Mặt trời lên cao, mây trôi thấp thoảng. Căn phòng còn thoang thoáng chút gió sớm, hương hoa tử đằng ngọt ngào phất phơ hòa quyện theo tiếng chuông nhà thơ vang vọng - Và bình minh của con người bắt đầu từ khi ấy. Triệu Thiên An cựa mình tỉnh giấc, trên giường chỉ có một mình cô, hơi ấm của người bên cạnh cũng không còn, có lẽ anh đã rời khỏi một lúc lâu rồi. Vén tấm rèm trắng mỏng manh, ánh nắng vàng ấm chiếu qua khung cửa kính:
- Hôm nay hình như thời tiết rất đẹp?
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân gọn gàng, Thiên An bước vội xuống dưới nhà, vui vẻ chào hỏi mọi người rồi ngoan ngoãn ngồi dùng bữa sáng.
- Bác Hàn, Vương Tuấn Khải không ăn sao?
- Vương Tổng đã ra ngoài từ sớm rồi. Cậu ấy có dặn bác bảo cháu ăn no một chút.
- Vì sao ạ?
- Nghe nói sẽ dự buổi tiệc gì đó.
Thiên An chưa kịp định thần nổi sự việc vừa diễn ra, một đoàn người đồng phục đều tăm tắp đã đến trước mặt cô, lịch sự chào hỏi:
- Chào cô, Triệu tiểu thư. Xin tự giới thiệu, tôi là Trương Á. Theo lời của Vương Tổng thì khoảng 1 tiếng 20 phút nữa ngài ấy sẽ về đón cô, vì thế chúng ta chuẩn bị bắt đầu trang điểm, làm tóc và thay trang phục.
- Vậy cô có thể ngồi đợi tôi ăn hết phần bữa sáng này không? Nhanh thôi mà:">
- Vương Tổng có dặn, thời gian là vàng là bạc vì thế rất xin lỗi Triệu tiểu thư, chúng tôi không thể. Nào! Bắt đầu thôi!
Thê thảm rồi! Triệu Thiên An nhìn như cái gối ngồi trong vô vọng còn đoàn người thì như vũ bão, mỗi người một việc, nhanh tay nhanh chân. Táp táp, chà chà rồi lại bộp bộp, hàng trăm thứ mỹ phẩm cứ thế bị họ đập thẳng vào cái mặt mâm của cô.
- Cô Triệu yên tâm, chúng tôi sẽ làm cho cô trở thành người xinh đẹp nhất buổi tiệc~ Vì thế nên cô cứ an lòng ngồi hưởng thụ đi nhé! - Trương Á cười to, bản mặt ngập tràn sự tự tin.
- Trương Á! Cô bảo tôi ngồi hưởng thụ cái gì trong một khoảng không gian ngộp thở như thế này?! Cô nhìn mặt tôi đi, nhìn xem nó có hạnh phúc không? - Thiên An gào lên như sắp bùng cháy
- Vô cùng hạnh phúc đấy ạ! Tôi còn nhìn thấy sự vui vẻ trong ánh mắt của cô nữa đó!
Triệu Thiên An đã thối lời với cái con người này =)) Trong phút giây được một đoàn người " lao vào chăm sóc chu đáo" ấy, bản thân Thiên An bỗng cảm thấy suýt nữa thì cô đã được ngồi nhổ râu cho thần chết và chơi nhảy dây với Diêm Vương:"<
" Các người có cần nhiệt tình bất thình lình và độc ác hơn thùng rác như vậy không? "
Sau hơn 1 tiếng chiến tranh với đống người khủng bố, cuối cùng thì Triệu Thiên An cũng đã sống xót với cái mạng bé xíu trở về với loài người. Trang điểm kĩ càng, y phục đẹp mắt, tự ngắm nhìn cái nhan sắc mình trong gương:
- Ôi mèn ơi:(( Bản mặt ngây thơ như con nai tơ với hai cái má bánh đúc hấp của tôi đâu rồi?! Đã dặn trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế để người ta liên tưởng đến mùa thu của người con gái thuần khiết, trong sáng rồi mà!! Tại sao lại biến tôi thành chúa tể của loài khủng long thế này chứ?
Trong lúc Thiên An đang trưng ra cái bản mặt ngỡ ngàng như cậu Vàng cùng với sự ngạc nhiên như con điên à nhầm cô tiên thì tiếng gọi của bác Hàn vọng lại kéo cô về hiện thực:
- An An, Vương tổng đang ở dưới nhà đợi cháu.
- Cháu xuống ngay đây.
Nghe thấy tiếng giày cao gót vang vọng từ trên tầng đi xuống, Vương Tuấn Khải ngước ánh mắt mong chờ nhìn cô. Bộ váy dạ hội màu đen huyền, được thiết kế theo kiểu đuôi cá ôm sát, điểm nhấn là chiếc cổ làm hở đôi vai trắng ngần. Trông vừa tao nhã, tinh tế lại vừa quyến rũ, yêu kiều. Mái tóc đen mượt được xõa xuống mượt mà, Triệu Thiên An khó khăn đi đến gần anh, nhẹ giọng:
- Ý gì đây?
- Chỉ là muốn cùng em đi dự tiệc, khó lắm sao?
- Đương nhiên! Anh có biết mặc chiếc váy này có bao nhiêu là khó chịu, có cảm nhận được khi đi đôi giày cao ngút ngàn thế này sẽ khổ cực thế nào không?
- Nếu em không thay đổi y phục cho phù hợp, liệu rằng đến đó họ có nghĩ rằng em chính là Vương phu nhân hay không?
- Anh nói gì? Vị trí Vương phu nhân ấy, anh nghĩ tôi cần lắm sao?!
- Em không cần nhưng cái danh dự của em cần. Bữa tiệc đó, nếu thân phận của em không phải là vợ của tôi thì thiên hạ sẽ nghĩ em là cái loại gì? Tình nhân, tiểu tam hay là công cụ làm ấm giường của Vương Tuấn Khải?
- Anh muốn tôi đóng vai diễn này? Được! Tôi diễn! Nhưng tôi hỏi anh, sự thật sau vở kịch này thì tôi là cái gì với anh? Chẳng phải cũng chỉ là thứ công cụ để hầu hạ, món đồ hàng để trao đổi với tính mạng của cha tôi hay sao?! - Đôi mắt ánh lên sự thù hận, trái tim dường như bị một con dao đâm nát, nước mắt cứ thế vô thức rơi xuống.
Vương Tuấn Khải lấy tay lau đi hàng lệ đang chảy dài của người con gái trước mặt, giọng có phần giảm nặng nề hơn:
- Vợ của tôi không phải là một người dễ khóc. Lập tức dừng ngay nước mắt của em lại!
Nắm chặt cổ tay nhỏ bé của Thiên An, Vương Tuấn Khải nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
- Hôm nay hình như thời tiết rất đẹp?
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân gọn gàng, Thiên An bước vội xuống dưới nhà, vui vẻ chào hỏi mọi người rồi ngoan ngoãn ngồi dùng bữa sáng.
- Bác Hàn, Vương Tuấn Khải không ăn sao?
- Vương Tổng đã ra ngoài từ sớm rồi. Cậu ấy có dặn bác bảo cháu ăn no một chút.
- Vì sao ạ?
- Nghe nói sẽ dự buổi tiệc gì đó.
Thiên An chưa kịp định thần nổi sự việc vừa diễn ra, một đoàn người đồng phục đều tăm tắp đã đến trước mặt cô, lịch sự chào hỏi:
- Chào cô, Triệu tiểu thư. Xin tự giới thiệu, tôi là Trương Á. Theo lời của Vương Tổng thì khoảng 1 tiếng 20 phút nữa ngài ấy sẽ về đón cô, vì thế chúng ta chuẩn bị bắt đầu trang điểm, làm tóc và thay trang phục.
- Vậy cô có thể ngồi đợi tôi ăn hết phần bữa sáng này không? Nhanh thôi mà:">
- Vương Tổng có dặn, thời gian là vàng là bạc vì thế rất xin lỗi Triệu tiểu thư, chúng tôi không thể. Nào! Bắt đầu thôi!
Thê thảm rồi! Triệu Thiên An nhìn như cái gối ngồi trong vô vọng còn đoàn người thì như vũ bão, mỗi người một việc, nhanh tay nhanh chân. Táp táp, chà chà rồi lại bộp bộp, hàng trăm thứ mỹ phẩm cứ thế bị họ đập thẳng vào cái mặt mâm của cô.
- Cô Triệu yên tâm, chúng tôi sẽ làm cho cô trở thành người xinh đẹp nhất buổi tiệc~ Vì thế nên cô cứ an lòng ngồi hưởng thụ đi nhé! - Trương Á cười to, bản mặt ngập tràn sự tự tin.
- Trương Á! Cô bảo tôi ngồi hưởng thụ cái gì trong một khoảng không gian ngộp thở như thế này?! Cô nhìn mặt tôi đi, nhìn xem nó có hạnh phúc không? - Thiên An gào lên như sắp bùng cháy
- Vô cùng hạnh phúc đấy ạ! Tôi còn nhìn thấy sự vui vẻ trong ánh mắt của cô nữa đó!
Triệu Thiên An đã thối lời với cái con người này =)) Trong phút giây được một đoàn người " lao vào chăm sóc chu đáo" ấy, bản thân Thiên An bỗng cảm thấy suýt nữa thì cô đã được ngồi nhổ râu cho thần chết và chơi nhảy dây với Diêm Vương:"<
" Các người có cần nhiệt tình bất thình lình và độc ác hơn thùng rác như vậy không? "
Sau hơn 1 tiếng chiến tranh với đống người khủng bố, cuối cùng thì Triệu Thiên An cũng đã sống xót với cái mạng bé xíu trở về với loài người. Trang điểm kĩ càng, y phục đẹp mắt, tự ngắm nhìn cái nhan sắc mình trong gương:
- Ôi mèn ơi:(( Bản mặt ngây thơ như con nai tơ với hai cái má bánh đúc hấp của tôi đâu rồi?! Đã dặn trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế để người ta liên tưởng đến mùa thu của người con gái thuần khiết, trong sáng rồi mà!! Tại sao lại biến tôi thành chúa tể của loài khủng long thế này chứ?
Trong lúc Thiên An đang trưng ra cái bản mặt ngỡ ngàng như cậu Vàng cùng với sự ngạc nhiên như con điên à nhầm cô tiên thì tiếng gọi của bác Hàn vọng lại kéo cô về hiện thực:
- An An, Vương tổng đang ở dưới nhà đợi cháu.
- Cháu xuống ngay đây.
Nghe thấy tiếng giày cao gót vang vọng từ trên tầng đi xuống, Vương Tuấn Khải ngước ánh mắt mong chờ nhìn cô. Bộ váy dạ hội màu đen huyền, được thiết kế theo kiểu đuôi cá ôm sát, điểm nhấn là chiếc cổ làm hở đôi vai trắng ngần. Trông vừa tao nhã, tinh tế lại vừa quyến rũ, yêu kiều. Mái tóc đen mượt được xõa xuống mượt mà, Triệu Thiên An khó khăn đi đến gần anh, nhẹ giọng:
- Ý gì đây?
- Chỉ là muốn cùng em đi dự tiệc, khó lắm sao?
- Đương nhiên! Anh có biết mặc chiếc váy này có bao nhiêu là khó chịu, có cảm nhận được khi đi đôi giày cao ngút ngàn thế này sẽ khổ cực thế nào không?
- Nếu em không thay đổi y phục cho phù hợp, liệu rằng đến đó họ có nghĩ rằng em chính là Vương phu nhân hay không?
- Anh nói gì? Vị trí Vương phu nhân ấy, anh nghĩ tôi cần lắm sao?!
- Em không cần nhưng cái danh dự của em cần. Bữa tiệc đó, nếu thân phận của em không phải là vợ của tôi thì thiên hạ sẽ nghĩ em là cái loại gì? Tình nhân, tiểu tam hay là công cụ làm ấm giường của Vương Tuấn Khải?
- Anh muốn tôi đóng vai diễn này? Được! Tôi diễn! Nhưng tôi hỏi anh, sự thật sau vở kịch này thì tôi là cái gì với anh? Chẳng phải cũng chỉ là thứ công cụ để hầu hạ, món đồ hàng để trao đổi với tính mạng của cha tôi hay sao?! - Đôi mắt ánh lên sự thù hận, trái tim dường như bị một con dao đâm nát, nước mắt cứ thế vô thức rơi xuống.
Vương Tuấn Khải lấy tay lau đi hàng lệ đang chảy dài của người con gái trước mặt, giọng có phần giảm nặng nề hơn:
- Vợ của tôi không phải là một người dễ khóc. Lập tức dừng ngay nước mắt của em lại!
Nắm chặt cổ tay nhỏ bé của Thiên An, Vương Tuấn Khải nhanh chóng rời khỏi biệt thự.