì, đành phải đồng ý. Nàng đi tới cửa, ta gọi nàng đứng lại hỏi: "Lý Dung là dùng biệt hiệu gọi là Lý Quân Bằng?" Nàng gật đầu. Ta lại hỏi, "Còn chưa có hỏi ngươi tên gì, ngươi là thê tử của hắn à?"
Mặt nàng trắng toát không còn một chút máu, cắn răng nói: "Chúng ta. . . . . . Vẫn chưa bái đường."
Cái này xác thực ngoài dự liệu của ta, nhưng ta bội phục dũng khí của nàng, mỉm cười nói: "Tình cảm tồn tại, có làm lễ hay không ngược lại không quan trọng."
Nước mắt nàng chảy xuống, phúc phúc xoay người liền đi, trước khi bước ra ngưỡng cửa, quay đầu nhìn ta nói: "Ta tên là Ân Lam."
Nàng vừa mới đi, ta liền phân phó chuẩn bị xe. Chuyện này then chốt ta nhìn không ra, Thập Tứ là không thể hỏi, chỉ có thể tìm Thập Tam thôi.
Cùng Thập Tam cũng không có cách nào nói hết đầu đuôi gốc ngọn, vì vậy tán gẫu hồi, vòng quanh một vòng, ta mới hỏi: "Ngươi có biết Tuần phủ đương nhiệm ở Tứ Xuyên hay không?"
"Niên Canh Nghiêu?" Hắn nghi hoặc nói: "Tại sao hỏi tới hắn?"
"A, hai ngày trước hắn đưa tới vài hũ men Miên Trúc, thỉnh Thập Tứviết mấy chữ cho thân hào nông thôn địa phương tu sửa đền thờ Thủy thần. Mấy tháng trước còn đưa qua hai giỏ vải." Ta điềm nhiên như không có việc gì trả lời.
"Ha ha, tiểu tử này!" Hắn cười nói, "Nhưng mà hắn muốn an phận mới là lạ!"
"Hắn thế nào hả?"
Thập Tam thu lại ý cười, nói: "Nói đến một người ngươi nhất định biết, Trắc phi Niên Thị của Tứ ca, Niên Canh Nghiêu chính là huynh trưởng của nàng."
Ta có chút ngốc lăng, ta vậy mà không biết. Thập Tam lại nói: "Hắn ở trong triều cũng coi như là kỳ nhân, giữa năm ba mươi chín đậu tam giáp Tiến Sĩ, về sau một bước lên mây, không tới mười năm liền bò lên vị trí Nhị phẩm Tuần phủ. Chỉ là thiếu niên đắc chí, có chút ngông cuồng cũng tránh không được chỗ khó."
"Hắn là Tứ. . . . . . môn hạ Ung vương gia?" Ta hỏi.
Thập Tam gạt lá trà nói: "Theo lý thuyết thì phải . . . . . Chỉ là, nguyên thê của hắn là Minh Châu đích tôn nữ Dung Nhược Trường, Quý Tự lại từng là thầy của hắn, hiễn nhiên cùng Bát ca bọn họ giao tình không tồi. Lại nói người này sống có tâm nhãn. . . . . . Nói cho ngươi một câu chuyện cười, có một người gọi Mạnh Quang Tổ lấy cờ hiệu của Tam ca khắp nơi giả danh lừa bịp, mọi việc đều thuận lợi, đến Tứ Xuyên, Niên Canh Nghiêu cũng đối đãi như thượng khách, cho bạc cho ngựa, tháng trước người này bị bắt chém đầu. Tứ ca biết, viết thơ chửi mắng một trận. Đoán chừng tiểu tử kia lúc này ở trong lòng còn lo sợ! Ai, chỉ là chuyện này cũng không dám nói với người ngoài."
"Ừ, ta sẽ không nói với Thập Tứ." Lòng ta kêu không tốt, Lý Dung làm việc cho Quý Tự, chỉ sợ sớm đã trêu chọc Ung vương ghét hận, mà Niên Canh Nghiêu bị trách, tự nhiên tìm cách lấy công chuộc tội, chỉ sợ hắn nghĩ ra loại biện pháp có một không hai. . . . . . Chu Tĩnh Trai kia, xem ra cùng Lý Dung từng có giao hảo, hắn là người bên cạnh Ung Thân Vương, cho nên rất rõ ràng tình cảnh không ổn của Lý Dung hiện nay.
Ta vội vàng rời phủ Thập Tam, về đến nhà,Thập Tứ lại cao hứng bừng bừng chào đón nói: "Đi đâu vậy? Mau thay quần áo, đêm nay Hoàng a mã mở gia yến ở trong viện."
Trên bữa tiệc không thể yên lòng, may mà ngồi cùng với Qua Nhĩ Giai thị ở trong góc, không ai chú ý, hiển nhiên cũng không quá ồn ào. Chỉ là sau khi Đông Đông ăn no có hơi ầm ĩ một chút, một hồi muốn ta kể chuyện xưa, một hồi muốn đi tìm Hoằng Trú chơi, hoặc là lầm bầm lầu bầu nói: "Nương, hồ lô của Nhị ca đẹp mắt lắm, con dế ở bên trong kêu rất lớn á."
Ta không tâm tư ứng phó nàng, thuận miệng lên tiếng: "Ừ, sớm mai bảo Nhị ca con tìm cho con một con."
"Nương, người bảo Nhị ca bắt cho con một con, lợi hại hơn con kia của hắn, có được hay không?" Nàng ôm lấy cổ của ta dựa vào trong lòng ta làm nũng.
Nàng nói gì ta đều đáp được, nàng rất vui vẻ "Chụp chụp" hôn lên mặt của ta.
Sau khi tiệc tan, theo Qua Nhĩ Giai đi chỗ Đức Phi, đụng phải Thập Tứ cùng hai ca ca tới thỉnh an. Ba nam nhân, một phòng nữ nhân, còn có mấy tiểu bối lần lượt hành lễ. Đức Phi nhìn tình cảnh con cháu đầy đàn vui mừng vô cùng, chỉ là nàng rất mau mệt mỏi, buổi chiều lại vừa dân trai cung cho Phật tổ, liền bảo các nhi tử con dâu tự đi xem đèn trong viện.
Các nam nhân đi ở phía trước, nhẹ giọng trò chuyện với nhau, đại đội nữ nhân hài tử thì đi ở phía sau, cười khe khẽ tán gẫu với nhau. Vào trong viện liền loạn cả lên, các a ca phúc tấn từ nơi ở của các nương nương khác thỉnh an cùng đi ra ngoài xen lẫn một đoàn, chào hỏi, nói chuyện phiếm. Ta túm chặt Đông Đông như con thỏ nhảy tưng tưng, đứng ở dưới hành lang buộc nàng thuộc một bài thơ trên một chiếc đèn lồng, nhìn bọn Thập Tứ ở phía xa. Trong lòng không phải là không nôn nóng, nhưng lúc này, có thể nói chuyện đó với ai đây!
Thập Tứ nói chuyện với Thành Thân Vương xong, rời khỏi đám người, quay đầu chung quanh, thấy chúng ta liền cười đi về phía này. Có thể nói cho hắn biết không? Cũng có thể nhờ Thập Tứ giúp một tay đi tìm Niên Canh Nghiêu đòi người. . . . . .
Trong nháy mắt quỳ xuống đất cúi đầu nghênh giá, ta ý thức được chuyện này không thể nói với Thập Tứ. Lý Dung tám mươi chín phần trăm đã rơi vào trong tay Niên Canh Nghiêu, nếu Thập Tứ đi tìm hắn đòi người, hắn không dám công khai cự tuyệt Thập Tứ, lại tuyệt không thể đắc tội chủ tử hắn, dưới tình thế khó xử, vô cùng có khả năng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, sẽ liều chết không nhận.
Ta nghe được tiếng giày " Soàn soạt" từ xa đến gần, lúc dừng lại, chính là giọng trầm thấp của Hoàng đế: "A, đều ở đây cả à!" Yên lặng mấy giây, hắn lại nói: "Các ngươi cũng chớ quỳ nữa, tự giải tán đi. Thập Tứ a ca, bồi trẫm đi một chút."
Ta ngẩng đầu, nhìn về phía không xa trước mặt, Thập Tứ đáp lại một tiếng "Vâng", đứng dậy trong đám người đi ra, theo Hoàng đế từ từ đi xa. Cho đến khi Đông Đông vừa gọi vừa kéo, ta mới chống đầu gối tê mỏi đứng lên. Sau đó liền phát hiện người chung quanh đã tản đi bớt, người của Ung Vương Phủ cũng từng người rời đi. Vì thế ta cúi người nói với Đông Đông: "Con không phải muốn tìm Hoằng Trú sao? Hắn đang ở đâu?"
"Chỗ." Nàng nhìn nhìn ta nói, sau đó nhìn về phía người của Ung Vương Phủ liền kêu, "Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ!"
Lý thị dắt Hoằng Trú dừng lại nhìn nàng. Ung Thân Vương cũng dừng bước xoay người, cười ngoắc tay nói: "Đông Đông, tới đây."
Đông Đông chạy tới, liền bị hắn một phát ôm lấy: "Tiểu nha đầu, lại nặng thêm rồi."
Đông Đông cười khanh khách, bẻ ngón tay nói: "Con muốn nặng hơn Tiểu Ngũ! Vừa rồi ăn hai chén cơm."
Lý thị mặt không thay đổi lướt nhanh qua ta một cái, cúi đầu nói với Hoằng Trú nói hai câu, liền dẫn Hoằng Thời theo Na Lạp Thị rời đi.
Ung Thân Vương để Đông Đông xuống, nàng liền chạy qua kéo Hoằng Trú, ta dặn dò: "Đừng chơi quá mức." Nàng cũng không quay đầu lại, "Nha" một tiếng liền chạy đi mất, các ma ma vội vàng đuổi theo.
Ung Thân Vương nhìn bọn chúng chạy đi xa, liền xoay người muốn đi, ta vội vàng gọi hắn lại: "Vương Gia!"
Hắn sửng sốt liếc nhìn ta, nhíu mày chỉnh lại tay áo, cũng không nói một lời.
Ta nhìn chung quanh một chút, thấy hạ nhân đều đã cách khá xa, liền đi lại gần một chút nói: "Có thể kiếm một chỗ nói chuyện hay không."
Hắn bỗng nhiên bật cười, sau đó nhấc chân rời đi, dưới tình thế cấp bách ta đuổi theo mấy bước, thế nhưng hắn lại xoay người lại vứt cho ta một câu: "Giờ dần mỗi ngày, ta đều đi vào rừng phía sau Viên Minh Viên loanh quanh tản bộ. Có chuyện, liền đến lúc rồi hãy nói."
Ta chỉ có thể nhìn hắn nghênh ngang rời đi.
Buổi tối xuất cung trên đường về Tuyết Đường viên, cảm xúc của Thập Tứ vẫn còn trong trạng thái kích động, còn chưa có về tới nhà liền nói với ta: "Ta đi chỗ của Bát ca. Các nàng đi về trước, buổi tối tự mình ngủ trước đi, không cần chờ ta." Nói xong dẫn theo mấy thị tòng, cưỡi ngựa rời đi.
Hắn cả đêm không có trở về, ta cũng cả đêm ngủ không ngon. Giờ dần không trong mong cũng tới, nói với Đông Vân muốn ra ngoài, không muốn kinh động người khác, nàng cũng không hỏi nhiều, toàn bộ để ta tự sắp xếp ổn thỏa. Ta không cho nàng đi cùng, nàng liền kiên trì ở bên ngoài cửa phụ chờ ta.
Trời còn chưa sáng, bốn phương một mảnh tối đen, ta xách theo đèn lồng, nhìn bóng cây trong rừng giống như quỷ ảnh lắc lư. Áo khoác da cừu vẫn không thể ngăn cản hết khí lạnh trước bình minh đầu mùa đông, toàn thân run rẩy. Đi thật lâu, rốt cuộc trông thấy một ngọn đèn dầu trước mặt.