<p data-p-id="bcaeee">Cô ta không thể nói được gì, ả bước đến trước mặt Minh Nim, mặt dày mà nói:
- Anh có còn yêu em không ?
Minh Nim và cả Minh Lâm đều nhíu mày. Anh lạnh lùng đáp:
- Sao em không hỏi cả anh Lâm ? Để chúng tôi trả lời em một thể. Thẳng thắn mà nói, em yêu gia sản của anh chứ không hề yêu anh. Tất nhiên, em đối với anh Lâm cũng vậy.
Ả mở to mắt nhìn anh, câu nói của anh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt ả. Anh dứt khoát nói:
- Anh có thể làm mọi thứ cho người anh yêu, ngoại trừ việc yêu em một lần nữa.
Quá nhục nhã và chẳng còn bất cứ lý do gì để ở lại, ả im lặng rồi thật nhanh bước ra cửa rời khỏi nhà anh. Ả vừa rời khỏi thì bầu không khí xem ra nhẹ nhõm và bớt u ám hơn hẳn.
Minh Nim bước đến cạnh Phúc Hiên, người từ nãy giờ cùng hóng chuyện với Chí Kiên cũng đã tường tận được khá nhiều góc khuất của câu chuyện. Minh Nim giải bày:
- Cô gái đó là người em từng yêu năm trong một lần em cùng công ty đến cô nhi viện phát quà cho các bé, em đã gặp Diễm Chi. Hình ảnh một cô gái dịu dàng chăm sóc cho các trẻ em ở đó đã khiến em để tâm. Rồi cô ấy chủ động đến cám ơn em về việc từ thiện và sau khi trao đổi qua lại, tụi em đã cho nhau cơ hội tìm hiểu đối phương. Em muốn sau khi cả hai thật sự hiểu nhau, cảm nhận bản thân muốn bên cạnh đối phương dài lâu thì sẽ dẫn cô ấy về ra mắt gia đình để bàn chuyện cưới hỏi. Nhưng mọi chuyện không như em nghĩ, từ đầu em đã bị lừa dối mà không hề hay biết hay nghi ngờ. Người em yêu, em nghĩ rằng rất tốt thì sự thật lại làm ra những chuyện không thể chấp nhận như vậy.
Hiên ngậm ngùi vỗ vai em trai mình vì nỗi đau bị phản bội Hiên hiểu rõ hơn ai hết, bản thân anh ấy cũng từng rất đau lòng vì chuyện tình cảm của chính mình. Minh Nim nói tiếp:
- Chiều hôm qua, khi lễ tân báo cô gái tên Diễm Chi đến tìm em, em đã rất bất ngờ. Nhưng với bản tính của Diễm Chi nếu không để cô ta lên văn phòng gặp em thì chắc chắn cô ta sẽ làm loạn ở công ty. Sau khi Diễm Chi gặp được em, em bảo cô ta về nhưng không được. Em đành đưa cô ta ra ngoài quán cafe để nói chuyện rõ ràng. Em nói mối quan hệ giữa em và Diễm Chi đã chấm dứt từ lâu rồi, chỉ là chưa từng nói với nhau lời chia tay. Hôm qua em đã nói từ đây về sau đừng gặp lại nhau nữa. Còn lúc anh nói em tình tứ với cô ta có phải lúc đó cô ra ngã vào người em không ?
Phúc Hiên gật đầu:
- Phải, lúc đó anh ghé quán mua cafe mang đi, anh tưởng em và cô ta ôm nhau.
Minh Nim đáp:
- Lúc đó em đứng lên ra về thì cô ta cũng đứng dậy bước khỏi bàn, rồi không biết vô tình hay cố ý mà trượt chân ngã vào người em. Theo phản xạ em đưa tay đỡ cô ta. Nhưng không ngờ cô ta nhanh tay bỏ chiếc bông tai vào túi áo của em nên hôm nay đã lấy cớ kiếm bông tai mà đến đây. Mọi chuyện là vậy, vì đây là một câu chuyện dài nên hôm qua nhất thời em không thể kể anh nghe tường tận.
Những gì Minh Nim nói và những điều Hiên được nghe từ khi bước vào nhà đến giờ đã giúp anh ấy hiểu rõ sự việc. Hiên đáp:
- Anh hiểu rồi, lúc trước anh không biết những việc đã xảy ra với em và Him Lam nên đã hiểu lầm em. Anh xin lỗi.
Minh Nim nhẹ nhõm đáp:
- Anh không có lỗi gì cả, vì em không nói với anh nên anh không được biết.
Từ nãy đến giờ Chí Kiên im lặng lắng nghe, theo dõi câu chuyện nên không biết lên tiếng như thế nào. Nhìn hai anh trai giải quyết chút mâu thuẫn nên cũng cất tiếng:
- Em lắng nghe nãy giờ thì cũng hiểu được khá nhiều nhưng em thật sự thắc mắc rằng lúc anh đồng ý kết hôn với chị dâu thì anh vẫn còn yêu cô Diễm Chi kia. Lúc nãy anh nói anh sẽ không yêu cô ta thêm một lần nữa, vậy có phải anh đã yêu chị dâu đúng không ?
Câu hỏi tuy thiếu một chút tinh tế khi thẳng thừng như vậy nhưng xem xét kĩ thì lại rất thẳng thắn. Điều Chí Kiên thắc mắc cũng chính là điều mà tất cả mọi người đang muốn biết, đặc biệt là cô, người rất muốn biết câu trả lời của anh dù không mấy hy vọng.
Nhận thấy bầu không khí căng thẳng và khó xử, Phúc Hiên liền ho nhẹ một cái như lời nhắc nhở cậu em út của mình. Kiên nhìn Hiên rồi như hiểu ra điều gì đó, Hiên lập tức nói:
- Không còn việc gì thì anh và Chí Kiên về trước đây. Vợ chồng em cứ từ từ mà nói chuyện với nhau. Gặp lại em sau.
Minh Nim đáp:
- Được. Anh và Chí Kiên về cẩn thận. Gặp lại anh sau.
Sau khi bước ra cửa, Kiên lại có chút thắc mắc nói:
- Em biết em hỏi vậy thì có chút đường đột và thiếu tinh tế nhưng em nghĩ đó cũng là điều mọi người muốn lắng nghe. Sao anh lại dập tắt khi vẫn chưa nghe được câu trải lời từ anh ba ?
Phúc Hiên từ tốn nói lên suy nghĩ sâu sắc của mình:
- Với tính cách của Minh Nim chắc chắn sẽ không trả lời thẳng thừng trước mặt mọi người như vậy, đặc biệt là chuyện tình cảm vốn càng khó nói. Minh Nim là người xưa nay rõ ràng, dứt khoát và rất đàng hoàng trong mọi chuyện từ công việc làm ăn đến những điều nhỏ nhặt nhất. Những gì anh đã được chứng kiến và lắng nghe vừa rồi, cụ thể là ánh mắt dịu dàng của Minh Nim dành cho Him Lam và sự dứt khoát với người cũ cũng đủ để anh tin Minh Nim sẽ biết cách giải quyết ổn thỏa tình cảm của mình.
Nghe những lời phân tích điềm đạm đầy tinh tế của anh trai mà Chí Kiên đã hiểu ra nhiều điều. Kiên đáp:
- Anh hai quả thật tinh ý lại suy nghĩ sâu sắc. Em cũng tin anh ba thật lòng với chị dâu, chị ấy là người con gái tốt, em mong chị ấy hạnh phúc. Nhưng...
Chí Kiên bỗng ngập ngừng nhìn sang Hiên. Thấy biểu cảm của Kiên đột nhiên có chút thay đổi, Hiên liền hỏi:
- Sao tự nhiên nhìn anh như vậy ?
Vừa lúc cả hai đã bước đến xe, Kiên đáp:
- Lên xe đi rồi mình nói chuyện tiếp.
Khi Hiên đã lái xe ra khỏi cổng, Kiên bỗng nghiêm túc nói:
- Anh nhìn thấy được ánh mắt dịu dàng của anh ba dành cho chị dâu. Nhưng em quan sát thấy anh cũng dùng ánh mắt trìu mến, say đắm nhìn chị ấy chẳng kém gì anh ba.
Đột ngột bị nói trúng tim đen, Hiên lập tức chột dạ, xe chạy đến cột đèn giao thông báo tín hiệu đỏ nhưng anh ấy rối bời đến mức đạp nhằm chân ga khiến xe vượt cả đèn đỏ. Xe đột ngột chạy nhanh khiến Chí Kiên và cả người chủ động đạp ga là Phúc Hiên giật thót cả mình...