“Anh rể, nếu em nói em vui vẻ, thì đúng là gạt người.” Vẻ mặt Bạch Tước Vũ rất đau thương, khiến cô ta có vẻ nhu nhược lại xinh đẹp một cách kì lạ, làm Đường Dương rung động ôm cô ta thật chặt.
Bạch Tước Vũ nhìn Đường Dương, ánh mắt cô ta mang theo sự mến mộ và quyết tuyệt, “Nhưng không như vậy thì em sẽ không thể ở bên anh rể, không phải sao? Anh rể là của chị, kết quả em lại yêu anh rể.”
Đường Dương ôm cô ta về phòng, làm chuyện người yêu nhau thích làm nhất.
Thật ra hai chị em Bạch gia có tình cảm gì với hắn, Đường Dương rất rõ ràng. Nhưng trong khoảng thời gian này hắn không tiện ra ngoài tìm phụ nữ, nếu không hai người phụ nữ này sao có thể giữ được hắn.
Chỉ mong hai người phụ nữ này đừng tự cho mình là đúng, nếu làm hỏng chuyện lớn của hắn và Đường gia, thì đừng trách hắn tàn nhẫn. Cho dù Bạch Yến Vũ sinh hai đứa con cho hắn, cũng không thể thay đổi được gì, so với lợi ích gia tộc, đứa nhỏ không là gì cả.
***
Nhìn cô gái tóc vàng có cái bụng vượt mặt, đang liều mạng ăn, Cảnh Thần cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên.
Cô gái này không biết mình đang mang thai 7 tháng à, còn dám ngồi máy bay, còn bay chuyến quốc tế! Coi như khoang hạng nhất, nhưng bụng to thế kia ngồi máy bay mười mấy tiếng cũng sẽ khó chịu!
“Catherine, cậu gọi điện cho Eide chưa?” Giơ tay dỡ trán, Cảnh Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Catherine đang ăn rất vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Thần, vẻ mặt phẫn nộ, “Mình không gọi cho hắn đâu, mình mang thai vất vả vậy hắn lại ở bên ngoài ăn chơi đàm điếm! Do đó mình mới lấy visa bay đi tìm cậu. Lấy quan hệ của chúng ta, cậu sẽ thu nhận mình đúng không?”
Hai người chơi với nhau nhiều năm, rốt cuộc Catherine cũng học được tên tiếng Trung của cô, không gọi tên tiếng anh nữa.
“Cho dù không nói cho Eide cậu ở đâu, cũng phải báo bình an chứ?” Cảnh Thần cảm thấy so với Catherine, thì cô tuyệt đối là cô vợ không để Phong Tế đau đầu quá mức.
Eide đáng thương thật, cưới phải cô vợ tùy hứng ôm bụng bầu chạy loạn, bất chấp an toàn của bản thân.
Hơn nữa Cảnh Thần nghĩ lần này nhất định do Catherine chuyện bé xé to. Tuy cô không thân với Eide lắm, song cô biết Eide là một người đàn ông có trách nhiệm, cho dù hắn quá đáng cũng không chọn thời điểm vợ mang thai mà làm ra chuyện gì. Huống chi, Eide cực kỳ yêu Catherine.
Thấy Catherine chỉ lo hung hăng ăn mà mặc xác cô, Cảnh Thần cũng không thèm để ý tiếp tục nói, “Thực sự do Eide gây chuyện, hay sau khi cậu ghen bậy ghen bạ xong xấu hổ, nên chạy tới chỗ mình trốn.”
Phát hiện thân thể Catherine cứng đờ, Cảnh Thần mỉm cười: “Catherine, có một số việc đừng làm quá. Tình cảm vợ chồng cũng cần kinh doanh, không ai có thể cứ cho đi mãi. Vợ chồng nếu không bao dung thì không thể bền lâu.”
“Mình biết.” Rốt cuộc Catherine cũng buông đồ ăn trong tay xuống, nhìn Cảnh Thần, “Thật ra mình biết Eide không làm chuyện đó, nhưng mình không khống chế được tính tình mình. Nên mình mới chọn rời đi. Kỳ thật trong thời điểm này mình càng muốn người bên cạnh mình là Eide, nhưng mình không thể khống chế nổi cơn tức giận, do đó tạm thời rời đi có vẻ tốt hơn.”
Cảnh Thần nhướng mày nói, “Catherine, cậu không định ở lại đây chứ, chồng cậu Eide mới là người phải gánh sự tức giận của cậu, chứ không phải mình. Hơn nữa mình rất bận, về nhà còn phải chăm sóc ba cục cưng, không có thời gian chăm sóc bà bầu như cậu đâu.”
“Thần, cậu chẳng đáng yêu chút nào.” Catherine mếu máo nói, sau đó thở dài, vẻ mặt nghiêm túc hẳn, “Tuy mình không nói với Eide là đến thành phố Hải Thiên, nhưng anh ấy cũng có thể đoán được. Trước khi sinh con, mình không muốn về Mỹ đâu.”
“Sao vậy?” Cảnh Thần quan tâm hỏi, lẽ nào lần này Catherine đến đây vì nguyên nhân khác.
“Cậu cũng biết Eide có mấy anh em, còn có thể vì cái gì, không phải vì gia sản sao. Ba Eide còn sống sờ sờ, mà cả gia đình đã bắt đầu tranh đấu gay gắt. May mà nhà mình chỉ có mình là con một, nếu không, mình không chịu nổi.” Vẻ mặt Catherine mang theo sự thổn thức và khinh thường, “Nếu mình ở nhà sẽ liên tục có phiền toái, nhất là mấy người kia biết vợ Eide là bạn thân của vợ boss tập đoàn Cảnh Phong.”
“…”
Do đó đây mới là nguyên nhân Catherine tới ở nhờ chỗ cô sao, vì cô là vợ Phong Tế? Đây là nằm cũng trúng đạn mà!
Nhưng chắc không liên quan tới nước Mỹ xa xôi kia nhỉ?
Vừa mới thiếu chút nữa bị cuốn vào cuộc chiến người thừa kế nhà họ Đường, Cảnh Thần rất đau đầu. Thật không biết tiền có gì tốt, toàn thế giới đều vì gia sản mà gây mâu thuẫn cả gia tộc, bất kể trong nước hay nước ngoài. Vì thế ở phương diện này, toàn nhân loại đều giống nhau sao?!
“Nhà mình rất hoan nghênh cậu ở lại, nhưng dù gì thói quen sinh hoạt khác biệt khá lớn, tốt nhất cậu hãy gọi cho Eide, bảo hắn đến thành phố Hải Thiên với cậu sẽ tốt hơn. Mang thai rất cực khổ, hơn nữa cậu lại sắp sinh.” Cảnh Thần nói, “Vì đến sân bay đón cậu mà mình phải hoãn một hội nghị quan trọng, giờ cậu cứ tùy tiện đi, mình mau chóng về công ty đây, có yêu cầu gì cậu trực tiếp nói với quản gia là được.”
Catherine phất tay, “Yên tâm, với quan hệ giữa cậu và mình, mình sẽ không khách sáo đâu.”
Đây là sự khác biệt giữa người Trung Quốc và người Mỹ, bọn họ sẽ không nói những lời xã giao.
Rời khỏi biệt thự, Cảnh Thần thở dài một tiếng.
Sau khi mang thai, Cảnh Thần và Phong Tế chuyển đến biệt thự Cảnh gia, đến giờ vẫn chưa dọn đi, hai người bọn họ cũng không chăm sóc nổi ba đứa nhỏ. Mà Phạm Niệm Chân thì sợ bảo mẫu không chăm sóc tốt cháu mình, nên kế hoạch hưởng tuần trăng mật N lần của Phạm Niệm Chân và Cảnh Hoằng Hi đành hoãn lại, vì ba đứa nhỏ.
Ngồi trên xe Cảnh Thần gọi điện báo Phong Tế biết việc Catherine đến, dù sao việc này không liên tới Đường gia, song chuẩn bị một chút vẫn tốt hơn.
Gần đây thành phố Hải Thiên luôn có cảm giác sắp xảy ra phong ba, mà kẻ gây nên tất cả đương nhiên chính là Đường gia.
Tuy Đường gia không tính là gia tộc giàu có, nhưng ở thành phố Hải Thiên cũng xếp vào gia tộc loại hai, hiện nay chuyện đổi người thừa kế đã làm xôn xao cả thành phố. Dù sao giữa các gia tộc không phải quan hệ thông gia thì cũng là hợp tác, ảnh hưởng của việc đổi người thừa kế chẳng phải dễ giải quyết.
Cũng may Đường Minh Húc chỉ mới thả tin đồn thử nghiệm mà thôi, chẳng qua tình hình của thử nghiệm khiến ông ta tạm thời không dám có hành động. Nếu sơ sảy một chút, thì rất có thể Đường gia sẽ vạn kiếp bất phục, từ nay về sau trở thành một đoạn lịch sử trong giới thượng lưu.
“Tiểu Thần, yên tâm đi, không cần lo nghĩ nhiều vậy, Đường Dương và Đường gia anh đã bảo Nhan Tứ phái người giám sát. Về phần Catherine, em cũng không cần can thiệp vào. Anh vừa nhận được điện thoại của Eide nhờ chúng ta chăm sóc Catherine vài ngày, chờ cậu ta xử lý xong chuyện nhà, sẽ đến thành phố Hải Thiên chăm sóc Catherine.”
“Vâng, em biết rồi ạ.” Nghe Phong Tế nói xong, tâm tình cô tốt lên rất nhiều. Tuy nói cô tin Eide, nhưng trên thực tế cô vẫn để tâm, giờ nghe nói Eide đã gọi điện, cô cũng hoàn toàn yên lòng rồi.
“Nhưng Catherine và Eide đều là người Mỹ, thói quen ăn uống khác chúng ta mà. Mời hai đầu bếp làm món Tây về mới được. Tế, nhiêm vụ quan trọng này giao cho anh, không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề, thưa nữ vương bệ hạ, kị sĩ của người sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Lời nói của Phong Tế khiến Cảnh Thần khẽ cười, “Được rồi, em còn phải về công ty họp. Anh yêu, tối nay gặp.”
“Được, buổi tối về nhà em sẽ phát hiện đầu bếp em cần đã đến. Đ đường cẩn thận nhé, tiểu Thần. Còn nữa, anh yêu em.”
“Vâng, em cũng yêu anh. Em cúp máy đây, bye bye.”
“Được, bye bye.”
Cảnh Thần cúp máy xong, trong lúc cô và Phong Tế nói chuyện điện thoại, cô luôn là người cúp máy trước. Cảnh Thần rất thích thói quen này, cũng rất thích sự săn sóc của Phong Tế, vì bị bên kia cúp máy, trong lòng sẽ có cảm giác hơi mất mát.
Sau khi đến Cảnh thị, Cảnh Thần chủ trì hội nghị hàng tháng của công ty phê duyệt các bảng báo cáo, cũng kiểm tra tất cả bản kế hoạch và sắp xếp tháng sau của công ty. Chờ giải quyết xong, cô mới phát hiện sắc trời đã tối, khó trách cô thấy đói bụng.
Cảnh Thần chuẩn bị rời công ty về nhà, sau khi đứng dậy duỗi người, bèn bắt đầu thu dọn bàn làm việc. Lúc này cửa phòng làm việc bị gõ. Rõ ràng người tới rất lễ phép, cửa bị gõ không nhanh không chậm, khiến Cảnh Thần không nhịn được bật cười.
“Mời vào.”
Quả nhiên như Cảnh Thần dự đoán, Phong Tế đi vào cầm theo một hộp giữ nhiệt, anh quơ quơ đồ trên tay, đến sopha bên cạnh ngồi xuống.
“Mau tới ăn nè, em bận đến mức quên hết thời gian.” Phong Tế mở hộp giữ nhiệt, bày từng món tinh xảo bên trong lên bàn, chiếm không ít vị trí trên bàn trà.
Cảnh Thần ngượng ngùng cười cười, đi đến ngồi xuống nhận đũa từ tay Phong Tế, sau khi tùy tiện ăn vài miếng mới lên tiếng: “Vốn dĩ đầu tháng là thời gian bận rộn nhất, kết quả lại nhận được điện thoại của Catherine bảo cô ấy đã đến sân bay, nên chỉ có thể tạm thời hoãn công việc lại. Kết quả sau khi trở về, liền liên tục bận đến quên hết tất cả.”
Tuy nói lễ nghi cơ bản trên bàn ăn là không được nói chuyện, nhưng chỗ này chỉ có hai vợ chồng thân mật nhất, do đó chút lễ nghi kia không cần quá chú ý. Hơn nữa, lúc ăn cơm mà nói chuyện phiếm cũng là thời gian tốt nhất rút ngắn quan hệ của mọi người, vợ chồng đương nhiên cũng vậy.
“Đến giờ em nên về mà vẫn chưa thấy em về, anh biết ngay em quên hết thời gian rồi, nên nhanh chóng đem cơm tình yêu đến cho em.” Phong Tế rút khăn giấy rất tự nhiên lau khóe miệng dính nước canh cho cô, “Catherine và ba đứa nhỏ rất tốt, vì vậy giờ Cảnh Thần nên ăn cơm thật ngon, sau đó chúng ta lại đi hóng gió một chút mới về nhà.”
Cảnh Thần nhướng đôi mày xinh đẹp với Phong Tế, “Sao hôm nay đột nhiên muốn đưa em đi hóng gió thế?”
“Tiểu Thần yêu dấu, cho dù là vợ chồng, thỉnh thoảng cũng cần lãng mạn một chút.” Phong Tế cười đáp lời.
“Anh rể, nếu em nói em vui vẻ, thì đúng là gạt người.” Vẻ mặt Bạch Tước Vũ rất đau thương, khiến cô ta có vẻ nhu nhược lại xinh đẹp một cách kì lạ, làm Đường Dương rung động ôm cô ta thật chặt.
Bạch Tước Vũ nhìn Đường Dương, ánh mắt cô ta mang theo sự mến mộ và quyết tuyệt, “Nhưng không như vậy thì em sẽ không thể ở bên anh rể, không phải sao? Anh rể là của chị, kết quả em lại yêu anh rể.”
Đường Dương ôm cô ta về phòng, làm chuyện người yêu nhau thích làm nhất.
Thật ra hai chị em Bạch gia có tình cảm gì với hắn, Đường Dương rất rõ ràng. Nhưng trong khoảng thời gian này hắn không tiện ra ngoài tìm phụ nữ, nếu không hai người phụ nữ này sao có thể giữ được hắn.
Chỉ mong hai người phụ nữ này đừng tự cho mình là đúng, nếu làm hỏng chuyện lớn của hắn và Đường gia, thì đừng trách hắn tàn nhẫn. Cho dù Bạch Yến Vũ sinh hai đứa con cho hắn, cũng không thể thay đổi được gì, so với lợi ích gia tộc, đứa nhỏ không là gì cả.
Nhìn cô gái tóc vàng có cái bụng vượt mặt, đang liều mạng ăn, Cảnh Thần cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên.
Cô gái này không biết mình đang mang thai tháng à, còn dám ngồi máy bay, còn bay chuyến quốc tế! Coi như khoang hạng nhất, nhưng bụng to thế kia ngồi máy bay mười mấy tiếng cũng sẽ khó chịu!
“Catherine, cậu gọi điện cho Eide chưa?” Giơ tay dỡ trán, Cảnh Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Catherine đang ăn rất vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Thần, vẻ mặt phẫn nộ, “Mình không gọi cho hắn đâu, mình mang thai vất vả vậy hắn lại ở bên ngoài ăn chơi đàm điếm! Do đó mình mới lấy visa bay đi tìm cậu. Lấy quan hệ của chúng ta, cậu sẽ thu nhận mình đúng không?”
Hai người chơi với nhau nhiều năm, rốt cuộc Catherine cũng học được tên tiếng Trung của cô, không gọi tên tiếng anh nữa.
“Cho dù không nói cho Eide cậu ở đâu, cũng phải báo bình an chứ?” Cảnh Thần cảm thấy so với Catherine, thì cô tuyệt đối là cô vợ không để Phong Tế đau đầu quá mức.
Eide đáng thương thật, cưới phải cô vợ tùy hứng ôm bụng bầu chạy loạn, bất chấp an toàn của bản thân.
Hơn nữa Cảnh Thần nghĩ lần này nhất định do Catherine chuyện bé xé to. Tuy cô không thân với Eide lắm, song cô biết Eide là một người đàn ông có trách nhiệm, cho dù hắn quá đáng cũng không chọn thời điểm vợ mang thai mà làm ra chuyện gì. Huống chi, Eide cực kỳ yêu Catherine.
Thấy Catherine chỉ lo hung hăng ăn mà mặc xác cô, Cảnh Thần cũng không thèm để ý tiếp tục nói, “Thực sự do Eide gây chuyện, hay sau khi cậu ghen bậy ghen bạ xong xấu hổ, nên chạy tới chỗ mình trốn.”
Phát hiện thân thể Catherine cứng đờ, Cảnh Thần mỉm cười: “Catherine, có một số việc đừng làm quá. Tình cảm vợ chồng cũng cần kinh doanh, không ai có thể cứ cho đi mãi. Vợ chồng nếu không bao dung thì không thể bền lâu.”
“Mình biết.” Rốt cuộc Catherine cũng buông đồ ăn trong tay xuống, nhìn Cảnh Thần, “Thật ra mình biết Eide không làm chuyện đó, nhưng mình không khống chế được tính tình mình. Nên mình mới chọn rời đi. Kỳ thật trong thời điểm này mình càng muốn người bên cạnh mình là Eide, nhưng mình không thể khống chế nổi cơn tức giận, do đó tạm thời rời đi có vẻ tốt hơn.”
Cảnh Thần nhướng mày nói, “Catherine, cậu không định ở lại đây chứ, chồng cậu Eide mới là người phải gánh sự tức giận của cậu, chứ không phải mình. Hơn nữa mình rất bận, về nhà còn phải chăm sóc ba cục cưng, không có thời gian chăm sóc bà bầu như cậu đâu.”
“Thần, cậu chẳng đáng yêu chút nào.” Catherine mếu máo nói, sau đó thở dài, vẻ mặt nghiêm túc hẳn, “Tuy mình không nói với Eide là đến thành phố Hải Thiên, nhưng anh ấy cũng có thể đoán được. Trước khi sinh con, mình không muốn về Mỹ đâu.”
“Sao vậy?” Cảnh Thần quan tâm hỏi, lẽ nào lần này Catherine đến đây vì nguyên nhân khác.
“Cậu cũng biết Eide có mấy anh em, còn có thể vì cái gì, không phải vì gia sản sao. Ba Eide còn sống sờ sờ, mà cả gia đình đã bắt đầu tranh đấu gay gắt. May mà nhà mình chỉ có mình là con một, nếu không, mình không chịu nổi.” Vẻ mặt Catherine mang theo sự thổn thức và khinh thường, “Nếu mình ở nhà sẽ liên tục có phiền toái, nhất là mấy người kia biết vợ Eide là bạn thân của vợ boss tập đoàn Cảnh Phong.”
“…”
Do đó đây mới là nguyên nhân Catherine tới ở nhờ chỗ cô sao, vì cô là vợ Phong Tế? Đây là nằm cũng trúng đạn mà!
Nhưng chắc không liên quan tới nước Mỹ xa xôi kia nhỉ?
Vừa mới thiếu chút nữa bị cuốn vào cuộc chiến người thừa kế nhà họ Đường, Cảnh Thần rất đau đầu. Thật không biết tiền có gì tốt, toàn thế giới đều vì gia sản mà gây mâu thuẫn cả gia tộc, bất kể trong nước hay nước ngoài. Vì thế ở phương diện này, toàn nhân loại đều giống nhau sao?!
“Nhà mình rất hoan nghênh cậu ở lại, nhưng dù gì thói quen sinh hoạt khác biệt khá lớn, tốt nhất cậu hãy gọi cho Eide, bảo hắn đến thành phố Hải Thiên với cậu sẽ tốt hơn. Mang thai rất cực khổ, hơn nữa cậu lại sắp sinh.” Cảnh Thần nói, “Vì đến sân bay đón cậu mà mình phải hoãn một hội nghị quan trọng, giờ cậu cứ tùy tiện đi, mình mau chóng về công ty đây, có yêu cầu gì cậu trực tiếp nói với quản gia là được.”
Catherine phất tay, “Yên tâm, với quan hệ giữa cậu và mình, mình sẽ không khách sáo đâu.”
Đây là sự khác biệt giữa người Trung Quốc và người Mỹ, bọn họ sẽ không nói những lời xã giao.
Rời khỏi biệt thự, Cảnh Thần thở dài một tiếng.
Sau khi mang thai, Cảnh Thần và Phong Tế chuyển đến biệt thự Cảnh gia, đến giờ vẫn chưa dọn đi, hai người bọn họ cũng không chăm sóc nổi ba đứa nhỏ. Mà Phạm Niệm Chân thì sợ bảo mẫu không chăm sóc tốt cháu mình, nên kế hoạch hưởng tuần trăng mật N lần của Phạm Niệm Chân và Cảnh Hoằng Hi đành hoãn lại, vì ba đứa nhỏ.
Ngồi trên xe Cảnh Thần gọi điện báo Phong Tế biết việc Catherine đến, dù sao việc này không liên tới Đường gia, song chuẩn bị một chút vẫn tốt hơn.
Gần đây thành phố Hải Thiên luôn có cảm giác sắp xảy ra phong ba, mà kẻ gây nên tất cả đương nhiên chính là Đường gia.
Tuy Đường gia không tính là gia tộc giàu có, nhưng ở thành phố Hải Thiên cũng xếp vào gia tộc loại hai, hiện nay chuyện đổi người thừa kế đã làm xôn xao cả thành phố. Dù sao giữa các gia tộc không phải quan hệ thông gia thì cũng là hợp tác, ảnh hưởng của việc đổi người thừa kế chẳng phải dễ giải quyết.
Cũng may Đường Minh Húc chỉ mới thả tin đồn thử nghiệm mà thôi, chẳng qua tình hình của thử nghiệm khiến ông ta tạm thời không dám có hành động. Nếu sơ sảy một chút, thì rất có thể Đường gia sẽ vạn kiếp bất phục, từ nay về sau trở thành một đoạn lịch sử trong giới thượng lưu.
“Tiểu Thần, yên tâm đi, không cần lo nghĩ nhiều vậy, Đường Dương và Đường gia anh đã bảo Nhan Tứ phái người giám sát. Về phần Catherine, em cũng không cần can thiệp vào. Anh vừa nhận được điện thoại của Eide nhờ chúng ta chăm sóc Catherine vài ngày, chờ cậu ta xử lý xong chuyện nhà, sẽ đến thành phố Hải Thiên chăm sóc Catherine.”
“Vâng, em biết rồi ạ.” Nghe Phong Tế nói xong, tâm tình cô tốt lên rất nhiều. Tuy nói cô tin Eide, nhưng trên thực tế cô vẫn để tâm, giờ nghe nói Eide đã gọi điện, cô cũng hoàn toàn yên lòng rồi.
“Nhưng Catherine và Eide đều là người Mỹ, thói quen ăn uống khác chúng ta mà. Mời hai đầu bếp làm món Tây về mới được. Tế, nhiêm vụ quan trọng này giao cho anh, không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề, thưa nữ vương bệ hạ, kị sĩ của người sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Lời nói của Phong Tế khiến Cảnh Thần khẽ cười, “Được rồi, em còn phải về công ty họp. Anh yêu, tối nay gặp.”
“Được, buổi tối về nhà em sẽ phát hiện đầu bếp em cần đã đến. Đ đường cẩn thận nhé, tiểu Thần. Còn nữa, anh yêu em.”
“Vâng, em cũng yêu anh. Em cúp máy đây, bye bye.”
“Được, bye bye.”
Cảnh Thần cúp máy xong, trong lúc cô và Phong Tế nói chuyện điện thoại, cô luôn là người cúp máy trước. Cảnh Thần rất thích thói quen này, cũng rất thích sự săn sóc của Phong Tế, vì bị bên kia cúp máy, trong lòng sẽ có cảm giác hơi mất mát.
Sau khi đến Cảnh thị, Cảnh Thần chủ trì hội nghị hàng tháng của công ty phê duyệt các bảng báo cáo, cũng kiểm tra tất cả bản kế hoạch và sắp xếp tháng sau của công ty. Chờ giải quyết xong, cô mới phát hiện sắc trời đã tối, khó trách cô thấy đói bụng.
Cảnh Thần chuẩn bị rời công ty về nhà, sau khi đứng dậy duỗi người, bèn bắt đầu thu dọn bàn làm việc. Lúc này cửa phòng làm việc bị gõ. Rõ ràng người tới rất lễ phép, cửa bị gõ không nhanh không chậm, khiến Cảnh Thần không nhịn được bật cười.
“Mời vào.”
Quả nhiên như Cảnh Thần dự đoán, Phong Tế đi vào cầm theo một hộp giữ nhiệt, anh quơ quơ đồ trên tay, đến sopha bên cạnh ngồi xuống.
“Mau tới ăn nè, em bận đến mức quên hết thời gian.” Phong Tế mở hộp giữ nhiệt, bày từng món tinh xảo bên trong lên bàn, chiếm không ít vị trí trên bàn trà.
Cảnh Thần ngượng ngùng cười cười, đi đến ngồi xuống nhận đũa từ tay Phong Tế, sau khi tùy tiện ăn vài miếng mới lên tiếng: “Vốn dĩ đầu tháng là thời gian bận rộn nhất, kết quả lại nhận được điện thoại của Catherine bảo cô ấy đã đến sân bay, nên chỉ có thể tạm thời hoãn công việc lại. Kết quả sau khi trở về, liền liên tục bận đến quên hết tất cả.”
Tuy nói lễ nghi cơ bản trên bàn ăn là không được nói chuyện, nhưng chỗ này chỉ có hai vợ chồng thân mật nhất, do đó chút lễ nghi kia không cần quá chú ý. Hơn nữa, lúc ăn cơm mà nói chuyện phiếm cũng là thời gian tốt nhất rút ngắn quan hệ của mọi người, vợ chồng đương nhiên cũng vậy.
“Đến giờ em nên về mà vẫn chưa thấy em về, anh biết ngay em quên hết thời gian rồi, nên nhanh chóng đem cơm tình yêu đến cho em.” Phong Tế rút khăn giấy rất tự nhiên lau khóe miệng dính nước canh cho cô, “Catherine và ba đứa nhỏ rất tốt, vì vậy giờ Cảnh Thần nên ăn cơm thật ngon, sau đó chúng ta lại đi hóng gió một chút mới về nhà.”
Cảnh Thần nhướng đôi mày xinh đẹp với Phong Tế, “Sao hôm nay đột nhiên muốn đưa em đi hóng gió thế?”
“Tiểu Thần yêu dấu, cho dù là vợ chồng, thỉnh thoảng cũng cần lãng mạn một chút.” Phong Tế cười đáp lời.