Người ta nói cấm có sai. Không bữa ăn nào là miễn phí cả. Cứ nhìn mà xem. Sau khi Vô Ngạn hắn giải được câu đối vào quán, chúng ta được ăn 1 bữa rất “mê hồn”.
Sao nữa, đích thân bà chủ người ta ra tiếp đó.
Ta khiếp sợ nhìn ánh mắt thấy trai đẹp của vị tỉ tỉ này. Thực sự như sói đói rình dê non. Mặc dù dùng từ dê non để hình dung Vô Ngạn không tốt chút nào.
Đó là nữ tử khoảng 20. Nàng ta mặc 1 bộ đồ mà thoải mái như ta ở thế kỉ 21 cũng phải kinh hãi. Áo trắng mỏng tang, thậm chí còn không có áo yếm bên trong. Ta còn nhìn rõ đỉnh nhũ hoa của nàng rất khiêu khích nha. Quanh bên nàng có mùi hương mà theo kiến thức y lí của ta đối với nam nhân 99% có tính kích dục cao. Ánh mắt của nàng ẩn ẩn đưa tình, coi ta như không khí. Nàng ta chễm chệ nằm trên bàn, sau đó để 1 chiếc bánh trên đỉnh núi đôi. Môi nhỏ khẽ hếch lên, liếm vòng rất khiêu khích. Giọng nói như rượu khiến người ta say mê.
Đại gia người đến ăn đi.
AAAAA…. Ta còn tưởng trò này chỉ có trong mấy màn AV ở hiện đại. Không ngờ người cổ đại cũng phóng khoáng đến vậy. Trong khi ta còn đang ngây người, Vô Ngạn lại cực kì bình thản. Ánh mắt ta rối rắm nhìn hắn.
Ta có nên đi ra khỏi phòng không?
Kì thực, từ khi đưa nàng đến gần tửu lâu này, hắn đã muốn đi rồi. Nơi đây có 1 bà chủ khiến cho nam nhân điên đảo gọi Nhiếp Tiểu Thiến. Mà thật không may, bà chủ nơi này chính là thủ hạ của hắn. Ai không biết chứ hắn sao có thể không hay tính cách của nàng ta. Năm đó khi thu nhận nàng, hắn sao có thể không tính toán chứ. Chẳng qua, hắn thực sự chỉ coi nàng ta như thủ hạ. Mấy chuyện trăng hoa với nàng ta, hắn không có hứng thú.
Nhưng hôm nay thì khác. Dẫn Mạn Mạn vào đây không ngờ có thu hoạch như vậy. Nàng là để ý hắn a. Hắn rất cao hứng. Nhìn khuôn mặt muốn nói lại thôi của nàng, hắn thực sự yêu thích không thôi. Nàng để ý hắn, để ý tới nữ nhân bên cạnh hắn. Có phải nàng ghen không?
Khụ… cái kia… ta có thể ra ngoài…
Khuôn mặt ấp úng đỏ ửng của nàng thực sự rất mê người. Nhưng nghe những lời của nàng hắn lại đen mặt. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói không cần, đùng đùng nổi giận đi ra ngoài.
Ta đâu có làm gì, hắn dỗi cái gì a?
Vì vậy, ta bi quan mà nghĩ, ta bị bỏ rơi rồi.
Ra khỏi tửu lâu, lại bị bà chủ Nhiếp Tiểu Thiến cười như hồ li chuyển thế nhìn ta. Sau đó… Lại sau đó, ta kinh hãi phát hiện bà chủ người ta là xuyên không nha. Cái tên Nhiếp Tiểu Thiến cũng là do nàng ta mang từ hiện đại đến. Vậy là chúng ta vừa gặp như đã quen từ lâu, buôn dưa lê bán dưa chuột đến quên cả thời gian. Đến sẩm tối, khi bụng ta lại réo lần nữa, ta mới phát hiện đúng là ta đã bị bỏ rơi.
Không sao, tỉ tỉ sẽ lo.
Nhiếp Tiểu Thiến trông vậy nhưng linh hồn đã gần 30 tuổi. Nàng ta vốn dĩ là giám đốc 1 tập đoàn nào đó. Chỉ là bây giờ chán rồi, muốn tự do phóng túng thôi. Tiểu Thiến cho ta ăn rồi về phòng của nàng ngủ.
Hừ…
- Ai nha, lão đại… Ngọn gió nào đưa người quay về vậy?
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng nói của Nhiếp Tiểu Thiến tràn ngập cám dỗ và phong tình. Nữ tử trên giường đã bị điểm huyệt ngủ, không hay biết gì.
Ngươi quen với nàng thật nhanh. – hắn bình tĩnh đi đến bên giường.
- Nàng ta cùng ta đến từ 1 nơi. – giọng nói nàng ta trở nên nghiêm túc. – nàng ta nói muốn trở về.
Hắn chấn động trong giây lát. Ánh mắt phức tạp nhìn về nữ tử đang ngủ trên giường.
Còn ngươi? Cũng muốn trở về sao?
- Ta ư? – nụ cười nàng bi thương – Xác ta có lẽ cũng thành tro rồi.
- Ngươi có buông tha cơ hội không?
Yên lặng 1 lát, đến lúc hắn nghĩ nàng không trả lời, tiếng nói nhuốm phần mệt mỏi vang lên
Ta không còn có gì luyến tiếc cả. Nhưng nàng thì có, nam nhân nàng yêu.
Hắn chấn động. Tim lại đau nhói.
Không, cả đời này nàng đừng mong trở về. Hắn sẽ khiến nàng không thể nhớ tới nam nhân kia. Nam nhân của nàng, chỉ có thể là hắn.
Vô Ngạn ôm Hạ Tịch Mạn cẩn thận, dùng khinh công biến mất trong màn đêm.
Ánh mắt Nhiếp Tiểu Thiến hiện lên 1 tia quang mang mê hoặc. Đôi môi khẽ cong lên. Khóe môi khẽ nói gì đó, lại xoay người, biến mất sau cánh cửa phòng.
Người ta nói cấm có sai. Không bữa ăn nào là miễn phí cả. Cứ nhìn mà xem. Sau khi Vô Ngạn hắn giải được câu đối vào quán, chúng ta được ăn bữa rất “mê hồn”.
Sao nữa, đích thân bà chủ người ta ra tiếp đó.
Ta khiếp sợ nhìn ánh mắt thấy trai đẹp của vị tỉ tỉ này. Thực sự như sói đói rình dê non. Mặc dù dùng từ dê non để hình dung Vô Ngạn không tốt chút nào.
Đó là nữ tử khoảng . Nàng ta mặc bộ đồ mà thoải mái như ta ở thế kỉ cũng phải kinh hãi. Áo trắng mỏng tang, thậm chí còn không có áo yếm bên trong. Ta còn nhìn rõ đỉnh nhũ hoa của nàng rất khiêu khích nha. Quanh bên nàng có mùi hương mà theo kiến thức y lí của ta đối với nam nhân % có tính kích dục cao. Ánh mắt của nàng ẩn ẩn đưa tình, coi ta như không khí. Nàng ta chễm chệ nằm trên bàn, sau đó để chiếc bánh trên đỉnh núi đôi. Môi nhỏ khẽ hếch lên, liếm vòng rất khiêu khích. Giọng nói như rượu khiến người ta say mê.
Đại gia người đến ăn đi.
AAAAA…. Ta còn tưởng trò này chỉ có trong mấy màn AV ở hiện đại. Không ngờ người cổ đại cũng phóng khoáng đến vậy. Trong khi ta còn đang ngây người, Vô Ngạn lại cực kì bình thản. Ánh mắt ta rối rắm nhìn hắn.
Ta có nên đi ra khỏi phòng không?
Kì thực, từ khi đưa nàng đến gần tửu lâu này, hắn đã muốn đi rồi. Nơi đây có bà chủ khiến cho nam nhân điên đảo gọi Nhiếp Tiểu Thiến. Mà thật không may, bà chủ nơi này chính là thủ hạ của hắn. Ai không biết chứ hắn sao có thể không hay tính cách của nàng ta. Năm đó khi thu nhận nàng, hắn sao có thể không tính toán chứ. Chẳng qua, hắn thực sự chỉ coi nàng ta như thủ hạ. Mấy chuyện trăng hoa với nàng ta, hắn không có hứng thú.
Nhưng hôm nay thì khác. Dẫn Mạn Mạn vào đây không ngờ có thu hoạch như vậy. Nàng là để ý hắn a. Hắn rất cao hứng. Nhìn khuôn mặt muốn nói lại thôi của nàng, hắn thực sự yêu thích không thôi. Nàng để ý hắn, để ý tới nữ nhân bên cạnh hắn. Có phải nàng ghen không?
Khụ… cái kia… ta có thể ra ngoài…
Khuôn mặt ấp úng đỏ ửng của nàng thực sự rất mê người. Nhưng nghe những lời của nàng hắn lại đen mặt. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói không cần, đùng đùng nổi giận đi ra ngoài.
Ta đâu có làm gì, hắn dỗi cái gì a?
Vì vậy, ta bi quan mà nghĩ, ta bị bỏ rơi rồi.
Ra khỏi tửu lâu, lại bị bà chủ Nhiếp Tiểu Thiến cười như hồ li chuyển thế nhìn ta. Sau đó… Lại sau đó, ta kinh hãi phát hiện bà chủ người ta là xuyên không nha. Cái tên Nhiếp Tiểu Thiến cũng là do nàng ta mang từ hiện đại đến. Vậy là chúng ta vừa gặp như đã quen từ lâu, buôn dưa lê bán dưa chuột đến quên cả thời gian. Đến sẩm tối, khi bụng ta lại réo lần nữa, ta mới phát hiện đúng là ta đã bị bỏ rơi.
Không sao, tỉ tỉ sẽ lo.
Nhiếp Tiểu Thiến trông vậy nhưng linh hồn đã gần tuổi. Nàng ta vốn dĩ là giám đốc tập đoàn nào đó. Chỉ là bây giờ chán rồi, muốn tự do phóng túng thôi. Tiểu Thiến cho ta ăn rồi về phòng của nàng ngủ.
Hừ…
- Ai nha, lão đại… Ngọn gió nào đưa người quay về vậy?
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng nói của Nhiếp Tiểu Thiến tràn ngập cám dỗ và phong tình. Nữ tử trên giường đã bị điểm huyệt ngủ, không hay biết gì.
Ngươi quen với nàng thật nhanh. – hắn bình tĩnh đi đến bên giường.
- Nàng ta cùng ta đến từ nơi. – giọng nói nàng ta trở nên nghiêm túc. – nàng ta nói muốn trở về.
Hắn chấn động trong giây lát. Ánh mắt phức tạp nhìn về nữ tử đang ngủ trên giường.
Còn ngươi? Cũng muốn trở về sao?
- Ta ư? – nụ cười nàng bi thương – Xác ta có lẽ cũng thành tro rồi.
- Ngươi có buông tha cơ hội không?
Yên lặng lát, đến lúc hắn nghĩ nàng không trả lời, tiếng nói nhuốm phần mệt mỏi vang lên
Ta không còn có gì luyến tiếc cả. Nhưng nàng thì có, nam nhân nàng yêu.
Hắn chấn động. Tim lại đau nhói.
Không, cả đời này nàng đừng mong trở về. Hắn sẽ khiến nàng không thể nhớ tới nam nhân kia. Nam nhân của nàng, chỉ có thể là hắn.
Vô Ngạn ôm Hạ Tịch Mạn cẩn thận, dùng khinh công biến mất trong màn đêm.
Ánh mắt Nhiếp Tiểu Thiến hiện lên tia quang mang mê hoặc. Đôi môi khẽ cong lên. Khóe môi khẽ nói gì đó, lại xoay người, biến mất sau cánh cửa phòng.