Chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán, người ở trong cung triệu ta vào cung dự tiệc.
Ta chưa bao giờ vào cung, càng không biết vì sao người trong cung lại muốn ta đi.
Quản gia gia gia thở dài từng tiếng một, ông ấy gọi ta đến trước mặt, hỏi ta: “Cô nương có biết vì sao thân thể của vương gia lại ốm yếu như vậy không?”
Ta lắc đầu, từ khi ta vào phủ, ca ca vẫn luôn uống thuốc, ta hỏi hắn có thấy đắng hay không, hắn chỉ cười đáp hắn không sợ đắng.
“Phụ thân của vương gia là Tiêu tướng quân, là đại tướng khai quốc, vương gia đã theo phụ thân xuất chinh từ năm mười lăm tuổi, ở biên cương gần năm năm, lập được nhiều chiến công hiển hách.”
“Trước kia... ca ca là tướng quân sao?”
Trong ấn tượng của ta, ca ca là một người dịu dàng và nhã nhặn, hắn biết chơi đàn, biết ngâm thơ, biết vẽ, còn viết chữ rất đẹp, nhưng ta chưa bao giờ thấy hắn cầm kiếm cưỡi ngựa.
“Lúc vương gia mười sáu tuổi dẫn theo mấy trăm người trực tiếp xông thẳng vào doanh trại địch, lấy đi thủ cấp tướng địch, mười bảy tuổi dẫn theo một đội hộ vệ nhỏ sạch tất cả quân địch mà ngài ấy có thể .” Trong mắt quản gia gia gia hiện lên một tia tự hào, “Ngài ấy là tướng tài trời sinh, làm cho địch quốc ở biên cảnh nghe tin đã sợ mất mật.”
Trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện hình bóng một vị tướng quân trẻ tuổi, trường kiếm trong tay hắn có thể chiêu hàng trăm vạn đại quân các nước biên cảnh, hai mắt ôn hòa sáng ngời, trên mặt tràn đầy sự cuồng vọng và phong lưu đặc hữu của người thiếu niên.
“Đến năm vương gia mười tám tuổi, Tiêu tướng quân bại trận, bị quân địch làm chiến lợi phẩm mang về doanh trại địch.” Quản gia gia gia trầm giọng nói, “Ngài ấy đơn thương độc mã tiến vào doanh trại địch mang đầu phụ thân trở về, trước khi rời đi, ngài ấy đã phóng một ngọn lửa, trận hỏa hoạn kia ước chừng cháy suốt năm ngày.”
Một thiếu niên mười tám tuổi mất đi phụ thân phải đau đớn đến nhường nào.
Ta chớp mắt, không để cho cho nước mắt trong hốc mắt rơi ra.
“Từ đó, vương gia liền kế thừa tước vị của phụ thân, trở thành chủ soái của đại quân phòng hộ biên cảnh.”
“Từ khi vương gia lên làm chủ soái, quân phòng hộ biên cảnh càng đâu thắng đó, không trận nào không thắng. Còn chưa tới hai mươi tuổi đã có thể trở thành chủ soái, san bằng trăm vạn đại quân các nước biên cảnh, thiên phú của ngài ấy làm cho người ta thán phục, đồng thời... cũng làm cho rất nhiều người ghen tị và nghi ngờ.”
Ngón tay ta siết chặt làn váy, căng thẳng hỏi: “Ca ca rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?”
Rốt cuộc chuyện gì đã khiến cho thiếu niên tiêu sái liều lĩnh kia bị bệnh khó chữa quấn thân, đến mức không cầm nổi kiếm, không cưỡi được ngựa?
“Vương gia từng có một phó tướng, là cô nhi nhặt được trên chiến trường, vương gia rất tín nhiệm hắn.”
“Lần đó, ba nước liên minh xâm lược, kế hoạch tác chiến của vương gia bị tiết lộ từ trước. Ngài ấy bị trọng thương, đại quân gần như bị tiêu diệt toàn bộ.”
Cho dù quản gia gia gia không nói rõ, ta cũng có thể tưởng tượng được trận chiến kia thảm khốc đến mức nào.
“Phó tướng của ca ca... thông đồng với địch sao?”
Quản gia gia gia gật đầu một cách nặng nề, sự đau đớn và bi ai trong mắt ông ấy dường như sắp tràn ra.
“Vương gia hôn mê bất tỉnh, còn bị tống vào ngục, thánh chỉ hỏi tội của thiên tử được đưa đến Tiêu gia.”
“Trên dưới Tiêu gia…. lão phu nhân, phu nhân tướng quân và nhị tiểu thư lấy cái tạ tội, chỉ xin thiên tử giữ lại một tia huyết mạch cuối cùng của Tiêu gia.”
Ta hô hấp khó khăn, cổ họng có chút khô khốc.
“Sau khi vương gia xuất ngục, ngài ấy xử lý hậu sự của thân nhân trước, trong tang lễ, một số hạng người nói bóng nói gió… rằng Tiêu gia là tặc phản quốc!”
Quản gia gia gia kích động, nước mắt giàn giụa: “Hiếu kỳ của vương gia chưa qua, chiến sự biên cảnh lại nổ ra, vì đám lòng lang dạ sói này, ngài ấy lại mang theo thân thể trọng thương, xách kiếm ra chiến trường.”
Hắn bò ra từ trong biển tử thi, điều đầu tiên nhìn thấy chính là của người nhà mình, thứ đầu tiên lọt vào tai chính là lời chửi rủa của dân chúng mà mình liều mạng che chở.
“Thân thể của ca ca chính là vì vậy mà suy yếu, đúng không?”
Quản gia gia gia gật đầu: “Lần đại chiến kia gần như lấy đi nửa cái mạng của vương gia, là Cố thế tử dẫn theo viện quân chạy tới kịp thời, vương gia mới miễn cưỡng chiến thắng.”
“Cô nương, vương gia sống khổ lắm.” Quản gia gia gia nghẹn ngào nói, “Thiên tử kiêng kỵ ngài ấy, ngài ấy chinh chiến nhiều năm như vậy, mãi đến khi thân thể suy yếu, cuối cùng không thể ra chiến trường được nữa, hoàng thượng mới phong ngài ấy làm một vương gia khác họ hữu danh vô thực.”
“Đám thần tử trong triều đình kia, toàn là kẻ bất tài, nằm không hưởng lợi.”
“Bọn họ đề phòng vương gia nhiều năm như vậy.” Quản gia gia gia nắm chặt bả vai ta, nói, "Cô nương, nhất định không được lộ ra vẻ khiếp sợ, vương gia tuyệt đối không thể có điểm yếu, nếu không sẽ hại ngài ấy!”
Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa vào cung, ta vẫn còn giống như đang ở trong mộng. Ta sờ vào thanh chuỷ thủ giấu trong trong tay áo, cảm giác lạnh buốt khiến ta kích động trong lòng.
Đầu óc ta minh mẫn đến kì lạ, ta hiểu hết những gì mà quản gia gia gia nói.
Ca ca là chủ soái quân phòng hộ biên cảnh, quân phòng hộ biên cảnh là do một tay Tiêu gia thành lập, gần như tương đương với tư quân.
Ca ca bị bệnh, vị trên long ỷ mới có thể an tâm.
Nếu ca ca khỏi bệnh, hắn chính là cái gai sắc nhọn nhất trong lòng quân vương.
Ta dùng ngón cái xoa vào lưỡi đao lạnh ngắt, dáng vẻ ca ca xoa đầu ta, cười với ta hiện ra trước mắt.
Bất luận ra sao, ta sẽ không để ca ca rơi vào tình cảnh tuyệt vọng nữa.
Chỗ ngồi của ta ở vị trí rất gần phía trước, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào ta.
Bọn họ giống như nhìn một món hàng hoá.
“Muội muội của Minh vương đâu? Mau ra đây cho trẫm xem thử."
Giọng nói uy nghiêm lấn át tiếng đàn sáo trong đại điện, ta trấn định tinh thần, đi đến giữa điện hành đại lễ trước long toạ.
Trong điện đột nhiên im ắng, thật lâu sau hoàng đế cũng không gọi ta đứng dậy, ta quỳ trên mặt đất, siết chặt lòng bàn tay mình.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Thần nữ mười hai.”
“Tuổi còn nhỏ đã lộ ra phong thái, không hổ là người mà Minh vương dạy dỗ.”
Ca ca từng nói tâm tính ta thuần khiết, bị người ta chọt cũng luôn không kịp phản ứng.
Nhưng lần này, ta lại nghe hiểu ý tứ trong lời nói của người kia —— hắn khen ta kì lạ như vậy, thật ra là đang thầm mỉa mai ca ca.
“Trình độ thi thư lễ nhạc của huynh trưởng cực cao, thần nữ ngu dốt, chưa từng lĩnh ngộ toàn bộ, bệ hạ quá lời rồi.”
“Ồ?”
Ta nghe thấy người ngồi trên ghế cười một cách khó hiểu.
“Cô nương mười mấy tuổi chính là độ tuổi tình đậu sơ khai, ngươi đã có nam tử trong lòng chưa?”
Ta hơi nhíu mày, không biết vì sao hắn lại muốn hỏi cái này.
“Hôn nhân đại sự phải do trưởng bối trong nhà làm chủ.”
Người ngồi trên nghe xong lời này, trái lại còn cười rộ lên: “Hôm nay trẫm làm trưởng bối một hồi, tìm một mối hôn sự cho ngươi thì sao?”
Ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp há miệng, liền nghe người kia nói: “Quốc chủ Lương quốc, nhi lập chi niên, là người cẩn trọng, rất xứng đôi với ngươi.”
Nhi lập chi niên (而立之年): Cách gọi tuổi của thời xưa, tức là tuổi.
“Người đâu, đề chỉ.”
“Bệ hạ!”
“Đề chỉ cái gì?”
Ta vừa mở miệng, cả người liền ngẩn ra.
“Đề chỉ cái gì?”
Người phía sau ta nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa, góc áo màu trắng của hắn dính chút bụi bặm, đường gấm trên áo choàng đã mất vẻ bóng loáng.
Ta sững sờ bị một đôi tay dịu dàng kéo lên từ dưới mặt đất, ôm vào trong lòng.
Hắn vỗ nhẹ vai ta, như thể đang trấn an.
“Xá muội còn nhỏ, là người trong lòng thần thương yêu. Thần tất nhiên là không nỡ để muội ấy gả đến Lương quốc xa xôi, nếu quốc chủ Lương quốc không tìm được lương nhân, thần thấy ngũ công chúa cũng không tệ.”
Đến khi lên xe ngựa, ta còn có chút choáng váng.
“Bị doạ đến ngốc luôn rồi?”
Ca ca cau mày, chạm nhẹ vào khóe mắt ta.
Ta chợt hoàn hồn, thân thể run lên, chủy thủ trong tay áo cũng rơi ra.
“Leng keng” một tiếng, vô cùng rõ ràng.
Trong xe ngựa yên tĩnh một hồi.
Ca ca thở dài nặng nề, hắn xoa đầu ta, ngữ điệu có chút tự trách.
“Xin lỗi Chiêu Chiêu, ca ca không bảo vệ tốt cho muội.”
Sống mũi ta chua xót, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
“Ca ca...”
Ta nức nở nhào vào trong lòng hắn: “Muội còn tưởng rằng không được gặp ca ca nữa.”
Hắn ôm chặt ta, giọng nói vẫn mềm mại trầm thấp như trước: “Ca ca cam đoan, sau này sẽ không bao giờ rời khỏi Chiêu Chiêu nữa.”
“Hắn không biết xấu hổ!”
Cố Hành Chỉ nghe xong lời ta kể, cầm quạt tức giận đi vài vòng trong phòng.
“Lương quốc kia chỉ lớn hơn đầu ngón tay một chút, quốc chủ kia cũng đã ba mươi tuổi, vậy mà hắn còn có mặt mũi nói xứng với Chiêu Chiêu!”
Cố Hành Chỉ ném quạt lên bàn, giận dữ nói: “Nghe nói muội bị triệu vào cung, hắn nhất quyết đòi cưỡi ngựa trở về!”
“Vừa mới dưỡng thân thể khá lên một chút, lại tổn thất hơn phân nửa.”
Cố Hành Chỉ thấy sắc mặt ca ca hơi tái nhợt, có chút bất đắc dĩ: “Ta đi không phải cũng như nhau sao, ngươi còn nhất quyết muốn tự mình chạy về."
Ta ôm Tuyết Cầu trong lòng, hơi khó chịu, ca ca đặt thuốc trong tay xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc ta.
“Đối mặt với lũ lang sói kia, một tiểu cô nương như Chiêu Chiêu khó tránh khỏi sợ hãi.”
Ta buông Tuyết Cầu xuống, tựa đầu lên đầu gối ca ca, để cho hắn chạm nhẹ vào sợi tóc của ta.
Thật thoải mái, ta dễ chịu nheo mắt lại.
Ca ca khẽ cười, nhéo vành tai ta: “Y như mèo con vậy.”
“Huynh muội các ngươi tình cảm thật đấy! Ta đúng là oan ức quá đi mất!“
Cố Hành Chỉ thở phì phì bỏ đi.
Ta có chút khó hiểu, định ngẩng đầu gọi hắn lại.
Tay ca ca lại nhẹ nhàng ấn ta xuống: “Chiêu Chiêu, đừng động đậy.”
Tay hắn xen kẽ qua những sợi tóc của ta hết lần này đến lần khác, như thể xác nhận sự tồn tại của ta.
Khi ý thức của ta mơ hồ, sắp ngủ, dường như có người khẽ thở dài ở bên tai ta.
“Thật may... muội không sao.”
Sau khi ca ca trở về, vương phủ lại khôi phục dáng vẻ yên bình trước kia.
Chỉ là ta không bao giờ gặp lại quản gia gia gia nữa, ta hỏi ca ca ông ấy đi đâu.
Ca ca xoa đầu ta, chỉ nói ông ấy lớn tuổi rồi, để ông ấy về nông thôn dưỡng lão.
Nói xong, hắn chuyển chủ đề, hỏi ta: “Muội muội của Cố Hành Chỉ mời muội tới vườn hoa mai, muốn đi không?”
Ta dời sự chú ý, nhìn phong thư kia, lại nhìn sắc mặt ca ca vẫn tái nhợt như trước, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Bệnh của ca ca còn chưa khỏi, muội muốn ở cùng ca ca.”
Ca ca cười, ánh mắt dần mềm mại.
“Chiêu Chiêu ngốc, ca ca không sao.”
Hắn nhéo má ta, ngữ điệu nhẹ nhàng.
“Ca ca là tấm lưng của Chiêu Chiêu, không phải gánh nặng của Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu muốn đi đâu thì đi, ca ca sẽ chăm sóc bản thân, chờ Chiêu Chiêu về nhà.”
Chữ “nhà” này, ấm áp đến mức khiến mũi ta chua xót.
Ta nắm tay ca ca lắc nhẹ, hắn cúi đầu nhướng mày nhìn ta.
Ta cười nói: “Chiêu Chiêu cũng chờ ca ca về nhà.”
Hắn sững sờ, mặt mày lập tức nhộn nhạo vài phần dịu dàng.
“Được.”
Mười tuổi ta đến Minh vương phủ, chỉ quen viết chữ đọc sách, đàn với ca ca.
Nếu không phải chuyện xảy ra trong cung được lộ ra ngoài, e là người trong kinh đô còn không biết trong Minh vương phủ có một người như ta.
Ta được ca ca đích thân đưa đến trước cửa Lâm An hầu phủ.
Cố Hành Chỉ nhìn ca ca buộc áo choàng cho ta, thở dài từng tiếng một.
“Bảo bối này của ngươi bị bọc thành cái dạng gì rồi, muội ấy còn đi đường được sao?”
Ca ca dừng tay.
Ta cử động chiếc cổ đang bị đến khó chịu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
“Mặt đỏ bừng như này rồi, Chiêu Chiêu cũng chỉ đi có hai canh giờ, ngươi cứ làm như gả nữ nhi ấy.”
Cố Hành Chỉ nới lỏng áo choàng cho ta, ta thoáng chốc cảm thấy hô hấp nhẹ nhàng không ít.
“Mau đi vào đi, nha đầu nhà ta đang chờ muội.”
Ta giương mắt lên nhìn ca ca một chút, hắn cười gật đầu với ta, ta mới xoay người tiến vào Lâm An hầu phủ.
Loáng thoáng, ta nghe thấy Cố Hành Chỉ nói: “Sau này Chiêu Chiêu xuất giá thì ngươi phải làm sao? Ngươi cũng đâu thể ngày nào cũng đi theo phía sau trông chừng muội ấy?”
Xuất giá? Ta chỉ mới mười hai tuổi, vội gì chứ.
Ta ở Lâm An hầu phủ đến khuya, mãi đến hai bên đường phố treo hết đèn lồng, ta mới lưu luyến ngồi lên xe ngựa trở về Minh vương phủ.
Bầu trời rải rác tuyết nhỏ, ta nghĩ về người bằng hữu vừa mới quen hôm nay, bước chân bất giác nhẹ nhàng hơn một chút.
Cho đến khi ta đi đến trước cửa phòng của ca ca.
Đèn đuốc trong phòng ca ca sáng trưng, hắn khoác áo rộng, một mình ngồi ở bên cửa sổ, đối diện với ánh nến đọc sách, Tuyết Cầu chiếm một góc áo choàng của hắn, đang ngủ say.
Trong lòng ta không khỏi chua xót.
Ánh nến khẽ lay động, dường như hắn đã phát hiện ra, đảo mắt nhìn thấy ta ngây ngốc đứng ở cửa, nhíu mày nói: “Về rồi sao lại không vào, cẩn thận bị nhiễm lạnh.”
Ta để hắn cởi áo choàng và lau tóc cho ta.
“Uống chút trà nóng cho ấm người đi.”
Hắn định đi rót trà cho ta, ta bướng bỉnh kéo tay hắn lại, cả người nép vào lòng hắn.
“Sao cứ như tiểu hài tử vậy?”
Hắn có chút bất lực, nhưng ngón tay vẫn trìu mến vuốt mái tóc vụn bên tai ta.
“Chỉ muốn làm tiểu hài tử thôi.”
Ta ngẩng đầu lên, làm nũng trong vòng tay hắn.
Hắn cười, không nói lời nào, chỉ dùng áo bào rộng ngăn trở gió lạnh bên ngoài cho ta.