Triệu Thiên An thực sự sốc toàn tập. Là hôn ư? Lại còn là hôn môi? Thật không thể ngờ được chỉ vì một giây ngu ngốc cũng có thể khiến bản thân cô bị cướp mất đi nụ hôn đầu...Cô trưng ra cái bản mặt ngơ ngác như con chó lác, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh lãng mạn vừa rồi, mặt cũng vì thế mà ửng đỏ.
- Không hôn lại sao? - Vương Tuấn Khải ôm nhẹ người trong lòng mình, thuận miệng mà hỏi
Triệu Thiên An như bị thức tỉnh hoàn toàn.
" Mày phải đối mặt với sự thật thôi. Vương Tuấn Khải đã hôn môi mày, thật đấy! Trong trường hợp này phải làm gì nhỉ? " Thử tưởng tượng xem nào, nếu Thiên An hôn đáp trả? Như vậy chẳng phải mặt quá dày rồi sao? Bỏ qua! Thế nếu bỏ chạy? Triệu Thiên An có trốn chạy được anh ta cả đời được không?! Cách này quá vô lí - Bỏ qua! Thôi thôi, tốt nhất cứ nghe theo trái tim mách bảo là được.
- Anh mặt dày vừa thôi chứ! Người ta là con gái nhà lành đấy nhé, anh nghĩ là có quyền có tiền là ngang nhiên làm gì cũng được hay sao?! Vương Tuấn Khải! Tôi nói cho anh biết, nụ hôn đầu của Triệu Thiên An tôi đây là một thứ quý giá hơn vàng, cả gia tài chất đống của anh cũng không mua nổi đâu!
- Giận rồi?
- Ừ đấy! Tôi tuyên bố tôi giận anh thật rồi! Cho dù anh có mua cho tôi đồ ăn hay làm bao nhiêu cách để dụ dỗ thì tôi cũng không tha thứ đâu!!
- Hôm nay định dẫn em ra ngoài chơi một chút nhưng e là không được rồi.
Đi chơi? Ra ngoài? Cơ hội chỉ đến một lần thôi, Triệu Thiên An mà bỏ lỡ cơ hội này thì quả thật không còn gì để mà nói.
- Vương Tuấn Khải anh hiểu lầm ý tôi rồi! Thực ra tôi chỉ minh họa cho anh biết khi tôi giận thì sẽ như thế nào thôi...Chứ tôi không có giận anh a~ Chỉ là một nụ hôn thôi mà, không sao đâu...
- Vậy nếu là 2 nụ hôn thì có sao à?
- Tôi bảo đúng thì anh sẽ lại hôn tôi chứ gì?! Tôi thừa biết rồi, anh đừng cố gắng làm soái ca trong ngôn tình nữa. Tôi không đổ đâu - Thiên An cười ngượng
- Đừng có nghĩ mình là nữ chính nữa. Em nhìn lại bản thân mình đi. Cả thân hình lẫn khuôn mặt đều không thể nào khơi gợi được sự thèm khát của tôi.
- Cái này gọi là xúc phạm người khác đấy, anh có hiểu không? Nữ nhân của anh toàn là những cô gái quyến rũ, cành vàng lá ngọc, tuyệt sắc giai nhân. Đương nhiên tôi không thể khiến anh vui vẻ bằng họ được, đó là điều hiển nhiên mà.
Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ nhìn cô cười nhẹ.
Thưởng thức xong bữa sáng, Triệu Thiên An mang theo nét nữ tính trong chiếc đầm trắng tinh khiết, cùng Vương Tuấn Khải ra ngoài chơi. Nói là đi chơi nhưng hình như không đúng lắm, nơi hiện tại cô được đưa đến là một nhà hàng sang trọng, lung linh những ánh đèn. Cả đời Triệu Thiên An cô còn chưa từng một lần đặt chân đến, nghe nói nơi này đều dành cho những người có đẳng cấp chính trị - xã hội.
Vương Tuấn Khải vừa bước xuống xe, các nhân viên trong nhà hàng đều lẳng lặng cúi đầu. Giờ mới để ý, hôm nay anh ta mặc một bộ vest đen trông cũng thật lịch lãm nha. Vương Tuấn Khải mang trong mình ưu quyền về cả tiền bạc lẫn dung nhan, ngoài ra lại còn là Đại Vương lạnh lùng, thần thái sắc bén, cao thượng. Người phụ nữ nào có thể trở thành Vương phu nhân cũng là phúc ba đời. Triệu Thiên An loay hoay với chiếc giày cao gót nên vẫn chưa định hình được tình hình bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng nói trầm khàn của anh:
- Còn không ra ngoài?
Giọng nói mang theo chút gì đó ớn lạnh, vừa đáng sợ vừa khiến người ta nổi da gà. Cô khẩn trương bước xuống, nhẹ nhàng đảo mắt ngắm nhìn xung quanh.
" Nơi này thật sang trọng a~ "
Trước ánh mắt còn đang khó hiểu của mọi người, Vương Tuấn Khải dẫn cô tiến đến một căn phòng phía trước.
- Vương Tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi.
Một cô gái với mái tóc vàng kim đi tới, dang tay ôm chầm lấy anh. Vương Tuấn Khải cũng không phản ứng gì. Điều này gây cho Thiên An một chấn động lớn. Thật sự tò mò về thân phận của cô gái này quá. Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy một người con gái nào có thể tùy ý động chạm cơ thể với anh đến như vậy.
- Mạc Đông Trà! Mau đưa Vương Tổng vào cùng dùng bữa. - Mạc Luân, người cha đáng kính của Đông Trà, cũng chính là chủ tịch tập đoàn Mạc Thị
Cái tên này quả thật không chỉ đẹp đẽ mà lại rất hợp với người. Nhìn cô gái ấy rất giống với nét đẹp của cây hoa trà trắng quyền quý giữa mùa đông. Hoa trà là biểu hiệu của sự tuyệt vời, niềm tự hào, lòng tận hiến và đức khiêm cung. Mái tóc dài mượt pha sắc vàng kim sang trọng, khuôn mặt hài hòa với đôi môi đỏ mọng như những cánh hoa tươi, dáng người thanh mảnh, nước da trắng ngần. Cô gái này chính là biểu tượng xuất sắc nhất cho một sắc đẹp toàn vẹn của cây hoa trà.
Vương Tuấn Khải quay lại nhìn cô, nhè nhẹ nói:
- Vào ngồi đi.
- Nhưng tôi ăn no rồi.
- Tôi bắt em ăn sao?
Triệu Thiên An ngoan ngoan bước vào, để ý thấy mọi người đã ngồi yên vị. Bàn ăn có 4 chiếc ghế, ai cùng đã ngồi đủ, còn chỗ nào cho cô đây?
- Thật xin lỗi, chúng tôi chưa chuẩn bị chu đáo. - Mạc Đông Trà dịu dàng cất tiếng, tới đứng cạnh cô
- Không sao không sao. Tôi có thể ra xin thêm một chiếc. Mọi người cứ tự nhiên.
Cửa phòng lại đóng. Triệu Thiên An đã đi ra ngoài.
- Vương Tổng, xin hỏi cậu một chút. Cô gái ấy là?
- Nữ nhân của tôi, có gì sao? - Vương Tuấn Khải nhướn mày
- Không có gì. Chỉ là tôi thấy cậu cũng thật đào hoa. Có nhiều người phụ nữ xung quanh như vậy, không biết đến khi nào thì Đông Trà nhà chúng tôi mới có được một chức vụ rõ ràng?
- Chức vụ?
- Chẳng phải cha của cậu đã đồng ý chọn Đông Trà trở thành Vương phu nhân rồi hay sao? Nhưng bên cạnh cậu vẫn có một cô gái khác, như vậy không được hợp lí.
- Cha tôi chọn Mạc Đông Trà. Còn tôi chọn cô ấy.
Cả gian phòng im lặng, không ai dám ho he nửa lời. Ám khí của Vương Tuấn Khải đang lên đến cao trào. Ai cũng có thể cảm nhận được, anh ta không vui.
Triệu Thiên An khó nhọc bê chiếc ghế vào, lập tức cảm thấy ngọn lửa đang sôi sục trong gian phòng.
- Ngồi cạnh tôi. - Vương Tuấn Khải lên tiếng
Trong thời thế này, cô buộc phải ngoan ngoãn nghe lời để tránh không gây ra hậu quả đáng tiếc về sau. Liền kê ghế cạnh anh, lịch sự ngồi xuống. Nhìn thấy sắc mặt của mọi người, cô cố ý bắt chuyện, phần nào giảm bớt bầu không khí căng thẳng này xuống một chút:
- Mọi người cùng nhau dùng bữa thôi, thức ăn mà nguội sẽ không ngon.
- Ăn ngon miệng - Đông Trà cười nhẹ nhìn cô.
Trong bữa ăn, Mạc phu nhân luôn dùng ánh mắt soi xét nhìn Thiên An khiến cô cảm thấy không dược tự nhiên. Lúc nào cũng trong trạng thái không thoải mái. Đồ ăn ngon, gia cảnh đẹp nhưng tâm can bất bình.
- Cô gái, tên cô là gì? - Đông Trà thân thiện hỏi
- Tôi tên Triệu Thiên An. Rất vui làm quen.
- Cho hỏi, cô xuất thân trong gia tộc nào vậy? - Mạc Luân nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm
- Tôi.....tôi không xuất thân ở một gia tộc quyền quý. - Cô cúi mặt
- À, hóa ra là thế. Vậy tôi thấy thật thắc mắc, cô Triệu đây đã làm cách nào để quyến rũ được một người giàu có như Vương Tổng thế nhỉ?
- Thật xin lỗi, tôi không phải loại con gái đi quyến rũ đàn ông. Mong Mạc Chủ Tịch để ý kĩ đến lời nói của mình. - Thiên An cảm thấy trái tim như vỡ vụn, tại sao lại có thể nghĩ xấu cho bản thân cô đến như vậy?
- Vậy cũng mong Triệu cô nương đây cẩn thận một chút. Thân phận của cô còn chưa bằng một kẻ nô hầu nhà tôi, vì thế đừng nghĩ bản thân dựa vào Vương Tiên Sinh mà có thể tự tiện phát ngôn kiêu ngạo, muốn nói gì thì nói!
- Câm Miệng! - Vương Tuấn Khải ném chiếc ly xuống đất.
- Triệu Thiên An là nữ nhân của tôi.Ông nên nhớ, chỉ có một mình tôi mới được động chạm đến cô ấy. Bớt so sánh đi, con gái ông sẽ không bao giờ bằng được cô ấy đâu.
Vương Tuấn Khải nắm tay cô, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Quay xe phóng nhanh về nhà.
Chân cô đã thật sự không còn đủ khả năng bước tiếp nữa rồi. Chiếc giày cao gót này đã khiến bàn chân trở nên sưng tấy, đỏ ửng lên. Vương Tuấn Khải cũng nhận thấy điều đó, ôn nhu bế cô lên, trở về phòng.
Sai người lấy một chiếc túi chườm đá, anh cúi xuống chườm lên đôi chân bé nhỏ đang sưng đỏ của cô:
- Chịu khó một chút.
Ngắm nhìn người đàn ông đang tận tình chăm sóc cho mình, trong lòng Triệu Thiên An không khỏi trực trào lên một cảm giác xao xuyến đến khó tả. Nghĩ lại khoảnh khắc trong nhà hàng, tò mò cô hỏi:
- Vương Tuấn Khải, Mạc Chủ Tịch và gia đình ông ta có quan hệ gì với anh vậy?
- Đối tác.
- Thế còn Mạc Đông Trà?
- Không có quan hệ.
- Tôi hỏi anh thêm một câu nữa. Anh có thích tôi không?
- Thích.
- Vậy đã yêu hay chưa?
- Chưa.
- Vì vậy nên anh đừng bao giờ nói với người khác tôi là nữ nhân của anh nữa. Chúng ta chính là ở mức bạn bè thôi. Thích nhau chứ không yêu nhau.
Vương Tuấn Khải gợi lên ý cười, nhanh chóng bỏ túi chườm sang một bên, đè Thiên An xuống giường. Mạnh bạo chiếm lấy đôi môi hồng hồng của cô đến khi cô gần như mất đi dưỡng khí mới quyến luyến tâm tình mà buông tha:
- Hãy để tối nay trả lời xem tôi đã yêu em như thế nào, được không?
- Không hôn lại sao? - Vương Tuấn Khải ôm nhẹ người trong lòng mình, thuận miệng mà hỏi
Triệu Thiên An như bị thức tỉnh hoàn toàn.
" Mày phải đối mặt với sự thật thôi. Vương Tuấn Khải đã hôn môi mày, thật đấy! Trong trường hợp này phải làm gì nhỉ? " Thử tưởng tượng xem nào, nếu Thiên An hôn đáp trả? Như vậy chẳng phải mặt quá dày rồi sao? Bỏ qua! Thế nếu bỏ chạy? Triệu Thiên An có trốn chạy được anh ta cả đời được không?! Cách này quá vô lí - Bỏ qua! Thôi thôi, tốt nhất cứ nghe theo trái tim mách bảo là được.
- Anh mặt dày vừa thôi chứ! Người ta là con gái nhà lành đấy nhé, anh nghĩ là có quyền có tiền là ngang nhiên làm gì cũng được hay sao?! Vương Tuấn Khải! Tôi nói cho anh biết, nụ hôn đầu của Triệu Thiên An tôi đây là một thứ quý giá hơn vàng, cả gia tài chất đống của anh cũng không mua nổi đâu!
- Giận rồi?
- Ừ đấy! Tôi tuyên bố tôi giận anh thật rồi! Cho dù anh có mua cho tôi đồ ăn hay làm bao nhiêu cách để dụ dỗ thì tôi cũng không tha thứ đâu!!
- Hôm nay định dẫn em ra ngoài chơi một chút nhưng e là không được rồi.
Đi chơi? Ra ngoài? Cơ hội chỉ đến một lần thôi, Triệu Thiên An mà bỏ lỡ cơ hội này thì quả thật không còn gì để mà nói.
- Vương Tuấn Khải anh hiểu lầm ý tôi rồi! Thực ra tôi chỉ minh họa cho anh biết khi tôi giận thì sẽ như thế nào thôi...Chứ tôi không có giận anh a~ Chỉ là một nụ hôn thôi mà, không sao đâu...
- Vậy nếu là 2 nụ hôn thì có sao à?
- Tôi bảo đúng thì anh sẽ lại hôn tôi chứ gì?! Tôi thừa biết rồi, anh đừng cố gắng làm soái ca trong ngôn tình nữa. Tôi không đổ đâu - Thiên An cười ngượng
- Đừng có nghĩ mình là nữ chính nữa. Em nhìn lại bản thân mình đi. Cả thân hình lẫn khuôn mặt đều không thể nào khơi gợi được sự thèm khát của tôi.
- Cái này gọi là xúc phạm người khác đấy, anh có hiểu không? Nữ nhân của anh toàn là những cô gái quyến rũ, cành vàng lá ngọc, tuyệt sắc giai nhân. Đương nhiên tôi không thể khiến anh vui vẻ bằng họ được, đó là điều hiển nhiên mà.
Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ nhìn cô cười nhẹ.
Thưởng thức xong bữa sáng, Triệu Thiên An mang theo nét nữ tính trong chiếc đầm trắng tinh khiết, cùng Vương Tuấn Khải ra ngoài chơi. Nói là đi chơi nhưng hình như không đúng lắm, nơi hiện tại cô được đưa đến là một nhà hàng sang trọng, lung linh những ánh đèn. Cả đời Triệu Thiên An cô còn chưa từng một lần đặt chân đến, nghe nói nơi này đều dành cho những người có đẳng cấp chính trị - xã hội.
Vương Tuấn Khải vừa bước xuống xe, các nhân viên trong nhà hàng đều lẳng lặng cúi đầu. Giờ mới để ý, hôm nay anh ta mặc một bộ vest đen trông cũng thật lịch lãm nha. Vương Tuấn Khải mang trong mình ưu quyền về cả tiền bạc lẫn dung nhan, ngoài ra lại còn là Đại Vương lạnh lùng, thần thái sắc bén, cao thượng. Người phụ nữ nào có thể trở thành Vương phu nhân cũng là phúc ba đời. Triệu Thiên An loay hoay với chiếc giày cao gót nên vẫn chưa định hình được tình hình bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng nói trầm khàn của anh:
- Còn không ra ngoài?
Giọng nói mang theo chút gì đó ớn lạnh, vừa đáng sợ vừa khiến người ta nổi da gà. Cô khẩn trương bước xuống, nhẹ nhàng đảo mắt ngắm nhìn xung quanh.
" Nơi này thật sang trọng a~ "
Trước ánh mắt còn đang khó hiểu của mọi người, Vương Tuấn Khải dẫn cô tiến đến một căn phòng phía trước.
- Vương Tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi.
Một cô gái với mái tóc vàng kim đi tới, dang tay ôm chầm lấy anh. Vương Tuấn Khải cũng không phản ứng gì. Điều này gây cho Thiên An một chấn động lớn. Thật sự tò mò về thân phận của cô gái này quá. Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy một người con gái nào có thể tùy ý động chạm cơ thể với anh đến như vậy.
- Mạc Đông Trà! Mau đưa Vương Tổng vào cùng dùng bữa. - Mạc Luân, người cha đáng kính của Đông Trà, cũng chính là chủ tịch tập đoàn Mạc Thị
Cái tên này quả thật không chỉ đẹp đẽ mà lại rất hợp với người. Nhìn cô gái ấy rất giống với nét đẹp của cây hoa trà trắng quyền quý giữa mùa đông. Hoa trà là biểu hiệu của sự tuyệt vời, niềm tự hào, lòng tận hiến và đức khiêm cung. Mái tóc dài mượt pha sắc vàng kim sang trọng, khuôn mặt hài hòa với đôi môi đỏ mọng như những cánh hoa tươi, dáng người thanh mảnh, nước da trắng ngần. Cô gái này chính là biểu tượng xuất sắc nhất cho một sắc đẹp toàn vẹn của cây hoa trà.
Vương Tuấn Khải quay lại nhìn cô, nhè nhẹ nói:
- Vào ngồi đi.
- Nhưng tôi ăn no rồi.
- Tôi bắt em ăn sao?
Triệu Thiên An ngoan ngoan bước vào, để ý thấy mọi người đã ngồi yên vị. Bàn ăn có 4 chiếc ghế, ai cùng đã ngồi đủ, còn chỗ nào cho cô đây?
- Thật xin lỗi, chúng tôi chưa chuẩn bị chu đáo. - Mạc Đông Trà dịu dàng cất tiếng, tới đứng cạnh cô
- Không sao không sao. Tôi có thể ra xin thêm một chiếc. Mọi người cứ tự nhiên.
Cửa phòng lại đóng. Triệu Thiên An đã đi ra ngoài.
- Vương Tổng, xin hỏi cậu một chút. Cô gái ấy là?
- Nữ nhân của tôi, có gì sao? - Vương Tuấn Khải nhướn mày
- Không có gì. Chỉ là tôi thấy cậu cũng thật đào hoa. Có nhiều người phụ nữ xung quanh như vậy, không biết đến khi nào thì Đông Trà nhà chúng tôi mới có được một chức vụ rõ ràng?
- Chức vụ?
- Chẳng phải cha của cậu đã đồng ý chọn Đông Trà trở thành Vương phu nhân rồi hay sao? Nhưng bên cạnh cậu vẫn có một cô gái khác, như vậy không được hợp lí.
- Cha tôi chọn Mạc Đông Trà. Còn tôi chọn cô ấy.
Cả gian phòng im lặng, không ai dám ho he nửa lời. Ám khí của Vương Tuấn Khải đang lên đến cao trào. Ai cũng có thể cảm nhận được, anh ta không vui.
Triệu Thiên An khó nhọc bê chiếc ghế vào, lập tức cảm thấy ngọn lửa đang sôi sục trong gian phòng.
- Ngồi cạnh tôi. - Vương Tuấn Khải lên tiếng
Trong thời thế này, cô buộc phải ngoan ngoãn nghe lời để tránh không gây ra hậu quả đáng tiếc về sau. Liền kê ghế cạnh anh, lịch sự ngồi xuống. Nhìn thấy sắc mặt của mọi người, cô cố ý bắt chuyện, phần nào giảm bớt bầu không khí căng thẳng này xuống một chút:
- Mọi người cùng nhau dùng bữa thôi, thức ăn mà nguội sẽ không ngon.
- Ăn ngon miệng - Đông Trà cười nhẹ nhìn cô.
Trong bữa ăn, Mạc phu nhân luôn dùng ánh mắt soi xét nhìn Thiên An khiến cô cảm thấy không dược tự nhiên. Lúc nào cũng trong trạng thái không thoải mái. Đồ ăn ngon, gia cảnh đẹp nhưng tâm can bất bình.
- Cô gái, tên cô là gì? - Đông Trà thân thiện hỏi
- Tôi tên Triệu Thiên An. Rất vui làm quen.
- Cho hỏi, cô xuất thân trong gia tộc nào vậy? - Mạc Luân nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm
- Tôi.....tôi không xuất thân ở một gia tộc quyền quý. - Cô cúi mặt
- À, hóa ra là thế. Vậy tôi thấy thật thắc mắc, cô Triệu đây đã làm cách nào để quyến rũ được một người giàu có như Vương Tổng thế nhỉ?
- Thật xin lỗi, tôi không phải loại con gái đi quyến rũ đàn ông. Mong Mạc Chủ Tịch để ý kĩ đến lời nói của mình. - Thiên An cảm thấy trái tim như vỡ vụn, tại sao lại có thể nghĩ xấu cho bản thân cô đến như vậy?
- Vậy cũng mong Triệu cô nương đây cẩn thận một chút. Thân phận của cô còn chưa bằng một kẻ nô hầu nhà tôi, vì thế đừng nghĩ bản thân dựa vào Vương Tiên Sinh mà có thể tự tiện phát ngôn kiêu ngạo, muốn nói gì thì nói!
- Câm Miệng! - Vương Tuấn Khải ném chiếc ly xuống đất.
- Triệu Thiên An là nữ nhân của tôi.Ông nên nhớ, chỉ có một mình tôi mới được động chạm đến cô ấy. Bớt so sánh đi, con gái ông sẽ không bao giờ bằng được cô ấy đâu.
Vương Tuấn Khải nắm tay cô, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Quay xe phóng nhanh về nhà.
Chân cô đã thật sự không còn đủ khả năng bước tiếp nữa rồi. Chiếc giày cao gót này đã khiến bàn chân trở nên sưng tấy, đỏ ửng lên. Vương Tuấn Khải cũng nhận thấy điều đó, ôn nhu bế cô lên, trở về phòng.
Sai người lấy một chiếc túi chườm đá, anh cúi xuống chườm lên đôi chân bé nhỏ đang sưng đỏ của cô:
- Chịu khó một chút.
Ngắm nhìn người đàn ông đang tận tình chăm sóc cho mình, trong lòng Triệu Thiên An không khỏi trực trào lên một cảm giác xao xuyến đến khó tả. Nghĩ lại khoảnh khắc trong nhà hàng, tò mò cô hỏi:
- Vương Tuấn Khải, Mạc Chủ Tịch và gia đình ông ta có quan hệ gì với anh vậy?
- Đối tác.
- Thế còn Mạc Đông Trà?
- Không có quan hệ.
- Tôi hỏi anh thêm một câu nữa. Anh có thích tôi không?
- Thích.
- Vậy đã yêu hay chưa?
- Chưa.
- Vì vậy nên anh đừng bao giờ nói với người khác tôi là nữ nhân của anh nữa. Chúng ta chính là ở mức bạn bè thôi. Thích nhau chứ không yêu nhau.
Vương Tuấn Khải gợi lên ý cười, nhanh chóng bỏ túi chườm sang một bên, đè Thiên An xuống giường. Mạnh bạo chiếm lấy đôi môi hồng hồng của cô đến khi cô gần như mất đi dưỡng khí mới quyến luyến tâm tình mà buông tha:
- Hãy để tối nay trả lời xem tôi đã yêu em như thế nào, được không?