Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung cùng trao đổi vở để xem đáp án của nhau.
Từ cách giải đề của một người có thể nhìn ra lối suy nghĩ của họ. Sau khi xem đáp án của đề thứ nhất, cả hai đồng thời ngẩng đầu lên, nhịn không được bèn nhìn nhau cười rồi lại cúi đầu xuống xem tiếp.
Mỗi một dạng bài đều có cách giải căn bản, cho dù là câu cuối của đề toán, tuy có nhiều chỗ đánh đố nhưng suy cho cùng thì vẫn có tính chất đặc trưng.
Cách giải của Từ Tử Sung luôn rất trực tiếp, là cách mà % người làm đều sẽ dùng, chỉ khác ở chỗ là cậu giải một cách rất ngắn gọn, một dấu chấm vô nghĩa cũng không có, mục tiêu rõ ràng, không lằng nhằng. Nếu có một đáp án tiêu chuẩn nhất, thì chính là như của cậu.
Bài tập bình thường đều có vài cách làm. % sẽ dùng cách đơn giản, cách cơ bản nhất. % dùng cách thứ hai, cách suy luận rất rõ ràng. Chỉ có % là dùng cách cuối cùng, loại người này dùng cách vô cùng "biến thái" mà chỉ những người biên soạn sách mới nghĩ đến, mà cách này thì người bình thường còn lười chẳng buồn xem.
Hạ Mộng Ngư chính là người dùng cách thứ ba.
Vở bài tập của Từ Tử Sung rất gọn gàng, mạch lạc. Còn vở của Hạ Mộng ngư thì vô cùng phong phú.
Hai người so đáp án, gần như là hoàn toàn giống nhau. Chỉ duy nhất có một câu Từ Tử Sung không làm ra, mà câu này, chỉ có người dùng cách giải thứ ba mới có được đáp án.
Từ Tử Sung chép lại bài giải của Hạ Mộng Ngư, định bụng về nhà sẽ tự xem.
"Chép bài giải thì được gì, để tôi giảng cho cậu.", Hạ Mộng Ngư nhiệt tình nói.
"Tôi xem là hiểu rồi.", Từ Tử Sung tiếp tục chép, lại nói, "Về nhà tôi sẽ nghĩ tiếp."
"Nghĩ gì?"
"Nghĩ xem vì sao cậu có thể dùng cách biến thái thế này để giải đề."
"Cái này mà cũng nghĩ được á!", Hạ Mộng Ngư giật lấy cái bút trong tay Từ Tử Sung rồi đặt xuống bàn, "Hỏi thẳng tôi không phải là xong rồi sao, tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Cậu sẽ nói thật chứ?"
"Sao lại biến tôi thành ra xấu tính như thế? Cái này thì có gì mà phải giữ bí mật chứ...", Hạ Mộng Ngư nói tiếp: "Ai hỏi tôi chuyện bài tập tôi cũng đều trả lời thật hết, không giấu cái gì cả. Chẳng qua là cách làm của tôi không phải ai cũng tiếp thu được thôi."
Đúng là như thế. Hạ Mộng Ngư chưa bao giờ tỏ ra nhỏ mọn cả, cô luôn giảng bài cho bạn trong lớp nghe. Nhưng cả lớp vẫn thích tìm Từ Tử Sung để xem bài giải hơn, căn bản là vì xem Hạ Mộng Ngư giải họ không hiểu gì cả.
Tất cả đều nói đây chính là điểm khác nhau giữa học thần và học bá. Học bá gần gũi quần chúng nhân dân, còn học thần căn bản không phải người.
"Toán không giống Lý, trong lòng tôi, Toán là một công trình nghệ thuật. Đương nhiên, cậu thích dùng cách trực tiếp đơn giản để giải không có vấn đề gì, bởi vì đại đa số đều có mục đích là tìm ra đáp án, cũng giống như xây nhà để ở vậy."
"Tôi thì không thế, tôi nhìn ra được cái tinh hoa trong từng đề bài, ý nghĩ trong đầu tôi luôn là làm thế nào mới có thể thể hiện được mỹ cảm của đề bài một cách hoàn hảo nhất, làm thế nào mới có thể tao nhã khơi ra được những chi tiết nhỏ được giấu trong đề, làm thế nào để dựng nên một công trình đẹp đẽ nhất. Đối với tôi mà nói, có được đáp án là mục đích thứ hai, vì đáp án chỉ là kết quả của công trình kiến trúc tôi dựng nên mà thôi."
Ánh mắt thâm trầm của Từ Tử Sung dừng trên gương mặt Hạ Mộng Ngư, cậu gật đầu.
"Hiểu rồi."
Hạ Mộng Ngư cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm, lại nhìn Từ Tử Sung rồi đắc ý nói: "Thế nào, có phải đang cảm thấy cả người tôi đều toát lên vẻ trí thức hoàn mĩ không?"
"Cũng được..."
"Ha ha, giả vờ làm cái gì, chắc chắn cậu đang nghĩ thế!"
Từ Tử Sung nghiêng mặt, bất đắc dĩ cười rồi gật đầu.
"Ừ."
Hạ Mộng Ngư vui vẻ cười khanh khách, hớn hở thu dọn sách vở vào cặp.
"Mình về thôi, đi."
Thấy Từ Tử Sung vẫn ngồi yên, Hạ Mộng Ngư nghi hoặc hỏi cậu: "Sao thế?"
Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư.
"Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
"Cậu cần tiền làm gì? Cậu không phải là người thiếu tiền."
Hạ Mộng Ngư cười, cô ngồi xuống, hai tay chống cằm, mắt nhìn Từ Tử Sung chằm chằm, "Sao cậu biết tôi không phải là người thiếu tiền? Tôi thiếu."
Tuy Hạ Mộng Ngư ăn vận rất giản dị, nhưng có thể nhìn ra được, đồ cô dùng đều là thứ tốt. Dù cho không diện những nhãn hiệu nổi tiếng, thì chắc chắn cô vẫn là con gái trong một gia đình trung lưu. Cô có nhất thiết phải đi làm người mẫu, đi bán rượu để kiếm tiền không? Nếu chỉ là tìm cảm giác kích thích, thì dựa vào tính cách tinh quái của cô, chút chuyện như vậy hình như chưa đủ.
Từ Tử Sung hoàn toàn không hiểu.
"Cậu cần tiền làm gì?"
"Còn có thể làm gì được nữa, đương nhiên là để thực hiện ước mơ vĩ đại của tôi rồi."
"Ước mơ gì?"
"Cậu đoán xem?"
......
"Thôi bỏ đi."
Từ Tử Sung đứng dậy ra về. Hạ Mộng Ngư lập tức đi theo ra, rồi hai người chào nhau ở cửa.
"Mai đừng đến muộn đấy."
"Ừ."
Hạ Mộng Ngư lên taxi, Từ Tử Sung chụp ảnh biển số xe, nhìn chiếc xe đi khuất khỏi tầm mắt rồi mới nặng nề thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau Từ Tử Sung vẫn đến muộn.
Cả lớp đều chú ý đến băng gạc trên cánh tay cậu. Cô chủ nhiệm vừa nhìn thấy đã hỏi: "Sao thế này?"
"Bị ngã ạ."
Cô chủ nhiệm vốn là kiểu mạnh miệng mềm lòng, cô lừ Từ Tử Sung một cái rồi nói: "Vào đi, trực nhật thì để khỏi đã rồi hẵng làm, cứ ghi lại trước đã."
"Không sao ạ."
Từ Tử Sung bước đến viết tên mình vào cột danh sách trực nhật rồi mới về chỗ ngồi.
Hạ Mộng Ngư trộm nhìn bóng dáng Từ Tử Sung, trong lòng vô cùng nôn nóng. Tên này đúng là không biết tận dụng cơ hội gì cả, được lợi mà không nhận, làm cô bực chết đi được.
"Mày nhìn cái gì đấy?", Phạm Tiểu Kiều sán lại, nhìn theo tầm mắt của Hạ Mộng Ngư, rồi chợt nghi hoặc hỏi: "Mày đang nhìn Từ Tử Sung hả?"
Hạ Mộng Ngư lập tức thu tầm mắt lại, gật gật đầu như để che giấu cảm xúc, "Vết thương kia vừa nhìn đã biết không phải do bị ngã."
"Này, chả hiểu sao mày lại không thích Từ Tử Sung nữa, tao thấy người ta được mà, trừ cái vẻ lạnh lùng hờ hững ra thì đáng tin lắm luôn..."bg-ssp-{height:px}
Phạm Tiểu Kiều vẫn biết Hạ Mộng Ngư không thích Từ Tử Sung, suốt hai năm học vừa qua, Hạ Mộng Ngư đã không ít lần nói xấu Từ Tử Sung với Phạm Tiểu Kiều. Nào là con người đó cực giả tạo, căn bản là nhìn không thấu thôi, nào là con người đó không bao giờ biểu đạt cảm xúc, chắc chắn tâm cơ khó dò, nào là thoạt nhìn thì thấy con người đó có quan hệ với mọi người rất tốt, nhưng căn bản là không có bạn bè, chắc chắn rất lạnh nhạt...
"Tao bảo này, để ý một người như thế, đến năm mươi phần trăm là thích người ta."
"Tao thèm vào!", Hạ Mộng Ngư bày ra vẻ mặt như ăn phải rỉ mũi, "Đừng có nói mấy lời kinh tởm thế có được không?"
"Trong tiểu thuyết toàn viết thế mà, hận thù là đất đai để tình yêu nảy nở, mối tình oan gia nhé."
"Tao thèm vào!"
"Hạ Mộng Ngư, Phạm Tiểu Kiều."
Cô chủ nhiệm phi ánh mắt sắc lẹm về phía hai người đang thủ thỉ, hai cô nàng lập tức rụt cổ ngoan ngoãn học bài.
Tiết đầu và tiết thứ hai đều là Toán, tự dưng lại có bài kiểm tra. Hạ Mộng Ngư làm rất nhanh, đến câu cuối cùng, cô mới kinh ngạc phát hiện ra đây chính là đề mà hôm qua mình vừa thảo luận với Từ Tử Sung.
Hạ Mộng Ngư bất giác ngẩng đầu nhìn về phía chếch, đúng lúc Từ Tử Sung cũng quay đầu.
Hai người nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên ý cười khó phát hiện, sau đó đều cúi đầu làm bài tiếp.
Tiết ba, bốn là tiết Lý, không ai có thể ngờ được lại có bài kiểm tra. Mọi người đều hoài nghi có phải hôm qua thầy cô đi chơi không soạn giáo án hay không, thế nên mới bày ra bài kiểm tra để hành học sinh.
Một buổi sáng đen tối đã qua, bụng ai nấy đều réo ầm ĩ, tất cả đều lao ra ngoài cổng trường mua cơm nhanh như chớp.
Đang kì nghỉ hè nên căng tin trong trường không mở, mọi người chỉ có thể ra quán cơm bên ngoài ăn. Phạm Tiểu Kiều ở gần trường nên trưa nào cũng về nhà ăn cơm, Hạ Mộng Ngư không hẹn ai nên lẳng lặng đi ra ngay sau Từ Tử Sung.
Từ Tử Sung luôn có mấy cậu bạn đi ăn cùng, cả đám kéo nhau vào một quán ăn nhỏ. Hạ Mộng Ngư vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ngay dòng chữ: Tiểu Tứ Xuyên.
Mẹ kiếp, mù à!
Cậu bạn Mạnh Huy ngồi cùng Từ Tử Sung là cây hài của lớp, thích kéo bầy kết đàn, lại cực kỳ sùng bái Từ Tử Sung, trưa nào cũng phải hẹn Từ Tử Sung đi ăn cùng. Từ Tử Sung là dạng người biết trước biết sau, cũng chơi được với cả đám con trai trong lớp, vậy nên thoạt nhìn thì vẫn hòa đồng hơn Hạ Mộng Ngư.
Mạnh Huy gọi đồ ăn xong thì Hạ Mộng Ngư vừa lúc đẩy cửa vào, ngồi ở góc sáng sủa nhất.
"Hey!", Mạnh Huy vừa nhìn thấy Hạ Mộng Ngư thì cực kỳ kích động, "Học thần, đi một mình à?"
Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu tỏ vẻ kinh ngạc, thêm chút ngại ngùng, gật đầu với cả bàn toàn con trai, sau đó lại cúi đầu ra chừng đang lưỡng lự chọn món.
Ấn tượng của mọi người về Hạ Mộng Ngư cũng không tệ, bởi Hạ Mộng Ngư không điệu chảy nước như nhiều cô bạn cùng tuổi, tính cách tốt, lúc nào cũng tủm tỉm cười, tuy là học thần nhưng không kiêu căng, với ai cũng rất hòa nhã, vậy nên quan hệ với cả lớp rất tốt.
Suy cho cùng, thành tích của người khác tốt hơn bạn một chút, bạn có thể sẽ ghen tỵ, nhưng thành tích của người ta ở mức bạn không thể theo kịp thì bạn chỉ có thể sùng bái mà thôi.
"Học thần, lại đây ăn cùng đi, ăn cơm một mình chán chết!"
"Đúng đấy, ăn chung đi."
Hạ Mộng Ngư thoáng do dự, cuối cùng ngại ngùng đứng dậy, cười với mọi người rồi gật đầu, "Thế thì tớ không khách sáo nhé."
"Khách sáo gì chứ, nhanh lên nào!"
Hạ Mộng Ngư cúi đầu bước tới, dừng lại ở giữa Từ Tử Sung và một cậu bạn khác, rồi đưa mắt ngượng nhìn hai bên.
"Còn không mau nhường chỗ cho học thần.", Mạnh Huy nói.
Quả nhiên cậu bạn bên cạnh Từ Tử Sung đứng dậy đi sang chỗ bên cạnh.
Hạ Mộng Ngư được như ý, vừa tủm tỉm cười vừa ngồi xuống, còn khách sáo nói cảm ơn với cậu bạn kia.
Từ Tử Sung liếc nhìn Hạ Mộng Ngư, Hạ Mộng Ngư lại bối rối mỉm cười với cậu.
Lại giả vờ cười...
"Nào học thần, gọi thêm món đi, vừa hay bọn tớ chưa trả thực đơn.", Mạnh Huy đưa thực đơn cho Hạ Mộng Ngư.
"Các cậu gọi hết rồi à? Chắc tớ không cần gọi nữa đâu..."
"Thêm một món! Đây, gọi những món này rồi, cậu xem xem còn muốn ăn gì nữa."
Hạ Mộng Ngư nhìn thực đơn, lại thoáng liếc vết thương của Từ Tử Sung rồi ra vẻ bâng quơ nói: "Toàn món cay à? Ê, Từ Tử Sung, tay cậu bị thương có ăn được cay không đấy? Hay là tớ gọi một món rau đi..."
Lúc này Mạnh Huy mới nhớ ra, lập tức vỗ đùi, "Đúng rồi! Không cần đâu, bọn mình đổi chỗ đi. Người anh em, ông mới khâu không được ăn cay. Vẫn là học thần lớp mình cẩn thận, nào, đổi đi!"
Mạnh Huy phẩy tay, cả đám lục tục kéo nhau sang quán cơm Chiết Giang ở ngay bên cạnh.
Hạ Mộng Ngư cười trộm, lúc ngẩng đầu thì thấy Từ Tử Sung đang dùng ánh mắt không chút kiêng dè mà nhìn mình. Cô vội vàng nhíu mày với cậu, rồi mới cúi đầu đi theo mọi người đi ra khỏi quán ăn.
Ăn cơm xong, tất cả cùng quay về trường, đám con trai vẫn là ồn ào nhất.
Lý Viễn vốn ôm giấc mộng thi vào trường đại học trọng điểm nên cứ hỏi kinh nghiệm học của Hạ Mộng Ngư suốt, Hạ Mộng Ngư vô cùng kiên nhẫn truyền đạt phương pháp học của mình cho cậu ấy.
"Tớ biết Lý là nhược điểm của cậu, nhưng tớ cảm thấy cứ hùng hục làm bài tập là cách ngốc nhất."
"Á, tại sao?"
"Vật lý là môn học đi tìm nguồn gốc, cậu phải lật lại sách giáo khoa mới được. Tớ đề nghị cậu ngày nào về nhà cũng đọc sách giáo khoa."
"Không phải chứ... Đọc sách giáo khoa mà có tác dụng á?"
"Có, lúc cậu gặp phải một đề bài, trong đầu sẽ lập tức hiện ra nội dung tương ứng trong sách giáo khoa, vậy thì môn Lý của cậu sẽ chẳng thành vấn đề nữa, dù sao thi được điểm là ổn rồi."
"Được, để tớ thử xem..."
Mạnh Huy đi bên cạnh Từ Tử Sung, thấy Từ Tử Sung vẫn mải nhìn theo Hạ Mộng Ngư thì bèn ôm vai cậu, "Tôi bảo này, tôi cảm thấy học thần tốt mà, sao ông lại ghét cô ấy?"
Dù sao cũng đã ngồi cùng bàn suốt hai năm, kể ra Mạnh Huy vẫn biết nhiều về Tử Tử Sung hơn, quan hệ giữa hai người cũng không tồi nên cậu ta mới biết Từ Tử Sung không mấy ưa Hạ Mộng Ngư.
"Tôi không ghét cô ấy.", Từ Tử Sung dừng lại một chút, khẽ nhíu mày rồi nói: "Mà là tôi sợ cô ấy."
"Sợ?", Mạnh Huy kinh ngạc vô cùng, lập tức nghi hoặc hỏi: "Tôi không nghe nhầm đấy chứ?"
"Ừ."
"Ông sợ gì cô ấy? Cô ấy là con gái, ngoài thành tích tốt ra thì còn có gì đặc biệt đâu, thế mà lại làm cho đại ca lớp mình sợ á?"
"Cô ấy rất nguy hiểm."
"Nguy hiểm thế nào?"
"Điểm nào cũng nguy hiểm."