Đồng Đồng gọi một lúc thì hai người phía trước dừng lại.
"Cô gọi tôi sao?" Triệu Tú Chi ngạc nhiên nhìn Đồng Đồng hỏi.
"Đúng là cô rồi." Đồng Đồng mừng rỡ nói.
"Chuyện là thế này, khoảng hai tháng trước tôi và cô có va vào nhau ở sân bay, lúc đó chúng ta có cầm nhầm đồ của đối phương nên giờ tôi muốn trả lại cho cô." Thấy hai người trước mặt lộ vẻ khó hiểu nên Đồng Đồng mới giải thích.
"À, chiếc váy của tôi." Triệu Tú Chi biểu hiện như chợt nhớ ra nhưng thực tế là đang đánh giá Đồng Đồng.
Đồng Đồng mặc quần áo bình thường không phải hàng hiệu, trang điểm cũng qua loa nhìn sơ qua thì giống như là một cô gái văn phòng bình thường nên Triệu Tú Chi hơi có chút không muốn tiếp xúc với Đồng Đồng.
"Cô bé không nhớ tôi sao?" Lúc này người đàn ông đi bên cạnh Triệu Tú Chi mới đột nhiên lên tiếng.
"Chú bác sĩ!" Đồng Đồng nheo mắt nhìn một lúc mới nhớ ra người đàn ông này.
"Sao lchú là chú nữa rồi? Cô bé lớn lên trông khác hẳn lúc trước nhỉ!?" Trịnh Trí Thành theo thói quen xoa đầu Đồng Đồng.
Triệu Tú Chi thấy chồng mình thân thiết với cô gái này thì cả người như dính chặt vào Trịnh Trí Thành.
"Đây là anh họ cũng là bạn thân của tôi." Tuấn Khải trầm giọng nói bên tai của Đồng Đồng.
"Nếu chị là bạn gái của anh Trí Thành thì tốt quá, vài hôm nữa rảnh tôi sẽ gửi váy của cô đến trả. Cũng hy vọng cô gửi lại cho tôi đồ trong hộp lúc trước." Sau khi nghe Tuấn Khải nói thì Đồng Đồng thoải mái hơn, cô không cần xin cách liên lạc nữa trực tiếp gửi đến chỗ bác sĩ Trịnh là được rồi.
"Tôi là vợ của anh ấy." Triệu Tú Chi nghe Đồng Đồng nói thì lập tức đánh dấu chủ quyền.
"Được rồi Đồng Đồng, khi nào thuận tiện em gọi điện thoại để tôi tới lấy là được." Trịnh Trí Thành hơi nhíu mày vì hành động của Triệu Tú Chi.
"Vậy tốt quá, hôm nay em có việc rồi nên xin phép đi trước ạ. Chào anh chị." Đồng Đồng thấy sắc mặt Tuấn Khải không tốt thì nghĩ chắc anh và bác sĩ Trịnh có bất hòa, tốt nhất là cô nên nhanh chóng rời đi.
Trí Thành thấy Đồng Đồng lên xe mà tài xế lại rất giống tài xế của nhà cô mình nên anh hơi nghi ngờ về mối quan hệ của Đồng Đồng với nhà họ Phương. Triệu Tú Chi thấy chồng mình nhìn theo Đồng Đồng thì khó chịu kéo tay anh đi nhanh ra xe.
Suốt cả đường đi Tuấn Khải đều bày ra khuôn mặt đen thui, hai đầu chân mày nhíu chặt đến mức sắp dính vào nhau. Mặc kệ Đồng Đồng hỏi gì anh đều không trả lời làm cho Đồng Đồng bực mình nên bỏ mặc anh, cô chỉ lo nói chuyện với Lạc Lạc.
--- ------ ---
"Ông xã, cô gái lúc nãy là người quen của anh sao?" Triệu Tú Chi vừa soi gương sửa sang lại tóc vừa hỏi Trí Thành đang lái xe.
"Ừ."
"Nhìn hai người có vẻ rất thân thiết." Triệu Tú Chi tiếp tục hỏi.
"Ừ." Trí Thành vẫn tập trung lái xe.
"Có chuyện gì vậy anh?" Triệu Tú Chi định tiếp tục hỏi Trí Thành nhưng đột nhiên có điện thoại.
"Tú Chi, thằng Kiệt được bà nội nó đón đi rồi đó."
"Đón đi? Tại sao anh lại để họ đưa nó đi?" Triệu Tú Chi hạ giọng xuống thật nhỏ.
"Mày mấy tháng rồi không gửi tiền sinh hoạt về, người nhà nội nó đưa tiền yêu cầu tao đưa nó cho họ nên tao đưa thôi. Nhưng tao thấy có lẽ mày bỏ lỡ một núi tiền rồi, nhìn bà nội của thằng Kiệt có vẻ giàu có lắm."
"Giàu có, buồn cười thật đấy anh. Nếu nhà họ giàu có thì đã không để con trai mình ở ngoài chịu cực khổ tới nhà cũng phải đi thuê." Triệu Tú Chi cười mỉa mai, lợi dụng lúc Trịnh Trí Thành vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ nên cô ta mới nói chuyện không nể nang như vậy.
Sở dĩ Triệu Tú Chi xem thường Tuấn Khải nhất quyết đòi ly hôn cho dù đang mang thai vì cái mà Triệu Tú Chi thấy chính là một Phương Tuấn Khải không có gì cả: không nhà, không xe, không tài sản. Do tính cách không chịu thua ai nên Triệu Tú Chi quyết tâm phải đá người chồng " ba không " này đi sau đó tìm một người đàn ông " ba có " để mà gả bất chấp sự phản đối của cả nhà bên chồng, bất chấp bỏ rơi đứa con vừa ra đời của mình. Chỉ vì danh lợi như phù du mà Triệu Tú Chi từ một cô gái đơn thuần dần dần biến bản thân trở thành một người phụ nữ không từ bất cứ giá nào để đoạt được thứ mà mình mong muốn.
"Cô gọi tôi sao?" Triệu Tú Chi ngạc nhiên nhìn Đồng Đồng hỏi.
"Đúng là cô rồi." Đồng Đồng mừng rỡ nói.
"Chuyện là thế này, khoảng hai tháng trước tôi và cô có va vào nhau ở sân bay, lúc đó chúng ta có cầm nhầm đồ của đối phương nên giờ tôi muốn trả lại cho cô." Thấy hai người trước mặt lộ vẻ khó hiểu nên Đồng Đồng mới giải thích.
"À, chiếc váy của tôi." Triệu Tú Chi biểu hiện như chợt nhớ ra nhưng thực tế là đang đánh giá Đồng Đồng.
Đồng Đồng mặc quần áo bình thường không phải hàng hiệu, trang điểm cũng qua loa nhìn sơ qua thì giống như là một cô gái văn phòng bình thường nên Triệu Tú Chi hơi có chút không muốn tiếp xúc với Đồng Đồng.
"Cô bé không nhớ tôi sao?" Lúc này người đàn ông đi bên cạnh Triệu Tú Chi mới đột nhiên lên tiếng.
"Chú bác sĩ!" Đồng Đồng nheo mắt nhìn một lúc mới nhớ ra người đàn ông này.
"Sao lchú là chú nữa rồi? Cô bé lớn lên trông khác hẳn lúc trước nhỉ!?" Trịnh Trí Thành theo thói quen xoa đầu Đồng Đồng.
Triệu Tú Chi thấy chồng mình thân thiết với cô gái này thì cả người như dính chặt vào Trịnh Trí Thành.
"Đây là anh họ cũng là bạn thân của tôi." Tuấn Khải trầm giọng nói bên tai của Đồng Đồng.
"Nếu chị là bạn gái của anh Trí Thành thì tốt quá, vài hôm nữa rảnh tôi sẽ gửi váy của cô đến trả. Cũng hy vọng cô gửi lại cho tôi đồ trong hộp lúc trước." Sau khi nghe Tuấn Khải nói thì Đồng Đồng thoải mái hơn, cô không cần xin cách liên lạc nữa trực tiếp gửi đến chỗ bác sĩ Trịnh là được rồi.
"Tôi là vợ của anh ấy." Triệu Tú Chi nghe Đồng Đồng nói thì lập tức đánh dấu chủ quyền.
"Được rồi Đồng Đồng, khi nào thuận tiện em gọi điện thoại để tôi tới lấy là được." Trịnh Trí Thành hơi nhíu mày vì hành động của Triệu Tú Chi.
"Vậy tốt quá, hôm nay em có việc rồi nên xin phép đi trước ạ. Chào anh chị." Đồng Đồng thấy sắc mặt Tuấn Khải không tốt thì nghĩ chắc anh và bác sĩ Trịnh có bất hòa, tốt nhất là cô nên nhanh chóng rời đi.
Trí Thành thấy Đồng Đồng lên xe mà tài xế lại rất giống tài xế của nhà cô mình nên anh hơi nghi ngờ về mối quan hệ của Đồng Đồng với nhà họ Phương. Triệu Tú Chi thấy chồng mình nhìn theo Đồng Đồng thì khó chịu kéo tay anh đi nhanh ra xe.
Suốt cả đường đi Tuấn Khải đều bày ra khuôn mặt đen thui, hai đầu chân mày nhíu chặt đến mức sắp dính vào nhau. Mặc kệ Đồng Đồng hỏi gì anh đều không trả lời làm cho Đồng Đồng bực mình nên bỏ mặc anh, cô chỉ lo nói chuyện với Lạc Lạc.
--- ------ ---
"Ông xã, cô gái lúc nãy là người quen của anh sao?" Triệu Tú Chi vừa soi gương sửa sang lại tóc vừa hỏi Trí Thành đang lái xe.
"Ừ."
"Nhìn hai người có vẻ rất thân thiết." Triệu Tú Chi tiếp tục hỏi.
"Ừ." Trí Thành vẫn tập trung lái xe.
"Có chuyện gì vậy anh?" Triệu Tú Chi định tiếp tục hỏi Trí Thành nhưng đột nhiên có điện thoại.
"Tú Chi, thằng Kiệt được bà nội nó đón đi rồi đó."
"Đón đi? Tại sao anh lại để họ đưa nó đi?" Triệu Tú Chi hạ giọng xuống thật nhỏ.
"Mày mấy tháng rồi không gửi tiền sinh hoạt về, người nhà nội nó đưa tiền yêu cầu tao đưa nó cho họ nên tao đưa thôi. Nhưng tao thấy có lẽ mày bỏ lỡ một núi tiền rồi, nhìn bà nội của thằng Kiệt có vẻ giàu có lắm."
"Giàu có, buồn cười thật đấy anh. Nếu nhà họ giàu có thì đã không để con trai mình ở ngoài chịu cực khổ tới nhà cũng phải đi thuê." Triệu Tú Chi cười mỉa mai, lợi dụng lúc Trịnh Trí Thành vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ nên cô ta mới nói chuyện không nể nang như vậy.
Sở dĩ Triệu Tú Chi xem thường Tuấn Khải nhất quyết đòi ly hôn cho dù đang mang thai vì cái mà Triệu Tú Chi thấy chính là một Phương Tuấn Khải không có gì cả: không nhà, không xe, không tài sản. Do tính cách không chịu thua ai nên Triệu Tú Chi quyết tâm phải đá người chồng " ba không " này đi sau đó tìm một người đàn ông " ba có " để mà gả bất chấp sự phản đối của cả nhà bên chồng, bất chấp bỏ rơi đứa con vừa ra đời của mình. Chỉ vì danh lợi như phù du mà Triệu Tú Chi từ một cô gái đơn thuần dần dần biến bản thân trở thành một người phụ nữ không từ bất cứ giá nào để đoạt được thứ mà mình mong muốn.