Quan hệ giữa Lan Lăng và con trai út không tốt, cả giới thượng lưu đều biết.
Lúc sinh Phong Tế, Lan Lăng bị khó sinh suýt chút nữa chết trên giường bệnh, do đó tình cảm của Lan Lăng dành cho Phong Tế rất phức tạp. Chính là lạnh lùng và nhìn không vừa mắt lâu dần tạo thành thói quen.
Hơn nữa khi con trai 16 tuổi bị tai nạn xe cộ, tính tình trở nên cổ quái, chỉ thông báo một tiếng với Phong Hồng Thịnh, không bàn bạc gì với Phong Lãng và Lan Lăng, một mình đi Mỹ, quan hệ giữa hai mẹ con càng lạnh nhạt, một năm chỉ gọi điện một lần.
Đối với Phong Tế, ở Phong gia chỉ có Phong Hồng Thịnh là ủng hộ anh, còn những người khác liên quan gì tới anh? Anh là Phong Tế, lại không phải Phong Tế của nhà họ Phong, mà là Phong Tế của chính mình, là Phong Tế của Cảnh Thần.
Cho nên khi nghe Phong Tế nói anh không làm việc ở Phong thị mà làm việc ở tập đoàn Cảnh Phong, Lan Lăng đương nhiên cao hứng. Bởi quan hệ giữa Lan Lăng và Phong Tế không tốt, nên bà ta càng thích hai người con trai có quan hệ tốt với bà ta tiếp quản Phong thị.
Loại tâm tư này ở đâu cũng có.
Phong Lãng lạnh lùng liếc Lan Lăng, quay đầu nói với Phong Tế: “Phong Tế, con là con cháu của Phong gia…”
“Ba, con đã sớm nói rõ với ông nội rồi.” Phong Tế ngắt lời Phong Lãng, dừng động tác trong tay, nhìn ông nói, “Khi 16 tuổi rời khỏi nhà, con đã cầm phần sản nghiệp để gây dựng sự nghiệp của con.”
“Cái gì?” Phong Lãng thật sự kinh ngạc. Ở Phong gia chỉ cần nhận phần sản nghiệp gây dựng sự nghiệp thì có nghĩa là buông tha cho việc thừa kế Phong gia. Nhưng mà hai ngày trước, ba ông ta còn nói với ông ta muốn Phong Tế thừa kế Phong gia, sao có thể… Phong Lãng quay đầu nhìn Phong Hồng Thịnh đầy nghi hoặc, “Ba?”
Phong Lãng không giống Lan Lăng, ông ta nhìn xa hơn Lan Lăng. Ở thế hệ của ông ta, không phải chỉ có ông ta là con độc nhất. Phía trên Phong Lãng còn có một người anh trai nổi tiếng, bên dưới còn có một cô em gái, năng lực của bọn họ không thể khinh thường. Tuy rằng em gái đã lấy chồng nhưng ai có thể chắc chắn Phong Hồng Thịnh không… dù sao trước đây Phong Hồng Thịnh cũng vô cùng cưng chiều người con gái này.
Mà anh chị em của Phong Lãng đều có năng lực và vị thế, vì quyền thừa kế Phong gia, người nhà họ Phong mặt ngoài thì không biểu hiện gì, nhưng đằng sau…
Do đó khi biết ba mình khen ngợi Phong Tế, ông ta hơi kinh ngạc nhưng cũng vui mừng. Quan hệ giữa Phong Tế và Phong Lãng cũng bình thường, nhưng ông ta tin người được ba mình coi trọng là một người hiếu thuận. Hai đứa con lớn của Phong Lãng cũng rất giỏi nhưng cho đến bây giờ ba ông ta chưa từng khen họ lần nào.
Nhưng hiện tại là tình huống gì, PhongTế đã sớm buông tha quyền thừa kế sao?!
Phong Lãng nhìn ra được nỗi vui mừng như điên trong mắt Lan Lăng và hai đứa con trai lớn, đúng là tầm nhìn hạn hẹp!
Phong Hồng Thịnh chăm chú nhìn Phong Tế hồi lâu, cuối cùng thở dài nói, “Tiểu Tế, ông không ngờ cháu lại kiên quyết vậy. Trong mắt cháu, tập đoàn Phong thị không đáng để cháu cố gắng hả?”
Phong Tế mỉm cười: “Ông nội, ông cũng biết cháu tự do quen rồi, Phong gia… cháu không có chút hứng thú. Hơn nữa Phong gia nhiều người thế, ông cũng có thể tìm được người thích hợp.”
“Cháu biết rõ người ông coi trọng là cháu mà!” Phong Hồng Thịnh tức giận nói, cuối cùng phất tay, “Bỏ đi bỏ đi, sớm biết cháu không chịu rồi, ông cần gì phải khổ sở cầu xin cháu chứ. Nếu đã chọn Cảnh Phong, thì phải làm thật tốt. Tập đoàn này không tệ lắm, mới hơn mười năm đã trở thành tập đoàn nhất nhì cả nước, cũng rất có tương lai.”
Nhưng ba năm trước tập đoàn Cảnh Phong mới tiến vào nội địa, lại hợp tác với Đường thị một hạng mục, lúc ấy Phong thị cũng có đấu thầu, nhưng không biết rốt cuộc kém Đường thị ở chỗ nào.
Ba năm trước.
Đường thị.
Scandal của Đường Dương.
Cảnh Thần.
Tập đoàn Cảnh Phong!
Đồng tử Phong Hồng Thịnh co rút mạnh mẽ, mang theo vài phần khiếp sợ và vài phần nghiên cứu nhìn đứa cháu mình luôn thưởng thức.
Khó trách nó không cần Phong thị, chỉ ngắn ngủi 10 năm, nó đã có thể gây dựng nên đế quốc của mình. Khó trách lúc trước nó đồng ý tiếp nhận ca bệnh của Cảnh Thần, thì ra nó đã coi trọng cô gái này từ lâu, chỉ là không có cơ hội mà thôi.
“Cảnh”, “Phong”. Đứa cháu trai út của ông đúng là rất thâm tình với con bé Cảnh Thần này!
Phong Tế sớm biết, chỉ cần anh nói muốn làm việc ở tập đoàn Cảnh Phong thì khẳng định Phong Hồng Thịnh sẽ biết, chẳng qua anh không ngờ lại nhanh vậy. Nhìn ánh mắt dò hỏi của Phong Hồng Thịnh, Phong Tế khẽ gật đầu, xác định điều ông đang đoán.
Tuy không khí trên bàn ăn không tốt lắm, nhưng cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi đưa Cảnh Thần và vợ chồng Cảnh Hoằng Hi về biệt thự, Phong Tế không tình nguyện rời đi. Nửa năm tiếp theo, anh và Cảnh Thần không thể giống như khi ở Mỹ lúc nào cũng ở chung một chỗ rồi.
Nửa năm, đúng là dài quá!
Phong Tế thở dài, khởi động xe chạy về phía biệt thự Phong gia. Anh biết, Phong Hồng Thịnh còn rất nhiều điều muốn nói với anh.
***
Đường Dương mở cửa ra, vẻ mặt mệt mỏi thay dép lê. Nhìn Bạch Yến Vũ đang mang thai ngồi trên sopha, trong mắt mang theo nhu tình, và bất đắc dĩ mà bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Hôm nay các cục cưng có ngoan không, Yến nhi.” Bỏ tài kiệu trên tay xuống, hắn đi vài bước đến bên cạnh Bạch Yến Vũ, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên bụng đã nhô lên của cô ta.
“Dạ, bọn chúng rất ngoan.” Bạch Yến Vũ tươi cười đầy tình mẫu tử, rất xinh đẹp. Cô ta đỡ thắt lưng muốn đứng lên: “Chồng ơi, anh vất vả rồi. Hôm nay em có nấu canh cho anh bồi bổ, em còn nấu cả canh giải rượu để anh uống cho thoải mái một chút.”
“Đừng nhúc nhích, để anh lấy!” Đường Dương nhìn Bạch yến Vũ mang bụng to đùng muốn đi, hắn chạy vội tới ngăn động tác của cô ta, “Lần sau em đừng tự mình nấu canh nữa, kêu người ta làm là được, tốn tiền mời cô ta đến chính là để làm việc mà.”
“Chồng này, em không sao, mới chỉ có bảy tháng thôi, bác sĩ cũng bảo em nên hoạt động nhiều tí.” Bạch Yến Vũ rất hưởng thụ sự quan tâm của Đường Dương.
Bắt được trái tim đàn ông cũng không dễ dàng, nhất là hiện tại cô ta có muốn làm cũng không có phương tiện, Đường Dương lại là người có sức hấp dẫn, nếu dùng tâm tư trên người hắn, nói không chừng…
Bach Yến Vũ vất vả lắm mới có thể trở thành thiếu phu nhân của Đường gia, đương nhiên không bằng lòng để người khác chen chân vào. Nếu không phải trưởng bối Đường gia nhắc mãi, mà mấy anh trai, anh họ của hắn đều có con rồi, thì Bạch Yến Vũ không muốn có con sớm thế.
Sau khi mang thai muốn khôi phục lại dáng người không dễ dàng chút nào, hơn nữa mang thai cũng làm phụ nữ biến dạng, mà mang thai mất gần một năm. Trong một năm này, ai biết Đường Dương ở bên ngoài có làm chuyện gì hay không…
Cũng may Bạch Yến Vũ vẫn là nữ chính đầy hào quang, cô ta rất chú ý bảo dưỡng bản thân nên không biến dạng như những người phụ nữ có thai kia, còn khiến người khác cảm giác càng xinh đẹp nữa kìa.
Hơn nữa Bạch Yến Vũ mang thai đôi, còn là long phượng thai!
Tin tức này làm người nhà họ Đường rất vui vẻ. Đường Dương cũng rất kinh hỉ, đây có thể coi là đứa con chân chính đầu tiên của hắn, trước kia bất quá chỉ là phôi thai còn trong bụng mẹ đã mất đi rồi.
Có long phượng thai, lại có cô vợ dịu dàng chăm sóc, trừ việc cơ thể cô ta có hơi mập một chút. Đường Dương cảm thấy mình rất hạnh phúc, trong lòng hắn cũng có Bạch Yến Vũ nên khi cô ta mang thai, hắn không ra ngoài ăn chơi đàng điếm, còn thường xuyên để cô ta dùng cách khác giúp hắn giải quyết vấn đề.
“Yến nhi, anh thấy bụng em là lo lắng ngay.” Đường Dương nhíu mày khẽ vuốt ve bụng cô ta, cảm nhận thai máy, “Đúng là vất vả cho em rồi.”
“Anh à, đây là con chúng ta, sao em vất vả được. Vì anh nuôi con dưỡng cái, em cam tâm tình nguyện mà.” Bach Yến Vũ cười nói, “Hơn nữa em còn cảm thấy may mắn, một lần đã có cả trai lẫn gái, đâu giống như các chị dâu, còn phải chóng mặt mấy lần nữa ấy?”
“Vậy bảo bối Yến nhi của anh, em định cảm ơn anh thế nào?” Đường Dương đè thấp giọng nói, “Nếu không phải chồng em lợi hại, sao em có thể mang song thai chứ.”
“Chồng à, anh…” Bạch Yến Vũ uyển chuyển gắt giọng, nhưng những lời còn lại đã bị Đường Dương nuốt vào.
“Bảo bối, còn phải nhịn mấy tháng nữa, chồng thật sự không nhịn nổi rồi.” Sau khi hôn nồng nhiệt, Đường Dương hổn hển nói.
“Chồng nè, hay em dùng cách khác giúp anh giải quyết?” Hai gò má Bạch Yến Vũ đỏ ửng, nói. Cách khác cô ta cũng không thích, chỉ vì để Đường Dương không ra ngoài, cô ta chỉ có thể làm vậy thôi. Đáy mắt cô ta thoáng hiện tia chán ghét, Đường Dương cũng không nhìn thấy.
“Bảo bối, rất hiểu tâm tư chồng mà!” Đường Dương hôn lên mặt cô ta, “Anh đi uống canh tình yêu của em đây, lần sau đừng làm vậy nữa, đừng để hai bảo bối mệt.”
“Em cũng chỉ có thể làm được việc đó cho anh.” Bạch Yến Vũ xấu hổ nói, “Nếu không làm thế, em thật không biết có thể làm gì cho anh.”
“Chỉ cần em khỏe mạnh, sau đó an toàn sinh hai cục cưng ra, thì đó là điều tốt nhất làm cho anh rồi!” Bóng dáng Đường Dương biến mất sau cửa nhà bếp.
Bạch Yến Vũ mím môi, lấy thiệp mời đỏ thẫm trong ngăn kéo bàn ra. Nhìn thiệp mời, trong mắt cô ta lóe lên hận ý mãnh liệt.
Không ngờ vị hôn thê của Đường Dương sau khi hủy hôn lại ở chung với bác sĩ điều trị của cô. Vị bác sĩ này cũng không đơn giản như cô ta nghĩ, cậu út nhà họ Phong, tổng tài sắp nhận chức của tập đoàn Cảnh Phong.
Cảnh Thần kia sao có thể tốt số như vậy! Chỉ cần ngồi một chỗ đã có người tìm đến cửa.
Bạch Yến Vũ vĩnh viễn cũng không quên nỗi nhục quỳ xuống trước mặt cô, nhưng… hiện tại cô ta không có năng lực, cô ta chỉ có thể nhịn.
Sờ cái bụng đã nhô cao của mình, hai mắt cô ta lạnh như băng.
Hiện tại tất cả đều phải nhờ vào hai đứa bé này, hi vọng hết thảy thuận lợi, thế này địa vị của cô ta và Đường Dương ở Đường gia sẽ được nâng cao.
Những gì cô ta muốn nhất định sẽ có được, ít nhất đến bây giờ mọi chuyện đều như vậy, không phải sao?
“Yến nhi, thiệp mời của ai thế?” Đường Dương từ nhà bếp đi ra, tay cầm hai bát canh, thấy cô ta cầm thiệp mời, bèn hỏi.
“Thiệp này hôm nay chị dâu cả mang tớ.” Bạch Yến Vũ cười cười, “là thiệp mời đính hôn của Cảnh Thần tiểu thư và cậu út nhà họ Phong - Phong Tế, Cảnh Thần tiểu thư tìm được hạnh phúc của mình rồi, em cũng không cần áy náy nữa…”
Bạch Yến Vũ chưa nói xong đã bị cắt đứt.
Bởi vì bát canh trên tay Đường Dương đổ xuống đất.
Quan hệ giữa Lan Lăng và con trai út không tốt, cả giới thượng lưu đều biết.
Lúc sinh Phong Tế, Lan Lăng bị khó sinh suýt chút nữa chết trên giường bệnh, do đó tình cảm của Lan Lăng dành cho Phong Tế rất phức tạp. Chính là lạnh lùng và nhìn không vừa mắt lâu dần tạo thành thói quen.
Hơn nữa khi con trai tuổi bị tai nạn xe cộ, tính tình trở nên cổ quái, chỉ thông báo một tiếng với Phong Hồng Thịnh, không bàn bạc gì với Phong Lãng và Lan Lăng, một mình đi Mỹ, quan hệ giữa hai mẹ con càng lạnh nhạt, một năm chỉ gọi điện một lần.
Đối với Phong Tế, ở Phong gia chỉ có Phong Hồng Thịnh là ủng hộ anh, còn những người khác liên quan gì tới anh? Anh là Phong Tế, lại không phải Phong Tế của nhà họ Phong, mà là Phong Tế của chính mình, là Phong Tế của Cảnh Thần.
Cho nên khi nghe Phong Tế nói anh không làm việc ở Phong thị mà làm việc ở tập đoàn Cảnh Phong, Lan Lăng đương nhiên cao hứng. Bởi quan hệ giữa Lan Lăng và Phong Tế không tốt, nên bà ta càng thích hai người con trai có quan hệ tốt với bà ta tiếp quản Phong thị.
Loại tâm tư này ở đâu cũng có.
Phong Lãng lạnh lùng liếc Lan Lăng, quay đầu nói với Phong Tế: “Phong Tế, con là con cháu của Phong gia…”
“Ba, con đã sớm nói rõ với ông nội rồi.” Phong Tế ngắt lời Phong Lãng, dừng động tác trong tay, nhìn ông nói, “Khi tuổi rời khỏi nhà, con đã cầm phần sản nghiệp để gây dựng sự nghiệp của con.”
“Cái gì?” Phong Lãng thật sự kinh ngạc. Ở Phong gia chỉ cần nhận phần sản nghiệp gây dựng sự nghiệp thì có nghĩa là buông tha cho việc thừa kế Phong gia. Nhưng mà hai ngày trước, ba ông ta còn nói với ông ta muốn Phong Tế thừa kế Phong gia, sao có thể… Phong Lãng quay đầu nhìn Phong Hồng Thịnh đầy nghi hoặc, “Ba?”
Phong Lãng không giống Lan Lăng, ông ta nhìn xa hơn Lan Lăng. Ở thế hệ của ông ta, không phải chỉ có ông ta là con độc nhất. Phía trên Phong Lãng còn có một người anh trai nổi tiếng, bên dưới còn có một cô em gái, năng lực của bọn họ không thể khinh thường. Tuy rằng em gái đã lấy chồng nhưng ai có thể chắc chắn Phong Hồng Thịnh không… dù sao trước đây Phong Hồng Thịnh cũng vô cùng cưng chiều người con gái này.
Mà anh chị em của Phong Lãng đều có năng lực và vị thế, vì quyền thừa kế Phong gia, người nhà họ Phong mặt ngoài thì không biểu hiện gì, nhưng đằng sau…
Do đó khi biết ba mình khen ngợi Phong Tế, ông ta hơi kinh ngạc nhưng cũng vui mừng. Quan hệ giữa Phong Tế và Phong Lãng cũng bình thường, nhưng ông ta tin người được ba mình coi trọng là một người hiếu thuận. Hai đứa con lớn của Phong Lãng cũng rất giỏi nhưng cho đến bây giờ ba ông ta chưa từng khen họ lần nào.
Nhưng hiện tại là tình huống gì, PhongTế đã sớm buông tha quyền thừa kế sao?!
Phong Lãng nhìn ra được nỗi vui mừng như điên trong mắt Lan Lăng và hai đứa con trai lớn, đúng là tầm nhìn hạn hẹp!
Phong Hồng Thịnh chăm chú nhìn Phong Tế hồi lâu, cuối cùng thở dài nói, “Tiểu Tế, ông không ngờ cháu lại kiên quyết vậy. Trong mắt cháu, tập đoàn Phong thị không đáng để cháu cố gắng hả?”
Phong Tế mỉm cười: “Ông nội, ông cũng biết cháu tự do quen rồi, Phong gia… cháu không có chút hứng thú. Hơn nữa Phong gia nhiều người thế, ông cũng có thể tìm được người thích hợp.”
“Cháu biết rõ người ông coi trọng là cháu mà!” Phong Hồng Thịnh tức giận nói, cuối cùng phất tay, “Bỏ đi bỏ đi, sớm biết cháu không chịu rồi, ông cần gì phải khổ sở cầu xin cháu chứ. Nếu đã chọn Cảnh Phong, thì phải làm thật tốt. Tập đoàn này không tệ lắm, mới hơn mười năm đã trở thành tập đoàn nhất nhì cả nước, cũng rất có tương lai.”
Nhưng ba năm trước tập đoàn Cảnh Phong mới tiến vào nội địa, lại hợp tác với Đường thị một hạng mục, lúc ấy Phong thị cũng có đấu thầu, nhưng không biết rốt cuộc kém Đường thị ở chỗ nào.
Ba năm trước.
Đường thị.
Scandal của Đường Dương.
Cảnh Thần.
Tập đoàn Cảnh Phong!
Đồng tử Phong Hồng Thịnh co rút mạnh mẽ, mang theo vài phần khiếp sợ và vài phần nghiên cứu nhìn đứa cháu mình luôn thưởng thức.
Khó trách nó không cần Phong thị, chỉ ngắn ngủi năm, nó đã có thể gây dựng nên đế quốc của mình. Khó trách lúc trước nó đồng ý tiếp nhận ca bệnh của Cảnh Thần, thì ra nó đã coi trọng cô gái này từ lâu, chỉ là không có cơ hội mà thôi.
“Cảnh”, “Phong”. Đứa cháu trai út của ông đúng là rất thâm tình với con bé Cảnh Thần này!
Phong Tế sớm biết, chỉ cần anh nói muốn làm việc ở tập đoàn Cảnh Phong thì khẳng định Phong Hồng Thịnh sẽ biết, chẳng qua anh không ngờ lại nhanh vậy. Nhìn ánh mắt dò hỏi của Phong Hồng Thịnh, Phong Tế khẽ gật đầu, xác định điều ông đang đoán.
Tuy không khí trên bàn ăn không tốt lắm, nhưng cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi đưa Cảnh Thần và vợ chồng Cảnh Hoằng Hi về biệt thự, Phong Tế không tình nguyện rời đi. Nửa năm tiếp theo, anh và Cảnh Thần không thể giống như khi ở Mỹ lúc nào cũng ở chung một chỗ rồi.
Nửa năm, đúng là dài quá!
Phong Tế thở dài, khởi động xe chạy về phía biệt thự Phong gia. Anh biết, Phong Hồng Thịnh còn rất nhiều điều muốn nói với anh.
Đường Dương mở cửa ra, vẻ mặt mệt mỏi thay dép lê. Nhìn Bạch Yến Vũ đang mang thai ngồi trên sopha, trong mắt mang theo nhu tình, và bất đắc dĩ mà bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Hôm nay các cục cưng có ngoan không, Yến nhi.” Bỏ tài kiệu trên tay xuống, hắn đi vài bước đến bên cạnh Bạch Yến Vũ, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên bụng đã nhô lên của cô ta.
“Dạ, bọn chúng rất ngoan.” Bạch Yến Vũ tươi cười đầy tình mẫu tử, rất xinh đẹp. Cô ta đỡ thắt lưng muốn đứng lên: “Chồng ơi, anh vất vả rồi. Hôm nay em có nấu canh cho anh bồi bổ, em còn nấu cả canh giải rượu để anh uống cho thoải mái một chút.”
“Đừng nhúc nhích, để anh lấy!” Đường Dương nhìn Bạch yến Vũ mang bụng to đùng muốn đi, hắn chạy vội tới ngăn động tác của cô ta, “Lần sau em đừng tự mình nấu canh nữa, kêu người ta làm là được, tốn tiền mời cô ta đến chính là để làm việc mà.”
“Chồng này, em không sao, mới chỉ có bảy tháng thôi, bác sĩ cũng bảo em nên hoạt động nhiều tí.” Bạch Yến Vũ rất hưởng thụ sự quan tâm của Đường Dương.
Bắt được trái tim đàn ông cũng không dễ dàng, nhất là hiện tại cô ta có muốn làm cũng không có phương tiện, Đường Dương lại là người có sức hấp dẫn, nếu dùng tâm tư trên người hắn, nói không chừng…
Bach Yến Vũ vất vả lắm mới có thể trở thành thiếu phu nhân của Đường gia, đương nhiên không bằng lòng để người khác chen chân vào. Nếu không phải trưởng bối Đường gia nhắc mãi, mà mấy anh trai, anh họ của hắn đều có con rồi, thì Bạch Yến Vũ không muốn có con sớm thế.
Sau khi mang thai muốn khôi phục lại dáng người không dễ dàng chút nào, hơn nữa mang thai cũng làm phụ nữ biến dạng, mà mang thai mất gần một năm. Trong một năm này, ai biết Đường Dương ở bên ngoài có làm chuyện gì hay không…
Cũng may Bạch Yến Vũ vẫn là nữ chính đầy hào quang, cô ta rất chú ý bảo dưỡng bản thân nên không biến dạng như những người phụ nữ có thai kia, còn khiến người khác cảm giác càng xinh đẹp nữa kìa.
Hơn nữa Bạch Yến Vũ mang thai đôi, còn là long phượng thai!
Tin tức này làm người nhà họ Đường rất vui vẻ. Đường Dương cũng rất kinh hỉ, đây có thể coi là đứa con chân chính đầu tiên của hắn, trước kia bất quá chỉ là phôi thai còn trong bụng mẹ đã mất đi rồi.
Có long phượng thai, lại có cô vợ dịu dàng chăm sóc, trừ việc cơ thể cô ta có hơi mập một chút. Đường Dương cảm thấy mình rất hạnh phúc, trong lòng hắn cũng có Bạch Yến Vũ nên khi cô ta mang thai, hắn không ra ngoài ăn chơi đàng điếm, còn thường xuyên để cô ta dùng cách khác giúp hắn giải quyết vấn đề.
“Yến nhi, anh thấy bụng em là lo lắng ngay.” Đường Dương nhíu mày khẽ vuốt ve bụng cô ta, cảm nhận thai máy, “Đúng là vất vả cho em rồi.”
“Anh à, đây là con chúng ta, sao em vất vả được. Vì anh nuôi con dưỡng cái, em cam tâm tình nguyện mà.” Bach Yến Vũ cười nói, “Hơn nữa em còn cảm thấy may mắn, một lần đã có cả trai lẫn gái, đâu giống như các chị dâu, còn phải chóng mặt mấy lần nữa ấy?”
“Vậy bảo bối Yến nhi của anh, em định cảm ơn anh thế nào?” Đường Dương đè thấp giọng nói, “Nếu không phải chồng em lợi hại, sao em có thể mang song thai chứ.”
“Chồng à, anh…” Bạch Yến Vũ uyển chuyển gắt giọng, nhưng những lời còn lại đã bị Đường Dương nuốt vào.
“Bảo bối, còn phải nhịn mấy tháng nữa, chồng thật sự không nhịn nổi rồi.” Sau khi hôn nồng nhiệt, Đường Dương hổn hển nói.
“Chồng nè, hay em dùng cách khác giúp anh giải quyết?” Hai gò má Bạch Yến Vũ đỏ ửng, nói. Cách khác cô ta cũng không thích, chỉ vì để Đường Dương không ra ngoài, cô ta chỉ có thể làm vậy thôi. Đáy mắt cô ta thoáng hiện tia chán ghét, Đường Dương cũng không nhìn thấy.
“Bảo bối, rất hiểu tâm tư chồng mà!” Đường Dương hôn lên mặt cô ta, “Anh đi uống canh tình yêu của em đây, lần sau đừng làm vậy nữa, đừng để hai bảo bối mệt.”
“Em cũng chỉ có thể làm được việc đó cho anh.” Bạch Yến Vũ xấu hổ nói, “Nếu không làm thế, em thật không biết có thể làm gì cho anh.”
“Chỉ cần em khỏe mạnh, sau đó an toàn sinh hai cục cưng ra, thì đó là điều tốt nhất làm cho anh rồi!” Bóng dáng Đường Dương biến mất sau cửa nhà bếp.
Bạch Yến Vũ mím môi, lấy thiệp mời đỏ thẫm trong ngăn kéo bàn ra. Nhìn thiệp mời, trong mắt cô ta lóe lên hận ý mãnh liệt.
Không ngờ vị hôn thê của Đường Dương sau khi hủy hôn lại ở chung với bác sĩ điều trị của cô. Vị bác sĩ này cũng không đơn giản như cô ta nghĩ, cậu út nhà họ Phong, tổng tài sắp nhận chức của tập đoàn Cảnh Phong.
Cảnh Thần kia sao có thể tốt số như vậy! Chỉ cần ngồi một chỗ đã có người tìm đến cửa.
Bạch Yến Vũ vĩnh viễn cũng không quên nỗi nhục quỳ xuống trước mặt cô, nhưng… hiện tại cô ta không có năng lực, cô ta chỉ có thể nhịn.
Sờ cái bụng đã nhô cao của mình, hai mắt cô ta lạnh như băng.
Hiện tại tất cả đều phải nhờ vào hai đứa bé này, hi vọng hết thảy thuận lợi, thế này địa vị của cô ta và Đường Dương ở Đường gia sẽ được nâng cao.
Những gì cô ta muốn nhất định sẽ có được, ít nhất đến bây giờ mọi chuyện đều như vậy, không phải sao?
“Yến nhi, thiệp mời của ai thế?” Đường Dương từ nhà bếp đi ra, tay cầm hai bát canh, thấy cô ta cầm thiệp mời, bèn hỏi.
“Thiệp này hôm nay chị dâu cả mang tớ.” Bạch Yến Vũ cười cười, “là thiệp mời đính hôn của Cảnh Thần tiểu thư và cậu út nhà họ Phong - Phong Tế, Cảnh Thần tiểu thư tìm được hạnh phúc của mình rồi, em cũng không cần áy náy nữa…”
Bạch Yến Vũ chưa nói xong đã bị cắt đứt.
Bởi vì bát canh trên tay Đường Dương đổ xuống đất.