Ta nhắm mắt lại, lại thấy được Lý Dung và Lý Thục mười sáu tuổi cười đùa, khoác lên vai Lý Hạo, bộ dạng ở bên linh cửu của gia gia khóc đỏ mắt, ý thức được cuối cùng cũng không cứu hắn kịp! Không dám nghĩ nếu như Tam thúc Tam thẩm Lý Thục bọn họ biết được sẽ như thế nào, càng không biết nên làm sao đối mặt Ân Lam.
Phản ứng của Ân Lam vượt ngoài dự liệu của ta, bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi."Ân cô nương." Ta gọi nàng.
"Ân cô nương?" Nàng khẽ nghiêng đầu, hơi cúi xuống, sâu kín nói: "Bao nhiêu năm không có nghe người khác gọi như vậy rồi, từ mười lăm tuổi xuất giá về sau. . . . . . Chẳng qua vận khí ta tốt, lão đầu kia không tới một năm đã chết rồi. Bọn họ muốn bạc, nhà cửa, ruộng đất của lão đầu, buộc ta tái giá, ta liền dùng một trận lửa đốt tất cả nhà cửa, sau đó chạy rồi chạy. . . . . . Vận khí ta vẫn tốt như vậy, bọn họ không bắt được ta, còn gặp được Quân Bằng. Quân Bằng vẫn đối đãi với ta rất tốt, chàng không trở về nhà, ta cũng không muốn chàng trở về, bởi vì ta biết cha nương của chàng sẽ không thích ta, sẽ bảo chàng không cần ta."
Có lẽ ta nên an ủi nàng, nhưng cổ họng đều cứng ngắc, không phát ra âm thanh nào. Ánh mắt nàng có chút đờ đẩn, giống như mê sảng tiếp tục nói: "Chàng nói một tháng chàng sẽ trở lại, mỗi lần chàng đều nói như vậy, nhưng thường thường vừa đi chính là ba bốn tháng. Lần này chàng về trễ. . . . . . Trước kia ta từng nói với chàng, nếu lần này chàng không trở lại, ta sẽ không chờ chàng, sẽ không chờ . . . . . ." Nói tới chỗ này, nàng liền khóc không thành tiếng.
Ta nghĩ, mất đi Lý Dung, nàng là người thống khổ nhất, thậm chí nhiều hơn song thân của hắn, bởi vì trên thực tế bọn họ đã mất đi hắn hơn nhiều năm rồi. Nhưng trừ tiền bạc, ta không giúp được nàng cái gì. Nàng không cần bạc của ta, nàng nói: "Mấy năm nay Quân Bằng cũng để dành được chút bạc." Yêu cầu duy nhất của nàng, chính làhi vọng có thể giao tro cốt của hắn cho nàng. Ta gật đầu đáp ứng, về phần trong nhà, có lẽ để cho bọn họ vĩnh viễn cho rằng hắn đi xa sẽ tốt hơn!
Nhiếp Tĩnh dẫn theo trưởng tử Nhiếp Húc của hắn đến thăm ta, Cẩm Nhan lại một mực không tới, ta nghĩ ta hiểu suy nghĩ của nàng. Năm nay Nhiếp Húc mười một tuổi rồi, nhìn sơ qua rất lanh lợi, nhưng Đông Đông không thích nó, bởi vì con dế của nó cắn đứt chòm râu con dế "Tiểu Hạng Vũ" yêu quý của Đông Đông. Lúc đầu Nhiếp Tĩnh đề cập tới muốn mang Lý Nam rời đi, chỉ là sau đó thấy hắn do dự, hắn nói, "Đứa nhỏ này nguyện ý đi theo ngươi."
Sau khi hắn nói tới, ta mới nghiêm túc cân nhắc. Một khi ta theo Thập Tứ xuất chinh, ai có thể chăm sóc nó đây? Ngược lại Đông Đông không để cho ta lo lắng, coi như nàng ở trong cung cũng sẽ không cảm thấy buồn bực. Hôm nay Lý Nam từ quan học trở về, xa xa nhìn thấy ta, lại muốn đi đường vòng. Ta gọi nó đứng lại cẩn thận kiểm tra, phát hiện trên áo khoác dính chút bùn đất, vạt áo trước bị xé rách, trên mặt trên tay cũng không có vết thương gì rõ rệt, mới yên lòng. Nó ngập ngừng nói: "Con. . . . . . Con theo người ta chơi bố khố."
Ta gật đầu một cái, nói: "Ừ. Đi tắm thay đổi xiêm y đi."
Hoằng Minh đối với chuyện giữa những đứa trẻ con này rõ ràng hơn ta, ngày hôm sau giơ quả đấm nói: "Hôm nay hết giờ học đi lên Cảnh Sơn, chặn lại tiểu tử kia, đập cho nó một trận! Đồ khốn kiếp, lại dám khi dễ người nhà của chúng ta!"
Ta lắc đầu: "Ngươi đừng lấy lớn hiếp nhỏ."
Nó cứng cổ nói: "Hừ, thực cho rằng Lý Nam đánh không lại nó sao? Tên kia chỉ là ỷ vào người trong nhà, ta đánh nó, cũng không thể coi là không công bằng!"
Ta không khỏi thở dài, Hoằng Minh bọn nó bao gồm Đông Đông, đều hiểu được mình sinh ra đã tôn quý, thay vì nói bọn nó dùng huyết thống cùng thân phận tạo thành tư cách, không bằng nói bọn nó ngạo mạn có suy nghĩ cao hơn người một bậc đã cắm vào xương tủy, cảm thấy tất cả chuyện người khác làm là chuyện đương nhiên. Chung quy Lý Nam không giống với bọn nó.
Mẹ đẻ của Lý Nam mất đã sáu năm, khi đó tuy nó còn nhỏ, nhưng thủy chung vẫn nhớ mẫu thân, hẳn là cũng mơ hồ biết được một chút gì đó. Ta tìm cơ hội kể rõ đầu đuôi gốc ngọn thân thế của nó cho nó biết, đồng thời nói luôn đề nghị của Nhiếp Tĩnh.
Hốc mắt nó có chút ướt, ngưỡng mặt lên hỏi: "Cô cô, người không nghĩ tới giữ con ở bên người sao?"
Ta nâng mặt của nó lên, nói nhỏ: "Cô cô thích con, nhưng ta không biết con có thích ở trong phủ này hay không. Ta muốn tạm thời rời khỏi Kinh Thành, ít thì mấy tháng, nhiều thì nửa năm, Đông Đông có khả năng cũng sẽ đưa vào trong cung. Hoặc là con trước đi Hàng Châu ở chỗ của tiểu cô cô mấy ngày, chờ cô cô hồi kinh, đón con trở về."
Nó cúi đầu suy tính một lát, cắn cắn môi, nói: "Con nguyện ý đi theo Nhiếp thúc thúc. Ừhm, thúc ấy biết cha con thật sao?"
Ta gật đầu một cái, hôn một cái lên gương mặt của nó, sau đó sai người đưa nó trở về phòng ngủ. Mặc kệ đứa bé trưởng thành sớm hiểu chuyện như thế nào, phải rời khỏi bên cạnh người thân cận và cuộc sống sinh hoạt lâu dài coi chỗ khác như là nhà, chung quy sẽ cảm thấy sợ hãi. Chỉ mong đêm nay nó ngủ ngon!
Ngày hôm sau sau khi Lý Nam rời đi, "Bịch" Đông Đông mở tấm mành ra, vọt vào phòng gọi ta: "Biểu ca đi đâu vậy?"
"Về nhà rồi." Ta thổi trà nói, "Con cho rằng nó sẽ cả đời ở lại làm người hầu của con sao?"
Trong mắt nàng hơi rướm nước mắt, mím môi oán hận dậm chân một cái chạy ra khỏi phòng. Thư ma ma trợn mắt nhìn ta một cái, "Ai" thở dài, rồi chạy đuổi theo nàng.
Ngày tuyết rơi nhiều Thập Tứ mời mấy đệ đệ tới ăn lẩu, ta ngồi tạm trong chốc lát, liền lấy cớ uống rượu hơi đau đầu lui ra ngoài. Trời quang, ánh trăng chiếu lên tuyết đọng, bên ngoài rất sáng, nhưng Đông Vân các nàng vẫn đốt đèn lồng đi phía trước. Đi ngang qua tiểu khóa viện của Đông Đông, thấy bên trong vẫn sáng đèn, bóng người trên giấy cửa sổ đung đưa, nghi hoặc trong lòng, liền đi vào xem một chút.
Bước vào phòng, liền nghe Đông Đông nhỏ giọng khóc nức nở, nha hoàn bà vú bận rộn dọn chăn trải giường. Bà vú thấy ta, phúc thân, nhẹ bẩm: "Cách cách trong lúc ngủ mơ lỡ tay làm đổ bình trà đầu giường, lảm ướt đệm chăn giật mình tỉnh lại, còn tưởng rằng mình. . . . . . tiểu ra, cho nên. . . . . ."
Đông Đông phát giác ta đi vào, khóc càng lớn tiếng.
Ta không khỏi mỉm cười, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Không phải làm bể một cái bình trà thôi sao? Con đập bể bao nhiêu cái bình tốt của Tam bá bá, hắn đều không có khóc nha."
Nàng mếu máo nhìn ta, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống. Ta dùng khăn nóng bà vú đưa tới lau mặt cho nàng, lại nói: "Tối hôm nay ngủ cùng ta đi. Đừng khóc, có được hay không?"
Nàng cầm lấy khăn lau thật mạnh mấy cái, giang hai cánh tay nói: "Ôm."
Ta vô phương, đành phải cầm áo bông chồn tuyết lên bao lấy nàng, ôm cái bọc to này trở về phòng. Tiểu gia hỏa này vậy mà nặng thế!
Trong phòng ta và Thập Tứ, kháng là sưởi ấm sớm nhất. Thở hồng hộc để Đông Đông xuống, ra lệnh: "Mau chui vào trong chăn."
Nàng mới vừa nằm xong, liền nghe tiếng bước chân huyên náo ở bên ngoài, là Thập Tứ trở lại. Hắn vào phòng, thấy Đông Đông giống như con tôm núp ở trên kháng, chỉ lộ ra nửa gương mặt, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Đông Đông bĩu môi không đáp lời, chỉ ra sức cuốn chăn.
Ta kéo Thập Tứ ra ngoài, nói nhỏ: "Con gặp ác mộng dọa sợ. Ngươi đi phòng của Đông Đông ngủ một đêm đi."
Thập Tứ cầm lấy tay ta, cau mày nói: "Chúng ta dồn lại ngủ cùng nhau."
"Giường không đủ lớn, Đông Đông sẽ bị gạt ra." Ta vỗ vỗ vai hắn, dụ dỗ nói: "Chỉ một đêm, tạm chấp nhận một chút thôi, nha?"
Hắn nghiêm mặt nói: "Vậy, hôn một cái."
Ta bật cười nói: "Ngươi cùng con vậy mà ngang hàng với nhau." Nói xong khẽ hôn một cái lên trán hắn, hắn phấn chấn trở lại, ôm vai của ta còn muốn lại gần, thì nghe Đông Đông ở trong phòng kêu to, "Nương, Ngạch nương", sau đó liên tục "Ê ê ưmh ưmh" làm nũng. Ta cứng rắn đẩy hắn ra khỏi phòng, lão đại hắn không muốn vừa đi vài bước thì quay đầu nhìn lại. Ta nhìn hắn phất phất tay, liền đóng cửa lại.
Đông Đông run rẩy trong chăn, trong chăn không có hơi ấm, ta ép nàng nằm ngửa, nhét chăn vào. Nàng rụt vào trong lòng ta, mặt chôn ở ngực ta, ta khẽ đẩy nàng: "Chui đầu ra."
Nàng ôm lấy eo của ta, sống chết không chịu ngẩng đầu lên. Ta để tùy nàng, nàng bỗng nhiên ấp úng nói: "Biểu ca không trở về nữa sao?"
"Ừ." Nàng với Lý Nam cũng coi như là thanh mai trúc mã, thường ngày coi như nửa người hầu, chờ hắn đi thật, mới phát hiện mất đi huynh trưởng.
Nàng giống như chim non phá vỏ trứng thò đầu ra: "Nương với Ama cũng không trở về sao?"
"Chúng ta là cha nương của con, chỉ có con không cần chúng ta, không có chúng ta không cần con." Ta vỗ nhẹ nàng nói.
Nàng đổi qua ôm cổ của ta, bĩu môi nói: "Con cũng muốn đi. . . . . ."
"Nơi đó lạnh, vả lại không có các ca ca đệ đệ chơi với con." Ta hôn tóc nàng, "Con vào cung bồi Hoàng gia gia chơi mấy tháng, chúng ta sẽ trở lại."
"Ưmh. . . . . ." Rốt cuộc chỉ là đứa trẻ, nói xong liền ngủ mất rồi, miệng còn bĩu môi thật cao nha. Ta cười hôn mặt trái táo của nàng, sau đó cẩn thận ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Ta nghe ngóng, bên ngoài không ai đề cập đến cũng không có ai phản đối, không biết là không quan trọng hay là hiểu trong lòng mà không nói, Đức Phi chỉ nói, "Thừa Nguyên ở lại Vĩnh Hòa cung, ta còn yên tâm một chút". Thập Tứ ở bên ngoài rất bận rộn, cũng dùng không ít tâm tư giúp ta chuẩn bị ít hành trang.
Ngay trong lúc này, có một việc lại làm cho ta chấn kinh đến tột đỉnh. Lý Hạo hào hứng chạy tới nói cho ta biết, hắn được cấp hàm Tá Lĩnh, vâng mệnh điều phối lương thảo quân dụng ở trong quân Tây Chinh.
"Đường quan lộ ở Bộ Viện không ổn sao?" Ta suy nghĩ hỗn loạn, khó tránh khỏi nói năng có chút lộn xộn.
"Trước không nói cho tỷ tỷ, chính là sợ ngươi phản đối." Hắn gãi đầu một cái, đi tới bên tai ta nhỏ giọng nói, "Tỷ, nói thật với ngươi, quan ở kinh thành về sau có thể từ từ làm, nhưng đánh Chuẩn Cát Nhĩ cũng không phải thường gặp dịp như vậy. Coi như không thể đưa ra được đại kế, ngửi một chút hương vị bụi đất chiến trường cũng tốt."
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, ta bỗng nhiên ý thức được, chiến tranh đối với các nam nhân mà nói, có lực hấp dẫn. Bạo lực chôn sâu trong tiềm thức, khuynh hướng khát máu cùng mạo hiểm kích thích nhiệt tình của bọn họ, làm cho bọn họ như các con bạc đứng ở sòng bạc, xoa tay nóng lòng muốn thử. Cho nên rất nhiều khi, có thể giải quyết vấn đề bằng phương pháp khác, các nam nhân ưu ái quả đấm cùng đao thương hơn.
Ta không ngăn cản được Lý Hạo, cũng không có quyền ngăn cản hắn, nhưng lại không nhịn được trút một chút bực bội lên hắn, vì vậy vỗ vai của hắn nói: "Được nha. Chúng ta cùng nhau đi Thanh Tạng du ngoạn một chuyến. Vận khí tốt có thể tóm được một người Chuẩn Cát Nhĩ, cột vào sau ngựa kéo mười dặm đường, bụi đất này cũng đủ vốn rồi."
Có lẽ hắn nói không sai, nhưng không thể phủ nhận, có đôi khi, ta càng giống như mẹ hắn. Nhưng mà hắn hiển nhiên không muốn làm cho ta đi sâu vào suy tư, ôm lấy ta thật chặt, hôn ta, để cho ý thức ta trở nên mơ màng trống không. Ta chỉ có thể nghĩ một vấn đề, kết thúc là có thể ngủ rồi. . . . . .
Trời đã sáng chưa? Mí mắt có chút dính, khó khăn mở mắt ra, đầu tiên là mơ hồ một tia sáng, sau đó hình ảnh liền từ từ rõ ràng. Cằm Thập Tứ dán vào bên trán ta, hô hấp đều đều, vẫn còn ngủ. Hình như có tiếng chim hót chiêm chiếp, ta lật người vén lên một góc rèm che, chỉ thấy bên ngoài trời sáng choang. Ta vẫn híp mắt, chợt nhớ tới cái gì, nửa ngồi dậy vỗ mặt Thập Tứ nói: "Này, tỉnh tỉnh! Ngươi ngủ quên rồi!"
Hắn mở mắt ra nhìn ta, không thấy hốt hoảng gọi người mặc quần áo, lại đưa tay vớt ta trở về, hôn lông mày ta nói: "Ngủ tiếp một lát . . . . . ."
Ta hướng lên trên đầu hắn gõ một cái, nói: "Đến trễ, lại chờ bị đánh hèo bây giờ."
Hắn cười hì hì xoay người qua một bên, vỗ phía sau chân cùng cái mông, nói: "Nàng nhẹ một chút, tránh cho tay đau."
Ai cùng hắn đùa giỡn! Ta giận dữ trừng hắn, hắn cười dính sát lại, khẽ hôn chóp mũi ta, nói: "Ta hôm nay xin nghỉ. Phụng bồi nàng có được hay không?"
Người này mượn bệnh bỏ bê công việc. Thôi, tuỳ hắn đi, nhà hắn buôn bán, không có hắn cũng không xập được. Cánh tay hắn thu hẹp, ôm ta vào trong ngực, nói khẽ: "Nàng ở nơi này, thật tốt a!" Sau đó vừa hôn gáy ta vừa vuốt lưng của ta, ta giùng giằng, hắn liền tăng thêm mấy phần lực đè sau lưng ta để cho ta dính vào trên người hắn, lẩm bẩm hô: "Bảo bối, bảo bối. . . . . ."
Từ tối qua liền trái một câu "Bảo bối" phải một câu "Bảo bối" kêu thật là thuận miệng, ta nghe phải nổi giận, một chưởng ngăn chận mặt của hắn, đẩy hắn ra nói: "Ta muốn dậy, đừng đùa!"
Hắn sờ sờ lỗ mũi, lầu bầu nói: "Để cho ta hôn một chút cũng không chịu. . . . . ."
Ta cột lại yếm mặc trung y, lúc vuốt tóc, lại phát hiện cổ tay trái trơn bóng, ngọc sơn chi rơi không thấy. Xoay người lại nhìn, thấy dây đỏ buộc hoa tai đứt ở bên gối, ngọc thạch lại không thấy bóng dáng. Ta nằm xuống ở bên gối lục lọi một lúc, Thập Tứ hỏi "Nàng tìm cái gì?"
Tiểu tử này còn dám hỏi, tám phần là hắn kéo đứt . Ta hung ác trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi đi xuống." Nói xong bắt đầu lật đệm chăn. Hắn cầm tay trái của ta, hỏi: "Là hoa tai nàng vẫn đeo đó sao?"
Ta không đáp, rút tay về một mực tự mình lục lọi từng chỗ một. Nhưng lật tung hơn nửa cái giường rồi, vẫn không có tìm được. Hắn ôm lấy ta nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, nhất định có thể tìm . Ta giúp nàng." Tiếp đó liền tìm ở một đầu khác, chuyển mấy cái gối đầu, ném tới dưới giường. Y phục cùng chăn kết quả cũng giống nhau. Sau khi trên giường trống rỗng, hắn vui mừng kêu một tiếng, nói: "Ở nơi này!" Liền từ trong kẽ giường lấy ra viên hoa tai nho nhỏ, ta cầm về, kiểm tra một phen, thật may là không có hư.
Ta ở trong hộp trang điểm cầm ra sợi tơ nhỏ xâu lại, cột trở về như cũ. Hắn ở sau lưng ôm lấy ta nói: "Ta về sau sẽ cẩn thận." Ta đẩy nhẹ hắn ra, nói: "Được rồi. Dậy thôi."
Im lặng ăn điểm tâm xong, hắn nắm tay của ta nói: "Chúng ta ra phố dạo một chút có được hay không?"
Ta còn chưa lên tiếng, Phó Hữu Vinh liền đi vào bẩm: "Gia, Cữu gia tới, muốn gặp Phúc Tấn."
Nhất thời quên Lý Hạo hôm nay muốn tới tìm ta, buồn bực ở trong phòng nói chuyện cũng không có ý nghĩa, liền nói với Thập Tứ: "Được, vậy thì cùng nhau đi dạo một chút đi."
Thập Tứ đại khái rất ít đi dạo phố, đối với tất cả hàng vỉa hè cũng cảm thấy cực hứng thú. Đầu tiên là nhìn chằm chằm động tác người ta quấy cháo Bát Bảo chậc chậc lấy làm hiếu kỳ, tiếp đó lại cùng Lý Hạo hai người đứng ở bên cạnh bãi"Bàn trung diễn" không chịu đi. Nghiên cứu xong rồi, hào hứng nói cho ta biết: "Thì ra là phía dưới bùn cái này không có chân, làm một vòng ngắn lông mao lợn, cho nên gõ cái mâm có thể nhảy nhót thật cao."
Lý Hạo nói: "Tỷ sớm chơi qua rồi, trong nhà còn có một bàn đấy."
Ta chỉ chỉ quán trà ven đường, nói với bọn họ: "Ta khát, đi vào ngồi một lát ."
Bọn họ không phản đối, nhưng lúc đi tới cửa, Thập Tứ thấy bên ngoài có bán diều giấy, nói muốn đi mua một cái cho ta chơi. Ta cùng Lý Hạo lên lầu hai, tìm một cái bàn sạch sẽ ở bên trong ngồi xuống, tiểu nhị liền đi lên tiếp đón: "Hai vị muốn uống trà gì?"
Lý Hạo nhìn ta một cái, nói: "Một bình Thiết Quan Âm, một đĩa hạt dưa, một đĩa đậu phộng, lại đi cửa hàng bên cạnh mua ba lượng bánh bột lọc được không?"
"Được, dĩ nhiên được! Gia không cần khách khí. Cửa hàng bên cạnh ‘ Lư đả cổn ’ là có tiếng ở lân cận, khách đến tiểu điếm phần lớn muốn nếm thử một chút." Tiểu nhị khom người cười, nhìn Lý Hạo cùng ta mấy lần, lại cười nói, "Vị gia này cùng phu nhân thật là xứng đôi!"
Lý Hạo nghe vậy quýnh lên, ta cười nói với tiểu nhị kia: "Tiểu nhị ca, hắn là đệ đệ ta."
Tiểu nhị nhất thời mặt đỏ lên, liền cúc mấy cung nói: "Hai vị, xin lỗi xin lỗi! Là tiểu nhân nhìn lầm!" Hắn cái này cái kia lúng túng thật lâu, ta trấn an hắn đôi câu, lúc này mới đi xuống pha trà mua điểm tâm cho chúng ta.
Thập Tứ mua cái diều chim én mang cánh đuôi mềm mại đi lên, sau khi ngồi xuống còn lấy ra một con rắn nhỏ mã liên bằng tre bỏ lên trên bàn, nói: "Nàng xem, ta còn mua cái này. Đẹp mắt không?"
Lúc này tiểu nhị kia đưa trà dâng lên, nhìn thấy Thập Tứ, liền nói: "Đệ đệ phu nhân, ai cũng oai hùng phi phàm!"
Thập Tứ lập tức kéo xuống gương mặt, cau mày nhìn chằm chằm tiểu nhị kia. Ta thiếu chút nữa gục xuống bàn cười, nhìn tiểu nhị bị Thập Tứ nhìn chăm chú mồ hôi lạnh dọc xuống dưới, liền nói: "Làm phiền tiểu nhị ca giúp chúng ta xem một chút món ăn ở ‘Lư đả cổn’, làm xong chưa. Ha ha. . . . . ."
Tiểu nhị kia vội vàng lên tiếng trả lời cũng như chạy trốn đi xuống. Lý Hạo cũng cười không được, chỉ thấy mặt Thập Tứ thoắt xanh thoắt trắng . Ta nói với hắn: "Nghiêm mặt làm cái gì? Ba người chúng ta có tướng mạo ruột thịt không tốt sao?"
Hắn trì hoãn vẻ mặt, mỉm cười nói: "Ừ, tốt." Cầm tay của ta, đưa tới bên môi khẽ hôn, lại nói, "Nàng cao hứng là tốt rồi."
Lúc rời khỏi quán trà, Thập Tứ cho tiểu nhị kia một nén bạc năm lượng, nói: "Còn thừa lại thưởng cho ngươi."
Tiểu nhị kia ngây ngô nhìn hắn, đại khái nghĩ loại người này chính là cái gọi là mạc danh kỳ diệu coi tiền như rác đi.
Ngoài cửa chợ Sùng Văn có lụa là hoa cỏ chim muông, ta đối với những thứ đeo cài trên đầu không có hứng thú, nhưng có thể đối với bình cắm hoa giả cùng các loại món đồ chơi hoa cỏ ngược lại nhìn chọn mua hăng hái. Rất nhiều sạp đều bán ông già thỏ bằng vải nhung, phần lớn là toàn thân trần trụi trắng như tuyết, vẻ mặt thật thà đáng yêu cực kì. Ta mua các loại tư thế một đống lớn, có thể cho Hoằng Ánh Hoằng Minh giành chơi, ừ, còn có Mẫn Mẫn gần đây không ưa vận động, cho nó mài móng vuốt cũng được. Cũng có quả cầu nhung màu hồng , mua cho Đông Vân Do Nhi các nàng, đính rũ xuống ở trên y phục mùa đông, vừa thú vị lại đẹp mắt.
Thập Tứ đi ở phía sau đang cầm đồ, ta mới vừa lại mua một bó hoa lụa Ngọc Lan, lúc Lý Hạo trả tiền, ta chợt thấy cổ tay chợt lạnh, cúi đầu xem xét, phát hiện một sợi dây buộc hoa tai ngọc bị người cắt đứt, hoa tai đã không thấy. Ta bắt được tay kẻ hiềm nghi, người nọ xoay mặt bẩn thỉu qua, chỉ là đứa bé mười ba mười bốn tuổi, một đôi con ngươi đen nhánh cư nhiên tràn đầy phẫn hận nhìn về phía ta. Trộm đồ của ta lại còn oán ta?
Ta lấy ra một miếng vàng nhỏ, nói: "Đem hoa tai trả ta, cái này thì cho ngươi."
Hắn "Phi" nhổ nước miếng về phía ta, thật may là ta tránh ra được. Nhưng không ngờ lưỡi dao trong tay của hắn vung ra, vạch một đường trên da cổ tay ta, một vết đỏ dài hơn một tấc máu chảy ra giọt. Ta nhất thời sơ suất thả tay ra, hắn liền hướng trong đám người chen đi vào, ta có thể nào để cho hắn chạy trốn, cũng liền đẩy đống người ra đuổi theo.
Đứa bé kia thân hình khéo léo linh hoạt, trong đám người xen kẽ trái phải , mắt thấy cách ta càng ngày càng xa. Trong lòng ta sốt ruột, đuổi theo không thả, chỉ chốc lát sau thì ra khỏi chợ, quẹo vào một cái ngõ hẻm, ít người ngăn cản liền đuổi đến gần. Thập Tứ cùng Lý Hạo cũng chạy tới, vội hỏi: "Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"
Ta bổ nhào về phía trước, níu lấy cổ áo của đứa bé kia, trả lời: "Hắn trộm đồ của ta."
Đứa bé kia hét lên một tiếng"Buông ra" , cư nhiên liền hướng lên trên mu bàn tay của ta cắn. Ta đem hắn, không, nghe thanh âm có lẽ là nàng, hướng bên cạnh đẩy, nàng va vào trên tường một cái, sau khi đứng vững còn muốn chạy, Lý Hạo liền ngăn lại trước mặt nàng.
Thập Tứ tức giận trợn trừng mắt nhìn đứa bé kia nói: "Thế nào cùng chó như nhau há mồm liền cắn người!"
Nàng lại nhổ nước miếng về phía Thập Tứ, Thập Tứ nghiêng người tránh ra, nhưng cũng có thể chưa từng nhận qua loại đãi ngộ này, càng thêm giận, gân xanh huyệt Thái Dương hằn lên, hai tay nắm chặt "Rôm rốp" vang lên, nhìn dáng dấp hận không thể lập tức đi lên đánh nàng một trận. Trong mắt đứa bé kia lóe sợ hãi, vẫn còn ương ngạnh khiêu khích nói: "Ngươi mới là chó! Chó Mãn!"
Thập Tứ nghe vậy nheo mắt lại, tức giận ngược lại không có biểu hiện ra, chỉ là lạnh lùng liếc nhìn nàng. Đứa bé kia co rúm lại một cái, Thập Tứ đang muốn đi xách nàng, chợt trong ngõ bảy tám người lao ra cắt ngang, mặc dù đều là trang phục bẩn thỉu ăn xin, nhưng từng cái một ánh mắt lấp lánh, có tổ chức tản ra ở chung quanh chúng ta. Trộm không thành thì đoạt , đoạt không được thì muốn bắt cóc tống tiền hay là muốn giết người đây?
Thập Tứ chắn ở phía trước ta, nhìn Lý Hạo nói: "Chăm sóc tỷ tỷ của ngươi." Sau đó quay về phía đám người kia cười lạnh, "Hôm nay có thể gặp bồi gia hoạt động gân cốt!"
Một người nhìn như dẫn đầu bĩu bĩu môi với hai người bên cạnh, bọn chúng hô to "Đại gia lưu hành lương thiện, cho xin chút đồ ăn thừa cơm thừa" thuật ngữ đi xin ăn liền đánh tới. Thập Tứ nghênh đón, một chưởng đẩy ra một người trong đó, cười nói: "Thiện phải thảo phạt ác đúng không?" Một người khác xông lên muốn kéo đuôi sam của Thập Tứ, hắn xoay người lại bay lên một cước đá trúng ngực người nọ, thấy những người khác hướng tới Lý Hạo và ta bên này, xuống tay liền không lưu tình, đoạt lấy gậy trúc trong tay một người liền quét ngang dựng thẳng đánh. Ta thấy hắn một gậy múa đến uy vũ sinh phong,đánh bọn chúng tới xiêu vẹo, nên cũng không đi lo lắng hắn ở đầu kia. Lý Hạo bắt được cánh tay một người đánh lén, vặn đến sau lưng, người nọ đau đến"Ối ui" kêu loạn, hắn liền dùng sức đưa tới ném tên đó vào vòng gậy của Thập Tứ. Không ngờ lúc đó một gậy vung qua, người nọ bị đập một cái, thế là ngã xuống đất không dậy nổi.
Đứa bé trộm hoa tai kia thừa lúc hỗn chiến sờ chân tường muốn chạy, ta liền đẩy Lý Hạo một cái nói: "Bắt lấy nàng."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ta nhắm mắt lại, lại thấy được Lý Dung và Lý Thục mười sáu tuổi cười đùa, khoác lên vai Lý Hạo, bộ dạng ở bên linh cửu của gia gia khóc đỏ mắt, ý thức được cuối cùng cũng không cứu hắn kịp! Không dám nghĩ nếu như Tam thúc Tam thẩm Lý Thục bọn họ biết được sẽ như thế nào, càng không biết nên làm sao đối mặt Ân Lam.
Phản ứng của Ân Lam vượt ngoài dự liệu của ta, bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi."Ân cô nương." Ta gọi nàng.
"Ân cô nương?" Nàng khẽ nghiêng đầu, hơi cúi xuống, sâu kín nói: "Bao nhiêu năm không có nghe người khác gọi như vậy rồi, từ mười lăm tuổi xuất giá về sau. . . . . . Chẳng qua vận khí ta tốt, lão đầu kia không tới một năm đã chết rồi. Bọn họ muốn bạc, nhà cửa, ruộng đất của lão đầu, buộc ta tái giá, ta liền dùng một trận lửa đốt tất cả nhà cửa, sau đó chạy rồi chạy. . . . . . Vận khí ta vẫn tốt như vậy, bọn họ không bắt được ta, còn gặp được Quân Bằng. Quân Bằng vẫn đối đãi với ta rất tốt, chàng không trở về nhà, ta cũng không muốn chàng trở về, bởi vì ta biết cha nương của chàng sẽ không thích ta, sẽ bảo chàng không cần ta."
Có lẽ ta nên an ủi nàng, nhưng cổ họng đều cứng ngắc, không phát ra âm thanh nào. Ánh mắt nàng có chút đờ đẩn, giống như mê sảng tiếp tục nói: "Chàng nói một tháng chàng sẽ trở lại, mỗi lần chàng đều nói như vậy, nhưng thường thường vừa đi chính là ba bốn tháng. Lần này chàng về trễ. . . . . . Trước kia ta từng nói với chàng, nếu lần này chàng không trở lại, ta sẽ không chờ chàng, sẽ không chờ . . . . . ." Nói tới chỗ này, nàng liền khóc không thành tiếng.
Ta nghĩ, mất đi Lý Dung, nàng là người thống khổ nhất, thậm chí nhiều hơn song thân của hắn, bởi vì trên thực tế bọn họ đã mất đi hắn hơn nhiều năm rồi. Nhưng trừ tiền bạc, ta không giúp được nàng cái gì. Nàng không cần bạc của ta, nàng nói: "Mấy năm nay Quân Bằng cũng để dành được chút bạc." Yêu cầu duy nhất của nàng, chính làhi vọng có thể giao tro cốt của hắn cho nàng. Ta gật đầu đáp ứng, về phần trong nhà, có lẽ để cho bọn họ vĩnh viễn cho rằng hắn đi xa sẽ tốt hơn!
Nhiếp Tĩnh dẫn theo trưởng tử Nhiếp Húc của hắn đến thăm ta, Cẩm Nhan lại một mực không tới, ta nghĩ ta hiểu suy nghĩ của nàng. Năm nay Nhiếp Húc mười một tuổi rồi, nhìn sơ qua rất lanh lợi, nhưng Đông Đông không thích nó, bởi vì con dế của nó cắn đứt chòm râu con dế "Tiểu Hạng Vũ" yêu quý của Đông Đông. Lúc đầu Nhiếp Tĩnh đề cập tới muốn mang Lý Nam rời đi, chỉ là sau đó thấy hắn do dự, hắn nói, "Đứa nhỏ này nguyện ý đi theo ngươi."
Sau khi hắn nói tới, ta mới nghiêm túc cân nhắc. Một khi ta theo Thập Tứ xuất chinh, ai có thể chăm sóc nó đây? Ngược lại Đông Đông không để cho ta lo lắng, coi như nàng ở trong cung cũng sẽ không cảm thấy buồn bực. Hôm nay Lý Nam từ quan học trở về, xa xa nhìn thấy ta, lại muốn đi đường vòng. Ta gọi nó đứng lại cẩn thận kiểm tra, phát hiện trên áo khoác dính chút bùn đất, vạt áo trước bị xé rách, trên mặt trên tay cũng không có vết thương gì rõ rệt, mới yên lòng. Nó ngập ngừng nói: "Con. . . . . . Con theo người ta chơi bố khố."
Ta gật đầu một cái, nói: "Ừ. Đi tắm thay đổi xiêm y đi."
Hoằng Minh đối với chuyện giữa những đứa trẻ con này rõ ràng hơn ta, ngày hôm sau giơ quả đấm nói: "Hôm nay hết giờ học đi lên Cảnh Sơn, chặn lại tiểu tử kia, đập cho nó một trận! Đồ khốn kiếp, lại dám khi dễ người nhà của chúng ta!"
Ta lắc đầu: "Ngươi đừng lấy lớn hiếp nhỏ."
Nó cứng cổ nói: "Hừ, thực cho rằng Lý Nam đánh không lại nó sao? Tên kia chỉ là ỷ vào người trong nhà, ta đánh nó, cũng không thể coi là không công bằng!"
Ta không khỏi thở dài, Hoằng Minh bọn nó bao gồm Đông Đông, đều hiểu được mình sinh ra đã tôn quý, thay vì nói bọn nó dùng huyết thống cùng thân phận tạo thành tư cách, không bằng nói bọn nó ngạo mạn có suy nghĩ cao hơn người một bậc đã cắm vào xương tủy, cảm thấy tất cả chuyện người khác làm là chuyện đương nhiên. Chung quy Lý Nam không giống với bọn nó.
Mẹ đẻ của Lý Nam mất đã sáu năm, khi đó tuy nó còn nhỏ, nhưng thủy chung vẫn nhớ mẫu thân, hẳn là cũng mơ hồ biết được một chút gì đó. Ta tìm cơ hội kể rõ đầu đuôi gốc ngọn thân thế của nó cho nó biết, đồng thời nói luôn đề nghị của Nhiếp Tĩnh.
Hốc mắt nó có chút ướt, ngưỡng mặt lên hỏi: "Cô cô, người không nghĩ tới giữ con ở bên người sao?"
Ta nâng mặt của nó lên, nói nhỏ: "Cô cô thích con, nhưng ta không biết con có thích ở trong phủ này hay không. Ta muốn tạm thời rời khỏi Kinh Thành, ít thì mấy tháng, nhiều thì nửa năm, Đông Đông có khả năng cũng sẽ đưa vào trong cung. Hoặc là con trước đi Hàng Châu ở chỗ của tiểu cô cô mấy ngày, chờ cô cô hồi kinh, đón con trở về."
Nó cúi đầu suy tính một lát, cắn cắn môi, nói: "Con nguyện ý đi theo Nhiếp thúc thúc. Ừhm, thúc ấy biết cha con thật sao?"
Ta gật đầu một cái, hôn một cái lên gương mặt của nó, sau đó sai người đưa nó trở về phòng ngủ. Mặc kệ đứa bé trưởng thành sớm hiểu chuyện như thế nào, phải rời khỏi bên cạnh người thân cận và cuộc sống sinh hoạt lâu dài coi chỗ khác như là nhà, chung quy sẽ cảm thấy sợ hãi. Chỉ mong đêm nay nó ngủ ngon!
Ngày hôm sau sau khi Lý Nam rời đi, "Bịch" Đông Đông mở tấm mành ra, vọt vào phòng gọi ta: "Biểu ca đi đâu vậy?"
"Về nhà rồi." Ta thổi trà nói, "Con cho rằng nó sẽ cả đời ở lại làm người hầu của con sao?"
Trong mắt nàng hơi rướm nước mắt, mím môi oán hận dậm chân một cái chạy ra khỏi phòng. Thư ma ma trợn mắt nhìn ta một cái, "Ai" thở dài, rồi chạy đuổi theo nàng.
Ngày tuyết rơi nhiều Thập Tứ mời mấy đệ đệ tới ăn lẩu, ta ngồi tạm trong chốc lát, liền lấy cớ uống rượu hơi đau đầu lui ra ngoài. Trời quang, ánh trăng chiếu lên tuyết đọng, bên ngoài rất sáng, nhưng Đông Vân các nàng vẫn đốt đèn lồng đi phía trước. Đi ngang qua tiểu khóa viện của Đông Đông, thấy bên trong vẫn sáng đèn, bóng người trên giấy cửa sổ đung đưa, nghi hoặc trong lòng, liền đi vào xem một chút.
Bước vào phòng, liền nghe Đông Đông nhỏ giọng khóc nức nở, nha hoàn bà vú bận rộn dọn chăn trải giường. Bà vú thấy ta, phúc thân, nhẹ bẩm: "Cách cách trong lúc ngủ mơ lỡ tay làm đổ bình trà đầu giường, lảm ướt đệm chăn giật mình tỉnh lại, còn tưởng rằng mình. . . . . . tiểu ra, cho nên. . . . . ."
Đông Đông phát giác ta đi vào, khóc càng lớn tiếng.
Ta không khỏi mỉm cười, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Không phải làm bể một cái bình trà thôi sao? Con đập bể bao nhiêu cái bình tốt của Tam bá bá, hắn đều không có khóc nha."
Nàng mếu máo nhìn ta, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống. Ta dùng khăn nóng bà vú đưa tới lau mặt cho nàng, lại nói: "Tối hôm nay ngủ cùng ta đi. Đừng khóc, có được hay không?"
Nàng cầm lấy khăn lau thật mạnh mấy cái, giang hai cánh tay nói: "Ôm."
Ta vô phương, đành phải cầm áo bông chồn tuyết lên bao lấy nàng, ôm cái bọc to này trở về phòng. Tiểu gia hỏa này vậy mà nặng thế!
Trong phòng ta và Thập Tứ, kháng là sưởi ấm sớm nhất. Thở hồng hộc để Đông Đông xuống, ra lệnh: "Mau chui vào trong chăn."
Nàng mới vừa nằm xong, liền nghe tiếng bước chân huyên náo ở bên ngoài, là Thập Tứ trở lại. Hắn vào phòng, thấy Đông Đông giống như con tôm núp ở trên kháng, chỉ lộ ra nửa gương mặt, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Đông Đông bĩu môi không đáp lời, chỉ ra sức cuốn chăn.
Ta kéo Thập Tứ ra ngoài, nói nhỏ: "Con gặp ác mộng dọa sợ. Ngươi đi phòng của Đông Đông ngủ một đêm đi."
Thập Tứ cầm lấy tay ta, cau mày nói: "Chúng ta dồn lại ngủ cùng nhau."
"Giường không đủ lớn, Đông Đông sẽ bị gạt ra." Ta vỗ vỗ vai hắn, dụ dỗ nói: "Chỉ một đêm, tạm chấp nhận một chút thôi, nha?"
Hắn nghiêm mặt nói: "Vậy, hôn một cái."
Ta bật cười nói: "Ngươi cùng con vậy mà ngang hàng với nhau." Nói xong khẽ hôn một cái lên trán hắn, hắn phấn chấn trở lại, ôm vai của ta còn muốn lại gần, thì nghe Đông Đông ở trong phòng kêu to, "Nương, Ngạch nương", sau đó liên tục "Ê ê ưmh ưmh" làm nũng. Ta cứng rắn đẩy hắn ra khỏi phòng, lão đại hắn không muốn vừa đi vài bước thì quay đầu nhìn lại. Ta nhìn hắn phất phất tay, liền đóng cửa lại.
Đông Đông run rẩy trong chăn, trong chăn không có hơi ấm, ta ép nàng nằm ngửa, nhét chăn vào. Nàng rụt vào trong lòng ta, mặt chôn ở ngực ta, ta khẽ đẩy nàng: "Chui đầu ra."
Nàng ôm lấy eo của ta, sống chết không chịu ngẩng đầu lên. Ta để tùy nàng, nàng bỗng nhiên ấp úng nói: "Biểu ca không trở về nữa sao?"
"Ừ." Nàng với Lý Nam cũng coi như là thanh mai trúc mã, thường ngày coi như nửa người hầu, chờ hắn đi thật, mới phát hiện mất đi huynh trưởng.
Nàng giống như chim non phá vỏ trứng thò đầu ra: "Nương với Ama cũng không trở về sao?"
"Chúng ta là cha nương của con, chỉ có con không cần chúng ta, không có chúng ta không cần con." Ta vỗ nhẹ nàng nói.
Nàng đổi qua ôm cổ của ta, bĩu môi nói: "Con cũng muốn đi. . . . . ."
"Nơi đó lạnh, vả lại không có các ca ca đệ đệ chơi với con." Ta hôn tóc nàng, "Con vào cung bồi Hoàng gia gia chơi mấy tháng, chúng ta sẽ trở lại."
"Ưmh. . . . . ." Rốt cuộc chỉ là đứa trẻ, nói xong liền ngủ mất rồi, miệng còn bĩu môi thật cao nha. Ta cười hôn mặt trái táo của nàng, sau đó cẩn thận ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Ta nghe ngóng, bên ngoài không ai đề cập đến cũng không có ai phản đối, không biết là không quan trọng hay là hiểu trong lòng mà không nói, Đức Phi chỉ nói, "Thừa Nguyên ở lại Vĩnh Hòa cung, ta còn yên tâm một chút". Thập Tứ ở bên ngoài rất bận rộn, cũng dùng không ít tâm tư giúp ta chuẩn bị ít hành trang.
Ngay trong lúc này, có một việc lại làm cho ta chấn kinh đến tột đỉnh. Lý Hạo hào hứng chạy tới nói cho ta biết, hắn được cấp hàm Tá Lĩnh, vâng mệnh điều phối lương thảo quân dụng ở trong quân Tây Chinh.
"Đường quan lộ ở Bộ Viện không ổn sao?" Ta suy nghĩ hỗn loạn, khó tránh khỏi nói năng có chút lộn xộn.
"Trước không nói cho tỷ tỷ, chính là sợ ngươi phản đối." Hắn gãi đầu một cái, đi tới bên tai ta nhỏ giọng nói, "Tỷ, nói thật với ngươi, quan ở kinh thành về sau có thể từ từ làm, nhưng đánh Chuẩn Cát Nhĩ cũng không phải thường gặp dịp như vậy. Coi như không thể đưa ra được đại kế, ngửi một chút hương vị bụi đất chiến trường cũng tốt."
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, ta bỗng nhiên ý thức được, chiến tranh đối với các nam nhân mà nói, có lực hấp dẫn. Bạo lực chôn sâu trong tiềm thức, khuynh hướng khát máu cùng mạo hiểm kích thích nhiệt tình của bọn họ, làm cho bọn họ như các con bạc đứng ở sòng bạc, xoa tay nóng lòng muốn thử. Cho nên rất nhiều khi, có thể giải quyết vấn đề bằng phương pháp khác, các nam nhân ưu ái quả đấm cùng đao thương hơn.
Ta không ngăn cản được Lý Hạo, cũng không có quyền ngăn cản hắn, nhưng lại không nhịn được trút một chút bực bội lên hắn, vì vậy vỗ vai của hắn nói: "Được nha. Chúng ta cùng nhau đi Thanh Tạng du ngoạn một chuyến. Vận khí tốt có thể tóm được một người Chuẩn Cát Nhĩ, cột vào sau ngựa kéo mười dặm đường, bụi đất này cũng đủ vốn rồi."