Sự thân thiết của Đồng Đồng và Trịnh Trí Thành khiến trong lòng của Tuấn Khải với Triệu Tú Chi sinh ra cảm giác bất an. Nhất là Triệu Tú Chi, chồng cô ta có thể thoải mái trò chuyện với một cô gái khác mà khi đối mặt với cô ta thì Trịnh Trí Thành giống như là không có cảm giác gì vậy, không nói chuyện nhiều lúc nào cũng vùi đầu vào công việc.
Ban đêm khi Đồng Đồng đang ôm Tuấn Kiệt ngủ thì nhận được điện thoại, cô nhanh chóng thay một bộ đồ đơn giản rồi khoác áo nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng khi Đồng Đồng chưa kịp ra khỏi phòng thì Tuấn Kiệt đã níu lấy vạt áo cô mếu máo như sắp khóc.
"Bé Kiệt ngoan, mẹ phải đi giải quyết công việc gấp con chịu khó ngủ một mình rồi mẹ sẽ nhanh chóng về ngay nhé." Đồng Đồng ôm Tuấn Kiệt vỗ nhẹ lưng bé nói.
"Có chuyện gì vậy? Em định ra ngoài sao?"
Đồng Đồng ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Trí Thành đang cầm một ly nước nhìn cô và bé Kiệt.
"Anh Trí Thành, anh giúp em trông bé Kiệt được không? Thằng bé chỉ sợ ngủ một mình nên anh có thể cho thằng bé ngủ cùng không, em sẽ tranh thủ về sớm." Đồng Đồng giống như thấy được cứu tinh nên cô ôm bé Kiệt đang tựa đầu vào vai cô ngủ đưa sang cho Trịnh Trí Thành.
Trịnh Trí Thành khi kịp phản ứng lại thì đã ôm bé Kiệt trong lòng rồi, anh dở khóc dở cười nhìn bóng dáng cô gái đang gấp gáp chạy đi. Trịnh Trí Thành đành ôm bé Kiệt về phòng của mình.
"Ông xã, tại sao anh lại ôm thằng bé này đến đây?" Triệu Tú Chi ngồi trên giường đen mặt hỏi.
"Đồng Đồng có việc nên nhờ anh trông bé Kiệt giúp em ấy." Trịnh Trí Thành vừa trả lời vừa nhẹ nhàng đặt bé Kiệt lên giường sau đó anh mới nằm xuống bên cạnh, bé Kiệt vừa vặn nằm giữa anh và Triệu Tú Chi.
Triệu Tú Chi cắn răng nhìn chằm chằm Tuấn Kiệt nằm giữa giường sau đó thì cô ta cũng nằm xuống xoay lưng lại, cho dù đây là con ruột thì sao? Chỉ cần có uy hiếp tới những thứ mà cô ta cố gắng đoạt được thì tốt nhất là nó không nên xuất hiện.
--- ------ --------
Đồng Đồng vừa xuống xe thì chạy ngay đến phòng làm việc.
"Giám sát." Quản lý Trương ngồi dậy chào Đồng Đồng.
"Cô là giám sát của bọn họ? Tới đúng lúc lắm, tôi nghi ngờ nhân viên của cô đã trộm đồ của tôi." Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi nhìn Đồng Đồng tức giận nói.
"Giám sát, ông Phùng nói ông ấy mất một chiếc đồng hồ vàng." Quản lý Trương nói.
"Chỉ vậy thôi?" Đồng Đồng nhíu mày nói, nửa đêm nửa hôm gọi cô tức tốc tới đây chỉ vì chuyện khách hàng mất đồ. Cô vẫn muốn ôm con trai ngủ mà, mấy đêm liền cô phải thức làm bản kế hoạch đến hôm nay vừa định nghỉ ngơi thì lại bị lôi đến đây khiến Đồng Đồng thật muốn đánh cho người gọi cuộc điện thoại đó một trận.
"Khụ, xin lỗi giám sát. Vì tôi có chút chuyện nhà nên mới tắt điện thoại, nhân viên không gọi được cho tôi mới làm phiền đến cô." Quản lý Trương ho nhẹ áy náy nói.
"Không sao, vậy chuyện nhà anh đã giải quyết xong chưa?"
"Xong rồi ạ."
"Vậy chúng ta cùng đi đến phòng an ninh một chuyến thôi. Ông Phùng mời ông." Đồng Đồng đứng dậy đi đến phòng an ninh.
Sau khi xem camera trong hành lang khách sạn xong thì kết quả là chưa ai vào căn phòng đó sau khi ông Phùng tạm thời rời khỏi.
"Ông Phùng, ông đã thấy rồi đó nhân viên của khách sạn chưa từng vào phòng của ông chỉ có một cô gái rời khỏi phòng thôi." Quản lý Trương nhìn ông Phùng nói.
"Cái này...." Ông Phùng lẩm bẩm nói
"Nếu mọi chuyện đã không liên quan đến khách sạn vậy thì xin ông Phùng đây lên tiếng làm rõ giúp chúng tôi." Đồng Đồng buồn ngủ đến nổi mắt cũng mở không lên nhưng vẫn phải cố duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
"Dù sao cũng là mất ở khách sạn của các vị, hy vọng cô giúp tôi tìm chiếc đồng hồ đó về. Tôi đảm bảo sẽ đem tới cho cô một hợp đồng lớn." Ông Phùng nhìn Đồng Đồng với vẻ mặt hoà hoãn hơn
"Anh Trương, anh giúp tôi đi giải quyết những chuyện còn lại đi." Đồng Đồng thấy ánh mắt của ông Phùng nên cô cho quản lý Trương ra ngoài.
"Người phụ nữ đó là tình nhân của ông?" Đồng Đồng dè dặt hỏi.
Ông Phùng gật đầu
"Ông không muốn chuyện của cô ta lộ ra?"
Ông Phùng vẫn tiếp tục gật đầu
--- ------ ---
12:00
Đồng Đồng đứng trước cửa một quán bar, cô đỡ trán mệt mỏi nhìn vào bên trong.
Ban đêm khi Đồng Đồng đang ôm Tuấn Kiệt ngủ thì nhận được điện thoại, cô nhanh chóng thay một bộ đồ đơn giản rồi khoác áo nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng khi Đồng Đồng chưa kịp ra khỏi phòng thì Tuấn Kiệt đã níu lấy vạt áo cô mếu máo như sắp khóc.
"Bé Kiệt ngoan, mẹ phải đi giải quyết công việc gấp con chịu khó ngủ một mình rồi mẹ sẽ nhanh chóng về ngay nhé." Đồng Đồng ôm Tuấn Kiệt vỗ nhẹ lưng bé nói.
"Có chuyện gì vậy? Em định ra ngoài sao?"
Đồng Đồng ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Trí Thành đang cầm một ly nước nhìn cô và bé Kiệt.
"Anh Trí Thành, anh giúp em trông bé Kiệt được không? Thằng bé chỉ sợ ngủ một mình nên anh có thể cho thằng bé ngủ cùng không, em sẽ tranh thủ về sớm." Đồng Đồng giống như thấy được cứu tinh nên cô ôm bé Kiệt đang tựa đầu vào vai cô ngủ đưa sang cho Trịnh Trí Thành.
Trịnh Trí Thành khi kịp phản ứng lại thì đã ôm bé Kiệt trong lòng rồi, anh dở khóc dở cười nhìn bóng dáng cô gái đang gấp gáp chạy đi. Trịnh Trí Thành đành ôm bé Kiệt về phòng của mình.
"Ông xã, tại sao anh lại ôm thằng bé này đến đây?" Triệu Tú Chi ngồi trên giường đen mặt hỏi.
"Đồng Đồng có việc nên nhờ anh trông bé Kiệt giúp em ấy." Trịnh Trí Thành vừa trả lời vừa nhẹ nhàng đặt bé Kiệt lên giường sau đó anh mới nằm xuống bên cạnh, bé Kiệt vừa vặn nằm giữa anh và Triệu Tú Chi.
Triệu Tú Chi cắn răng nhìn chằm chằm Tuấn Kiệt nằm giữa giường sau đó thì cô ta cũng nằm xuống xoay lưng lại, cho dù đây là con ruột thì sao? Chỉ cần có uy hiếp tới những thứ mà cô ta cố gắng đoạt được thì tốt nhất là nó không nên xuất hiện.
--- ------ --------
Đồng Đồng vừa xuống xe thì chạy ngay đến phòng làm việc.
"Giám sát." Quản lý Trương ngồi dậy chào Đồng Đồng.
"Cô là giám sát của bọn họ? Tới đúng lúc lắm, tôi nghi ngờ nhân viên của cô đã trộm đồ của tôi." Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi nhìn Đồng Đồng tức giận nói.
"Giám sát, ông Phùng nói ông ấy mất một chiếc đồng hồ vàng." Quản lý Trương nói.
"Chỉ vậy thôi?" Đồng Đồng nhíu mày nói, nửa đêm nửa hôm gọi cô tức tốc tới đây chỉ vì chuyện khách hàng mất đồ. Cô vẫn muốn ôm con trai ngủ mà, mấy đêm liền cô phải thức làm bản kế hoạch đến hôm nay vừa định nghỉ ngơi thì lại bị lôi đến đây khiến Đồng Đồng thật muốn đánh cho người gọi cuộc điện thoại đó một trận.
"Khụ, xin lỗi giám sát. Vì tôi có chút chuyện nhà nên mới tắt điện thoại, nhân viên không gọi được cho tôi mới làm phiền đến cô." Quản lý Trương ho nhẹ áy náy nói.
"Không sao, vậy chuyện nhà anh đã giải quyết xong chưa?"
"Xong rồi ạ."
"Vậy chúng ta cùng đi đến phòng an ninh một chuyến thôi. Ông Phùng mời ông." Đồng Đồng đứng dậy đi đến phòng an ninh.
Sau khi xem camera trong hành lang khách sạn xong thì kết quả là chưa ai vào căn phòng đó sau khi ông Phùng tạm thời rời khỏi.
"Ông Phùng, ông đã thấy rồi đó nhân viên của khách sạn chưa từng vào phòng của ông chỉ có một cô gái rời khỏi phòng thôi." Quản lý Trương nhìn ông Phùng nói.
"Cái này...." Ông Phùng lẩm bẩm nói
"Nếu mọi chuyện đã không liên quan đến khách sạn vậy thì xin ông Phùng đây lên tiếng làm rõ giúp chúng tôi." Đồng Đồng buồn ngủ đến nổi mắt cũng mở không lên nhưng vẫn phải cố duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
"Dù sao cũng là mất ở khách sạn của các vị, hy vọng cô giúp tôi tìm chiếc đồng hồ đó về. Tôi đảm bảo sẽ đem tới cho cô một hợp đồng lớn." Ông Phùng nhìn Đồng Đồng với vẻ mặt hoà hoãn hơn
"Anh Trương, anh giúp tôi đi giải quyết những chuyện còn lại đi." Đồng Đồng thấy ánh mắt của ông Phùng nên cô cho quản lý Trương ra ngoài.
"Người phụ nữ đó là tình nhân của ông?" Đồng Đồng dè dặt hỏi.
Ông Phùng gật đầu
"Ông không muốn chuyện của cô ta lộ ra?"
Ông Phùng vẫn tiếp tục gật đầu
--- ------ ---
12:00
Đồng Đồng đứng trước cửa một quán bar, cô đỡ trán mệt mỏi nhìn vào bên trong.