“Thế Xán Liệt nghĩ xem, cậu có thích tôi không?”
Phác Xán Liệt không ngẩng đầu “Em luôn thích tiền bối.”
Hà Yên khẽ thở dài “Xán Liệt, nghe nói trong phim mới của tôi có cảnh hôn, cậu có cảm thụ gì?”
“Nếu đóng phim…..
thì chẳng phải là rất bình thường ư?” Phác Xán Liệt ấp úng.
“Tôi còn nghe nói, Bá Hiền và Chung Nhân cũng có cảnh hôn.”
“Không được!” Phác Xán Liệt chợt siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu đối mặt với người nọ.
Ý thức được lời nói chưa suy nghĩ kỹ đã thốt ra của mình, hắn y hệt con nít phạm lỗi, nghiêng đầu qua.
Hà Yên thấy hắn như vậy, điềm đạm mở miệng: “Xán Liệt, thật ra đáp án đã rõ ràng rồi, không phải sao?”
Không nhận được câu trả lời, Hà Yên cũng không giận, chỉ chậm rãi lui ra ngoài đóng cửa.
Phác Xán Liệt buông lỏng tay, mệt mỏi ngả người xuống ghế.
Đúng vậy…… Đáp án đã rõ ràng rồi, không phải sao.
Mình thích Biên Bá Hiền.
Từ rất rất lâu trước kia, vào thời điểm mình còn chưa phát hiện.
Tại sao lại trốn tránh câu trả lời? Phác Xán Liệt cũng không biết.
Từ sau khi được tỏ tình rồi mối quan hệ giữa hai người rơi xuống điểm đóng băng, Phác Xán Liệt ngoài miệng điên cuồng phô trương hỏi xa hỏi gần Kim Chung Nhân về tin tức mới của Biên Bá Hiền.
Muốn biết cậu ấy đang làm gì, có nhắc tới mình hay không… Lúc nghe được đáp án phủ định của Kim Chung Nhân, hắn giận đến mức về nhà ngốn hết một hộp kem lớn.
Mà thái độ không mặn không nhạt của Biên Bá Hiền đối với mình, luôn khiến Phác Xán Liệt muốn nói gì đó, để cậu sẽ có biểu cảm khác biệt trước mặt mình, giống như ánh mắt lấp lánh nhìn về phía mình khi trước ấy.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, từng giọt vỗ lên lá cây, âm thanh chấn động cả trái tim hắn.
Tiếng mưa nặng nề, lại phá vỡ khói mù trong lòng Phác Xán Liệt.
Là thích nhỉ.
Nếu không tại sao trong một tháng này, ngay cả âm nhạc hắn thích nhất cũng không làm nổi nữa, mỗi thời mỗi khắc đều suy tư về bạn fan nhỏ đã từng toàn tâm toàn ý yêu mình đó.
Biên Bá Hiền đứng ở cửa ngắm cơn mưa to, mặc cho nước mắt chảy xuống.
Bởi vì không biết sẽ ra trễ bao lâu, cho nên sớm đã báo cho Chung Nhân khỏi tới đón mình.
Cậu thất thần nhìn bước chân vội vã tránh mưa của người qua đường, nghĩ đến những lời chứa gai nhọn mà Phác Xán Liệt nói.
Mình hiện tại ở trong mắt Xán Liệt, chắc là loại người nịnh hót kẻ khác để nổi tiếng.
Đột nhiên tiếng còi vang lên, Biên Bá Hiền vuốt mặt qua loa, trấn tĩnh lại thì đã trông thấy xe của Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt bung dù, chầm chậm tiến về phía cậu.
“Không mang dù à? Tôi chở cậu.” Dứt lời ôm vai Biên Bá Hiền qua.
“Không muốn.” Cậu nhích người né khỏi tay hắn.
“Đừng quấy, để tôi chở cậu.”
“Tiền bối… chúng ta là người dưng.” Biên Bá Hiền hãy còn đắm chìm trong lời nói của Phác Xán Liệt, cõi lòng dạt dào uất ức lẫn phẫn nộ.
Phác Xán Liệt nhói tim, nhưng vẫn miễn cưỡng giương khóe miệng “Cậu vẫn gọi tôi một tiếng tiền bối mà?”
Chẳng cho người ta từ chối nữa, không nói không rằng lôi cậu lên xe.
“Nè.” Phác Xán Liệt nhìn mái tóc ướt nhẹp của Biên Bá Hiền, đưa cho cậu cái khăn lông.
Người ngồi ghế lái phụ không nhận, hắn đành phủ khăn lên đầu cậu, nhẹ nhàng lau tới lui.
Cảm nhận được độ ấm, nỗi oan ức của Biên Bá Hiền lập tức bộc phát, mắt đỏ hoe “Tiền bối, quan hệ của chúng ta không tốt vậy đâu, bị người khác nhìn thấy sẽ bất tiện.” Nói xong, nhất quyết đẩy tay hắn ra.
Phác Xán Liệt nhìn tay mình, hơi sững sờ.
Nhưng vẫn gắng nặn ra một nụ cười “Không sao, tôi đưa cậu về nhà.”
Lặng thinh suốt một đường.
Trận mưa bên ngoài làm nhòe đèn đóm vạn nhà, bóng người loáng thoáng lướt qua nhanh chóng.
Phác Xán Liệt tự biết đuối lý nên không dám trò chuyện, mà Biên Bá Hiền thì đơn thuần là không muốn nói.
Thời điểm người ta sắp xuống xe, Phác Xán Liệt mới lấy dũng khí, mở lời “Chúng ta làm hòa nhé, giống như trước đây ấy.”
“Tiền bối thấy có ý nghĩa gì không? Vừa nói ra mấy lời kia giờ lại như này.
Nếu tiền bối chỉ muốn đùa em thì thật sự không cần thiết.
Về sau chúng ta nên bớt gặp nhau là được.” Nếu bớt gặp nhau, thì sẽ không thích nhiều như thế nữa.
Mình ăn nói khép nép từ bao giờ nhỉ? Xưa nay đều tiến bước giữa sự ủng hộ của người hâm mộ, huống chi… Biên Bá Hiền của trước kia sẽ không bao giờ như vậy.
Phác Xán Liệt có phần tức giận, lại lỡ mồm “Không hòa thì không hòa, tôi chẳng có vấn đề.”
“Ờ.” Biên Bá Hiền phát ra giọng mũi nặng nề, đẩy cửa xe chạy ra ngoài.
Sẽ cảm đấy! Nhìn bóng lưng Biên Bá Hiền trong mưa, Phác Xán Liệt cầm lấy cây dù toan đuổi theo.
Chân vừa bước xuống lại rụt về.
Lòng tự ái thuần túy đang quấy phá.
Đến khi bóng dáng Biên Bá Hiền hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, hắn mới ảo não bóp sống mũi.
Sao mình lại kỳ quặc như vậy.
“Là em sao, Dụ Hành của anh.
@Kim Chung Nhân”
“Là em đây, Tân Dạng của em.
@Biên Bá Hiền”
Ngay tại thời điểm tạp chí của Xán Bạch còn chễm chệ ở đầu bảng hot search, thông báo đóng phim của Kim Chung Nhân và Biên Bá Hiền chợt đột kích.
“Hot! Bá Hiền lại ra CP mới nè!”
“Tập trung vào nhà mình thôi, hai người chỉ là quan hệ hợp tác, chỉ là bạn tốt.”
“Hóng phim mới của anh!”
“Chỉ muốn hỏi Phác Xán Liệt có biết hay không.”
“Xán Bạch của mị thì sao! BE hả? Đây là OTP của mị mà.”
“Mới bán xong tạp chí đã quăng cái này ra? Qué gì đây?”
“Tại sao không phải Xán Liệt? Không thấy anh ấy có phản hồi nào luôn.”
“…”
Mà giờ khắc này nhân vật chính Phác Xán Liệt đang nhìn chằm chằm Weibo của Kim Chung Nhân mà đảo mắt khinh bỉ “Của ngươi của ta cái gì, cuối cùng cũng là của mình mà.”
Vì hôm qua mới biểu thị trước mặt mọi người rằng sẽ không PR, cho nên Phác Xán Liệt không thể biểu đạt tâm trạng hết sức oan uổng của mình, chỉ đành nện gối cho hả giận.
“Bá Hiền và Chung Nhân cũng có cảnh hôn.”
Lời của Hà Yên bỗng lóe lên trong đầu, Phác Xán Liệt đứng phắt dậy bấm số Kim Chung Nhân.
“Chiều rảnh không, anh đến tìm cậu.”
Kim Chung Nhân hơi ngạc nhiên, xác nhận lại người gọi tới đúng là Phác Xán Liệt “Gì cơ, anh tìm em á? Xưa nay anh không thích chạy tới nhà người khác mà.”
“Bớt nói nhảm, có rảnh hay không.”
“Rảnh, anh tới đi.”
Nhận được câu trả lời, Phác Xán Liệt cầm chìa khóa chạy như bay ra ngoài.
“Hế, Phác Xán…” Kim Chung Nhân mới vừa mở cửa chưa kịp nói dứt câu đã bị Phác Xán Liệt xồng xộc vào.
“Đồ đâu?”
Kim Chung Nhân khá là khó hiểu “Đồ nào?”
“Kịch bản đâu? Cho anh xem.”
“Anh muốn làm gì?” Kim Chung Nhân cảnh giác nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại mất tự chủ lia sang chồng sách trên ghế sofa.
Bắt được đường nhìn của y, Phác Xán Liệt nhanh chóng rút kịch bản ra, chạy biến vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại.
Kim Chung Nhân trưng bản mặt khiếp sợ ngó động tác nước chảy mây trôi của hắn, tới khi phản ứng kịp bèn lập tức đi qua đập cửa phòng tắm uỳnh uỳnh “Phác Xán Liệt anh định làm gì! Đây là nhà em!”
“Đừng ồn! Anh xem chút rồi trả cậu, không tiết lộ ra ngoài đâu.”
Không để ý tiếng kêu om sòm ngoài cửa, Phác Xán Liệt cấp tốc lật đọc nhanh như gió.
“Không có không có không có…” Người ngồi trên bồn cầu lẩm bẩm, tim đã nhảy phọt lên cuống họng.
Đệt… Đã lật đến trang cuối định thở phào, nhưng trong rừng chữ chi chít hắn lại nhạy bén thấy được chữ “hôn”.
Hôn cái éo, hỏi ý người ta chưa! Trong lòng Phác Xán Liệt âm thầm đem biên kịch ra thiên đao vạn quả vô số lần.
Điều chỉnh nét mặt xong, Phác Xán Liệt mở cửa bước ra ngoài, ném kịch bản vào ngực Kim Chung Nhân.
“Anh làm gì rồi?” Kim Chung Nhân nắm chặt kịch bản.
“Chẳng làm gì.” Phác Xán Liệt chỉ nhàn nhạt liếc y một cái, “Đi đây.”
Nhìn dáng vẻ nghênh ngang rời đi của Phác Xán Liệt, lại nghĩ đến không biết hắn đã làm cái chuyện không ai thấy gì ở trong nhà vệ sinh, Kim Chung Nhân bèn gào thét cực kỳ mất hình tượng, “Anh bị khùng hả!
Quả thực công ty không lường trước được ảnh hưởng do việc quảng bá phim mang tới.
Bởi vì bài đăng kia, dẫn đến fan CP hết sức phẫn nộ mà lại không trả hàng tạp chí được, thoáng chốc nháo nhào tưng bừng một trận.
Đủ loại chủ đề “Lừa dối tình cảm của fan” “Hái fame nhờ bán hủ” chen chúc nhau bay tới, nhất thời lại đẩy Biên Bá Hiền lên đứng mũi chịu sào.
Người hâm mộ của Phác Xán Liệt vất vả lắm mới chấp nhận cậu, người qua đường không rõ chân tướng cùng với fan CP của họ, toàn bộ đều chĩa mũi dùi về phía Biên Bá Hiền.
Chung quy dưới góc nhìn của công chúng, cách làm của cậu đơn giản là “vong ơn bội nghĩa”.
Phía công ty bận túi bụi, buộc lòng phải giao cho Biên Bá Hiền việc đăng Weibo giải thích.
Bởi lẽ đó, khi Phác Xán Liệt nhận được thông báo ùn ùn kéo đến, hắn mới phát hiện bài đăng của Biên Bá Hiền.
“Tôi và Xán Liệt chỉ là quan hệ tiền bối hậu bối bình thường, anh ấy là tiền bối tôi rất kính trọng.
Nếu như trước đó có hành động nào mang tới hiểu lầm cho mọi người thì tôi thành thật xin lỗi.”
Phác Xán Liệt nhìn hai chữ “kính trọng”, thấy thế nào cũng gai mắt.
Do sự kiện này gây ra chấn động lớn, hắn cũng chỉ đành chia sẻ lại tin “Mong mọi người hãy ủng hộ phim mới của Chung Nhân và Bá Hiền nhiều hơn, cảm ơn.” Chẳng mảy may đề cập chuyện giữa họ.
Vì vậy, tên hai người lại đột ngột nhảy lên hạng nhất hot search.
Trong đó căn bản đều chỉ trích Biên Bá Hiền, nói cậu “tự tư tự lợi” “lợi dụng Phác Xán Liệt”.
Rõ ràng là những lời mắng chửi Biên Bá Hiền, nhưng lại như con dao cắm vào tim Phác Xán Liệt.
Đến nông nỗi này, hoàn toàn là tại mình.
Muốn gọi điện thoại an ủi Biên Bá Hiền, lại nhất thời không biết nên dùng thân phận gì.
Tới giờ phút hiện tại, Phác Xán Liệt mới lần đầu tiên thật sự hối hận về hành vi trước đây của mình.
Bấm vào super topic của hai người, mỗi lần làm mới là có thể thấy số fan giảm xuống theo hàng chục nghìn.
Phác Xán Liệt siết di động.
Mình làm sai quá nhiều chuyện rồi.
Vì khiến Biên Bá Hiền đau lòng, vì khiến Biên Bá Hiền chịu bạo lực mạng, ngay cả những fan ủng hộ hai người họ cũng từ từ bớt dần……
Bá Hiền à, tôi nên làm sao để được cậu tha thứ đây? Tôi nên… làm thế nào mới phải..