Hôm sau khi ăn sáng Đồng Đồng đã bàn bạc với bà Trịnh về chuyện cô sẽ giúp bà quản lý việc kinh doanh của gia đình nhưng song song đó vẫn sẽ đi làm ở công ty hiện tại, bà Trịnh lo Đồng Đồng không cán đán được nhiều việc cùng một lúc như vậy thì nhận được lời bảo đảm của cô nên bà đành chấp nhận.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì bà Trịnh đi đến bệnh viện tiện đường nên đưa bé Kiệt tới trường luôn. Đồng Đồng chỉ còn một mình ở nhà, buồn chán nên cô chỉ có thể nằm xem tivi.
“Mấy ngày nay mưa bão đột nhiên xuất hiện ở tỉnh G khiến cho giao thông bị đình trệ, những con sông gần đó do mực nước đột ngột tăng nên bắt đầu có dấu hiệu dâng lên tạo ra lũ.........”
* là là lá lá la....*
“Alô, Lạc Lạc em khoẻ không?” Đồng Đồng nhận được điện thoại.
“Em vẫn khoẻ ạ. Ngày mai em về nước nên chị ra đón em được không?”
“Ngày mai? Em đã báo với ba mẹ chưa? Còn Triển Phong nó có về cùng em không?” Đồng Đồng ngạc nhiên nên hỏi dồn dập.
“Vâng, ngày mai đó chị. Em định cho ba mẹ một bất ngờ nên chị giúp em giữ bí mật nha. Còn anh thì đã về trước rồi nhưng anh nói đang cùng đoàn khảo cổ đi tỉnh G, anh nói khi nào xong việc anh sẽ về thẳng nhà luôn.” Lạc Lạc thật thà nói.
Nghe nói tới tỉnh G, Đồng Đồng hơi thất thần một chút vì trên tivi đang đưa tin mưa bão bất thường ở tỉnh G nên cô lo không biết em trai có bị sao không. Đồng Đồng trò chuyện với Lạc Lạc một lúc thì mới cúp điện thoại.
“Có chuyện gì sao?” Tuấn Khải ngồi bên cạnh Đồng Đồng hỏi.
Đồng Đồng lo lắng cho Triển Phong, cô đang cố gắng gọi điện liên lạc nên không để ý câu hỏi của Tuấn Khải.
“Chào tình yêu, sao chị lại nhớ mà gọi cho em vậy?” Khuôn mặt Triển Phong xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Em đang ở đâu vậy? Chị nghe thấy tiếng mưa rất lớn.” Đồng Đồng cuối cùng cũng gọi được cho Triển Phong thì vui mừng hỏi.
“Chỗ của em đang bị bão nên em vẫn chưa về được, chị đừng lo, trên đài khí tượng đã thông báo khoảng hai ngày nữa hết bão lúc đó giao thông sẽ được khôi phục. Hai ngày nữa em về thì chị phải chuẩn bị một bữa hoành tráng lệ để chúc mừng em thuận lợi tốt nghiệp đấy.” Triển Phong cười trấn an Đồng Đồng.
Thấy em trai không sao nên Đồng Đồng dặn dò vài câu rồì mới tắt điện thoại, khi xoay qua cô đã thấy Tuấn Khải người toàn máu me đang từ từ tiến lại gần cô.
Tuấn Khải thấy Đồng Đồng chỉ lo nói chuyện với một người con trai không thèm để ý tới anh, người đó lại còn gọi cô là tình yêu khiến anh cảm thấy khó chịu. Để trút sự khó chịu này ra nên Tuấn Khải quyết định dùng chứng sợ máu của Đồng Đồng để doạ cô.
--- ------ -----
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” Một cô gái lướt đến trước mặt Triển Phong chống cằm nhìn anh hỏi.
“Au,cô đừng có xuất hiện đột ngột như vậy được không? Sẽ doạ chết người đấy.” Triển Phong giật mình suýt tí nữa là đánh rơi điện thoại.
“Bên cạnh người mà anh nói chuyện lúc nãy tôi thấy có một làn khí xám xung quanh cô gái đó.”
“Khí xám? Cô đùa tôi hả, không phải cô nói con người khi chết chỉ có hai dạng khí thôi sao?” Triển Phong lấy hai tay nhéo má của Hải Đường nói.
“Này, đã nói không được nhéo má tôi nữa mà. Đúng là khi chết thì có hai dạng khí: khí trắng là những người ra đi bình yên, khí đen là của oán linh nhưng vẫn còn một loại khí xám là của người đang đứng giữa ranh giới sống chết đấy.” Hải Đường gạt tay Triển Phong ra rồi ôm lấy má lui về sau. Cô thật sự không hiểu, cô có thể chạm vào mọi vật vì cô đã chết lâu rồi nên cố tập nhiều thành quen mới có thể chạm thoải mái nhưng cái người này tại sao lại có thể chạm vào cô được chứ? Hải Đường lại nhớ tới lần đầu hai người chính thức gặp mặt:
* Khi về đến khách sạn Triển Phong đã chui ngay về phòng nghiên cứu hồ lô bằng ngọc. Chạm tới chạm lui không hiểu sao đột nhiên cái hồ lô phát sáng sau đó thì một cô gái mặc trang phục cổ xuất hiện, Triển Phong không những không bị doạ ngược lại anh còn cảm thấy thú vị nên trêu chọc con ma đó.
Hải Đường cảm thấy rất mất mặt, thân là một con ma lâu năm lại không doạ được người con trai này còn bị trêu cho phát khóc. Sau khi bị uy hiếp Hải Đường đành kể lại quá khứ của mình cho anh ta nghe.*
Sau khi dùng xong bữa sáng thì bà Trịnh đi đến bệnh viện tiện đường nên đưa bé Kiệt tới trường luôn. Đồng Đồng chỉ còn một mình ở nhà, buồn chán nên cô chỉ có thể nằm xem tivi.
“Mấy ngày nay mưa bão đột nhiên xuất hiện ở tỉnh G khiến cho giao thông bị đình trệ, những con sông gần đó do mực nước đột ngột tăng nên bắt đầu có dấu hiệu dâng lên tạo ra lũ.........”
* là là lá lá la....*
“Alô, Lạc Lạc em khoẻ không?” Đồng Đồng nhận được điện thoại.
“Em vẫn khoẻ ạ. Ngày mai em về nước nên chị ra đón em được không?”
“Ngày mai? Em đã báo với ba mẹ chưa? Còn Triển Phong nó có về cùng em không?” Đồng Đồng ngạc nhiên nên hỏi dồn dập.
“Vâng, ngày mai đó chị. Em định cho ba mẹ một bất ngờ nên chị giúp em giữ bí mật nha. Còn anh thì đã về trước rồi nhưng anh nói đang cùng đoàn khảo cổ đi tỉnh G, anh nói khi nào xong việc anh sẽ về thẳng nhà luôn.” Lạc Lạc thật thà nói.
Nghe nói tới tỉnh G, Đồng Đồng hơi thất thần một chút vì trên tivi đang đưa tin mưa bão bất thường ở tỉnh G nên cô lo không biết em trai có bị sao không. Đồng Đồng trò chuyện với Lạc Lạc một lúc thì mới cúp điện thoại.
“Có chuyện gì sao?” Tuấn Khải ngồi bên cạnh Đồng Đồng hỏi.
Đồng Đồng lo lắng cho Triển Phong, cô đang cố gắng gọi điện liên lạc nên không để ý câu hỏi của Tuấn Khải.
“Chào tình yêu, sao chị lại nhớ mà gọi cho em vậy?” Khuôn mặt Triển Phong xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Em đang ở đâu vậy? Chị nghe thấy tiếng mưa rất lớn.” Đồng Đồng cuối cùng cũng gọi được cho Triển Phong thì vui mừng hỏi.
“Chỗ của em đang bị bão nên em vẫn chưa về được, chị đừng lo, trên đài khí tượng đã thông báo khoảng hai ngày nữa hết bão lúc đó giao thông sẽ được khôi phục. Hai ngày nữa em về thì chị phải chuẩn bị một bữa hoành tráng lệ để chúc mừng em thuận lợi tốt nghiệp đấy.” Triển Phong cười trấn an Đồng Đồng.
Thấy em trai không sao nên Đồng Đồng dặn dò vài câu rồì mới tắt điện thoại, khi xoay qua cô đã thấy Tuấn Khải người toàn máu me đang từ từ tiến lại gần cô.
Tuấn Khải thấy Đồng Đồng chỉ lo nói chuyện với một người con trai không thèm để ý tới anh, người đó lại còn gọi cô là tình yêu khiến anh cảm thấy khó chịu. Để trút sự khó chịu này ra nên Tuấn Khải quyết định dùng chứng sợ máu của Đồng Đồng để doạ cô.
--- ------ -----
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” Một cô gái lướt đến trước mặt Triển Phong chống cằm nhìn anh hỏi.
“Au,cô đừng có xuất hiện đột ngột như vậy được không? Sẽ doạ chết người đấy.” Triển Phong giật mình suýt tí nữa là đánh rơi điện thoại.
“Bên cạnh người mà anh nói chuyện lúc nãy tôi thấy có một làn khí xám xung quanh cô gái đó.”
“Khí xám? Cô đùa tôi hả, không phải cô nói con người khi chết chỉ có hai dạng khí thôi sao?” Triển Phong lấy hai tay nhéo má của Hải Đường nói.
“Này, đã nói không được nhéo má tôi nữa mà. Đúng là khi chết thì có hai dạng khí: khí trắng là những người ra đi bình yên, khí đen là của oán linh nhưng vẫn còn một loại khí xám là của người đang đứng giữa ranh giới sống chết đấy.” Hải Đường gạt tay Triển Phong ra rồi ôm lấy má lui về sau. Cô thật sự không hiểu, cô có thể chạm vào mọi vật vì cô đã chết lâu rồi nên cố tập nhiều thành quen mới có thể chạm thoải mái nhưng cái người này tại sao lại có thể chạm vào cô được chứ? Hải Đường lại nhớ tới lần đầu hai người chính thức gặp mặt:
* Khi về đến khách sạn Triển Phong đã chui ngay về phòng nghiên cứu hồ lô bằng ngọc. Chạm tới chạm lui không hiểu sao đột nhiên cái hồ lô phát sáng sau đó thì một cô gái mặc trang phục cổ xuất hiện, Triển Phong không những không bị doạ ngược lại anh còn cảm thấy thú vị nên trêu chọc con ma đó.
Hải Đường cảm thấy rất mất mặt, thân là một con ma lâu năm lại không doạ được người con trai này còn bị trêu cho phát khóc. Sau khi bị uy hiếp Hải Đường đành kể lại quá khứ của mình cho anh ta nghe.*