Sang đến hiệp hai, đôi bên vẫn luôn trong thế giằng co quyết liệt.
Lúc hiệp ba gần kết thúc, một cầu thủ phía đội phân ban và một cầu thủ của A có chút va chạm nên bị thương và không thể tiếp tục thi đấu.
A vốn đang trong thế có lợi, nhưng giờ mất đi một chủ lực, sức của các thành viên khác rõ ràng là kém hơn. Đội phân ban thì không, thành viên bên đó nhiều, muốn thay người khác vào sân thì cũng không phải là người kém.
Hiệp ba kết thúc, tuy rằng A dẫn trước, nhưng tình thế cũng không mấy lạc quan.
Quả nhiên, vừa vào tới hiệp bốn, ưu thế của đội phân ban lập tức được thể hiện, ghi liên tục tám điểm, chẳng mấy chốc nữa sẽ đuổi kịp A.
Từ Tử Sung kịp thời thay đổi chiến thuật, chỉ huy mọi người từ tấn công chuyển sang phòng thủ, thì nhịp độ của đội phân ban mới thoáng chậm lại một chút.
Có điều, phía bên kia vẫn tỏ ra mạnh hơn. Khi chỉ còn một phút nữa là kết thúc trận đấu, đội phân ban đã lật ngược tình thế, dẫn trước A hai điểm. Đội cổ vũ bên đó đã bắt đầu râm ran ăn mừng chiến thắng.
Đây chẳng qua chỉ là một trận đấu cấp trường mà thôi, đâu phải NBA, sao lại có nhiều cú lật ngược tình thế ở những phút cuối cùng như vậy?
Lý Tử Viễn chậm chạp khống chế bóng, định cứ thế để cho phút cuối cùng này trôi qua, "Không phải là muốn hành tao sao?"
Cậu ta nhìn Từ Tử Sung một cách đầy ngạo nghễ, như thể cả người sắp bay lên đến nơi.
"Đến đây đi. Hành tao đi."
Từ Tử Sung vốn đang tập trung nhìn bóng, giờ lại đột nhiên ngước lên, bắn ánh nhìn sắc lẹm về phía Lý Tử Viễn. Ánh mắt đó hệt như ánh mắt sát thủ, âm trầm, lạnh lẽo, đáng sợ đến mức khiến Lý Tử Viễn hoảng hốt. Cũng chính vào lúc này, quả bóng thoáng chốc đã bị Từ Tử Sung cướp đi.
"Mẹ kiếp!", Lý Tử Viễn chửi.
Từ Tử Sung cướp bóng rồi ném cho tiền phong là Mạnh Huy.
Lúc này chỉ còn ba mươi giây nữa là kết thúc trận đấu, ở tuyến trong của đội đối phương còn những ba cầu thủ, và một người khác thì đang kèm sát Mạnh Huy như hổ rình mồi.
Mạnh Huy nhanh chóng ra quyết định, cậu bật nhảy, chuẩn bị ném cú ba điểm.
"Đừng chặn!", Lý Tử Viễn hét lên.
Nhưng Lý Tử Viễn vẫn chậm mất một bước.
Một cầu thủ tuyến sau của đội phân ban nhảy lên, có điều, vóc dáng cậu ta thấp hơn Mạnh Huy rất nhiều, vậy nên chỉ đập được vào cổ tay Mạnh Huy...
Bóng không vào.
Trọng tài tuýt còi, trận đấu tạm dừng. Đội phân ban phạm lỗi, Mạnh Huy của A được hưởng quả phạt.
"Định mệnh, sao mà ngu thế!", Lý Tử Viễn không nhịn được, xông lên mắng tới tấp cậu bạn kia: "Tình huống như thế nó ném quả ba điểm vào bằng mắt à, cứ để cho nó ném đi."
Một cầu thủ khác vội ngăn Lý Tử Viễn lại rồi dịu giọng hòa giải: "Ôi dào, mèo mù vớ cá rán cũng không chừng, nó đâu có sai."
"Đúng đấy, ném ba lượt, tỉ lệ trúng cả ba còn thấp hơn ấy."
"Đúng, đúng, đúng, đại ca đừng tức giận nữa."
Lúc này, Lý Tử Viễn mới xuôi được một chút. Cậu ta trừng mắt với cậu bạn kia rồi cùng đồng đội tạt sang hai bên để xem Mạnh Huy ném bóng.
"Đậu má, tôi căng thẳng quá ông ơi.", Mạnh Huy nói với Từ Tử Sung.
Chỉ còn ba mươi giây nữa, ba quả này rất quan trọng, nếu không vào cả ba thì đội họ coi như tiêu tùng.
Mạnh Huy cảm thấy vô cùng áp lực.
Đội cổ vũ của A đều im bặt, không ai dám lên tiếng, đến cả Từ Tang cũng yên lặng theo, còn đội cổ vũ của khối phân ban thì lại la hét ầm ĩ.
Từ Tử Sung vỗ vai Mạnh Huy, vẫn là cái vẻ điềm tĩnh mọi ngày.
"Ông làm được, tôi tin ông."
"Nếu tôi ném không trúng thì làm sao bây giờ? Ông tuyệt đối đừng có trách tôi đấy..."
Mạnh Huy có phần tự ti, gánh nặng thắng thua hoàn toàn đặt trên vai cậu ta, cậu ta hơi không chịu nổi.
"Không trúng thì không trúng, mình còn ba mươi giây nữa cơ mà.", Từ Tử Sung nói.
"Ba mươi giây thì có ích gì chứ...", Mạnh Huy than thở.
"Có tôi."
Ánh mắt Từ Tử Sung rất kiên định, thần thái bình tĩnh, ngữ khí điềm đạm. Nhìn thấy ánh mắt đó của Từ Tử Sung, rốt cuộc Mạnh Huy cũng có cảm giác đã buông bỏ được trọng trách.
Đúng vậy, lo cái quái gì, đã có Sung ca, rồi sẽ ổn thôi.
"Có ném hay không đây!", bên kia thúc giục.
Từ Tử Sung gật đầu với Mạnh Huy.
Mạnh Huy hít sâu một hơi, đi đến trước vạch quy định, chuẩn bị ném bóng.
Quả đầu tiên, vào.
Mạnh Huy kích động hét lên một tiếng, tự dưng cũng có chút tin tưởng vào mình, nhanh chóng thực hiện quả thứ hai.
Quả thứ hai, vào.
Điểm số cân bằng.
Mạnh Huy cảm thấy hôm nay tâm trạng rất tốt, vỗ vỗ quả bóng, chuẩn bị cú ném thứ ba.
Từ Tử Sung ra hiệu cho các thành viên khác không được chủ quan, lúc nào cũng phải sẵn sàng nếu bóng bật trở ra.
Phía phân ban cũng căng thẳng không kém, ai nấy đều nhìn chằm chằm Mạnh Huy, đến mức gần như quên cả hít thở. Hiện tại điểm số đã cân bằng, nếu quả cuối cùng này vào thì có thể đội họ phải nhận thua.
Mạnh Huy rống lên một tiếng, đấm đấm ngực tự động viên mình, dáng vẻ rất tự tin.
Từ Tử Sung khẽ nhíu mày, nhìn cái kiểu này của Mạnh Huy, e rằng không ổn rồi. Cậu lập tức thu ánh mắt khỏi Mạnh Huy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm giỏ bóng.
Mạnh Huy lại vỗ bóng, hít sâu một hơi rồi vung tay ném.
Quả bóng quay tròn quanh mép giỏ rồi ra ngoài...
Mẹ kiếp!
Khối phân ban thở phào nhẹ nhõm, nhưng chớp mắt đã thấy Từ Tử Sung nhảy lên cướp được bóng.
Cầu thủ của đội phân ban nhanh chóng vây quanh Từ Tử Sung, không cho cậu ghi bàn. Từ Tử Sung liếc mắt thấy không ai chặn Mạnh Huy thì lập tức ném bóng cho cậu ta.
Còn mười giây nữa là hết trận.
Mạnh Huy đón được bóng, không còn thời gian suy nghĩ, gần như không chút do dự, cậu nhảy lên ném bóng.
Bóng lại xoay quanh mép giỏ một lần nữa.bg-ssp-{height:px}
Tất cả mọi người đều nín thở, thời gian như ngừng lại, chỉ hai giây ngắn ngủi mà dài như cả đời vậy.
Bóng dừng lại.
Mọi ánh mắt đều dồn vào điểm tiếp xúc cuối cùng giữa bóng và chiếc giỏ.
Quả bóng nghiêng vào trong, chui qua giỏ.
Vào!
Hai điểm!
Phạm Tiểu Kiều không nhịn được la lên, "Aaaaa, Mạnh Huy! Aaaaa! Tuyệt vời! Mạnh Huy!"
Mạnh Huy kích động múa may điên cuồng. Tuy trận đấu vẫn đang diễn ra, nhưng chỉ còn vài giây, đội phân ban muốn xoay chuyển tình thế cũng lực bất tòng tâm, tất cả đều mất hết ý chí chiến đấu.
Trọng tài cất tiếng còi, trận đấu chấm dứt.
A thắng!
Trong tiếng còi kết thúc, cả lớp A ôm nhau reo hò. Mọi người khiêng Mạnh Huy lên, kích động ăn mừng chiến thắng.
Chiến thắng lần này quả thực là quá ngoạn mục, quá thỏa mãn!
Từ Tang cướp lấy cái chiêng rồi gõ loạn xạ, hoàn toàn quên đi thân phận idol của mình.
Hạ Mộng Ngư cũng kích động ôm chặt lấy Phạm Tiểu Kiều nhảy nhót không ngừng.
Nhìn mọi người vui sướng ăn mừng, Từ Tử Sung đi về phía đồng đội của mình. Lúc đi ngang qua Lý Tử Viễn, cậu lơ đãng cất giọng: "Nói là hành mày... Thì sẽ hành mày."
Lý Tử Viễn còn chưa kịp phản ứng thì Từ Tử Sung đã đi xa rồi. Cậu ta tức tối đá bay quả bóng, rồi la lên với trọng tài: "Không công bằng, quả phạm luật vừa nãy không tính! Ông thiên vị khối chính quy các ông!"
Sân thi đấu nổi lên những tiếng la ó ầm ĩ. Hai bên đều chửi đối phương, khối phân ban không phục, dù cho có lợi thế mà vẫn thua nên chắc chắn không cam lòng.
"Gian lận!", Lý Tử Viên gào lên.
"Gian lận! Gian lận!"
Hai bên đều vô cùng kích động. Khối phân ban thì cho rằng trọng tài nhận hối lộ, khối chính quy thì nói khối phân ban xấu tính.
Lý Tử Viễn nói: "Không có quả phạt kia thì bọn tao đã thắng rồi."
"Đúng!", đám bâu nhâu xung quanh đáp theo.
Trọng tài cũng đến bó tay, "Sao lúc nãy phạt thì ông không phản đối đi, giờ thua rồi mới phản đối?"
A gào lên với Lý Tử Viễn: "Lý Tử Viễn, mày giữ mặt mũi đi được không hả?". Ngay cả Từ Tang cũng góp giọng: "Thua thì thua thôi, có phải lần đầu tiên mày thua đâu, nghĩ đơn giản đi một tí!"
"Đúng, mày nói xem, người với người, chênh lệch sao lại lớn đến thế?", Phạm Tiểu Kiều không nhịn được phải ném ánh mắt khinh bỉ về phía đội phân ban, còn nói bằng giọng chế giễu: "Từ Tử Sung, Lý Tử Viễn, hai cái tên đều có chữ "tử", một là "lão tử", còn một là "tôn tử"."
Lão tử: Ông, tôn tử: Cháu
"Mày bảo ai là tôn tử?"
Nghe thấy Phạm Tiểu Kiều nói vậy, Lý Tử Viễn hung tợn đi về phía cô nàng, dáng vẻ như thể muốn gây chuyện.
Hạ Mộng Ngư đứng bên cạnh Phạm Tiểu Kiều, thấy Lý Tử Viễn có vẻ định đánh người thì liền kéo Phạm Tiểu Kiều ra phía sau theo bản năng, "Cậu định làm gì?, Hạ Mộng Ngư trợn mắt nhìn Lý Tử Viễn, hùng hổ nói: "Còn định đánh người sao?"
"Tao đánh nó thì sao nào?"
"Cậu dám!", Hạ Mộng Ngư không hề sợ, đi từng bước về phía trước, "Tôi thấy, cậu làm cháu lâu rồi nên thiếu sự dạy dỗ của bố mẹ đấy!"
Lời vừa dứt, mọi người liền nhớ ra ước định trước trận đấu. Tất cả đều nhao nhao nói với Lý Tử Viễn: "Đúng đấy, nhận thua đi."
"Gọi mẹ đi!"
"Gọi học thần là mẹ đi!"
Lý Tử Viễn càng tức tối hơn.
"Rõ ràng là bọn mày ăn gian, bọn tao thắng!", Lý Tử Viễn kéo tay Hạ Mộng Ngư, "Mày phải đi ăn cơm với tao!"
"Cút! Buông ra!"
Kinh tởm!
Lý Tử Viễn tóm tay Hạ Mộng Ngư để kéo cô đi, nhưng lại chợt phát hiện ra mình căn bản chưa di chuyển được chút nào.
Một bàn tay to nặng nề đè bả vai cậu ta.
"Người anh em. Buông tay!"
Từ Tử Sung đứng phía sau Lý Tử Viễn, sắc mặt âm trầm.
Đầu Lý Tử Viễn nóng bừng, đến cả ánh mắt sắc bén của Từ Tử Sung mà còn xem nhẹ, "Ông đây không buông đấy.", cậu ta gào mồm.
Từ Tử Sung lặng lẽ thu tay lại.
Lý Tử Viễn còn nghĩ Từ Tử Sung sợ, thần sắc càng thêm ngông cuồng.
"Tao không nhiều lời với mày đâu.", Từ Tử Sung nói.
"Gì?"
Lý Tử Viễn không hiểu ý của Từ Tử Sung.
Có điều, cậu ta lập tức hiểu ngay.
Còn chưa kịp phản ứng, Lý Tử Viễn bị Từ Tử Sung kéo mất Hạ Mộng Ngư về bên mình, ngay sau đó, cằm cậu ta nhận ngay một cú đánh mạnh khó mà hình dung nổi.
Bị một cú đấm thẳng vào cằm, cả người cậu ta bay về phía sau, nằm rạp xuống đất, đau đến mức không rên nổi.
Sân thể dục thoáng im lặng trong chốc lát rồi ngay lập tức có tiếng hét thất thanh.
Liền sau đó, bầu không khí trở lên vô cùng hỗn loạn, có người khen hay, có người chửi bậy. Tất cả đều là thanh niên đúng tuổi đang lớn, bên phân ban đã thua còn bị đánh, ai có thể nuốt trôi cục tức này. Đến giờ, bất luận vừa rồi có quan tâm mình đúng hay không, thì giờ họ cũng không cảm thấy mình sai.
Đám anh em tay chân của Lý Tử Viễn xông lên định đánh Từ Tử Sung, đồng đội của Từ Tử Sung cũng thề không để đám người đó vây được đội trưởng đội mình. Đội phân ban được lập nên từ bốn lớp, đương nhiên số người ăn đứt A, vậy nên khi A vừa có động thái đó thì mấy anh chàng luôn cho là mình không có đối thủ lập tức xắn tay áo.
Trong nháy mắt, cả sân thể dục như một chiến trường hỗn loạn. Có người khuyên can, có người cất tiếng khen ngợi, có người sợ đến mức la hết ầm ĩ.
Từ Tang kéo tay Hạ Mộng Ngư còn đang ngây người, vừa lắc đầu vừa cảm thán: "Người chị em yêu quý này, đời này của mày được một lần đáng giá thế đấy, cả lũ đánh nhau chỉ vì mày!"
Phạm Tiểu Kiều đứng cạnh Từ Tang, gật gù hùa theo rồi lẩm bẩm: "Trước đây tao đã từng nghĩ mình nhìn thấy cảnh giới cao nhất của kiếp học sinh rồi... Chẹp chẹp, đây mới là cảnh giới cao nhất này!"