Cho dù những hiện tượng bất thường trời mưa đỏ, mặt trời mọc đằng tây, thiên cẩu ăn mặt trăng… cùng xuất hiện cùng một lúc cũng không thể khiến người ta chấn động như tình cảnh diễn ra trước mặt lúc này.
Nhị thiếu gia vác nhị thiếu phu nhân về rồi!
Chính xác là vậy, dù cô nương được vác trên vai trông người thon thả nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú không giống với Hình Hoan mà người nhà họ Triệu còn nhớ. Nhưng điệu bộ cúi gằm mặt, không phản kháng, không cựa quậy, vâng vâng dạ dạ cũng đủ để họ nhanh chóng nhận ra đó là nàng. Lẽ nào nhị thiếu phu nhân mất tích mấy hôm nay không phải là đi vụng trộm mà là đến cửa hàng tạo hình nổi tiếng nhất chốn kinh thành?
Chuyện khiến người ta không thể ngờ tới còn ở phía sau.
Nhị thiếu gia bước nhanh không ngừng nghỉ xông thẳng vào phòng, đóng cửa chốt khóa, vội vã đẩy nhị thiếu phu nhân lên giường, chàng bực bội xé toang bộ trang phục bó sát, bĩu môi, ánh mắt như đóng đinh lên người nhị thiếu phu nhân đang run bần bật co quắp trên giường, màu sắc ánh mắt ấy phát ra giống như muốn lột sạch quần áo trên người con gái ra.
Trên thực tế thì đúng là như vậy, chàng mất hết kiên nhẫn rít lên qua khóe miệng: “Cởi bộ đồ hở hang, không ra thể thống gì kia ra!”
“Úi!” Đám người hầu chen nhau bên ngoài hít thở thật sâu vào trong.
“Ơ…Đừng như vậy, bao nhiêu người nhìn thấy kia, thiếp xấu hổ lắm.” Hình Hoan chìa cánh tay yếu đuối với lấy cái chăn, quấn chặt lấy thân mình. Nàng giương đôi mắt như vô tội, tay chỉ về đám người đen ngòm bên cửa sổ.
Vĩnh An nhìn về phía nàng chỉ, hít thật sâu, cố giữ bình tĩnh, bước nhanh đến bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào từng khuôn mặt đang cứng lưỡi trơ mắt nhưng lại vô cùng háo hức, “Chán sống rồi hả? Cút hết cho ta!”
Rào rào, đám người tản ra, chỉ còn sót lại một tên nô gia phản ứng chậm chạp chưa kịp lẩn đi.
“Ngươi muốn bị viết thư từ hôn hả?” Vĩnh An trừng mắt nhìn hắn, tay chuẩn bị đóng cửa sổ lại.
“…” Nhị thiếu gia, ngài có cần phải đi soi gương lại không, chuyện đã đến mức này, giống điệu bộ dám viết thư từ hôn lắm sao? Tên nô gia cứng lưỡi, không dám nói những điều mình nghĩ trong lòng ra, đành cười ngô nghê. “Nhị thiếu gia, nô tài, nô tài chỉ muốn biết hôm nay ngài có muốn ăn bánh sủi cảo không? Hì hì.”
“Ăn em gái mi ý!” Chính là hắn, chính hắn là tên khốn nạn hôm đó đã rủa chàng biến thành mắt gà chọi.
“Vậy ngài cứ tiếp tục, hì hì, tiểu nhân xin cáo lui, tiện thể đóng cửa cho ngài.” Lần này tên nô gia phản ứng rất nhanh, vụt cái đã biến mất. Nhớ tới đứa em gái mới tám tuổi ở quê, hắn rất đau lòng, nghĩ rằng phải viết ngay về nhà một bức thư, để cha mẹ bảo vệ em gái kỹ vào, tránh để bị nhị thiếu gia ăn mất.
Đám người giải tán hết, nhưng cục tức trong lòng Triệu Vĩnh An vẫn chưa hết, nuốt không nổi mà chẳng nhổ ra được, cứ nghẹn ở cổ họng, nó luôn nhắc chàng rằng người con gái trước mắt kia to gan làm quậy, cắm cho chàng cái sừng rõ là chắc chắn! Còn chàng, cứ như một thằng ngốc tin tưởng nàng có cho chăn dê cũng không thể rời xa chàng.
Nỗi tức giận càng lúc càng sôi lên, chàng không nói gì, quay người đi, lôi từ sau tấm che giường một cái hòm trúc, vứt mạnh xuống trước mặt Hình Hoan.
“Thứ gì vậy?” Hình Hoan lui người lại phía sau. Thấy chàng không trả lời, nàng rướn người lên, lấy ra trong hòm hàng tập thư.
Trên mỗi phong bao đều ghi hai chữ “Từ hôn”
Số lượng quá nhiều, khiến nàng nhìn mà ngao ngán. Không hiểu nổi chàng hận nàng bao nhiêu, ghét nàng thế nào, mà ngày đêm viết nhiều thư từ hôn như thế này?
Nàng cắn chặt môi, không nói gì, lặng lẽ lấy những lá thư từ hôn đó ra, xếp lại ngay ngắn. Nàng cứ nghĩ rằng mình đã sớm chai lỳ với những cái này, nhưng… trong tim vẫn thấy chua chat, đắng nghẹn ở cổ họng, đôi mắt ướt khiến Hình Hoan hiểu rằng bản thân không kiên cường như mình vẫn tưởng.
“Đợi một lát!” Chàng liếc mắt sang, nhìn cái bóng dáng ở trên giường, trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng của nàng như đâm mạnh vào trái tim chàng. Nhưng khi nhìn thấy bờ vai nàng hở lộ ra ngoài, mắt chàng bỗng căng ra.
“Có chuyện gì?” Nàng nhẫn nhịn bỏ qua tâm trạng của mình, dũng cảm ngước lên, chán nản nhìn thẳng mặt chàng.
“Màng thủ cung [1] của nàng đâu?”
[1] Màng trinh của con gái.
“… Từ trước đến nay thiếp chưa từng có.” Nàng lặng người đi, người đàn ông danh chính ngôn thuận sớm tối cùng nàng trong suốt hai năm trời, trước ngày hôm nay liệu đã từng liếc mắt để ý đến nàng một lần nào chưa?
“Hiểu Nhàn nói người con gái nào cũng có, sao nàng lại chưa từng có bao giờ?” Rõ ràng là Vĩnh An đã hiểu nhầm ý nàng, chàng nghĩ ngay từ đầu mình cưới phải đồ cũ!
“Mẹ thiếp chưa bao giờ đánh dấu cho thiếp!” Ánh mắt đó là gì nhỉ? Trước khi quen chàng ngày ngày nàng làm bạn với lũ dê, lẽ nào chăn dê cũng bị mất trinh tiết? Lời lẽ đay nghiệt, ánh mắt hà khắc, khiến nàng dường như mất kiểm soát, bực dọc đáp lại, tại sao thứ Quản Hiểu Nhàn có nàng cũng phải có. Trò chơi của người phú quý ấy nàng không chơi nổi!
Nghe vậy, chàng thở nhẹ, đôi lông mày vẫn chau lại, “Vậy nàng có quan hệ như thế nào với cái thằng quyên góp ngớ ngẩn ấy? Buổi tối hôm đó ai đã đưa nàng đi?” So với Nhậm Vạn Ngân thì chàng quan tâm hơn đến kẻ đã đưa nàng đi ngay trước mặt chàng. Dù không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, dù không nghe rõ giọng của đối phương, nhưng Vĩnh An vẫn khẳng định rằng người đó không thể là Nhậm Vạn Ngân.
Người con gái trước mặt ngồi quay lưng về phía chàng, chàng không nhìn được nét mặt nàng nhưng vẫn cảm thấy rõ rằng cả thân hình nàng như cứng lại.
Hình Hoan mím chặt môi, tức giận vò xé đống thư từ hôn trong tay. Tên quan phóng hỏa đốt lửa dựa vào cái gì mà dám chất vấn một thảo dân thắp đèn như nàng? Chàng còn muốn nghe câu trả lời như thế nào? Hay tốt nhất nàng cứ từ từ nhận hết cả bảy tội nhà Phật, để chàng có đầy đủ lý do đuổi nàng đi, để chàng cưới nàng Hiểu Nhàn muội muội có dấu ấn hổ phách chết tiệt về làm vợ?
Vậy thì được, để nàng cho chàng toại nguyện! Dù sao cuộc hôn nhân không bình đẳng này khiến nàng quá mệt mỏi rồi, chàng sống cũng mệt rồi!
Nghĩ vậy, Hình Hoan mở tung chiếc hòm trúc ra, hai bàn tay nắm chặt, chân quỳ xuống, người thẳng lên, “Gian phu, đều là gian phu cả! Một người, hai người… tất cả đàn ông đều có liên quan đến thiếp! Lườm cái gì mà lườm, không ưng sao? Chàng có tư cách gì mà không ưng, thư từ hôn chàng viết cho thiếp đã đủ để từ thiếp đến kiếp sau, sau, sau, sau, sau nữa rồi. Thế nào gọi là “từ hôn đến kiếp sau, sau, sau, sau nữa” chàng có hiểu không? Có nghĩa là dù thiếp có chết đi, đầu thai, đầu thai lần nữa, rồi lại đầu thai, dù đầu thai mấy kiếp nữa cũng không cần phải hầu hạ chàng, gọi chàng là “tướng công” nữa…Hu!
Những lời bức xúc phát tiết ra ngoài được một nửa thì chợt Hình Hoan thấy eo mình như bị nắm chặt, khiến nàng phải rướn thẳng người ra, cố ngửa lên, cảm giác bị đè nén chợt ập tới khiến ngực nàng như tắc thở, một tiếng rên khẽ mềm mại đối nghịch hoàn toàn với những lời trước đó len ra từ kẽ họng. Khi nàng còn đang chưa kịp nói tiếp thì có cái gì đó mềm mịn đè lên môi nàng.
Theo bản năng nàng muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng không kịp, những ngón tay nóng bỏng giữ chặt cằm dưới của nàng, khiến nàng không còn đường nào chạy thoát! Nàng bị đau, bất giác há miệng ra.
Không có gì cản trở, cái lưỡi ấm mềm của chàng chui vào không kiêng dè, quấy đảo liên tục, kèm theo đó là tiếng rên nhẹ phát ra từ khoang mũi chàng làm kích động mạnh đến mạch suy nghĩ của nàng. Hình Hoan như bị điểm huyệt, không biết phản kháng thế nào, càng không biết phải đáp lại ra sao, trong đầu lý trí bị hút chân không, nàng cứng đơ người ở đó.
Mãi đến khi, đống thư từ hôn bị chàng vung tay văng tung tóe xuống đất, Hình Hoan mới chợt định thần lại, “Buông ra…”
Nàng chống tay lên ngực chàng, cố tạo khoảng cách giữa hai người. Chàng thì không hề bị tác động, hai mắt nhắm lại, tạm thời buông tha cho đôi môi nàng, nhưng lại cắn vào vành tai nàng như muốn trừng phạt, kèm theo là hành động liếm nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện, rồi tiếng mệnh lệnh như xuyên vào tai nàng, “Gọi tướng công!”
“…” Hàm răng trên nàng cắn chặt lấy môi dưới, trợn to hai mắt, ngoan cố không chịu mở miệng.
“Ta thu lại hết những thư từ hôn ban nãy, nghe lời ta, gọi tướng công đi!” Chàng nhắm mắt nhẹ nhàng nịnh, đầu lưỡi lướt nhẹ qua cổ nàng, cảm nhận sự run rẩy của nàng. Phản xạ cứng nhắc chỉ có với người tiếp xúc da thịt lần đầu của nàng ít nhiều bào mòn đi cục tức trong chàng.
“Thiếp không phải là đồ chơi của chàng!” Lúc bức bội thì dọa nàng thư từ hôn, khi có mục đích khác thì lũ lượt thu lại. Chàng định coi nàng là cái gì? Là con rối, không có tim không có phổi sao? Thu lại, ha, vậy những cái nhìn khinh miệt, ngược đãi và những nỗi ghen ghét nàng trước kia đâu rồi, cũng có thể thu hồi lại như thu hồi từng lá thư từ hôn sao?
“Ta biết, không có đồ chơi nào mà lại không nghe lời như thế này!” Nói xong, chàng lại một lần nữa ngậm chặt môi nàng, so với lúc nãy, càng rõ ý muốn xâm chiếm hơn.
Những ngón tay mềm của chàng trượt qua xương đòn của nàng, đến khi Hình Hoan kịp phản ứng lại thì chàng đã thành thục mở hết được cúc trên áo nàng.
Nàng kêu lên một tiếng kinh hãi, muốn vớ lấy cái chăn che lấp cơ thể.
Nhưng cánh tay nhanh chóng bị chàng gạt xuống, chàng nheo mắt, lặng lẽ tận hưởng cảnh tưởng đẹp đẽ trước mắt, rồi bỗng chàng hỏi như lời cảnh cáo: “Đã cho ai nhìn thế này chưa?”
“…” Nàng cắn môi nghiêng đầu, không thèm trả lời.
“Hình Hoan, ngừng chiến có được không? Đã đấu hai năm rồi, nàng không mệt sao?” Thấy vậy, chàng thở một hơi dài, giọng nghe mềm mại, có ý muốn thỏa hiệp.
Nhưng chính Vĩnh An cũng hiểu rằng, những lời nói ấy không có sức thuyết phục. Nói rằng cả hai đã đấu với nhau hai năm thà nói là chàng đã lãng phí tròn hai năm thì đúng hơn. Lúc nào cũng nhìn nàng với ánh mắt bất mãn, soi mói, nàng làm gì cũng cảm thấy không thuận mắt, chỉ vì ngay từ đầu cuộc hôn nhân này không theo ý chàng, giày vò nàng dường như là cách khiến chàng thoải mái hơn.
Chàng muốn nàng hiểu rằng dù nàng có mẫu thân che chở cũng không bao giờ có thể đi vào trái tim chàng.
Chính nàng đã khuấy động cuộc đời của chàng, hủy hoại hy vọng về nương tử tương lai của chàng, thậm chí… vô duyên vô cớ đeo gông cho chàng, làm hỏng chuyện lớn của chàng.
Nhưng mấy ngày hôm nay, không có nàng ở bên, chàng dần nhận ra rằng hóa ra bị bám riết cũng có thể trở thành một thói quen.
“Được.” Nàng mở to mắt nhìn chàng hồi lâu, bỗng thay đổi quyết tâm vừa nãy, đồng ý.
Sự chuyển đổi này ít nhiều khiến Vĩnh An không kịp trở tay, chàng cứ tưởng tiếp sau đó lại phải cố lên gân lên cốt để ép nàng đồng ý.
Nhưng niềm vui sướng không giữ được lâu, rất nhanh, nàng tiếp tục nói: “Hãy bảo cô nương bộ khoái thả Nhậm Vạn Ngân ra, hắn vô tội.” Nói thẳng ra, hắn đã bị nàng và đại sư lừa thê thảm lắm rồi, còn gặp phải nạn tù tội, nàng cũng là người có lương tâm.
“Đừng có được đằng chân lên đằng đầu! Nàng còn có tư cách đưa ra điều kiện nữa sao!” Câu nói của nàng lại thổi bùng lên sự tức giận trong chàng.
Chàng đứng thẳng dậy, bực mình vung tay nàng ra, tạo khoảng cách bất thường giữa hai người, lạnh lùng lườm nàng. Chàng nghi ngờ vừa rồi mình bị trúng tà! Sao lại bị nàng ta lôi cuốn!? Nàng ta là người không biết tốt xấu, không nên dành cho cái gì cả, hãy cứ giống như trước kia cố gắng mà đuổi nàng ta ra khỏi cuộc sống, không đuổi được thì coi như sống mà không có không khí.
Đóng sầm cánh cửa phía sau, Triệu Vĩnh An vẫn chưa thể nuốt được cục tức trong họng, mãi đến khi một ai đó không sợ chết tự mình đâm đầu vào mũi súng.
“Ý, nhị thiếu gia, nhanh vậy đã xong rồi sao?” Thảo nào nhị thiếu phu nhân vẫn hầm canh thận dê trắng cho nhị thiếu gia ăn, nhưng, thời gian thế này có vẻ ngắn quá.”
“Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Ánh mắt nghi ngờ kia muốn cái gì?
“Ấy, chẳng phải nô tài hứa sẽ canh cửa cho nhị thiếu gia sao? Nhị thiếu gia, nô tài canh rất giỏi, hay ngài cứ vào tiếp tục…”
“Không – cần – nữa! Nhìn cô ta, ta không thèm muốn!” Để lời nói của mình tăng thêm tính đáng cậy, chàng quay lưng bước nhanh đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, bất giác chàng dừng lại, “Tên nô gia kia… canh chặt vào cho ta, nếu nhị thiếu phu nhân còn mất tích lần nữa, thì các ngươi phải lấy mạng ra mà đền!”
“Vâng, vâng, vâng.” Nô gia mỉm cười nhận lệnh, tự dưng thấy cổ lành lạnh, cảm giác như đao đã treo sẵn ở đó.
Triệu Vĩnh An đi được vài bước, bỗng lại dừng lại, “Còn nữa, không cần biết các ngươi dùng cách nào, tóm lại phải nhanh chóng điều tra cho ta cô ta đã làm những gì, ngoài tên thương nhân ngu dốt kia, phải liệt kê đầy đủ cho ta danh sách tất cả những sinh vật giống đực đã lại gần cô ta!”
“Vâng, vâng, vâng!”
Nhị thiếu gia lại đi. Nô gia khẽ ngẩng đầu nhìn trộm, trong lòng thầm đếm, “Một, hai, ba”. Quả nhiên, khi hắn đếm thầm đến “ba”, nhị thiếu gia của hắn lại dừng lại. Lần này, trông bộ dạng của chàng ta rất ngượng ngùng, bối rối.
Ấp úng một lúc lâu, chàng mới miễn cưỡng nói một câu, “Chuẩn bị xe ngựa, bảo phu nhân thay xiêm y, theo ta đến nha môn.”
Ở đâu có người ở là ở đó có giang hồ, trong giang hồ thì có phân tranh, thù hận, có chém giết và có rất nhiều nam thanh nữ tú không cần làm gì cũng có đủ cơm no áo ấm. Hành tung của họ khác thường, võ công cái thế, vậy nên đi đến đâu họ cũng được người đời ngưỡng mộ.
Nghe bách tính vẫn nói vậy, Hình Hoan cũng cho là như vậy.
Nhưng, ý nghĩ ấy bắt đầu sụp đổ từ khi nàng làm dâu.
Hình Hoan là ai?
Nàng có gia thế thanh bạch, kiếm sống bằng nghề chăn nuôi gia súc tại một thôn nhỏ heo hút.
Khi vừa tròn mười sáu, trước sự chứng kiến của ông trưởng thôn cùng hơn bốn mươi lăm hộ gia đình toàn thôn, nàng như được hời một vụ lớn và được mệnh danh là “nhân vật đáng ghen tỵ nhất trong năm”. Lý do là bởi nàng được gả cho thiếu gia Triệu Vĩnh An – nhị thiếu gia của Triệu gia trang, sơn trang cung cấp vũ khí lớn nhất trong giang hồ.
Dù cuộc hôn nhân này như một trò giả dối, nhưng nàng kiên quyết không chịu giãi bày.
Dù ngày nào nhị thiếu gia cũng chỉ suy nghĩ duy nhất một việc là làm thế nào để đuổi nàng đi, cứ vài hôm lại nhét vào tay nàng lá thư từ hôn. Nếu tính hết những lá từ hôn nàng nhận được trong hai năm nay thì cũng sắp đựng đầy một cái hòm gỗ để dưới gầm giường rồi.
Nhưng cũng phải nói mẹ chồng đối xử với nàng rất tốt, bà không hề trách cứ nàng không hầu hạ tướng công chu đáo, lần nào nói chuyện với nàng cũng đều rất hòa nhã, vui vẻ, thậm chí còn có ý tín nhiệm, cũng như lần này…
“Hình Hoan à, đại hội võ lâm lần thứ sắp được tổ chức rồi!”
“Nhanh vậy sao ạ?” Nàng chưa từng nghe lần thứ nhất đến lần thứ tổ chức từ bao giờ, thế mà nay đã đến lần thứ , nhanh chóng mặt.
“Thưa mẫu thân, con xin hỏi, tổ chức tại đâu vậy ạ?”
“Kinh thành con ạ!”
Kinh thành! Đôi mắt Hình Hoan bỗng sáng lên, “Mẫu thân, nô gia có thể mạn phép đến đó một lần được không ạ?”
“Được chứ, Triệu gia trang chúng ta là võ lâm thế gia, con là nhị thiếu phu nhân của nhà này, làm sao có thể vắng mặt được? Thiên hạ cũng đều nói rằng con dịu dàng, khiêm tốn, biết chăm lo cho gia đình, cử chỉ chừng mực, xứng là tấm gương cho nữ nhi trong giang hồ, vậy nên đã nhất trí bầu con làm đại biểu phụ nữ của võ lâm tham dự vào buổi đại hội lần này.”
“Mẫu thân, con sẽ cố gắng nhân cơ hội này chăm chỉ học tập các bậc tiền bối để trở thành thanh niên ưu tú trong giang hồ, kiên trì rèn luyện, đoàn kết tương thân, cống hiến cho người dân. Con quyết chí trung với giang hồ, trung với sơn trang, yêu ghét phân minh, không quên gốc tích!” Hình Hoan nghiêm nghị tuyên thệ.
“Hình Hoan, những điều đó chẳng liên quan gì đến con đâu. Ta sắp xếp vậy là để con đi cùng với Vĩnh An. Đường đi xa xôi, nhân cơ hội này hai con bồi dưỡng tình cảm, cố gắng khi trở về trong bụng con đã có một tiểu thiếu gia. Cái chức thanh niên ưu tú trong giang hồ thì để nhường cho người khác, con hiểu chứ?”
Đường dài xa xôi, bồi dưỡng tình cảm ư? Hình Hoan chẳng cảm nhận được điều đó, nàng chỉ biết suốt dọc đường đi, Vĩnh An thì an nhàn ngồi trên lưng ngựa còn nàng bước từng bước bám sát theo sau, nói một cách mỹ miều thì là “để tiết kiệm chi tiêu”. Thực tế là nàng đã đi mòn không biết bao nhiêu đôi hài, bạc để mua hài cũng đủ để mua một con ngựa tốt.
Mà thực ra, dù không mua ngựa cho nàng thì nàng và phu quân cũng có thể cùng cưỡi trên một con ngựa, vì trông nàng cũng đâu đến mức quá to béo.
Nhưng nào được như vậy, trên đường đi Triệu Vĩnh An ngoài việc nhét cho nàng thêm mười tám lá thư từ hôn, chàng chẳng thèm có bất cứ giao tiếp gì với nàng.
Cuối cùng thì cũng đã đến kinh thành, “Võ lâm Quần Anh lầu” đã hiện ra trước mắt, nhưng tướng công của nàng vẫn không quên giội cho nàng một gáo nước lạnh, “Từ giờ trở đi, không được phép nói cho ai biết mối quan hệ của hai ta.”
“Vâng, thưa tướng công!” Nàng vẫn giữ thái độ đoan trang, răm rắp nghe lời, “Xin thưa tướng công, vậy thiếp phải tự giới thiệu mình thế nào? Chắc không thể nói rằng thiếp chỉ là kẻ qua đường, hiếu kỳ với đại hội nên đến tham quan chứ?”
“Cứ nói là a hoàn của Triệu gia trang.” Triệu Vĩnh An đáp ngay không chút do dự.
Rõ ràng là anh ta đã chuẩn bị sẵn cho nàng thân phận ấy và đắc ý nghĩ rằng tất cả đều rất cẩn mật, chặt chẽ.
“Vâng!” Nàng cúi gầm mặt, rầu rĩ trả lời. “Vậy xin hỏi tướng công…”
“Cũng không được phép nói “xin hỏi tướng công”. Từ nay trở đi gọi ta là “nhị thiếu gia”, đã nhớ chưa?” Vừa nói Triệu Vĩnh An vừa lướt nhìn người phụ nữ đi ngay sau mình bằng con mắt chán ghét.
“Nhớ rõ rồi ạ!” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, miệng vẫn cười nụ cười gượng gạo. Đó là nụ cười đau đớn khó mà diễn tả bằng lời. Thật buồn cười, ở trước mặt người cùng mình bách niên giai lão, thật không ngờ nàng chỉ có thể an phận đóng vai một kẻ a hoàn.
“Còn nữa, nàng hãy ra ở lầu khác, ta sẽ ở trong Quần Anh lầu. Nếu ai có hỏi thì bảo rằng ta sắp xếp như vậy để nàng dễ bề chăm sóc cho người trong giang hồ. Nếu họ có nhu cầu gì thì nàng tự quyết xem có nên giúp không, đừng đến làm phiền ta, biết chưa?” Vĩnh An nôn nóng đưa ra sự sắp xếp của mình, quyết không để mẫu thân đạt được ý nguyện.
Định tạo cơ hội để hai đứa bồi dưỡng tình cảm ư? Còn lâu ta mới chịu.
“Vâng…” Dù yêu cầu của chàng ta có quá đáng đến đâu, Hình Hoan biết rằng mình không có cơ hội để phản bác.
“Còn nữa…”
“Còn nữa ư?” Tướng công, không cần phải cặn kẽ như vậy chứ? Thân phận của nàng giờ đã thấp sát đất rồi, chàng còn muốn thế nào nữa?
“Nàng có thể đi thay đồ khác không?”
“Không cần, không cần ạ, chỉ cần tướng công ăn mặc chỉnh tề, thiếp xấu xí một chút cũng không sao”.
Nàng mỉm cười, giọng nói nhu mì êm tai.
Ngay chính Triệu Vĩnh An cũng phải thừa nhận rằng đó là giọng nói như rót vào tâm khảm người nghe. Nếu như nhắm mắt mà lắng nghe giọng nàng, chắc chắn sẽ tưởng tượng ra không biết bao nhiêu những khung cảnh đẹp đẽ, mỹ miều. Nhớ lại chuyện hai năm về trước, khi bị ép bái đường, chàng đã bị chính chất giọng làm rung động lòng người phát ra từ tấm khăn trùm mặt ấy lừa gạt. Từ đó, sai một ly, đi một dặm.
Người ta nói, Triệu gia có nàng dâu họ Hình dịu dàng, lễ phép, ai nấy đều ngưỡng mộ vì chàng đã cưới được một nàng dâu hiền. Nhưng chỉ Triệu Vĩnh An mới biết vị đắng của cuộc hôn nhân này. Đúng là nàng ăn nói rất đúng mực, nhưng cách nàng ăn mặc thì…
Áo bông nền đỏ hoa phối với chiếc quần bông cùng màu trông quê mùa, từ đầu đến chân bao bọc kín mít, dường như nàng không hề biết đến khái niệm chú ý tiểu tiết của nữ nhi trong giang hồ. Cúc trước ngực nàng rõ ràng không thể đóng vào được nhưng nàng cứ nhất quyết đóng vào. Cái quần thì quá nhỏ, vậy mà nàng còn chọn một chiếc dây đai quần màu xanh lá mạ buộc chặt lại, nó khiến cơ thể nàng cứng đơ thành từng khúc, tựa như bất cứ lúc nào các thớ thịt mỡ cũng có thể nhảy ra ngoài vì không chịu nổi sự gò bó. Chàng còn nhớ rất rõ, hai năm trước trông nàng còn khá thon nhỏ, phục trang rất tinh tế.
Vậy mà giờ đây, hai bím tóc đuôi sam thô kệch cuộn tròn dưới hai bên tai. Đáng nhẽ nàng có một mái tóc suôn mềm nhưng chàng không hiểu nổi sao chúng lại lởm chởm đến thế. Nàng thấy vậy cũng chẳng buồn để tâm, mặc kệ cho nó tự nhiên tung bay, toát lên vẻ nhà quê một cục.
Mẫu thân chàng từng nói, người con sẽ cưới mặt mũi đẹp như tranh vẽ, gặp là con sẽ thích ngay, con sẽ vô cùng khâm phục con mắt tinh tường của mẫu thân.
Nhưng giờ đây, chàng chỉ muốn hỏi: “Nàng là bức kiệt tác của gã họa sĩ mù điên nào vậy?”
“Ấy, tướng công, sao chàng nói giống hệt như mẫu thân của thiếp vậy?”
“Vậy sao? Xem ra ta và nhạc mẫu đại nhân cũng có tiếng nói chung… ai bảo với nàng những điều đó?” May mà Vĩnh An lấy lại được chủ đề đã bị lạc mất. Sau khi nghiến răng nghiến lợi lườm Hình Hoan một lúc lâu, chàng nắm chặt hai nắm đấm, chỉ hận không bóp chết được nàng, đành phải chịu thua hết lần này đến lần khác trước thái độ không bao giờ bực tức của nàng.
“Ta thu hồi một lá từ hôn, nàng đi thay ngay một bộ xiêm y khác có được không? Béo… không, trông tròn trịa một chút ta có thể chấp nhận được, chỉ xin nàng biết che đậy điểm xấu một chút, đừng để họ Triệu chúng ta bị mất mặt.”
“Thiếp có béo đâu, mẫu thân còn thường nói thiếp phải ăn nhiều vào để sau này dễ bề sinh nở.”
“Trong kế hoạch của ta không có khâu cùng nàng sinh nở.”
“Ồ, tướng… à không, nhị thiếu gia nếu không sinh được thì hai ta cũng không cần phải sinh, thế giới riêng của hai người cũng rất tốt mà.”
Á, đừng nghĩ rằng kích tướng pháp có thể khiến chàng lo lắng, chỉ đủ để Triệu Vĩnh An có một nụ cười nhạt, “Thế là chúng ta đã có điểm chung rồi đấy, đại hội vớ vẩn gì cơ chứ, ta không có thời gian, nàng tự đi tham gia, cố gắng phát huy nghi gia nghi thế của nàng.”
“Nhưng thưa nhị thiếu gia, nghi gia nghi thế là gì?” Bốn chữ ấy với nàng thật quá khó hiểu.
“Chỉ hợp ngồi trong xó nhà, giấu trong xó bếp, không được gặp người ngoài.”
“…”
Tướng công nhà nàng… ồ, giờ phải gọi là nhị thiếu gia. Tóm lại, nhị thiếu gia đã bỏ nàng lại, phất tay áo đi luôn, những hỉ nộ vô thường của chàng được tái hiện một cách vô cùng sinh động.
Hình Hoan không hiểu, nếu chàng đã không muốn gặp nàng như thế tại sao lại đồng ý với mẫu thân cùng nàng lên kinh thành?
Hay chàng muốn có càng nhiều cơ hội để làm nhục nàng, để nàng nhận thức rõ hơn rằng nàng không được yêu quý đến mức nào?
Song có lẽ không hẳn vậy, Vĩnh An là người thẳng thắn, bộc trực, chàng sẽ không lao tâm khổ tứ như vậy chỉ để khiến nàng buồn.
Hay hoặc giả, chàng chỉ khẩu xà tâm phật, chứ thực ra cũng chẳng đến nỗi ghét nàng đến thế?
“Này! Đồ béo, đã tròn như vậy thì đừng có đứng bịt lối đi như thế chứ, tránh đường cho người ta đi!”
“Ồ, vâng!” Tiếng mắng gắt làm thức tỉnh Hình Hoan. Nàng thu ngay nụ cười ngốc không phù hợp thời điểm, vừa nhanh chóng lùi lại tránh đường vừa hiếu kỳ nhìn những nhân vật giang hồ trong Quần Anh lầu mà nàng đã ngưỡng mộ đã lâu.
…
Hình Hoan há hốc miệng, quên không khép lại, trạng thái thảng thốt kinh ngạc đủ để thể hiện ra sự thất vọng của nàng.
Xin hỏi những đại hiệp giang hồ phong thái phi phàm vẫn truyền tụng đang ở đâu vậy?
Ngoài ra, liệu có ai nói với nàng biết rằng những vị ăn mặc xúng xính, ăn ngồi không có dáng vẻ gì kia là ai không?
“Đó đều là những anh tài của võ lâm, các chưởng môn nhân và đại biểu của các phái.” Một ông lão khuôn mặt hiền từ giải thích.
Hình Hoan cười nghệch và chăm chú quan sát, từ nay nàng có nhận thức hoàn toàn mới về từ “giang hồ”.
“Tại hạ là chưởng môn nhân của Mao Sơn.” Vị bô lão tóc bạc tự giới thiệu “Phụ trách việc tiếp đón trong đại hội lần này.”
“Ồ, đa tạ chưởng môn!” Nàng nghiêm trang hành lễ, chí ít đảm bảo lời ăn tiếng nói không làm mất mặt nhà họ Triệu.
“Xin hỏi cô nương là…”
“Tiểu nữ lại đại biểu phụ nữ” .
“Xin hỏi cô nương thuộc môn phái nào?”
“Triệu gia trang!”
Trời ơi, thế này thì thua kém xa quá! “Cô nương… cô nương là nhị thiếu phu nhân của Triệu gia trang?” Trên giang hồ không ai là không biết thiếu gia của nhà họ Triệu phong lưu có tiếng, chỉ cần nhíu đôi lông mày là cũng đủ ngất ngây vô số trái tim của các nữ nhi. Nhìn kỹ lại cô gái quê mùa trước mặt mình, bô lão chỉ than một câu, không gặp thì thôi, đã gặp rồi thì thấy quá ư là không hợp nhau! Nhị thiếu gia đúng là có mắt như mù!
Nhưng Hình Hoan nhớ lại lời cảnh báo của Vĩnh An, vội nhanh chóng phủ nhận, “Không phải, tiểu nữ không phải là nhị thiếu phu nhân. Hiện nhị thiếu phu nhân đang bận, không đích thân ra đáp lễ được nên sai tiểu nô tì ra thay. Nhị thiếu gia cũng dặn các vị có cần gì tiểu nữ sẽ giúp các vị thu xếp.”
Vị bô lão không thèm che giấu tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nếu trước mắt lão là nhị thiếu phu nhân thật thì không biết bao nhiêu thiếu nữ sẽ phát điên mất, “Vậy được, giúp ta mang rượu sang bàn bên kia!”
“…” Bưng rượu? Cái vị bô lão này, nhờ lão để ý một chút tâm trạng của người ta được không chứ? Không thể thừa nhận thân phận thật của mình đã tủi thân lắm rồi, lại còn yêu cầu nàng làm tiểu nhị, liệu có quá đáng lắm không?
Không có cơ hội cho nàng từ chối, khay đựng đầy các hũ rượu đã ở trên tay nàng.
“Này, cái quả bóng kia, đem rượu sang bên này, hết rượu rồi!”
Hình Hoan giả bộ như không nghe thấy, nhìn trái nhìn phải giả bộ như đang rất bận.
Nhưng vị đại gia chưởng môn bên cạnh không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc, nhắc nhở nàng: “Quả bóng, gọi cô kìa!”
Đúng là ức hiếp người ta quá đáng! Dù là người có cư xử chừng mực thế nào cũng phải tức giận.
Hình Hoan bực bội khẽ hừ một tiếng, sải chân bước về phía người vừa lớn tiếng kêu gào đó. Nàng cẩn thận rót rượu và nói: “Thưa đại thúc, liệu có thể đừng gọi tiểu nữ là “quả bóng” không, tiểu nữ có tên là Hình Hoan.”
“Hình Hoan? Cha mẹ cô coi người khác là kẻ ngốc hết sao? Ai chả biết cô là quả bóng sinh ra sau khi tiến hành cái việc hoan hỉ ấy.”
“Đại thúc…”
“Đại thúc cái gì, ta mới mười chín tuổi”.
“Tiểu huynh đệ…”
“Cô là ai mà dám gọi ta tiểu huynh đệ? Có hiểu biết quy tắc của giang hồ không, đã bước vào Quần Anh lầu là phải sắp xếp theo thứ bậc”.
Hình Hoan kín đáo nghiến răng, ánh mắt kiếm tìm bóng dáng của Vĩnh An. Nhưng nàng cũng lại nhớ ra nàng đến đây đơn thương độc mã, không có ai có thể dựa dẫm. Nàng đành cam chịu thu ánh mắt lại, nữ nhi không tìm được chỗ dựa dẫm chỉ có thể tự thân vận động. “Vậy sắp xếp theo thứ bậc, tiểu nữ phải gọi ngài như thế nào?”
“Gọi ta là ông nội xem”.
“…” Cháu nội!
“Bộp…”
Một tiếng động lớn bỗng phát ra từ Quần Anh lầu, nó khiến mọi ánh mắt thoát khỏi khung cảnh nhốn nháo, nhất loạt nhìn về phía phát ra âm thanh đó. Đó là tiếng vỡ của một hũ rượu, thật tiếc cho rượu ngon, mùi thơm của rượu nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.
“Đồ tiểu tử!” Tiếng đổ vỡ vừa dứt, một giọng rất nam tính hơi khàn khàn thét lên như nói hộ những điều trong lòng Hình Hoan.
Tất cả lại cùng đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn lên phía trên.
Trên thanh xà ngang không biết từ khi nào xuất hiện một nam nhi mặc trang phục màu hồng nhạt, ngồi vắt một chân trông rất thoải mái. Y buộc lọn tóc đen bên vai, cười nhếch mép, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên tự xưng là hiểu quy tắc của giang hồ kia.
Y mỉm cười, chống một tay đu mình nhảy xuống. Y thở một tiếng nhẹ, tiến lại phía trước Hình Hoan, im lặng nheo mày ngắm nàng một lúc lâu.
Y có một đôi mắt đen rất hấp dẫn. Khóe miệng y khẽ nhếch lên, nụ cười mang đậm sắc thái trêu ghẹo người khác.
“Nàng rất giống với vị hôn thê đã qua đời của ta”.
“Hả?” Lời nói của vị công tử này khiến hàm dưới của Hình Hoan như muốn sai quai hàm. Ánh mắt của Hình Hoan nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, thậm chí nàng còn cảm thấy mình bắt được từ đôi mắt đen ấy một nỗi buồn.
Người đương sự sau khi nói xong câu trên dường như không có ý định nói thêm nữa về câu chuyện buồn của mình, ánh mắt quay sang nhìn về phía vị thiếu gia mười chín tuổi, “Không ai dạy tiểu đệ, không nên động đến những nữ nhi nhát gan, thận trọng nhưng ngang ngược thế này sao?”
“…” nhát gan, thận trọng, ngang ngược sao lại có thể tập trung ở một người được? Quá là mâu thuẫn!
“Cho ngươi chọn, muốn gãy chân gãy tay, hay là mời cô nương đây một chén và gọi là bà cô!”
“Dựa vào cái gì chứ! Này, ngươi là ai?”
“Bần tăng pháp hiệu Ngộ Sắc!” Để đoạn tự giới thiệu đã dày công khổ luyện thêm thuyết phục, không biết từ đâu y khoác lên mình chiếc áo cà sa.
Không ai hiểu được vị tự xưng là bần tăng kia tại sao lại có tóc, tại sao cà sa của y lại màu xanh lá cây?