- Ba với mẹ đi Trung Quốc chơi mấy tuần ròi về! - ba nói.
- Mấy tuần? - tôi hoang mang.
- Có mấy tuần à! Ở nhà đi học đi, về ba có quà cho! - ba tôi nói ròi tắt máy.
- Ơ con chưa nói xong mà! Tút....tút.....tút. - tôi hậm hực.
- Xí! Đi không rủ lại còn đi Trung Quốc nữa chớ! - tôi tự kỉ nói một mình.
Tôi lên nhắn tin với tụi bạn.
- Ê Yến mai mày đi nhờ con Phương nha! - tôi nhắn trong group.
- Để tao hỏi nó. - Yến nhắn.
- Được không Phương, tại mai tao bận ròi. - tôi nói tới đây mới nhớ tới hắn tại hắn mà tới giờ tôi không biết chiếc xe đạp của tôi đang ở đâu, còn không chở Yến đi học được nữa! Đồ đáng ghét chết bầm.
< Ở nhà hắn: Hắt xì..! Chắc cảm ròi! >
- Ừ để mai tao thức sớm qua rước! - Phương đồng ý.
- Trời ơi! Thương Phương của tôi quá đi! Phương đẹp nhất, con kia bỏ nó đi! - Yến nịnh.
- Gớm quá Yến ơi! Thôi tao ngủ trước nha! - tôi nói ròii tắt máy đi ngủ.
~~~~~
*Em là ai từ đâu bước đến nơi đây dịu dàng chân phương....* tôi đổi nhạc báo thức. ^^
- Haizzz! Mới 5h45 mà trời. - tôi uể oải nói mà vẫn chưa mở mắt được.
- Thiệt lun ak trời! - tôi bực bội cố ngồi vậy.
< Đi vào nhà vệ sinh >
- Xong. - tôi chỉnh lại đồng phục ròi đi xuống tầng hai.
- Đôi nào đây ta? A.. đôi này đi màu trắng nì! - tôi lướt tới chỗ để giày converse ( chúng được xếp theo từng góc).
< Xuống dưới nhà vừa đúng 6h, tôi ra ngoài mở cửa thì đã thấy hắn đợi >
- 6h01 phút ròi đó! Trễ 1 phút. - hắn nhìn đồng hồ nói.
- Trời có 1 phút mà làm quá! Tới bao lâu ròi? - tôi hỏi.
- Từ lúc nhóc chưa thức. - hắn nói.
- Nón nè đội vào. - hắn đưa.
- Sao cậu không mang cái nón hôm qua? - tôi hỏi.
- Nón đó không giống nón tôi. - hắn đáp.
- Xí! - tôi bĩu môi, đội vào.
- Giờ đi đâu? Còn tận 45' nữa mới vào học. - tôi nhìn đồng hồ nói.
- Đi ăn đã. - hắn nói.
< Hắn đậu trước 1 tiệm bán hoành thánh >
- Vào trước đi, tôi đi đỗ xe. - hắn nói.
- Ừ. - tôi nói, đi thẳng vào trong.
- Ăn gì gọi đi, ở đây bán ngon lắm. - hắn nói cười cười.
- Sao cậu biết tôi đang thèm hoành thánh thế! - tôi hỏi hắn.
- Tôi mà. - hắn nói cười đểu. - Xí! Dì cho con tô hoành lớn. - tôi gọi.
- Con cũng giống thế. - hắn gọi sau tôi.
- Nay dẫn theo ai thế? - dì chủ quán tò mò hỏi hắn.
- À! Người đặc biệt! - hắn nói nhỏ với dì ấy nên tôi không nghe.
- Lần đầu thấy nghen! Thôi con ăn đi ròi đi học dì bán đây. - dì chủ quán nói cười thật tươi với tôi và hắn.
- Ở đây ngon thật đấy! Đồ ăn lại nhiều, nước súp rất ngon! - tôi trầm trồ.
- Vậy khi nào muốn ăn nói tôi! - hắn nói.
- Thật à! - tôi mừng gở.
- Ăn nhanh đi ròi đi học không trễ. - hắn nói.
~~~~~
Tại lớp.
- Long! Có ai kiếm cậu kìa! Xinh gái lắm đấy. -Nhật chạy lại chỗ hắn gọi.
- Cậu ra nói tôi đang bận. - hắn nói.
- Ra đi người ta cất công đến ròi còn gì. - Nhật cười.
- Có đi không? - hắn liếc nhìn Nhật, Nhật sởn tóc gáy nên đành ra từ chối dùm hắn.
* Tùng....tùng....tùng * vào học.
- Đang làm gì đó? - hắn hỏi.
- Đang vẽ linh tinh ấy mà! Chứ giờ có gì làm đâu. - tôi nói tay vẫn tiếp tục hoạt động.
- Đi với tôi. - hắn nói ròi cầm tay tôi kéo đi.
- Đi đâu thế? - tôi bị hắn lôi chạy theo.
- Đi ròi biết. - hắn đáp ngắn gọn.
< Đếnn sân thượng >
- Hộc....hộc....hộc! Đẹp không? - hắn thở dốc hỏi.
- Hộc... hộc...hộc! Đẹp thật. - tôi cũng chẳng khác gì hắn, mệt.
- Lại kia ngồi cho đỡ nắng - hắn nắm tay tôi kéo lại chỗ có bóng mát.
- Sao cậu lại biết chỗ này? - tôi hỏi.
- Vô tình đi qua. - hắn đáp.
- Yên tĩnh thật, gió mát. Nơi đây thật tuyệt! - tôi la lên.
- Ngồi xuống đây nè! - hắn chỉ tay vào chỗ kế bên.
- Tôi kể cậu nghe 1 câu truyện nghe không. -hắn hỏi tôi ngồi xuống kế bên hắn.
- Nghe cậu kể đi. - tôi háo hức muốn nghe nhưng mắt tôi lại cứ muốn nhắm lại.
- Hồi đó tôi có 1 gia đình rất hạnh phúc, đầy đủ cả ba mẹ nhưng vì một tai nạn mà tôi đã mất đi người mẹ của.....! Ơ ngủ ròi à? Ê ê ê nhóc! - hắn đang kể thì định nhìn qua tôi đang làm gì thì phát hiện ra là tôi đã ngủ mất tiêu từ bao giờ ( vì dễ ăn dễ ngủ nên bất cứ nơi đâu cũng có thể ngã lưng). Hắn chỉnh đầu của tôi lại vào vai hắn cẩn thận.
- Cái con nhóc này chớ! - hắn mắng nhìn tôi.
- Khi ngủ cũng dễ thương chớ! Đâu tệ! - hắn nhìn chằm chằm tôi nói, mặt hắn dần đỏ lên.
Hắn cứ thế cho tôi ngủ một giấc và hắn cũng thiếp đi lúc nào không biết đến khi tiếng trống vang lên báo ra về vang lên.
Tôi dần mở mắt ra thì không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào trên vai hắn. Hắn cũng dần mở mắt đó tôi hơi động đậy.
- Thức ròi à! - hắn dụi mắt hỏi.
- Ừ! Tôi ngủ từ khi nào thế? - tôi hỏi.
- Từ khi tôi mới kể truyện. - hắn lườm tôi làm tôi phụt cười với tính trẻ con của hắn.
- Đi về thôi. - hắn xoa đầu tôi nói.
- Ok! Vào lớp lấy cặp. - tôi cùng hắn đi xuống lớp lấy cặp và ra về.
Trên đường hắn chở tôi về
- Mà xe tôi đâu ròi? - tôi hỏi.
- Nó đang ở chỗ tôi! Mai nghỉ tôi qua rước lại nhà tôi lấy xe! - hắn nói.
- Ok. - tôi nói.
< tới nhà >
- Bái bai cậu chủ! - tôi cười thật tươi trêu hắn.
- Bái bai nhóc. - hắn cười thật tươi lại ròi vẫy tay.
- Mấy tuần? - tôi hoang mang.
- Có mấy tuần à! Ở nhà đi học đi, về ba có quà cho! - ba tôi nói ròi tắt máy.
- Ơ con chưa nói xong mà! Tút....tút.....tút. - tôi hậm hực.
- Xí! Đi không rủ lại còn đi Trung Quốc nữa chớ! - tôi tự kỉ nói một mình.
Tôi lên nhắn tin với tụi bạn.
- Ê Yến mai mày đi nhờ con Phương nha! - tôi nhắn trong group.
- Để tao hỏi nó. - Yến nhắn.
- Được không Phương, tại mai tao bận ròi. - tôi nói tới đây mới nhớ tới hắn tại hắn mà tới giờ tôi không biết chiếc xe đạp của tôi đang ở đâu, còn không chở Yến đi học được nữa! Đồ đáng ghét chết bầm.
< Ở nhà hắn: Hắt xì..! Chắc cảm ròi! >
- Ừ để mai tao thức sớm qua rước! - Phương đồng ý.
- Trời ơi! Thương Phương của tôi quá đi! Phương đẹp nhất, con kia bỏ nó đi! - Yến nịnh.
- Gớm quá Yến ơi! Thôi tao ngủ trước nha! - tôi nói ròii tắt máy đi ngủ.
~~~~~
*Em là ai từ đâu bước đến nơi đây dịu dàng chân phương....* tôi đổi nhạc báo thức. ^^
- Haizzz! Mới 5h45 mà trời. - tôi uể oải nói mà vẫn chưa mở mắt được.
- Thiệt lun ak trời! - tôi bực bội cố ngồi vậy.
< Đi vào nhà vệ sinh >
- Xong. - tôi chỉnh lại đồng phục ròi đi xuống tầng hai.
- Đôi nào đây ta? A.. đôi này đi màu trắng nì! - tôi lướt tới chỗ để giày converse ( chúng được xếp theo từng góc).
< Xuống dưới nhà vừa đúng 6h, tôi ra ngoài mở cửa thì đã thấy hắn đợi >
- 6h01 phút ròi đó! Trễ 1 phút. - hắn nhìn đồng hồ nói.
- Trời có 1 phút mà làm quá! Tới bao lâu ròi? - tôi hỏi.
- Từ lúc nhóc chưa thức. - hắn nói.
- Nón nè đội vào. - hắn đưa.
- Sao cậu không mang cái nón hôm qua? - tôi hỏi.
- Nón đó không giống nón tôi. - hắn đáp.
- Xí! - tôi bĩu môi, đội vào.
- Giờ đi đâu? Còn tận 45' nữa mới vào học. - tôi nhìn đồng hồ nói.
- Đi ăn đã. - hắn nói.
< Hắn đậu trước 1 tiệm bán hoành thánh >
- Vào trước đi, tôi đi đỗ xe. - hắn nói.
- Ừ. - tôi nói, đi thẳng vào trong.
- Ăn gì gọi đi, ở đây bán ngon lắm. - hắn nói cười cười.
- Sao cậu biết tôi đang thèm hoành thánh thế! - tôi hỏi hắn.
- Tôi mà. - hắn nói cười đểu. - Xí! Dì cho con tô hoành lớn. - tôi gọi.
- Con cũng giống thế. - hắn gọi sau tôi.
- Nay dẫn theo ai thế? - dì chủ quán tò mò hỏi hắn.
- À! Người đặc biệt! - hắn nói nhỏ với dì ấy nên tôi không nghe.
- Lần đầu thấy nghen! Thôi con ăn đi ròi đi học dì bán đây. - dì chủ quán nói cười thật tươi với tôi và hắn.
- Ở đây ngon thật đấy! Đồ ăn lại nhiều, nước súp rất ngon! - tôi trầm trồ.
- Vậy khi nào muốn ăn nói tôi! - hắn nói.
- Thật à! - tôi mừng gở.
- Ăn nhanh đi ròi đi học không trễ. - hắn nói.
~~~~~
Tại lớp.
- Long! Có ai kiếm cậu kìa! Xinh gái lắm đấy. -Nhật chạy lại chỗ hắn gọi.
- Cậu ra nói tôi đang bận. - hắn nói.
- Ra đi người ta cất công đến ròi còn gì. - Nhật cười.
- Có đi không? - hắn liếc nhìn Nhật, Nhật sởn tóc gáy nên đành ra từ chối dùm hắn.
* Tùng....tùng....tùng * vào học.
- Đang làm gì đó? - hắn hỏi.
- Đang vẽ linh tinh ấy mà! Chứ giờ có gì làm đâu. - tôi nói tay vẫn tiếp tục hoạt động.
- Đi với tôi. - hắn nói ròi cầm tay tôi kéo đi.
- Đi đâu thế? - tôi bị hắn lôi chạy theo.
- Đi ròi biết. - hắn đáp ngắn gọn.
< Đếnn sân thượng >
- Hộc....hộc....hộc! Đẹp không? - hắn thở dốc hỏi.
- Hộc... hộc...hộc! Đẹp thật. - tôi cũng chẳng khác gì hắn, mệt.
- Lại kia ngồi cho đỡ nắng - hắn nắm tay tôi kéo lại chỗ có bóng mát.
- Sao cậu lại biết chỗ này? - tôi hỏi.
- Vô tình đi qua. - hắn đáp.
- Yên tĩnh thật, gió mát. Nơi đây thật tuyệt! - tôi la lên.
- Ngồi xuống đây nè! - hắn chỉ tay vào chỗ kế bên.
- Tôi kể cậu nghe 1 câu truyện nghe không. -hắn hỏi tôi ngồi xuống kế bên hắn.
- Nghe cậu kể đi. - tôi háo hức muốn nghe nhưng mắt tôi lại cứ muốn nhắm lại.
- Hồi đó tôi có 1 gia đình rất hạnh phúc, đầy đủ cả ba mẹ nhưng vì một tai nạn mà tôi đã mất đi người mẹ của.....! Ơ ngủ ròi à? Ê ê ê nhóc! - hắn đang kể thì định nhìn qua tôi đang làm gì thì phát hiện ra là tôi đã ngủ mất tiêu từ bao giờ ( vì dễ ăn dễ ngủ nên bất cứ nơi đâu cũng có thể ngã lưng). Hắn chỉnh đầu của tôi lại vào vai hắn cẩn thận.
- Cái con nhóc này chớ! - hắn mắng nhìn tôi.
- Khi ngủ cũng dễ thương chớ! Đâu tệ! - hắn nhìn chằm chằm tôi nói, mặt hắn dần đỏ lên.
Hắn cứ thế cho tôi ngủ một giấc và hắn cũng thiếp đi lúc nào không biết đến khi tiếng trống vang lên báo ra về vang lên.
Tôi dần mở mắt ra thì không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào trên vai hắn. Hắn cũng dần mở mắt đó tôi hơi động đậy.
- Thức ròi à! - hắn dụi mắt hỏi.
- Ừ! Tôi ngủ từ khi nào thế? - tôi hỏi.
- Từ khi tôi mới kể truyện. - hắn lườm tôi làm tôi phụt cười với tính trẻ con của hắn.
- Đi về thôi. - hắn xoa đầu tôi nói.
- Ok! Vào lớp lấy cặp. - tôi cùng hắn đi xuống lớp lấy cặp và ra về.
Trên đường hắn chở tôi về
- Mà xe tôi đâu ròi? - tôi hỏi.
- Nó đang ở chỗ tôi! Mai nghỉ tôi qua rước lại nhà tôi lấy xe! - hắn nói.
- Ok. - tôi nói.
< tới nhà >
- Bái bai cậu chủ! - tôi cười thật tươi trêu hắn.
- Bái bai nhóc. - hắn cười thật tươi lại ròi vẫy tay.