Sân bay thành phố Hải Thiên, vợ chồng Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân ngồi ở phòng chờ vip thi thoảng nói dăm ba câu, không khí rất ấm áp.
“Haizzz, sao còn chưa đi ra nhỉ?” Phạm Niệm Chân ngẩng đầu nhìn xung quanh lại cúi đầu thở dài.
Cảnh Hoằng Hi vỗ vai bà nói, “Máy bay đã hạ cánh rồi, lập tức có thể thấy Thần Thần ngay, đừng nóng nảy.”
“Có thể không nóng nảy sao, đã hơn 3 năm không gặp Thần Thần rồi.” Phạm Niệm Chân hơi thầm oán nói, “Nếu không phải anh không cho em đi thăm Thần Thần, để mẹ con em gặp nhau một lát, thì em phải như vậy à?”
Cảnh Hoằng Hi cười khổ, Phạm Niệm Chân cũng biết rõ việc này là vì phòng Đường Dương và Đường gia, cho nên hai vợ chồng mới không đi Mỹ, còn bảo Cảnh Thần ngày nghỉ cũng không được về nước. Phong Tế vất vả lắm mới có thể xử lý hôn ước của Cảnh Thần thỏa đáng, bảo vệ Cảnh Thần, bọn họ làm cha mẹ chẳng lẽ lại đi phá hỏng mọi thứ.
Cửa thông giữa phòng chờ và sân bay bị đẩy ra, có bóng người chậm rãi từ bên trong đi ra.
Phạm Niệm Chân đứng lên, rốt cục nhìn thấy Cảnh Thần mặc áo lam trong đám người.
“Thần Thần!”
Cảnh Thần nghe được giọng bà, cô nở nụ cười rạng rỡ với Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân, giọng hơi nghẹn ngào: “Mẹ, con đã trở về.”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Phạm Niệm Chân hai mắt rưng rưng, vỗ nhẹ lưng cô, một lúc sau mới nói: “Cho mẹ nhìn xem, Thần Thần của chúng ta có gầy đi không, về nhà mẹ phải bồi bổ đàng hoàng cho con.”
“Mẹ, mẹ xem, sao con có thể gầy được, con còn sợ Tế nuôi con thành heo ấy, đồ ăn anh ấy nấu quá ngon đi!” Cảnh Thần buông Phạm Niệm Chân ra, quay một vòng trước mặt bà, sau đó chạy tới trước mặt Cảnh Hoằng Hi: “Ba, con đã trở về. Có thể ôm ba đẹp trai một chút không?”
“Con bé này, lớn vậy rồi còn nghịch ngợm nữa!” Cảnh Hoằng Hi cười mắng, dang hai tay ra ôm con gái, so với ba năm trước cô đã xinh đẹp và tự tin hơn, “Hoan nghênh trở về, Thần Thần.”
Hai cha con ôm nhau một lát rồi buông, Cảnh Thần một tay nắm tay Phạm Niệm Chân, một tay nắm tay Cảnh Hoằng Hi, ba người cười cực kì hạnh phúc.
Phong Tế cũng mặc một bộ quần áo màu lam cầm toàn bộ hành lý của Cảnh Thần, mỉm cười bước đến chào: “Bác trai, bác gái.”
Phạm Niệm Chân buông con gái ra, cầm tay Phong Tế, “Phong Tế, 3 năm nay vất vả cho cháu rồi, Thần Thần chắc đã gây nhiều phiền phức cho cháu, đôi khi nó rất nghịch ngợm.”
“Bác gái, tiểu Thần tốt lắm ạ.” Phong Tế mỉm cười, thành khẩn nói: “Cô ấy cũng không nghịch ngợm, con gái nên hoạt bát một chút mới tốt.”
Phạm Niệm Chân thấy Phong Tế dùng ánh mắt thâm tình nhìn Cảnh Thần, trong lòng âm thầm gật đầu. Trải qua chuyện Đường Dương, bà thật sự rất sợ con gái lại chịu thiệt, cho nên 3 năm nay vẫn luôn quan sát Phong Tế.
Không thể không nói, Phạm Niệm Chân rất hài lòng Phong Tế, tuy lớn tuổi hơn Thần Thần một chút, nhưng đã chăm sóc Thần Thần chu đáo. Thậm chí vì Cảnh Thần mà đích thân xuống bếp nấu canh, trong giới thượng lưu có mấy người đàn ông có thể xuống bếp, chứ đừng nói đến nấu ngon.
Cảnh Thần làm mặt quỷ với Phong Tế, chọc Cảnh Hoằng Hi cười mãi không thôi, “Thần Thần nhà ta thật sự bị Phong Tế chiều hư rồi, càng ngày càng giống trẻ con. Thật vất vả cho cháu, Phong Tế.”
Phong Tế mỉm cười không nói lời nào.
“Ba ----” Cảnh thần hờn dỗi kêu lên, nét mặt không vừa ý.
“Được rồi, đừng đứng ở đây nói nữa, ông Phong còn đang ở khách sạn mở tiệc đón gió tẩy trần cho hai đứa đấy. Thần Thần lát nữa gặp ông Phong phải ngoan ngoãn một chút, biết chưa?” Phạm Niệm Chân thì thầm bên tai cô.
Cảnh Thần khẽ nhăn mũi, nói: “Cẹ, con đã gặp ông vài lần, ông rất thích con đó.”
Nếu là Cảnh Thần trước kia thì có thể còn chút phiền phức, nhưng Cảnh Thần hiện tại chống lại ông Phong tuy không thể toàn thắng nhưng cũng có thể cầm hòa. Huống chi hai người cũng không phải đánh giặc, Cảnh Thần là cô gái Phong Tế thích, cô cũng không làm sai điều gì, sao ông có thể không thích được.
“Con nha!” Phạm Niệm Chân bất đắc dĩ chỉ chỉ đầu cô, con gái mình thật sự trưởng thành rồi, tuy vẫn giống trước kia làm nũng với vợ chồng họ, nhưng đã có thể đảm đương mọichuyện. Nghĩ đến thành tích cô đạt được ở nước Mỹ, trong lòng Phạm Niệm Chân tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
“Tiểu Thần, có lẽ hôm nay ở đó không chỉ có ông nội.” Phong Tế nhíu mày nói.
“Sao lại như thế?” Cảnh Hoằng Hi hơi kinh ngạc, “Ông Phong không phải nói chỉ có một mình ông ấy thôi sao?”
Khóe môi Phong Tế khẽ cong lên: “Bác trai, lần này trở về chúng con sẽ làm lễ đính hôn, bác nói xem mấy vị trong nhà có thể không nóng nảy sao? Nếu cháu đoán không sai, thì chắc chắn bọn họ sẽ đến, dù sao…. ông nội vẫn không buông tha cho cháu.”
Cảnh Hoằng Hi gật đầu: “Bọn họ vẫn chưa biết à? Bác với bác gái thì không sao, chỉ là Thần Thần…”
“Bác trai, bác cứ yên tâm. Tiểu Thần là con gái bác, bác còn không tin cô ấy ư?” Phong Tế chuyên chú nhìn cô, được cô cho một ánh mắt xem thường.
“Ba, ba cứ yên tâm đi, con không còn là cô bé ngây thơ của ba năm trước nữa. Tuy con không thích tính kế, nhưng cũng không ai có thể tính kế con đâu.” Cảnh Thần ôm cánh tay Cảnh Hoằng Hi, cười tự tin, “Con đã lựa chọn ở bên Tế nên cũng rõ ràng bản thân phải đối mặt với chuyện gì. Hiện tại ông Phong còn chưa buông tay, muốn Tế thừa kế Phong gia, con và anh ấy đều không có hứng thú. Con muốn thừa kế tập đoàn Cảnh thị của ba mẹ, Tế thì còn phải quản lý tập đoàn Cảnh Phong, bọn con chẳng còn tinh lực tiếp quản Phong gia đâu.”
“Cho nên lần này gặp rất cần thiết, chúng ta lại không thiếu tiền Phong gia, có phải không, Tế?” Cảnh Thần nhìn Phong Tế hỏi.
“Tiểu Thần nói phải.” Phong Tế cười đáp.
Phạm Niệm Chân đi nghe điện thoại vừa trở về: “Được rồi, lên xe rnói sau, ông Phong mới gọi điện đến giục đấy.”
Bốn người ngồi trên xe đi đến khách sạn Hoàng Triều, đây là khách sạn năm sao duy nhất thành phố Hải Thiên, là lựa chọn duy nhất của giới thượng lưu.
Khi bước vào phòng ăn, bên trong đã có vài người ngồi, ông Phong ngồii ngay vị trí chủ nhà cười với họ.
“Ông Phong thật có lỗi, máy bay bị trễ một chút.” Cảnh Hoằng Hi chào hỏi với ông, kéo ghế cho Phạm Niệm Chân ngồi xuống mới chào hỏi những người khác.
Thành phố Hải Thiên lớn thế nhưng mọi người đều là người quen.
“Ông nội, con đã về.” Phong Tế ôm vai Cảnh Thần, đi tới trước mặt Phong Hồng Thịnh nói.
“Chào ông nội ạ.” Cảnh Thần cười ngọt ngào với Phong Hồng Thịnh. Cô cũng đã từng làm người già, đã có con dâu, cháu dâu, đương nhiên biết người già thích kiểu người như thế nào trở thành cháu dâu mình.
Nếu nói lúc đầu Phong Hồng Thịnh chỉ vì cô là người Phong Tế thích nên mới cho cô vẻ mặt ôn hòa thì hiện tại ông thật sự rất thích Cảnh Thần. Ngọt ngào, đáng yêu, biết tiến biết lùi, có năng lực nhưng không kiêu căng, Phong Tế có thể theo đuổi được cô coi như phúc khí của anh.
Cảnh Thần không chỉ có thể làm vợ hiền mà còn có thể giúp đỡ chồng trong công việc. Đúng là chẳng biết thằng nhóc Đường gia kia nghĩ gì mà bỏ qua Cảnh Thần, chọn một cô gái không tên tuổi, nhưng như vậy cũng tốt, cho Phong gia bọn họ được lợi.
“Trở về là tốt rồi.” Phong Hồng Thịnh hòa ái nói, gật đầu với hai người: “Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào 10 ngày sau.”
Cảnh Thần ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, mọi người mau ngồi xuống đi, đồ ăn sắp mang lên rồi.”
Phong Tế kéo ghế cho cô ngồi cạnh vợ chồng Cảnh Hoằng Hi, sau đó giới thiệu mọi người với Cảnh Thần.
Nhà họ Phong ngoại trừ ông Phong còn có ba mẹ Phong Tế và hai người anh của anh.
Cảnh Thần ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, đồ ăn được đưa lên.
Trong phòng, Phong Tế không thèm quan tâm đến ánh mắt của người nhà họ Phong, bóc tôm cho Cảnh Thần, gắp đồ ăn cho cô, rót đồ uống. Cô căn bản không cần động tay, một mực vùi đầu vào ăn là được. Phong Tế hiểu rất rõ khẩu vị của cô, đồ ăn anh gắp đều là món cô thích.
Cảnh Hoằng hi và Phạm Niệm Chân nhìn thấy cảm thấy rất vui, Phong Tế có thể yêu thương con gái mình vậy, đây là chuyện tốt. Đối với bọn họ đây cũng là điều bình thường, bởi Cảnh Hoằng Hi cũng chăm sóc Phạm Niệm Chân như thế.
Mẹ Phong Tế - Lan Lăng mím môi, lại nhìn Cảnh Hoằng Hi chăm sóc Phạm Niệm Chân, chỉ thở dài một tiếng, mang theo nụ cười giả tạo nói: “Trước giờ tôi còn chưa biết Phong Tế nhà chúng tôi có thể chăm sóc người vậy, người làm mẹ này thấy hổ thẹn quá.”
Phong Tế nâng mắt nhìn Lan Lăng thản nhiên nói: “Mẹ, tiểu Thần còn nhỏ, con chăm sóc cô ấy là điều nên làm.”
“Con…” Lan Lăng bị chồng kéo tay, đành nuốt lời muốn nói trở về.
“Phong Tế, lần này về nước con có dự định gì không?” Phong Lãng nhìn con trai út của mình, nét mặt nghiêm túc mang theo một phần phức tạp.
“Dạ, con đã tìm được công việc rất tốt.” Phong Tế đưa giấy ăn cho Cảnh Thần lau miệng: “Tập đoàn Cảnh Phong ở Mỹ vài năm nay phát triển rất mạnh ở châu Á, con đã kí hợp đồng tiếp nhận chức CEO chi nhánh Châu Á”
Phong Tế vừa nói xong, Cảnh Thần và cha mẹ hai người đều liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.
Giới thượng lưu rất phức tạp, giống một nhà ba người họ làm nhân viên đơn giản vẫn tốt hơn, không lừa gạt, chỉ có hạnh phúc.
Cảnh Thần cảm thấy may mắn khi mình sống lại vào một gia đình thế này, tuy lúc tỉnh lại biết mối quan hệ của mình với Đường Dương, cô rất khó chịu. May mà hiện tại hắn đã ở bên người hắn yêu, không còn dính dáng đến cô nữa.
Có Tế, cô sẽ chỉ có hạnh phúc.
Dưới bàn ăn Cảnh Thần nắm tay Phong Tế, chỉ cần hai người ở bên nhau, dù phía trước có khó khăn gì thì đều có thể vượt qua.
Phong Lãng nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên, “Nếu con không muốn làm bác sĩ thì nên quay về Phong thị, sao lại đến tập đoàn Cảnh Phong, thật là….”
Lan Lăng nhanh chóng ngắt lời chồng: “Phong Lãng, đây là lựa chọn của Phong Tế, chúng ta làm người lớn nên ủng hộ quyết định của nó. Bọn nhỏ đã trưởng thành không thể việc gì cũng làm theo hi vọng của chúng ta được.”
Lan Lăng ăn nói rất đường hoàng, lại khiến ánh mắt mấy người biết nội tình mang theo ý trào phúng.
Sân bay thành phố Hải Thiên, vợ chồng Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân ngồi ở phòng chờ vip thi thoảng nói dăm ba câu, không khí rất ấm áp.
“Haizzz, sao còn chưa đi ra nhỉ?” Phạm Niệm Chân ngẩng đầu nhìn xung quanh lại cúi đầu thở dài.
Cảnh Hoằng Hi vỗ vai bà nói, “Máy bay đã hạ cánh rồi, lập tức có thể thấy Thần Thần ngay, đừng nóng nảy.”
“Có thể không nóng nảy sao, đã hơn năm không gặp Thần Thần rồi.” Phạm Niệm Chân hơi thầm oán nói, “Nếu không phải anh không cho em đi thăm Thần Thần, để mẹ con em gặp nhau một lát, thì em phải như vậy à?”
Cảnh Hoằng Hi cười khổ, Phạm Niệm Chân cũng biết rõ việc này là vì phòng Đường Dương và Đường gia, cho nên hai vợ chồng mới không đi Mỹ, còn bảo Cảnh Thần ngày nghỉ cũng không được về nước. Phong Tế vất vả lắm mới có thể xử lý hôn ước của Cảnh Thần thỏa đáng, bảo vệ Cảnh Thần, bọn họ làm cha mẹ chẳng lẽ lại đi phá hỏng mọi thứ.
Cửa thông giữa phòng chờ và sân bay bị đẩy ra, có bóng người chậm rãi từ bên trong đi ra.
Phạm Niệm Chân đứng lên, rốt cục nhìn thấy Cảnh Thần mặc áo lam trong đám người.
“Thần Thần!”
Cảnh Thần nghe được giọng bà, cô nở nụ cười rạng rỡ với Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân, giọng hơi nghẹn ngào: “Mẹ, con đã trở về.”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Phạm Niệm Chân hai mắt rưng rưng, vỗ nhẹ lưng cô, một lúc sau mới nói: “Cho mẹ nhìn xem, Thần Thần của chúng ta có gầy đi không, về nhà mẹ phải bồi bổ đàng hoàng cho con.”
“Mẹ, mẹ xem, sao con có thể gầy được, con còn sợ Tế nuôi con thành heo ấy, đồ ăn anh ấy nấu quá ngon đi!” Cảnh Thần buông Phạm Niệm Chân ra, quay một vòng trước mặt bà, sau đó chạy tới trước mặt Cảnh Hoằng Hi: “Ba, con đã trở về. Có thể ôm ba đẹp trai một chút không?”
“Con bé này, lớn vậy rồi còn nghịch ngợm nữa!” Cảnh Hoằng Hi cười mắng, dang hai tay ra ôm con gái, so với ba năm trước cô đã xinh đẹp và tự tin hơn, “Hoan nghênh trở về, Thần Thần.”
Hai cha con ôm nhau một lát rồi buông, Cảnh Thần một tay nắm tay Phạm Niệm Chân, một tay nắm tay Cảnh Hoằng Hi, ba người cười cực kì hạnh phúc.
Phong Tế cũng mặc một bộ quần áo màu lam cầm toàn bộ hành lý của Cảnh Thần, mỉm cười bước đến chào: “Bác trai, bác gái.”
Phạm Niệm Chân buông con gái ra, cầm tay Phong Tế, “Phong Tế, năm nay vất vả cho cháu rồi, Thần Thần chắc đã gây nhiều phiền phức cho cháu, đôi khi nó rất nghịch ngợm.”
“Bác gái, tiểu Thần tốt lắm ạ.” Phong Tế mỉm cười, thành khẩn nói: “Cô ấy cũng không nghịch ngợm, con gái nên hoạt bát một chút mới tốt.”
Phạm Niệm Chân thấy Phong Tế dùng ánh mắt thâm tình nhìn Cảnh Thần, trong lòng âm thầm gật đầu. Trải qua chuyện Đường Dương, bà thật sự rất sợ con gái lại chịu thiệt, cho nên năm nay vẫn luôn quan sát Phong Tế.
Không thể không nói, Phạm Niệm Chân rất hài lòng Phong Tế, tuy lớn tuổi hơn Thần Thần một chút, nhưng đã chăm sóc Thần Thần chu đáo. Thậm chí vì Cảnh Thần mà đích thân xuống bếp nấu canh, trong giới thượng lưu có mấy người đàn ông có thể xuống bếp, chứ đừng nói đến nấu ngon.
Cảnh Thần làm mặt quỷ với Phong Tế, chọc Cảnh Hoằng Hi cười mãi không thôi, “Thần Thần nhà ta thật sự bị Phong Tế chiều hư rồi, càng ngày càng giống trẻ con. Thật vất vả cho cháu, Phong Tế.”
Phong Tế mỉm cười không nói lời nào.
“Ba ----” Cảnh thần hờn dỗi kêu lên, nét mặt không vừa ý.
“Được rồi, đừng đứng ở đây nói nữa, ông Phong còn đang ở khách sạn mở tiệc đón gió tẩy trần cho hai đứa đấy. Thần Thần lát nữa gặp ông Phong phải ngoan ngoãn một chút, biết chưa?” Phạm Niệm Chân thì thầm bên tai cô.
Cảnh Thần khẽ nhăn mũi, nói: “Cẹ, con đã gặp ông vài lần, ông rất thích con đó.”
Nếu là Cảnh Thần trước kia thì có thể còn chút phiền phức, nhưng Cảnh Thần hiện tại chống lại ông Phong tuy không thể toàn thắng nhưng cũng có thể cầm hòa. Huống chi hai người cũng không phải đánh giặc, Cảnh Thần là cô gái Phong Tế thích, cô cũng không làm sai điều gì, sao ông có thể không thích được.
“Con nha!” Phạm Niệm Chân bất đắc dĩ chỉ chỉ đầu cô, con gái mình thật sự trưởng thành rồi, tuy vẫn giống trước kia làm nũng với vợ chồng họ, nhưng đã có thể đảm đương mọichuyện. Nghĩ đến thành tích cô đạt được ở nước Mỹ, trong lòng Phạm Niệm Chân tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
“Tiểu Thần, có lẽ hôm nay ở đó không chỉ có ông nội.” Phong Tế nhíu mày nói.
“Sao lại như thế?” Cảnh Hoằng Hi hơi kinh ngạc, “Ông Phong không phải nói chỉ có một mình ông ấy thôi sao?”
Khóe môi Phong Tế khẽ cong lên: “Bác trai, lần này trở về chúng con sẽ làm lễ đính hôn, bác nói xem mấy vị trong nhà có thể không nóng nảy sao? Nếu cháu đoán không sai, thì chắc chắn bọn họ sẽ đến, dù sao…. ông nội vẫn không buông tha cho cháu.”
Cảnh Hoằng Hi gật đầu: “Bọn họ vẫn chưa biết à? Bác với bác gái thì không sao, chỉ là Thần Thần…”
“Bác trai, bác cứ yên tâm. Tiểu Thần là con gái bác, bác còn không tin cô ấy ư?” Phong Tế chuyên chú nhìn cô, được cô cho một ánh mắt xem thường.
“Ba, ba cứ yên tâm đi, con không còn là cô bé ngây thơ của ba năm trước nữa. Tuy con không thích tính kế, nhưng cũng không ai có thể tính kế con đâu.” Cảnh Thần ôm cánh tay Cảnh Hoằng Hi, cười tự tin, “Con đã lựa chọn ở bên Tế nên cũng rõ ràng bản thân phải đối mặt với chuyện gì. Hiện tại ông Phong còn chưa buông tay, muốn Tế thừa kế Phong gia, con và anh ấy đều không có hứng thú. Con muốn thừa kế tập đoàn Cảnh thị của ba mẹ, Tế thì còn phải quản lý tập đoàn Cảnh Phong, bọn con chẳng còn tinh lực tiếp quản Phong gia đâu.”
“Cho nên lần này gặp rất cần thiết, chúng ta lại không thiếu tiền Phong gia, có phải không, Tế?” Cảnh Thần nhìn Phong Tế hỏi.
“Tiểu Thần nói phải.” Phong Tế cười đáp.
Phạm Niệm Chân đi nghe điện thoại vừa trở về: “Được rồi, lên xe rnói sau, ông Phong mới gọi điện đến giục đấy.”
Bốn người ngồi trên xe đi đến khách sạn Hoàng Triều, đây là khách sạn năm sao duy nhất thành phố Hải Thiên, là lựa chọn duy nhất của giới thượng lưu.
Khi bước vào phòng ăn, bên trong đã có vài người ngồi, ông Phong ngồii ngay vị trí chủ nhà cười với họ.
“Ông Phong thật có lỗi, máy bay bị trễ một chút.” Cảnh Hoằng Hi chào hỏi với ông, kéo ghế cho Phạm Niệm Chân ngồi xuống mới chào hỏi những người khác.
Thành phố Hải Thiên lớn thế nhưng mọi người đều là người quen.
“Ông nội, con đã về.” Phong Tế ôm vai Cảnh Thần, đi tới trước mặt Phong Hồng Thịnh nói.
“Chào ông nội ạ.” Cảnh Thần cười ngọt ngào với Phong Hồng Thịnh. Cô cũng đã từng làm người già, đã có con dâu, cháu dâu, đương nhiên biết người già thích kiểu người như thế nào trở thành cháu dâu mình.
Nếu nói lúc đầu Phong Hồng Thịnh chỉ vì cô là người Phong Tế thích nên mới cho cô vẻ mặt ôn hòa thì hiện tại ông thật sự rất thích Cảnh Thần. Ngọt ngào, đáng yêu, biết tiến biết lùi, có năng lực nhưng không kiêu căng, Phong Tế có thể theo đuổi được cô coi như phúc khí của anh.
Cảnh Thần không chỉ có thể làm vợ hiền mà còn có thể giúp đỡ chồng trong công việc. Đúng là chẳng biết thằng nhóc Đường gia kia nghĩ gì mà bỏ qua Cảnh Thần, chọn một cô gái không tên tuổi, nhưng như vậy cũng tốt, cho Phong gia bọn họ được lợi.
“Trở về là tốt rồi.” Phong Hồng Thịnh hòa ái nói, gật đầu với hai người: “Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào ngày sau.”
Cảnh Thần ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, mọi người mau ngồi xuống đi, đồ ăn sắp mang lên rồi.”
Phong Tế kéo ghế cho cô ngồi cạnh vợ chồng Cảnh Hoằng Hi, sau đó giới thiệu mọi người với Cảnh Thần.
Nhà họ Phong ngoại trừ ông Phong còn có ba mẹ Phong Tế và hai người anh của anh.
Cảnh Thần ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, đồ ăn được đưa lên.
Trong phòng, Phong Tế không thèm quan tâm đến ánh mắt của người nhà họ Phong, bóc tôm cho Cảnh Thần, gắp đồ ăn cho cô, rót đồ uống. Cô căn bản không cần động tay, một mực vùi đầu vào ăn là được. Phong Tế hiểu rất rõ khẩu vị của cô, đồ ăn anh gắp đều là món cô thích.
Cảnh Hoằng hi và Phạm Niệm Chân nhìn thấy cảm thấy rất vui, Phong Tế có thể yêu thương con gái mình vậy, đây là chuyện tốt. Đối với bọn họ đây cũng là điều bình thường, bởi Cảnh Hoằng Hi cũng chăm sóc Phạm Niệm Chân như thế.
Mẹ Phong Tế - Lan Lăng mím môi, lại nhìn Cảnh Hoằng Hi chăm sóc Phạm Niệm Chân, chỉ thở dài một tiếng, mang theo nụ cười giả tạo nói: “Trước giờ tôi còn chưa biết Phong Tế nhà chúng tôi có thể chăm sóc người vậy, người làm mẹ này thấy hổ thẹn quá.”
Phong Tế nâng mắt nhìn Lan Lăng thản nhiên nói: “Mẹ, tiểu Thần còn nhỏ, con chăm sóc cô ấy là điều nên làm.”
“Con…” Lan Lăng bị chồng kéo tay, đành nuốt lời muốn nói trở về.
“Phong Tế, lần này về nước con có dự định gì không?” Phong Lãng nhìn con trai út của mình, nét mặt nghiêm túc mang theo một phần phức tạp.
“Dạ, con đã tìm được công việc rất tốt.” Phong Tế đưa giấy ăn cho Cảnh Thần lau miệng: “Tập đoàn Cảnh Phong ở Mỹ vài năm nay phát triển rất mạnh ở châu Á, con đã kí hợp đồng tiếp nhận chức CEO chi nhánh Châu Á”
Phong Tế vừa nói xong, Cảnh Thần và cha mẹ hai người đều liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.
Giới thượng lưu rất phức tạp, giống một nhà ba người họ làm nhân viên đơn giản vẫn tốt hơn, không lừa gạt, chỉ có hạnh phúc.
Cảnh Thần cảm thấy may mắn khi mình sống lại vào một gia đình thế này, tuy lúc tỉnh lại biết mối quan hệ của mình với Đường Dương, cô rất khó chịu. May mà hiện tại hắn đã ở bên người hắn yêu, không còn dính dáng đến cô nữa.
Có Tế, cô sẽ chỉ có hạnh phúc.
Dưới bàn ăn Cảnh Thần nắm tay Phong Tế, chỉ cần hai người ở bên nhau, dù phía trước có khó khăn gì thì đều có thể vượt qua.
Phong Lãng nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên, “Nếu con không muốn làm bác sĩ thì nên quay về Phong thị, sao lại đến tập đoàn Cảnh Phong, thật là….”
Lan Lăng nhanh chóng ngắt lời chồng: “Phong Lãng, đây là lựa chọn của Phong Tế, chúng ta làm người lớn nên ủng hộ quyết định của nó. Bọn nhỏ đã trưởng thành không thể việc gì cũng làm theo hi vọng của chúng ta được.”
Lan Lăng ăn nói rất đường hoàng, lại khiến ánh mắt mấy người biết nội tình mang theo ý trào phúng.