Lúc Quy Hiểu đi ra vẫn còn rất áy náy, cô hỏi Lộ Viêm Thần, người ta đang muốn đi WC, anh lại bắt người ta đi chống đẩy, quá không có nhân đạo đi…. Trên đường trở về cô liên tục nhắc nhở Lộ Viêm Thần đi nói với người ta một tiếng, đừng làm nữa.
Lộ Viêm Thần không đáp, tay phải lướt qua mái tóc dài của cô, nắm lấy cần cổ rồi kéo cô về phòng. Quy Hiểu đi hai ba bước mới thấy không ổn lắm, người ta toàn kề vai sát cánh cùng nhau, sao anh làm làm như kiểu xách con gà thế này…
Thôi quên đi, người uống nhiều, không thèm tính toán với anh ấy.
Quay về phòng, Lộ Viêm Thần cũng dần tan men rượu, anh nằm tựa vào đầu giường tỉnh táo.
Quy Hiểu đoán anh không ngủ, cũng không bật đèn lên, thấy chậu nước còn đang ấm, cô tẩy mascara đi, lại rửa mặt, rồi vắt khô khăn, lau sạch cổ và mặt, cả phần cánh tay. Ổn thỏa hết rồi mới lên giường ngủ.
Ngủ thẳng một giấc tới năm giờ, cũng là thời gian mà Quy Hiểu ngủ nhiều nhất, cảm giác bàn tay nóng hừng hực của Lộ Viêm Thần còn đang đung đưa phía trước ngực mình, cô cũng chẳng thèm nói, uốn éo định xoay người tránh đi, không ngờ lại vừa thuận ý anh, váy bị kéo lên, tư thế thích hợp, trực tiếp đi thẳng vào đề tài chính.
Quy Hiểu cũng không rõ mình đang mơ hay là thật.
Đứt quãng không ngừng, cảm giác dâng lên, cô lại khẽ ưm a hai tiếng.
Lộ Viêm Thần kéo mặt cô lại hôn, đột nhiên cửa phòng lại gõ vang… Quy Hiểu giật mình tỉnh lại, Lộ Viêm Thần cũng không động đậy nữa, hai người ăn ý an tĩnh lại, vờ như đang “ngủ”, nghe thấy bên ngoài nói: “Đội trưởng Lộ? Đội trưởng Lộ? Không phải anh nói muốn xem chó à? Còn đang huấn luyện đó”.
…..
Không có tiếng hồi âm.
Có lẽ người ta hiểu ra không quấy rầy thêm nữa, hoặc thật sự ngây thơ thuần khiết nghĩ rằng hai người đang đắp chăn nằm ngủ, nói chung, tiếng bước chân xa dần. Sau đó, anh lại tiếp tục, hơi thở hồn hển dồn dập lặng im, cường độ gia tăng…
Lại có người rầm rầm chạy tới, rống cổ gọi to: “Báo cáo!”
….
Lộ Viêm Thần nhịn không được mắng “mẹ nó” một câu, nhớ lại chuyện tối qua uống nhiều rồi nói bừa, cả trung đội không thấy anh tới xem chó nhất định là lần lượt từng người tới gọi, càng nghĩ càng thấy không vui.
Anh chuyển người giữa tiếng gõ dồn dập, kéo quần lên rồi nửa người trần xuống giường: “Được rồi, biết rồi”.
Mở ngăn kéo, giữa một đống hỗn độn anh tìm thấy hộp kẹo cao su. Không biết nhà ai đến thăm còn để lại nửa hộp Durex…
Vừa mới tỉnh lại, nhìn cô ngủ bên người.
Anh nghĩ, nếu lúc trước hai người không chia tay, sau khi cô tốt nghiệp đại học chắc mỗi năm sẽ đến đây một tháng, ở đây, hoặc ở phòng người nhà, che che giấu giấu vào phòng WC, tắm rửa không tiện lại trốn trốn tránh tránh, ngay cả tắm xong quần áo sạch cũng phải hong trong phòng, chắc chắn sẽ không ít oán giận, nhưng mỗi buổi tối quấn quít trong chăn lăn lộn ngược xuôi rồi cũng bớt giận thôi.
Người sống mấy chục năm, vội vàng bận rồi rồi lãng phí lâu như thế, đúng là không đáng.
Quần áo Quy Hiểu bị ăn giày vò đến không ít nếp nhăn, cô vừa ngồi dậy vừa vuốt phẳng lại váy.
Tóc được hất qua loa phía sau tai, tay chống trên đầu giường mang giày vào, lúc đứng dậy không vững, Lộ Viêm Thần tiện tay vòng quanh hông cô, kéo cô tới trước ngực mình, hai cái kẹo cao su chưa nhai được ném vào thùng rác, sau đó cúi đầu mút lấy môi cô, sức lực vừa rồi chưa làm xong đều dồn hết trong động tác này, người nóng cháy.
Chưa khi nào anh lại thấy không đã nghiền như vậy, kéo cổ áo cô xuống một tấc, bàn tay chai sần vuốt ve khắp làn da. Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ không đóng chặt, không lạnh lắm nhưng lại khiến người ta khô nóng đến khó chịu.
“Đừng mà”. Quy Hiểu bị anh làm cho bật cười không ngừng: “Một lúc lại có người tới gọi”.
Chẳng lẽ gọi mấy lần cũng không chịu đi ra, sao mà được…
Anh tắm mình trong nắng sớm trong lành, cười gian xảo.
Quy Hiểu thực sự rất thích khuôn mặt này của anh, đôi mắt, đường nét, chẳng có khuyết điểm nào. Lần đầu tiên nhìn thấy anh dưới cây dương nơi sân vận động, lòng cô cũng bay hết ra ngoài, trao cả cho anh.
Đúng là đẹp trai mà. Giờ, lại càng đẹp hơn.
Hai năm trước ở trạm xăng, anh đưa bình nước khoáng lên uống từng ngụm một, mỗi động tác, ánh mắt cô đều dừng lại thật lâu, kéo cả trái tim mình qua đó. Sau rồi giữa đêm tuyết ở làng Erlian, ánh đèn xe xuyên giữa bầu trời đêm phủ trắng như lông ngỗng, chiếu đến chỗ cô, nhìn anh qua cửa sổ xe bên cạnh, hơn nửa khuôn mặt ẩn mình trong bóng tối, còn cả ngoài quán cơm, mười mấy người xông lại, người đàn ông này lại đẩy cô ra…
Cho dù là lúc thời niên thiếu, dù là người xa lạ, dù có gặp gỡ trễ hơn nữa, nhất định cô sẽ yêu người ấy.
Hai người đến thao trường, đám người kia đã trao đổi xong xuôi, hai người gõ cửa sống chết cũng không chịu lại gần Lộ Viêm Thần, chạy trốn rất xa, né kẻo sợ bị anh dạy dỗ. Mười mấy con chó cảnh vụ được thả ra, chạy vùn vụt như đuổi theo tội phạm, điên cuồng trong nắng sớm, Quy Hiểu sợ đến mức lùi về sau nửa bước.
Dù sao trước kia Tần Minh Vũ cũng từng có vợ, cho nên cũng hiểu tâm lý này, anh quát lớn, bảo dẫn chúng ra xa.
“Sợ à?” Lộ Viêm Thần hỏi cô.
“Vẫn được ạ”. Quy Hiểu lắc đầu, “Chỉ là thấy nhiều con chó lỡn dữ như thế nên hơi bỡ ngỡ”.
Bình thường trong khu nhà cũng có người Husky, cũng có thể khiến cho cô né tránh, chứ đừng nói là nhiều chó đến vậy. Nhưng mà còn ổn, rất lâu rồi cô từng nuôi một con chó Bắc Kinh nhỏ, cho nên cũng có cảm tình với loài chó…
Lộ Viêm Thần nhếch môi, điểm đáng yêu nhất của Quy Hiểu chính là hay “mạnh miệng”.
Anh đưa ngón tay đặt giữa môi, huýt một tiếng còi vang.
Một tiếng huýt này khiến toàn bộ nỗ lực của Tần Minh Vũ đều uổng phí, mấy con chó kia phấn khởi nhảy sang, ai cũng không ngăn được. Từng bóng đen nhào tới vây quanh, mười mấy cái đuôi quẫy mạnh trước mặt, bao vây lấy Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần.
Một con trong đó còn chồm tới…
“A!” Đồng thời là tiếng hét thất thanh của Quy Hiểu, Lộ Viêm Thần ôm lấy con chó cảnh vụ kia.
Tim cô còn đang nhảy đoàng đoàng dồn dập, con chó vẫn lè lưỡi thở phì phò nóng hực, quẫy đuôi lấy lòng Quy Hiểu đang rúc trong lòng Lộ Viêm Thần.
“Con này anh nuôi à?”
Quy Hiểu cố gắng xem con chó cảnh vụ đen này là chó Bắc Kinh, vuốt ve cái đầu của nó, đầu lưỡi ướt dẫm liếm liếm lòng bàn tay cô, không sao vuốt được.
Lộ Viêm Thần cười cười: “Cố đội trưởng nuôi, con anh nuôi chết rồi”. Không kịp tháo chất nổ, nên nói phải ngậm chạy như điên, ra khỏi đoàn người rồi bị nổ chết.
Con chó trong lòng không còn chủ nhân nữa, anh cũng mất đi chó của mình, hai bên hợp thành một đôi.
Lộ Viêm Thần đẩy đám chó ra, dẫn bọn nó vào thao trường.
Sương mù giăng đầy sắng sớm, đọng lại trên đuôi mày Quy Hiểu, đuổi theo bước chân anh.
Người trước mắt không giống như ngày thường hay quá khứ, cô vẫn thường dùng từ ương bướng và ngông nghênh để hình dung về anh, còn bây giờ, ngay lúc này, cô mới phát hiện ra Lộ Thần từ trong xương tủy là thế nào.
Một người dẫn theo mấy chục con chó cảnh vụ, chạy vào sân huấn luyện như chó sói lao giữa cánh đồng hoang vu, chim ưng bay liệng trên trời.
Lần cuối cùng anh được dẫn những con chó này, nằm rạp dưới cọc thấp, xoay mình chạy qua những tấm bảng hơn hai mét, lưới mềm trên không, rơi nhanh xuống dốc, nghiêng qua dây thừng, những con chó kia rập khuôn theo bước của anh.
Ngay cả nước và bùn, bọn nó cũng ngang nhiên lao tới, nước văng tung tóe, lúc quay ra cả người đã đầy bùn.
Tần Minh Vũ ngồi xổm bên cạnh đống bùn, cười hì hì, đối lửa nơi chướng ngại vật, từng cái từng cái một, nước rồi lửa, lửa rồi nước, mười mấy người đứng bên. Ngọn lửa đốt lên dữ dội, bay cao hơn một mét, hơi nóng bị gió thổi phất qua, lướt tới mặt Quy Hiểu, làm cô không sao mở mắt nổi, lòng dao động nâng cao.
Người bên cạnh ồn ào: “Tần Minh Vũ, anh không sợ đội trưởng Lộ tới đánh à?”
“Đừng có trêu”. Tần Minh Vũ bỏ đá xuống giướng, cười đắc ý: “Anh ấy không dám đâu, hôm nay còn có chị dâu ở đây, định không còn sức mà về chắc?”
Mọi người cười to, mấy người ngồi xổm xuống bờ hố cách đó không ra xem trò vui, thậm chí Cao Hải còn đưa tay lên, canh giờ.
“Chị dâu đừng đau lòng nhé, đây là phạt tiền ăn sáng”. Đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn nhếch miệng cười.
Nhìn sắc mặt của Quy Hiểu thế này, nếu nhìn thấy núi non, dã ngoại, không cơ, lục cơ huấn luyện, chắc đêm cũng không ngủ nổi.
Lộ Viêm THần đúng là rất hứng thú, anh xoay người lăn qua chướng ngại vật, rồi lại rơi xuống vũng nước. Ngọn lửa cao hơn một mét, vũng nước sâu hơn hai mét, cả đoạn đường khó khăn là thế, chưa được bao lâu, người vừa rơi từ vũng nước lại bật nhảy lên trên, tay phải lau nước bùn vương trên mặt, xoa vành tai bị lửa hun đau: “Tới lấy thuốc cao đi”.
Cao Hải đồng ý, nhìn có vẻ khá hả hê chạy đi, mỗi ngày trước kia, cả nhóm người đều bị tập thể dục buổi sáng thế này, giờ cũng coi như đòi lại.
Lúc anh quay về, Quy Hiểu đi dọc theo vết nước mà anh đi qua để lại.
Mấy con chó cảnh vụ cũng rũ đuôi theo cùng, muốn bên anh, còn có con lấy lòng nũng nịu quấn anh nữa, nửa bước không rời, tới căng tin mà vẫn còn đuổi theo. Lộ Viêm Thần bất đắc dĩ cúi người, xoa đầu nó hai lần: “Đi đi”.
Con chó cảnh vụ người ướt bùn ăng ăng vài tiếng, không nhúc nhích.
Lộ Viêm Thần cười khẽ, đá nó: “Không sợ mất mặt à?”
Chó lại gào gừ một tiếng, khi đó mới rung người rũ hết nước bùn, chạy như bay đuổi kịp đám bạn mình.
Trở về phòng tiếp tân, anh tắm sửa sạch sẽ rồi quay lại.
Người trực ban đưa bữa sáng tới.
Tần Minh Vũ và đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn cũng mặt dày sang đầy, sống chết muốn đòi tới quỵt cơm, nhân tiện còn mang theo hai bình rượu.
Xem như là bữa tiệc chia tay.
Sáng bảy giờ, hai người đàn ông bắt đầu uống rượu đế ăn bánh bao dưa muối, Lộ Viêm Thần phải lái xe nên không uống được, chỉ ngồi bên. Quy Hiểu ngay bên cạnh, ăn từng miếng bánh bao nhân thịt trong tay rồi lại uống thêm hai hớp cháo hoa. Mái tóc ngắn của Lộ Viêm Thần còn nửa ướt, Quy Hiểu sợ anh bị cảm nên lấy khăn mặt vắt trên ghế dựa sang lau tóc cho anh. Nhìn vẻ mờ ám đó khiến đội trưởng lệ nóng quanh tròng, ở lâu trong đội đến heo mẹ cũng hóa thành hai mí, huống chi là một đại mỹ nữ dịu dàng như nước lau tóc cho Lộ Viêm Thần, quá kích thích người ta.
Lộ Viêm Thần buồn cười nhìn Quy Hiểu một cái.
Khi không có người ngoài ở đây anh toàn hầu hạ cô, chắc chắn chưa có lúc nào cô hiền tuệ là thế, cũng không biết mặt trời mọc từ hướng nào sang… Quy Hiểu nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của anh thì kéo khăn mặt xuống vất lên gối anh, mặc kệ. Tiếp tục ăn cháo.
Ăn cơm được một nửa thì có hai người tới. Ba người đàn ông lập tức đều đứng lên, gọi đội trưởng Trần.
Người dẫn đầu là một người đàn ông hơn bốn mươi mắt sắc lạnh lùng, nhưng lúc nhìn thấy Lộ Viêm Thần thì lại cười rộ lên: “Chạy về gặp cậu đúng là chẳng dễ gì”. Ông nhìn sang Quy Hiểu thì hơi dừng lại: “Vợ cậu à?”
Lộ Viêm Thần gật đầu: “Là Quy Hiểu ạ”.
Quy Hiểu bắt tay người đàn ông kia, sau khi đối phương hàn huyên hai câu thì vắt tay sau lưng đánh giá: “Trí nhớ của tôi hẳn đâu có kém, cô vợ chưa cưới của cậu này này, có phải tôi đã gặp ở đâu rồi không nhỉ?”
Gặp? Quy Hiểu nhìn Lộ Viêm Thần, cô không có ấn tượng.
Trong phòng khách thoáng yên tĩnh, rốt cục Lộ Viêm Thần cũng thừa nhận: “Từng thấy rồi ạ”.
Một chuyện rất lâu về trước, không ngờ đại đội trưởng lại còn nhớ.
Phải công nhận trí nhớ của mấy người này quá tốt, có những chuyện dù xảy ra đã mười mấy năm, hai mươi mấy năm vẫn có thể khắc trong đầu, dù thời gian có trôi qua bao lâu vẫn nhớ, thậm nhí còn có thể nhớ được chút ít manh mối và cả số hiệu của từng người, chẳng hạn như, anh còn nhớ lần đầu tiên gặp người huấn luyện ngoại cảnh, có lần anh đọc được trong tài liệu có ghi người kia lúc nhận tội đã nói điều gì. Có thể có lúc trí nhớ họ rất kém, người đồng hương mình đã cứu, đến khi người ta nhận lại mình lại chẳng nhớ gì, hoặc như, chạy xuyên qua mấy vạn người tới khu chấn động giải cứu người ta, ngoại trừ quân trang ra, ai còn nhớ mặt ai?
Lúc Quy Hiểu đi ra vẫn còn rất áy náy, cô hỏi Lộ Viêm Thần, người ta đang muốn đi WC, anh lại bắt người ta đi chống đẩy, quá không có nhân đạo đi…. Trên đường trở về cô liên tục nhắc nhở Lộ Viêm Thần đi nói với người ta một tiếng, đừng làm nữa.
Lộ Viêm Thần không đáp, tay phải lướt qua mái tóc dài của cô, nắm lấy cần cổ rồi kéo cô về phòng. Quy Hiểu đi hai ba bước mới thấy không ổn lắm, người ta toàn kề vai sát cánh cùng nhau, sao anh làm làm như kiểu xách con gà thế này…
Thôi quên đi, người uống nhiều, không thèm tính toán với anh ấy.
Quay về phòng, Lộ Viêm Thần cũng dần tan men rượu, anh nằm tựa vào đầu giường tỉnh táo.
Quy Hiểu đoán anh không ngủ, cũng không bật đèn lên, thấy chậu nước còn đang ấm, cô tẩy mascara đi, lại rửa mặt, rồi vắt khô khăn, lau sạch cổ và mặt, cả phần cánh tay. Ổn thỏa hết rồi mới lên giường ngủ.
Ngủ thẳng một giấc tới năm giờ, cũng là thời gian mà Quy Hiểu ngủ nhiều nhất, cảm giác bàn tay nóng hừng hực của Lộ Viêm Thần còn đang đung đưa phía trước ngực mình, cô cũng chẳng thèm nói, uốn éo định xoay người tránh đi, không ngờ lại vừa thuận ý anh, váy bị kéo lên, tư thế thích hợp, trực tiếp đi thẳng vào đề tài chính.
Quy Hiểu cũng không rõ mình đang mơ hay là thật.
Đứt quãng không ngừng, cảm giác dâng lên, cô lại khẽ ưm a hai tiếng.
Lộ Viêm Thần kéo mặt cô lại hôn, đột nhiên cửa phòng lại gõ vang… Quy Hiểu giật mình tỉnh lại, Lộ Viêm Thần cũng không động đậy nữa, hai người ăn ý an tĩnh lại, vờ như đang “ngủ”, nghe thấy bên ngoài nói: “Đội trưởng Lộ? Đội trưởng Lộ? Không phải anh nói muốn xem chó à? Còn đang huấn luyện đó”.
…..
Không có tiếng hồi âm.
Có lẽ người ta hiểu ra không quấy rầy thêm nữa, hoặc thật sự ngây thơ thuần khiết nghĩ rằng hai người đang đắp chăn nằm ngủ, nói chung, tiếng bước chân xa dần. Sau đó, anh lại tiếp tục, hơi thở hồn hển dồn dập lặng im, cường độ gia tăng…
Lại có người rầm rầm chạy tới, rống cổ gọi to: “Báo cáo!”
….
Lộ Viêm Thần nhịn không được mắng “mẹ nó” một câu, nhớ lại chuyện tối qua uống nhiều rồi nói bừa, cả trung đội không thấy anh tới xem chó nhất định là lần lượt từng người tới gọi, càng nghĩ càng thấy không vui.
Anh chuyển người giữa tiếng gõ dồn dập, kéo quần lên rồi nửa người trần xuống giường: “Được rồi, biết rồi”.
Mở ngăn kéo, giữa một đống hỗn độn anh tìm thấy hộp kẹo cao su. Không biết nhà ai đến thăm còn để lại nửa hộp Durex…
Vừa mới tỉnh lại, nhìn cô ngủ bên người.
Anh nghĩ, nếu lúc trước hai người không chia tay, sau khi cô tốt nghiệp đại học chắc mỗi năm sẽ đến đây một tháng, ở đây, hoặc ở phòng người nhà, che che giấu giấu vào phòng WC, tắm rửa không tiện lại trốn trốn tránh tránh, ngay cả tắm xong quần áo sạch cũng phải hong trong phòng, chắc chắn sẽ không ít oán giận, nhưng mỗi buổi tối quấn quít trong chăn lăn lộn ngược xuôi rồi cũng bớt giận thôi.
Người sống mấy chục năm, vội vàng bận rồi rồi lãng phí lâu như thế, đúng là không đáng.
Quần áo Quy Hiểu bị ăn giày vò đến không ít nếp nhăn, cô vừa ngồi dậy vừa vuốt phẳng lại váy.
Tóc được hất qua loa phía sau tai, tay chống trên đầu giường mang giày vào, lúc đứng dậy không vững, Lộ Viêm Thần tiện tay vòng quanh hông cô, kéo cô tới trước ngực mình, hai cái kẹo cao su chưa nhai được ném vào thùng rác, sau đó cúi đầu mút lấy môi cô, sức lực vừa rồi chưa làm xong đều dồn hết trong động tác này, người nóng cháy.
Chưa khi nào anh lại thấy không đã nghiền như vậy, kéo cổ áo cô xuống một tấc, bàn tay chai sần vuốt ve khắp làn da. Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ không đóng chặt, không lạnh lắm nhưng lại khiến người ta khô nóng đến khó chịu.
“Đừng mà”. Quy Hiểu bị anh làm cho bật cười không ngừng: “Một lúc lại có người tới gọi”.
Chẳng lẽ gọi mấy lần cũng không chịu đi ra, sao mà được…
Anh tắm mình trong nắng sớm trong lành, cười gian xảo.
Quy Hiểu thực sự rất thích khuôn mặt này của anh, đôi mắt, đường nét, chẳng có khuyết điểm nào. Lần đầu tiên nhìn thấy anh dưới cây dương nơi sân vận động, lòng cô cũng bay hết ra ngoài, trao cả cho anh.
Đúng là đẹp trai mà. Giờ, lại càng đẹp hơn.
Hai năm trước ở trạm xăng, anh đưa bình nước khoáng lên uống từng ngụm một, mỗi động tác, ánh mắt cô đều dừng lại thật lâu, kéo cả trái tim mình qua đó. Sau rồi giữa đêm tuyết ở làng Erlian, ánh đèn xe xuyên giữa bầu trời đêm phủ trắng như lông ngỗng, chiếu đến chỗ cô, nhìn anh qua cửa sổ xe bên cạnh, hơn nửa khuôn mặt ẩn mình trong bóng tối, còn cả ngoài quán cơm, mười mấy người xông lại, người đàn ông này lại đẩy cô ra…
Cho dù là lúc thời niên thiếu, dù là người xa lạ, dù có gặp gỡ trễ hơn nữa, nhất định cô sẽ yêu người ấy.
Hai người đến thao trường, đám người kia đã trao đổi xong xuôi, hai người gõ cửa sống chết cũng không chịu lại gần Lộ Viêm Thần, chạy trốn rất xa, né kẻo sợ bị anh dạy dỗ. Mười mấy con chó cảnh vụ được thả ra, chạy vùn vụt như đuổi theo tội phạm, điên cuồng trong nắng sớm, Quy Hiểu sợ đến mức lùi về sau nửa bước.
Dù sao trước kia Tần Minh Vũ cũng từng có vợ, cho nên cũng hiểu tâm lý này, anh quát lớn, bảo dẫn chúng ra xa.
“Sợ à?” Lộ Viêm Thần hỏi cô.
“Vẫn được ạ”. Quy Hiểu lắc đầu, “Chỉ là thấy nhiều con chó lỡn dữ như thế nên hơi bỡ ngỡ”.
Bình thường trong khu nhà cũng có người Husky, cũng có thể khiến cho cô né tránh, chứ đừng nói là nhiều chó đến vậy. Nhưng mà còn ổn, rất lâu rồi cô từng nuôi một con chó Bắc Kinh nhỏ, cho nên cũng có cảm tình với loài chó…
Lộ Viêm Thần nhếch môi, điểm đáng yêu nhất của Quy Hiểu chính là hay “mạnh miệng”.
Anh đưa ngón tay đặt giữa môi, huýt một tiếng còi vang.
Một tiếng huýt này khiến toàn bộ nỗ lực của Tần Minh Vũ đều uổng phí, mấy con chó kia phấn khởi nhảy sang, ai cũng không ngăn được. Từng bóng đen nhào tới vây quanh, mười mấy cái đuôi quẫy mạnh trước mặt, bao vây lấy Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần.
Một con trong đó còn chồm tới…
“A!” Đồng thời là tiếng hét thất thanh của Quy Hiểu, Lộ Viêm Thần ôm lấy con chó cảnh vụ kia.
Tim cô còn đang nhảy đoàng đoàng dồn dập, con chó vẫn lè lưỡi thở phì phò nóng hực, quẫy đuôi lấy lòng Quy Hiểu đang rúc trong lòng Lộ Viêm Thần.
“Con này anh nuôi à?”
Quy Hiểu cố gắng xem con chó cảnh vụ đen này là chó Bắc Kinh, vuốt ve cái đầu của nó, đầu lưỡi ướt dẫm liếm liếm lòng bàn tay cô, không sao vuốt được.
Lộ Viêm Thần cười cười: “Cố đội trưởng nuôi, con anh nuôi chết rồi”. Không kịp tháo chất nổ, nên nói phải ngậm chạy như điên, ra khỏi đoàn người rồi bị nổ chết.
Con chó trong lòng không còn chủ nhân nữa, anh cũng mất đi chó của mình, hai bên hợp thành một đôi.
Lộ Viêm Thần đẩy đám chó ra, dẫn bọn nó vào thao trường.
Sương mù giăng đầy sắng sớm, đọng lại trên đuôi mày Quy Hiểu, đuổi theo bước chân anh.
Người trước mắt không giống như ngày thường hay quá khứ, cô vẫn thường dùng từ ương bướng và ngông nghênh để hình dung về anh, còn bây giờ, ngay lúc này, cô mới phát hiện ra Lộ Thần từ trong xương tủy là thế nào.
Một người dẫn theo mấy chục con chó cảnh vụ, chạy vào sân huấn luyện như chó sói lao giữa cánh đồng hoang vu, chim ưng bay liệng trên trời.
Lần cuối cùng anh được dẫn những con chó này, nằm rạp dưới cọc thấp, xoay mình chạy qua những tấm bảng hơn hai mét, lưới mềm trên không, rơi nhanh xuống dốc, nghiêng qua dây thừng, những con chó kia rập khuôn theo bước của anh.
Ngay cả nước và bùn, bọn nó cũng ngang nhiên lao tới, nước văng tung tóe, lúc quay ra cả người đã đầy bùn.
Tần Minh Vũ ngồi xổm bên cạnh đống bùn, cười hì hì, đối lửa nơi chướng ngại vật, từng cái từng cái một, nước rồi lửa, lửa rồi nước, mười mấy người đứng bên. Ngọn lửa đốt lên dữ dội, bay cao hơn một mét, hơi nóng bị gió thổi phất qua, lướt tới mặt Quy Hiểu, làm cô không sao mở mắt nổi, lòng dao động nâng cao.
Người bên cạnh ồn ào: “Tần Minh Vũ, anh không sợ đội trưởng Lộ tới đánh à?”
“Đừng có trêu”. Tần Minh Vũ bỏ đá xuống giướng, cười đắc ý: “Anh ấy không dám đâu, hôm nay còn có chị dâu ở đây, định không còn sức mà về chắc?”
Mọi người cười to, mấy người ngồi xổm xuống bờ hố cách đó không ra xem trò vui, thậm chí Cao Hải còn đưa tay lên, canh giờ.
“Chị dâu đừng đau lòng nhé, đây là phạt tiền ăn sáng”. Đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn nhếch miệng cười.
Nhìn sắc mặt của Quy Hiểu thế này, nếu nhìn thấy núi non, dã ngoại, không cơ, lục cơ huấn luyện, chắc đêm cũng không ngủ nổi.
Lộ Viêm THần đúng là rất hứng thú, anh xoay người lăn qua chướng ngại vật, rồi lại rơi xuống vũng nước. Ngọn lửa cao hơn một mét, vũng nước sâu hơn hai mét, cả đoạn đường khó khăn là thế, chưa được bao lâu, người vừa rơi từ vũng nước lại bật nhảy lên trên, tay phải lau nước bùn vương trên mặt, xoa vành tai bị lửa hun đau: “Tới lấy thuốc cao đi”.
Cao Hải đồng ý, nhìn có vẻ khá hả hê chạy đi, mỗi ngày trước kia, cả nhóm người đều bị tập thể dục buổi sáng thế này, giờ cũng coi như đòi lại.
Lúc anh quay về, Quy Hiểu đi dọc theo vết nước mà anh đi qua để lại.
Mấy con chó cảnh vụ cũng rũ đuôi theo cùng, muốn bên anh, còn có con lấy lòng nũng nịu quấn anh nữa, nửa bước không rời, tới căng tin mà vẫn còn đuổi theo. Lộ Viêm Thần bất đắc dĩ cúi người, xoa đầu nó hai lần: “Đi đi”.
Con chó cảnh vụ người ướt bùn ăng ăng vài tiếng, không nhúc nhích.
Lộ Viêm Thần cười khẽ, đá nó: “Không sợ mất mặt à?”
Chó lại gào gừ một tiếng, khi đó mới rung người rũ hết nước bùn, chạy như bay đuổi kịp đám bạn mình.
Trở về phòng tiếp tân, anh tắm sửa sạch sẽ rồi quay lại.
Người trực ban đưa bữa sáng tới.
Tần Minh Vũ và đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn cũng mặt dày sang đầy, sống chết muốn đòi tới quỵt cơm, nhân tiện còn mang theo hai bình rượu.
Xem như là bữa tiệc chia tay.
Sáng bảy giờ, hai người đàn ông bắt đầu uống rượu đế ăn bánh bao dưa muối, Lộ Viêm Thần phải lái xe nên không uống được, chỉ ngồi bên. Quy Hiểu ngay bên cạnh, ăn từng miếng bánh bao nhân thịt trong tay rồi lại uống thêm hai hớp cháo hoa. Mái tóc ngắn của Lộ Viêm Thần còn nửa ướt, Quy Hiểu sợ anh bị cảm nên lấy khăn mặt vắt trên ghế dựa sang lau tóc cho anh. Nhìn vẻ mờ ám đó khiến đội trưởng lệ nóng quanh tròng, ở lâu trong đội đến heo mẹ cũng hóa thành hai mí, huống chi là một đại mỹ nữ dịu dàng như nước lau tóc cho Lộ Viêm Thần, quá kích thích người ta.
Lộ Viêm Thần buồn cười nhìn Quy Hiểu một cái.
Khi không có người ngoài ở đây anh toàn hầu hạ cô, chắc chắn chưa có lúc nào cô hiền tuệ là thế, cũng không biết mặt trời mọc từ hướng nào sang… Quy Hiểu nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của anh thì kéo khăn mặt xuống vất lên gối anh, mặc kệ. Tiếp tục ăn cháo.
Ăn cơm được một nửa thì có hai người tới. Ba người đàn ông lập tức đều đứng lên, gọi đội trưởng Trần.
Người dẫn đầu là một người đàn ông hơn bốn mươi mắt sắc lạnh lùng, nhưng lúc nhìn thấy Lộ Viêm Thần thì lại cười rộ lên: “Chạy về gặp cậu đúng là chẳng dễ gì”. Ông nhìn sang Quy Hiểu thì hơi dừng lại: “Vợ cậu à?”
Lộ Viêm Thần gật đầu: “Là Quy Hiểu ạ”.
Quy Hiểu bắt tay người đàn ông kia, sau khi đối phương hàn huyên hai câu thì vắt tay sau lưng đánh giá: “Trí nhớ của tôi hẳn đâu có kém, cô vợ chưa cưới của cậu này này, có phải tôi đã gặp ở đâu rồi không nhỉ?”
Gặp? Quy Hiểu nhìn Lộ Viêm Thần, cô không có ấn tượng.
Trong phòng khách thoáng yên tĩnh, rốt cục Lộ Viêm Thần cũng thừa nhận: “Từng thấy rồi ạ”.
Một chuyện rất lâu về trước, không ngờ đại đội trưởng lại còn nhớ.
Phải công nhận trí nhớ của mấy người này quá tốt, có những chuyện dù xảy ra đã mười mấy năm, hai mươi mấy năm vẫn có thể khắc trong đầu, dù thời gian có trôi qua bao lâu vẫn nhớ, thậm nhí còn có thể nhớ được chút ít manh mối và cả số hiệu của từng người, chẳng hạn như, anh còn nhớ lần đầu tiên gặp người huấn luyện ngoại cảnh, có lần anh đọc được trong tài liệu có ghi người kia lúc nhận tội đã nói điều gì. Có thể có lúc trí nhớ họ rất kém, người đồng hương mình đã cứu, đến khi người ta nhận lại mình lại chẳng nhớ gì, hoặc như, chạy xuyên qua mấy vạn người tới khu chấn động giải cứu người ta, ngoại trừ quân trang ra, ai còn nhớ mặt ai?