Tôi đến trường vào tuần tiếp theo. Giờ thì hẳn tôi không biết nụ cười là gì nữa rồi. Tôi như một cái xác không hồn. Tại sao? Tại sao tôi lại thành ra thế này? Từ hôm đó, Hữu Thần cũng không đến tìm tôi nữa. Tôi bước vào cổng trường thì một cảnh tượng đập vào mắt tôi: Hữu Thần, hắn… hắn đang kiss Lý Tâm Như. Ánh mắt của Lý Tâm Như nhìn tôi không phải là ánh mắt của sự sung sướng hạnh phúc mà là của sự đau khổ, thất vọng. Chẳng phải cô ta đã có thứ cô ta muốn sao??? Tôi lạnh lùng bước qua, như chưa hề thấy gì. Loại đàn ông như thế không đáng để tôi rơi nước mắt nữa. Ái Lệ và Vi Diệp thì chỉ dám len lén nhìn theo tôi chứ không dám lên tiếng gì. Quả thật nhìn tôi bây giờ rất đáng sợ. Tôi hận tát cả, hận chính bản thân mình…
Cả tuần sau đó, và sau đó nữa, tôi không thấy bóng dáng hắn đến trường. Thỉnh thoảng tôi thấy Lý Tâm Như đứng một mình, nhìn ra xa xăm, thở dài. Sao lại vậy? Tất cả đều không đúng. Đáng lẽ cô ta phải hạnh phúc chứ? Hoàng Ân cũng mất tiêu luôn. Tôi hỏi Vi Diệp thì mắt nhỏ rưng rưng rồi chạy mất tiêu luôn. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có ai cho tôi biết không?
Tôi vẫn cứ mang theo nối hận tên phản bội ấy mà không thèm đụng mặt Lý Tâm Như. Cô ả đang khóc một mình ở sau trường. Tôi định làm ngơ đi qua nhưng cô ả gọi lại:
-Dương Liễu Liễu! Đợi đã…
-Có chuyện gì? –Tôi hỏi, giọng lạnh tanh.
-Thật ra hữu Thần rất…
-Thôi! Nếu là về tên đó thì tôi không muốn nghe.
-Hãy nghe tôi nói hết đã.
Từ cặp mắt của cô ả, hai đòng nước mắt lăn xuống. tôi bỗng thấy tim mình đập thình thịch. Cô ả nói tiếp:
-Hữu Thần không hề phản bội cô. Anh ấy nói với tôi anh ấy rất thích cô. Ngay từ lần đầu tiên khi anh ấy lao ra đường cứu cô. Anh ấy đã muốn bảo vệ cho cô mãi mãi rồi.
-Thì sao? Cô định đánh ghen nữa hả?
-Thật ra những lời anh ấy nói trong đêm giao lưu là giành cho cô. Từ sau hôm ấy, anh ấy đã đến tìm cô. Anh ấy đã uống rượu quá nhiều, dầm mưa một trận. Bây giờ anh ấy đang nắm liệt giường.
-Tôi không quan tâm. –Tôi cố nói với giọng cứng rắn nhưng chân tay tôi đã bủn rủn hết ra rồi.
-Anh ấy bị bệnh tim bẩm sinh. Sau đêm dâm mưa đó, bệnh tim của anh ấy đã tái phát. May có người đi đường nhìn thấy, đưa anh ấy đi cấp cứu kịp thời. Nhưng…
-Nhưng làm sao??? –Tôi quát lên, nước mắt đã rơi tự bao giờ.
-Anh ấy đã quá yếu để có thể thay tim. Giờ anh ấy chỉ có thể nằm trên giường và chờ đọi một phép màu thôi.
Tôi bủn rủn chân tay, không còn đứng vững được nữa. Sét đánh trúng đầu tôi rồi. Sao lại xảy ra chuyện này? Việc Hoàng Ân biến mất chắc cũng vì chuyện này. Sao tôi lại không biết gì hêt? Tôi nhìn cô ả lặp bặp:
-Sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết?
-Anh ấy không cho tôi nói.
-Mau dẫn tôi đến chỗ anh ấy đi.
-Đi đi. Nếu không tôi sợ sẽ không kịp…
Cô ả kéo tôi lên taxi. Tên mắc dịch này, cậu phải chờ tôi đến. Cậu không được chết. Cậu chết rồi sinh mệnh của tôi sẽ trao cho ai? Tên ôn thần kia! Cậu phải chờ tôi.
Cô ả đưa tôi đến một căn biệt thự rộng, không khí âm u. Hoàng Ân và Vi Diệp đang sụt sùi ngoài cửa. họ trố mắt nhìn khi thấy tôi. Tôi chạy xộc vào, gào lên:
-Hữu Thần đâu? Tên ắc dịch đó đang ở đâu?
-Trong phòng.
Tên Trịnh Thiên Vương đứng ngoài cửa,mặt đăm đăm:
-Dương Liễu Liễu! Cô…
-Tránh ra!
Tôi run run bước vào phòng, một bà phụ nữ ngồi cạnh mép giường, nước măt lăn trên gò má chút phần. Bà ta ngạc nhiên khi thấy tôi. Tên Trịnh Thiên Vương tiến tới díu người phụ nữ này ra ngoài. Hữu Thần nằm bất động trên giường. Tôi ngồi xuống mép giường nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta.
-Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi. Nếu không tôi sẽ binh cho cậu một trận, không thèm nhìn mặt cậu nữa. huhuhu
-Em.. đến.. rồi.. à..?
Hắn từ từ mở mắt, giọng thất thểu thì thào. Tôi vội vã cầm tay hắn, áp sát má mình. Ngón tay cái của hắn cố động đậy, lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.
-Anh xin lỗi.
-Đừng nói nữa. Đừng nói nữa mà. Em đã biết hết rồi. Tại em hết.
-Không phải. Tại anh không tốt. Em đừng khóc.
Tôi cố lăn những giọt nước mắt còn lại nhưng nó cứ trực trào ra. Tại sao đến bây giờ tôi mới biết tất cả? Chúa muốn con day dứt suốt đời sao? Sao Người lại đối xử với con như thế?
Bây giờ anh muốn nói với em một điều trước khi anh…
-Không! Anh đừng nói. –Tôi nói trong tiềng nức nở, ngắt lời anh ta.
-Liễu Liễu. Anh nhất định phải nói với em điều này.
-Không! Em không nghe.
-Đừng thế. Nghe lời anh. Anh chỉ muốn nói với em là anh không bao giờ có ý ngĩ phản bội em. Thực ra anh rất yêu em. Anh xin lỗi. Anh không thể…
Cả tuần sau đó, và sau đó nữa, tôi không thấy bóng dáng hắn đến trường. Thỉnh thoảng tôi thấy Lý Tâm Như đứng một mình, nhìn ra xa xăm, thở dài. Sao lại vậy? Tất cả đều không đúng. Đáng lẽ cô ta phải hạnh phúc chứ? Hoàng Ân cũng mất tiêu luôn. Tôi hỏi Vi Diệp thì mắt nhỏ rưng rưng rồi chạy mất tiêu luôn. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có ai cho tôi biết không?
Tôi vẫn cứ mang theo nối hận tên phản bội ấy mà không thèm đụng mặt Lý Tâm Như. Cô ả đang khóc một mình ở sau trường. Tôi định làm ngơ đi qua nhưng cô ả gọi lại:
-Dương Liễu Liễu! Đợi đã…
-Có chuyện gì? –Tôi hỏi, giọng lạnh tanh.
-Thật ra hữu Thần rất…
-Thôi! Nếu là về tên đó thì tôi không muốn nghe.
-Hãy nghe tôi nói hết đã.
Từ cặp mắt của cô ả, hai đòng nước mắt lăn xuống. tôi bỗng thấy tim mình đập thình thịch. Cô ả nói tiếp:
-Hữu Thần không hề phản bội cô. Anh ấy nói với tôi anh ấy rất thích cô. Ngay từ lần đầu tiên khi anh ấy lao ra đường cứu cô. Anh ấy đã muốn bảo vệ cho cô mãi mãi rồi.
-Thì sao? Cô định đánh ghen nữa hả?
-Thật ra những lời anh ấy nói trong đêm giao lưu là giành cho cô. Từ sau hôm ấy, anh ấy đã đến tìm cô. Anh ấy đã uống rượu quá nhiều, dầm mưa một trận. Bây giờ anh ấy đang nắm liệt giường.
-Tôi không quan tâm. –Tôi cố nói với giọng cứng rắn nhưng chân tay tôi đã bủn rủn hết ra rồi.
-Anh ấy bị bệnh tim bẩm sinh. Sau đêm dâm mưa đó, bệnh tim của anh ấy đã tái phát. May có người đi đường nhìn thấy, đưa anh ấy đi cấp cứu kịp thời. Nhưng…
-Nhưng làm sao??? –Tôi quát lên, nước mắt đã rơi tự bao giờ.
-Anh ấy đã quá yếu để có thể thay tim. Giờ anh ấy chỉ có thể nằm trên giường và chờ đọi một phép màu thôi.
Tôi bủn rủn chân tay, không còn đứng vững được nữa. Sét đánh trúng đầu tôi rồi. Sao lại xảy ra chuyện này? Việc Hoàng Ân biến mất chắc cũng vì chuyện này. Sao tôi lại không biết gì hêt? Tôi nhìn cô ả lặp bặp:
-Sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết?
-Anh ấy không cho tôi nói.
-Mau dẫn tôi đến chỗ anh ấy đi.
-Đi đi. Nếu không tôi sợ sẽ không kịp…
Cô ả kéo tôi lên taxi. Tên mắc dịch này, cậu phải chờ tôi đến. Cậu không được chết. Cậu chết rồi sinh mệnh của tôi sẽ trao cho ai? Tên ôn thần kia! Cậu phải chờ tôi.
Cô ả đưa tôi đến một căn biệt thự rộng, không khí âm u. Hoàng Ân và Vi Diệp đang sụt sùi ngoài cửa. họ trố mắt nhìn khi thấy tôi. Tôi chạy xộc vào, gào lên:
-Hữu Thần đâu? Tên ắc dịch đó đang ở đâu?
-Trong phòng.
Tên Trịnh Thiên Vương đứng ngoài cửa,mặt đăm đăm:
-Dương Liễu Liễu! Cô…
-Tránh ra!
Tôi run run bước vào phòng, một bà phụ nữ ngồi cạnh mép giường, nước măt lăn trên gò má chút phần. Bà ta ngạc nhiên khi thấy tôi. Tên Trịnh Thiên Vương tiến tới díu người phụ nữ này ra ngoài. Hữu Thần nằm bất động trên giường. Tôi ngồi xuống mép giường nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta.
-Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi. Nếu không tôi sẽ binh cho cậu một trận, không thèm nhìn mặt cậu nữa. huhuhu
-Em.. đến.. rồi.. à..?
Hắn từ từ mở mắt, giọng thất thểu thì thào. Tôi vội vã cầm tay hắn, áp sát má mình. Ngón tay cái của hắn cố động đậy, lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.
-Anh xin lỗi.
-Đừng nói nữa. Đừng nói nữa mà. Em đã biết hết rồi. Tại em hết.
-Không phải. Tại anh không tốt. Em đừng khóc.
Tôi cố lăn những giọt nước mắt còn lại nhưng nó cứ trực trào ra. Tại sao đến bây giờ tôi mới biết tất cả? Chúa muốn con day dứt suốt đời sao? Sao Người lại đối xử với con như thế?
Bây giờ anh muốn nói với em một điều trước khi anh…
-Không! Anh đừng nói. –Tôi nói trong tiềng nức nở, ngắt lời anh ta.
-Liễu Liễu. Anh nhất định phải nói với em điều này.
-Không! Em không nghe.
-Đừng thế. Nghe lời anh. Anh chỉ muốn nói với em là anh không bao giờ có ý ngĩ phản bội em. Thực ra anh rất yêu em. Anh xin lỗi. Anh không thể…