Ta lâm vào trong giấc ngủ thật sâu, trong đó linh hồn như phiêu bồng trở lại nơi nhộn nhịp của đô thị. Ta thấy điện thoại vang trong khu nhà ta, nhưng ta lại không thể nghe máy. Ta đi bộ trên những con phố nhộn nhịp, nhưng lại chẳng ai có thể thấy ta. Bỗng dưng ta muốn bật cười. Ta đã trở thành u hồn rồi sao?
Ta đến ngôi trường mà ta từng khao khát bước vào. Nhìn mọi người lướt qua nói nói cười cười. Ta vô định đi đến trước cửa lớp học nọ.
“Lương Đình, vẽ tốt sao?”
“Còn vẽ màu.”
“Ai nha, Lương Đình, đi chơi bóng rổ chút đi, người cũng đã mất gần nửa năm, ngươi đừng lúc nào cũng mặt mày ủ rũ như vậy.”
Yên lặng. Ta tiến tới sau lưng hắn, ngắm nhìn bức tranh trên giá. Nét vẽ của hắn vẫn đặc biệt mang theo nét u buồn như vậy. Cảnh vật có chút quen, là nơi đầu tiên chúng ta đã gặp mặt. Bất tri bất giác, muốn vuốt ve bức tranh, lại nghe thấy hắn mấp máy.
“Tịch Mạn…”
Hắn thấy ta sao?
Tim ta như nghẹn lại. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía bức tranh. Là nhìn ta, vẫn là xuyên qua ta? Mạc Lương Đình thở dài, xuyên qua ta cuộn bản vẽ lại. Ở dưới là một bức tranh không thể quen thuộc hơn. Hắn vuốt bức tranh, lại như có chút bất đắc dĩ mỉm cười.
“Hạ Tịch Mạn, muội thật ác độc.”
Là ta ác độc sao? Hay là hắn vốn mập mờ? Mập mờ với tình cảm của học tỉ, mập mờ với tình cảm của ta? Hắn luyến tiếc sao? Hay vốn dĩ chỉ mình ta ảo tưởng?
“Hạ Tịch Mạn. Hạ Tịch Mạn. Ta không cho phép nàng đi. Tỉnh lại.”
Là ai đang gọi ta? Vì sao thê lương như vậy?
“Hạ Tịch Mạn, ta sai rồi, trở về đi được không?”
“Mạn Mạn, Mạn Nhi, Tịch Mạn…. Đừng đi.”
Trái tim không hiểu sao bỗng đau nhói. Ta nhìn về phía Mạc Lương Đình. Hắn đã cất xong bức tranh. Chẳng hiểu sao, hắn vẫn ngẩn người ngồi đó. Ta nhìn về phía cửa lớp, một bóng nữ sinh tiến đến, lẳng lặng ngồi cạnh hắn. Là Hạ Dương.
“Nàng mất tích cũng nửa năm rồi, ngươi đừng như thế.”
“Ngươi biết không, thực ra chúng ta quen nàng không chỉ được vài năm như thế. Ta nhận ra nàng từ lần thứ hai gặp lại, gia gia nói với ta, chúng ta đã từng quen biết. Vậy mà ta lại từng quên nàng.”
“Chính ta cũng quên nàng. Ai nói hồi đó nhỏ như vậy đâu?”
“Phải rồi.” Hắn cười nhẹ. “Hồi bé nàng rất thích vẽ, hay vẽ linh tinh lên tường. Ngươi còn ngại nàng nghịch bẩn, không thích nàng. Ta lúc đó cũng cùng nàng nghịch bẩn hề hề….”
(truyện được đăng ở trangtruyenmang.com)
Hắn càng nói, giọng càng nhỏ, cuối cùng thì yên lặng. Nhưng mà ta, dường như đã không nghe lọt gì rồi.
“về thôi. Nàng có lẽ đang sống rất tốt. Ngươi phải tin vậy. Nàng là một đứa nhỏ tự cường rất lớn.”
“Phải rồi. Dương Dương, ngươi không hận ta chứ? Thật xin lỗi, những ngày qua đã bỏ qua cảm xúc của ngươi.”
“Không có gì. Chúng ta vẫn luôn là bằng hữu tốt mà.”
“Bằng hữu tốt sao? Không, Dương Dương, ta không muốn ích kỉ thêm chút nào nữa. Sau khi Tịch Mạn biến mất, ta…”
“Ngươi đừng nói, đừng nói nữa được không?” Nàng gào lên, trong giọng có chút nghẹn ngào “Xin ngươi…”
“Không, ta phải nói. Thời gian qua ta đắm chìm trong cảm xúc, có chút không khống chế được. Ta tự hỏi nếu Tịch Mạn không biến mất, chúng ta sẽ như thế nào. Ta tự hỏi nếu hồi trước Tịch Mạn không có chuyển về quê, ba chúng ta sẽ như thế nào. Nhưng mà ta nhận ra rằng, không có nếu như. Người ở bên cạnh ta là ngươi. Tịch Mạn là một cô gái tốt, ngươi cũng vậy. Là ta không tốt, ta xao động. Thật xin lỗi Dương Dương. Nhưng ta yêu ngươi.”
Ta có chút thẫn thờ. Dẫu biết trước kết quả nhưng dường như việc này khó chấp nhận hơn ta tưởng. Khóe môi khó khăn kéo lên nụ cười giễu.
Mối tình đầu của ta, không biết mở đầu ra sao nhưng ta biết kết thúc thế nào. Người ta yêu nói rằng yêu một người khác. Và không có nếu như xảy ra, vì tất cả vận mệnh vốn đã an bài. Ta đi ra ngoài. Chẳng ai biết ta hiện hữu, cũng chẳng còn ai quan tâm đến việc ta có mất tích hay không nữa rồi. Tim ta đau quá. Ta nhìn lại không gian này, thời gian này, bỗng thấy thật mệt mỏi. Đâu là nơi ta về?
“Tịch Mạn, đừng khóc, Tịch Mạn, tỉnh dậy đi.”
Dường như giọng nói ấy vẫn luôn hiện hữu, luôn kiên nhẫn như vậy. Ta bước đi theo tiếng nói ấy, bất chợt dừng lại.
Ánh đèn pha chiếu rọi. Lần này, chiếc xe tải không thấy ta, mà ta cũng chẳng còn sợ bị xe đâm nữa rồi.
“Mạn Mạn, nàng tỉnh rồi.” Hắn dịu dàng nói
“Phải, ta tỉnh rồi.” Ta gật đầu “Giờ nào rồi?”
“Nàng ngủ cả một ngày, giờ muốn ăn chút gì sao?”
“Được, chúng ta đi ăn.”
Ta nhìn Vô Ngạn, nam nhân từng chút một chăm sóc ta, có chút áy náy. Hắn có lẽ chẳng thể biết, trong người ta vốn dĩ chẳng có trùng cổ linh tinh gì. Mà chính ta, cũng ngạc nhiên về quyết định của Nhiếp Tiểu Thiến.
“Ngươi vì sao muốn giúp ta? Ngươi có lợi gì?”
“Bởi vì ta chán nha. Ta đã sống đến hai kiếp người, nhưng ta lại chẳng hề vui như ta nghĩ. Mà ta muốn rời khỏi, nhưng ta luyến tiếc. Ta biết cách trở lại, đoạt xá mà sống lại, nhưng mà ta tiếc cho Vô Ngạn, nên ta ở đây.”
“Vậy sao? Nhưng nếu hắn làm cho ta nổi lên ý nghĩ muốn ở lại thì sao?”
“No no no, định mệnh vốn dĩ đã an bài. Tùy ngươi nghĩ ra sao. Nhưng có muốn thử sao?”
“Được. Tiểu Thiến, cảm ơn ngươi.”
“Đừng cảm ơn ta. Có lẽ ta xấu xa hơn ngươi tưởng đó.”
Vốn dĩ nghĩ có thể trở lại, ích kỉ mà sống như thế, nhưng mà hiện thực luôn giúp ngươi tỉnh lại. Vốn dĩ, không có cái gọi là nếu như.
Vô Ngạn, ta sẽ thử học cách yêu huynh, thương huynh, như tất cả những gì mà ta không thể làm ở kiếp trước. Đừng trách ta ích kỉ. Chỉ là, con người mấy ai không ích kỉ đâu? Đây có lẽ là món quà cưới tuyệt nhất Nhiếp Tiểu Thiến tặng ta.
Còn Mạc Lương Đình vốn không phải Mạc Lương Đình mà ta biết, hắn cũng chỉ đi tìm thứ ảo ảnh mà chính hắn cũng không chắc chắn mà thôi. Chỉ mong, hắn sẽ có được hạnh phúc.
Toàn văn hoàn
Ta lâm vào trong giấc ngủ thật sâu, trong đó linh hồn như phiêu bồng trở lại nơi nhộn nhịp của đô thị. Ta thấy điện thoại vang trong khu nhà ta, nhưng ta lại không thể nghe máy. Ta đi bộ trên những con phố nhộn nhịp, nhưng lại chẳng ai có thể thấy ta. Bỗng dưng ta muốn bật cười. Ta đã trở thành u hồn rồi sao?
Ta đến ngôi trường mà ta từng khao khát bước vào. Nhìn mọi người lướt qua nói nói cười cười. Ta vô định đi đến trước cửa lớp học nọ.
“Lương Đình, vẽ tốt sao?”
“Còn vẽ màu.”
“Ai nha, Lương Đình, đi chơi bóng rổ chút đi, người cũng đã mất gần nửa năm, ngươi đừng lúc nào cũng mặt mày ủ rũ như vậy.”
Yên lặng. Ta tiến tới sau lưng hắn, ngắm nhìn bức tranh trên giá. Nét vẽ của hắn vẫn đặc biệt mang theo nét u buồn như vậy. Cảnh vật có chút quen, là nơi đầu tiên chúng ta đã gặp mặt. Bất tri bất giác, muốn vuốt ve bức tranh, lại nghe thấy hắn mấp máy.
“Tịch Mạn…”
Hắn thấy ta sao?
Tim ta như nghẹn lại. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía bức tranh. Là nhìn ta, vẫn là xuyên qua ta? Mạc Lương Đình thở dài, xuyên qua ta cuộn bản vẽ lại. Ở dưới là một bức tranh không thể quen thuộc hơn. Hắn vuốt bức tranh, lại như có chút bất đắc dĩ mỉm cười.
“Hạ Tịch Mạn, muội thật ác độc.”
Là ta ác độc sao? Hay là hắn vốn mập mờ? Mập mờ với tình cảm của học tỉ, mập mờ với tình cảm của ta? Hắn luyến tiếc sao? Hay vốn dĩ chỉ mình ta ảo tưởng?
“Hạ Tịch Mạn. Hạ Tịch Mạn. Ta không cho phép nàng đi. Tỉnh lại.”
Là ai đang gọi ta? Vì sao thê lương như vậy?
“Hạ Tịch Mạn, ta sai rồi, trở về đi được không?”
“Mạn Mạn, Mạn Nhi, Tịch Mạn…. Đừng đi.”
Trái tim không hiểu sao bỗng đau nhói. Ta nhìn về phía Mạc Lương Đình. Hắn đã cất xong bức tranh. Chẳng hiểu sao, hắn vẫn ngẩn người ngồi đó. Ta nhìn về phía cửa lớp, một bóng nữ sinh tiến đến, lẳng lặng ngồi cạnh hắn. Là Hạ Dương.
“Nàng mất tích cũng nửa năm rồi, ngươi đừng như thế.”
“Ngươi biết không, thực ra chúng ta quen nàng không chỉ được vài năm như thế. Ta nhận ra nàng từ lần thứ hai gặp lại, gia gia nói với ta, chúng ta đã từng quen biết. Vậy mà ta lại từng quên nàng.”
“Chính ta cũng quên nàng. Ai nói hồi đó nhỏ như vậy đâu?”
“Phải rồi.” Hắn cười nhẹ. “Hồi bé nàng rất thích vẽ, hay vẽ linh tinh lên tường. Ngươi còn ngại nàng nghịch bẩn, không thích nàng. Ta lúc đó cũng cùng nàng nghịch bẩn hề hề….”
(truyện được đăng ở trangtruyenmang.com)
Hắn càng nói, giọng càng nhỏ, cuối cùng thì yên lặng. Nhưng mà ta, dường như đã không nghe lọt gì rồi.
“về thôi. Nàng có lẽ đang sống rất tốt. Ngươi phải tin vậy. Nàng là một đứa nhỏ tự cường rất lớn.”
“Phải rồi. Dương Dương, ngươi không hận ta chứ? Thật xin lỗi, những ngày qua đã bỏ qua cảm xúc của ngươi.”
“Không có gì. Chúng ta vẫn luôn là bằng hữu tốt mà.”
“Bằng hữu tốt sao? Không, Dương Dương, ta không muốn ích kỉ thêm chút nào nữa. Sau khi Tịch Mạn biến mất, ta…”
“Ngươi đừng nói, đừng nói nữa được không?” Nàng gào lên, trong giọng có chút nghẹn ngào “Xin ngươi…”
“Không, ta phải nói. Thời gian qua ta đắm chìm trong cảm xúc, có chút không khống chế được. Ta tự hỏi nếu Tịch Mạn không biến mất, chúng ta sẽ như thế nào. Ta tự hỏi nếu hồi trước Tịch Mạn không có chuyển về quê, ba chúng ta sẽ như thế nào. Nhưng mà ta nhận ra rằng, không có nếu như. Người ở bên cạnh ta là ngươi. Tịch Mạn là một cô gái tốt, ngươi cũng vậy. Là ta không tốt, ta xao động. Thật xin lỗi Dương Dương. Nhưng ta yêu ngươi.”
Ta có chút thẫn thờ. Dẫu biết trước kết quả nhưng dường như việc này khó chấp nhận hơn ta tưởng. Khóe môi khó khăn kéo lên nụ cười giễu.
Mối tình đầu của ta, không biết mở đầu ra sao nhưng ta biết kết thúc thế nào. Người ta yêu nói rằng yêu một người khác. Và không có nếu như xảy ra, vì tất cả vận mệnh vốn đã an bài. Ta đi ra ngoài. Chẳng ai biết ta hiện hữu, cũng chẳng còn ai quan tâm đến việc ta có mất tích hay không nữa rồi. Tim ta đau quá. Ta nhìn lại không gian này, thời gian này, bỗng thấy thật mệt mỏi. Đâu là nơi ta về?
“Tịch Mạn, đừng khóc, Tịch Mạn, tỉnh dậy đi.”
Dường như giọng nói ấy vẫn luôn hiện hữu, luôn kiên nhẫn như vậy. Ta bước đi theo tiếng nói ấy, bất chợt dừng lại.
Ánh đèn pha chiếu rọi. Lần này, chiếc xe tải không thấy ta, mà ta cũng chẳng còn sợ bị xe đâm nữa rồi.
“Mạn Mạn, nàng tỉnh rồi.” Hắn dịu dàng nói
“Phải, ta tỉnh rồi.” Ta gật đầu “Giờ nào rồi?”
“Nàng ngủ cả một ngày, giờ muốn ăn chút gì sao?”
“Được, chúng ta đi ăn.”
Ta nhìn Vô Ngạn, nam nhân từng chút một chăm sóc ta, có chút áy náy. Hắn có lẽ chẳng thể biết, trong người ta vốn dĩ chẳng có trùng cổ linh tinh gì. Mà chính ta, cũng ngạc nhiên về quyết định của Nhiếp Tiểu Thiến.
“Ngươi vì sao muốn giúp ta? Ngươi có lợi gì?”
“Bởi vì ta chán nha. Ta đã sống đến hai kiếp người, nhưng ta lại chẳng hề vui như ta nghĩ. Mà ta muốn rời khỏi, nhưng ta luyến tiếc. Ta biết cách trở lại, đoạt xá mà sống lại, nhưng mà ta tiếc cho Vô Ngạn, nên ta ở đây.”
“Vậy sao? Nhưng nếu hắn làm cho ta nổi lên ý nghĩ muốn ở lại thì sao?”
“No no no, định mệnh vốn dĩ đã an bài. Tùy ngươi nghĩ ra sao. Nhưng có muốn thử sao?”
“Được. Tiểu Thiến, cảm ơn ngươi.”
“Đừng cảm ơn ta. Có lẽ ta xấu xa hơn ngươi tưởng đó.”
Vốn dĩ nghĩ có thể trở lại, ích kỉ mà sống như thế, nhưng mà hiện thực luôn giúp ngươi tỉnh lại. Vốn dĩ, không có cái gọi là nếu như.
Vô Ngạn, ta sẽ thử học cách yêu huynh, thương huynh, như tất cả những gì mà ta không thể làm ở kiếp trước. Đừng trách ta ích kỉ. Chỉ là, con người mấy ai không ích kỉ đâu? Đây có lẽ là món quà cưới tuyệt nhất Nhiếp Tiểu Thiến tặng ta.
Còn Mạc Lương Đình vốn không phải Mạc Lương Đình mà ta biết, hắn cũng chỉ đi tìm thứ ảo ảnh mà chính hắn cũng không chắc chắn mà thôi. Chỉ mong, hắn sẽ có được hạnh phúc.
Toàn văn hoàn