Châm ngôn làm người của mẹ thật đáng nể.
Hạ Mộng Ngư yên lặng nghe bố mẹ tranh luận về vụ bà dì đang ầm ĩ đòi ly hôn, thầm cảm thấy thất vọng.
Cô đặt bát đũa xuống, khoác cặp lên vai.
"Con no rồi, con đi học thêm đây."
"Sớm thế, tám giờ cơ mà?"
"Con phải đến trước chuẩn bị bài."
Bố mẹ luôn rất yên tâm về Hạ Mộng Ngư, cô là cô bé ngoan ngoãn có tiếng trong khu, chẳng ai nghi ngờ cô đang nói dối cả.
Vừa lên tàu điện ngầm, Hạ Mộng Ngư liền gọi điện cho thầy giáo lớp học thêm.
"Thầy ơi, hôm nay em bị sốt, giờ phải đến bệnh viện, thầy có thể gửi đại cương với bài tập cho em được không ạ? Lúc truyền nước em có thể xem, thế thì lần sau sẽ không bị chậm hơn các bạn ạ."
Thầy vô cùng cảm động, Hạ Mộng Ngư đúng là mẫu học sinh hoàn mỹ vừa thông minh lại vừa chăm chỉ trong mộng của mọi giáo viên.
"Không sao đâu, buổi sau em đến sớm nửa tiếng, thầy giảng qua nội dung cho một lần. Cứ nghỉ ngơi đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến học!"
Hạ Mộng Ngư thều thào nói, "Em cảm ơn thầy, em cúp điện thoại đây ạ."
Cúp điện thoại, Hạ Mộng Ngư cảm giác như có một ánh nhìn lạnh lẽo đâm vào mình, cô liền quay đầu lại, thấy ngay Từ Tử Sung đang dựa vào cửa, tay cầm sách giáo khoa, mắt nhìn mình chằm chằm.
Tuy Từ Tử Sung đang đeo kính đen, nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn có thể nhận thấy cái nhìn mỉa mai giấu trong đôi mắt cậu.
Sao hắn lại lên chuyến tàu này chứ?
Đúng là chả hay ho gì...
Hạ Mộng Ngư không chút do dự xoay người đi sang toa tàu khác.
Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là vị "học thần" đứng đầu lớp, đứng đầu luôn cả khối. Còn một người là "học bá" đứng thứ hai toàn khối. Hai người không chỉ có thành tích học rất tốt, mà ngay cả nhân duyên trong lớp cũng cực kỳ khá khẩm. Có điều, cả hai đều ngầm coi như không biết đối phương. Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung rất biết làm màu, còn Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư vô cùng giả tạo.
Tuy rằng cả hai không biểu hiện thái độ khó chịu ra ngoài, những bạn học khác cũng chẳng nhìn ra được địch ý ngầm giữa họ, nhưng đã qua hai năm trung học, họ chẳng nói với nhau được mấy câu, chỉ yên lặng quan sát, thỉnh thoảng tặng nhau ánh mắt hay nụ cười đầy mỉa mai, chế giễu mà thôi.
Đi qua bốn toa rồi Hạ Mộng Ngư mới dừng lại. Cô dựa vào lan can, lấy sách giáo khoa ra, giở đến nội dung phải học vào thứ Hai, nghiêm túc chuẩn bị bài.
"Học thần" và "học bá" trong trường học là một đám lúc nào cũng làm ra vẻ "Tớ có học hành gì đâu, chả hiểu sao thi vẫn cứ được điểm cao.", nhưng nói toẹt ra thì lại là bọn học hành bán mạng nhất.
---
Công việc của một boxing cheerleader rất đơn giản, dẫn quyền thủ vào sàn thi đấu, đến giờ nghỉ giữa hiệp thì cầm biển lên diễu một vòng, phô khuôn mặt xinh đẹp ra trước ống kính là được, dễ hơn rất nhiều so với làm câu thứ nhất trong đề toán.
Tuy là lần đầu tiên làm công việc này, nhưng Hạ Mộng Ngư đã nhanh chóng nắm được bí quyết.
Nhóm cheerleader đang ngồi túm tụm bên cạnh sàn đấu chụp ảnh tự sướng, vừa thấy Hạ Mộng Ngư đi xuống, cả đám lập tức gọi cô vào gia nhập. Hạ Mộng Ngư vui vẻ bước đến, cùng mấy cô nàng kia tạo dáng.
Hạ Mộng Ngư có khả năng hòa nhập với môi trường mới rất tốt, giống như tắc kè hoa, văn vẻ mà nói thì là, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Bỗng một tràng hò hét vang lên, trên sàn đấu xuất hiện cú K.O...
K.O: Knocked out – cú đo ván
Quyền thủ bị đánh bại ngã rạp xuống đất không dậy nổi. Hạ Mộng Ngư cảm thấy là lạ, sao thế được, sao vừa bắt đầu đã xong trận rồi? Nằm đấy làm gì, đứng dậy chiến tiếp đi chứ!
Không có tinh thần gì cả...
Kết quả đã định, quyền thủ thắng cuộc kiêu ngạo nhảy ra ngoài dây chắn ăn mừng với người cổ vũ.
Hạ Mộng Ngư phát hiện ra, gần như tất cả quyền thủ đều rất đặc biệt, nguyên một dàn mĩ nam, không như Triệu Nhật Thiên thì cũng giống Diệp Lương Thần. Có thể thấy testosteron là một loại hoóc môn kì diệu đến mức nào.
Câu lạc bộ đấm bốc này hơi có tính chất ngầm, mỗi một trận đấu đều có sự cá cược, tuần nào cũng có những trận thách đấu. Bất kể là ai, chỉ cần nộp đồng là có thể đăng ký tham gia. Quyền thủ chiến thắng ở mỗi tuần mới có thể thách đấu nhà vô địch, thắng nhà vô địch thì có thể lấy được một vạn tiền thưởng. Nếu nhà vô địch thắng quyền thủ thách đấu thì tiền thưởng sẽ tự động được cộng dồn vào trận thách đấu tuần sau. Số tiền thưởng cao nhất có thể lên tới vạn.
Hôm nay chính là trận đấu vạn đó.
Quyền thủ thách đấu thắng trận này xem ra rất kiêu ngạo, trận trước cũng thắng mà chẳng tốn mấy sức. Mọi người đều có vẻ thích cậu ta, thế nên, số tiền cược cho cửa của nhà vô địch tuần này ít hơn hẳn mọi khi.
Nhóm cheerleader cũng không nhịn được mà phải đánh cược, còn lôi kéo cả Hạ Mộng Ngư đặt cho quyền thủ thách đấu.bg-ssp-{height:px}
"Lợi hại thế, vừa mới hiệp một, còn chưa đến một phút mà đã K.O đối thủ, quá siêu."
"Đúng đấy, tiền cược anh ấy thắng cao lắm đấy."
Hạ Mộng Ngư cầm di động, vừa cười tủm tỉm vừa đáp, "Được, bọn mình đặt cửa quyền thủ thách đấu!"
Sau đó, Hạ Mộng Ngư không chút do dự đặt vào cửa của nhà vô địch.
Chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người thách đấu không thắng nổi. Đầu tiên, câu lạc bộ dám ra quy chế tích lũy tiền thưởng là bởi cực kỳ tin tưởng nhà vô địch. Hơn nữa, quyền thủ thách đấu này có trận thì thắng đến trận, cho nên chắc chắn anh ta không phải là tay nghiệp dư, cũng chẳng phải nhân tố mới bí ẩn, sở dĩ anh ta thắng được không phải do anh ta lợi hại, mà là do đối thủ quá yếu.
Tuy rằng tỉ lệ thua của nhà vô địch thấp, cá cược lại chẳng phải chuyện hấp dẫn gì, nhưng kiếm được nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là không bị lỗ. Thế nên Hạ Mộng Ngư mới không chần chừ mà đặt hết chút tiền ít ỏi vào cửa của nhà vô địch.
Nghỉ ngơi một chút, ba trận nữa diễn ra, cuối cùng đến trận có nhà vô địch.
Hạ Mộng Ngư đi về phía sau chuẩn bị dẫn nhà vô địch lên sàn đấu. Cô cầm cờ đi qua, chợt nhìn thấy một người thanh niên khoác áo choàng đứng trong bóng tối. Người thanh niên này rất cao lớn, cơ thể không chút sứt sẹo, như được tạc ra vậy, da thịt săn chắc, cơ bụng hoàn hảo, đẹp đến nỗi khiến Hạ Mộng Ngư hận không thể lao ra sờ soạng một lần.
Không hổ là nhà vô địch, chăm sóc cơ thể cũng rất tuyệt.
Hơn nữa, khí chất của anh ta với quyền thủ kia cũng không giống nhau, chỉ cúi đầu đứng trong bóng tối, cả người tản ra một vẻ lạnh lùng vô cùng "đại boss". Trầm ổn, nghiêm nghị, không chút biểu cảm, giỏi che giấu, giống hệt con thủy quái chốn hồ sâu.
Tự nhiên Hạ Mộng Ngư lại nghĩ đến một người.
Nghĩ đến người đó, Hạ Mộng Ngư lại thầm bực tức, cái loại giả tạo như Từ Tử Sung...
Lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư đã biết con người này chẳng tốt lành gì. Tuy rằng họ chưa từng thật sự nói chuyện, nhưng giống như trong thế giới động vật, dã thú quen sống một mình mà ngửi thấy mùi của đồng loại bước vào lãnh địa của riêng mình, thì bản năng phán đoán còn chuẩn xác hơn cả thứ mắt nhìn thấy, tai nghe được...
Có thể vì biết là cùng loại, nên họ mới bài xích nhau đến vậy.
Động vật thích quần cư trong tự nhiên, chỉ có thể là con mồi.
Người dẫn chương trình bắt đầu lên tiếng.
Hạ Mộng Ngư lập tức xoay người lại, nụ cười giả tạo đầy ngọt ngào và quyến rũ hiện ra. Cô phất lá cờ, duyên dáng bước lên sàn đấu trong tiếng nhạc inh ỏi.
"Tiếp theo là nhà vô địch đã thắng trận liên tiếp của chúng ta!"
Giọng nói sang sảng của người dẫn chương trình vang vọng cả câu lạc bộ.
"Hôm nay anh ấy sẽ viết tiếp thần thoại, hay sẽ bị đẩy xuống khỏi thần đài, thật đáng để chúng ta mỏi mắt trông chờ! Cùng cổ vũ cho anh ấy nào, nhà vô địch bất bại của chúng ta... Mục Thần Phan Ân!"
Tiếng reo hò gần như có thể chọc thủng trần nhà, nhà vô địch giơ hai tay đáp lễ với người cổ vũ rồi bước lên sàn đấu.
Lúc này, Hạ Mộng Ngư cũng cầm lá cờ in tên "Mục Thần Phan Ân" lên chuẩn bị diễu một vòng.
Ngay khi Hạ Mộng Ngư xoay người, cô và nhà vô địch đang bước lên sàn đấu bốn mắt nhìn nhau.
Một cái nhìn này khiến Hạ Mộng Ngư suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười giả tạo, đồng thời cũng khiến nhà vô địch vốn không chút biểu cảm thoáng để lộ vẻ kinh hãi.
Bước chân của hai người khựng lại. Có điều, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung chẳng phải là loại người không đối phó được với tình huống bất ngờ, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi lập tức thu ánh mắt lại.
Họ không nhìn thẳng vào mắt nhau, mà chỉ đồng thời trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý. Đó là ánh mắt nói rằng, "Ta đã sớm biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi".
Từ Tử Sung tiếp tục bước lên sàn đấu, cởi bỏ áo choàng, để lộ ra cơ thể bóng lưỡng cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt hiện ra nụ cười khẽ. Mọi người đều nghĩ đó là nụ cười chào hỏi cho có lệ của nhà vô địch, chỉ có Hạ Mộng Ngư mới biết đó là sự chế nhạo cô.
Hạ Mộng Ngư hừ lạnh một tiếng, lắc mái tóc cuộn sóng, dùng sức vẫy lá cờ, nở nụ cười không chút nhăn nhó, rồi đi thẳng đến trước ống kính làm động tác nháy mắt, hôn gió. Lúc cô xoay người, ống kính máy quay cũng rất hiểu tâm lý người xem, tập trung vào mỗi cái mông đầy đặn được ôm trong chiếc váy ngắn bó sát.
Màn biểu diễn của Hạ Mộng Ngư vừa kết thúc thì Từ Tử Sung cũng bước vào sàn đấu.
Hai người cùng bước đi mà không chớp mắt, nhưng chẳng biết là ai cố ý, là ai khiêu khích ai, cánh tay họ thoáng sượt qua nhau, bước chân cũng thoáng giậm mạnh hơn một chút.
Một cánh tay vừa rắn chắc vừa nóng bỏng, một làn da vừa mềm mại vừa mát lạnh.
Cả hai cùng cong khóe miệng, lúc nhìn thoáng nhau, cả hai dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ đối phương mới nghe thấy, đồng thời nói ra ba chữ...
"Ngụy quân tử."
"Giả đứng đắn."