“Anh đâu có thời gian ăn cơm ở nhà mỗi ngày.”
“Chỉ cần có thời gian ăn cơm, chúng ta sẽ có thời gian chơi game.”
“Dọa anh đấy à.” Biên Bá Hiền buông đũa, duỗi tay quặp cổ Kim Chung Nhân.
Phác Xán Liệt nhìn hai người đang cười ha hả đối diện, đũa cũng suýt đâm thủng chén.
“Khụ.” Hắn ho nhẹ một tiếng, dùng cùi chỏ chọt Ngô Thế Huân.
Đã hiểu.
Ngô Thế Huân đưa mắt ra hiệu với hắn, cứ giao cho em.
“E hèm,” Ngô Thế Huân đứng dậy đi qua, khoác tay lên vai Biên Bá Hiền, cùng cậu ôm Kim Chung Nhân ở giữa, “Em cũng được tính là cộng sự cùng tiến lùi với hai người đấy nhé.”
Kim Chung Nhân giương mắt nhìn gã, “Anh Bá Hiền thầu cơm, tớ thầu địa bàn, cậu thầu cái gì?”
“Tiền thiết bị tớ trả! Được chưa?”
“OK.” Kim Chung Nhân né người ra bắt tay với Ngô Thế Huân, “Tớ duyệt cho cậu chính thức nhập hội.”
Phác Xán Liệt nhìn hình ảnh tuyệt đẹp này, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Ngô Thế Huân.
Làm gì vậy?! Kêu cậu tách họ ra chứ ai kêu cậu góp vui luôn đâu! Còn nữa, các người đồng lòng thế à, anh thì sao?! Có phải cậu sẽ không đếm xỉa hay không?!
Lúc này Ngô Thế Huân mới ý thức được mình bất cẩn bỏ quên anh em vì game, hậm hực trở lại vị trí, lén lút dùng âm thanh chỉ hai người nghe được để giải thích: “Đây chẳng phải là cản hai người họ ở riêng à… với lại em chắc chắn sẽ cung cấp tin tình báo cả tư liệu cho anh, anh có thể nắm bắt bất cứ lúc nào.”
“Vậy anh cảm ơn ngài đây nhé.” Phác Xán Liệt giật giật khóe miệng, ồm ồm cất tiếng, “Anh muốn cậu kéo anh vào luôn chứ không phải tự cậu vào một mình!”
“Gì ông anh, đó giờ anh có chơi game đâu, sao chơi với tụi em được.”
“Thì anh học, bộ không được hả!”
“Hai người to nhỏ gì đấy?” Kim Chung Nhân cắn đũa, có hơi nghi ngờ.
“Anh Xán Liệt nói ảnh no rồi… yes… no rồi!”
“Ừ.” Chào đón cơn thịnh nộ thôi nào, Phác Xán Liệt chưa thưởng thức đủ tay nghề của Biên Bá Hiền chỉ đành phối hợp mỉm cười gật đầu.
Vất vả lắm mới được ăn cơm do Biên Bá Hiền làm một lần, sao thằng khỉ Ngô Thế Huân không tìm được cái cớ nào hay hơn nhỉ!
Nhưng dù trong thâm tâm không nỡ bao nhiêu, Phác Xán Liệt vẫn phải buông đũa, mặt giữ ý cười.
“Ầy anh ơi,” thấy Kim Chung Nhân và Biên Bá Hiền không chú ý bên này, Ngô Thế Huân lại ghé vào tai Phác Xán Liệt, “Tiền ba cái máy tính kia… anh xem có nên…”
“Cậu không có lương tâm phải không? Đúng là anh sơ suất rồi, anh tiêu tiền để các cậu đánh lẻ à?”
“Đã bảo sẽ dạy anh chơi game mà…” Ngô Thế Huân đá lông nheo.
“… Đồng ý.”
Biên Bá Hiền nhẫn nhịn tới tận trưa rồi.
Rõ ràng anh ấy vừa xuất hiện là mình không tài nào dời sự chú ý được.
Lúc Phác Xán Liệt kêu lắp ba cái máy tính, tim mình đã đập loạn liên hồi.
Phác Xán Liệt, muốn chơi với bọn họ ư?
“Ngô Thế Huân thích chơi game mà.” Nghe thấy câu trả lời của Phác Xán Liệt, cơ thể cứng đờ của Biên Bá Hiền lập tức xì hơi.
Thôi, sao Phác Xán Liệt lại muốn chơi game cùng mình được, chắc anh ấy… phải miễn cưỡng ở chung một phòng với mình.
Ngắn ngủi mấy tiếng, mình cố gắng không nhìn tới anh ấy, trò chuyện với Ngô Thế Huân, tán gẫu với Kim Chung Nhân, thậm chí lúc ăn cơm cũng không dám nhúc nhích quá nhiều, suy cho cùng thì người mình hằng mong nhớ đang ngồi đối diện mà.
Nhưng sau khi Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt bị Kim Chung Nhân thắc mắc qua một lần, rồi lại tiếp tục kề tai thủ thỉ, Biên Bá Hiền cảm thấy mình thật sự nhịn không nổi nữa.
Cậu biết mình không nên cáu kỉnh, càng không có lập trường để làm gì.
Song, cảm xúc không chút căn cứ mãi ùa tới, không thể nào ngăn cản.
“Bốp.” Biên Bá Hiền đập đôi đũa lên bàn, đẩy phắt cái chén về phía trước.
“Tôi no rồi.”
Ý thức được mình có phần thất thố, Biên Bá Hiền lại thay bằng nụ cười, “Mọi người thì sao?”
“No rồi no rồi.” Ba người còn lại gật đầu như gà mổ thóc.
“Em rửa chén giúp anh.” Kim Chung Nhân cất tiếng trước.
“Đừng!” Đồng Chí Ngô Thế Huân bỗng ý thức được sứ mệnh của mình, duỗi tay nhéo chân Phác Xán Liệt, “Chung Nhân à, hai ta đã không tám bao lâu rồi, nào nào nào, tâm sự chút, để Phác Xán Liệt đi rửa.” Dứt lời chưa đợi người ta đồng ý đã kéo Kim Chung Nhân tới ghế sofa.
“Không cần.” Biên Bá Hiền nhàn nhạt mở miệng, “Tự em làm được.”
“Không sao, để tôi giúp cậu.” Phác Xán Liệt phóng ánh mắt cảm kích về phía Ngô Thế Huân trước, tiếp đó đối diện với ánh mắt đầu tiên mà Biên Bá Hiền dành cho mình trong ngày hôm nay, “Chúng ta làm chung.”
Biên Bá Hiền im lặng, bắt đầu tự mình thu dọn.
Phác Xán Liệt hiểu là cậu ngầm chấp nhận rồi.
Hắn thường hay nói tay mình chỉ hợp để chơi nhạc cụ thì nay là lần đầu tiên dùng dọn dẹp chén đĩa.
Khi đích thân cầm chồng chén cuối cùng đi tới cửa nhà bếp, đã trông thấy Biên Bá Hiền tiến đến nhận lấy.
Cho rằng tình hình chuyển biến tốt, mình có cơ hội bắt chuyện đôi câu nên định bụng mở miệng, bỗng bị Biên Bá Hiền sập cửa cái rầm, cản ở bên ngoài.
“…” Thôi vậy.
Phác Xán Liệt cô đơn gãi đầu, sa sầm đến ngồi xuống cạnh Ngô Thế Huân.
Biên Bá Hiền đóng cửa lại, chống hai tay lên bàn bếp, chậm rãi hít thở sâu mấy lần.
Quả thực mình chưa sẵn sàng ở riêng một phòng với Phác Xán Liệt.
Chung quy bước đầu tiên của mối quan hệ xã giao, chính là giữ khoảng cách với đối phương.
Phác Xán Liệt thật sự không có lòng dạ nghe Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân nói tầm phào, trong đầu đều là hình ảnh mình bị nhốt ngoài cửa.
Tại sao hồi đó mình lại ngu đần đi từ chối Biên Bá Hiền nhỉ? Phác Xán Liệt gãi đầu sồn sột.
“Anh.” Rốt cuộc cũng nghe được tiếng mở cửa, Phác Xán Liệt vốn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình lập tức ngồi thẳng người.
Biên Bá Hiền đi tới ngồi kế Kim Chung Nhân.
Nhất thời bầu không khí hơi tĩnh lặng.
Vẫn là Phác Xán Liệt mở miệng trước: “Chung Nhân, mai mốt cậu sẽ đến tìm Biên Bá Hiền ăn cơm mỗi ngày à?”
“Đúng thế, rảnh sẽ đến.”
Nghe thấy đáp án, Phác Xán Liệt nổi giận đùng đùng, mở miệng lần nữa đã lẫn mùi ghen tuông: “Cậu không sợ ăn hư bụng luôn ha.”
Ngô Thế Huân nghe vậy bèn đảo mắt khinh bỉ, âm thầm day trán.
Ông anh này, hết thuốc chữa.
Ngô Thế Huân dùng chân đụng đụng đầu gối Phác Xán Liệt, tỏ vẻ với hắn: Anh biết nói chuyện ghê.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng đã hối hận, Phác Xán Liệt đụng lại, biểu thị mình đang tự kiểm điểm.
“Không ép anh ăn cũng không bắt anh nhọc lòng,” Biên Bá Hiền lạnh lùng lên tiếng, “Tôi biết tài bếp núc của mình không tốt, nhưng chỉ cần Chung Nhân sẵn sàng ăn, tôi sẽ sẵn sàng nấu.”
Bờ môi của Phác Xán Liệt khép rồi lại mở, toan giải thích thì bị Biên Bá Hiền ngắt ngang.
“Tôi hơi mệt, các vị cứ tự nhiên.” Không đợi mọi người kịp phản ứng, Biên Bá Hiền đã quay về phòng ngủ đóng sập cửa.
Ngô Thế Huân tiên phong đứng dậy chỉnh quần áo, cong hai đốt ngón tay cốc đầu Phác Xán Liệt, “Đi thôi ngố tàu.”
Phác Xán Liệt đang bị bao vây bởi một loại cảm xúc phức tạp, chẳng có tâm trạng đi rầy la xưng hô với Ngô Thế Huân.
“Cậu về bằng cái gì?” Ngô Thế Huân nhìn về phía Kim Chung Nhân.
“Tớ lái xe.”
“OK.”
Dọc đường chở Phác Xán Liệt về nhà, Ngô Thế Huân vẫn liên tục lải nhải.
“Anh có khùng không? Đang yên lành tự dưng nói câu kia? Đại minh tinh thời nay đều tán tỉnh kiểu đó hả?” Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm phía trước, rồi bắt đầu tự phủ định lời vừa rồi của mình, “Hẳn là đại minh tinh như anh mới cua người ta kiểu đó… Nếu là em, tuyệt đối sẽ dỗ người ta đến khi ổn thỏa thì thôi.”
“Xì.” Phác Xán Liệt đang ở trạng thái bực bội lên tiếng bày tỏ hiện tại lời của Ngô Thế Huân lọt vào tai mình nghe khó chịu bao nhiêu.
“Anh còn xì, thật tình… Haiz, anh không biết cách nói chuyện đúng không? Cần em giới quyển sách cho không,《Nghệ thuật của ngôn từ》, về nhà nghiên cứu kỹ trước đi!”
“Hiệu nghiệm thật à?” Phác Xán Liệt có phần lung lay.
“Cứ đùa, sách do em đề cử đó.”
“Đưa điện thoại đây.” Phác Xán Liệt bỗng chìa tay về phía Ngô Thế Huân.
“Chi?”
“Kêu cậu đưa thì đưa đi.”
“Anh đừng lấy điện thoại em làm chuyện bậy bạ nha.” Ngô Thế Huân đánh cược niềm tin nhiều năm đối với Phác Xán Liệt, đưa di động cho hắn.
Phác Xán Liệt cầm lấy loay hoay một trận xong mới trả lại cho gã.
“Anh làm gì vậy?”
“Tự về mà xem.”
“Ờ.”
Ngô Thế Huân lái xe tới nỗi eo mỏi lưng đau về đến nhà, chuyện thứ nhất làm chính là bật điện thoại.
Đầu tiên là xem mục tin nhắn, ừ, không gửi cái gì kỳ quái.
Ngay sau đó lại trông thấy thông báo đẩy của Weibo.
“Ngô Thế Huân…”
Mình thì sao? Lại đang bàn tán về độ đẹp trai của mình à? Ngô Thế Huân hí hửng bấm vào.
“Giới thiệu cho mọi người một quyển sách nha, tên《Nghệ thuật của ngôn từ》, mọi người đọc xong có cảm thụ gì hãy đăng lên rồi tag tôi.
Tôi sẽ share những bài nào đặc biệt hay!”
Qué gì đây? Phác Xán Liệt đăng gì vậy? Ngô Thế Huân đầu đầy dấu hỏi chấm.
“Anh đăng cái gì thế” Ngô Thế Huân gửi tin nhắn cho hắn.
“Weibo của cậu cũng đăng rồi, đến lúc fan viết cảm nghĩ xong thì cậu share cho anh xem nhé, anh không có thời gian đọc sách.”
“Té ra anh bảo fan của em tổng kết lại cho anh.”
“Chuẩn, với cả lúc share cậu nhớ viết bình luận hay hay, nếu không sẽ lộ vẻ cậu ngu văn đấy.”
Ngô Thế Huân vừa đọc tin nhắn vừa khinh bỉ đối phương.
Em phí thời gian phí công sức sàng lọc thứ hữu dụng giúp anh, anh còn bày đặt để bụng à? Lúc cua người ta sao không thấy anh thông minh vậy đi!
Ngô Thế Huân càng nghĩ càng giận không thôi, mở giao diện nhắn tin của người vừa mới thêm hôm nay: “Anh Bá Hiền, mai cho em qua nhà anh ăn cơm nha.”
“Được.”
Hừ.
Ngô Thế Huân tưởng tượng Phác Xán Liệt đang đứng trước mặt mình, lè lưỡi lêu lêu.
Mai em đi ăn cơm anh Bá Hiền nấu, không thèm dẫn anh đi! Không thèm nói với anh luôn! Xí!.