Vậy mà, đến cuối cùng ông cụ vẫn không thể đợi được cha trở lại. Qua đời trước một ngày, ông nhìn thấy Lý Hạo đứng ở một bên, còn nói: "Cha ngươi kia khốn kiếp, thế nào lại chậm chạp . . . . . ." Đến buổi tối, liền sốt cao không lùi, khó thở, sau nửa đêm bắt đầu không ngừng mê sảng. Ta nằm sấp tới bên môi ông cụ, chỉ nghe thấy vài câu lặp đi lặp lại"Tỷ tỷ, ta không phải quên gốc. . . . . ." ". . . . . . Cha, nhi tử bất hiếu. . . . . ."
Lòng ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót vô cùng, lại gần bên tai ông cụ nói: "Gia gia, người không có lỗi với tất cả mọi người."
Lúc tờ mờ sáng, người một nhà đều vây tụ ở trước giường ông cụ hấp hối, Tam thúc quỳ xuống đất khẽ gọi: "Cha, đợi đại ca một chút!"
Ông cụ chỉ còn dư lại một chút hơi sức, chúng ta đều biết ông ấy đang đợi, chờ gặp hắn người nhi tử duy nhất không ở bên người một lần cuối cùng. Nhưng trời cao luôn luôn keo kiệt không ban ơn cho kẻ nào — đặc biệt là thời gian. Ông cụ lẳng lặng ra đi trong ánh nắng tinh mơ.
Lúc cha đến, cũng chỉ nhìn thấy hiện ra trước mắt tràn đầy màu trắng — đường đi lều rạp cùng cờ hiệu ở trước cửa, đồ tang trên người chúng ta và khăn tang cài trên tóc, nội đường trước quan tài rũ xuống màng trướng cùng bức trướng tế. . . . . . Cha "Bùm" một tiếng quỳ gối trước linh cữu, đau đớn kêu một câu: "Cha ——" , liền ngã quỵ trên mặt đất. Gần tối vừa tỉnh lại trở lại, liền đi đến quỳ ở linh đường. Ngày đêm không ngủ không nghỉ, khiến cho trong mắt cha hiện đầy tơ máu, Nhị thúc sợ ông cầm cự không nổi, liền khuyên nhủ: "Đại ca, đứng lên ăn một chút gì đi. Dù không nghĩ cho mình, cũng phải trông nom hai đứa nhỏ."
Cha nhìn ta cùng Lý Hạo quỳ gối ở phía sau một chút, như cũ lắc đầu nói: "Nhị đệ, để cho ta bồi cha nhiều thêm một lát đi."
Nhị thúc thấy nói ông cũng không động, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy làm phiền đại ca trông coi đầu hôm, qua giờ tý, ta cùng Mạc Nhi đến đổi cho ngươi." Sau đó lại dặn dò Lý Hạo mấy câu liền đi ra ngoài.
Cứ yên lặng như vậy, đầu gối cùng chân từ đau nhức đến chết lặng, cũng không còn cảm giác đến không thể chịu được. Suy nghĩ trở nên mơ hồ, vượt ra khỏi căn phòng này, lướt qua mái ngói trên tường viện, cành lá cây phe phẫy sương đêm, dòng suối chảy qua đung đưa dưới ánh trăng sáng, bay qua khúc hát hòa âm điền dã của côn trùng ếch nhái, đứng ở phía trên đồi núi, nghe tiếng thông reo vọng về. . . . . . Đây là phương hướng ông cụ đi sao?
"Tiểu Hàm."
Cha đang gọi ta, vì thế ta đã trở về, nghiêng thân người về phía trước, lên tiếng: "Ở đây."
Cha có chút lo lắng nhìn ta nói: "Mệt mỏi sao? Trở về phòng ngủ đi."
Ta lắc đầu một cái, cười nói: "Không có việc gì, cha. Con ở cùng với người. Vừa rồi chỉ là nhớ tới gia gia."
Cha nghe hốc mắt lại ửng hồng, xuất thần nói: "Ta vừa rồi đang nghĩ đến cha, không biết lão nhân gia ông những năm này chứng bệnh ho có khá hơn chút nào hay không? Chứng bệnh ho khan này, có lẽ là Khang Hi năm thứ sáu, tiêu diệt kẻ thù xâm phạm biên giới đã lưu lại. Ngâm trong nước giá lạnh ở Hắc Long Giangsau khi đánh qua trận chiến, đả thương phổi, đến mùa đông liền ho đến lợi hại.Trên đùi cha cũng có vết thương cũ, mười bảy năm, cha cùng gia gia —— chính là tằng gia gia các ngươi phòng thủ Vĩnh Hưng, trận chiến này đánh cực kỳ tàn khốc, lúc phá thànhNgô Tam Quế đã chết rồi, Ngô Quân rút lui đào tẩu, lúc này mới bảo vệ được tánh mạng. Gia gia bị trọng thương, không bồi dưỡng trở lại được, bị bệnh hai năm vẫn ra đi. Vết thương trên đùi cha cũng trở đi trở lại nhiều lần, từ đầu đến cuối không được trọn vẹn. . . . . ."
Lý Hạo hít lỗ mũi, ta dịch chuyển đến bên cạnh cha, đỡ cánh tay của ông nói: "Cha, gia gia vào lúc này có thể đang theo tằng gia gia tán gẫu quở trách ngài đấy."
Cha "Phốc" cười ra nước mắt: "Đúng vậy! Thật muốn lại nghe cha mắng một câu ‘ đồ khốn kiếp ’, đáng tiếc sẽ không còn nghe được nữa. . . . . ." Sau đó cha còn nói đến tằng gia gia, "Khi còn bé, gia gia sủng ta nhất. Mỗi lần xông vào mâm ngồi ăn cơm, lúc cha lấy ra gậy gộc thiết xích, gia gia đều che chở cho ta. Cứ nghĩ trưởng thành có thể cùng gia gia cùng cha giống nhau, làm tướng quân dũng mãnh cởi ngựa bắn cung giết địch, gia gia khen ta có chí hướng, lại muốn ta đọc sách, nói nhiều về năm đó thông minh khắc khổ như thế nào, đáng tiếc ta đần, học được chậm. . . . . . Lúc mùa đông năm thứ mười chín gia gia lâm chung, cha vẫn còn ở Tương Nam, gia gia ở trên giường bệnh không biết bao nhiêu lần hỏi ta Vân Quý có dẹp yên chưa, ta biết rõ, gia gia là trông mong cha trở lại, Vân Quý bình định rồi, cha có thể về nhà rồi đến đây . . . . . . Không ngờ hôm nay, ta cũng giống như vậy không có đuổi kịp. . . . . ."
Đêm này, ta cùng Lý Hạo canh giữ ở bên cạnh cha, lẳng lặng nghe chuyện xưa mất đi, có lẽ tương lai, chúng ta cũng sẽ nói cho bọn tiểu bối nghe. . . . . .
Cha nguyên là từ trên xin phép rồi trở về gấp, gia gia qua đời, liền báo lên trên có đại tang. Tang sự của gia gia, do Lý Mạc toàn quyền tổ chức, ngược lại có vẻ long trọng mà thỏa đáng, đặt sau năm bảy ngày động quan. Ngày đưa tang hôm đó, trống nhạc, cờ quạt, ô dù, tăng đạo dẫn đường, ba mươi hai người nâng quan tài, cha cùng các thúc thúc gào khóc mà đi, lớp tôn tử theo sát phía sau, một nhóm khác nâng lên bếp lò cùng người nhà một đường vung ra giấy tiền vàng bạc, ta cùng thẩm thẩm đường muội một đám nữ quyến đi đưa linh cữu ngồi trên xe ngựa phủ vải trắng. Đội ngũ trùng điệp kéo dài gần một dặm. Trên đường trong dự tính ngần ấy người một đường cúng tế, trừ hương thân lân cận xưa nay qua lại thân thiết ngoài ra cũng có thân hào nông thôn bên ngoài, cư nhiên còn có khách của Huyện nha đi lều chõng tới viếng. Ta nghĩ chuyện này nhất định không phải là ý nguyện của ông cụ, chỉ sợ là đường huynh hoặc là các thúc thúc tòng quyền an bài. Bất quá gia gia vừa đi, ước chừng cũng sẽ không quan tâm những thứ phong tục này chứ.
Ngày thứ sáu mươi sau khi gia gia qua đời, đi tới mộ làm lễ truy điệu, sau khi tụng kinh phóng sinh xong, thay đồ tang trắng, tang lễ mới coi là xong được một phần. Cha ấn theo lệ cũ phải ở nhà giữ đạo hiếu ba năm, chỉ là lúc mới tới quá vội vàng, lại vừa mới bổ nhiệm chức vụ, một đống công việc còn chưa có bàn giao từ người tiền nhiệm cho rõ ràng, vừa lại phải chuyển giao công việc cho người kế nhiệm.Đành phải quay về Phụng Thiên Phủ một chuyến, đem quan ấn chờ sự việc xử trí. Lần đi này ít nhất cũng phải mất một hai tháng, cũng không biết có vượt qua cúng trăm ngày hay không. Bất quá các thúc thúc nói, không đuổi kịp cũng không gấp, bọn họ sẽ ứng phó, cúng đầy năm chắc là sẽ không trôi qua.
Bởi vì liên quan đến việc giữ đạo hiếu, Lý Hạo cũng thế năm nay ắt hẳn không thể tham gia thi Hương. Ta nhìn hắn cười nói: "Đợi thêm ba năm đi. Nhìn ngươi tóc máu còn chưa có rụng hết đâu, nếu cho ngươi trúng cử, năm tới có thể nhặt được vận may xuất thân Tiến Sĩ, vậy cũng không biết thiên hạ phải có bao nhiêu sĩ tử uyên bác xấu hổ tự vận!"
Lý Hạo buồn bực nói: "Ta đã mười bảy rồi, làm sao còn nhỏ!"
Ta cười nói: "Nói lời này đúng là nhỏ."
Hắn"Hừ" một tiếng quay mặt đi không để ý tới ta, một lát sau hết tức, lại quay trở lại nói với ta: "Tỷ, mấy ngày nữa ta vào học phải hồi kinh một chuyến, ngươi đi theo ta có được hay không?"
"Nói sau đi." Giọng điệu ta phai nhạt, dọc theo đường hàng trúc đi trở về. Sắp tới nơi lại thấy Lý Thục từ trước mặt xông tới, nàng kéo tay của ta nói: "Hàm tỷ tỷ, đi theo ta."
Ta vừa vặn thoát khỏi truy hỏi của tiểu tử Lý Hạo kia, tuỳ nàng kéo vào thư phòng ông cụ. Phòng này không có chủ nhân, có vẻ vô cùng tĩnh mịch, bố cục bài trí đều giống nhau, lại làm cho người ta có cảm giác trống trải rất nhiều. Lý Thục buông tay của ta ra, quen thuộc vào trong phòng, móc ra cái chìa khóa, mở cửa cái tủ đứng ra, nàng vẫy vẫy tay với ta nói: "Hàm tỷ tỷ, đến đây." Ta đi tới bên cạnh nàng, nàng chỉ vào gì đó trong tủ treo quần áo nói: "Gia gia nói, ô bên phải cho ta, ô bên trái cho ngươi."
Hai bên trái phải giống như nhau đều là mâm sứ nền trắng đời Minh, chẳng qua là cho Lý Thục chính là hoa văn Mẫu Đơn Phú Quý màu quả quýt men xanh, còn lại cho ta là Thanh Hoa Sơn Thủy. Ta dịu dàng vuốt ve mặt men, thở dài nói: "Tốt cho một bức giang sơn đẹp như tranh!"
Lý Thục lại đang cầm cái kia của nàng, nói: "Ta lại thích màu sắc này, nhìn ấm áp cát tường."
"Cho nên nói, gia gia thật có mắt tinh tường." Ta nói. Sau đó hai người bèn nhìn nhau cười.
Lúc buổi tối trở về, Lý Hạo đem một lá thư giao cho ta, bất đắc dĩ nói: "Đây là Thập Tứ gia kẹp ở trong thư viết cho ta, muốn ta nhất định tự tay giao cho ngươi."
Ta nắm thư trong tay, do dự một lát, rốt cuộc quyết định mở ra. Lý Hạo quan sát nét mặt của ta, tiếp tục nói: "Hắn nói, ngươi không trở về cũng không sao. Chỉ cần ngươi xem đến, để cho ta thông báo hắn một tiếng là được."
Ta nhanh chóng xem sơ qua một chút, sau đó xếp lá thư trở về nguyên dạng, nhét vào vết đã xé ra của phong bì. Lý Hạo khẩn trương nhìn ta chằm chằm, hỏi "Đều nói cái gì vậy, tỷ?"
Ta bình thản cười cười, đáp: "Không có gì, chỉ là vài câu nhàn thoại. Đúng rồi, ta với ngươi cùng nhau hồi kinh thôi."
Lý Hạo mở to mắt nói: "Tỷ, ngươi, ngươi là muốn đi gặp hắn? Các ngươi. . . . . ."
Ta lại xen lời hắn: "Chờ ta viết xong thơ hồi âm, ngươi giúp ta cùng nhau gửi đi thôi."
Hắn thấy ta không muốn bàn lại, tuy là đầy bụng tò mò hoài nghi, cũng không hỏi nữa.
Đối với ba tờ giấy viết dài ngoằn của Thập Tứ, ta viết trở về ba câu nói: sinh mà vô tình, chớ lại vướng bận, không còn gặp nữa. Nếu hắn có thể hiểu được lời nói này có thể biết được ý tứ của ta? Không quản được, ta chỉ có thể viết như vậy. Nếu ngàn dặm xa tổng số tháng ngày còn là không dứt được ý nghĩ của hắn, như vậy thì trốn tránh càng làm thông suốt nhiều thôi.
Theo đội ngũ thồ hàng hùng vĩ, tiến sâu vào trong núi Tiên Hà, sau đó trên đường núi liền phải trọ lại ở cổ trấn duy nhất ngủ một đêm, mới có thể tiếp tục lên đường.
Tính ra ta rời nhà cũng đã được một thời gian, lúc đi lưu lại một lá thư cho cha, nói rõ ta chỉ là noi theo Từ Chấn lấy đi khắp thiên hạ vì hướng tới chí nguyện xưa nay. Mặc dù Lý Hạo vẫn là tránh không được bị chỉ trích, có lá thư này ở dù sao vẫn là khá hơn một chút. Cũng miễn cho cha bởi vì ta không chào mà đi, hoài nghi là bị người bắt cóc tống tiền mà lo lắng. Cha sẽ lo lắng khổ sở đây, nhưng mà ta ở lại, chỉ sợ rằng phiền toái lớn hơn nữa. Chờ thêm vài năm, ta đại khái liền có thể trở về gặp bọn họ rồi, cho dù xin lỗi cha, hay là muốn xin ông nuôi dưỡng cái bà cô già như ta nữa chứ. Ngủ đi ngủ đi, ngày mai, liền có thể từ đường cổ Tiên Hà đi vào Phúc Kiến rồi. . . . . .
Thư phòng của ông cụ, nằm tại góc Đông Bắc của tòa nhà. Lúc đi vẫn như cũ qua mấy cái tường rào vuông vức chỉnh tề, vòng quanh hồ cá. Đi lên đường đá bằng phẳng nối ở chính giữa hồ, nhìn cá chép đỏ thỉnh thoảng trồi lên mặt nước hồ trong suốt xanh ngắt, không khỏi nghĩ, chỗ này thật đúng là thích hợp thay đổi thành hồ bơi, khoảng giữa đoạn đường đá có một trúc đình mộc mạc lịch sự tao nhã, vừa vặn dùng để nghỉ ngơi uống trà. Hơn nữa, trong hồ nuôi cá nhìn thật là đẹp mắt, chất lượng thịt thì không tốt. . . . . .
"Hàm tỷ tỷ." Lý Thục đi lên khoác cánh tay của ta, ta không thể không dừng lại. Nàng hỏi "Ngươi hứa gả cho người nào chưa?"
Ta nhất thời nhớ tới Đạt Lan, không biết hiện tại hắn như thế nào. Dừng một chút đáp: "Coi là hứa rồi đi."
Nàng không cảm thấy câu trả lời này có cái gì khác thường, cười hỏi: "Hắn. . . . . . Công tử nhà đó, bộ dạng như thế nào? Ngươi gặp qua chưa?"
Ta gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Là một người thú vị rất tao nhã."
"Người Bát Kỳ?" Nàng hỏi.
"Ừ."
"Tỷ tỷ thấy vừa mắt, nhất định không có sai." Nàng le lưỡi một cái nói: "Nhất định đừng cùng gia gia đề cập đến."
Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tam thúc cũng liên tục dặn dò ở nhà đừng nhắc tới chuyện Lý Hạo cùng Dung Huệ, ta đoán đại khái có lẽ là ông cụ không thích Mãn Châu.
Lý Thục lại nói: "Ta còn chưa có định đâu. Chẳng qua ta không muốn gả, kén rể mới tốt."
Đúng, nuôi dưỡng ở trong nhà có vẻ thích hợp với nàng.
Nàng bất ngờ nhìn ta chằm chằm hỏi: "Ngươi không phản đối?"
Ta nhìn nàng cười nói: "Ta vì sao phải phản đối?"
Nàng dùng sức ôm ta một cái, nụ cười hồn nhiên hiện ra: "Thật tốt quá! Ngoại trừ gia gia ra, ngươi là người thứ nhất không phản đối đấy!"
Vừa cười nói, mắt thấy đã đi vào tới sân viện. Bên ngoài tường rào trắng không cao, là triền núi xanh tươi bát ngát, khắp núi là một rừng trúc bao la, gió thổi lá cây vang như sóng biển rì rào. Dưới chân tường còn đào một cái rãnh, dẫn nước từ trên núi chảy xuống, có tiếng kêu róc rách, nhìn hướng đi này, chắc là chảy vào cái hồ cá chép vừa mới đi qua kia, nước hồ cá đầy, lại đổ vào sông nhỏ phía trước nhà. Ông cụ cũng thật là người biết hưởng thụ, một tòa nhà chiếm diện tích lớn như vậy, cũng có thể dùng làm công viên. Trừ bỏ tiếc nuối không có hồ bơi ra, ta còn lo lắng lũ quét bất ngờ cuốn tới, cũng do thời tiết thôi.
Lý Thục dẫn ta vào phòng ở, phòng làm việc của ông cụ, bên trong cũng không có người, nàng cũng không thấy kỳ quái, chỉ huy Tích Quế cắm hai cành hoa sen vào bình sứ trắng bày cùng hoa cúc vàng quả lê tươi thơm mát trên kỷ trà. Sau khi loay hoay xong rồi, nàng ngồi không yên, lôi kéo ta đi phía trước sân viện tìm kiếm, dần dần nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Chúng ta vọt vào phía sau đại sảnh, nghe được tiếng vỗ cánh quạt ở ngoài cửa, âm thanh các nam nhân nói chuyện với nhau.
"Lão Nhị Lưu gia uống rượu hoa bên ngoài, trở về bị vợ biết, hai vợ chồng cư nhiên đánh nhau, huyên náo làng xóm đều biết." một giọng nam trung niên nói.
Lý Thục kề sát bên tai ta nói: "Đây là La Bảo Trưởng. Cả ngày không có chuyện lớn gì toàn là chuyện nhỏ như lỗ kim cũng tới thật phiền."
"Vợ chồng nhà người ta đánh nhau, ngươi làm Bảo Trưởng cũng trông nom?" Ông cụ ngạc nhiên nói.
"Thái gia ngài không biết, nhà mẹ đẻ nữ nhân này cũng thật là lợi hại, nói là hắn đả thương con gái nhà họ, muốn hắn bồi thường một con trâu, nếu không gặp quan." La Bảo Trưởng thấy ông cụ không có phản ứng, tiếp tục nói, "Hai phe đều kéo ta làm chủ cho họ. . . . . ."
"Được!" Ông cụ cắt đứt lời hắn, "Quy định của làng xã bày ra để làm cái gì? Lấy quy định ra phán xét, nếu như bọn họ muốn ồn ào đến huyện nha xin cứ tự nhiên, chỉ là sau này chuyện của bọn họ cùng trong thôn không còn liên quan. Còn có chuyện gì gấp gáp nói nữa hay không, không có liền giải tán đi."
"Vâng" La Bảo Trưởng cũng không phản đối nữa.
Lại có một người nói: "Thái gia, chuyện đất nhà kho bên Huyện thúc giục mấy lần, nơi cũng tìm xong rồi, chính là quyên góp như thế nào mở. . . . . ."
"Hừ, bản thân ta vốn là có thể tự nhận thức được vài phần, nhưng là còn lại, chính bọn họ nhận thức, hoặc là do ta sai khiến, phải định một thời gian cùng nhau đóng đủ." Ông cụ hừ lạnh nói.
Người nọ tựa hồ muốn nói tiếp, bị ông cụ ngăn lại liền nói không nên lời.
Đang lúc trầm mặc, liền nghe một âm thanh trong trẻo nói: "Triều đình cũng nói, đất xây kho tồn trữ lương thực lưu lại thôn chuẩn bị cứu tế, lâu dài dồn lại cùng nhau đưa ra ngoài Quận. Ý kiến dựng kho này cũng là vì quêhương mưu phúc, nhà ta tự nhiên sẽ làm hết sức."
Ta nhìn về phía Lý Thục dò hỏi, nàng nói nhỏ: "Đây là Đại ca."
Ông cụ nói: "Ta mệt mỏi, Mạc Nhi thay ta đưa tiễn mọi người."
Lý Mạc đáp dạ một tiếng, sau đó chính là âm thanh mọi người đứng dậy cáo từ.
Không đợi mọi người đi hết, Lý Thục liền lôi kéo ta đi vào tiền thính. Lý Thục chạy về phía ông cụ, ta liếc mắt nhìn bóng lưng Lý Mạc một cái, chỉ cảm thấy cao lớn thon gầy, tai nghe thoáng qua một câu: "Tề Thế bá cũng đừng quá lo lắng, chuyện đất xây kho còn phải hảo hảo tìm cách. Lúc này có thể lựa chọn trước vài mảnh đất phù hợp. . . . . ."
"Gia gia, ta cùng Hàm tỷ tỷ đi hái hoa sen tới cắm vào bình, người xem xem thế có được không." Lý Thục làm nũng nói.
"Nếu là không được, thì như thế nào?" Ông cụ đùa giỡn hỏi.
"Nếu là không được, liền khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của con. Chỉ là Hàm tỷ tỷ còn chưa có tiền tiêu vặt hàng tháng, người có thể không phạt nàng."
Vẻ mặt ông cụ vốn là mệt mỏi, bị nàng pha trò như vậy, nhất thời tươi cười rạng rỡ: "Tốt lắm. Hàm nha đầu, ngươi cũng lại đây."
Ta đi chầm chậm đến trước mặt hai ông cháu, gọi một tiếng: "Gia gia."
Ông ấy nhìn nhìn ta, cau mày nói: "Tên cha khốn kiếp kia của ngươi thật keo kiệt! Một chút trang phục và trang sức đều không có."
Ta hiểu được ông ấy nói như vậy là có ý tứ gì, liền vì lão cha biện hộ nói: "Là con không thích mang những thứ đó, cảm thấy mệt vô cùng."
Lý Thục hé miệng cười nói: "Hàm tỷ tỷ không thích mang, nhưng lại có mắt chọn. Nàng từ trong kinh mang đồ trang sức cho con cùng bọn muội muội, thật là xinh đẹp đấy."
Ông cụ nhíu mày nói với ta: "Đừng cố nói tốt cho lão cha ngươi! Hai ngày nữa Thục nhi cùng ngươi đi chọn, cái này cũng đừng tiết kiệm, cũng là của hồi môn của ngươi."
"Cám ơn gia gia." Ta cúi đầu đồng ý. Lúc có đồ tốt, ta luôn luôn không khách khí, dù sao ông cụ nói rồi, là hồi môn của ta.
Buổi tối trở về, nhìn thấy Lý Hạo, hỏi hắn một ngày nay đi đâu, hắn trả lời là, đi cùng Lý Dung vào thành. Bất quá nghe nói vậy mà đi du hồ linh tinh, cùng mấy người bạn xấu của Lý Dung đến Hổ Bào uống trà. Lúc trở về, không quên khiêng cho ông cụ một thùng nước suối Hổ Bào mát lạnh trà búp Minh Tiền trà núi Long Tỉnh của năm nay.
Lý Hạo nói, Lý Dung đối với việc làm quan có hứng thú nồng hậu, chỉ là ông cụ đã từng khẳng định qua không được làm quan, hắn cũng không dám đi làm trái ý tổ phụ để gặp xui xẻo. Nói đến cái này, ta lại nhớ đến một chuyện, nhìn về Lý Hạo hỏi "Thu này ngươi muốn tham gia thi Hương phải không ?"
Hắn đáp: "Dạ, năm nay là lớn hơn so với mọi năm."
Ta thở dài nói: "Kỳ thật cũng có thể không tham gia." Từ Quốc Tử Giám đi ra, qua Lại Bộ khảo chức vụ, là được trực tiếp thụ quan, không cần cùng nhiều người đi chen chút cầu độc mộc. Tuy nói người Hán thi Hương cũng được đặt tên trên bức hoành phi, so tỷ lệ thì người Bát Kỳ lớn hơn, nhưng dù sao cũng là mấy chục người chọn một. Tâm tiểu tử Lý Hạo này cũng thật là quá cao ngạo, buông tha cho con đường bằng phẳng, dám liều lĩnh đi thi để lấy danh hiệu Tiến Sĩ này, có lẽ đây chính là một giấc mộng khoa cử của một thế hệ người đọc sách đi.
Hắn nói: "Tỷ, qua mùa hè này theo ta cùng nhau hồi kinh đi."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vậy mà, đến cuối cùng ông cụ vẫn không thể đợi được cha trở lại. Qua đời trước một ngày, ông nhìn thấy Lý Hạo đứng ở một bên, còn nói: "Cha ngươi kia khốn kiếp, thế nào lại chậm chạp . . . . . ." Đến buổi tối, liền sốt cao không lùi, khó thở, sau nửa đêm bắt đầu không ngừng mê sảng. Ta nằm sấp tới bên môi ông cụ, chỉ nghe thấy vài câu lặp đi lặp lại"Tỷ tỷ, ta không phải quên gốc. . . . . ." ". . . . . . Cha, nhi tử bất hiếu. . . . . ."
Lòng ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót vô cùng, lại gần bên tai ông cụ nói: "Gia gia, người không có lỗi với tất cả mọi người."
Lúc tờ mờ sáng, người một nhà đều vây tụ ở trước giường ông cụ hấp hối, Tam thúc quỳ xuống đất khẽ gọi: "Cha, đợi đại ca một chút!"
Ông cụ chỉ còn dư lại một chút hơi sức, chúng ta đều biết ông ấy đang đợi, chờ gặp hắn người nhi tử duy nhất không ở bên người một lần cuối cùng. Nhưng trời cao luôn luôn keo kiệt không ban ơn cho kẻ nào — đặc biệt là thời gian. Ông cụ lẳng lặng ra đi trong ánh nắng tinh mơ.
Lúc cha đến, cũng chỉ nhìn thấy hiện ra trước mắt tràn đầy màu trắng — đường đi lều rạp cùng cờ hiệu ở trước cửa, đồ tang trên người chúng ta và khăn tang cài trên tóc, nội đường trước quan tài rũ xuống màng trướng cùng bức trướng tế. . . . . . Cha "Bùm" một tiếng quỳ gối trước linh cữu, đau đớn kêu một câu: "Cha ——" , liền ngã quỵ trên mặt đất. Gần tối vừa tỉnh lại trở lại, liền đi đến quỳ ở linh đường. Ngày đêm không ngủ không nghỉ, khiến cho trong mắt cha hiện đầy tơ máu, Nhị thúc sợ ông cầm cự không nổi, liền khuyên nhủ: "Đại ca, đứng lên ăn một chút gì đi. Dù không nghĩ cho mình, cũng phải trông nom hai đứa nhỏ."
Cha nhìn ta cùng Lý Hạo quỳ gối ở phía sau một chút, như cũ lắc đầu nói: "Nhị đệ, để cho ta bồi cha nhiều thêm một lát đi."
Nhị thúc thấy nói ông cũng không động, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy làm phiền đại ca trông coi đầu hôm, qua giờ tý, ta cùng Mạc Nhi đến đổi cho ngươi." Sau đó lại dặn dò Lý Hạo mấy câu liền đi ra ngoài.
Cứ yên lặng như vậy, đầu gối cùng chân từ đau nhức đến chết lặng, cũng không còn cảm giác đến không thể chịu được. Suy nghĩ trở nên mơ hồ, vượt ra khỏi căn phòng này, lướt qua mái ngói trên tường viện, cành lá cây phe phẫy sương đêm, dòng suối chảy qua đung đưa dưới ánh trăng sáng, bay qua khúc hát hòa âm điền dã của côn trùng ếch nhái, đứng ở phía trên đồi núi, nghe tiếng thông reo vọng về. . . . . . Đây là phương hướng ông cụ đi sao?
"Tiểu Hàm."
Cha đang gọi ta, vì thế ta đã trở về, nghiêng thân người về phía trước, lên tiếng: "Ở đây."
Cha có chút lo lắng nhìn ta nói: "Mệt mỏi sao? Trở về phòng ngủ đi."
Ta lắc đầu một cái, cười nói: "Không có việc gì, cha. Con ở cùng với người. Vừa rồi chỉ là nhớ tới gia gia."
Cha nghe hốc mắt lại ửng hồng, xuất thần nói: "Ta vừa rồi đang nghĩ đến cha, không biết lão nhân gia ông những năm này chứng bệnh ho có khá hơn chút nào hay không? Chứng bệnh ho khan này, có lẽ là Khang Hi năm thứ sáu, tiêu diệt kẻ thù xâm phạm biên giới đã lưu lại. Ngâm trong nước giá lạnh ở Hắc Long Giangsau khi đánh qua trận chiến, đả thương phổi, đến mùa đông liền ho đến lợi hại.Trên đùi cha cũng có vết thương cũ, mười bảy năm, cha cùng gia gia —— chính là tằng gia gia các ngươi phòng thủ Vĩnh Hưng, trận chiến này đánh cực kỳ tàn khốc, lúc phá thànhNgô Tam Quế đã chết rồi, Ngô Quân rút lui đào tẩu, lúc này mới bảo vệ được tánh mạng. Gia gia bị trọng thương, không bồi dưỡng trở lại được, bị bệnh hai năm vẫn ra đi. Vết thương trên đùi cha cũng trở đi trở lại nhiều lần, từ đầu đến cuối không được trọn vẹn. . . . . ."
Lý Hạo hít lỗ mũi, ta dịch chuyển đến bên cạnh cha, đỡ cánh tay của ông nói: "Cha, gia gia vào lúc này có thể đang theo tằng gia gia tán gẫu quở trách ngài đấy."
Cha "Phốc" cười ra nước mắt: "Đúng vậy! Thật muốn lại nghe cha mắng một câu ‘ đồ khốn kiếp ’, đáng tiếc sẽ không còn nghe được nữa. . . . . ." Sau đó cha còn nói đến tằng gia gia, "Khi còn bé, gia gia sủng ta nhất. Mỗi lần xông vào mâm ngồi ăn cơm, lúc cha lấy ra gậy gộc thiết xích, gia gia đều che chở cho ta. Cứ nghĩ trưởng thành có thể cùng gia gia cùng cha giống nhau, làm tướng quân dũng mãnh cởi ngựa bắn cung giết địch, gia gia khen ta có chí hướng, lại muốn ta đọc sách, nói nhiều về năm đó thông minh khắc khổ như thế nào, đáng tiếc ta đần, học được chậm. . . . . . Lúc mùa đông năm thứ mười chín gia gia lâm chung, cha vẫn còn ở Tương Nam, gia gia ở trên giường bệnh không biết bao nhiêu lần hỏi ta Vân Quý có dẹp yên chưa, ta biết rõ, gia gia là trông mong cha trở lại, Vân Quý bình định rồi, cha có thể về nhà rồi đến đây . . . . . . Không ngờ hôm nay, ta cũng giống như vậy không có đuổi kịp. . . . . ."
Đêm này, ta cùng Lý Hạo canh giữ ở bên cạnh cha, lẳng lặng nghe chuyện xưa mất đi, có lẽ tương lai, chúng ta cũng sẽ nói cho bọn tiểu bối nghe. . . . . .
Cha nguyên là từ trên xin phép rồi trở về gấp, gia gia qua đời, liền báo lên trên có đại tang. Tang sự của gia gia, do Lý Mạc toàn quyền tổ chức, ngược lại có vẻ long trọng mà thỏa đáng, đặt sau năm bảy ngày động quan. Ngày đưa tang hôm đó, trống nhạc, cờ quạt, ô dù, tăng đạo dẫn đường, ba mươi hai người nâng quan tài, cha cùng các thúc thúc gào khóc mà đi, lớp tôn tử theo sát phía sau, một nhóm khác nâng lên bếp lò cùng người nhà một đường vung ra giấy tiền vàng bạc, ta cùng thẩm thẩm đường muội một đám nữ quyến đi đưa linh cữu ngồi trên xe ngựa phủ vải trắng. Đội ngũ trùng điệp kéo dài gần một dặm. Trên đường trong dự tính ngần ấy người một đường cúng tế, trừ hương thân lân cận xưa nay qua lại thân thiết ngoài ra cũng có thân hào nông thôn bên ngoài, cư nhiên còn có khách của Huyện nha đi lều chõng tới viếng. Ta nghĩ chuyện này nhất định không phải là ý nguyện của ông cụ, chỉ sợ là đường huynh hoặc là các thúc thúc tòng quyền an bài. Bất quá gia gia vừa đi, ước chừng cũng sẽ không quan tâm những thứ phong tục này chứ.
Ngày thứ sáu mươi sau khi gia gia qua đời, đi tới mộ làm lễ truy điệu, sau khi tụng kinh phóng sinh xong, thay đồ tang trắng, tang lễ mới coi là xong được một phần. Cha ấn theo lệ cũ phải ở nhà giữ đạo hiếu ba năm, chỉ là lúc mới tới quá vội vàng, lại vừa mới bổ nhiệm chức vụ, một đống công việc còn chưa có bàn giao từ người tiền nhiệm cho rõ ràng, vừa lại phải chuyển giao công việc cho người kế nhiệm.Đành phải quay về Phụng Thiên Phủ một chuyến, đem quan ấn chờ sự việc xử trí. Lần đi này ít nhất cũng phải mất một hai tháng, cũng không biết có vượt qua cúng trăm ngày hay không. Bất quá các thúc thúc nói, không đuổi kịp cũng không gấp, bọn họ sẽ ứng phó, cúng đầy năm chắc là sẽ không trôi qua.
Bởi vì liên quan đến việc giữ đạo hiếu, Lý Hạo cũng thế năm nay ắt hẳn không thể tham gia thi Hương. Ta nhìn hắn cười nói: "Đợi thêm ba năm đi. Nhìn ngươi tóc máu còn chưa có rụng hết đâu, nếu cho ngươi trúng cử, năm tới có thể nhặt được vận may xuất thân Tiến Sĩ, vậy cũng không biết thiên hạ phải có bao nhiêu sĩ tử uyên bác xấu hổ tự vận!"
Lý Hạo buồn bực nói: "Ta đã mười bảy rồi, làm sao còn nhỏ!"
Ta cười nói: "Nói lời này đúng là nhỏ."
Hắn"Hừ" một tiếng quay mặt đi không để ý tới ta, một lát sau hết tức, lại quay trở lại nói với ta: "Tỷ, mấy ngày nữa ta vào học phải hồi kinh một chuyến, ngươi đi theo ta có được hay không?"
"Nói sau đi." Giọng điệu ta phai nhạt, dọc theo đường hàng trúc đi trở về. Sắp tới nơi lại thấy Lý Thục từ trước mặt xông tới, nàng kéo tay của ta nói: "Hàm tỷ tỷ, đi theo ta."
Ta vừa vặn thoát khỏi truy hỏi của tiểu tử Lý Hạo kia, tuỳ nàng kéo vào thư phòng ông cụ. Phòng này không có chủ nhân, có vẻ vô cùng tĩnh mịch, bố cục bài trí đều giống nhau, lại làm cho người ta có cảm giác trống trải rất nhiều. Lý Thục buông tay của ta ra, quen thuộc vào trong phòng, móc ra cái chìa khóa, mở cửa cái tủ đứng ra, nàng vẫy vẫy tay với ta nói: "Hàm tỷ tỷ, đến đây." Ta đi tới bên cạnh nàng, nàng chỉ vào gì đó trong tủ treo quần áo nói: "Gia gia nói, ô bên phải cho ta, ô bên trái cho ngươi."
Hai bên trái phải giống như nhau đều là mâm sứ nền trắng đời Minh, chẳng qua là cho Lý Thục chính là hoa văn Mẫu Đơn Phú Quý màu quả quýt men xanh, còn lại cho ta là Thanh Hoa Sơn Thủy. Ta dịu dàng vuốt ve mặt men, thở dài nói: "Tốt cho một bức giang sơn đẹp như tranh!"
Lý Thục lại đang cầm cái kia của nàng, nói: "Ta lại thích màu sắc này, nhìn ấm áp cát tường."
"Cho nên nói, gia gia thật có mắt tinh tường." Ta nói. Sau đó hai người bèn nhìn nhau cười.
Lúc buổi tối trở về, Lý Hạo đem một lá thư giao cho ta, bất đắc dĩ nói: "Đây là Thập Tứ gia kẹp ở trong thư viết cho ta, muốn ta nhất định tự tay giao cho ngươi."
Ta nắm thư trong tay, do dự một lát, rốt cuộc quyết định mở ra. Lý Hạo quan sát nét mặt của ta, tiếp tục nói: "Hắn nói, ngươi không trở về cũng không sao. Chỉ cần ngươi xem đến, để cho ta thông báo hắn một tiếng là được."
Ta nhanh chóng xem sơ qua một chút, sau đó xếp lá thư trở về nguyên dạng, nhét vào vết đã xé ra của phong bì. Lý Hạo khẩn trương nhìn ta chằm chằm, hỏi "Đều nói cái gì vậy, tỷ?"
Ta bình thản cười cười, đáp: "Không có gì, chỉ là vài câu nhàn thoại. Đúng rồi, ta với ngươi cùng nhau hồi kinh thôi."
Lý Hạo mở to mắt nói: "Tỷ, ngươi, ngươi là muốn đi gặp hắn? Các ngươi. . . . . ."
Ta lại xen lời hắn: "Chờ ta viết xong thơ hồi âm, ngươi giúp ta cùng nhau gửi đi thôi."
Hắn thấy ta không muốn bàn lại, tuy là đầy bụng tò mò hoài nghi, cũng không hỏi nữa.
Đối với ba tờ giấy viết dài ngoằn của Thập Tứ, ta viết trở về ba câu nói: sinh mà vô tình, chớ lại vướng bận, không còn gặp nữa. Nếu hắn có thể hiểu được lời nói này có thể biết được ý tứ của ta? Không quản được, ta chỉ có thể viết như vậy. Nếu ngàn dặm xa tổng số tháng ngày còn là không dứt được ý nghĩ của hắn, như vậy thì trốn tránh càng làm thông suốt nhiều thôi.
Theo đội ngũ thồ hàng hùng vĩ, tiến sâu vào trong núi Tiên Hà, sau đó trên đường núi liền phải trọ lại ở cổ trấn duy nhất ngủ một đêm, mới có thể tiếp tục lên đường.
Tính ra ta rời nhà cũng đã được một thời gian, lúc đi lưu lại một lá thư cho cha, nói rõ ta chỉ là noi theo Từ Chấn lấy đi khắp thiên hạ vì hướng tới chí nguyện xưa nay. Mặc dù Lý Hạo vẫn là tránh không được bị chỉ trích, có lá thư này ở dù sao vẫn là khá hơn một chút. Cũng miễn cho cha bởi vì ta không chào mà đi, hoài nghi là bị người bắt cóc tống tiền mà lo lắng. Cha sẽ lo lắng khổ sở đây, nhưng mà ta ở lại, chỉ sợ rằng phiền toái lớn hơn nữa. Chờ thêm vài năm, ta đại khái liền có thể trở về gặp bọn họ rồi, cho dù xin lỗi cha, hay là muốn xin ông nuôi dưỡng cái bà cô già như ta nữa chứ. Ngủ đi ngủ đi, ngày mai, liền có thể từ đường cổ Tiên Hà đi vào Phúc Kiến rồi. . . . . .