...
- Bố.. bố nói như vậy là sao? - Nó mông lung hỏi lại. Tại sao bố lại nói vậy? Bố không phải rất muốn nó ở lại với bố hay sao?... Với lại, về nơi ấy, chẳng khác gì kêu nó đối mặt với địa ngục..
- Bố quyết định sẽ để con trở về nơi ấy, con gái. - Bố Vương điềm tĩnh nói.
- Nhưng con... con...
- Bố biết, con sẽ rất khó có thể đối mặt với một số người. Đừng sợ con gái, mạnh mẽ lên, gia đình ta luôn ở bên cạnh con để chăm sóc và bảo vệ cho con. Với lại, giờ dung mạo con cũng đã khác xưa, mấy người có thể nhận ra. Bố nghĩ rằng, con nên trở về để giải quyết những vấn đề đã xảy ra vào hai năm trước, con gái ạ! - Bố Vương nhìn nó cười hiền, ông không đành lòng để nó đi, nhưng nếu muốn tốt cho con bé, ông nghĩ nên để nó đi.
- Hức, bố, con... con sẽ nghe theo bố. Nhưng, con sẽ rất nhớ mọi người trong gia đình mình... - Nó nghẹn ngào.
- Con gái, ta và mọi người cũng sẽ rất nhớ con, vì vậy, con hãy giải quyết mọi chuyện thật nhanh chóng con nhé? - Bố Vương nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Nó chẳng biết nói gì tiếp, chỉ đứng dậy thật nhanh rồi ôm chầm lấy bố. Nó thương bố biết bao!
Bố nói là muốn để nó sang bên Trái đất... nhưng nó có thể không về mà, phải không?
....
....
----------------
Tại một ngôi nhà nhỏ...
Thư và Như đang vui vẻ trang trí và bày ra một đống đồ ăn để chào mừng nó về đây...
Hai cô, ai cũng đều tràn ngập trong sự vui vẻ, hạnh phúc.
Cuối cùng, Nhi cũng đã trở lại với tụi cô rồi!
Nhớ nó lắm ấy! Nhớ những lúc ba người cùng nhau đi mua sắm rồi cùng nhau vui chơi, cùng nhau xem những bộ phim mà họ ưa thích...
Quãng thời gian đó thật là hạnh phúc.
Cứ ngỡ rằng sẽ rất lâu... rất lâu và có khi là không thể về được quãng thời gian ấy...
Nhưng không, chỉ tầm khoảng nửa tiếng nữa thôi, Nhi sẽ trở về, ba người họ lại có thể sống trong quãng thời gian hạnh phúc và vui vẻ ấy...
...
Bỗng...
" Ting! Ting!..."
Chuông điện thoại báo tin nhắn vang lên. Thư nhanh nhảu chạy ra, trong lòng thầm nghĩ là nó báo về đến nhà. Cô hí hửng mở ra, đập vào mắt cô là dòng chữ:
" Nhi quyết định sẽ.. không trở về nữa. Thư và chị Như sống khỏe nhé! Vĩnh biệt hai người nhé! "
...
Uỵch...
Thư gục xuống sàn nhà...
- Thư, con bé này, em làm sao vậy? Không khỏe hở? Hay là thấy tin nhắn báo Nhi về rồi nên mừng quá chứ gì! Xì, khỏi đóng kịch nha cô nương! - Như chạy đến, đỡ Thư lên rồi liếc cô, cười nói.
- Không, không có... Chị ơi, Nhi, cái Nhi nó... Oa... hu hu!! - Thư òa khóc.
- Sao? Nhi làm sao? Có chuyện gì vậy Thư? Em là làm sao? Em đừng giả bộ nữa đi. - Như thấy có vẻ không ổn, vội vàng nói.
- Chị... chị tự đọc đi!- Thư run run đưa điện thoại cho Như. Như chộp lấy... dòng chữ kia khiến cô như cứng đờ...
- Như... như vậy là sao? Tại sao? Tại sao?? - Như ôm mặt, đỡ trán, thất vọng nói.
Nhi có thể nói là để thời gian sau nó sẽ về cơ mà. Ừ thì lần này không về được thì sẽ có lần sau, miễn là nó về, chỉ là để cho tụi cô một cảm giác tràn trề thất vọng, buồn chán... Nhưng nó lại để lại một câu " Vĩnh biệt... " - cái câu ấy như một lưỡi dao sắc vậy... cô quả thật là bị suy sụp mà...
- Hu hu, chị ơi, nó sẽ không về nữa đâu, vĩnh viễn.. vĩnh viễn không về đây nữa! Làm sao bây giờ? Em nhớ nó mà... Hức.. - Thư nức nở nói, trên mặt cô chỉ là nước mắt...
- Chị cũng nhớ con bé. Tại sao chứ? Tại sao nó lại để cho chúng ta có hi vọng, vui mừng rồi một cước làm cho chúng ta đỡ cũng không kịp... Tại sao? - Như ôm Thư, cô cố nén lại những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô... nhưng... vô ích, cô chẳng thể ngăn nổi cái cảm xúc của mình. Cô coi nó như một đứa em gái... vậy mà...
- Em ghét nó! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho nó đâu!! - Thư hét lên, giọng nói mang bao nhiêu đau khổ. Cơ hồ cô khóc đến lạc cả giọng.
- Thư, em nói gì vậy? Nhi không về, chắc là cũng có lí do thôi! Em đừng vội kết luận mà đổ hết cho con bé! - Như mếu máo nói, giọng nói của cô rõ ràng là có run rẩy.
Như nhẹ nhàng đứng lên, nhìn lại những gì mà cô cùng với Thư chuẩn bị suốt từ chiều hôm qua. Dù đổ ra bao mồ hôi, bao vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nó sắp về là tụi cô lại vui mừng không thôi để rồi hai người quên hết mọi thứ, vui vẻ làm việc. Nào có ngờ, nó lại có thể phũ phàng đến thế? Như nhìn mọi thứ xung quanh... qua đôi mắt nhòe đẫm lệ. Cô ngồi sụp xuống, cô lại khóc... càng ngày càng lớn...
Thư ôm miệng, cố để không phát ra tiếng khóc to. Cô biết Như đang nghĩ gì và cô cũng nghĩ như vậy. Rốt cuộc... Nhi, nó là người như thế nào đây? Chắc chắn là khác với ngày xưa rồi, đúng không? Đứa bạn hai năm trước hiền lành, vui tính, dễ thương của cô giờ nơi đâu?
...
" Ting! Ting..."
Như run run cầm chiếc điện thoại lên, cô chán nản mở hộp thư ra...
...
- Thư, Thư...em, nhìn xem này... - Như lắp bắp nói.
- Hu hu... oa...
- Thư!! - Như hét lên.
- Ách, dạ chị? - Thư giật mình, ngưng khóc lớn.
- Em xem đi này! - Như nói rồi đưa điện thoại cho Thư, trong đáy mắt cô có chút phẫn nộ lại có chút vui mừng.
Thư cầm lấy chiếc điện thoại...
" A - hi - hi, đồ ngốc! Nhi đùa đấy, Nhi đang chuẩn bị về đến nhà rồi. Hai người vẫn ổn chứ! Ha ha... * kết thúc bằng cái icon cười chảy nước mắt*..."
....
....
- A!! Nhi điên!! Dám lừa chị em mình một vố đau! - Thư cắn môi, tức giận, lau nước mắt nói.
- Hừ, để xem, về chị xử nó như thế nào, chị khóc suốt nãy giờ đến mệt luôn rồi đây! - Như phẫn nộ vuốt mũi.
Thư nhìn như gật gật đầu...
- Để em lôi hết đạo cụ nhà bếp ra rồi đập cho nó bung tai luôn! - Thư bày ra vẻ mặt hết sức gian nói.
- Ok! Nhưng trước hết để chị lấy bông gòn đã! Há há! - Như nhướng mày nói.
- Vâng!
-----------
King koong...
Tiếng chuông tại một ngôi nhà nhỏ vang lên. Người bấm chuông thì... ờm, phải nói sao nhỉ? Đó là một cô gái. Chẳng biết cô xinh hay cô xấu nữa... vì cô ấy che kín mặt hết trơn rồi! Là nó.
Nó vừa huýt sáo, vừa nhảy tung tăng trước cửa nhà. Ây da, trông có vẻ cực kì vui và yêu đời nha...
Cạch...
Cửa vừa mở ra thì...
- Mọi người ơi, Nhi...
Cheng!! Cheng!! Cheng!!
Tùng!! Tùng!! Tùng!!
Nó chưa kịp nói hết câu thì tiếng nồi, niêu, xoong, chảo đập bung nhà đã át hết tiếng của nó.
...
Ôi mẹ ơi, nó đến thủng màng nhĩ mất thôi, nhìn về hướng Thư và Như - kẻ gây ra những tiếng chói tai này. Nó hùng hổ, hừ hừ bước đến.
Như và Thư thủ sẵn bông gòn vào tai nên giờ những thứ tiếng này đối với tụi cô là vô nghĩa a~ Hai người cứ cố tình chạy xung quanh nó...
Ây da, đến khổ nga~
- Aaaa!! Hai người thôi đi mà!!!
Nó cố hét thật lớn nhưng... hừm, mặc dù sau bao nhiêu lần " đạt giải" cao nhất về độ miệng to do Kiệt " trao thưởng" thì... có vẻ, đối với những thứ tiếng chói tai này...là không ăn thua a. Nó bất lực mếu máo nhìn hai người bằng ánh mắt cực kì đáng thương. Nhưng bất quá, kế sách này của nó cũng không thành công a.
Đang trong lúc đau đầu, nó bỗng nhìn lên Thư và Như...
Trên môi họ là những nụ cười tỏa sáng rực rỡ ( trong khi nó đang u đầu vì những thứ tiếng kia)...
Hai người vẫn vậy, vẫn nghịch ngợm và thật dễ thương.
Những nụ cười kia, trong suốt hai năm qua, nó thật sự là rất nhớ... rất nhớ, Thư, Như, em thật sự nhớ hai người nhiều... nhiều lắm...
Đến đây, nước mắt nó bỗng tuôn rơi, nó chạy về phía hai người, mặc kệ ra làm sao, bất chấp ôm lấy họ...
- Như, Thư, hu oa, em nhớ hai người nhiều dữ lắm!! Hu hu... - Nó òa khóc.
Như và Thư bất động...
Những giọt nước mắt của nó chảy thấm vào vai họ. Hai người bắt đầu mếu rồi òa khóc cùng nó...
- Hu hu, Nhi, bà có biết tôi nhớ bà nhiều lắm không?
- Sao em đi mãi mà không về, con bé hư này... hức...
- Em xin lỗi, xin lỗi hai người nhiều...
...
Trong ngôi nhà đó, trong một ngôi nhà nhỏ nhắn ấy, có ba cô gái nhỏ đang ôm nhau mà khóc lớn. Họ khóc không phải do đau buồn... mà là do quá hạnh phúc, quá hạnh phúc khi mà người họ luôn mong nhớ, sau một thời gian dài đã trở về với họ...
Những giọt nước mắt của sự đoàn tụ, sum vầy...
...
Tình bạn giữa họ thật là đẹp...
----------------
---------------------------
- Xin chào các bạn độc giả yêu quý, Hime đã trở lại rồi đây! Thành thật xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ của tuần trước ạ!
-
- Nhân dịp năm mới, Tết đến xuân về, Hime chúc các bạn độc giả an khang, thịnh vượng, luôn luôn hạnh phúc bên gia đình, sớm thực hiện được những nguyện vọng mà năm trước chưa thực hiện được, đạt được nhiều thành tích cao trong việc học tập và mong các bạn luôn ủng hộ truyện cũng như ủng hộ Hime bước trên con đường này.nhé! Mong rằng sang năm truyện sẽ được nhiều bạn đọc đón đọc, ủng hộ. Hime sẽ cố gắng post chương mới để truyện sớm hoàn. Mong rằng những tác phẩm sau của Hime cũng sẽ được các bạn độc giả yêu mến và ủng hộ nhiều! Yêu mọi người!!
- Chúc mừng năm mới ạ!!
- Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!