Trận phong ba này cuối cùng cũng lắng xuống sau một bài đăng Weibo của Kim Chung Nhân.
“Vốn dĩ bọn họ có yêu đương đâu, sao các bạn tức giận thế?”
Những lời này tựa như đánh thức người trong mộng, fan only của Phác Xán Liệt rối rít ý thức được, lúc này mà buông lời cay nghiệt với Biên Bá Hiền thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận cậu đã là bạn trai của Xán Liệt? Bằng không tại sao lại bảo là bị vứt bỏ?
Mà fan CP càng lặng lẽ tắt đài, vốn đã ship CP nên không được đòi hỏi hai bên, hơn nữa mọi thứ giữa họ đều là mình tưởng tượng mà ra, lần này chẳng qua là phơi bày cho bạn biết đó là giả thôi.
Người qua đường hóng phốt cũng đã mất hứng đối với chuyện này.
Cho nên, tiếp nối sự việc, bằng một cách kỳ diệu mà bộ phim càng thu hút nhiều người hâm mộ hơn.
Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền không bị bôi nhọ nữa cũng vui vẻ, sau khi nhận ra một vấn đề khác là lại bắt đầu khó chịu về đời người.
Mắc gì mình chịu bó tay còn một câu của Kim Chung Nhân đã có thể giải quyết?
Phác Xán Liệt tức tối lướt Weibo, gõ màn hình vang lạch cạch.
Không có bất kỳ điềm báo nào, một bài đăng gắn tag “Khai Bạch super topic” bỗng hấp dẫn sự chú ý của hắn.Khai (kāi) đồng âm với Kai
“Mấy chế có cảm thấy trong câu của Tiểu Khai ẩn ý công bố chủ quyền không?”
Phác Xán Liệt đọc được dòng này mặt đầy dấu chấm hỏi.
Công bố chủ quyền? Trong đầu nhanh chóng thoáng qua những câu Biên Bá Hiền tốt thế này thế nọ mà Kim Chung Nhân từng nói, đột nhiên dâng trào chút nguy cơ, lập tức gọi điện thoại cho người ta.
“A lô?” Thanh âm của Kim Chung Nhân truyền tới từ loa, loáng thoáng còn chứa tiếng cười chưa kịp thu hồi.
Phác Xán Liệt lanh lẹ nắm bắt được, “Cậu đang làm gì đó?”
“Chuẩn bị đến công ty với anh Bá Hiền đây.”
Quả nhiên.
Mình không nhận nhầm giọng người ấy.
Tại sao có thể cười thoải mái với Kim Chung Nhân đến thế?
Phác Xán Liệt hơi hơi ghen tị, “Sao cậu đăng Weibo như vậy?”
“Các anh là bồ tèo tốt nhất của em, em giải thích giúp thôi.
Sao, nếu muốn cảm ơn em thì kêu ‘anh’ miếng đi.”
Nghe thấy ngữ điệu cà lơ phất phơ, Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm, “Xéo.”
Sao mình có thể quên Kim Chung Nhân chính là đứa thần kinh thô chứ? Cậu ấy đăng Weibo chỉ vì muốn giải thích thôi, sao lại đi tra cứu những lời đó liệu có mang nghĩa khác hay không làm gì.
Fan phủng thời nay, đầu óc drama quá!
Kim Chung Nhân nói chuyện điện thoại xong tâm trạng cực kỳ tốt, quơ quơ di động về phía Biên Bá Hiền, “Phác Xán Liệt gọi nè.”
“Ừ.” Biên Bá Hiền chẳng có ham muốn tiếp lời chủ đề này.
“Tụi mình mới nói tới đâu nhỉ?”
“Em muốn ra ngoài tự mua nhà ở.”
“Ò ò đúng rồi.” Kim Chung Nhân khá phấn khích khi nghĩ đến chuyện sắp sở hữu nhà riêng, “Chắc em sẽ mua ở tiểu khu mới xây chỗ anh.”
Đằng trước tiểu khu nơi Biên Bá Hiền ở là dãy căn hộ, đi sâu vào chút là khu nhà lầu vừa mới hoàn công.
“Em mua phía sau?” Biên Bá Hiền ngạc nhiên “Chịu chi ghê ha.”
“Kiếm tiền để xài mà.” Kim Chung Nhân cười hí hửng, “Huống chi chẳng phải anh bảo hai tháng nay đang học nấu nướng sao, em rỗi cũng có thể tới ăn chùa luôn.”
“Tính toán hay đấy, anh không nấu cho em đâu.”
“Đừng mà anh.” Con ngươi Kim Chung Nhân đảo nhanh như chớp, “Mình thương lượng nha, em tới nhà anh ăn cơm, anh tới nhà em chơi game thì sao? Em dành một phòng riêng để lắp thiết bị xịn nhất luôn á.”
“Thật hả?” Biên Bá Hiền hơi động lòng rồi.
“Tất nhiên!”
“OK, đồng ý!”
Phác Xán Liệt cúp máy xong tâm trạng vẫn tệ như cũ, phẫn nộ cắn ngón tay.
Bao lâu Biên Bá Hiền không cười với mình rồi? Lần cuối, hình như là vào sinh nhật cậu ấy nhỉ?
Mỗi lúc nhớ tới ngày đó, Phác Xán Liệt đều hận không thể quay trở về tát bản thân mấy cái bạt tai.
Mình đã để lại cho Biên Bá Hiền một sinh nhật “khó quên” ha.
“Bzzz……” Điện thoại của Phác Xán Liệt chợt rung lên.
Hắn thấy số hiển thị bèn nhếch mép, “A lô? Chịu về rồi?”
“Chẳng phải đã tốt nghiệp sao? Huống hồ em nhớ mọi người.” Đầu dây bên kia cười ha hả.
“Ồ, cậu còn nhớ fan và đồng đội luôn à.”
“Xì, em vẫn nhớ mà.
Hơn nữa rõ ràng là em nâng tầm bản thân để mọi người thích em hơn nên mới đi nha!”
“Rồi.
Khi nào về?”
“Ngày mai.”
“…….” Phác Xán Liệt bỗng im lặng.
Lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Ừ.
Mai gặp đi.
Dạo này anh có tâm sự.”
“Tâm sự với Chung Nhân kìa, trước đây anh có phải người hay kiềm nén đâu.”
Phác Xán Liệt nghĩ tới Kim Chung Nhân là bực.
Chuyện mình thích Biên Bá Hiền sao có thể nói với cậu ấy? Nếu không phải tại thằng khỉ đó thì mình đâu thành ra như này!
“… Vấn đề tình cảm, có liên quan đến Kim Chung Nhân.”
“Hả!” Đối phương nâng tông giọng cao vút, “Khoan khoan, để em tĩnh tâm cái.
Anh có vấn đề tình cảm, còn liên quan tới Chung Nhân.
Vậy là, anh thích cậu ấy hay người anh thích đang hẹn hò với cậu ấy?”
“Đều không phải.” Phác Xán Liệt day trán, “Mai cậu về hẵng nói.”
“Gợi chuyện dữ vậy! Người chỉ có sự nghiệp như anh cũng có vấn đề tình cảm á!”
“Ờ.”
“Không được không được, em phải liên lạc với quản lý đổi chuyến bay thành hôm nay, tò mò chết đi được, về rồi gặp nhá bái bai!”
Nghe ngữ điệu đổi xoành xoạch của người nọ, Phác Xán Liệt khá là bất đắc dĩ, chẳng biết nói chuyện này với gã liệu có đúng hay không.
Nhưng bên cạnh cũng không có người bạn nào thân thiết để bộc bạch nỗi lòng.
Haiz.
Phác Xán Liệt than thở, sao cạnh hắn không xuất hiện đứa bạn có suy nghĩ bình thường một chút nhỉ.
Sáng sớm Phác Xán Liệt đã bị một cú điện thoại đánh thức, cái người nghe nói có drama kia hẹn gặp hắn ở chỗ cũ.
Sớm tinh mơ của tháng sáu bầu trời đã sáng choang, ánh nắng xuôi theo gân theo lá rọi loang lổ xuống mặt đất.
Phác Xán Liệt đeo kính râm, mặc áo ba lỗ quần đùi mang dép lê, tản bộ trên đường chẳng có tí hình tượng.
Buổi sáng vắng người, chiếc xe thể thao phô trương kia của Ngô Thế Huân đập vào tầm mắt hắn không chút trở ngại.
Khoe khoang vãi.
Phác Xán Liệt lắc đầu, không đẳng cấp không khí chất bằng Mercedes khiêm tốn của mình.
Đẩy cửa một tiệm cà phê, trông thấy người trong góc đang vẫy tay với hắn.
Phác Xán Liệt chầm chậm bước qua.
Ngô Thế Huân nhìn hắn, ánh mắt chứa chan ý chê bai: “Anh mặc cái qué gì vậy? Buồn tình cũng chưa tới mức này chứ.”
“Cút.
Cậu biết mới mấy giờ không? Anh đồng ý gặp cậu là hay lắm rồi.”
“Ấy, xoa dịu nỗi buồn giùm anh mà.
Kể kể kể kể.”
Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm cà phê trước mắt, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngô Thế Huân thấy hắn như vậy, thình lình nghiêng người về trước, ghé đầu tới sát mặt Phác Xán Liệt, thấp giọng: “Đừng bảo là…… anh thích Kim Chung Nhân thật nên ngại kể nha?”
“Không bao giờ!” Phác Xán Liệt buột miệng thốt ra, ý thức được âm điệu của mình lớn nhường nào bèn ngậm họng.
Dòm xung quanh, may mà thời gian còn sớm, chưa có ai.
Lúc mở miệng lần nữa đã áp chế được giọng: “Sao anh thích nó được?”
Nó cũng tính là nửa tình địch của anh đấy!
“Xớ, không phải thì thôi, phản ứng dữ vậy.” Ngô Thế Huân từ từ rụt người về, “Thế anh kể coi.”
“…”
“Chỉ vậy thôi?” Ngô Thế Huân nghe hết toàn bộ câu chuyện, cảm thấy vấn đề này vô cùng đơn giản.
“Mau mau, anh phải làm sao?” Phác Xán Liệt đang rối bời cuống cuồng.
“Anh gây ra nhiều chuyện lắm, từ chối cậu ấy ngay trước mặt mọi người còn làm cậu ấy buồn vào ngày sinh nhật, còn……” Phác Xán Liệt sầu khổ kể đến phân nửa thì nhìn thấy Ngô Thế Huân đang hí hoáy với cái di động.
“Ê, cậu có nghe không?”
“Có có có.” Ngô Thế Huân vừa nói vừa đặt điện thoại xuống.
“Làm gì vậy?” Phác Xán Liệt nhìn gã chòng chòng với vẻ mặt nghi ngờ.
“Hẹn Chung Nhân ăn trưa.
Em còn kêu cậu ấy rủ Biên Bá Hiền nữa, muốn xem thử nhân vật nào có thể khiến siêu sao Phác coi trọng sự nghiệp của chúng ta biến thành như vầy.”
“Cậu có thể tìm hình của cậu ấy trên mạng.” Tuy nói thế, Phác Xán Liệt vẫn hồi hộp mong chờ.
Lâu lắm không ăn chung với Biên Bá Hiền rồi.
“Phải xem người thật mới đánh giá được chớ.”
Ngô Thế Huân một tay chống cằm, chăm chú nhìn Phác Xán Liệt, “Đã nghĩ ra một cách cho anh.”
“Nói đi.” Phác Xán Liệt trưng bộ dạng hiếu học.
“Anh ấy là fan của anh đúng không… Căn bản đã thích anh, ờm… anh cứ như trước đây là được.”
“Như trước đây?” Phác Xán Liệt nghiêm túc hỏi.
“Phải, đừng để lộ ra rằng anh đang cua anh ấy, cũng đừng tỏ tình.
Hãy cho ảnh loại cảm giác anh vẫn là thần tượng mà ảnh thích.
Chung quy là đối xử tốt với ảnh, nhưng phải thả thính âm thầm để ảnh biết thôi, không thả trên mặt nổi, sau đó để ảnh tỏ tình, các anh sẽ thuận lý thành chương bên nhau luôn.
Anh hiểu ý em chứ?”
“Chiêu này ổn không đấy?” Phác Xán hơi hoài nghi.
“Sao không! Nghe em đi.” Ngô Thế Huân vỗ vỗ vai hắn như một người anh cả vĩ đại.
“Được rồi.” Phác Xán Liệt rơi sâu vào lưới tình hoàn toàn quên béng người trước mặt cũng là một thằng nhóc chưa từng yêu đương.
“Ting ——” Di động của Ngô Thế Huân sáng lên.
“Chung Nhân trả lời rồi… Cậu ấy kêu chúng ta cùng đến nhà Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền nấu cơm cho tụi mình ăn.”
“Cậu ấy biết nấu cơm hồi nào?” Phác Xán Liệt nhíu mày.
Sao mình không biết?
“Không phải chứ!” Ngô Thế Huân nhìn hắn một cách kinh ngạc, “Ảnh biết nấu cơm hay không anh cũng không biết luôn?”
“Bọn anh… không liên lạc một hai tháng nay rồi.” Giọng nói của Phác Xán Liệt vương tia khổ sở.
Cuộc sống của mình… triệt để tách rời Biên Bá Hiền rồi ư?.