Đồng bị ánh nắng buổi sáng đánh thức, cô từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh. Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng kim đồng hồ.
“Đúng là do mình mệt quá nên mới mơ thấy mấy thứ không sạch sẽ.” Đồng Đồng lấy tay che mắt lẩm bẩm nói.
“Cô không định thức dậy à, mẹ còn đang đợi cô xuống cùng ăn sáng đấy.” Phương Tuấn Khải ngồi khuất sau tấm rèm che nhìn Đồng Đồng nói.
Đồng Đồng ngồi bật dậy nhìn về phía rèm nơi phát ra tiếng nói thì thấy Phương Tuấn Khải ngồi đó mỉm cười nhìn cô khiến cho máu của Đồng Đồng như bị đóng băng: thì ra là thật không phải mơ.
“Không phải cô hẹn với mẹ hôm nay đi đón bé Kiệt sao? Nhanh đi đi.” Thấy gương mặt của Đồng Đồng nhăn nhó như bị táo bón thì Phương Tuấn Khải rất buồn cười nhưng vẫn nhịn lại cố giữ khuôn mặt bình thường.
Hôm nay Phương Tuấn Khải không còn bộ dạng doạ người như đêm qua nhưng chỉ cần thấy chân anh ta không chạm đất là khiến Đồng Đồng nổi gai óc, có lẽ do buổi sáng nên Đồng Đồng không còn cảm giác sợ như đêm qua hoặc cũng có thể cô đã thích ứng được với sự có mặt của cái người không ra người ma không phải ma này.
“Ờ, ờ. Tôi đi đây anh không cần phải nhắc.” Đồng Đồng gật gật đầu đi xuống giường. Dù sao anh ta cũng không thể làm hại cô nên Đồng Đồng cũng không cung kính trả lời nữa ma chỉ trả lờì qua loa.
“Anh theo tôi làm gì? Tôi phải tắm nữa.” Đồng Đồng hắt nước về phía Phương Tuấn Khải khi bắt gặp anh ta đang lởn vởn trong phòng tắm.
“Cô cứ tự nhiên đi, tôi không làm gì cô đâu.” Phương Tuấn Khải bay qua bay lại không nhìn Đồng Đồng.
“Nhưng...”
“Đừng lo, tôi không có hứng thú với màn hình phẳng.” Phương Tuấn Khải bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài. Anh biết cô gái phía sau chắc đang tức giận muốn nổ tung nên tâm trạng Phương Tuấn Khải rất tốt, lâu rồi anh mới có thể thoải mái trêu chọc người khác như vậy.
Thật ra Tuấn Khải đã biết Đồng Đồng từ rất lâu rồi, lần gần nhất anh gặp cô là mười năm trước khi đó cô chỉ là một cô bé nhút nhát vì vẻ bề ngoài không được xinh đẹp của mình. Do xe bạn anh vô tình gây tai nạn cho cô nên anh bạn ấy bồi thường bằng cách chi trả chi phí chỉnh hình cho Đồng Đồng, sau lần đấy thì anh không gặp lại cô bé nữa cho đến khi mẹ anh luôn nhắc đến cô với anh trong lúc anh hôn mê. Bởi vậy nên khi gặp Đồng Đồng anh mới trêu chọc cô như vậy.
“Tôi đi đây.” Đồng Đồng chải tóc xong thì lấy túi xách chuẩn bị đi ra ngoài cô cố gắng lơ đi sự có mặt của cái hồn ma mất nết kia.
“Tôi nghĩ cô nên trang điểm hơi đậm hơn một tí.” Tuấn Khải nhìn Đồng Đồng nói.
“Tại sao?” Đồng Đồng ngạc nhiên hỏi.
“Vì những người cô sắp gặp là mấy kẻ chuyên bắt nạt người nhìn có vẻ yếu đuối. Bộ dạng cô vừa hay phù hợp.” Tuấn Khải nhìn Đồng Đồng từ trên xuống dưới.
Tuy khó hiểu nhưng nhìn “ hồn ma mất nết” kia có vẻ nói thật nên Đồng Đồng quyết định nghe anh ta một lần. Sau khi trang điểm xong thì Đồng Đồng mới xuống lầu.
“Đồng Đồng dậy rồi à? Đêm qua ngủ ngon không con.” Bà Trịnh ngồi ở bàn ăn cười nhìn Đồng Đồng hỏi.
“Chào buổi sáng mẹ, đêm qua con ngủ rất ngon ạ!” Đồng Đồng cũng cười lại với bà Trịnh rồi ngồi vào bàn, cô lườm cái “ hồn ma mất nết “ đang ngồi cạnh mình.
Phương Tuấn Khải lấy lý do chỉ mình cô thấy anh nên không biết vì sao cô đi đâu thì anh lại tự động đi theo cô không kiểm soát được. Với cái lý do này Đồng Đồng chỉ biết im lặng chịu đựng cảnh phải đối mặt với anh ta cả ngày.
Dùng xong bữa sáng thì bà Trịnh và Đồng Đồng lên xe đi đến chỗ con trai của Phương Tuấn Khải đang ở. Xe chạy qua mấy con đường thì dừng lại ở một con hẻm nhỏ, bà Trịnh và Đồng Đồng đành tự đi bộ vào trong. Bà Trịnh đi đến trước một ngôi nhà có vẻ cũ kỹ bấm chuông, một người phụ nữ trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi ra mở cửa.
“Bà tìm ai?” Người phụ nư đó đứng ở cổng hỏi.
“Tôi là bà nội của bé Kiệt.” Bà Trịnh trả lời
“Ôi, mời bà vào nhà. Ông xã tôi luôn nhắc tới bà và em rể đấy.” Thái độ của người phụ nữ đó quay ngoắt một trăm tám mươi độ giọng nói ngọt đến không thể ngọt hơn được nữa.
Đồng Đồng lén nhìn thì thấy Phương Tuấn Khải nhíu mày vẻ mặt chán ghét nhìn người phụ nữ đó.
“Đồng Đồng, con đợi mẹ một lát.” Bà Trịnh sau khi theo người phụ nữ đó vào nhà thì nói với Đồng Đồng.
Đồng Đồng gật đầu, cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với loại người trở mặt nhanh như vầy nên Đồng Đồng chọn cách đi dạo xung quanh nhà.
“Bé con, sao con lại ngồi đây? Chỗ này bẩn lắm đấy.” Đồng Đồng đi lung tung thì gặp một đứa bé có vẻ là đang trốn vì nó nấp sau một cái thùng nước lớn.
“Ra đây đi, dì không phải lừa đảo thích bắt trẻ con đâu.” Thấy đứa bé lắc đầu, Đồng Đồng bèn ngồi xổm xuống dụ dỗ.
“Thằng bé vẫn không chịu ra.” Đồng Đồng nhỏ giọng nói với Phương Tuấn Khải.
“Cô thử đưa kẹo dụ thử xem.”
“Tại sao anh lại muốn xem đứa bé này?” Đồng Đồng khó hiểu hỏi vì Phương Tuấn Khải vừa nhìn thấy đứa bé thì đã bảo cô đưa bé ra để anh ta xem.
Thấy Phương Tuấn Khải im lặng nên Đồng Đồng cũng không hỏi nữa, cô chỉ lo dùng kẹo dụ đứa trẻ để nó chui ra ngoài thôi. Dụ dỗ một lúc đứa bé cũng chịu chui ra ngoài, Đồng Đồng giúp bé lau mặt theo yêu cầu của Phương Tuấn Khải.
“Cô vén tay áo thằng bé lên thử đi.”
“Au, có một vết bớt và rất nhiều vết bầm này.” Đồng Đồng khi vén tay áo đứa bé lên thì ngạc nhiên vì trên tay bé có nhiều vết xanh tím.
“Mau vào mời mẹ về thôi.”
“Tại sao?”
“Coi chừng mẹ bị lừa.” Phương Tuấn Khải vừa nói xong thì đã thấy mẹ anh dẫn một đứa bé đi ra.
“Mau cản mẹ lại đi, đây mới là bé Kiệt.” Phương Tuấn Khải gấp gáp nói.
“Đúng là do mình mệt quá nên mới mơ thấy mấy thứ không sạch sẽ.” Đồng Đồng lấy tay che mắt lẩm bẩm nói.
“Cô không định thức dậy à, mẹ còn đang đợi cô xuống cùng ăn sáng đấy.” Phương Tuấn Khải ngồi khuất sau tấm rèm che nhìn Đồng Đồng nói.
Đồng Đồng ngồi bật dậy nhìn về phía rèm nơi phát ra tiếng nói thì thấy Phương Tuấn Khải ngồi đó mỉm cười nhìn cô khiến cho máu của Đồng Đồng như bị đóng băng: thì ra là thật không phải mơ.
“Không phải cô hẹn với mẹ hôm nay đi đón bé Kiệt sao? Nhanh đi đi.” Thấy gương mặt của Đồng Đồng nhăn nhó như bị táo bón thì Phương Tuấn Khải rất buồn cười nhưng vẫn nhịn lại cố giữ khuôn mặt bình thường.
Hôm nay Phương Tuấn Khải không còn bộ dạng doạ người như đêm qua nhưng chỉ cần thấy chân anh ta không chạm đất là khiến Đồng Đồng nổi gai óc, có lẽ do buổi sáng nên Đồng Đồng không còn cảm giác sợ như đêm qua hoặc cũng có thể cô đã thích ứng được với sự có mặt của cái người không ra người ma không phải ma này.
“Ờ, ờ. Tôi đi đây anh không cần phải nhắc.” Đồng Đồng gật gật đầu đi xuống giường. Dù sao anh ta cũng không thể làm hại cô nên Đồng Đồng cũng không cung kính trả lời nữa ma chỉ trả lờì qua loa.
“Anh theo tôi làm gì? Tôi phải tắm nữa.” Đồng Đồng hắt nước về phía Phương Tuấn Khải khi bắt gặp anh ta đang lởn vởn trong phòng tắm.
“Cô cứ tự nhiên đi, tôi không làm gì cô đâu.” Phương Tuấn Khải bay qua bay lại không nhìn Đồng Đồng.
“Nhưng...”
“Đừng lo, tôi không có hứng thú với màn hình phẳng.” Phương Tuấn Khải bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài. Anh biết cô gái phía sau chắc đang tức giận muốn nổ tung nên tâm trạng Phương Tuấn Khải rất tốt, lâu rồi anh mới có thể thoải mái trêu chọc người khác như vậy.
Thật ra Tuấn Khải đã biết Đồng Đồng từ rất lâu rồi, lần gần nhất anh gặp cô là mười năm trước khi đó cô chỉ là một cô bé nhút nhát vì vẻ bề ngoài không được xinh đẹp của mình. Do xe bạn anh vô tình gây tai nạn cho cô nên anh bạn ấy bồi thường bằng cách chi trả chi phí chỉnh hình cho Đồng Đồng, sau lần đấy thì anh không gặp lại cô bé nữa cho đến khi mẹ anh luôn nhắc đến cô với anh trong lúc anh hôn mê. Bởi vậy nên khi gặp Đồng Đồng anh mới trêu chọc cô như vậy.
“Tôi đi đây.” Đồng Đồng chải tóc xong thì lấy túi xách chuẩn bị đi ra ngoài cô cố gắng lơ đi sự có mặt của cái hồn ma mất nết kia.
“Tôi nghĩ cô nên trang điểm hơi đậm hơn một tí.” Tuấn Khải nhìn Đồng Đồng nói.
“Tại sao?” Đồng Đồng ngạc nhiên hỏi.
“Vì những người cô sắp gặp là mấy kẻ chuyên bắt nạt người nhìn có vẻ yếu đuối. Bộ dạng cô vừa hay phù hợp.” Tuấn Khải nhìn Đồng Đồng từ trên xuống dưới.
Tuy khó hiểu nhưng nhìn “ hồn ma mất nết” kia có vẻ nói thật nên Đồng Đồng quyết định nghe anh ta một lần. Sau khi trang điểm xong thì Đồng Đồng mới xuống lầu.
“Đồng Đồng dậy rồi à? Đêm qua ngủ ngon không con.” Bà Trịnh ngồi ở bàn ăn cười nhìn Đồng Đồng hỏi.
“Chào buổi sáng mẹ, đêm qua con ngủ rất ngon ạ!” Đồng Đồng cũng cười lại với bà Trịnh rồi ngồi vào bàn, cô lườm cái “ hồn ma mất nết “ đang ngồi cạnh mình.
Phương Tuấn Khải lấy lý do chỉ mình cô thấy anh nên không biết vì sao cô đi đâu thì anh lại tự động đi theo cô không kiểm soát được. Với cái lý do này Đồng Đồng chỉ biết im lặng chịu đựng cảnh phải đối mặt với anh ta cả ngày.
Dùng xong bữa sáng thì bà Trịnh và Đồng Đồng lên xe đi đến chỗ con trai của Phương Tuấn Khải đang ở. Xe chạy qua mấy con đường thì dừng lại ở một con hẻm nhỏ, bà Trịnh và Đồng Đồng đành tự đi bộ vào trong. Bà Trịnh đi đến trước một ngôi nhà có vẻ cũ kỹ bấm chuông, một người phụ nữ trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi ra mở cửa.
“Bà tìm ai?” Người phụ nư đó đứng ở cổng hỏi.
“Tôi là bà nội của bé Kiệt.” Bà Trịnh trả lời
“Ôi, mời bà vào nhà. Ông xã tôi luôn nhắc tới bà và em rể đấy.” Thái độ của người phụ nữ đó quay ngoắt một trăm tám mươi độ giọng nói ngọt đến không thể ngọt hơn được nữa.
Đồng Đồng lén nhìn thì thấy Phương Tuấn Khải nhíu mày vẻ mặt chán ghét nhìn người phụ nữ đó.
“Đồng Đồng, con đợi mẹ một lát.” Bà Trịnh sau khi theo người phụ nữ đó vào nhà thì nói với Đồng Đồng.
Đồng Đồng gật đầu, cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với loại người trở mặt nhanh như vầy nên Đồng Đồng chọn cách đi dạo xung quanh nhà.
“Bé con, sao con lại ngồi đây? Chỗ này bẩn lắm đấy.” Đồng Đồng đi lung tung thì gặp một đứa bé có vẻ là đang trốn vì nó nấp sau một cái thùng nước lớn.
“Ra đây đi, dì không phải lừa đảo thích bắt trẻ con đâu.” Thấy đứa bé lắc đầu, Đồng Đồng bèn ngồi xổm xuống dụ dỗ.
“Thằng bé vẫn không chịu ra.” Đồng Đồng nhỏ giọng nói với Phương Tuấn Khải.
“Cô thử đưa kẹo dụ thử xem.”
“Tại sao anh lại muốn xem đứa bé này?” Đồng Đồng khó hiểu hỏi vì Phương Tuấn Khải vừa nhìn thấy đứa bé thì đã bảo cô đưa bé ra để anh ta xem.
Thấy Phương Tuấn Khải im lặng nên Đồng Đồng cũng không hỏi nữa, cô chỉ lo dùng kẹo dụ đứa trẻ để nó chui ra ngoài thôi. Dụ dỗ một lúc đứa bé cũng chịu chui ra ngoài, Đồng Đồng giúp bé lau mặt theo yêu cầu của Phương Tuấn Khải.
“Cô vén tay áo thằng bé lên thử đi.”
“Au, có một vết bớt và rất nhiều vết bầm này.” Đồng Đồng khi vén tay áo đứa bé lên thì ngạc nhiên vì trên tay bé có nhiều vết xanh tím.
“Mau vào mời mẹ về thôi.”
“Tại sao?”
“Coi chừng mẹ bị lừa.” Phương Tuấn Khải vừa nói xong thì đã thấy mẹ anh dẫn một đứa bé đi ra.
“Mau cản mẹ lại đi, đây mới là bé Kiệt.” Phương Tuấn Khải gấp gáp nói.