Vương Tuấn Khải càng giận dữ bội phần. Trái tim sắt đá của anh có thể rung động vì một cô gái. Vậy tại sao cô gái này lại không thể bố thí cho anh một chút tình cảm? Cái gọi là sự yêu thương đối với cô ấy khó lắm sao?
Không thể nào! Đường đường là một Vương Tổng khí phách ngút trời, phụ nữ thèm khát vô kể. Triệu Thiên An dù có chạy trốn đằng trời, Vương Tuấn Khải thề sẽ tìm cho ra bằng được! Trong chuyện này, Triệu Thiên An cô không có quyền lựa chọn. Vì sao à? Đơn giản thôi, thứ mà Vương Tuấn Khải muốn chiếm lấy thì dù có van xin, khóc lóc, hay quật cường chống trả đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ phải thuộc về anh. Mãi mãi chỉ một mình anh!
Vương Tuấn Khải cong cong khóe miệng, gợi lên một nụ cười nham nhở, mạnh tay ghì chặt khuôn mặt của cô gái nhỏ:
- Thằng đàn ông nào làm em yêu sâu đậm đến vậy? Nói!
- Vương Tuấn Khải! Thật sự rất xin lỗi anh, chuyện của chúng tôi như thế nào, kẻ máu lạnh như anh không đủ tư cách để xen vào!
Triệu Thiên An vẫn quật cường và ngoan cố như vậy. Đối diện với ánh mắt như ma quỷ của Vương Tuấn Khải, quả thực cũng khiến cơ thể cô run lên một chút. Bộ dạng ngông cuồng của anh ta, cô khẳng định: bản thân không thể nhìn thấu nổi đường đi! Mù mịt, tăm tối và chẳng lường trước được điều gì.
- Người phụ nữ của tôi lại đem lòng yêu thằng đàn ông khác? Em rất biết cách khơi dậy lên bản năng của tôi đấy Triệu Thiên An!
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu cười một nụ cười chua xót. Trực tiếp bóp cổ Thiên An, ghì mạnh vào tường.
Sắc mặt cô có chút khó coi, đau đớn ho ra một hơi, Vương Tuấn Khải mới thả lỏng tay ra.
- Đánh gãy chân em? Rạch nát mặt em? Hay giết luôn cái mạng già của cha em?
- Cầm thú!! Tôi hận anh! Hận đến tận xương tủy! Hận đến bầm gan tím ruột!- Hàng nước mắt như một giọt sương trong suốt, chảy xuống gò má người con gái.
Nhìn thấy nước mắt từ từ rơi xuống nền nhà lạnh toát, trái tim có chút co lại. Vương Tuấn Khải ném giận dữ sang một bên, lập tức xoay người bỏ đi.
Thiên An được quản gia đưa về phòng. Khuôn mặt bé nhỏ như một cánh hoa trắng bị người ta vò nát, thân hình khoác một bộ váy ngủ màu xanh nhạt, tôn lên nước da trắng mịn. Cô không chịu đựng nổi nữa. Buông bỏ tất cả ắt có thể yên ổn hơn? Kiếp này tủi cực, chi bằng đưa bản thân đến kiếp sau nhanh một chút, có được hay không? Đang trong dòng suy nghĩ miên man, dưới phòng khách bỗng vang vọng tiếng nói trầm khàn quen thuộc:
- Thiên An! Tôi muốn Triệu Thiên An!
Cô nhẹ nhàng đi xuống tầng. Vương Tuấn Khải đứng ở cửa, giận dữ gằn lên:
- Thiên An đâu? Gọi em ấy tới đây!
- Vương Tiên Sinh, cô Triệu đang đứng trước mặt ngài.
Tuấn Khải mở to con mắt mờ sương, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi không tự chủ mà cong lên. Bàn tay ôm chầm lấy cô, hài lòng lên tiếng:
- Em đừng hòng trốn khỏi tôi!
- Vương Tuấn Khải anh uống quá nhiều rồi! Mau buông ra, tôi dìu anh lên phòng!
- Được được. Em nói gì tôi đều nghe theo.
Cơ thể to lớn yên phận ngồi trên ghế, Thiên An đặt một cốc nước chanh trên bàn, toan quay người đi, lại bị cánh tay rắn chắc kia kéo vào lòng, hơi thở nam tính phảng phất khắp cơ thể bao trùm lấy:
- Không cho đi!
- Vương Tuấn Khải! Đã muộn lắm rồi! Anh lại say rượu nhiều như vậy. Đi ngủ sớm đi! Đừng nhốn nháo nữa!
- Thiên An, nói yêu tôi!
- Anh lại lên cơn rồi đấy! Não anh rơi ở đâu, tôi tìm về cho.
- Tôi biết em yêu tôi! Vì thế, Thiên An ngoan. Nói yêu tôi đi. - Vương Tuấn Khải giống như một đứa trẻ khao khát tình yêu, ôm chặt cô.
- Ảo tưởng!
- Tôi yêu em nhiều như vậy còn không đủ sao? Tại sao lại phản bội tôi đi yêu người đàn ông khác như thế! Em làm tôi đau lòng chết đi được! - Tuấn Khải trưng ra bộ mặt khó chịu trông đáng yêu vô cùng. Đến cô cũng không thể ngờ, người như anh ta lại có lúc thế này. Thật sự là quá khó tin đi!
- Được rồi được rồi, anh mau ngủ sớm đi. Chuyện này tính sau đi ha!
- Ngày mai chia tay hắn ta. Ngày kia lập tức kết hôn với tôi.
- Ai cho phép?!
- Tôi có đủ tiền để nuôi em cả cuộc đời. Tôi cũng có đủ tình yêu để sủng ái em hết cả cuộc đời. Vậy là đủ rồi.
- Vương Tổng à, anh suy nghĩ sâu xa quá rồi! Không có chuyện đó đâu! Anh tốt nhất ngoan ngoãn ngủ đi nếu không ngáo ộp đến bắt thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!
Vương Tuấn Khải ôm lấy Thiên An nằm xuống giường, nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc mộng.
Triệu Thiên An ngước lên nhìn khuôn mặt anh tuấn vẫn còn đo đỏ lên vì say rượu của chàng trai nằm cạnh, bàn tay vô thức áp lên má anh, ấm áp cười tươi:
- Vương Tuấn Khải, khi say cũng thật đáng yêu a~
Không thể nào! Đường đường là một Vương Tổng khí phách ngút trời, phụ nữ thèm khát vô kể. Triệu Thiên An dù có chạy trốn đằng trời, Vương Tuấn Khải thề sẽ tìm cho ra bằng được! Trong chuyện này, Triệu Thiên An cô không có quyền lựa chọn. Vì sao à? Đơn giản thôi, thứ mà Vương Tuấn Khải muốn chiếm lấy thì dù có van xin, khóc lóc, hay quật cường chống trả đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ phải thuộc về anh. Mãi mãi chỉ một mình anh!
Vương Tuấn Khải cong cong khóe miệng, gợi lên một nụ cười nham nhở, mạnh tay ghì chặt khuôn mặt của cô gái nhỏ:
- Thằng đàn ông nào làm em yêu sâu đậm đến vậy? Nói!
- Vương Tuấn Khải! Thật sự rất xin lỗi anh, chuyện của chúng tôi như thế nào, kẻ máu lạnh như anh không đủ tư cách để xen vào!
Triệu Thiên An vẫn quật cường và ngoan cố như vậy. Đối diện với ánh mắt như ma quỷ của Vương Tuấn Khải, quả thực cũng khiến cơ thể cô run lên một chút. Bộ dạng ngông cuồng của anh ta, cô khẳng định: bản thân không thể nhìn thấu nổi đường đi! Mù mịt, tăm tối và chẳng lường trước được điều gì.
- Người phụ nữ của tôi lại đem lòng yêu thằng đàn ông khác? Em rất biết cách khơi dậy lên bản năng của tôi đấy Triệu Thiên An!
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu cười một nụ cười chua xót. Trực tiếp bóp cổ Thiên An, ghì mạnh vào tường.
Sắc mặt cô có chút khó coi, đau đớn ho ra một hơi, Vương Tuấn Khải mới thả lỏng tay ra.
- Đánh gãy chân em? Rạch nát mặt em? Hay giết luôn cái mạng già của cha em?
- Cầm thú!! Tôi hận anh! Hận đến tận xương tủy! Hận đến bầm gan tím ruột!- Hàng nước mắt như một giọt sương trong suốt, chảy xuống gò má người con gái.
Nhìn thấy nước mắt từ từ rơi xuống nền nhà lạnh toát, trái tim có chút co lại. Vương Tuấn Khải ném giận dữ sang một bên, lập tức xoay người bỏ đi.
Thiên An được quản gia đưa về phòng. Khuôn mặt bé nhỏ như một cánh hoa trắng bị người ta vò nát, thân hình khoác một bộ váy ngủ màu xanh nhạt, tôn lên nước da trắng mịn. Cô không chịu đựng nổi nữa. Buông bỏ tất cả ắt có thể yên ổn hơn? Kiếp này tủi cực, chi bằng đưa bản thân đến kiếp sau nhanh một chút, có được hay không? Đang trong dòng suy nghĩ miên man, dưới phòng khách bỗng vang vọng tiếng nói trầm khàn quen thuộc:
- Thiên An! Tôi muốn Triệu Thiên An!
Cô nhẹ nhàng đi xuống tầng. Vương Tuấn Khải đứng ở cửa, giận dữ gằn lên:
- Thiên An đâu? Gọi em ấy tới đây!
- Vương Tiên Sinh, cô Triệu đang đứng trước mặt ngài.
Tuấn Khải mở to con mắt mờ sương, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi không tự chủ mà cong lên. Bàn tay ôm chầm lấy cô, hài lòng lên tiếng:
- Em đừng hòng trốn khỏi tôi!
- Vương Tuấn Khải anh uống quá nhiều rồi! Mau buông ra, tôi dìu anh lên phòng!
- Được được. Em nói gì tôi đều nghe theo.
Cơ thể to lớn yên phận ngồi trên ghế, Thiên An đặt một cốc nước chanh trên bàn, toan quay người đi, lại bị cánh tay rắn chắc kia kéo vào lòng, hơi thở nam tính phảng phất khắp cơ thể bao trùm lấy:
- Không cho đi!
- Vương Tuấn Khải! Đã muộn lắm rồi! Anh lại say rượu nhiều như vậy. Đi ngủ sớm đi! Đừng nhốn nháo nữa!
- Thiên An, nói yêu tôi!
- Anh lại lên cơn rồi đấy! Não anh rơi ở đâu, tôi tìm về cho.
- Tôi biết em yêu tôi! Vì thế, Thiên An ngoan. Nói yêu tôi đi. - Vương Tuấn Khải giống như một đứa trẻ khao khát tình yêu, ôm chặt cô.
- Ảo tưởng!
- Tôi yêu em nhiều như vậy còn không đủ sao? Tại sao lại phản bội tôi đi yêu người đàn ông khác như thế! Em làm tôi đau lòng chết đi được! - Tuấn Khải trưng ra bộ mặt khó chịu trông đáng yêu vô cùng. Đến cô cũng không thể ngờ, người như anh ta lại có lúc thế này. Thật sự là quá khó tin đi!
- Được rồi được rồi, anh mau ngủ sớm đi. Chuyện này tính sau đi ha!
- Ngày mai chia tay hắn ta. Ngày kia lập tức kết hôn với tôi.
- Ai cho phép?!
- Tôi có đủ tiền để nuôi em cả cuộc đời. Tôi cũng có đủ tình yêu để sủng ái em hết cả cuộc đời. Vậy là đủ rồi.
- Vương Tổng à, anh suy nghĩ sâu xa quá rồi! Không có chuyện đó đâu! Anh tốt nhất ngoan ngoãn ngủ đi nếu không ngáo ộp đến bắt thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!
Vương Tuấn Khải ôm lấy Thiên An nằm xuống giường, nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc mộng.
Triệu Thiên An ngước lên nhìn khuôn mặt anh tuấn vẫn còn đo đỏ lên vì say rượu của chàng trai nằm cạnh, bàn tay vô thức áp lên má anh, ấm áp cười tươi:
- Vương Tuấn Khải, khi say cũng thật đáng yêu a~