Lời này hiển nhiên chọc giận hắn, cằm bị nắm lần nữa, lực tay rất nặng và hung tợn. Ta vừa đau vừa giận, vừa rồi hắn ba phen bốn bận khiếm nhã với ta đều đã nhịn, lúc này lại động thủ, khi dễ ta yếu đuối sao? Ta chụp lấy tay hắn dùng sức kéo ra, nào ngờ bị nắm ngược lại, hắn siết chặt cổ tay ta đau giống như bị chặt đứt, ta tránh không ra, chỉ có thể cắn chặt môi dưới nhịn đau.
"Hừ, miệng lưỡi vẫn còn lợi hại như vậy! Trẫm cùng Lão Thập Tứ gặp nhau thành thù, ngươi có công rất lớn, rất đắc ý phải không?" Hắn dùng sức đẩy ta ra, oán hận nói, "Đừng tưởng rằng trẫm không trị được ngươi!"
Ta mất thăng bằng, lui về phía sau ngã ngồi ở trên ghế dựa, liền nghe hắn quát lên một tiếng: "Người đâu, ban rượu!" Tinh thần của ta chết lặng, cũng không cảm thấy sợ hãi, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của hắn kia, hắn và Thập Tứ náo thành ra như vậy, là do ta sao? Có lẽ a...! . Nhiều năm trước muốn tránh khỏi, nhưng vẫn thành như hôm nay. Nhớ lại quá khứ sai lầm, thì ra ta nghĩ làm sao bù đắp nghĩ muốn sữa chữa cũng không thể . . . . . .
Ta liền ngồi yên như vậy, không biết qua bao lâu, có thái giám đi vào quỳ gối trước mặt ta, đôi tay nâng khay giơ qua đỉnh đầu, trên khay có một cái bình bằng sứ Thanh Hoa cùng một chung rượu nhỏ. Trong bình chứa chất lỏng, uống vào liền được giải thoát. Lại không khỏi nghĩ, loại chung rượu nhỏ này có thể chứa được bao nhiêu, nửa chết nửa sống rất phiền toái. Thuận tay cầm ly trà trên kháng trác, mở nắp ra, hắt hết nước trà lá trà còn sót lại lên trên mặt đất, còn làm ướt giày gấm xanh của hoàng đế. Lại lấy bình rượu qua, rót đầy ly trà, màu vàng hổ phách của rượu thơm mát tỏa ra bốn phía, ta không chút suy nghĩ liền chau mày lại uống hết cả ly, xong rồi lấy mu bàn tay lau miệng. Cũng không biết rượu mạnh thấm rất nhanh, ruột giống như bị thiêu cháy. Lúc này không khỏi có chút hối hận, còn chưa kịp gặp lại Thập Tứ, hôm nay cũng quá hung dữ với Đông Đông, Nhiếp Tĩnh cùng Lý Nam bên kia không biết có bình an hay không. . . . . . Nhưng mà, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, coi như lo lắng cũng không có biện pháp nào nữa.
Đầu bắt đầu hoa mắt chóng mặt, trên mặt cũng nóng lên, ngẩng đầu thấy hắn yên lặng nhìn ta, liền cười nói: "Không tệ, mùi rượu thuần túy vừa vặn."
Hắn không nói một lời, đột nhiên cầm lấy ly trà qua cũng rót một chén, buồn bực uống. Ta ngạc nhiên, trong cơn say đột nhiên ý thức được, thì ra là không có hạ dược vào. Thế này mới đúng chứ, hắn làm sao có thể kích động làm chuyện như thế.
***********
Khi tỉnh lại, đầu vẫn còn hỗn loạn , khó chịu không muốn mở mắt, theo thói quen khẽ gọi: "Đông Vân. . . . . ."
"Phúc tấn, người đã tỉnh rồi ư?" Có lẽ là nàng vén rèm lên, ánh sáng rọi vào, cách mí mắt còn có chút chói mắt. Ta nửa che mắt, hỏi: "Giờ gì rồi?"
"Đầu giờ mão." Nàng ngồi ở mép giường, đỡ ta nửa ngồi dậy, "Em hầu hạ người rửa mặt."
"Ưmh." Ta mơ mơ màng màng, chợt nhớ lại tối hôm qua, liền tỉnh hơn phân nửa, đột nhiên mở mắt ra nhìn quanh, phát hiện đã trở lại phòng của mình ở hậu điện Vĩnh Hòa cung. Đông Vân nghi hoặc hỏi: "Phúc tấn, làm sao vậy?"
"Ta trở về khi nào vậy?" Ta ngồi thẳng lên, tự mình cởi áo ngủ, cầm lấy sa bào trong tay tiểu nha hoàn thay vào.
Đông Vân vừa giúp một tay vừa trả lời: "Lúc sắp lên đèn, Tô Am Đạt đưa người trở lại. Nói người uống say ngủ thiếp đi. . . . . ."
Nếu không phải trên cổ tay có vết bầm, sẽ coi một ly rượu tối hôm qua là nằm mộng. Ta không biết kế tiếp còn có biến cố gì nữa, nhưng ở Dưỡng Tâm điện"Uống say" cũng không phải chuyện bình thường gì, vì vậy nhìn Đông Vân. Nàng đuổi hết những người trong phòng đi ra, ngồi xổm xuống mang giày vào cho ta, đôi tay để trên đầu gối ta nhỏ giọng nói: "Phúc tấn, hôm qua lúc người diện thánh, nô tỳ bị ngăn lại ở một chỗ trong Thiên Điện, ở cùng một chỗ với hai tên đồ đệ củaTô Bồi Thịnh. Có một trận huyên náo loạn lên, nói là hoàng thượng sai ban rượu, những thái giám kia đẩy tới đẩy lui, không ai chịu làm, trong lòng em vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, nhưng cũng không có cách nào. Sau đó, Tô Bồi Thịnh đi vào, bộ dạng nhớn nhác, có một người giống như là thị vệ rỉ tai hắn mấy câu, hắn liền vỗ đùi một cái, sai người chuẩn bị rượu, tự mình bưng đi vào. Qua gần nửa canh giờ, liền nói người uống say, rồi đưa trở về. Phúc tấn, không có chuyện gì chứ?"
Ta kéo nàng đứng dậy, sau đó ngồi xuống ở trước bàn trang điểm, nói: "Không có việc gì, về sau không cần nhắc lại. Đông Vân, chải đầu cho ta đi."
Đoan Ngọ trôi qua bình an, chỉ là sau gia yến Hoàng đế lại thỉnh Thái hậu dời giá đến cung Ninh Thọ, Thái hậu vẫn không đồng ý, cười lạnh hỏi ngược lại: "Thế nào, chẳng lẽ không thể chờ đợi muốn thưởng chỗ này cho ai ở sao?" Phi tần đang ngồi câm như hến, Hoàng đế giận ở tại chỗ phẩy tay áo bỏ đi.
Sau đó không có mấy ngày, Hoàng đế tìm lý do cách chức bỗng lộc của Thập Tứ. Dĩ nhiên, lý do hết sức buồn cười, đại thần dâng tấu chương liệt kê sai lầm của Thập Tứ, cũng viết những chuyện giữa Thập Tứ cùng Hoàng đế, Hoàng đế liền giận dữ mắng mỏ Thập Tứ ngày xưa đe dọa quan viên gây nên sợ hãi, cho nên cần trừng phạt hắn. Mấu chốt không ở tội danh, cho dù ai cũng biết, chỉ là hả giận mà thôi. Ta không có cảm giác gì, nhưng Thái hậu lại nổi giận, dừng tranh cãi ầm ĩ với Hoàng đế, giận đến mình lại bị bệnh.
Bệnh tình của Thái hậu lặp lại, ta cả ngày đợi bên người nàng, nói chuyện khuyên lơn nàng. Nàng thấy ta cũng không vì Thập Tứ mà tức giận phẫn nộ, liền hỏi: "Sao ngươi không lo lắng gì cho Lão Thập Tứ hết vậy?"
Ta đáp: "Mẫu hậu xin bớt buồn. Thập Tứ a ca tước vị không cao, bỗng lộc cũng không bao nhiêu, chắc hẳn trong phủ còn có tích cóp, cả nhà cũng không chỉ dựa vào những thứ này sống."
Nàng thở dài nói: "Ngươi đứa nhỏ này có phải thật thiếu tâm nhãn hay không! Chỉ là như vậy cũng tốt, có thể nghĩ như vậy, cuộc sống sau này cũng sẽ không khổ sở."
Ta cười nói: "Làm sao có thể khổ nha? Chờ thêm chút thời gian, thân thể mẫu hậu khá hơn một chút, nô tỳ liền dẫn Đông Đông xuất cung, toàn gia bình an, cũng không so đo kém hơn trước kia."
"Ai, Lão Thập Tứ không có phí công thương ngươi." Nàng ho khan một hồi, lại nói, "Sau này, Thập Tứ a ca có thể giao cho ngươi rồi. Gọi ta một tiếng ‘ ngạch nương ’ đi, ngươi từ lúc vào cửa đến giờ chưa có gọi qua."
Ta kinh ngạc nàng còn để ý đến chuyện này sao, bất quá xác thực cũng khó kêu ra miệng, nhưng lúc này là phụng ý chỉ, liền thuận theo mà nói: "Dạ, ngạch nương."
Nàng hài lòng gật đầu, sau đó liền ngủ.
Đến ngày hai mươi hai Thái hậu khó thở, nói không ra lời, sau khi ngự y hội chẩn, nói không được tốt, liền vội vàng trình báo với Hoàng đế.
Hoàng đế vội vàng chạy tới, quỳ ở trước giường, khẽ gọi: "Ngạch nương."
Mặc dù Thái hậu không thể nói, đầu óc lại tỉnh táo, quay mặt sang nhìn hắn, không giống bình thường căm thù đến tận xương tuỷ, ngược lại rơi lệ. Hoàng đế lau lệ cho mẫu thân, giọng nói khàn khàn: "Ngạch nương, nhi tử hầu hạ người uống thuốc."
Ta tiến lên quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng, Thái hậu nhớ nhung Thập Tứ a ca, kính xin Vạn Tuế Gia triệu hắn hồi kinh, hầu hạ Thái hậu, cho tận hiếu đạo."
Hắn đã bưng chén thuốc ở trong tay, lại bởi vì thỉnh cầu của ta mà dừng lại ngay đó. Hoàng hậu liền quỳ gối bên cạnh Hoàng đế, lúc này cũng không dám nói chuyện, nhìn ta một cái rồi cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Ta biết do mình nhắc tới không đúng lúc, nhưng Thái hậu bệnh nặng, trừ ta ra, nơi này có ai dám nhắc tới việc này đây? Vì vậy trong cái nhìn chằm chằm của hoàng đế sống lưng đứng thắng tắp, lặp lại một lần nữa: "Xin hoàng thượng triệu Thập Tứ a ca hồi kinh."
Trong yên tĩnh Tô Bồi Thịnh chợt quỳ gối tiến lên, nâng chén thuốc nói: "Vạn Tuế Gia cẩn thận nóng."
Hoàng đế liền đưa chén thuốc cho hắn bưng, nhìn mẫu thân đang rơi lệ trên giường bệnh, nói: "Tô Bồi Thịnh, sai hai người Ngô Hỉ và Chu Lan lập tức đi Tuân Hóa, triệu Thập Tứ Bối Tử hồi kinh."
Tô Bồi Thịnh còn đang bưng chén thuốc, đáp một tiếng "Tuân chỉ", Hoàng đế nhận chén thuốc qua, hắn mới đứng lên, khom người lui ra ngoài truyền chỉ.
Thái hậu biết được cuối cùng có thể thấy tiểu nhi tử rồi, trên mặt hiện ra một chút vui mừng. Hoàng đế mớm thuốc từng muỗng từng muỗng, hoàng hậu cầm khăn lau nước thuốc chảy xuống.
Ta biết lúc này ta không còn chuyện gì để làm, liền lặng lẽ đi ra khỏi nội điện. Tần phi có phân vị của Hoàng đế đều tụ tập ở ngoài điện thờ chờ đợi, nhìn thấy ta đi vào đều vây quanh hỏi han tình hình bên trong, tiểu muội nắm tay Đông Đông ngồi ở trong góc, chỉ có thể đứng bên ngoài vòng. Ta nói cho biết sự tình, hơn nữa ngày mới đuổi được các nàng trở về chỗ ngồi, còn chưa kịp nói chuyện với tiểu muội, lại có cung nữ tới truyền, nói: "Thái hậu muốn gặp phúc tấn cùng Ngũ cách cách, mau theo nô tỳ trở vào ạ."
Sau khi Đông Đông gặp qua tổ mẫu lại bị dẫn đi, ta vẫn hầu ở trước giường. Trong thời gian đó lão Bát bọn họ cũng im ắng tấn kiến qua Thái hậu, giữa trưa Thập Tam đã tới lại bởi vì muốn làm cái gì đó lại đi ra ngoài, sau bữa cơm chiều liền lưu lại.
Lúc Thái hậu nói chuyện, chính là muốn nói gì đó, ta kề lỗ tai vào sát bên miệng nàng cẩn thận nghe, trước sau chỉ có hai từ: "Thập. . . . . . Thập Tứ. . . . . ."
Ta cầm tay của nàng an ủi: "Sắp về tới rồi ạ."
Nhưng khi nàng hỏi lần thứ hai, ta cũng không nén được tức giận, người đi truyền chỉ hơn nửa ngày, vẫn không thấy Thập Tứ trở về. Không nhịn được nói: "Hoàng thượng, Thái hậu hỏi Thập Tứ a ca."
"Hẳn là nhanh thôi." Hắn cứ trả lời một câu nhạt nhẽo như vậy.
Ta không muốn cầu xin hắn lần nữa, đành phải nhìn về phía Thập Tam. Thập Tam hiểu, gật đầu với ta một cái, quay sang Hoàng đế nói: "Thần đi nhìn một chút." Nói xong liền khấu đầu lui ra ngoài.
Hoàng đế cau mày không nói, lạnh lùng nhìn lướt qua ta một cái.
Thái hậu càng ngày càng suy yếu, vào lúc canh ba đã hấp hối, nàng dường như dự cảm mình không cách nào nhìn thấy Thập Tứ được nữa, nước mắt từ trong đôi mắt nửa khép không ngừng tuôn ra. Hoàng đế nắm tay Thái hậu, cất tiếng đau buồn nói nhỏ: "Ngạch nương, Thập Tứ đệ gần về tới rồi."
Thái hậu mở mắt ra, chỉ nhìn hắn, thở dài tựa như hít thở, mà ánh sáng trong đôi mắt kia đang từ từ tản đi.
Khi Thập Tứ chạy đến, dĩ nhiên Thái hậu đã mất. Hắn vọt tới trước giường, "Bịch" một tiếng quỳ xuống, cầm tay đã dần lạnh đi của Thái hậu, run run nói: "Ngạch nương. . . . . . Ngạch nương, nhi tử đến gặp người rồi." Tay phải hắn run rẩy chạm vào mặt củaThái hậu, trán để trên mép giường khóc thảm thiết. Đột nhiên thanh âm hơi chậm lại, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Hoàng đế, xông lên níu lấy vạt áo của hắn quát hỏi: "Tại sao không gọi ta về gặp mặt ngạch nương một lần cuối?"
Hoàng đế đưa tay ra ngăn cản, nhưng cũng không biện giải lời nào, trên mặt hai người đều mang lệ, lại ở trong phòng này vật lộn đánh nhau. Hoàng hậu lên tiếng kinh hô, Tô Bồi Thịnh cùng mấy tên thái giám muốn đi lên tách bọn họ ra, nhưng không làm sao kềm chế được quyền cước của hai huynh đệ bọn họ. Hoàng đế chỉ lo cùng Thập Tứ dây dưa, lại không có một chút ý muốn gọi thị vệ hộ giá. Tô Bồi Thịnh bị Hoàng đế vô ý đánh bay ra ngoài, lại bị Thập Tứ quét ngã trên mặt đất, lảo đảo bò dậy, chạy ra ngoài điện gọi viện binh.
Ở trước mặt mẫu thân như thế, bọn hắn chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Ta không thể nhịn được nữa, quát lên: "Đủ rồi!" Thanh âm phát ra rất lớn vượt ra ngoài dự liệu của ta.
Thập Tứ buông Hoàng đế ra, xoay người lại nhìn ta, trong mắt tràn đầy bi thương, ta biết hắn đau đớn, bất giác mềm lòng, dịu dàng nói: "Ngạch nương đang nhìn đấy." Hắn đi tới quỳ trước giường như trước, ta nắm tay của hắn, hắn liền ôm lấy ta vùi đầu vào trước ngực ta, ta ôm lấy hắn mặc cho vạt áo bị nước mắt của hắn làm cho ướt đẫm.
Trước khi khâm liệm, các cung nữ rửa mặt chải đầu thay quần áo cho Thái hậu, chúng ta ở gian phòng phía đông chờ. Thì ra ở nội điện mọi người vẫn còn tụ tại một chỗ, ngay cả Đế Hậu cũng không có an bài khác, đủ thấy hỗn loạn.
Bên trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ báo giờ "Tích tắc". Hoàng đế như lão tăng ngồi thiền ngồi ở trên kháng, hoàng hậu cũng ngồi yên lặng ở bên kia kháng trác.
Trong phòng này vốn không có bày ra nhiều chỗ ngồi, bởi vì chúng ta quá nhiều người, liền đưa đến ba tú đôn bằng gỗ lim. Sau khi Thập Tam ứng phó với bọn họ đi vào trong điện, lúc này ngồi vào chỗ ngồi dựa vào tường phía đông, Thập Tứ và ta thì ngồi ở một đầu khác.
Các cung nữ dâng trà lên, không ai động. Một tên thái giám bưng khăn ướt đưa đến trước mặt, Thập Tứ ngồi mất hồn, ta lấy qua đưa cho hắn, hắn cũng không nhận. Ta nhìn hắn hai mắt vô hồn, vệt nước mắt trên mặt đã khô một nửa, liền nhẹ nhàng quay sang mặt của hắn, dùng khăn giúp hắn lau. Hắn mờ mịt nhìn ta, một tay ta khẽ đặt lên bả vai hắn, hắn liền kề đầu áp vào bên mặt của ta.
Lại qua hai khắc, thủ lĩnh thái giám Lưu Ngọc vào phòng quỳ bẩm: "Khởi bẩm hoàng thượng, khâm liệm đã chuẩn bị xong xuôi. Thỉnh Vạn Tuế Gia cùng hoàng hậu nương nương thay quần áo."
Hoàng đế cũng không nhìn những người khác, dẫn đầu sải bước đi ra ngoài, hoàng hậu không nhanh không chậm đi theo phía sau. Lưu Ngọc khom người đưa bọn họ bước ra ngưỡng cửa, lại quay sang chúng ta nói: "Di Thân Vương, Thập Tứ Bối Tử, phúc tấn, cũng mời thay quần áo." Nói xong nghiêng người dẫn đường.
Thập Tam sửa sang lại ống tay áo đi ở phía trước, Thập Tứ nắm tay của ta đi theo hắn. Nhưng ở dưới bậc thềm chánh điện, Lưu Ngọc ngăn cản chúng ta, Thập Tứ trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Làm gì vậy?"
Hắn lui một bước, khom người trả lời: "Phúc tấn dừng bước, mời đi bên này."
Đây cũng là chuyện đương nhiên, nơi nữ quyến cùng ngoại thần thay đổi quần áo khẳng định không cùng một chỗ. Ta cầm tay của hắn, theo Lưu Ngọc chỉ điểm theo một tiểu thái giám đi về phía Bắc Cảnh Dương Cung. Đi mấy bước quay đầu lại nhìn, Thập Tứ còn đứng ở tại chỗ, Thập Tam thì cách đó mấy bước chờ hắn, khẽ cười cười liền bước nhanh theo tiểu thái giám dẫn đường phía trước mặt.
Sau khi khâm liệm khóc tang, một nhóm cung quyến mệnh phụ do hoàng hậu dẫn đầu, đợi Hoàng đế cùng vương công đại thần hành lễ xong, liền theo phẩm cấp xếp thành hàng ở trước điện thờ. Hoàng hậu, Thái phi, quý nhân phi tần trở lên có thể vào trong điện, còn lại nữ quyến Hoàng thất, phẩm quan mệnh phụ cũng theo thứ tự ở ngoài điện hành đại lễ sáu túc ba quỳ chín lạy. Ta quỳ gối phía sau Hoàn Nhan thị, có thể trông thấy ngưỡng cửa chánh điện thật cao kia, mà sau lưng còn có đông đảo nữ quyến cùng đồ tang tuyết trắng, vẫn xếp hàng dưới thềm đỏ.
Sau khi hành lễ xong, ta cùng với Hoàn Nhan các nàng ở Cảnh Dương cung uống trà nghỉ ngơi. Hoàng hậu đột nhiên đến thăm, mọi người vội vàng hành lễ. Nàng đi tới trước mặt của ta không nóng không lạnh hỏi một câu: "Đại sự của Tiên hoàng khi đó thì ngươi ở bên trong, hôm nay ở bên ngoài, không có phơi nắng chứ?"
Ta không rõ nội tình, chỉ cảm thấy không phải là ý tốt, cúi đầu đáp: "Hồi nương nương, không có."
Nàng gật đầu một cái, tiết mục này liền coi như qua. Cũng không biết sao, cũng không sắp xếp cho ta xuất cung, xem ra ta phải đợi đến khi tang lễ kết thúc. Thái hậu vừa đi, ta cũng không thể ở Vĩnh Hòa Cung, hoàng hậu thuận miệng vén đẩy ta đến một tiểu viện trong Diên Hi Cung của tiểu muội ở tạm, để cho chúng ta làm bạn.
Sau khi an định, lại lo lắng Thập Tứ, trong vòng mấy tháng mất đi song thân, mà lại cũng không thể gặp mặt một lần cuối, ngẫm lại cũng thay hắn tiếc nuối khổ sở. Cũng không sợ hắn gây chuyện gì, trong lòng hắn bất ổn, phát tiết một chút cũng tốt.
Không có chuyện phiền lòng, bụng lại càng lúc càng lớn, ta ở trong phòng buồn bực không được. Mùa thu Bắc Kinh là đẹp nhất, nhìn ngoài thành khắp núi lá đỏ cùng trời xanh như gột rửa, nhất là để cho lòng người vui vẻ, không riêng gì ta, cảm giác ngay cả đứa bé cũng so ra ở nhà đợi cao hứng hơn. Ta ăn được ngủ được, sắc mặt đỏ thắm khỏe mạnh, cảm thấy đi lại hành động nhanh nhẹn, bước đi như bay. Nhưng là người bên cạnh liền có chút kinh hãi, phản ứng khoa trương nhất chính là Thập Tứ, bất quá nếu như không để cho ta đi ra ngoài, ta liền chỉ có thể ngồi ngẩn người, bọn họ còn nói ta cặp mắt vô hồn bộ dáng đáng sợ, không thể làm gì khác hơn là theo ta.
Chiều hôm đó từ bên ngoài trở lại, Lý Thục ở trong phòng chờ ta, cả kinh thất sắc hỏi: "Hàm tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy hả?"
"A, thì ra ngoài phố đi dạo." Ta tự mình cởi áo choàng, nâng lên ấm tử sa rót xuống một bụng Phổ Nhị.
Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn ta chằm chằm: "Ngươi, ngươi, ngươi, không đến hai tháng nữa sẽ sinh, vào lúc này còn chạy loạn khắp nơi. . . . . ."
Thư ma ma vừa lúc bưng canh táo đỏ hạt sen đi vào, ta liền cắt đứt lời nàng hỏi: "Uống nước táo đỏ không?"
Nàng sửng sốt một chút, đáp: "Ta còn no, không ăn."
Ta lại hỏi: "Tìm ta có việc sao?"
Nàng nhớ tới mục đích, nuốt xuống lời nói quở trách, tới gần nói: "Ta mới vừa đi qua Ung Vương Phủ thăm Oanh muội muội. . . . . . Hàm tỷ tỷ, ngươi có cảm giác hay không, nàng gần đây trong lòng không thoải mái lắm?"
Mấy ngày nay lúc tiểu muội đến thăm ta, ta cũng phát giác nàng hình như có chút tâm sự, nhưng hỏi nàng, nàng cũng không đáp, chỉ lấy ra một đống lớn vớ nhỏ trẻ con nàng tự mình làm cho ta, hỏi ta nhìn có được hay không. Ai, cái tuổi thiếu nữ này, hoặc là tâm sự thiếu phụ, ta có lẽ là đoán không ra . Cọ xát lấy da táo dính răng, hỏi: "Ngươi thăm dò ra được cái gì?"
Lý Thục chống cằm tựa vào trên bàn, ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Nàng một chút cũng không chịu nói sao, ở trước mặt người liền giả bộ phải vui vẻ." Sau đó lại hạ thấp giọng, đến gần ta nói: "Ta đoán, là vì vương phủ đoạn trước đón cô dâu. . . . . ."
Khẩu vị của ta nhất thời hoàn toàn biến mất, dùng thìa quấy quả táo lên, trả lời: "Cái này, chúng ta cũng không giúp được đi."
Lý Thục cầm tay của ta nói: "Hàm tỷ tỷ, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Oanh muội muội cũng là tuổi còn nhỏ. . . . . . Qua ít ngày tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt."
Ta cười cười, nhớ tới hơn một năm trước cùng tiểu muội nói chuyện với nhau đó, nói: "Nàng tự mình biết, cho nên cũng không tới kể khổ. Đều sẽ, thành thói quen thôi."
Nàng cũng cười cười, tiếp liền nói sang chuyện khác.
Sau khi Lý Thục rời đi, ta bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nằm vật xuống ngủ luôn cả buổi chiều, nhưng Thư ma ma cho người bưng bát đĩa đi xuống, mình thì cúi đầu đứng ở trước mặt ta, một bước không nhường. Ta trừng nàng, nàng trừng giày của ta, thật lâu mới nói: "Phúc tấn, có mấy lời nô tỳ không biết có nên nói hay không."
Ta nâng tay giơ lên, đỡ cái bàn ngồi vững vàng, nói: "Kìm nén sẽ mệt mỏi, nói đi." Bình thường người nào nói lời dạo đầu nếu là câu này, lời nói tiếp theo nhất định sẽ không dễ nghe, ta sớm làm chuẩn bị, tránh cho đến lúc đó không chịu nổi.
Thư ma ma cung kính, nghiêm nét mặt nói: "Thứ cho nô tỳ càn rỡ, hi vọng Phúc tấn quản thúc đường tiểu thư."
Không ngờ nàng thế nhưng quan tâm Lý Thục, liền hỏi: "Thục muội muội, đã gây họa?"
Nàng lắc đầu nói: "Hiện nay còn chưa có việc gì lớn. Nô tỳ chỉ sợ, đường tiểu thư tiếp tục như vậy nữa sẽ rước hoạ vào thân."
"Oh? Nói như thế nào?" Ta có chút tò mò.
Nàng mặt không thay đổi đáp: "Đường tiểu thư trẻ tuổi mới goá chồng, lý nên tự trọng thân phận."
Ta đại khái hiểu ý tứ của nàng, cầm lấy ấm tử sa mút một hớp, không có mùi vị gì cả, biến thành nước lọc rồi. . . . . . Nghĩ tới lần tới cho các nàng thay thế thành sữa tươi là được rồi. Nhíu nhíu mày nói: "Ngươi nói là quả phụ trước cửa thị phi nhiều? Thục muội muội ba năm hiếu kỳ cũng mãn, coi như chọn phu quân khác gả, cũng không quá đáng đi."
Nàng lại nói: "Đường tiểu thư có xuất thân là đại hộ gia đình quan lại, coi như tái giá, cũng phải theo lệnh của cha mẹ lời của mối mai, cả ngày xuất đầu lộ diện, trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng phải có hao tổn đến danh dự? Đừng nói là tự mình nàng, chính là đối với Phúc tấn ngài cũng. . . . . ." Nàng tự cảm thấy nói lở lời, liền lập tức im miệng.
Ta nhìn nàng cười nói: "Ma ma cũng thứ cho ta nói thẳng, danh dự loại vật này, chỉ đối với người cần dựa vào nó sống qua ngày mới có giá trị. Ta nghĩ Thục muội muội cũng không muốn ở trong kinh kết duyên với người làm kế thất hoặc thiếp thất." Thư ma ma còn muốn nói điều gì, lại bị ta cắt đứt: "Ngươi đừng chê ta hám tiền, mỗi tháng phúc tấn phu nhân tiêu vặt chi tiêu vượt qua một trăm lượng, sợ rằng cả Kinh Thành cũng đếm không ra mấy vị. Thục muội muội chính là mỗi ngày đánh bài xuất ra số này cũng sẽ không đau lòng. Mà làm cho người ta khi nhỏ bé, sẽ càng thêm không có cái gì là vinh dự tôn quý. Nói một câu nói thật, bàn về nhân tài, tình thú, giáo dưỡng, bản lãnh, ta cảm thấy được không có nhiều ‘ chủ tử gia ’ có thể xứng với Thục muội muội, cho dù có, cũng đại khái không chịu bỏ ra giá cao tương đối. Cho nên, ta cũng không ủng hộ Thục muội muội đến trong kinh ."
Thư ma ma vặn mi cúi đầu, mím môi không nói.
Ta lại cười nói: "Nói lui thêm bước nữa, nếu như Thục muội muội thích người nào, nhất địnhsẽ không phải bởi vì quyền thế tiền tài, chẳng phải là so với người khác hơn ở chỗ thành khẩn?" Nói xong đứng dậy dịch chuyển đi về phía giường đệm, nàng không phản đối, hôm nay thảo luận nên đến đây là chấm dứt. Thư ma ma vội vàng tới đây đỡ ta, ta ngồi vào mép giường, cười nói với nàng: "Ma ma, ngày hôm nay hàn huyên với ngươi rất là vui vẻ đấy."
**************
Lật người, cảm thấy khác thường, hơi mở khóe mắt nhìn, thì thấy mông lung có một bóng dáng đen thùi lùi bên giường. Đối với người ta không cho gọi liền vào phòng nghĩ sẽ không có người thứ hai. Khép lại mí mắt như dán hồ lần nữa, hỏi: "Giờ gì?"
Thập Tứ nhẹ đáp: "Mới vừa gõ qua ba trống."
"Thế nào còn không đi ngủ?" Ta mơ mơ màng màng nói.
Hắn kéo chăn cho ta, trả lời: "Không ngủ được, muốn nhìn nàng một chút."
Đột nhiên, bắp chân truyền đến cảm giác căng cứng quen thuộc, ta vội vàng ưỡn người, phần bụng to lớn làm trở ngại động tác, liền ngồi dậy một chút, dùng hai tay bóp chặt lòng bàn chân, tiếp theo co giật đau đớn liền bắt đầu rồi, cố nén, dùng ngón tay kìm bắp thịt. Thập Tứ vội hỏi : "Thế nào?" Liền muốn lấy tay giúp ta xoa bóp."Đừng động!" Ta kinh hô một tiếng ngăn hắn lại, hắn bị doạ sợ rút tay về. Từ từ, đau đớn cùng cảm giác căng cứng cũng lui xuống, ta chợt thở ra một hơi, nằm xuống lại. Xem ra chất canxi hấp thu vẫn chưa đủ, có lẽ phải ăn một chút chế phẩm từ đậu nhiều hơn nữa, phơi nắng mặt trời cũng sẽ khá hơn chút đi.
"Ta không muốn để cho nàng khổ cực như vậy ." Hắn nhìn ta nói.
Ta lắc đầu một cái, khẽ đẩy hắn nói:"Trở về đi ngủ đi."
Hắn vì ta nhét góc chăn cho tốt, nói: "Nàng ngủ đi, ta lập tức đi."
Nhưng bị hắn nhìn như vậy, căn bản ta không cách nào đi vào giấc mộng. Đóng mắt lại, lại mở ra, bất đắc dĩ nói với hắn: "Đến đây nằm bên cạnh đi."
Hắn sửng sốt liền lập tức cởi áo khoác, nhấc một góc chăn lên chui vào. Ta nằm nghiêng vào phía trong, hắn liền dán lên lưng của ta ôm lấy ta. Thân thể của hắn rất ấm, ta giật giật, tìm được vị trí thoải mái liền ngủ say.
Xe ngựa đi ngang qua chỗ của tiểu Chung, đúng lúc gặp hắn tiễn bước giáo hữu. Ta liền bảo tiểu tử đem xe dừng lại ở bên cạnh hắn, gọi Đông Vân vén rèm lên, ngồi trong xe nói chuyện với hắn. Hắn nhìn thấy ta đại khái hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Không ngờ ngươi sẽ đến. Đúng rồi, còn chưa có cám ơn ngươi lần trước giúp ta mang tin."
"Không khách khí. Chỉ là ngẫu nhiên có chiếc thương thuyền Hà Lan muốn rời khỏi Nghiễm Châu, lại ngẫu nhiên đường huynh nói cho ta biết mà thôi." Ta cười nói, "Uh, buổi trưa trong phòng bếp của ngươi chuẩn bị ăn cái gì?"
"Bánh bao, cá nướng, một chút nước trái cây. Sao thế?"
"Ngươi không phải là muốn cám ơn ta sao? Có tương vừng đi." Tiểu Chung tự chế táo phết không tồi.
"Ngươi không phải nói không khách khí sao?"
Quen thuộc vào phòng ăn, bên tay chính là lò sưởi trong tường cháy hừng hực, liền cởi xuống áo choàng da cừu dầy cộm nặng nề. Tiểu Chung từ khi ta vừa xuống xe liền nhìn ta chằm chằm, lúc này thiếu chút nữa đem mắt trừng ra ngoài. Tầm mắt của hắn định tại trên bụng của ta, hỏi: "Ngươi. . . . . . Mấy tháng?"
Tay ta dán bụng, trả lời: "Ước chừng còn có hơn mười ngày."
Hắn lập tức lên giọng kêu lên: "Vậy ngươi còn chạy ra ngoài làm gì? Nhanh trở về nhà đi, mau!"
"Ta muốn để cho toàn năng sứ giả của chúa đoán một chút là con trai hay con gái." Ta vuốt ve cái bụng, sau đó nhìn hắn cười nói, "Ta đói bụng."
Cái mặt hắn bình tĩnh bưng thức ăn ra, phân cho ta một bánh khoai tây, hai miếng bánh mì nướng. Tự ta thoa lên tương vừng, vừa ăn vừa nói: "Đậu phộng mài thành tương so với chỗ khác ở đây càng thơm hơn."
Tiểu Chung cũng không tiếp nhận phương pháp thưởng thức của ta, gặm mấy cái bánh mì khô, đứng dậy lấy hai chén sữa tươi, đưa cho ta một ly. Ta nghe thấy được mùi thơm chocolate đã lâu không được dùng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Hắn hất cái cằm lên nói: "Tăng thêm một chút xíu ca cao, nếu không quen, ta đổi cho ngươi ly mật ong."
"Không cần, ta thích cái mùi này." Đang cầm sản phẩm quốc nội ly sứ thanh hoa, giờ phút này đang ngồi đối diện gương mặt cha xứ lạnh lùng từ ven Bắc Hải xa cách nghìn trùng mà đến, uống thức uống chocolate của người Nam Mĩ A Chi Đặc Khắc, thật là thể nghiệm kỳ diệu.
Lúc này Thư ma ma lại nấn ná đến bên cạnh ta, kể từ lúc xuống xe nàng liền cùng Đông Vân một trái một phải dìu lấy ta, một tấc cũng không rời, mới vừa rồi nhìn nàng đi ra phòng ăn đã cảm thấy kỳ quái. Nàng cúi người, ở bên tai ta nói nhỏ: "Phúc tấn, gia ở bên ngoài, tới đón ngài trở về phủ."
Thập Tứ? Ai …lại tham uống hai ngụm ca cao sữa tươi, đứng dậy nói với tiểu Chung: "Ta đi về."
Trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt "Đã sớm nên đi", dầu gì cũng đưa ta tới cửa, ở trước lúc ta lên xe, chợt nói: "Con gái."
"Hả?" Ta nhất thời không phản ứng kịp.
Hắn sờ lỗ mũi một cái nói: "Không phải ý của chúa. Ta đoán ."
"Đoán trúng có quà." Ta cười nhìn hắn phất tay một cái, thuận theo Đông Vân cùng Thư ma ma đỡ lên xe.
Vén rèm xe lên, liền nhìn thấy vẻ mặt cười híp mắt của Thập Tứ, không trách được ma ma các nàng đều không vào xe. Hắn đỡ ta ngồi vững vàng, cũng coi hắn như đệm dựa, vừa cứng mềm vừa phải. Xe ngựa vững vàng mà thẳng bước đi một hồi, Thập Tứ liền ở bên tai ta nói khẽ: "Đừng chạy ra ngoài nữa, ta thật sự lo lắng."
"Tính toán ngày sinh, còn kém rất nhiều ngày mà." Mới vừa nói xong, bụng chợt đau tựa như kim châm. Không phải là máy thai. . . . . . Không phải là tử cung co lại chứ?
Thập Tứ thấy ta đổi sắc mặt, vội vàng hỏi: "Thế nào? Có phải hay không muốn sinh. . . . . ." Nói xong chữ "Sinh" này mặt của hắn liền trắng bệch. Lung lay ta nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Có đau hay không, có đau hay không?"
Ta cầm lấy cánh tay hắn, bắp đùi cùng cái mông kéo căng thật vất vả chịu đựng qua cơn đau đớn này. Thế nhưng hắn lại không để cho ta hồi sức, thẳng hỏi:"Đau lắm hả? Đau dữ dội sao?"
Ta kéo rơi nút cổ áo hắn, liền hướng trái cổ hắn hung ác cắn một cái, sau đó hỏi: "Ngươi nói có đau hay không?"
Sắc mặt hắn thoắt xanh thoắt trắng, chỉ lắc đầu. Ta bất đắc dĩ nói: "Trở về đi thôi, cũng còn có được một lúc mới có thể bắt đầu." Thấy trên cổ hắn nổi gân xanh rống tiểu tử đánh xe, liền lại nói: "Không cần quá nhanh, đừng làm ta nổi điên."
Xe ngựa dùng hai ba khắc đồng hồ vững vàng trở lại phủ, khi hắn ôm ta trở về phòng mới tới thời điểm đau bụng sinh đợt thứ hai. Hắn nói năng lộn xộn nói: "Đau liền cắn ta, tùy tiện cắn, đừng chịu đựng. . . . . ."
Ta nào có thời gian để ý đến hắn, ngoài đau đớn rất nhiều cũng chỉ ở trong lòng xây dựng hoàn thiện, tự hỏi ứng đối với quá trình sinh sản gian khổ sắp tới ra sao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lời này hiển nhiên chọc giận hắn, cằm bị nắm lần nữa, lực tay rất nặng và hung tợn. Ta vừa đau vừa giận, vừa rồi hắn ba phen bốn bận khiếm nhã với ta đều đã nhịn, lúc này lại động thủ, khi dễ ta yếu đuối sao? Ta chụp lấy tay hắn dùng sức kéo ra, nào ngờ bị nắm ngược lại, hắn siết chặt cổ tay ta đau giống như bị chặt đứt, ta tránh không ra, chỉ có thể cắn chặt môi dưới nhịn đau.
"Hừ, miệng lưỡi vẫn còn lợi hại như vậy! Trẫm cùng Lão Thập Tứ gặp nhau thành thù, ngươi có công rất lớn, rất đắc ý phải không?" Hắn dùng sức đẩy ta ra, oán hận nói, "Đừng tưởng rằng trẫm không trị được ngươi!"
Ta mất thăng bằng, lui về phía sau ngã ngồi ở trên ghế dựa, liền nghe hắn quát lên một tiếng: "Người đâu, ban rượu!" Tinh thần của ta chết lặng, cũng không cảm thấy sợ hãi, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của hắn kia, hắn và Thập Tứ náo thành ra như vậy, là do ta sao? Có lẽ a...! . Nhiều năm trước muốn tránh khỏi, nhưng vẫn thành như hôm nay. Nhớ lại quá khứ sai lầm, thì ra ta nghĩ làm sao bù đắp nghĩ muốn sữa chữa cũng không thể . . . . . .
Ta liền ngồi yên như vậy, không biết qua bao lâu, có thái giám đi vào quỳ gối trước mặt ta, đôi tay nâng khay giơ qua đỉnh đầu, trên khay có một cái bình bằng sứ Thanh Hoa cùng một chung rượu nhỏ. Trong bình chứa chất lỏng, uống vào liền được giải thoát. Lại không khỏi nghĩ, loại chung rượu nhỏ này có thể chứa được bao nhiêu, nửa chết nửa sống rất phiền toái. Thuận tay cầm ly trà trên kháng trác, mở nắp ra, hắt hết nước trà lá trà còn sót lại lên trên mặt đất, còn làm ướt giày gấm xanh của hoàng đế. Lại lấy bình rượu qua, rót đầy ly trà, màu vàng hổ phách của rượu thơm mát tỏa ra bốn phía, ta không chút suy nghĩ liền chau mày lại uống hết cả ly, xong rồi lấy mu bàn tay lau miệng. Cũng không biết rượu mạnh thấm rất nhanh, ruột giống như bị thiêu cháy. Lúc này không khỏi có chút hối hận, còn chưa kịp gặp lại Thập Tứ, hôm nay cũng quá hung dữ với Đông Đông, Nhiếp Tĩnh cùng Lý Nam bên kia không biết có bình an hay không. . . . . . Nhưng mà, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, coi như lo lắng cũng không có biện pháp nào nữa.
Đầu bắt đầu hoa mắt chóng mặt, trên mặt cũng nóng lên, ngẩng đầu thấy hắn yên lặng nhìn ta, liền cười nói: "Không tệ, mùi rượu thuần túy vừa vặn."
Hắn không nói một lời, đột nhiên cầm lấy ly trà qua cũng rót một chén, buồn bực uống. Ta ngạc nhiên, trong cơn say đột nhiên ý thức được, thì ra là không có hạ dược vào. Thế này mới đúng chứ, hắn làm sao có thể kích động làm chuyện như thế.
***********
Khi tỉnh lại, đầu vẫn còn hỗn loạn , khó chịu không muốn mở mắt, theo thói quen khẽ gọi: "Đông Vân. . . . . ."
"Phúc tấn, người đã tỉnh rồi ư?" Có lẽ là nàng vén rèm lên, ánh sáng rọi vào, cách mí mắt còn có chút chói mắt. Ta nửa che mắt, hỏi: "Giờ gì rồi?"
"Đầu giờ mão." Nàng ngồi ở mép giường, đỡ ta nửa ngồi dậy, "Em hầu hạ người rửa mặt."
"Ưmh." Ta mơ mơ màng màng, chợt nhớ lại tối hôm qua, liền tỉnh hơn phân nửa, đột nhiên mở mắt ra nhìn quanh, phát hiện đã trở lại phòng của mình ở hậu điện Vĩnh Hòa cung. Đông Vân nghi hoặc hỏi: "Phúc tấn, làm sao vậy?"
"Ta trở về khi nào vậy?" Ta ngồi thẳng lên, tự mình cởi áo ngủ, cầm lấy sa bào trong tay tiểu nha hoàn thay vào.
Đông Vân vừa giúp một tay vừa trả lời: "Lúc sắp lên đèn, Tô Am Đạt đưa người trở lại. Nói người uống say ngủ thiếp đi. . . . . ."
Nếu không phải trên cổ tay có vết bầm, sẽ coi một ly rượu tối hôm qua là nằm mộng. Ta không biết kế tiếp còn có biến cố gì nữa, nhưng ở Dưỡng Tâm điện"Uống say" cũng không phải chuyện bình thường gì, vì vậy nhìn Đông Vân. Nàng đuổi hết những người trong phòng đi ra, ngồi xổm xuống mang giày vào cho ta, đôi tay để trên đầu gối ta nhỏ giọng nói: "Phúc tấn, hôm qua lúc người diện thánh, nô tỳ bị ngăn lại ở một chỗ trong Thiên Điện, ở cùng một chỗ với hai tên đồ đệ củaTô Bồi Thịnh. Có một trận huyên náo loạn lên, nói là hoàng thượng sai ban rượu, những thái giám kia đẩy tới đẩy lui, không ai chịu làm, trong lòng em vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, nhưng cũng không có cách nào. Sau đó, Tô Bồi Thịnh đi vào, bộ dạng nhớn nhác, có một người giống như là thị vệ rỉ tai hắn mấy câu, hắn liền vỗ đùi một cái, sai người chuẩn bị rượu, tự mình bưng đi vào. Qua gần nửa canh giờ, liền nói người uống say, rồi đưa trở về. Phúc tấn, không có chuyện gì chứ?"
Ta kéo nàng đứng dậy, sau đó ngồi xuống ở trước bàn trang điểm, nói: "Không có việc gì, về sau không cần nhắc lại. Đông Vân, chải đầu cho ta đi."
Đoan Ngọ trôi qua bình an, chỉ là sau gia yến Hoàng đế lại thỉnh Thái hậu dời giá đến cung Ninh Thọ, Thái hậu vẫn không đồng ý, cười lạnh hỏi ngược lại: "Thế nào, chẳng lẽ không thể chờ đợi muốn thưởng chỗ này cho ai ở sao?" Phi tần đang ngồi câm như hến, Hoàng đế giận ở tại chỗ phẩy tay áo bỏ đi.
Sau đó không có mấy ngày, Hoàng đế tìm lý do cách chức bỗng lộc của Thập Tứ. Dĩ nhiên, lý do hết sức buồn cười, đại thần dâng tấu chương liệt kê sai lầm của Thập Tứ, cũng viết những chuyện giữa Thập Tứ cùng Hoàng đế, Hoàng đế liền giận dữ mắng mỏ Thập Tứ ngày xưa đe dọa quan viên gây nên sợ hãi, cho nên cần trừng phạt hắn. Mấu chốt không ở tội danh, cho dù ai cũng biết, chỉ là hả giận mà thôi. Ta không có cảm giác gì, nhưng Thái hậu lại nổi giận, dừng tranh cãi ầm ĩ với Hoàng đế, giận đến mình lại bị bệnh.
Bệnh tình của Thái hậu lặp lại, ta cả ngày đợi bên người nàng, nói chuyện khuyên lơn nàng. Nàng thấy ta cũng không vì Thập Tứ mà tức giận phẫn nộ, liền hỏi: "Sao ngươi không lo lắng gì cho Lão Thập Tứ hết vậy?"
Ta đáp: "Mẫu hậu xin bớt buồn. Thập Tứ a ca tước vị không cao, bỗng lộc cũng không bao nhiêu, chắc hẳn trong phủ còn có tích cóp, cả nhà cũng không chỉ dựa vào những thứ này sống."
Nàng thở dài nói: "Ngươi đứa nhỏ này có phải thật thiếu tâm nhãn hay không! Chỉ là như vậy cũng tốt, có thể nghĩ như vậy, cuộc sống sau này cũng sẽ không khổ sở."
Ta cười nói: "Làm sao có thể khổ nha? Chờ thêm chút thời gian, thân thể mẫu hậu khá hơn một chút, nô tỳ liền dẫn Đông Đông xuất cung, toàn gia bình an, cũng không so đo kém hơn trước kia."
"Ai, Lão Thập Tứ không có phí công thương ngươi." Nàng ho khan một hồi, lại nói, "Sau này, Thập Tứ a ca có thể giao cho ngươi rồi. Gọi ta một tiếng ‘ ngạch nương ’ đi, ngươi từ lúc vào cửa đến giờ chưa có gọi qua."
Ta kinh ngạc nàng còn để ý đến chuyện này sao, bất quá xác thực cũng khó kêu ra miệng, nhưng lúc này là phụng ý chỉ, liền thuận theo mà nói: "Dạ, ngạch nương."
Nàng hài lòng gật đầu, sau đó liền ngủ.
Đến ngày hai mươi hai Thái hậu khó thở, nói không ra lời, sau khi ngự y hội chẩn, nói không được tốt, liền vội vàng trình báo với Hoàng đế.
Hoàng đế vội vàng chạy tới, quỳ ở trước giường, khẽ gọi: "Ngạch nương."
Mặc dù Thái hậu không thể nói, đầu óc lại tỉnh táo, quay mặt sang nhìn hắn, không giống bình thường căm thù đến tận xương tuỷ, ngược lại rơi lệ. Hoàng đế lau lệ cho mẫu thân, giọng nói khàn khàn: "Ngạch nương, nhi tử hầu hạ người uống thuốc."
Ta tiến lên quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng, Thái hậu nhớ nhung Thập Tứ a ca, kính xin Vạn Tuế Gia triệu hắn hồi kinh, hầu hạ Thái hậu, cho tận hiếu đạo."
Hắn đã bưng chén thuốc ở trong tay, lại bởi vì thỉnh cầu của ta mà dừng lại ngay đó. Hoàng hậu liền quỳ gối bên cạnh Hoàng đế, lúc này cũng không dám nói chuyện, nhìn ta một cái rồi cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Ta biết do mình nhắc tới không đúng lúc, nhưng Thái hậu bệnh nặng, trừ ta ra, nơi này có ai dám nhắc tới việc này đây? Vì vậy trong cái nhìn chằm chằm của hoàng đế sống lưng đứng thắng tắp, lặp lại một lần nữa: "Xin hoàng thượng triệu Thập Tứ a ca hồi kinh."
Trong yên tĩnh Tô Bồi Thịnh chợt quỳ gối tiến lên, nâng chén thuốc nói: "Vạn Tuế Gia cẩn thận nóng."
Hoàng đế liền đưa chén thuốc cho hắn bưng, nhìn mẫu thân đang rơi lệ trên giường bệnh, nói: "Tô Bồi Thịnh, sai hai người Ngô Hỉ và Chu Lan lập tức đi Tuân Hóa, triệu Thập Tứ Bối Tử hồi kinh."
Tô Bồi Thịnh còn đang bưng chén thuốc, đáp một tiếng "Tuân chỉ", Hoàng đế nhận chén thuốc qua, hắn mới đứng lên, khom người lui ra ngoài truyền chỉ.
Thái hậu biết được cuối cùng có thể thấy tiểu nhi tử rồi, trên mặt hiện ra một chút vui mừng. Hoàng đế mớm thuốc từng muỗng từng muỗng, hoàng hậu cầm khăn lau nước thuốc chảy xuống.
Ta biết lúc này ta không còn chuyện gì để làm, liền lặng lẽ đi ra khỏi nội điện. Tần phi có phân vị của Hoàng đế đều tụ tập ở ngoài điện thờ chờ đợi, nhìn thấy ta đi vào đều vây quanh hỏi han tình hình bên trong, tiểu muội nắm tay Đông Đông ngồi ở trong góc, chỉ có thể đứng bên ngoài vòng. Ta nói cho biết sự tình, hơn nữa ngày mới đuổi được các nàng trở về chỗ ngồi, còn chưa kịp nói chuyện với tiểu muội, lại có cung nữ tới truyền, nói: "Thái hậu muốn gặp phúc tấn cùng Ngũ cách cách, mau theo nô tỳ trở vào ạ."
Sau khi Đông Đông gặp qua tổ mẫu lại bị dẫn đi, ta vẫn hầu ở trước giường. Trong thời gian đó lão Bát bọn họ cũng im ắng tấn kiến qua Thái hậu, giữa trưa Thập Tam đã tới lại bởi vì muốn làm cái gì đó lại đi ra ngoài, sau bữa cơm chiều liền lưu lại.
Lúc Thái hậu nói chuyện, chính là muốn nói gì đó, ta kề lỗ tai vào sát bên miệng nàng cẩn thận nghe, trước sau chỉ có hai từ: "Thập. . . . . . Thập Tứ. . . . . ."
Ta cầm tay của nàng an ủi: "Sắp về tới rồi ạ."
Nhưng khi nàng hỏi lần thứ hai, ta cũng không nén được tức giận, người đi truyền chỉ hơn nửa ngày, vẫn không thấy Thập Tứ trở về. Không nhịn được nói: "Hoàng thượng, Thái hậu hỏi Thập Tứ a ca."
"Hẳn là nhanh thôi." Hắn cứ trả lời một câu nhạt nhẽo như vậy.
Ta không muốn cầu xin hắn lần nữa, đành phải nhìn về phía Thập Tam. Thập Tam hiểu, gật đầu với ta một cái, quay sang Hoàng đế nói: "Thần đi nhìn một chút." Nói xong liền khấu đầu lui ra ngoài.
Hoàng đế cau mày không nói, lạnh lùng nhìn lướt qua ta một cái.
Thái hậu càng ngày càng suy yếu, vào lúc canh ba đã hấp hối, nàng dường như dự cảm mình không cách nào nhìn thấy Thập Tứ được nữa, nước mắt từ trong đôi mắt nửa khép không ngừng tuôn ra. Hoàng đế nắm tay Thái hậu, cất tiếng đau buồn nói nhỏ: "Ngạch nương, Thập Tứ đệ gần về tới rồi."
Thái hậu mở mắt ra, chỉ nhìn hắn, thở dài tựa như hít thở, mà ánh sáng trong đôi mắt kia đang từ từ tản đi.
Khi Thập Tứ chạy đến, dĩ nhiên Thái hậu đã mất. Hắn vọt tới trước giường, "Bịch" một tiếng quỳ xuống, cầm tay đã dần lạnh đi của Thái hậu, run run nói: "Ngạch nương. . . . . . Ngạch nương, nhi tử đến gặp người rồi." Tay phải hắn run rẩy chạm vào mặt củaThái hậu, trán để trên mép giường khóc thảm thiết. Đột nhiên thanh âm hơi chậm lại, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Hoàng đế, xông lên níu lấy vạt áo của hắn quát hỏi: "Tại sao không gọi ta về gặp mặt ngạch nương một lần cuối?"
Hoàng đế đưa tay ra ngăn cản, nhưng cũng không biện giải lời nào, trên mặt hai người đều mang lệ, lại ở trong phòng này vật lộn đánh nhau. Hoàng hậu lên tiếng kinh hô, Tô Bồi Thịnh cùng mấy tên thái giám muốn đi lên tách bọn họ ra, nhưng không làm sao kềm chế được quyền cước của hai huynh đệ bọn họ. Hoàng đế chỉ lo cùng Thập Tứ dây dưa, lại không có một chút ý muốn gọi thị vệ hộ giá. Tô Bồi Thịnh bị Hoàng đế vô ý đánh bay ra ngoài, lại bị Thập Tứ quét ngã trên mặt đất, lảo đảo bò dậy, chạy ra ngoài điện gọi viện binh.
Ở trước mặt mẫu thân như thế, bọn hắn chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Ta không thể nhịn được nữa, quát lên: "Đủ rồi!" Thanh âm phát ra rất lớn vượt ra ngoài dự liệu của ta.
Thập Tứ buông Hoàng đế ra, xoay người lại nhìn ta, trong mắt tràn đầy bi thương, ta biết hắn đau đớn, bất giác mềm lòng, dịu dàng nói: "Ngạch nương đang nhìn đấy." Hắn đi tới quỳ trước giường như trước, ta nắm tay của hắn, hắn liền ôm lấy ta vùi đầu vào trước ngực ta, ta ôm lấy hắn mặc cho vạt áo bị nước mắt của hắn làm cho ướt đẫm.
Trước khi khâm liệm, các cung nữ rửa mặt chải đầu thay quần áo cho Thái hậu, chúng ta ở gian phòng phía đông chờ. Thì ra ở nội điện mọi người vẫn còn tụ tại một chỗ, ngay cả Đế Hậu cũng không có an bài khác, đủ thấy hỗn loạn.
Bên trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ báo giờ "Tích tắc". Hoàng đế như lão tăng ngồi thiền ngồi ở trên kháng, hoàng hậu cũng ngồi yên lặng ở bên kia kháng trác.
Trong phòng này vốn không có bày ra nhiều chỗ ngồi, bởi vì chúng ta quá nhiều người, liền đưa đến ba tú đôn bằng gỗ lim. Sau khi Thập Tam ứng phó với bọn họ đi vào trong điện, lúc này ngồi vào chỗ ngồi dựa vào tường phía đông, Thập Tứ và ta thì ngồi ở một đầu khác.
Các cung nữ dâng trà lên, không ai động. Một tên thái giám bưng khăn ướt đưa đến trước mặt, Thập Tứ ngồi mất hồn, ta lấy qua đưa cho hắn, hắn cũng không nhận. Ta nhìn hắn hai mắt vô hồn, vệt nước mắt trên mặt đã khô một nửa, liền nhẹ nhàng quay sang mặt của hắn, dùng khăn giúp hắn lau. Hắn mờ mịt nhìn ta, một tay ta khẽ đặt lên bả vai hắn, hắn liền kề đầu áp vào bên mặt của ta.
Lại qua hai khắc, thủ lĩnh thái giám Lưu Ngọc vào phòng quỳ bẩm: "Khởi bẩm hoàng thượng, khâm liệm đã chuẩn bị xong xuôi. Thỉnh Vạn Tuế Gia cùng hoàng hậu nương nương thay quần áo."
Hoàng đế cũng không nhìn những người khác, dẫn đầu sải bước đi ra ngoài, hoàng hậu không nhanh không chậm đi theo phía sau. Lưu Ngọc khom người đưa bọn họ bước ra ngưỡng cửa, lại quay sang chúng ta nói: "Di Thân Vương, Thập Tứ Bối Tử, phúc tấn, cũng mời thay quần áo." Nói xong nghiêng người dẫn đường.
Thập Tam sửa sang lại ống tay áo đi ở phía trước, Thập Tứ nắm tay của ta đi theo hắn. Nhưng ở dưới bậc thềm chánh điện, Lưu Ngọc ngăn cản chúng ta, Thập Tứ trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Làm gì vậy?"
Hắn lui một bước, khom người trả lời: "Phúc tấn dừng bước, mời đi bên này."
Đây cũng là chuyện đương nhiên, nơi nữ quyến cùng ngoại thần thay đổi quần áo khẳng định không cùng một chỗ. Ta cầm tay của hắn, theo Lưu Ngọc chỉ điểm theo một tiểu thái giám đi về phía Bắc Cảnh Dương Cung. Đi mấy bước quay đầu lại nhìn, Thập Tứ còn đứng ở tại chỗ, Thập Tam thì cách đó mấy bước chờ hắn, khẽ cười cười liền bước nhanh theo tiểu thái giám dẫn đường phía trước mặt.
Sau khi khâm liệm khóc tang, một nhóm cung quyến mệnh phụ do hoàng hậu dẫn đầu, đợi Hoàng đế cùng vương công đại thần hành lễ xong, liền theo phẩm cấp xếp thành hàng ở trước điện thờ. Hoàng hậu, Thái phi, quý nhân phi tần trở lên có thể vào trong điện, còn lại nữ quyến Hoàng thất, phẩm quan mệnh phụ cũng theo thứ tự ở ngoài điện hành đại lễ sáu túc ba quỳ chín lạy. Ta quỳ gối phía sau Hoàn Nhan thị, có thể trông thấy ngưỡng cửa chánh điện thật cao kia, mà sau lưng còn có đông đảo nữ quyến cùng đồ tang tuyết trắng, vẫn xếp hàng dưới thềm đỏ.
Sau khi hành lễ xong, ta cùng với Hoàn Nhan các nàng ở Cảnh Dương cung uống trà nghỉ ngơi. Hoàng hậu đột nhiên đến thăm, mọi người vội vàng hành lễ. Nàng đi tới trước mặt của ta không nóng không lạnh hỏi một câu: "Đại sự của Tiên hoàng khi đó thì ngươi ở bên trong, hôm nay ở bên ngoài, không có phơi nắng chứ?"
Ta không rõ nội tình, chỉ cảm thấy không phải là ý tốt, cúi đầu đáp: "Hồi nương nương, không có."
Nàng gật đầu một cái, tiết mục này liền coi như qua. Cũng không biết sao, cũng không sắp xếp cho ta xuất cung, xem ra ta phải đợi đến khi tang lễ kết thúc. Thái hậu vừa đi, ta cũng không thể ở Vĩnh Hòa Cung, hoàng hậu thuận miệng vén đẩy ta đến một tiểu viện trong Diên Hi Cung của tiểu muội ở tạm, để cho chúng ta làm bạn.
Sau khi an định, lại lo lắng Thập Tứ, trong vòng mấy tháng mất đi song thân, mà lại cũng không thể gặp mặt một lần cuối, ngẫm lại cũng thay hắn tiếc nuối khổ sở. Cũng không sợ hắn gây chuyện gì, trong lòng hắn bất ổn, phát tiết một chút cũng tốt.