- Cậu đi về đi. Anh tôi vào ngay đó. - tôi nói nhưng thiệt ra là muốn đuổi hắn đi.
- Đợi anh nhóc vào đi. - hắn mặt dày.
- Tuỳ. - tôi đáp ngắn gọn rồi ra ngoài ban công.
Trời đã tối, không khí thật mát mẻ, trong lành. Gió lất phất lướt qua làm cho mái tóc dài màu đen óng được xoã ngang lưng bay phấp phới. Hắn từ phòng đi ra, ôm tôi vào lòng từ phía sau. Tôi giật bắn người, cảm giác rất quen nhưng lại không nhớ ra được.
- Bỏ tôi ra. - tôi thụt mạnh vài cái vào bụng hắn.
- Đứng im đi. - tôi càng muốn thoát hắn càng siết chặt hơn.
Tôi cố gắng, cố gắng thoát tìm mọi cách nhưng vẫn không thoát được. Hắn được rất nhiều lợi thế như cao, thân hình lại vạm vỡ ( chắc do tập võ từ nhỏ). Còn tôi nói thì cũng không phải chân yếu tay mềm như những đứa con gái khác, có học võ nhưng thân vẫn là con gái sao lại con trai. Đành chịu đứng im hít thở lấy lại sức đợi anh hai vào cứu thôi.
- Ngoan như thế có được không? - hắn cười dịu dàng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương.
- Ơ.......! - tôi ngước lên thì thấy rất rõ khuôn mặt hắn lúc này, đúng là rất rất đẹp, đẹp như thiên sứ vậy, cái cằm cương nghị đang đặt trên trán tôi, đôi môi nhếch lên 1 cười công rất đẹp đúng hoàn mỹ, cặp chân mày dày rậm nhìn rất ngang tàng như tính cách của hắn.
- Bị tôi làm mê mẫn rồi chứ gì! - hắn cười lần nữa mà trêu tôi.
- Mê với chả mẫn cái quần ấy! - tôi đẩy hắn ra, thế là cũng thoát được.
* Cạch....cạch *
- Vy ơi, đâu rồi hai tới rồi nè. - vừa vào cửa anh hai đã nở nụ cười rạng rỡ.
- Haiiiiii! - tôi ôm chầm lấy.
- Giờ hai đưa em về nhà nhá! - hai vui vẻ nói.
- Dạ! Nhưng hai phải làm há cào cho em ăn nhá. - tôi níu tay hai lay lay, hai anh em như quên mất sự hiện diện của hắn.
Anh tôi là Lưu Khải Thiên một chủ tịch công ty Lưu Thị, là một công ty lớn đứng thứ 2 trên cả nước và đang lấn sang nước ngoài. Một người có ngoại hình tuyệt mỹ, gương mặt siêu điển trai, làn da hơi ngâm, tính cách lại vô cùng lạnh lùng địa vị lại thế thì biết bao cô gái chả mê nhưng ngặt 1 điều là chưa ai chiếm được trái tim anh hai cả, biết bao cô gái xinh đẹp, quyến rũ, quyền thế địa vị cũng cao nhưng đều bị ảnh lơ, nhiều khi tôi không biết anh hai có phải con trai không nữa. Trong công việc, anh hai làm việc rất nghiêm túc, quy định đúng rõ ràng, lạnh lùng với mọi người, rất nghiêm khắc với nhân viên. Có thể câu này rất hợp với anh hai " Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết ". Và đâu ai có thể ngờ rằng một chủ tịch như thế lại xuống bếp làm nấu ăn, làm một người anh gương mẫu, lúc nào nụ cười cũng trên môi khi nhìn thấy hai chị em tôi.
- Chào anh rể. - hắn cười thật tươi, một tay vỗ vai anh tôi, một tay bỏ vào túi quần, đi ra khỏi phòng.
- Tên đấy có bình thường không thế hai. - tôi cảm thấy tên này không được bình thường như người bình thường.
- Thôi quan tâm làm gì. Đi về hai làm há cảo cho. - hai nhéo má tôi rồi lôi đi.
- Đau chết đi được. - tôi phụng phịu chà chà cái má tội nghiệp của mình.
< Về tới nhà >
- Em lên tắm đi ròi xuống có đồ ăn. - nở nụ cười thật tươi nhưng trong nụ cười đó có phần hơi mệt mỏi.
- Ừm. - tôi mệt mỏi lết lên phòng.
-----------------
- Hai tuyệt nhất. Ngon quá đi. - tôii bỏ vào miệng một miếng há cảo to vào miệng.
- Để hai lên kêu con kia xuống cho nó ăn nữa.
- Thôi để em kêu cho. Hai ngồi xuống ăn đi. - tôi vẫn ngồi tại chỗ.
- Chịiiiiiii ơiiiiiiiii xuốngggg ănnnnn! - tôi hét to lên.
- Làm biếng vừa thôi. - hai cười cười xoa đầu tôi.
- Mày làm gì kêu to thế? Hai làm à - bả mắng tôi mà quay qua hỏi anh hai nhẹ nhàng ghê ấy.
Chị tôi là Lưu Hạ Thư một tổng giám đốc công ty mỹ phẩm lớn, rất được mọi người yêu thích, sản phẩm xài rất êm. Chỉ là một người rất xinh, da trắng, mắt nâu nhìn vào rất cuốn hút, mái tóc màu đỏ rượu lúc nào cũng được búi cao ( chỉ khi đi tiệc mới xoã), chỉ cao lắm 1m75 lận, tính cách rất ưa sạch sẽ, gọn gàng. Rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng đều bị cho ăn đòn. Khi làm việc thì khỏi nói " Công tư phân minh ".
- Ừm. Ngồi xuống ăn lun đi. - hai nói giọng mệt nhọc.
- Em ăn xong rồi! Hai ăn nhanh rồi lên tắm nghỉ ngơi đi tối rồi. - tôi nói rồi phóng lên lầu.
< Tới phòng >
Nghịch điện thoại tiếp chớ làm gì. ^^
- Ý Minh nhắn gì này. - tôi mở messenger
- Mai vào trường có bất ngờ đó. - Minh nhắn.
- Gì thế? - tôi đáp.
- Mai tôi qua rước cậu nhá. - Minh nhắn.
- Ok!. - tôi đáp.
Rồi cả hai nhắn nguyên buổi tối và con Phương con Yến cũng hỏi có khỏe không này nọ nên tôi mới biết những chuyện đã xảy ra. Và tối đó tôi tôi cố nhớ ra, hắn là ai, là ai, là ai.
- Đợi anh nhóc vào đi. - hắn mặt dày.
- Tuỳ. - tôi đáp ngắn gọn rồi ra ngoài ban công.
Trời đã tối, không khí thật mát mẻ, trong lành. Gió lất phất lướt qua làm cho mái tóc dài màu đen óng được xoã ngang lưng bay phấp phới. Hắn từ phòng đi ra, ôm tôi vào lòng từ phía sau. Tôi giật bắn người, cảm giác rất quen nhưng lại không nhớ ra được.
- Bỏ tôi ra. - tôi thụt mạnh vài cái vào bụng hắn.
- Đứng im đi. - tôi càng muốn thoát hắn càng siết chặt hơn.
Tôi cố gắng, cố gắng thoát tìm mọi cách nhưng vẫn không thoát được. Hắn được rất nhiều lợi thế như cao, thân hình lại vạm vỡ ( chắc do tập võ từ nhỏ). Còn tôi nói thì cũng không phải chân yếu tay mềm như những đứa con gái khác, có học võ nhưng thân vẫn là con gái sao lại con trai. Đành chịu đứng im hít thở lấy lại sức đợi anh hai vào cứu thôi.
- Ngoan như thế có được không? - hắn cười dịu dàng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương.
- Ơ.......! - tôi ngước lên thì thấy rất rõ khuôn mặt hắn lúc này, đúng là rất rất đẹp, đẹp như thiên sứ vậy, cái cằm cương nghị đang đặt trên trán tôi, đôi môi nhếch lên 1 cười công rất đẹp đúng hoàn mỹ, cặp chân mày dày rậm nhìn rất ngang tàng như tính cách của hắn.
- Bị tôi làm mê mẫn rồi chứ gì! - hắn cười lần nữa mà trêu tôi.
- Mê với chả mẫn cái quần ấy! - tôi đẩy hắn ra, thế là cũng thoát được.
* Cạch....cạch *
- Vy ơi, đâu rồi hai tới rồi nè. - vừa vào cửa anh hai đã nở nụ cười rạng rỡ.
- Haiiiiii! - tôi ôm chầm lấy.
- Giờ hai đưa em về nhà nhá! - hai vui vẻ nói.
- Dạ! Nhưng hai phải làm há cào cho em ăn nhá. - tôi níu tay hai lay lay, hai anh em như quên mất sự hiện diện của hắn.
Anh tôi là Lưu Khải Thiên một chủ tịch công ty Lưu Thị, là một công ty lớn đứng thứ 2 trên cả nước và đang lấn sang nước ngoài. Một người có ngoại hình tuyệt mỹ, gương mặt siêu điển trai, làn da hơi ngâm, tính cách lại vô cùng lạnh lùng địa vị lại thế thì biết bao cô gái chả mê nhưng ngặt 1 điều là chưa ai chiếm được trái tim anh hai cả, biết bao cô gái xinh đẹp, quyến rũ, quyền thế địa vị cũng cao nhưng đều bị ảnh lơ, nhiều khi tôi không biết anh hai có phải con trai không nữa. Trong công việc, anh hai làm việc rất nghiêm túc, quy định đúng rõ ràng, lạnh lùng với mọi người, rất nghiêm khắc với nhân viên. Có thể câu này rất hợp với anh hai " Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết ". Và đâu ai có thể ngờ rằng một chủ tịch như thế lại xuống bếp làm nấu ăn, làm một người anh gương mẫu, lúc nào nụ cười cũng trên môi khi nhìn thấy hai chị em tôi.
- Chào anh rể. - hắn cười thật tươi, một tay vỗ vai anh tôi, một tay bỏ vào túi quần, đi ra khỏi phòng.
- Tên đấy có bình thường không thế hai. - tôi cảm thấy tên này không được bình thường như người bình thường.
- Thôi quan tâm làm gì. Đi về hai làm há cảo cho. - hai nhéo má tôi rồi lôi đi.
- Đau chết đi được. - tôi phụng phịu chà chà cái má tội nghiệp của mình.
< Về tới nhà >
- Em lên tắm đi ròi xuống có đồ ăn. - nở nụ cười thật tươi nhưng trong nụ cười đó có phần hơi mệt mỏi.
- Ừm. - tôi mệt mỏi lết lên phòng.
-----------------
- Hai tuyệt nhất. Ngon quá đi. - tôii bỏ vào miệng một miếng há cảo to vào miệng.
- Để hai lên kêu con kia xuống cho nó ăn nữa.
- Thôi để em kêu cho. Hai ngồi xuống ăn đi. - tôi vẫn ngồi tại chỗ.
- Chịiiiiiii ơiiiiiiiii xuốngggg ănnnnn! - tôi hét to lên.
- Làm biếng vừa thôi. - hai cười cười xoa đầu tôi.
- Mày làm gì kêu to thế? Hai làm à - bả mắng tôi mà quay qua hỏi anh hai nhẹ nhàng ghê ấy.
Chị tôi là Lưu Hạ Thư một tổng giám đốc công ty mỹ phẩm lớn, rất được mọi người yêu thích, sản phẩm xài rất êm. Chỉ là một người rất xinh, da trắng, mắt nâu nhìn vào rất cuốn hút, mái tóc màu đỏ rượu lúc nào cũng được búi cao ( chỉ khi đi tiệc mới xoã), chỉ cao lắm 1m75 lận, tính cách rất ưa sạch sẽ, gọn gàng. Rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng đều bị cho ăn đòn. Khi làm việc thì khỏi nói " Công tư phân minh ".
- Ừm. Ngồi xuống ăn lun đi. - hai nói giọng mệt nhọc.
- Em ăn xong rồi! Hai ăn nhanh rồi lên tắm nghỉ ngơi đi tối rồi. - tôi nói rồi phóng lên lầu.
< Tới phòng >
Nghịch điện thoại tiếp chớ làm gì. ^^
- Ý Minh nhắn gì này. - tôi mở messenger
- Mai vào trường có bất ngờ đó. - Minh nhắn.
- Gì thế? - tôi đáp.
- Mai tôi qua rước cậu nhá. - Minh nhắn.
- Ok!. - tôi đáp.
Rồi cả hai nhắn nguyên buổi tối và con Phương con Yến cũng hỏi có khỏe không này nọ nên tôi mới biết những chuyện đã xảy ra. Và tối đó tôi tôi cố nhớ ra, hắn là ai, là ai, là ai.