Trông em bây giờ đã thay đổi nhiều kể từ khi 2 đứa quyết định chia tay vì nhiều lý do, em có cuộc sống của mình và tôi cũng vậy. Chúng tôi không hợp trong nhiều thứ nhưng sau tất cả những gì xảy ra đó, mỗi người vẫn trân trọng và quý mến nhau, 1 tình cảm đẹp…
Thoáng đưa mắt nhìn khuôn mặt đó, em cười với tôi, đôi má lúm đồng tiền vẫn lung linh khi được điểm chút nắng vàng, và càng óng ánh hơn khi qua 1 lớp phấn mỏng, vẻ đẹp đó toát lên 1 cách rạng rỡ, xinh tươi. Đôi môi em đỏ thắm, căng mọng như những đóa hồng trong sương sớm tinh mơ, chúng khẽ ấp ủ từng giọt nước nhỏ xíu, đậm hương, tràn trề sức sống.. Còn bờ vai kia giờ đã khác xa những gì trong kỷ niệm của tôi. Chúng chảy dài miên man bất tận mang theo sự mềm mại như thác nước Niagara hùng vĩ. 2 cánh tay làm tôi liên tưởng đến từng đợt sóng trắng xóa đổ xuống có khi nhanh, khi chậm, khi đầy kiêu hãnh như mẹ thiên nhiên mà lại uyển chuyển, nhịp nhàng như 1 dải lụa vắt ngang bầu trời.
Em vận 1 chiếc áo mỏng mà qua đó, tôi có thể nhìn thấy bầu ngực đã được nâng niu, uốn nắn bởi bra. Chúng cân đối chẳng khác gì đồi núi cao nguyên trập trùng, mang vẻ hoang sơ mà đầy tươi mát, nhấp nhô uốn lượn như nét bút vẽ dưới nền thanh thiên. Tất cả khiến tôi choáng ngợp như chính mình đang đứng giữa 1 bức tranh phong cảnh họa đồ, có núi sông, non nước đầy sống động và thanh thoát.
Có thể nói, em rất giỏi trong cách khoe sự quyễn rũ, những ưu điểm ngoại hình của mình 1 cách khéo léo.
– Anh nhìn gì mà ghê vậy??? – em cười nói làm tôi sực tỉnh
– Mà sao em lại ở đây hay vậy?
– Cũng cùng câu hỏi với anh rồi
– Anh đoán chắc em bên nhà gái chị Vân phải không?
– Vâng, mà em sắp đi du học rồi anh à…
– Em vẫn giỏi như ngày nào nhỉ? Mừng cho em, bao giờ em bay và nước nào vậy?
– Paris, ngày kia em bay rồi! – Vậy chắc em phải chụp tháp Effel cho anh rồi!
– Hì Hì…anh vẫn từng mơ đến đó nhỉ?…Mà cô bé kia là??? – Vy nói và đưa mắt về phía Chi
– Ờm, người yêu anh đó! – tôi nói quay ra nhìn Chi, em vẫn đang mải mê chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ của ngày hôm nay.
– Mừng cho anh rồi.
– Cũng thật tình cờ và bất ngờ khi chúng ta lại gặp nhau ở đây!
– Trái đất tròn mà anh..
– Ý em chắc là anh chỉ loanh quanh ở Hà Nội này thôi nhỉ – tôi đùa
– Mà anh nghĩ sao nếu có 1 buổi đi chơi coi như tiễn cô người yêu cũ lên đường??
– Rất hân hạnh được phục vụ quý khách!
– Haha!!
– Vậy mai em nhé? Đương nhiên là anh cũng muốn đưa em đi chơi trước khi em xa nhà nơi này rồi
– Ok anh!
Tôi và em kết thúc cuộc nói chuyện, nhanh chóng đi ra dắt con Lead của em xuống lòng đường…
– Thôi anh vào với cô bé kia đi, không mượn anh nữa, em có việc phải đi rồi – Ờ em đi cẩn thận nhé! Bye em! – Bye anh! Tôi đứng nhìn em đi rẽ sau con phố mới rảo bước quay trở lại chỗ Chi
– Ai vậy anh? – em hỏi
– Ờm..1 người bạn cũ của anh, đã lâu anh không gặp chị ấy! Thôi mình ra chụp ảnh đi em
Tôi cầm tay kéo em ra chỗ phông bạt chim chiếc đã có 2 bên họ hàng.
– Làm em 1 tấm anh phó nháy ơi!! Tôi gọi bố mẹ và 2 anh chị cùng Chi đứng cạnh, mọi người cười tươi roi rói như bắt được vàng, đương nhiên cô dâu chú rể là những người nổi bật nhất. Bên cạnh, Chi vẫn đẹp lung linh như 1 ngọn nến tỏa ra hào quang rực rỡ..
Sau khi đưa Chi về vì em hơi mệt, tôi lại đến quán cà phê quen thuộc trên phố Giảng Võ để tận hưởng từng phút giây thư giãn của cuộc sống thường ngày. Để được thưởng thức ly cà phê đúng nghĩa mang phong cách Ý truyền thống.
Người Ý không tạo ra hạt cà phê, nhưng chính họ đã sáng tạo nên những cách pha chế cà phê ngon nhất thế giới, tiêu biểu là espresso và cappuccino. Nếu espresso mang vị đậm đà, đánh thức tinh thần thì một tách cappuccino sẽ mang tất cả những gì ngọt ngào nhất mà cà phê có thể truyền tải tới người uống.
Bằng hương vị ngọt ngào và nghệ thuật sáng tạo hoàn mĩ, những tách cà phê phủ bọt sữa mịn màng đã mang niềm tự hào nước Ý phổ biến tới toàn thế giới. Ngày nay, bất kì góc nào tại một thành phố xa hoa hay nhộn nhịp bạn cũng có thể bắt gặp một cửa hàng cappuccino. Quả thật, người Ý đã thực hiện rất tốt việc trung hòa vị đắng của cà phê với vị ngọt ngào của sữa, đồng thời tạo nên một môn nghệ thuật trang trí khiến không ít người đam mê: Latte art.
Latte art được nhiều người trân trọng như một nghệ thuật pha chế cocktail hoàn hảo. Những hình vẽ trên mặt tách cappuccino sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cảm giác và hương vị của toàn bộ tách cà phê. Phần sữa trang trí có quá nhiều bóng khí hay quá nhiều hoặc ít bọt đều là thảm họa với một tách latte. Để đạt tới sự hoàn mĩ và thành công, các barista đã phải mất thời gian học hỏi và tích lũy kinh nghiệm rất dài. Quan trọng hơn, họ phải thật sự yêu cà phê, và yêu nghệ thuật pha chế loại thức uống được ưa chuộng nhất thế giới.Trên bề mặt nâu sánh đó, những lớp trang trí từ sữa hình trái tim, hoa tulip, cây dương xỉ… hiện lên mượt mà, tinh tế và ngọt ngào.
Nhưng đó là phong cách thưởng thức của nước Ý, và người Hà Nội không hề kém cạnh và cũng chẳng mấy khó khăn khi thể hiện được cái “chất” của riêng mình trong văn hóa cà phê, nổi bật từ cách uống cho đến đời sống..
Đây là 1 trong những quán cà phê bậc nhất với hàng chục năm tuổi. Hầu hết những quán này nằm trong những nhà cổ, phố cổ, với tường vôi bạc màu, mái ngói rêu phong. Ngày nay, quán cà phê bung ra khắp Thủ đô với những thương hiệu phong phú, đa dạng như: Cà phê Trung Nguyên, Highland, My Way, Ciao… Tại đây, người ta có thể ngồi trầm tĩnh, thư thái trò chuyện, nhấm nháp tách cà phê đắng pha ngọt lịm.
Cái thú được nhâm nhi một ly cà phê nơi quán hàng quen thuộc, nói dăm ba câu chuyện hay đơn giản chỉ để nhìn ngắm dòng người qua lại đã điều không thể thiếu với nhiều người Hà Nội. Và lâu dần, trở thành một nét văn hóa, một phong cách sống.
Theo thời gian và năm tháng, cà phê ở Hà Nội có nhiều đổi thay, cả về hương vị và cách thưởng thức. Nhiều quán mới xuất hiện, với đủ phong cách, đủ sự biến tấu cho phù hợp và bắt kịp thị hiếu đa dạng của cuộc sống hiện đại.
Nhưng với nhiều người sống ở Hà Nội, quán cà phê không cần phải sang trọng, xa hoa, mà quan trọng là chất lượng cà phê phải ngon. Những người lớn tuổi thích ngồi những quán cà phê lâu đời trong phố cổ hay những ngõ hẻm. Nhiều người lại thích các quán cà phê với không gian yên bình, thư thả nơi vỉa hè. Và những nơi chốn không còn xa lạ ấy vẫn là cà phê Nguyễn Du, cà phê Thọ, cà phê Thái Phiên… Ngồi trên những con phố này, người ta có thể nhìn ngắm Hà Nội cả bốn mùa. Bâng khuâng thả hồn đi tản bộ và đắm chìm trong không gian rất Hà Nội, gọi cho mình một ly cà phê để thưởng thức vị “chậm” của thời gian cũng là cái thú của nhiều người.
Và cứ như thế, dù trong những quán xá hiện đại hay cổ điển, sang trọng hay vỉa hè, người Hà Nội bắt đầu ngày làm việc với ly cà phê nóng và sau những bộn bề của công việc, những giờ làm việc căng thẳng, mọi người lại rủ nhau vào các quán cà phê, cởi bỏ những phiền muộn và hòa mình vào không gian riêng và quen thuộc….
1 điệu nhạc vang lên cắt mạch suy nghĩ của tôi, không phải vì nó xua tan đi dòng cảm xúc mà vì nó quen thuộc đến ngỡ ngàng như 1 người bạn đã lâu không gặp lại. Âm hưởng ngọt ngào, da diết của bản saxophone “Going Home” lại len lỏi vào trong mọi ngóc ngách của cơ thể, cắn xé trái tim tôi.
Những ai đã từng yêu thích Forever in Love, Sentimental, Ocean Breeze, Heart And Soul, Going Home hay đơn giản là tiếng saxophone cao vút mà dịu dàng chắc sẽ không lạ với những giai điệu nhẹ nhàng, day dứt của Kenny G.
Bằng cây kèn saxophone, Kenny G đã mang đến cho chúng ta những giai điệu đẹp của tình yêu và hạnh phúc. Những rung động và biết bao hơi thở nồng nàn của cuộc sống, là niềm vui, là nỗi buồn và một chút tĩnh lặng trong tâm hồn với những giai điệu du dương, trầm bổng đi sâu vào mọi tầng lớp, mọi “ngõ nghách”. Những điều mà ít người tìm được trong cuộc sống hiện tại…
Âm nhạc của Kenny G đánh thức những khoảng lặng trong tâm hồn chúng ta, nhưng không phải cho một sự nổi loạn mà là cho một sự bình yên kì lạ. Những giai điệu sâu lắng, phảng phất nét u buồn như một dấu ấn riêng biệt chỉ có ở Kenny G, nét cổ điển bâng khuâng nhẹ nhàng, sự êm đềm thanh bình. Âm hưởng mang vẻ đẹp mỏng manh cho tới những giai điệu vui vẻ của lễ hội.
Cùng tiếng kèn của Kenny G, người ta dễ dàng tìm được những gì thuộc về chính mình sau những bộn bề lo toan. Với “Forever in love” bạn sẽ muốn được mãi mãi ở lại trong kí ức về tuổi thơ của mình, với “Going home” là một hành trình trở về nơi bạn đã bắt đầu. Và khi lắng nghe “My heart will go on” qua những âm điệu da diết của saxophone, chúng ta cũng tìm được sự xúc động, niềm tin mãnh liệt vào tình yêu…
Tôi cứ ngồi như vậy, im lặng, nếm từng ngụm cà phê và lắng nghe giai điệu nhẹ nhàng, mềm mại, du dương và trầm lắng đối lập với bên ngoài dòng đời xô bồ, hối hả…
Trở về nhà sau bữa cơm chiều với gia đình cùng 2 anh chị, tôi check facebook với toàn lời invite nhảm nhí, bỗng Chi inbox và tôi lại chát chít với em 1 lúc rồi đi tắm và nằm lăn ra giường ngủ….
– Đùng!!! Đùng!!!
Tiếng sấm làm tôi đột nhiên bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, 1 cảm giác mệt mỏi và khó tả xen lẫn sự sợ hãi giấy lên trong lòng. Xung quanh tối đen, chẳng nhớ nổi tôi đã ngủ từ lúc nào. Bên ngoài tiếng mưa rơi mỗi lúc 1 nặng hạt, đổ ầm ầm xuống mái nhà không ngớt. Bỗng, cả căn phòng sáng trưng bởi ánh chớp và sau đó là tiếng sấm giật đùng đùng như muốn đánh nổ tung bầu trời. Điều kỳ lạ rằng, trong khoảng tích tắc sáng đó, trên gương tủ tôi thấy 1 gã đàn ông mang bộ mặt khắc khổ, sầu não, râu tóc lòa xòa hết cả, trên người các cơ bắp và gân nổi lên trông gớm ghiếc bởi những vết chém chằng chịt, hắn nhìn tôi bằng con mắc sắc lạnh như muốn ăn thịt. Tay hắn cầm 1 thanh kiếm với máu chảy tóc tách xuống nền nhà và điều hãi hùng làm tôi run rẩy, thất kinh khi nhận ra xác cô gái hắn đang ôm là Vy! Tôi sợ đến nỗi chân không nhấc nổi, phải cố gắng bò lết ra khỏi giường, với tay bật công tắc đèn phòng trong trạng thái cực kỳ hoảng loạn. Ánh sang phủ kín không gian, xung quanh sáng trưng không có 1 ai, lúc này tôi mới trấn tĩnh hơn 1 chút.
– Người đàn ông đó là ai?
Tôi thắc mắc nhưng chẳng tìm được câu trả lời, bèn đi đến khung cửa sổ nhìn ra ngoài, mọi thứ vẫn là 1 màu đen nhạt nhòa. Xa xa, tiếng mèo kêu văng vẳng như gào khóc, ai oán. Bỗng dưng tôi cảm thấy 1 nỗi buồn trống trải trong lòng, cảm giác như chỉ có mình đơn độc với cuộc sống..
Tôi cứ đứng đó cho đến gần sáng, trời tạnh mới dám quay lại ngủ cho đến chiều..
– Anh đang ở đâu đấy??!! – Vy gọi tôi
– Anh sắp đến rồi!!
Phải công nhận rằng sau cơn mưa đêm qua, không khí buổi chiều đã dịu mát hơn và thấp thoáng vài nàng nắng tinh nghịch. Tôi thấy cực kỳ sảng khoái, phi tức tốc ngay đến chỗ hẹn, em đừng trước tòa nhà BBQ diện váy ngắn, 2 cặp giò mơn mởn làm tôi nóng trong người.
– Ăn không em??!!
– Không em ăn rồi mà!
– À không, xe anh mới thay má phanh
– Anh vẫn vui tính như ngày nào nhỉ??
– Thế giờ em muốn đi đâu?
– Đi ăn kem hồ Tây với dạo 1 vòng hồ luôn anh nha.
– Okie em!
Em trèo lên con Jupiter bất khốc tử thần của tôi, xe chạy bon bon trên đường Thanh Niên mua kem ốc quế rồi rẽ vào đường ven hồ Tây….
Không có bề dày lịch sử và đặc trưng về văn hóa như nhiều con đường cổ kính khác của thủ đô, nhưng con đường ven Hồ Tây lại ghi ấn tượng trong lòng người Hà Nội với vẻ lãng mạn, vắng vẻ đặc trưng của đất Hà Nội khi gần như “ôm trọn” hồ Tây. Ngày trước, nơi này được giới trẻ ưu ái gọi với cái tên bến Nhật Bản, bến Hàn Quốc, còn nay con đường lãng mạn nhất Hà Nội chính thức mang tên Trịnh Công Sơn.
Được mệnh danh là con đường lãng mạn và đẹp nhất Thủ đô, ôm quanh ven hồ Tây, con đường mang tên Trịnh Công Sơn dài 900m kéo dài từ ngã ba, ngõ 612 Lạc Long Quân đến giao với dốc ngã ba đê Âu Cơ, quận Tây Hồ. Không có những hàng cây cổ thụ rợp bóng, nơi đây lại đặc biệt hấp dẫn bởi không gian vắng vẻ, yên tĩnh và thơ mộng. Không chỉ đẹp vào những chiều thu, mà ngay cả ngày hè oi ả, đứng ở đây ngắm hoàng hôn sẽ có cảm giác thật rõ ràng rằng con đường mang hơi hướng của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: nhỏ nhẹ, lãng mạn và bình yên vô cùng.
Tôi đã thấy không chỉ những đôi yêu nhau, họ dựng xe, ngồi im lìm lắng nghe tiếng sóng vỗ rất nhẹ, thả tầm mắt vào đường chân trời xa tít mà khi ở trong phố, chẳng kiếm nổi cho mình một khoảng trống. Tất cả đều khó lòng từ chối một con đường với những góc vắng lặng, tuy khiêm nhường nhỏ bé nhưng lại ôm trọn cả hồ Tây rộng lớn bên cạnh.
Hà Nội tuy không còn rõ ràng 4 mùa như trước, nhưng cứ độ thu về, tháng 10 tới, thì người ta lại cảm nhận sâu sắc hơn tất thảy về nét đẹp cổ kính, phảng phất buồn và sự yên bình nơi đây.
Hàng dương liễu rủ bóng xuống mặt hồ như những nàng thiếu nữ tuổi 19 đôi mươi. Cái độ tuổi của sự e then, của xuân thì, nghiêng mình đón nhận từng làn nắng dệt lên mái tóc óng mượt. Tôi và Vy chắc chẳng thể nào quên được cái mùi ven hồ,hay nói cách khác, là hơi thở của hồ Tây.
Từng đợt gió thổi vào len lỏi trong hốc mũi 1 vị nồng nàn, 1 vị đặc trưng mà không lẫn đi đâu được.
Em ngồi sau xe tôi nhắm mắt tận hưởng, nhưng đâu chỉ có hơi thở của hồ Tây, mà nơi đây còn có 1 vị khác nữa, 1 vị của năm tháng cho những ai sinh ra và lớn lên ở Hà Nội: “hương hoa sữa..”
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về, thơm từng cơn gió. Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ. Phố xưa vỉa hè, thơm bước chân qua. Nếu như nhắc lại trong trí nhớ, mới biết phố Hà Nội là phố hoa. Tháng nào cũng có một loài hoa gợi nhắc kỷ niệm.
Tháng giêng hoa đào nở rộ, đón xuân khoe sắc hồng tươi
Tháng 2 hoa Ban ngập tràn, tiễn biệt những gương mặt phố
Tháng 3 bất chợt 1 ngày, trắng tinh hoa Sứ về đây
Tháng 4 Loa Kèn mỏng manh, những góc phố con đường quen.
Mùa hoa tháng 5 cháy rực Phượng đỏ
Hồ Tây ngát hương mùa sen tháng 6
Ngập tràn lối đi, hoa Sấu tháng 7
Trở về tuổi thơ hoa Xoan tháng 8.
Mùa hoa Sữa rơi, tháng 9 nồng nàn, mùa thu đã sang mùa hoa cúc đến.
Tình yêu thủy chung tím biếc Thạch Thảo, rực rỡ cuối đông Cải Vàng ven sông.
Hồi bé, tôi không biết có điều gì đặc biệt ẩn sau hoa sữa. Chỉ nhớ những lần đi xích lô cùng bà qua phố Quán Thánh. Tiết trời lành lạnh và tôi ngửi thấy một hương thơm rất mạnh, ngọt như bánh mứt, mỏng nhẹ và mơ hồ như lụa, bủa vây xung quanh.
Hoa sữa là loài hoa của lưu luyến. Tháng Chín, Hà Nội chính thức vào thu, cũng đủ để nhắc nhở về những cuộc chia ly. Tháng Chín, sân bay cũng đông đúc hơn thường ngày, là những chuyến đi lớn, là những niềm hy vọng và niềm tin về một ngày trở về. Vì thế mà thu Hà Nội thường man mác buồn, nỗi buồn phả vào gió, phả vào hương hoa sữa, phả vào tâm can người xa xứ. Nhưng có quên được không, mùa thu Hà Nội đã thành thói quen, mùi hoa sữa đặc quánh sóng sánh trong tâm hồn. Nồng nàn như thế, ngọt ngào đến vậy, cũng chỉ có hoa sữa mà thôi.
Giữa trời thu bát ngát xanh, lòng tôi nôn nao nhớ về những điều xưa cũ. Hoa sữa đem đến cho người những cảm giác ấm áp khó gọi thành tên, tưởng gần mà kỳ thực đã xa lắm rồi. Là bởi vì trong mùa thu, đã biết thế nào là cô đơn, thế nào là xa cách, thế nào là lớn lên và trải nghiệm. Nhưng rồi cũng chính trong vòm cây hoa sữa quen thuộc, biết nhóm lên những niềm tin mới, những khao khát mãnh liệt, những cảm xúc tươi nguyên mát lành.
Những mùa hoa bỏ lại, những mùa thu đi qua, còn lại ta với nồng nàn, với mênh mang trời xanh Hà Nội, với hoa sữa thầm nhắc người ở người về.
Vy có vẻ hiểu được suy nghĩ tôi, nên nét mặt em có chút đượm buồn. Bay sang phương trời xa xôi cũng đồng nghĩa xa cách với những gì đã quen thuộc, đã gắn bó. Không buồn sao được…
Tôi đi chậm và ngoảnh lại nhìn em, bỗng dưng tôi lại nhớ về hình ảnh đêm qua, lòng tôi ngổn ngang, chẳng thể tin nổi, tôi cố trấn tĩnh mình rằng chỉ là mơ 1 giấc mơ thôi, cũng có thể do tôi xem nhiều phim hành động máu me nên thần kinh bị ảnh hưởng. Tôi cố động viên bản thân nghiêng về giả thiết này.
– Mặt hồ đẹp anh nhỉ?
– Ừm! Đúng vậy em, nhưng chắc không đẹp bằng em được!
– Lại lẻo mép!
– Đâu dám!
– Dừng lại đi! Em muốn chụp ảnh!
Tôi tấp xe vào lề đường, bỏ mũ bảo hiểm ra, tranh thủ ngắm nhìn không gian rộng lớn bao la này. Mặt nước sóng sánh xô vào bờ như tráng bạc, đang gần về hoàng hôn, nắng khẽ đổ xuống hồ tạo thành 1 vệt sáng rực rỡ, khung cảnh xinh đẹp và bao la khiến con người ta thích vận động và hòa mình vào thiên nhiên hơn.
Quay sang em, mái tóc bay vương vấn trong gió, ánh chiều tà điểm đôi môi hồng lấp lánh. Em cười tươi nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra sự buồn bã trong đó.
– Em có biết không?
– Biết gì vậy anh?
– Không phải lúc nào, em cũng có thể ngắm cảnh hoàng hôn đẹp lộng lẫy với đủ màu sắc rực rỡ trên bầu trời Hà Nội, như những ngày mùa Thu này. Anh biết em hơi tiếc nuối nhưng hãy tận hưởng phút giây này đi mà biết đâu? Em sang đó, khung cảnh còn choáng ngợp hơn ở đây thì sao?
– Cũng có thể… nhưng mà?
Tôi im lặng như muốn lắng nghe.
– Chẳng ai mặc định rằng ngắm hoàng hôn là phải buồn, nhưng em nghĩ, hoàng hôn càng đẹp thì lại càng mang đến cho người ta một nỗi buồn dịu dàng, mênh mang đến lạ! Anh nghĩ vậy không??
Đúng là không chỗ nào ở Hà Nội có thể ngắm chiều tà mùa Thu đẹp hơn hồ Tây, mặt hồ rộng bao la nhuộm một màu vàng của nắng chiều. Mặt trời lăn chầm chậm từ trên những đám mây, tựa như đang chìm xuống những tòa nhà cao tầng phía đường chân trời xa xăm.
– Em cũng thi sĩ thật!
Tôi cười nói và kéo em ra chỗ đẹp nhất để chụp ảnh cả 2 đứa. Lúc này, là lúc bắt gặp những khoảnh khắc chuyển giao huyền diệu của thiên nhiên, khi bầu trời đang từ vàng nhuộm nắng thì ngả sang đỏ rực, rồi mặt trời khuất bóng, chỉ để lại những tia sáng màu cam lóe lên trên nền trời màu xanh tím của đêm.
Tất cả quá trình kì diệu ấy chỉ xuất hiện trong chưa đầy một tiếng, nhưng mang đến trọn những cảm xúc ngất ngây cho những ai ngắm nhìn.
Đừng bỏ lỡ chúng, bởi khi mùa Đông đến thôi, hoàng hôn sẽ lại có một màu rất khác, và tất cả sẽ phải đợi dài một năm chỉ để ngắm hoàng hôn mùa Thu Hà Nội lộng lẫy như thế nào đó!
– Cho anh ôm em trước lúc đi xa nhé?
Tôi nói nhưng không đợi em trả lời đã ôm em vào lòng.
– Lên đường mạnh giỏi nhé em! – tôi khẽ thì thầm vào tai em và chụp hình cùng
1 bức ảnh khá là đẹp của 2 đứa, tôi lặng lẽ đi ra cốp xe máy lấy túi đồ để sẵn trong đó làm em ngạc nhiên.
– Bánh tráng trộn thì sao nhỉ?
Em cười tươi như hoa, nhận lấy và cả 2 cùng ăn trong 1 khung cảnh bao la, trữ tình, kết thúc 1 chuyến đi chơi bình dị…
Chiều hôm sau, tôi uể oải bật dậy trong tiếng chuông điện thoại của thằng Việt.
– Để bố ngủ, hôm qua mệt lắm.
– Mấy shot?
– Có gì nói luôn?!
– Đá bóng? Nhận kèo rồi! Quên à?
– Sao không nhắc?
– Tao nhắn tin từ hôm qua rồi mà?
– Qua bận đưa người yêu cũ đi đẻ!
– Thôi nhanh đi qua đón tao nhé?
– 20k ok?
– Bạn bè như bẹn bà, mày làm ăn cả với anh em à?
– Ai anh em với mày?
– Thôi nhanh đi, thế nhé! Tút..tút..
Thế là thằng ôn tắt máy, tôi lóc cóc bò dậy mặc quả Barca thần thánh, giày thượng đình ghẻ mua 90k 1 đôi đến chỗ chờ..
– Không biết đá bóng nói như bố đời, cho bóng còn đá trượt mà lắm mồm!
– Kệ tao, nhanh không tao đi đây!
– Ờ đại ca bình tĩnh, em lên ngay đây!
Tôi chở nó băng qua mọi nẻo đường nhưng không tránh khỏi sự ùn tắc, bây giờ là 4 rưỡi 5h chiều. Giờ cao điểm nên ai cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà, cảnh sát giao thông thì tuýt còi hết công suất. Tuýt đến nỗi lưỡi thụt cả vào còi, mấy anh lớ ngớ đè vạch là lại giọng điệu quen thuộc: “ chào anh, xin anh xuất trình giấy tờ….”
– Rẽ tắt vào Nguyễn Khang cho nhanh đi mày?
– Ờ!
– Mà mày xem con nhỏ này được không?
Nó nói rồi giơ điện thoại ra trước mặt tôi.
– Đang lái xe, muốn dập mặt ra đường à?
Nó hiểu ý nên không làm gì cả, được 1 lúc lại vỗ vai tôi lần nữa làm tôi phát bực
– Gì?!
– Mày nhìn xem cái quái quỷ gì thế kia?! Tôi và nó không khỏi kinh hãi, loạng choạng suýt ngã xe khi thấy 1 chiếc may bay mất kiểm soát, khói bay theo mù mịt đang lao đi với 1 vận tốc cực nhanh trên bầu trời!!
Khi trời mới chỉ tờ mờ sáng và phía bên ngoài kia màn đêm vẫn còn bao phủ cảnh vật không gian, tôi đã nhanh chóng thức dậy sửa soạn cho ngày trọng đại của anh mình. Tôi bước đến nhà tắm, sẽ chẳng bao giờ tôi tắm sớm như hôm nay, nhưng có lẽ bản thân mong muốn rằng mọi việc đều diễn ra cách tốt đẹp, khởi đầu mới mẻ cho người chẳng hạn, nên việc tắm sạch sẽ làm tâm trạng tôi thoải mái hơn hẳn.
Từng gáo nước ụp vào người từ đầu xuống chân làm tôi thoáng run lúc, con mắt nhắm tịt theo phản xạ tự nhiên
– Lạnh thật!
Tôi vơ lấy bàn chải và bắt đầu đánh tung mồm mình lên. Vị buốt của kem đánh răng khiến tinh thần như được tiếp thêm ngọn lửa tỉnh táo. Liếc ánh mắt nhìn vào gương, cả thân thể trần trụi của chính mình đang phơi bày ra trước mắt, tự dưng tôi lại nhớ đến thời nguyên thủy xa xưa và nổi bật trong đó là hình ảnh của Adam và Eva. Bắt đầu những hình ảnh phong phú và sinh động về cơ thể con gái trong từng bộ phim mới lớn mà tôi xem ùa về nhảy múa trong đầu. Tôi nhớ đến Chi, bỗng dưng phút chốc cảm thấy nóng mặt. Tôi bèn hít thở thật sâu và tạm không nghĩ đến những hình ảnh đen tối để tiếp tục công việc.
Bước ra ngoài và cầm trên tay bộ quần áo lịch sự, tôi nâng niu ngắm nhìn và cẩn thận trải truốt cho thật phẳng phiu rồi bắt đầu mặc. Chất vải của áo sơ mi mềm mại làm tôi thích thú
– Long ơi, sao mày đẹp trai thế Long? – tôi tự nói với chính mình trước gương
Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì người nông dân. Chậm rãi tôi chải mái tóc hất ngược ra phía sau theo kiểu David Beckham và không quên dùng gel để giữ nếp, miệng lẩm bẩm hát bài quen thuộc.
– So as long as I live I’ll love you. Will have and hold you. You look so beautiful in white. And from now til my very last breath. This day I’ll cherish.You look so beautiful in whiteeeee.
Bỗng cánh cửa phòng mở ra, anh tôi tiến lại gần với cái vẻ mặt ngạc nhiên
– Mày là ai và mày đã làm gì em trai tao?
– Gớm! Thằng em dậy sớm mà như kiểu sinh vật lạ ấy?
– Thế mục đích của mày đến Trái Đất là gì?
Tôi vớ ngay đôi tất ném vào người anh mình
– Ha ha, trông mày hôm nay cũng đẹp trai dữ tợn đấy!
– Khổ. Em cũng không muốn thế nhưng nó lại thành ra thế
– Thôi đừng, mày hoang tưởng ít thôi! Mà sớm cái gì? h rồi đấy!
– Chết chết! Đã h rồi à, xuống xuống xem lại nhà cửa phông bạt thôi..
Tôi kéo tay anh nhanh chóng đi xuống tầng chợt anh hất phăng tay tôi ra.
– Tao không biết cho mày đi với bộ dạng này trong ngày ăn hỏi tao có phải là quyết định sai lầm của tao không nữa?
– Sao vậy đại ca?
– Mặc nốt cái quần vào thằng ôn!
Tôi đứng sững lại nhìn xuống
– Chết thật! Thế nào lại quên được nhở?
Tôi bối rối mặc nốt cái quần vào, chỉnh lại trang phục cho gọn gàng, tươm tất.
– Quá ổn.
Xuống phòng khách, đôi chim bồ câu đã được dán ngay ngắn cạnh tên người. Tôi đảo mắt nhìn xuống mấy chén nước bỏ dở kèm theo hạt dưa vứt vương vãi khắp sàn nhà mà lòng cảm thấy khó chịu, liền với lấy cái chổi quét ra ngoài rồi ngồi xuống ghế thư giãn.
Bố mẹ tôi vẫn còn đang loay hoay sửa soạn chạy ra chạy vào gọi nhau í ới, ngoài nhà những người thân họ hàng bắt đầu đến dần. Chắc anh tôi cũng đang tỉ mỉ chăm chút cho bản thân, hóa ra có mình tôi là xong việc.
Đôi pháo giấy để ở góc, tôi ngồi nhìn quanh cũng chán nên ra cầm chơi.
– Phụt!!!
Lỡ tay bắn luôn vào trong nhà, tiếng mẹ tôi vọng ra ngoài.
– Cái gì nổ ngoài đấy thế?!
– Pháo đểu mẹ ạ, thế nào con đang lấy chổi vơ nhầm đôi pháo tự dưng nó nổ tung cái – tôi chữa cháy ngay
– Mày chẳng được cái việc gì cả, con với cái, vô tích sự!
– Nhầm tí mà mẹ, nói to thế người ta nghe thấy bây giờ.
– Quét ngay đi!!
Ấy thế là tôi lại bị mắng sa sả vào mặt, không hiểu sao bố tôi lại chịu được mẹ tôi.
– Em đến rồi nè!
Chi nhắn tin đến làm tôi như quên chuyện vừa nãy phi ngay ra ngoài. Đập vào mắt, em mặc chiếc váy ngắn màu đỏ, đi đôi giày búp bê, chiếc áo phông ngộ nghĩnh với hình totoro in trước ngực. Mái tóc đã buộc cao lên và khuôn mặt trắng trẻo xinh hẳn thường ngày.
– Em xinh như thế này thì anh biết phải làm sao?
– Không phải khen!
Tôi nắm tay em đi vào nhà mời em ngồi xuống
– Cháu chào bác ạ!
– Chi à, ngồi đi cháu, sao không bảo thằng Long đến đón!
– Thôi không cần bác ạ, mọi người cứ chuẩn bị mọi thứ cho thật hoàn hảo là được ạ!
Em nói thế làm tôi mát cả lòng, cũng may lúc này đã mặc quần không thì chết. Không khí bên ngoài đã bắt đầu đông vui hơn, tiếng nhạc đánh xập xình đủ mọi kiểu mốt. Tôi đành để em ngồi chơi đi chuẩn bị cho gia đình, thỉnh thoảng em đưa ánh mắt trìu mến nhìn tôi khiến trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đúng giờ, mọi người bắt đầu đi đến nhà gái, Chi ngồi sau xe máy tôi. Lễ vật đã được các thanh niên bê đi lên đầu đoàn: trầu và cau tươi buồng, bánh cốm, bánh phu thê, bánh đậu xanh rồi tiền dẫn cưới cho vào phong bì,phải có lễ vật dẫn cưới để thể hiện lòng biết ơn của nhà trai đối với công ơn dưỡng dục của cha mẹ cô gái. Nói theo cách xưa là: nhà trai bỗng dưng được thêm người, còn nhà gái thì ngược lại. Mặt khác, lễ vật cũng biểu thị được sự quý mến, tôn trọng của nhà trai đối với cô dâu tương lai. Tất cả các lễ vật đã được sắp xếp gọn gàng và thẩm mỹ bày vào quả sơn son thếp vàng (mâm đồng đánh bóng) phủ vải đỏ.
Đoàn người đi theo hàng làm nhốn nháo cả khu phố, tôi đi sau thật chậm ngắm nhìn ngày vui như trẩy hội của anh trai mình.
– Chi, ngày mai mình cũng làm suất nhé!
– Thôi đi ạ, ai lấy anh làm gì, suốt ngày để anh sai vặt à?
– Làm gì mà ghê gớm thế cưng?
– Kệ anh!
Em nói xong và ôm tôi, miệng nở nụ cười. Tôi không nói gì thêm vì bỗng dưng những chiếc “sans – souci” chở đoàn người bê tráp khiến tôi bồi hồi nhớ lại kỷ niệm xưa cũ: tuổi thơ êm đềm.
Ngày đó, tôi cùng bà lang thang dạo chơi khắp phố phường Hà Nội, những chiếc xích lô là phương tiện chuyên chở chủ yếu, nếu ai không từng lần ngồi trên nó thì cuộc đời hẳn phải mất đi nửa tâm hồn. Giờ đây bất chợt gặp một màu đỏ rực, vừa như lạ vừa như quen. Quen vì nó đã từng gắn bó máu thịt với Hà Nội ngàn năm văn hiến ở một quá khứ chưa quá xa. Lạ là vì nó không còn vẻ mộc mạc, giản dị như xưa mà được cách tân lịch sự và sang trọng hơn, lại mang một cái tên rất Tây: “Sans-Souci”.
Có thể nhiều cái đã mất nhưng xích lô thì vẫn còn đây. Không biết liệu tôi có thể tìm lại cảm giác của mình khi một ngày dạo phố Hà Nội trên những chiếc xích lô mới mẻ này hay không? Có thể là không khi mà cuộc sống đã đổi khác, và cảm giác ấy nếu không có được cũng không thể đổ tại cái xích lô.
Sans-Soucis đã từng tồn tại qua những ngày tháng khắc nghiệt nhất, khi mà xích lô bị cấm lưu thông, thì sức sống của nó cũng đáng được người ta trân trọng.
Phố Hà Nội cho người ta nhiều món quà mà không phải nơi đâu cũng có thể cho được. Đó là những con phố ngắn lãng mạn và trữ tình, là mùi hương hoa sữa, là gió heo may với một cảm giác khác lạ, là những món quà truyền thống… Và xích lô nữa! Nó đã là linh hồn của Hà Nội, của những khu phố cổ, mà nếu một ngày thiếu vắng bóng dáng xích lô, người Hà Nội sống trong khu phố cổ sẽ cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó. Giữa phố xá đông đúc, những chiếc xích lô đi lại thật chậm rãi và an nhàn, như một điểm nhấn làm cho phố đậm đà chất “phố” hơn.
Ngồi trên xích lô chạy chầm chậm qua những con phố nhỏ. Cảm giác thật sự tuyệt vời. Phố xá chầm chậm. Con người chầm chậm. Tự mình thoả sức ngắm nghía những hàng cây, mái nhà và quán xá. Tháp Rùa vừa ngay trước mắt thoáng chốc đã lùi về sau lưng, và chỉ vài phút sau thôi đã thấy nó thấp thoáng trong tầm mắt.
Về cái tên San-Souci có nghĩa là không lo âu, vô tư đi. Tôi cũng lấy ý nghĩa của điều này mà sống, cho cuộc sống luôn vui vẻ và thanh thản. Cũng như một người con xa nhà, cuộc sống dù có khó khăn đến mấy nhưng khi mẹ gọi điện lên vẫn luôn bảo:“Con vẫn ổn!”. Đó là cái tư tưởng. Tư tưởng vô tư sẽ giúp ta đi qua những khó khăn một cách dễ dàng. San-Souci đồng thời cũng là tên một lâu đài rất nổi tiếng của nước Đức mà tôi vô cùng yêu thích vì phong cách Gothic đặc trưng của nó. Đây là nơi diễn ra hội nghị Potsdam lịch sử sau chiến tranh thế giới thứ hai.
Đoàn người đi vòng đến Hoàng Diệu, trong những con phố thân thương từ lâu đã quá quen thuộc với những đứa con sinh ra và lớn lên ở chốn kinh kì, thời gian không dài cũng chẳng quá ngắn, nó “vừa đủ” để thuộc lòng từng góc phố, từng đoạn đường gắn liền với tuổi thơ cho đến lúc trưởng thành. Phố nhiều cây, đi tới đâu mà chẳng có. Ngay ở trung tâm Sài Gòn là vô số đoạn phố phủ rợp bóng xanh mát cao vun vút. Ấy thế nhưng phố ở Hà Nội thì lại khác, khác lắm. Nhất là khi tháng gõ cửa, chưa đủ lạnh, chỉ khẽ run người khi đi qua những con đường lá đang rụng trong gió.
Tôi có thể khẳng định rằng, chẳng có nơi nào đẹp như Hà Nội. Bởi chỉ cần đi qua vài con phố như Hoàng Diệu, như Phan Đình Phùng…, thật lạ là ai cũng cảm nhận rõ ràng cảm xúc của mình. Một nỗi buồn rất nhẹ, như thể đang tiếc nuối điều gì đó, tự nhiên ập đến nhẹ nhàng thế thôi nhưng cũng đủ da diết, nhớ nhung lắm. Buồn, nhưng lại dễ chịu, đó chính là nét rất riêng của phố vào thu ở Hà Nội, chẳng thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu.
Nếu không phải những ai từng sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, thì thật sự rất khó có thể lột tả được vẻ đẹp nơi đây qua từng câu văn đắt giá đi vào lòng người, vì có thể phải mất hơn nửa cuộc đời, sau khi đã bôn ba khắp mọi nơi, có nhiều trải nghiệm với cuộc sống tấp nập, chen chúc. Chỉ đến khi lạc lõng giữa những ngã , bùng binh nườm nượp người, những giao lộ vun vút xe là xe…, mới cảm nhận sâu sắc sự nhớ da diết Hà Nội vắng lặng “của riêng mình”, khoảng lặng trong tâm hồn, đủ để dừng chân và nghỉ ngơi sau mọi bộn bề lo toan…
Từ khi mở mắt sinh ra, những gì là thủa sơ khai của Hà Nội đã hình thành trong tâm trí, nó nhẹ nhàng, nó ngọt ngào, nó dắt chúng ta đi từ ký ức này đến ký ức khác, là những trưa hè đổ lửa hay những đêm đông lạnh giá, tất cả đều có một đặc trung riêng mà không thể lẫn đi đâu được, đó là cái “hồn phố”.
Nếu phải tìm một cái tên khác đặt cho con phố Phan Đình Phùng, chắc tôi sẽ gọi đó là “Con đường đẹp nhất Hà Nội”, nhất là đoạn cắt ngang với Hoàng Diệu. Hai hàng cổ thụ bên đường to cao, những cành cây chĩa ra khiến ngoài trời dù nắng đến đâu, khi rọi xuống đường chỉ thấy bóng râm mát, nó giống như khu rừng nguyên sinh tươi mới, mát lành mà ta chỉ muốn mê mẩn trong đó mãi.
Người Hà Nội hàng ngày đi qua con đường này, quen thuộc đến mức nhớ mùa sấu ra từng chùm hoa trắng bé tí xíu, cho đến mùa trút lá, nhuộm đường thành những góc vàng lãng mạn.
Có lẽ, người Hà Nội muốn lưu giữ nét trầm mặc, tĩnh lặng gần như tuyệt đối trên phố Phan Đình Phùng, để mỗi lần nhắc đến, họ vẫn tự hào gọi Phan Đình Phùng là con đường đẹp nhất Hà Nội.
Trước đây, con đường này còn được gọi là đại lộ Carnot và sau cách mạng tháng Tám năm được đổi thành đường Phan Đình Phùng. Con phố này có những dãy nhà được xây theo kiến trúc cổ của Pháp đầu thế kỷ , có nhà thờ Cửa Bắc cổ kính, trường trung học phổ thông Phan Đình Phùng, trong những ngôi trường cổ của Hà Nội cùng với Chu Văn An, và đặc biệt có hai bên vỉa hè rất rộng nhưng không hề ồn ào hàng quán cửa hiệu như các dãy phố đắt đỏ khác tại Hà Nội.
Đường Hoàng Diệu trong tôi, là một con đường rộng rãi vô cùng với hai hàng cây cổ thụ, vỉa hè rộng, và vắng đến độ nếu đi qua đây vào buổi trưa, mình sẽ nghe thật rõ những tiếng lá cây xào xạc bên đường. Không hiểu sao tôi lại yêu những con đường vắng vẻ đến thế, phải chăng sự yên bình ấy mới là đặc trưng không thể lẫn với bất cứ phố phường nào trên cả nước, mới khiến những người đang bôn ba phải nhớ da diết, rồi nức nở khi hồi tưởng lại.
Có lẽ, chỉ khi đi qua con phố này, người ta mới cảm nhận sâu sắc không gian Hà Nội xưa đang trải ra trước mắt. Những ngôi biệt thự xây theo kiến trúc Pháp, đặc biệt, ngôi nhà của đại tướng Võ Nguyên Giáp (số đường Hoàng Diệu) là trung tâm của cụm di tích lịch sử văn hoá, nằm giữa khu phố kiến trúc Pháp điển hình của Hà Nội. Mọi thứ hòa với những tán cây xà cừ cao lớn, phủ bóng, tạo nên một tổng thể cổ kính, trầm mặc hoàn toàn không lẫn với bất cứ con phố nào khác tại Hà Nội.
Không một âm thanh tạp nham nào, một sự ồn ào náo nhiệt nào chạm được vào con phố Hoàng Diệu này. Chả trách mà khi gió lạnh đã bắt đầu rủ nhau luẩn quẩn níu chân người Hà Nội, những đứa con xa nhà lại nhớ những chiều tháng vắng vẻ đến như thế. Những buổi trưa không nắng, mưa bụi ray ray, hai hàng xà cừ bên đường thi thoảng lại rào rào lên trong gió tạo nên những âm thanh chẳng thể bình yên và cổ xưa hơn được nữa.
hàng cây to cao bên vỉa hè che nắng cho cả con đường. Tôi để xe sang góc phố và kéo tay Chi lại gần, cả cùng bắn pháo chúc mừng, tiếng pháo nổ giòn giã ngập trong sắc đỏ, anh tôi vận lại trang phục chỉnh tề, chậm rãi từng bước đến cùng đoàn bê tráp, bố mẹ tôi đứng nhìn con mình lấy vợ mà không kìm được niềm xúc động, bên trong chị Vân mặc chiếc áo dài đỏ truyền thống, khuôn mặt trang điểm xinh tươi, đôi mắt long lanh rạng rỡ, mái tóc xoăn bước đến. người ra mắt tổ tiên bằng cách thắp hương lên bàn thờ. Xong xuôi, cầm ấm trà đi từng bàn để rót nước mời khách. Đến lượt tôi.
– Thank you thank you! – tôi đùa vui
– Bao giờ thì đến lượt em hả Long! – Chị dâu tương lai hỏi tôi
Chi ngồi cạnh chỉ biết cười mỉm, anh chị tiếp tục mời những quan khách họ khác.
Tiếng chuông điện thoại tôi bỗng phát ra.
– Chi, em đợi anh tí nhé!
Tôi vội vã tìm chỗ vắng người để giảm tiếng ồn
– Alo?
– Chào người yêu cũ, đã lâu không gặp anh!
Không thể ngờ người chủ số điện thoại đang đứng trước mặt tôi lại là Vy…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi lại gần với 1 dáng vẻ thoải mái và tự nhiên.
– Chào em!
– Chào anh!
– Em dạo này thế nào??
– Em vẫn khỏe mà anh . Cũng đã lâu rồi kể từ khi…
– Anh biết! – tôi ngắt lời
Trông em bây giờ đã thay đổi nhiều kể từ khi 2 đứa quyết định chia tay vì nhiều lý do, em có cuộc sống của mình và tôi cũng vậy. Chúng tôi không hợp trong nhiều thứ nhưng sau tất cả những gì xảy ra đó, mỗi người vẫn trân trọng và quý mến nhau, 1 tình cảm đẹp…
Thoáng đưa mắt nhìn khuôn mặt đó, em cười với tôi, đôi má lúm đồng tiền vẫn lung linh khi được điểm chút nắng vàng, và càng óng ánh hơn khi qua 1 lớp phấn mỏng, vẻ đẹp đó toát lên 1 cách rạng rỡ, xinh tươi. Đôi môi em đỏ thắm, căng mọng như những đóa hồng trong sương sớm tinh mơ, chúng khẽ ấp ủ từng giọt nước nhỏ xíu, đậm hương, tràn trề sức sống.. Còn bờ vai kia giờ đã khác xa những gì trong kỷ niệm của tôi. Chúng chảy dài miên man bất tận mang theo sự mềm mại như thác nước Niagara hùng vĩ. 2 cánh tay làm tôi liên tưởng đến từng đợt sóng trắng xóa đổ xuống có khi nhanh, khi chậm, khi đầy kiêu hãnh như mẹ thiên nhiên mà lại uyển chuyển, nhịp nhàng như 1 dải lụa vắt ngang bầu trời.
Em vận 1 chiếc áo mỏng mà qua đó, tôi có thể nhìn thấy bầu ngực đã được nâng niu, uốn nắn bởi bra. Chúng cân đối chẳng khác gì đồi núi cao nguyên trập trùng, mang vẻ hoang sơ mà đầy tươi mát, nhấp nhô uốn lượn như nét bút vẽ dưới nền thanh thiên. Tất cả khiến tôi choáng ngợp như chính mình đang đứng giữa 1 bức tranh phong cảnh họa đồ, có núi sông, non nước đầy sống động và thanh thoát.
Có thể nói, em rất giỏi trong cách khoe sự quyễn rũ, những ưu điểm ngoại hình của mình 1 cách khéo léo.
– Anh nhìn gì mà ghê vậy??? – em cười nói làm tôi sực tỉnh
– Mà sao em lại ở đây hay vậy?
– Cũng cùng câu hỏi với anh rồi
– Anh đoán chắc em bên nhà gái chị Vân phải không?
– Vâng, mà em sắp đi du học rồi anh à…
– Em vẫn giỏi như ngày nào nhỉ? Mừng cho em, bao giờ em bay và nước nào vậy?
– Paris, ngày kia em bay rồi! – Vậy chắc em phải chụp tháp Effel cho anh rồi!
– Hì Hì…anh vẫn từng mơ đến đó nhỉ?…Mà cô bé kia là??? – Vy nói và đưa mắt về phía Chi
– Ờm, người yêu anh đó! – tôi nói quay ra nhìn Chi, em vẫn đang mải mê chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ của ngày hôm nay.
– Mừng cho anh rồi.
– Cũng thật tình cờ và bất ngờ khi chúng ta lại gặp nhau ở đây!
– Trái đất tròn mà anh..
– Ý em chắc là anh chỉ loanh quanh ở Hà Nội này thôi nhỉ – tôi đùa
– Mà anh nghĩ sao nếu có 1 buổi đi chơi coi như tiễn cô người yêu cũ lên đường??
– Rất hân hạnh được phục vụ quý khách!
– Haha!!
– Vậy mai em nhé? Đương nhiên là anh cũng muốn đưa em đi chơi trước khi em xa nhà nơi này rồi
– Ok anh!
Tôi và em kết thúc cuộc nói chuyện, nhanh chóng đi ra dắt con Lead của em xuống lòng đường…
– Thôi anh vào với cô bé kia đi, không mượn anh nữa, em có việc phải đi rồi – Ờ em đi cẩn thận nhé! Bye em! – Bye anh! Tôi đứng nhìn em đi rẽ sau con phố mới rảo bước quay trở lại chỗ Chi
– Ai vậy anh? – em hỏi
– Ờm..1 người bạn cũ của anh, đã lâu anh không gặp chị ấy! Thôi mình ra chụp ảnh đi em
Tôi cầm tay kéo em ra chỗ phông bạt chim chiếc đã có 2 bên họ hàng.
– Làm em 1 tấm anh phó nháy ơi!! Tôi gọi bố mẹ và 2 anh chị cùng Chi đứng cạnh, mọi người cười tươi roi rói như bắt được vàng, đương nhiên cô dâu chú rể là những người nổi bật nhất. Bên cạnh, Chi vẫn đẹp lung linh như 1 ngọn nến tỏa ra hào quang rực rỡ..
Sau khi đưa Chi về vì em hơi mệt, tôi lại đến quán cà phê quen thuộc trên phố Giảng Võ để tận hưởng từng phút giây thư giãn của cuộc sống thường ngày. Để được thưởng thức ly cà phê đúng nghĩa mang phong cách Ý truyền thống.
Người Ý không tạo ra hạt cà phê, nhưng chính họ đã sáng tạo nên những cách pha chế cà phê ngon nhất thế giới, tiêu biểu là espresso và cappuccino. Nếu espresso mang vị đậm đà, đánh thức tinh thần thì một tách cappuccino sẽ mang tất cả những gì ngọt ngào nhất mà cà phê có thể truyền tải tới người uống.
Bằng hương vị ngọt ngào và nghệ thuật sáng tạo hoàn mĩ, những tách cà phê phủ bọt sữa mịn màng đã mang niềm tự hào nước Ý phổ biến tới toàn thế giới. Ngày nay, bất kì góc nào tại một thành phố xa hoa hay nhộn nhịp bạn cũng có thể bắt gặp một cửa hàng cappuccino. Quả thật, người Ý đã thực hiện rất tốt việc trung hòa vị đắng của cà phê với vị ngọt ngào của sữa, đồng thời tạo nên một môn nghệ thuật trang trí khiến không ít người đam mê: Latte art.
Latte art được nhiều người trân trọng như một nghệ thuật pha chế cocktail hoàn hảo. Những hình vẽ trên mặt tách cappuccino sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cảm giác và hương vị của toàn bộ tách cà phê. Phần sữa trang trí có quá nhiều bóng khí hay quá nhiều hoặc ít bọt đều là thảm họa với một tách latte. Để đạt tới sự hoàn mĩ và thành công, các barista đã phải mất thời gian học hỏi và tích lũy kinh nghiệm rất dài. Quan trọng hơn, họ phải thật sự yêu cà phê, và yêu nghệ thuật pha chế loại thức uống được ưa chuộng nhất thế giới.Trên bề mặt nâu sánh đó, những lớp trang trí từ sữa hình trái tim, hoa tulip, cây dương xỉ… hiện lên mượt mà, tinh tế và ngọt ngào.
Nhưng đó là phong cách thưởng thức của nước Ý, và người Hà Nội không hề kém cạnh và cũng chẳng mấy khó khăn khi thể hiện được cái “chất” của riêng mình trong văn hóa cà phê, nổi bật từ cách uống cho đến đời sống..
Đây là 1 trong những quán cà phê bậc nhất với hàng chục năm tuổi. Hầu hết những quán này nằm trong những nhà cổ, phố cổ, với tường vôi bạc màu, mái ngói rêu phong. Ngày nay, quán cà phê bung ra khắp Thủ đô với những thương hiệu phong phú, đa dạng như: Cà phê Trung Nguyên, Highland, My Way, Ciao… Tại đây, người ta có thể ngồi trầm tĩnh, thư thái trò chuyện, nhấm nháp tách cà phê đắng pha ngọt lịm.
Cái thú được nhâm nhi một ly cà phê nơi quán hàng quen thuộc, nói dăm ba câu chuyện hay đơn giản chỉ để nhìn ngắm dòng người qua lại đã điều không thể thiếu với nhiều người Hà Nội. Và lâu dần, trở thành một nét văn hóa, một phong cách sống.
Theo thời gian và năm tháng, cà phê ở Hà Nội có nhiều đổi thay, cả về hương vị và cách thưởng thức. Nhiều quán mới xuất hiện, với đủ phong cách, đủ sự biến tấu cho phù hợp và bắt kịp thị hiếu đa dạng của cuộc sống hiện đại.
Nhưng với nhiều người sống ở Hà Nội, quán cà phê không cần phải sang trọng, xa hoa, mà quan trọng là chất lượng cà phê phải ngon. Những người lớn tuổi thích ngồi những quán cà phê lâu đời trong phố cổ hay những ngõ hẻm. Nhiều người lại thích các quán cà phê với không gian yên bình, thư thả nơi vỉa hè. Và những nơi chốn không còn xa lạ ấy vẫn là cà phê Nguyễn Du, cà phê Thọ, cà phê Thái Phiên… Ngồi trên những con phố này, người ta có thể nhìn ngắm Hà Nội cả bốn mùa. Bâng khuâng thả hồn đi tản bộ và đắm chìm trong không gian rất Hà Nội, gọi cho mình một ly cà phê để thưởng thức vị “chậm” của thời gian cũng là cái thú của nhiều người.
Và cứ như thế, dù trong những quán xá hiện đại hay cổ điển, sang trọng hay vỉa hè, người Hà Nội bắt đầu ngày làm việc với ly cà phê nóng và sau những bộn bề của công việc, những giờ làm việc căng thẳng, mọi người lại rủ nhau vào các quán cà phê, cởi bỏ những phiền muộn và hòa mình vào không gian riêng và quen thuộc….
1 điệu nhạc vang lên cắt mạch suy nghĩ của tôi, không phải vì nó xua tan đi dòng cảm xúc mà vì nó quen thuộc đến ngỡ ngàng như 1 người bạn đã lâu không gặp lại. Âm hưởng ngọt ngào, da diết của bản saxophone “Going Home” lại len lỏi vào trong mọi ngóc ngách của cơ thể, cắn xé trái tim tôi.
Những ai đã từng yêu thích Forever in Love, Sentimental, Ocean Breeze, Heart And Soul, Going Home hay đơn giản là tiếng saxophone cao vút mà dịu dàng chắc sẽ không lạ với những giai điệu nhẹ nhàng, day dứt của Kenny G.
Bằng cây kèn saxophone, Kenny G đã mang đến cho chúng ta những giai điệu đẹp của tình yêu và hạnh phúc. Những rung động và biết bao hơi thở nồng nàn của cuộc sống, là niềm vui, là nỗi buồn và một chút tĩnh lặng trong tâm hồn với những giai điệu du dương, trầm bổng đi sâu vào mọi tầng lớp, mọi “ngõ nghách”. Những điều mà ít người tìm được trong cuộc sống hiện tại…
Âm nhạc của Kenny G đánh thức những khoảng lặng trong tâm hồn chúng ta, nhưng không phải cho một sự nổi loạn mà là cho một sự bình yên kì lạ. Những giai điệu sâu lắng, phảng phất nét u buồn như một dấu ấn riêng biệt chỉ có ở Kenny G, nét cổ điển bâng khuâng nhẹ nhàng, sự êm đềm thanh bình. Âm hưởng mang vẻ đẹp mỏng manh cho tới những giai điệu vui vẻ của lễ hội.
Cùng tiếng kèn của Kenny G, người ta dễ dàng tìm được những gì thuộc về chính mình sau những bộn bề lo toan. Với “Forever in love” bạn sẽ muốn được mãi mãi ở lại trong kí ức về tuổi thơ của mình, với “Going home” là một hành trình trở về nơi bạn đã bắt đầu. Và khi lắng nghe “My heart will go on” qua những âm điệu da diết của saxophone, chúng ta cũng tìm được sự xúc động, niềm tin mãnh liệt vào tình yêu…
Tôi cứ ngồi như vậy, im lặng, nếm từng ngụm cà phê và lắng nghe giai điệu nhẹ nhàng, mềm mại, du dương và trầm lắng đối lập với bên ngoài dòng đời xô bồ, hối hả…
Trở về nhà sau bữa cơm chiều với gia đình cùng 2 anh chị, tôi check facebook với toàn lời invite nhảm nhí, bỗng Chi inbox và tôi lại chát chít với em 1 lúc rồi đi tắm và nằm lăn ra giường ngủ….
– Đùng!!! Đùng!!!
Tiếng sấm làm tôi đột nhiên bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, 1 cảm giác mệt mỏi và khó tả xen lẫn sự sợ hãi giấy lên trong lòng. Xung quanh tối đen, chẳng nhớ nổi tôi đã ngủ từ lúc nào. Bên ngoài tiếng mưa rơi mỗi lúc 1 nặng hạt, đổ ầm ầm xuống mái nhà không ngớt. Bỗng, cả căn phòng sáng trưng bởi ánh chớp và sau đó là tiếng sấm giật đùng đùng như muốn đánh nổ tung bầu trời. Điều kỳ lạ rằng, trong khoảng tích tắc sáng đó, trên gương tủ tôi thấy 1 gã đàn ông mang bộ mặt khắc khổ, sầu não, râu tóc lòa xòa hết cả, trên người các cơ bắp và gân nổi lên trông gớm ghiếc bởi những vết chém chằng chịt, hắn nhìn tôi bằng con mắc sắc lạnh như muốn ăn thịt. Tay hắn cầm 1 thanh kiếm với máu chảy tóc tách xuống nền nhà và điều hãi hùng làm tôi run rẩy, thất kinh khi nhận ra xác cô gái hắn đang ôm là Vy! Tôi sợ đến nỗi chân không nhấc nổi, phải cố gắng bò lết ra khỏi giường, với tay bật công tắc đèn phòng trong trạng thái cực kỳ hoảng loạn. Ánh sang phủ kín không gian, xung quanh sáng trưng không có 1 ai, lúc này tôi mới trấn tĩnh hơn 1 chút.
– Người đàn ông đó là ai?
Tôi thắc mắc nhưng chẳng tìm được câu trả lời, bèn đi đến khung cửa sổ nhìn ra ngoài, mọi thứ vẫn là 1 màu đen nhạt nhòa. Xa xa, tiếng mèo kêu văng vẳng như gào khóc, ai oán. Bỗng dưng tôi cảm thấy 1 nỗi buồn trống trải trong lòng, cảm giác như chỉ có mình đơn độc với cuộc sống..
Tôi cứ đứng đó cho đến gần sáng, trời tạnh mới dám quay lại ngủ cho đến chiều..
– Anh đang ở đâu đấy??!! – Vy gọi tôi
– Anh sắp đến rồi!!
Phải công nhận rằng sau cơn mưa đêm qua, không khí buổi chiều đã dịu mát hơn và thấp thoáng vài nàng nắng tinh nghịch. Tôi thấy cực kỳ sảng khoái, phi tức tốc ngay đến chỗ hẹn, em đừng trước tòa nhà BBQ diện váy ngắn, 2 cặp giò mơn mởn làm tôi nóng trong người.
– Ăn không em??!!
– Không em ăn rồi mà!
– À không, xe anh mới thay má phanh
– Anh vẫn vui tính như ngày nào nhỉ??
– Thế giờ em muốn đi đâu?
– Đi ăn kem hồ Tây với dạo 1 vòng hồ luôn anh nha.
– Okie em!
Em trèo lên con Jupiter bất khốc tử thần của tôi, xe chạy bon bon trên đường Thanh Niên mua kem ốc quế rồi rẽ vào đường ven hồ Tây….
Không có bề dày lịch sử và đặc trưng về văn hóa như nhiều con đường cổ kính khác của thủ đô, nhưng con đường ven Hồ Tây lại ghi ấn tượng trong lòng người Hà Nội với vẻ lãng mạn, vắng vẻ đặc trưng của đất Hà Nội khi gần như “ôm trọn” hồ Tây. Ngày trước, nơi này được giới trẻ ưu ái gọi với cái tên bến Nhật Bản, bến Hàn Quốc, còn nay con đường lãng mạn nhất Hà Nội chính thức mang tên Trịnh Công Sơn.
Được mệnh danh là con đường lãng mạn và đẹp nhất Thủ đô, ôm quanh ven hồ Tây, con đường mang tên Trịnh Công Sơn dài 900m kéo dài từ ngã ba, ngõ 612 Lạc Long Quân đến giao với dốc ngã ba đê Âu Cơ, quận Tây Hồ. Không có những hàng cây cổ thụ rợp bóng, nơi đây lại đặc biệt hấp dẫn bởi không gian vắng vẻ, yên tĩnh và thơ mộng. Không chỉ đẹp vào những chiều thu, mà ngay cả ngày hè oi ả, đứng ở đây ngắm hoàng hôn sẽ có cảm giác thật rõ ràng rằng con đường mang hơi hướng của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: nhỏ nhẹ, lãng mạn và bình yên vô cùng.
Tôi đã thấy không chỉ những đôi yêu nhau, họ dựng xe, ngồi im lìm lắng nghe tiếng sóng vỗ rất nhẹ, thả tầm mắt vào đường chân trời xa tít mà khi ở trong phố, chẳng kiếm nổi cho mình một khoảng trống. Tất cả đều khó lòng từ chối một con đường với những góc vắng lặng, tuy khiêm nhường nhỏ bé nhưng lại ôm trọn cả hồ Tây rộng lớn bên cạnh.
Hà Nội tuy không còn rõ ràng 4 mùa như trước, nhưng cứ độ thu về, tháng 10 tới, thì người ta lại cảm nhận sâu sắc hơn tất thảy về nét đẹp cổ kính, phảng phất buồn và sự yên bình nơi đây.
Hàng dương liễu rủ bóng xuống mặt hồ như những nàng thiếu nữ tuổi 19 đôi mươi. Cái độ tuổi của sự e then, của xuân thì, nghiêng mình đón nhận từng làn nắng dệt lên mái tóc óng mượt. Tôi và Vy chắc chẳng thể nào quên được cái mùi ven hồ,hay nói cách khác, là hơi thở của hồ Tây.
Từng đợt gió thổi vào len lỏi trong hốc mũi 1 vị nồng nàn, 1 vị đặc trưng mà không lẫn đi đâu được.
Em ngồi sau xe tôi nhắm mắt tận hưởng, nhưng đâu chỉ có hơi thở của hồ Tây, mà nơi đây còn có 1 vị khác nữa, 1 vị của năm tháng cho những ai sinh ra và lớn lên ở Hà Nội: “hương hoa sữa..”
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về, thơm từng cơn gió. Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ. Phố xưa vỉa hè, thơm bước chân qua. Nếu như nhắc lại trong trí nhớ, mới biết phố Hà Nội là phố hoa. Tháng nào cũng có một loài hoa gợi nhắc kỷ niệm.
Tháng giêng hoa đào nở rộ, đón xuân khoe sắc hồng tươi
Tháng 2 hoa Ban ngập tràn, tiễn biệt những gương mặt phố
Tháng 3 bất chợt 1 ngày, trắng tinh hoa Sứ về đây
Tháng 4 Loa Kèn mỏng manh, những góc phố con đường quen.
Mùa hoa tháng 5 cháy rực Phượng đỏ
Hồ Tây ngát hương mùa sen tháng 6
Ngập tràn lối đi, hoa Sấu tháng 7
Trở về tuổi thơ hoa Xoan tháng 8.
Mùa hoa Sữa rơi, tháng 9 nồng nàn, mùa thu đã sang mùa hoa cúc đến.
Tình yêu thủy chung tím biếc Thạch Thảo, rực rỡ cuối đông Cải Vàng ven sông.
Hồi bé, tôi không biết có điều gì đặc biệt ẩn sau hoa sữa. Chỉ nhớ những lần đi xích lô cùng bà qua phố Quán Thánh. Tiết trời lành lạnh và tôi ngửi thấy một hương thơm rất mạnh, ngọt như bánh mứt, mỏng nhẹ và mơ hồ như lụa, bủa vây xung quanh.
Hoa sữa là loài hoa của lưu luyến. Tháng Chín, Hà Nội chính thức vào thu, cũng đủ để nhắc nhở về những cuộc chia ly. Tháng Chín, sân bay cũng đông đúc hơn thường ngày, là những chuyến đi lớn, là những niềm hy vọng và niềm tin về một ngày trở về. Vì thế mà thu Hà Nội thường man mác buồn, nỗi buồn phả vào gió, phả vào hương hoa sữa, phả vào tâm can người xa xứ. Nhưng có quên được không, mùa thu Hà Nội đã thành thói quen, mùi hoa sữa đặc quánh sóng sánh trong tâm hồn. Nồng nàn như thế, ngọt ngào đến vậy, cũng chỉ có hoa sữa mà thôi.
Giữa trời thu bát ngát xanh, lòng tôi nôn nao nhớ về những điều xưa cũ. Hoa sữa đem đến cho người những cảm giác ấm áp khó gọi thành tên, tưởng gần mà kỳ thực đã xa lắm rồi. Là bởi vì trong mùa thu, đã biết thế nào là cô đơn, thế nào là xa cách, thế nào là lớn lên và trải nghiệm. Nhưng rồi cũng chính trong vòm cây hoa sữa quen thuộc, biết nhóm lên những niềm tin mới, những khao khát mãnh liệt, những cảm xúc tươi nguyên mát lành.
Những mùa hoa bỏ lại, những mùa thu đi qua, còn lại ta với nồng nàn, với mênh mang trời xanh Hà Nội, với hoa sữa thầm nhắc người ở người về.
Vy có vẻ hiểu được suy nghĩ tôi, nên nét mặt em có chút đượm buồn. Bay sang phương trời xa xôi cũng đồng nghĩa xa cách với những gì đã quen thuộc, đã gắn bó. Không buồn sao được…
Tôi đi chậm và ngoảnh lại nhìn em, bỗng dưng tôi lại nhớ về hình ảnh đêm qua, lòng tôi ngổn ngang, chẳng thể tin nổi, tôi cố trấn tĩnh mình rằng chỉ là mơ 1 giấc mơ thôi, cũng có thể do tôi xem nhiều phim hành động máu me nên thần kinh bị ảnh hưởng. Tôi cố động viên bản thân nghiêng về giả thiết này.
– Mặt hồ đẹp anh nhỉ?
– Ừm! Đúng vậy em, nhưng chắc không đẹp bằng em được!
– Lại lẻo mép!
– Đâu dám!
– Dừng lại đi! Em muốn chụp ảnh!
Tôi tấp xe vào lề đường, bỏ mũ bảo hiểm ra, tranh thủ ngắm nhìn không gian rộng lớn bao la này. Mặt nước sóng sánh xô vào bờ như tráng bạc, đang gần về hoàng hôn, nắng khẽ đổ xuống hồ tạo thành 1 vệt sáng rực rỡ, khung cảnh xinh đẹp và bao la khiến con người ta thích vận động và hòa mình vào thiên nhiên hơn.
Quay sang em, mái tóc bay vương vấn trong gió, ánh chiều tà điểm đôi môi hồng lấp lánh. Em cười tươi nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra sự buồn bã trong đó.
– Em có biết không?
– Biết gì vậy anh?
– Không phải lúc nào, em cũng có thể ngắm cảnh hoàng hôn đẹp lộng lẫy với đủ màu sắc rực rỡ trên bầu trời Hà Nội, như những ngày mùa Thu này. Anh biết em hơi tiếc nuối nhưng hãy tận hưởng phút giây này đi mà biết đâu? Em sang đó, khung cảnh còn choáng ngợp hơn ở đây thì sao?
– Cũng có thể… nhưng mà?
Tôi im lặng như muốn lắng nghe.
– Chẳng ai mặc định rằng ngắm hoàng hôn là phải buồn, nhưng em nghĩ, hoàng hôn càng đẹp thì lại càng mang đến cho người ta một nỗi buồn dịu dàng, mênh mang đến lạ! Anh nghĩ vậy không??
Đúng là không chỗ nào ở Hà Nội có thể ngắm chiều tà mùa Thu đẹp hơn hồ Tây, mặt hồ rộng bao la nhuộm một màu vàng của nắng chiều. Mặt trời lăn chầm chậm từ trên những đám mây, tựa như đang chìm xuống những tòa nhà cao tầng phía đường chân trời xa xăm.
– Em cũng thi sĩ thật!
Tôi cười nói và kéo em ra chỗ đẹp nhất để chụp ảnh cả 2 đứa. Lúc này, là lúc bắt gặp những khoảnh khắc chuyển giao huyền diệu của thiên nhiên, khi bầu trời đang từ vàng nhuộm nắng thì ngả sang đỏ rực, rồi mặt trời khuất bóng, chỉ để lại những tia sáng màu cam lóe lên trên nền trời màu xanh tím của đêm.
Tất cả quá trình kì diệu ấy chỉ xuất hiện trong chưa đầy một tiếng, nhưng mang đến trọn những cảm xúc ngất ngây cho những ai ngắm nhìn.
Đừng bỏ lỡ chúng, bởi khi mùa Đông đến thôi, hoàng hôn sẽ lại có một màu rất khác, và tất cả sẽ phải đợi dài một năm chỉ để ngắm hoàng hôn mùa Thu Hà Nội lộng lẫy như thế nào đó!
– Cho anh ôm em trước lúc đi xa nhé?
Tôi nói nhưng không đợi em trả lời đã ôm em vào lòng.
– Lên đường mạnh giỏi nhé em! – tôi khẽ thì thầm vào tai em và chụp hình cùng
1 bức ảnh khá là đẹp của 2 đứa, tôi lặng lẽ đi ra cốp xe máy lấy túi đồ để sẵn trong đó làm em ngạc nhiên.
– Bánh tráng trộn thì sao nhỉ?
Em cười tươi như hoa, nhận lấy và cả 2 cùng ăn trong 1 khung cảnh bao la, trữ tình, kết thúc 1 chuyến đi chơi bình dị…
Chiều hôm sau, tôi uể oải bật dậy trong tiếng chuông điện thoại của thằng Việt.
– Để bố ngủ, hôm qua mệt lắm.
– Mấy shot?
– Có gì nói luôn?!
– Đá bóng? Nhận kèo rồi! Quên à?
– Sao không nhắc?
– Tao nhắn tin từ hôm qua rồi mà?
– Qua bận đưa người yêu cũ đi đẻ!
– Thôi nhanh đi qua đón tao nhé?
– 20k ok?
– Bạn bè như bẹn bà, mày làm ăn cả với anh em à?
– Ai anh em với mày?
– Thôi nhanh đi, thế nhé! Tút..tút..
Thế là thằng ôn tắt máy, tôi lóc cóc bò dậy mặc quả Barca thần thánh, giày thượng đình ghẻ mua 90k 1 đôi đến chỗ chờ..
– Không biết đá bóng nói như bố đời, cho bóng còn đá trượt mà lắm mồm!
– Kệ tao, nhanh không tao đi đây!
– Ờ đại ca bình tĩnh, em lên ngay đây!
Tôi chở nó băng qua mọi nẻo đường nhưng không tránh khỏi sự ùn tắc, bây giờ là 4 rưỡi 5h chiều. Giờ cao điểm nên ai cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà, cảnh sát giao thông thì tuýt còi hết công suất. Tuýt đến nỗi lưỡi thụt cả vào còi, mấy anh lớ ngớ đè vạch là lại giọng điệu quen thuộc: “ chào anh, xin anh xuất trình giấy tờ….”
– Rẽ tắt vào Nguyễn Khang cho nhanh đi mày?
– Ờ!
– Mà mày xem con nhỏ này được không?
Nó nói rồi giơ điện thoại ra trước mặt tôi.
– Đang lái xe, muốn dập mặt ra đường à?
Nó hiểu ý nên không làm gì cả, được 1 lúc lại vỗ vai tôi lần nữa làm tôi phát bực
– Gì?!
– Mày nhìn xem cái quái quỷ gì thế kia?! Tôi và nó không khỏi kinh hãi, loạng choạng suýt ngã xe khi thấy 1 chiếc may bay mất kiểm soát, khói bay theo mù mịt đang lao đi với 1 vận tốc cực nhanh trên bầu trời!!