“Đi nào, giờ tụi mình qua đó được rồi.” Ngô Thế Huân biểu thị đã sẵn sàng để gặp cái người làm Phác Xán Liệt chết mê chết mệt kia.
“Sớm vậy?”
“Ò, Chung Nhân bảo nó đi xem nhà, kêu chúng ta đi chung.”
“Xem nhà? Nó định mua nhà?”
“Gì đây trời,” Ngô Thế Huân liếc hắn, “Không thể chỉ vì Biên Bá Hiền mà chẳng thèm ngó ngàng anh em của anh chứ.”
“Rắm.”
Thật ra Phác Xán Liệt còn một nửa chưa kể, đó chính là dạo này mỗi ngày hắn đều trà trộn vào super topic Khai Bạch, hiểu biết về Kim Chung Nhân còn hơn cả trước kia.
“Đi đi đi.” Ngô Thế Huân thấy hắn bất động bèn kéo người nọ lên.
“Khoan, để anh về thay quần áo trước đã.”
“Đúng là nên thay,” Ngô Thế Huân quan sát hắn từ trên xuống dưới, “Cái bộ dạng bần này của anh, đến ông lão bên đường còn phong độ hơn.”
Phác Xán Liệt chỉ cười mỉm: “Có tin anh cào xe của cậu không.”
“Em sai rồi,” Ngô Thế Huân cười nịnh nọt, đẩy hắn ra ngoài, “Em đưa ông lớn về nhà tắm rửa thay đồ ạ.”
Tia nắng ngày hè thậm chí còn kém hơn vạt áo của thiếu niên, nụ cười sáng ngời của Biên Bá Hiền khiến Phác Xán Liệt cảm thấy những sự vật khác trên đời đều ảm đạm kém sắc.
Mái tóc vì nguyên nhân đóng phim nên nhuộm về màu đen hiền lành rũ lên hàng mày xinh xắn của thiếu niên.
Phác Xán Liệt hơi bị ghét cái đầu hồng của mình, quyết định mấy hôm nữa sẽ nhuộm lại đen luôn.
Chân hắn vừa bước xuống xe đã trông thấy Biên Bá Hiền hai mắt rạng rỡ chạy về phía… Ngô Thế Huân kế bên mình.
“Lúc Chung Nhân nói anh còn không tin, giờ em tốt nghiệp rồi chuẩn bị comeback thật hả?!” Biên Bá Hiền phấn khởi đứng trước mặt Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân luống cuống, “Ớ…… đúng vậy đúng vậy.”
“Thế là nhóm các em sẽ comeback sao! Lâu lắm không thấy nhóm đông đủ rồi, lâu không thấy em nhảy luôn, anh rất thích em á!”
“Thích em?!” Ngô Thế Huân khiếp đảm ngoái đầu dòm Phác Xán Liệt, trong mắt chỉ truyền đạt một ý: Tình huống gì đây?!
Bấy giờ Phác Xán Liệt mới ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: Biên Bá Hiền là fan nhóm! Thế mà mình còn dẫn Ngô Thế Huân tới gặp cậu ấy!
Phác Xán Liệt không trả lời, nhoẻn miệng cười trấn an gã.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Sau này tuyệt đối không thể dẫn Biên Bá Hiền đi gặp các thành viên khác.
Dọc đường đi xem nhà cửa, Biên Bá Hiền đều rủ rỉ rù rì với Ngô Thế Huân, y hệt lần đầu cậu ấy gặp Kim Chung Nhân, mình mãi chẳng chen lời nổi.
Phác Xán Liệt trề môi, dời tầm mắt lên người Kim Chung Nhân bởi sắp mua nhà mới mà đang cười hềnh hệch kia.
“Sao lại chọn ở đây?” Phác Xán Liệt hỏi như lơ đãng.
“Tại anh Bá Hiền ở đây, vui.”
… Hay.
Phác Xán Liệt lặng lẽ ngậm miệng, không nên lên tiếng tìm khó chịu mà.
Đề tài không tiếp tục nữa, Phác Xán Liệt lại trưng bản mặt u oán nhìn Ngô Thế Huân đang cười hỉ hả ôm vai bá cổ Biên Bá Hiền —– Cậu quên mình tới đây làm gì rồi phải không?!
Cuối cùng sau hết mấy căn Kim Chung Nhân mới chọn được một nhà có hướng sáng tốt nhất.
“Căn này không tệ!” Kim Chung Nhân quan sát bên trong một vòng, “Anh Bá Hiền, chỗ này nha?”
“Chỗ này làm gì?” Phác Xán Liệt chen lời mang tính cảnh giác.
“Lắp dàn máy tính, em với anh Bá Hiền chơi game chung.”
“Lắp mấy cái?”
“Đương nhiên là hai.” Kim Chung Nhân nhìn Phác Xán Liệt như nhìn kẻ ngu.
“Không được!” Phác Xán Liệt chợt nâng cao giọng, “Lắp ba cái!”
“Em với anh Bá Hiền có hai người thôi, lắp ba cái để bám bụi hả!”
“Có anh nữa!”
“Anh?” Kim Chung Nhân đánh giá hắn, “Đó giờ anh không chơi game mà.”
Lời đã thốt ra khỏi miệng rồi Phác Xán Liệt mới hơi chột dạ, ngó ngó Biên Bá Hiền lại phát hiện tầm mắt người nọ chẳng thèm đặt trên người mình, chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
“Anh… ờm… ý anh là… còn có… chú em Ngô Thế Huân của anh! Đúng, Ngô Thế Huân! Đúng, cậu ấy thích chơi game mà! Phải không?” Phác Xán Liệt thầm dùng tay huých eo Ngô Thế Huân.
“Gì cơ?” Ngô Thế Huân tự dưng bị lôi vào không kịp phản ứng.
Lúc thấy Phác Xán Liệt nháy mắt ra hiệu với gã mới tỉnh ngộ mở miệng: “À… Phải! Tớ thích chơi game nhất, lắp cho tớ một cái nha.” Dứt lời còn đi qua bá vai Kim Chung Nhân.
“OK.” Kim Chung Nhân gật đầu đồng ý, “Nhưng cậu tự trả tiền máy nhé.”
“Được, tớ trả.”
Thấy Kim Chung Nhân và Biên Bá Hiền đi rồi, Ngô Thế Huân mới vỗ ngực Phác Xán Liệt, “Nhớ thanh toán cho em đấy.”
“Vâng vâng vâng.” Phác Xán Liệt đang mừng rơn vì kế hoạch quấy nhiễu Kim Chung Nhân và Biên Bá Hiền, đáp ứng một hơi yêu cầu của Ngô Thế Huân.
Dọc đường trở về nhà Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt kéo Ngô Thế Huân lặng lẽ theo sau hai người kia.
Ánh nắng chẳng hề keo kiệt rọi lên gương mặt tràn đầy hào hứng của thiếu niên, Phác Xán Liệt nhìn thấy cũng bất giác cong khóe miệng.
Nhịp bước tung tăng tựa như đang giẫm vào tim mình khởi dâng từng hồi rung động.
Nhưng người mà Biên Bá Hiền nở nụ cười không phải là mình, Phác Xán Liệt cảm tưởng như hắn đã biến thành một cục dư thừa vậy.
Hình ảnh hoàn hảo nhường này, tiếc thay bên cạnh lại xuất hiện cái mỏ nhọn.
“Anh Bá Hiền cười đẹp lên ha anh, sao ảnh không cười với anh nhở.”
Mình nhịn.
Phác Xán Liệt nghiến răng kèn kẹt.
“Nhưng mà anh Bá Hiền đẹp thật, nãy lúc tám với nhau ảnh cười làm tim em chảy ra luôn.”
Mình nhịn tiếp.
“Người tốt vậy mà hồi trước anh đối xử tệ với ảnh, em thấy anh hết vui rồi.”
“Cậu đủ chưa?” Giọng điệu Phác Xán Liệt bình thản, Ngô Thế Huân lại rét run bần bật.
“Hề hề… đừng nóng mà anh, em thuận miệng nói thôi, ai chẳng biết chắc chắn cuối cùng anh Bá Hiền là của anh chớ!” Ý thức được áp suất thấp từ Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân vội vàng bổ sung.
“Quan hệ của cậu với cậu ấy tốt nhỉ? Gọi bằng anh luôn à?”
“Anh Bá Hiền rất giản dị dễ gần mà…”
“Sau này không cho phép gọi vậy nữa.” Chẳng rõ lý do, Phác Xán Liệt rất không thích người khác gọi cậu như thế, bởi vì nghe vào luôn mang hàm ý nũng nịu.
“Nà ní Phác Xán Liệt! Anh hơi quá đáng đó, ngoại trừ gọi anh thì em phải gọi sao? Biên Biên? Bá Bá? Hiền Hiền? Với lại xưng hô ‘anh Bá Hiền’ này đã chạm đến ham muốn chiếm hữu của anh đâu!”
Chạm đến rồi.
Phác Xán Liệt lườm nguýt gã.
Hiện tại anh còn không nói chuyện được với cậu ấy, các cậu lại có thể ôm vai bá cổ, thân mật gọi “anh” kia kìa.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Ngô Thế Huân nuốt nước miếng, sợ sệt mở miệng: “Không gọi nữa! Mai mốt cũng không gọi! Sau này em nhất định sẽ giữ khoảng cách với ảnh!” Đùa, cặp mắt to đầy ắp cơn phẫn nộ kia khiếp lắm đó có biết không!
“…” Phác Xán Liệt cúi đầu im lặng một chốc, hồi lâu mới cất tiếng: “Thôi, cứ kêu vậy đi.”
Mình có quyền gì cấm cản Biên Bá Hiền xã giao? Gác Ngô Thế Huân sang một bên không bàn tới, tương lai vẫn sẽ có hàng nghìn hàng vạn người xuất hiện bên cậu ấy, gọi cậu ấy bằng một tiếng “anh” đầy kính nể.
Suy cho cùng Bá Hiền của mình, nhất định cũng sẽ là người đứng trên đỉnh ngọn núi.
Lại nghĩ về cái giọng nhão nhoẹt kêu “Hiền Hiền” hoàn toàn không hợp bề ngoài của Ngô Thế Huân, hắn lập tức mắc ói cuồn cuộn.
Lần thứ hai bước vào nhà Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt bùi ngùi muôn vàn.
Đợt trước tới đây còn bị truyền thông cho rằng đang “sống chung”.
Khi ấy mình giải thích thế nào nhỉ? Phác Xán Liệt không nhớ lắm, hy vọng không có nói bậy bạ.
Bởi vì chẳng giúp được gì, ba tay mơ bếp núc bèn an vị trên sofa tán dóc.
Thật ra cũng không hẳn, Phác Xán Liệt ngồi giữa Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân hoàn toàn mặc xác tiếng cười hô hố của họ, mắt nhìn chòng chọc bóng người bận rộn trong bếp.
Dây tạp dề phác họa nên vòng eo hoàn hảo nọ, khiến Phác Xán Liệt bất giác nghĩ đến dáng vẻ Biên Bá Hiền say rượu.
Cái eo có xăm tên mình trắng lóa mắt.
Nếu vạt áo kéo lên chút nữa…
Khụ.
Phác Xán Liệt ý thức được mình đang liên tưởng gì bèn ho khe khẽ, lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay rờ nơi từng bị cắn trên cổ —– dù dấu răng đó sớm đã biến mất bặt vô âm tín.
“Gì vậy cha?” Phác Xán Liệt đột nhiên lắc đầu điên cuồng đã thu hút sự chú ý của hai người kia.
“Không có gì.” Hắn lấy lại bình tĩnh, cố gắng thu tâm tư về đặt vào cuộc trò chuyện của hai người họ.
“Dọn cơm.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Phác Xán Liệt đang nỗ lực không dời tầm mắt qua nhà bếp mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thần kinh.
Hắn ngồi đối diện Biên Bá Hiền, kéo Ngô Thế Huân ngồi cạnh mình.
Hơi lo sợ.
Phác Xán Liệt âm thầm diss bản thân, còn chẳng có dũng khí ngồi kế Biên Bá Hiền.
Nhìn một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc, Phác Xán Liệt rất là mất mát.
Trong cuộc sống từ một người không hề biết nấu nướng lại làm ra được trình độ này của Biên Bá Hiền, mình chẳng có tư cách để tham dự.
Giá như nhận ra tấm lòng sớm hơn, đồng ý lời tỏ tình của Biên Bá Hiền, thì từ một tháng trước ắt hẳn mình đã dựa vào một bên tủ bát, ngắm Biên Bá Hiền vụng về múc thức ăn không ra hình dáng trong nồi, sau đó sẽ nhìn về phía mình, bĩu môi phát ra ngữ điệu mềm mềm nũng nịu, “Xán Liệt ơi… lại làm hư rồi.”
Vậy mình thì sao? Sẽ làm gì? Chắc là sẽ cầm cái đĩa trong tay cậu ấy, sau đó ôm lấy cậu ấy, gác cằm lên đỉnh đầu cậu ấy, khuyên nhủ cậu ấy đừng nản chí.
T????ờ u???? ????????u???? huyề???? ????????ù???? ( T ????????MT????????YỆN.V???? )
Cũng không đúng.
Sao mình lại nỡ để Biên Bá Hiền xuống bếp? Thế là, Phác Xán Liệt lặng lẽ liệt kê hạng mục ‘học nấu ăn’ vào kế hoạch đời người.
Nghĩ đoạn, hắn còn mất tự chủ cười thành tiếng.
“Anh làm gì vậy?” Ngô Thế Huân nhìn hắn bằng ánh mắt ruồng bỏ.
Phác Xán Liệt chỉnh tướng ngồi, thản nhiên kêu mọi người ăn cơm.
Lén lún nhìn Biên Bá Hiền một cái, dường như người ấy chẳng có hứng thú đối với những chuyện phát sinh.
Tâm trạng Phác Xán Liệt không khá khẩm nổi.
Cứ như kể từ hôm nay, Biên Bá Hiền sẽ không bao giờ nhìn mình, dẫu chỉ là một cái liếc mắt.
“Wow! Món này ngon quá! Anh ơi mai mốt nấu cho em ăn mỗi ngày nha.” Giọng Kim Chung Nhân chợt phá vỡ yên tĩnh.
Cái gì? Mỗi ngày?! Ý thức được mình vừa nghe thấy cái gì, Phác Xán Liệt hoảng loạn trợn to mắt..