Ánh trăng sáng bị trùm lấy bởi màn đêm, trời dần nổi những cơn gió nhè nhẹ, hôm nay là ngày 21 tháng 9 - cái ngày vô cùng đặc biệt của Nam Thần Màn Đêm Vương Tuấn Khải. Vậy mà chỉ trong chốc lát, bữa tiệc linh đình kia đã trở thành một màn giao chiến lịch sử giữa Pháp Dịch - Vương Gia. Góc phố không một ai ra vào ngoài 3 người họ. Thiên Tỉ choàng một tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của Thiên An, một tay cầm khẩu súng đen chĩa vào Vương Tuấn Khải. Giữa bối cảnh hiểm trở ngay tại thời điểm này, Triệu Thiên An cảm thấy đau đớn vô cùng, Dịch Dương Thiên Tỉ không phải ruột thịt gì với cô, hắn chỉ coi cô là một món đồ chung một người mẹ và bản thân hắn phải bảo vệ giống như nhiệm vụ bắt buộc được giao mà thôi. Còn Vương Tuấn Khải ư? Anh ta thì đâu có quan tâm gì đến tình người, chẳng qua là vì Thiên Tỉ đã cả gan phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của Vương Gia nên anh mới giận dữ như vậy. Cô cố kìm nén những giọt nước mắt chua chát trong lòng, mạnh mẽ khuyên ngăn: - Các anh thôi đi, tính mạng con người đâu phải đồ chơi, muốn sống thì sống, muốn chết thì chết! Đừng làm trò trẻ con như vậy nữa, giữ hận chuốc oán thì có lợi ích gì chứ?!
Không một lời đáp cho nỗi khắc khổ của cô, hai người con trai kia chỉ đứng như vậy, nhìn nhau với ánh mắt mang mảng màu đen sẫm của hận thù.
Dịch Dương Thiên Tỉ thản nhiên hỏi người đối diện:
- Dù gì em ấy cũng chỉ là một nô hầu của Vương Gia thôi mà. Đâu có điều gì đặc biệt khiến Đại Vương phải giao chiến với tôi như vậy nhỉ?
- Thiên An là người của tôi, mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi. - Anh bình tĩnh đáp trả
- Ồ, vậy sao?! Nhưng xin lỗi Đại Vương nhé! Thiên An - người của ngài lại là em gái của tôi. Chấm dứt trong yên bình đi, tôi không muốn em ấy nhìn thấy chúng ta giết hại lẫn nhau.
Thiên Tỉ mạnh bạo ném súng xuống đất, nắm tay cô kéo đi. Vương Tuấn Khải liền lập tức bắn một tiếng súng lên trên trời cảnh cáo:
- Triệu Thiên An! Em dám rời khỏi Đại Vương của em như vậy à?
Cô không kìm nổi nước mắt, ôm mặt khóc. Thiên Tỉ nhẹ nhàng lấy hai tay bịt tai Thiên An lại, quay sang nhìn Tuấn Khải:
- Tôi muốn lấy lại nô hầu của cậu! Ra điều kiện đi!
- Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi sẽ trao Thiên An cho cậu với một điều kiện nhỏ thôi! Quỳ xuống xin lỗi cha của tôi, cậu làm được không?
Nói đến đây, Thiên Tỉ cố tình bỏ tay ra để cho cô có thể nghe rõ giây phút trọng đại này, hy vọng có thể một phần nào đó làm cho cô chịu rời khỏi Vương Gia một cách nhẹ nhàng hơn đôi chút.
- Đánh đổi em ấy với lòng tự trọng của tôi? Hmm....Vương Tuấn Khải quả thật là Vương Tuấn Khải, vô cùng mưu mô và không hề biết rung động với bất kì một người con gái nào. Vừa nãy nhìn thấy thái độ của cậu gắt gao như vậy, tôi lầm tưởng cậu đã có chút gì đó với Thiên An. Nhưng không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, cậu không sợ mất em ấy à?
- Không sợ!
Tim cô chợt nhói lên một nhịp. Tại sao? Tại sao lại nhói lên như vậy? Cô không cho phép bản thân mình yêu anh ta! Vương Tuấn Khải là tên Đại Vương ngạo mạn, đào hoa, không xứng đáng với tình cảm trong sáng của cô, càng không có đủ tư cách để trở thành mối tình đầu của cô.
- Vậy được! Cậu giao Thiên An cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến thực hiện theo điều kiện của cậu.
- Tôi nói không sợ mất em ấy vì lí do gì cậu biết không?
- Cậu đâu có trái tim, cậu không có tình yêu Vương Tuấn Khải! Đó là lí do duy nhất rồi.
- Trả lời hay đấy nhưng rất tiếc, DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ OUT! Tôi đã dặn cậu rất nhiều lần rồi, trong trận chiến đối mặt với tôi thì tốt nhất đừng mang theo trái tim ấm áp của cậu. Chính bởi sự thương hại mà cậu dành cho tôi đã làm Vương Tuấn Khải này chiến thắng mất rồi.
Vương Tuấn Khải vừa dứt lời, lập tức từ đằng sau, một đội quân hùng vệ chạy tới trói lấy Thiên Tỉ, mặc dù hắn đã cố gắng chống lại nhưng làm sao có thể đối mặt một mình với 30 tên mang theo vũ khí? Thiên Tỉ bị bắt lại, Thiên An bị giữ chặt bởi 2 tên vệ sĩ. Vương Tuấn Khải giơ khẩu súng lên, nhắm lấy mục tiêu, cố tình bắn thẳng một vệt đạn sượt qua cánh tay của Thiên Tỉ. Tuy vết thương không nặng, nhưng lại khiến cánh tay bị chảy máu vì sự va chạm khá nhanh và mạnh của viên đạn với da thịt. Cô hoảng hốt một cách đầy đau đớn, dù gì hắn cũng là anh em cùng mẹ khác cha của cô, làm sao mà không lo lắng cho được? Cô toan chạy lại liền bị một bàn tay kéo lại, Vương Tuấn Khải nắm tay cô rời lên ô tô riêng, lao vụt đi. Cô sợ hãi nhìn tên Đại Vương bên cạnh, cô sẽ không bao giờ yêu anh, tuyệt đối không:
- Tôi cảm thấy ghê tởm anh rồi. Dừng xe đi, tôi không muốn ngồi trên chiếc ô tô của một kẻ đáng sợ như anh!
- Dịch Dương Thiên Tỉ còn quá non kém và sơ suất để cướp em khỏi tay tôi. Mặc cho em có căm ghét hay thù hận tôi, nhưng đừng bao giờ có ý định chạy trốn, em không thoát được đâu.
- Tôi chỉ là một nô hầu vô giá trị trong hàng vạn những người nô hầu nữ của anh thôi! Tại sao lại phải làm như vậy?!
- Em thú vị hơn họ. Em quan trọng hơn họ. Em khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn họ. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Xe đỗ về đến nhà, cô vội mở cửa chạy nhanh về phòng. Anh an nhiên tự tại đi đến phòng cô, gõ cừa:
- Mở cửa đi.
- Tôi ngủ rồi! Anh đi đi!
Cánh cửa bật mở, Tuấn Khải trên tay cầm túi chườm đá, một mạch đi thẳng vào phía cô. Anh cúi người xuống, ôn nhu chườm nhẹ đá lên đôi bàn chân đã sưng tấy vì đi giày cao gót của cô, không nói lời nào. Thiên An có chút bất ngờ:
- Tránh ra đi! Đừng động vào người tôi!
- Chườm xong tôi sẽ ra, xin lỗi vì đã làm phiền em.
- Vương Tuấn Khải cũng biết nói lời xin lỗi sao? Tại sao lại khác biệt quá lớn như vậy chứ?! Đại Vương Ác Ma lạnh lùng, mưu mô, giết người không nương tay, vậy mà bây giờ lại xin lỗi tôi à? - Cô nhìn anh
- Chỉ đơn giản là vì em quá đặc biệt đối với tôi. Có thể bây giờ thứ tình cảm này vẫn chưa thành "Yêu", nhưng cũng đã là cái "Duyên" giữa tôi và em rồi. Tôi nghĩ mình nên trân trọng.
- Anh tin vào "Duyên" đến vậy sao? Nhưng Vương Tuấn Khải lại hoàn toàn sai rồi. Quan hệ của chúng ta chính là "Không Duyên, Nợ Phận" Chắc kiếp trước tôi mắc nợ gì với anh nên kiếp này phải trả bằng cả tính mạng.
- Em không nợ tôi tính mạng, không nợ tiền bạc, mà em nợ tôi một tình yêu. Tôi sẽ chờ đến khi em tự trả lại.
Nói rồi, Vương Tuấn Khải lặng lẽ ra khỏi phòng.
" Bóng tối - Ánh sáng là hai chân lí trái ngược nhau nhưng lại không thể nào tách rời. Duyên phận giữa cô và anh cũng vậy. Gặp được nhau đã khó, yêu nhau lại càng khó hơn..."
Không một lời đáp cho nỗi khắc khổ của cô, hai người con trai kia chỉ đứng như vậy, nhìn nhau với ánh mắt mang mảng màu đen sẫm của hận thù.
Dịch Dương Thiên Tỉ thản nhiên hỏi người đối diện:
- Dù gì em ấy cũng chỉ là một nô hầu của Vương Gia thôi mà. Đâu có điều gì đặc biệt khiến Đại Vương phải giao chiến với tôi như vậy nhỉ?
- Thiên An là người của tôi, mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi. - Anh bình tĩnh đáp trả
- Ồ, vậy sao?! Nhưng xin lỗi Đại Vương nhé! Thiên An - người của ngài lại là em gái của tôi. Chấm dứt trong yên bình đi, tôi không muốn em ấy nhìn thấy chúng ta giết hại lẫn nhau.
Thiên Tỉ mạnh bạo ném súng xuống đất, nắm tay cô kéo đi. Vương Tuấn Khải liền lập tức bắn một tiếng súng lên trên trời cảnh cáo:
- Triệu Thiên An! Em dám rời khỏi Đại Vương của em như vậy à?
Cô không kìm nổi nước mắt, ôm mặt khóc. Thiên Tỉ nhẹ nhàng lấy hai tay bịt tai Thiên An lại, quay sang nhìn Tuấn Khải:
- Tôi muốn lấy lại nô hầu của cậu! Ra điều kiện đi!
- Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi sẽ trao Thiên An cho cậu với một điều kiện nhỏ thôi! Quỳ xuống xin lỗi cha của tôi, cậu làm được không?
Nói đến đây, Thiên Tỉ cố tình bỏ tay ra để cho cô có thể nghe rõ giây phút trọng đại này, hy vọng có thể một phần nào đó làm cho cô chịu rời khỏi Vương Gia một cách nhẹ nhàng hơn đôi chút.
- Đánh đổi em ấy với lòng tự trọng của tôi? Hmm....Vương Tuấn Khải quả thật là Vương Tuấn Khải, vô cùng mưu mô và không hề biết rung động với bất kì một người con gái nào. Vừa nãy nhìn thấy thái độ của cậu gắt gao như vậy, tôi lầm tưởng cậu đã có chút gì đó với Thiên An. Nhưng không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, cậu không sợ mất em ấy à?
- Không sợ!
Tim cô chợt nhói lên một nhịp. Tại sao? Tại sao lại nhói lên như vậy? Cô không cho phép bản thân mình yêu anh ta! Vương Tuấn Khải là tên Đại Vương ngạo mạn, đào hoa, không xứng đáng với tình cảm trong sáng của cô, càng không có đủ tư cách để trở thành mối tình đầu của cô.
- Vậy được! Cậu giao Thiên An cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến thực hiện theo điều kiện của cậu.
- Tôi nói không sợ mất em ấy vì lí do gì cậu biết không?
- Cậu đâu có trái tim, cậu không có tình yêu Vương Tuấn Khải! Đó là lí do duy nhất rồi.
- Trả lời hay đấy nhưng rất tiếc, DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ OUT! Tôi đã dặn cậu rất nhiều lần rồi, trong trận chiến đối mặt với tôi thì tốt nhất đừng mang theo trái tim ấm áp của cậu. Chính bởi sự thương hại mà cậu dành cho tôi đã làm Vương Tuấn Khải này chiến thắng mất rồi.
Vương Tuấn Khải vừa dứt lời, lập tức từ đằng sau, một đội quân hùng vệ chạy tới trói lấy Thiên Tỉ, mặc dù hắn đã cố gắng chống lại nhưng làm sao có thể đối mặt một mình với 30 tên mang theo vũ khí? Thiên Tỉ bị bắt lại, Thiên An bị giữ chặt bởi 2 tên vệ sĩ. Vương Tuấn Khải giơ khẩu súng lên, nhắm lấy mục tiêu, cố tình bắn thẳng một vệt đạn sượt qua cánh tay của Thiên Tỉ. Tuy vết thương không nặng, nhưng lại khiến cánh tay bị chảy máu vì sự va chạm khá nhanh và mạnh của viên đạn với da thịt. Cô hoảng hốt một cách đầy đau đớn, dù gì hắn cũng là anh em cùng mẹ khác cha của cô, làm sao mà không lo lắng cho được? Cô toan chạy lại liền bị một bàn tay kéo lại, Vương Tuấn Khải nắm tay cô rời lên ô tô riêng, lao vụt đi. Cô sợ hãi nhìn tên Đại Vương bên cạnh, cô sẽ không bao giờ yêu anh, tuyệt đối không:
- Tôi cảm thấy ghê tởm anh rồi. Dừng xe đi, tôi không muốn ngồi trên chiếc ô tô của một kẻ đáng sợ như anh!
- Dịch Dương Thiên Tỉ còn quá non kém và sơ suất để cướp em khỏi tay tôi. Mặc cho em có căm ghét hay thù hận tôi, nhưng đừng bao giờ có ý định chạy trốn, em không thoát được đâu.
- Tôi chỉ là một nô hầu vô giá trị trong hàng vạn những người nô hầu nữ của anh thôi! Tại sao lại phải làm như vậy?!
- Em thú vị hơn họ. Em quan trọng hơn họ. Em khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn họ. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Xe đỗ về đến nhà, cô vội mở cửa chạy nhanh về phòng. Anh an nhiên tự tại đi đến phòng cô, gõ cừa:
- Mở cửa đi.
- Tôi ngủ rồi! Anh đi đi!
Cánh cửa bật mở, Tuấn Khải trên tay cầm túi chườm đá, một mạch đi thẳng vào phía cô. Anh cúi người xuống, ôn nhu chườm nhẹ đá lên đôi bàn chân đã sưng tấy vì đi giày cao gót của cô, không nói lời nào. Thiên An có chút bất ngờ:
- Tránh ra đi! Đừng động vào người tôi!
- Chườm xong tôi sẽ ra, xin lỗi vì đã làm phiền em.
- Vương Tuấn Khải cũng biết nói lời xin lỗi sao? Tại sao lại khác biệt quá lớn như vậy chứ?! Đại Vương Ác Ma lạnh lùng, mưu mô, giết người không nương tay, vậy mà bây giờ lại xin lỗi tôi à? - Cô nhìn anh
- Chỉ đơn giản là vì em quá đặc biệt đối với tôi. Có thể bây giờ thứ tình cảm này vẫn chưa thành "Yêu", nhưng cũng đã là cái "Duyên" giữa tôi và em rồi. Tôi nghĩ mình nên trân trọng.
- Anh tin vào "Duyên" đến vậy sao? Nhưng Vương Tuấn Khải lại hoàn toàn sai rồi. Quan hệ của chúng ta chính là "Không Duyên, Nợ Phận" Chắc kiếp trước tôi mắc nợ gì với anh nên kiếp này phải trả bằng cả tính mạng.
- Em không nợ tôi tính mạng, không nợ tiền bạc, mà em nợ tôi một tình yêu. Tôi sẽ chờ đến khi em tự trả lại.
Nói rồi, Vương Tuấn Khải lặng lẽ ra khỏi phòng.
" Bóng tối - Ánh sáng là hai chân lí trái ngược nhau nhưng lại không thể nào tách rời. Duyên phận giữa cô và anh cũng vậy. Gặp được nhau đã khó, yêu nhau lại càng khó hơn..."