<p data-p-id="bbaccbdcfcbfa">Xui thay đoạn đường ấy lại có cảnh sát giao thông, lần đầu trong đời Phúc Hiên bị thổi phạt từ khi biết lái xe ô tô. Cả hai anh em bước xuống xe, ký nhận một số giấy tờ trong sự "trầm trồ" của những người qua đường xung quanh. Đối với họ thì số tiền nộp phạt ấy chẳng đáng kể, nhưng Chí Kiên thật sự một phen giật mình và cả bất ngờ khi đây là lần đầu cậu thấy anh hai của mình bối rối đến mất bình tĩnh như vậy.
Sau khi quay trở lại xe và tiếp tục đoạn đường về nhà, Hiên bình tĩnh đáp:
- Em tinh ý hơn anh nghĩ, em nhìn đúng rồi.
Kiên vốn là người sôi nổi, vui tính có chút vô tư nhưng cũng rất tinh ý, chững chạc và sâu sắc khi cần thiết. Kiên thật sự bất ngờ khi thấy ánh mắt Hiên dành cho Him Lam nhưng càng bất ngờ hơn khi anh trai mình thẳng thắn thừa nhận tình cảm với chị dâu của cậu. Kiên nghiêm túc nói:
- Thật ra không hẳn do em tinh ý mà vì ánh mắt lúc anh nhìn chị dâu thể hiện tình cảm quá rõ nét, vừa nhìn đã rõ. Chuyện này anh ba có biết không ?
Hiên vừa tập trung lái xe vừa thành thật đáp:
- Minh Nim biết chuyện đó, tối qua anh và Nim gặp nhau vì anh hiểu lầm chuyện nó và Diễm Chi. Anh đã thừa nhận anh có tình cảm với Him Lam.
Kiên rất tò mò về câu chuyện và muốn biết thêm chi tiết, cậu liền hỏi:
- Vậy phản ứng của anh ba thế nào?
Hiên khẽ mỉm cười:
- Em thừa biết tính cách của Minh Nim còn gì, trong lòng nó ra sao thì anh không thể rõ nhưng bên ngoài thì rất bình tĩnh không chút biểu cảm.
Kiên gật đầu thừa nhận:
- Quả đúng là tính cách đặc trưng của anh ba, đáng lẽ ảnh phải sinh ra ở Bắc Cực mới đúng. Mà anh thích chị dâu từ khi nào ?
Hiên bỗng cười tươi vì câu nói của cậu em, Hiên đáp:
- Anh cũng không rõ bản thân đã thích Him Lam từ lúc nào, chỉ biết rằng sau mỗi lần tiếp xúc, nói chuyện với cô ấy thì anh càng có thêm thiện cảm. Dần dần anh rung động lúc nào cũng không hay.
Kiên cũng cảm thông cho anh trai, tình cảm đâu ai có thể cưỡng ép hay định nghĩa được. Rung động là bởi trái tim, trái tim vốn không lý lẽ. Cậu đáp:
- Chị ấy quả thật rất tốt, vừa đẹp lại học thức cao. Em rất bất ngờ về việc chị ấy chính là Hadara, một nhân vật rất có sức ảnh hưởng trong ngành công nghệ điện tử. Em định hôm nay đến nhà gặp chị ấy em sẽ hỏi thăm thêm về việc đó nhưng lúc nãy tình huống rối ren quá nên không thích hợp. Mà số phận trớ trêu thật, ngay từ đầu hôn ước được định cho anh và chị ấy nhưng cuối cùng người trở thành chồng chị ấy lại là anh ba. Bây giờ anh lại có tình cảm với chị ấy. Chuyện đã qua không thể thay đổi, em mong anh đừng quá buồn, em nghĩ anh ba và chị dâu thật sự có duyên số, hy vọng anh hai rồi sẽ tìm được hạnh phúc mới.
Nghe những lời nghiêm túc, chân thành từ em trai mà Hiên cảm thấy ấm lòng. Hiên đáp:
- Em trai của anh lớn thật rồi, biết an ủi anh nữa chứ. Em yên tâm, anh biết mình phải làm gì. Anh cũng mong Minh Nim và Him Lam hạnh phúc.
Hai anh em thoải mái tâm sự, trò chuyện cùng nhau. Tuy rất bất ngờ về việc Hiên có tình cảm với Him Lam nhưng Chí Kiên vẫn yên tâm vì tin tưởng vào sự trưởng thành và nhân phẩm của anh trai mình. Anh ấy sẽ tự khắc biết mình nên làm gì cho phải.
--------------------------------
Quay trở lại với diễn biến ở nhà Minh Nim. Sau khi Kiên và Hiên rời khỏi thì Minh Lâm cũng khuyên nhủ cô và anh:
- Anh nghĩ hai đứa nên nói chuyện rõ ràng với nhau. Minh Nim, anh tin ở em, hy vọng em không làm anh thất vọng. Chúng ta suy cho cùng đều là nạn nhân trong tình cảm với Diễm Chi nên em đừng vì vậy mà không thoải mái với anh.
Minh Nim điềm đạm đáp:
- Em hiểu, chuyện đã qua nên em mong anh đừng buồn vì người không xứng đáng.
Lâm quay sang nhìn cô:
- Em nói chuyện với Minh Nim đi, anh hai về trước đây. Có gì thì cứ gọi điện cho anh hai, không được giấu anh có biết không ?
Cô khẽ gật đầu:
- Em biết rồi, em cám ơn anh hai.
Lâm xoa đầu cô:
- Em đừng hở chút là cám ơn anh hai.
Tịnh Nhi thấy vậy cũng nhỏ nhẹ nói:
- Vậy mình cũng về nha Him Lam, cậu và chồng cậu từ từ nói chuyện rõ ràng với nhau. Rồi cần tâm sự thì alo cho mình, mình luôn sẵn sàng nghe cậu chia sẻ.
Cô mỉm cười nhìn Tịnh Nhi:
- Mình biết rồi, cám ơn cậu.
Sau đó cô chợt nhớ ra tâm tư, nguyện vọng muốn làm chị dâu của cô bạn mình. Cô liền nhân cơ hội nói với Minh Lâm:
- Anh hai ơi, lúc nãy Tịnh Nhi cùng em đi taxi về đây nên bây giờ anh hai giúp em đưa cậu ấy về nhà được không ? Vậy em mới yên tâm.
Tịnh Nhi nghe xong liền bất ngờ và ngại ngùng nhưng trong lòng thì vô cùng thích thú đến mức chỉ muốn nhảy cẩn lên. Nhưng vì phẩm giá con gái nên cô ấy đáp:
- Không cần phiền anh Lâm đâu, mình tự về cũng được mà.
Him Lam hiểu rất rõ cô bạn, bề ngoài vậy thôi chứ lòng vui sướng gần chết. Minh Lâm vốn tử tế, hơn nữa là Him Lam nhờ nên anh ấy chẳng chút đắn đo đáp:
- Để anh đưa em về cho Him Lam an tâm. Hơn nữa em cũng giúp Him Lam rất nhiều việc rồi, anh với em cũng không phải xa lạ. Như vậy em có đồng ý không ?
Trước vẻ đẹp trai ngây ngất và ánh mắt nhẹ nhàng của Minh Lâm thì làm sao Tịnh Nhi từ chối được. Cô ấy rất thích như tỏ ra bình tĩnh đáp:
- Dạ, vậy thì em xin làm phiền anh.
Họ cùng nhau ra về, trước khi ra khỏi cửa Tịnh Nhi còn quay người lại mỉm cười và bắn tim với Him Lam để tỏ lòng "biết ơn" vì cô đã tạo cơ hội quý giá này cho cô ấy. Cô chỉ biết mỉm cười vì cô bạn thân si mê anh trai của mình.
Sau khi tất cả mọi người đều ra về, không gian chỉ còn lại anh và cô. Cô im lặng bước đến ghế ngồi, anh cũng bước đến ngồi cạnh cô. Cả hai im lặng giây lát, anh biết hai người còn rất nhiều điều cần nói với nhau.
Chưa bao giờ Minh Nim run như lúc này nhưng có lẽ cô chẳng nhận ra, anh cất tiếng rất nhỏ nhẹ:
- Anh xin lỗi.
Cô có chút ngạc nhiên khi nghe câu xin lỗi từ anh và càng ngạc nhiên hơn khi anh chủ động xưng "Anh" với cô. Cô cũng biết khá rõ lý do anh nói như vậy nhưng vẫn muốn khẳng định lại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
- Anh xin lỗi em vì chuyện gì ?
Anh đáp:
- Về tất cả những gì anh đã khiến em buồn. Là anh sai, anh không tốt.
Cô khẽ lắc đầu:
- Nếu em là anh, trong hoàn cảnh như vậy em cũng sẽ rất hận em, vì anh nghĩ rằng anh đang hạnh phúc mà em đột nhiên xuất hiện phá hoại hạnh phúc đó. Đó là bản năng bảo vệ người mình yêu. Anh không sai. Qua thời gian tiếp xúc với anh, đối với em, anh thật sự rất tốt. Chỉ tiếc em không phải người anh cần.
Cô vẫn chưa hiểu được tâm ý của anh, anh lập tức đáp:
- Anh chưa từng nói là không cần em.
Cô có chút nghẹn giọng, lời nói vẫn rất nhỏ nhẹ:
- Nhưng anh từng nói không xem em là vợ.
Anh hơi đơ người ra trước câu nói của cô, vì quả thật anh từng nói nhưng thế. Anh vội giải thích:
- Là do trước đây anh không biết sự thật. Là lỗi của anh, anh xin lỗi.
Cô lắc đầu:
- Anh đừng xin lỗi em nữa. Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta có thể giải thoát cho nhau rồi.
Anh ngạc nhiên và cảm thấy bản thân rất khó chịu khi nghe cô nói thế. Anh khẽ nhíu mày, giọng dịu dàng đáp:
- Ý em là sao ? Em muốn rời xa anh ?
Cô khẽ mỉm cười, nụ cười của sự buồn bã, đau lòng:
- Hôn nhân xuất phát từ tình yêu thì mới có thể hạnh phúc và bền vững. Nhưng chúng ta thì không, anh hiểu mà. Vậy thì miễn cưỡng làm gì chỉ khiến cả hai không vui ? Anh hãy tìm cho mình một người phù hợp, một người anh thật sự yêu thương để bắt đầu một cuộc hôn nhân đúng nghĩa.
Anh đưa hai tay nắm chặt lấy hai vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh thể hiện rõ sự quan trọng, chân thật:
- Tại sao anh phải tìm người khác khi anh đã có người anh yêu ? Em nói không sai, hôn nhân của chúng ta không xuất phát từ tình yêu nhưng hôn nhân này sẽ được duy trì bằng tình yêu. Em hiểu không ?
Những lời rõ ràng của anh cô đương nhiên hiểu nhưng cô vẫn không tin rằng anh có tình cảm với cô. Có lẽ cái bóng tình yêu mà anh dành cho Diễm Chi được thể hiện qua hành động của anh trong quá khứ khiến suy nghĩ của cô bị ảnh hưởng. Cô điềm đạm đáp:
- Anh đừng thương hại rồi nói rằng đó là tình yêu. Anh không cần vì cảm thấy có lỗi hay muốn bù đắp mà phải ép bản thân nói như vậy. Em không cần...
Cô chưa kịp nói dứt lời thì đã bị anh bất ngờ cưỡng hôn, cô tròn mắt nhìn anh, cố đẩy anh ra nhưng vô ích, cô không đủ sức để kháng cự. Dù vậy nhưng cô vẫn cố xoay mặt về hướng khác để thoát khỏi nụ hôn ấy. Phản ứng của cô khiến anh khẽ nhíu mày, cô hậm hực nhìn anh:
- Em xin anh đừng tuỳ tiện như vậy.
Anh có chút suy nghĩ đáp:
- Anh tuỳ tiện ? Anh hôn vợ của mình sao lại gọi là tuỳ tiện ?
Cô dứt khoát đáp:
- Đó chỉ là danh nghĩa, anh thừa biết sao cứ cố tình muốn em lặp lại.
Anh kề sát mặt bên tai cô:
- Trước đây là vậy, bây giờ thì khác.
Cô rất ngượng và cảm thấy hồi hộp khi hơi thở của anh ở gần mình như vậy. Cô đưa tay đặt lên cổ anh để đẩy nhẹ anh ra nhưng anh lại nắm chặt lấy tay cô.
Cô cau mày nhìn anh:
- Anh đừng như vậy, tại sao lúc em muốn dứt khoát, muốn quyết tâm rời xa anh thì anh lại...
Gương mặt nam thần đang kề gần sát mặt cô, giọng nói trầm ấm cất lên:
- Anh yêu em, muốn ở bên cạnh em.