Trước đây, Hạ Mộng Ngư thường bị đưa về quê ở với ông bà nội vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè. Khi đó, bố mẹ vẫn chưa mấy mong chờ đến ngày cô báo đáp, cô vẫn còn chưa trở thành học thần số một cả khóa, không có chút tia hi vọng nào có thể vào Thanh Hoa, lúc ấy, cô chỉ là một cô bé bình thường, lại chẳng được bố mẹ yêu thương.
Lúc bố mẹ đưa Hạ Mộng Ngư về quê nghỉ đông hay nghỉ hè, Hạ Mộng Ngư chẳng có gì để lưu luyến cả. Cho dù là ở nhà, thì bố mẹ cũng không để ý đến cô, toàn để cô tự chơi một mình. Khi đó, Hạ Mộng Ngư hiểu, mặc dù trên đời này đầy những ông bố bà mẹ tốt, nhưng cũng có rất nhiều những ông bố bà mẹ hờ hững thờ ơ với chính đứa con của mình.
Được yêu thương, mãi mãi là một sự may mắn cực lớn.
Có lẽ vì ông bà nội nhiều con, nên họ không hề có suy nghĩ trọng nam khinh nữ. Ông bà có tổng cộng sáu con trai, một con gái. Nghe nói lúc đó vì muốn có cả nếp cả tẻ, nên sau khi có ba người con trai rồi, ông bà sinh mãi đến lần cuối cùng mới được con gái. Đến đời các cháu thì cũng đã có bốn trai ba gái rồi, không sợ chuyện tuyệt tự, thế nên dù Hạ Mộng Ngư là cháu gái nhưng vẫn được ông bà yêu quý.
Ông nội sinh được mấy người con, ngoài bố cô ra thì mấy anh em còn lại đều ở quanh đó giúp ông để ý chuyện làm ăn của gia tộc. Hạ Mộng Ngư là đứa trẻ duy nhất đến từ thành phố, thế nên họ hàng trong nhà luôn rất khách sáo với cô, có đồ ăn ngon đều để lại cho cô, nói năng với cô cũng thật nhẹ nhàng, không hề la hét như với mấy đứa trẻ khác.
Thế cho nên, chỉ có khoảng thời gian đó, được ở cạnh ông bà nội, Hạ Mộng Ngư mới có chút cảm giác được cưng chiều của trẻ con, mới xem như có chút vô tư hồn nhiên của tuổi thơ ấu.
Có điều, những đứa trẻ khác trong nhà đều xa cách cô, dường như không mấy ưa cô. Trong mắt đám anh chị em họ, cô em gái nhỏ đến từ thành phố chính là một con búp bê, mà con búp bê này lại khác xa với búp bê của chúng, không thể chạm tới được.
Cho nên, phần lớn thời gian, Hạ Mộng Ngư đều chơi một mình.
Khi đó, nhà ông nội được coi là nhà có của so với thị trấn, gia nghiệp lớn. Mở xưởng nấu rượu, thêm lò xay bột mì, cả đại viện lúc nào cũng ngập tràn mùi hương từ xưởng rượu bay ra.
Có lẽ, chính vào lúc ấy, Hạ Mộng Ngư bắt đầu yêu thích những thứ liên quan đến men.
Rượu và bột.
Gạo nấu thành rượu, lúa mạch làm thành bột.
Không biết đã trải qua bao nhiêu thế hệ, ngay tại trấn nhỏ vùng sông núi này, ngày qua ngày cứ như vậy mà làm kế sinh nhai. Dân quanh vùng đến cả mười tám dặm đều uống loại rượu đó, đều ăn loại màn thầu đó, tất cả đều từ xưởng nấu rượu và lò xay bột nhà ông nội mà ra.
Ngụm rượu đầu tiên được nếm trong đời và cục bột đầu tiên được nặn của Hạ Mộng Ngư đều là từ đây mà có.
Ông nội ngày ngày ở nhà ủ rượu, rượu gạo, rượu cao lương, rượu vàng, đủ cả… Thỉnh thoảng ông lén cho Hạ Mộng Ngư nhấp chút rượu, lại có lúc dùng đầu đũa nhúng chút rượu cao lương cho cô liếm thử. Còn bà nội thì luôn ở lò xay bột mì nhào bột, màn thầu, bánh bao, bánh mật…, vừa ra lò là bà cho Hạ Mộng Ngư ăn luôn.
Ngày nào Hạ Mộng Ngư cũng loanh quanh ở xưởng rượu, không thì lại lon ton sang lò xay bột, cả người không ám đầy mùi rượu thì cũng dính đầy bột mì.
Ông nội nói, chỉ những người có cái tâm lương thiện mới có thể ủ ra thứ rượu ngon, làm ra loại bột hảo hạng.
“Không phải ngày nào cũng làm như thế đâu nhé, tại vì thời tiết mỗi ngày một khác, nhiệt độ không giống nhau, độ ẩm không giống nhau, cái đó sẽ ảnh hưởng đến thời gian ủ men. Bột ấy à, cũng có sự sống đấy… Tại vì bên trong có men! Cái thứ li ti đấy lớn lên cùng bột, thế chả là có sự sống thì là gì? Thế nên, rượu hay bột đều đang sống. Ủ rượu, lên men bột, chính là giúp chúng phát triển… Rượu ngon, bột ngon, dựa vào cái gì? Dựa vào việc từ lúc chúng nó còn nhỏ đã được nuôi trong trạng thái tốt nhất. Thế cho nên, con nói xem, có phải là chỉ người lương thiện mới ủ ra được rượu ngon với bột ngon không?”
Ông nội rít thuốc lào, ngồi trên xích đu, tủm tỉm cười, “Mộng Ngư nhà mình là đứa bé lương thiện, sau này ông nội giao xưởng lại cho con có được không?”
“Được ạ!”
“Ha ha, Mộng Ngư nhà mình chắc chắn có thể phát huy được nghề gia truyền nhà mình.”
…
“Hạ Mộng Ngư?”
Hạ Mộng Ngư định thần lại. Mẹ đặt miếng sủi cảo vào bát của cô, bảo cô ăn nhanh lên.
Hôm nay mẹ không nấu cơm. Bình thường trong nhà cũng chẳng mấy khi đỏ lửa, thỉnh thoảng dịp cuối tuần tự dưng mẹ thích thì mới nấu chút đồ ăn, chứ hầu như toàn ra căng tin của cơ quan mua đồ ăn về.
Hạ Mộng Ngư không thích ăn kiểu cơm tập thể như thế, mặc dù cơ quan của bố mẹ dùng nguyên liệu khá tốt để nấu, nhưng trong đó chẳng có chút tâm huyết nào cả.
Một cách nấu khác sẽ cho ra một mùi vị khác, chứ không thể cùng một loại đồ ăn mà ra được cùng một món giống nhau. Ở đây, rau thì loáng dầu, đồ kho thì đen xì màu tương, nếm không ra nổi cái mùi vị gì…
Hạ Mộng Ngư ép mình ăn lấy vài miếng sủi cảo, sau đó buông đũa rồi đeo cặp lên, “Con ăn no rồi, con ra ngoài đi dạo một lát rồi đến lớp tự học, tối con về ạ.”
Mẹ đang xem Dưỡng sinh đường nên cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ bảo cô cứ đi đi.
Hạ Mộng Ngư đeo cặp đi ra cửa.
Thật ra cô không thích ở nhà, trừ phi trong nhà chỉ có một mình cô. Bình thường buổi tối Chủ nhật, cô phải đến lớp học thêm, nhưng bố đã bảo cô giữ khoảng cách với Hạ Dạ Dương, thế nên cô có muốn đến cũng không được. Ngồi ở nhà nghe mẹ lải nhải về “tà thuyết ngụy biện”, không bằng ra ngoài đi loanh quanh còn hơn…
Hôm nay Hạ Mộng Ngư chẳng muốn làm gì, vì thế cô ngồi tàu điện ngầm đến quán trà sữa mua một cốc trà sữa matcha cream cheese, sau đó an vị ở một chỗ ngay cạnh khung cửa sổ sát đất.
Mặc dù cô có sức sống vô hạn như cậu bé nhân sâm, nhưng trong đời khó tránh có lúc nản lòng.
Tên nhân vật hoạt hình
Hạ Mộng Ngư còn nhớ như in, trước đây bố từng hỏi sau này cô muốn làm gì. Cô trả lời, cô muốn thừa kế xưởng nấu rượu và lò xay bột mì của ông nội, sau đó trở thành một siêu đầu bếp chuyên về các món làm từ bột. Thế nhưng, đáp án của cô không những không nhận được lời khen ngợi từ bố, mà còn khiến cô bị bố cho ngay một phát tát.
“Không có triển vọng gì cả! Bố nuôi mày vất vả, cho mày học hành tử tế, là để mày về quê làm đầu bếp à?… Đầu bếp không cần học cũng làm được… Bố mày khổ lắm mới thoát ra khỏi cái chỗ bé tí đấy để vào cắm rễ trong thành phố, là để cho mày có cái hộ khẩu thành phố, cho mày một cái xuất thân cao hơn đám anh chị em mày, cho mày hưởng nền giáo dục tốt, kết quả thì sao, mày không muốn làm người bề trên, mà lại muốn chui về kế thừa cái lò xay bột nát đấy à?… Về sau không được nói những câu mất dạy thế này nữa! Đừng có để bố mày bực mình, cũng đừng để bố mày mất mặt!”
Hạ Mộng Ngư không hiểu, tại sao làm đầu bếp lại thành người hạ đẳng? Tại sao bố cô chỉ muốn cô làm người ở tầng lớp trên, chứ chẳng quan tâm cô muốn trở thành người như thế nào? Có điều, phát tát vào mặt quá rát, rát đến mức khiến Hạ Mộng Ngư không dám đề cập đến giấc mơ của mình trước mặt bố mẹ nữa.
Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi, nhìn dòng người đi tới đi lui qua ô cửa sổ. Bỗng cô cảm thấy miên man. Những người đang hối hả kia, liệu họ có thật sự biết mình muốn đi đâu, muốn làm gì không? Bất chợt Hạ Mộng Ngư cảm thấy, đời người giống như chơi một trò chơi mà không biết tiến trình vậy, bạn vĩnh viễn không biết rốt cuộc mình đang ở vị trí % hay %, kiên trì đi tiếp sẽ là ánh rạng đông, hay là cả chặng đường u tối phải vượt qua.
Di động bỗng nhiên đổ chuông, Hạ Mộng Ngư cuống quýt cầm lên, thì ra là Phạm Tiểu Kiều.
Còn tưởng là Từ Tử Sung, cả ngày hôm nay cậu không liên lạc với cô rồi…
Hạ Mộng Ngư bắt máy, đầu bên kia im lặng trong chốc lát, cô alo vài tiếng, còn tưởng Phạm Tiểu Kiều bấm nhầm số thì bên kia truyền đến tiếng khóc rấm rứt.
“Mộng Ngư, mày đang ở đâu đấy?…”, Phạm Tiểu Kiều vẫn khóc, “Tao khổ quá, bây giờ tao cực kỳ cần mày.”
Hạ Mộng Ngư hẹn Phạm Tiểu Kiều ở trường.
Lúc Phạm Tiểu Kiều đến, nhìn hai mắt cô nàng sưng ú như mắt cá rồi. Chắc là vừa rồi khóc nhiều quá, nên đến lúc gặp Hạ Mộng Ngư, cô nàng không khóc nữa mà chỉ trưng ra vẻ mặt chán nản.
Hai người lại cùng nhau đến sân thượng của tòa nhà Khoa học kĩ thuật, bộ đồng phục mặc trên người dù sao cũng như giẻ lau, thế nên hai cô nàng cứ thế nằm xuống đất, nhìn lên bầu trời đang dần bị màn đêm bao phủ.
“Nói xem. Ai bắt nạt mày? Tao gọi Từ Tử Sung đến đánh cho nó một trận.”
“Không ai bắt nạt tao cả…”, Phạm Tiểu Kiều thở dài, “Haiz, tao sợ nói ra mày lại bảo tao dở hơi… Thôi, mày ở đây với tao một lúc là được rồi.”
“Không phải mới ngày đầu tao quen mày, mày dở hơi mà còn cần mày phải tự nói à, tao không biết chắc? Nói mau!”
Rốt cuộc Phạm Tiểu Kiều cũng phải mở miệng.
“Hôm nay tao nghe thấy bố mẹ tao nói chuyện, hai ông bà ý tưởng tao đang ngủ trong phòng nên mới nói về chuyện hôm đi họp phụ huynh.”
“Nói gì?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
“Bố tao bảo với mẹ tao là dựa vào tình hình hiện tại của tao thì chắc cũng chỉ thi được vào trường bố tao học ngày xưa thôi, các thầy cô đều nhận xét tao có tiến bộ vượt bậc nhưng thành tích cũng không cao… Bố mẹ tao đang sốt ruột, mày cũng biết mà, nhà tao thuộc hàng bình thường, bố mẹ tao cảm thấy nếu tao cứ nhàng nhàng như thế thì không biết sau này sẽ ra sao, không học được trường tốt thì cũng không xin được việc ở chỗ ngon, hai ông bà cảm thấy tương lai tao mờ mịt nên lo sốt vó, nhưng mà lại cảm thấy chẳng giúp gì được cho tao nên đâm ra áy náy.”
“Sau đấy thì sao?”
“Không có sau đấy…”, Phạm Tiểu Kiều nhỏ giọng than thở, “Thế mới bảo tao dở hơi. Tao cảm thấy tao cứ vô dụng thế nào ấy. Nếu tao có thể làm cho bố mẹ nở mày nở mặt như mày thì tốt biết bao nhiêu, kể cả không được đứng thứ nhất thì cũng có thể đỗ vào trường kha khá, ít ra để bố mẹ yên tâm. Nghe bố mẹ tao tự trách mình mà tao khó chịu trong lòng quá…”
Hạ Mộng Ngư cố lý giải suy nghĩ của Phạm Tiểu Kiều, cô cảm thấy chuyện này không đến nỗi đau khổ như vậy.
“Còn một năm nữa cơ mà, ngày nào mày cũng xem phim thần tượng thì lấy đâu ra thời gian học. Đi học phải tập trung vào, ít buôn mấy cái chuyện vớ vẩn với bọn lớp khác đi, đánh đổi nhiều hơn một tí, chắc chắn có thể lấy được thành tích cao gấp đôi. Thật đấy, tao sẽ giúp mày, bọn mình cùng cố gắng… Mày đừng có cả ngày nghĩ này nghĩ nọ nữa, phải hành động, nếu không á, thành tích cao lên được mới là lạ đấy… Với lại, hiệu suất học của mày quá thấp, thoạt nhìn thì tưởng là cố gắng, nhưng thật ra một chữ cũng không nhét trọn, không biết là đang nghĩ cái gì nữa…”
“Hạ Mộng Ngư…”
“Gì?”
“Có lúc tao cứ nghi ngờ không biết mày có phải là con trai không… Một đứa con gái khóc lóc kể khổ với mày, đáng ra mày phải an ủi chứ không phải đưa ra phương án giải quyết như thế này.”
“An ủi vô ích, tao khóc cùng mày cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Tao là bạn mày, đương nhiên là phải kéo mày cùng tiến bộ rồi. Không thì lần sau mày lại khóc lóc ỉ ôi với tao.”
Phạm Tiểu Kiều biết Hạ Mộng Ngư nói đúng.
“A a a a a a a a a a!”, bỗng Phạm Tiểu Kiều ngồi dậy.
“Suỵt! Đừng có gọi bảo vệ đến chứ.”, Hạ Mộng Ngư bịt miệng Phạm Tiểu Kiều lại.
Phạm Tiểu Kiều cậy tay Hạ Mộng Ngư ra rồi thở dài một cách nặng nề, “Haiz, Hạ Mộng Ngư, mày không biết là tao hâm mộ mày đến mức nào đâu.”
“Hâm mộ tao có thành tích tốt hả?”, Hạ Mộng Ngư liếc xéo, “Thế sao mày không hâm mộ tao ngày nào cũng học đến mười hai giờ đêm, năm giờ sáng lại dậy học từ vựng đi?”
Phạm Tiểu Kiều câm nín, quả nhiên Hạ Mộng Ngư đang tận dụng mọi cách để châm chọc cô nàng không cố gắng.
“Đương nhiên là cũng hâm mộ mày có thành tích tốt. Nhưng mà còn hâm mộ mày hơn vì mày không giống bọn tao…”
“Không giống thế nào?”, Hạ Mộng Ngư lại liếc xéo cái nữa, “Tao không phải con gái à?”
Phạm Tiểu Kiều cảm thấy khả năng Hạ Mộng Ngư đau lòng cực kỳ thấp!
“Haiz, mày không hiểu suy nghĩ của kiểu con gái như tao đâu.”
“Mày nói xem.”
“Tao ấy à… Phương diện nào cũng bình thường, không xinh cũng không xấu, không cao cũng không thấp, không béo không gầy, điểm trác chẳng cao cũng chẳng thấp. Thỉnh thoảng tao đọc mấy chuyện vịt hóa thiên nga trên mạng, tao nghĩ, tao là cái loại mà kể cả có học cách ăn mặc với trang điểm thì vẫn cứ bình thường, cùng lắm là thay đổi được bốn năm phần, chứ chín phần thì chịu… Trên đời này có rất nhiều đứa con gái như tao, mấy cái chuyện kinh thiên động địa không bao giờ xảy ra với bọn tao đâu. Không bao giờ có chuyện tự dưng hóa xinh đẹp, tự dưng có nhiều tiền, tự nhiên đi trên đường mà có người vừa gặp đã yêu đâu… Tao có bỏ ra thời gian gấp đôi mày thì cũng chẳng lấy được thành tích như của mày. Tao nhớ Linh Hoa đã từng nói với tao là cứ nhìn thấy tao là lại thấy sốt ruột, rõ ràng là cũng cố gắng đấy, mà sao thành tích chẳng vượt trội nổi… Nhưng mà đây không phải là cái tao hâm mộ mày nhất, tao hâm mộ nhất là mày biết mày muốn trở thành người như thế nào, mày có ước mơ, mày biết mày muốn làm gì. Tao thì không biết… Tuy là ước mơ này bây giờ xem ra không đáng giá, nhưng mà không phải ai cũng có ước mơ đâu. Đầy đứa con gái giống như tao ấy, từ nhỏ đến lớn không có khả năng gì đặc biệt, không đặc biệt thích cái gì, không có chuyện gì nhất quyết phải làm. Không có ước mơ… Bọn tao không tài hoa, không xinh đẹp diễm lệ, bọn tao cứ sống cuộc sống nhàm chán tầm thường, thậm chí là chẳng có thăng trầm gì cả… Bọn tao còn không có ý chí, không kiên cường, dễ dàng từ bỏ, dễ dàng bị vùi dập… Bọn tao không muốn phản kháng, cũng không muốn tranh thủ thời cơ… Có đôi lúc tao nghĩ, sau mười tuổi, ai cũng đều cảm thấy mình không giống người khác, cảm thấy cuộc sống của bố mẹ chẳng có gì thú vị, nhưng đến cuối cùng, lúc có tuổi rồi thì lại bất giác trở nên giống như bố mẹ ngày xưa… Thế nên tao hâm mộ mày, hâm mộ vì mày được ông trời cho linh khí để mày từ nhỏ đã xuất chúng như thế. Tao còn hâm mộ mày, vì hoàn cảnh nhà mày phức tạp, chuyện máu chó gì mày cũng biết, thế nên mày mới chín chắn như thế chứ…Có lúc tao sợ bọn mình không làm bạn được, vì tao sợ sẽ có ngày mày khinh tao.”bg-ssp-{height:px}
“Phạm Tiểu Kiều…”
“Hả?”
“Mày không hổ là cán sự Văn.”
“Mẹ mày, bà đây đang moi tim gan phèo phổi ra tâm sự với mày, cuối cùng mày lại phán một câu xanh rờn như thế đấy!”
Hạ Mộng Ngư cười, cô không nói gì, chỉ nhìn vào khoảng không.
Chẳng biết trời tối từ khi nào, những vì sao trên trời đã bắt đầu lấp lánh.
“Mày nhào bột bao giờ chưa?”, Hạ Mộng Ngư đột nhiên hỏi.
“Sao tao phải nhào bột?”, Phạm Tiểu Kiều chẳng hiểu ra làm sao.
“Thế mày ăn màn thầu bao giờ chưa?”
“Ăn rồi chứ.”
“Mày cảm thấy giữa màn thầu với màn thầu có gì khác nhau không?”
“Chắc là có… Có màn thầu kiều mạch này, có màn thầu đường đỏ này…”
“Ừm, có nhiều loại màn thầu, nhưng mà chỉ riêng màn thầu trắng đã không giống nhau rồi. Thời gian nhồi bột không giống, thời gian lên men không giống, độ ẩm không khí không giống, sẽ làm ra những cái màn thầu không giống nhau. Có người cảm thấy màn thầu không ngon, chẳng qua là vì chưa được ăn cái màn thầu ngon nhất thôi.”
Phạm Tiểu Kiều nghẹn họng, “Mày đang so tao với màn thầu à?”
“Ông nội tao bảo, màn thầu là khó làm nhất, bởi vì nguyên liệu là đơn giản nhất, cho nên quá trình nhồi bột với lên men là quan trọng nhất…Cuộc đời của thiên tài chẳng có gì khó cả, giống như mày nói đấy, ông trời cho họ linh khí và mục tiêu, cho họ đường đi lối bước, nếu không làm như thế thì linh hồn họ sẽ bị tra tấn, giống như Charles Strickland trong Mặt trăng và Sáu đồng xu ấy. Ông ấy chỉ có thể bất chấp tất cả, khăng khăng cố chấp, dù có phải hi sinh mọi thứ cũng vẫn theo đuổi nghệ thuật. Cuộc đời ông ấy không hề gian nan, tại vì ông ấy chỉ có một con đường thiên tài để đi…Cuộc đời của người bình thường mới gian nan. Mày không có thừa nguyên liệu, chỉ có bột mì, có men, một chút muối. Mày sẽ lên men bánh thành ra như thế nào, chỉ mày mới có thể quyết định được. Mày không biết là sống một cuộc đời như thế còn lợi hại hơn mấy người cứ ôm giấc mơ vĩ đại xa vời à?”
“Hạ Mộng Ngư, mày không viết Chicken Soup for the Soul đúng là phí thật đấy.”
Hạ Mộng Ngư cười, làm một cái trái tim thật to với Phạm Tiểu Kiều, “Tại vì tao còn phải làm thiên sứ truyền năng lượng cho mày.”
Hai mắt Phạm Tiểu Kiều lại ươn ướt, cô nàng nói: “Hạ Mộng Ngư, tao cảm thấy mày có một loại năng lượng.”
“Năng lượng gì?”
“Một loại năng lượng rất chi là dịu dàng.”
“Có người nói tao nhiệt tình, có người bảo tao thông minh, hoạt bát, sáng sủa, đáng yêu, thùy mị…”, Hạ Mộng Ngư tự nói xong lại lừ mắt khinh thường, “Nhưng mà chẳng có ai bảo tao dịu dàng cả.”
“Thật đấy, dịu dàng thật mà! Mày có một nguồn năng lượng làm cho những người xung quanh mày cảm thấy cực kỳ yên lòng, kiểu như có mày ở bên cạnh thì chẳng phải sợ gì cả, bất kể lúc nào tìm mày, mày đều có thể làm cho tao bình tĩnh trở lại, năng lượng này mạnh thật đấy! Với lại, nguồn năng lượng này không có tính công kích, mà cực kỳ bao dung, cực kỳ hiền lành. Thế không phải là dịu dàng thì là gì?”
“Mày hình dung phiên phiến thôi được rồi, tao thuộc dạng không biết xấu hổ mà còn bị mày khen cho phổng mũi ra.”
“Chỉ là muốn khen mày thôi! Tại vì mày siêu cuốn hút, mày có thể làm cho những người khác kết nối lại, truyền năng lượng cho người ta. Tính cách chuẩn cuốn hút! Có lúc tao cảm thấy đời này quen được mày là đủ rồi, không cần đàn ông, mày chính là tình yêu đích thực của tao.”
“Mày đừng có nói mấy câu quấy rối như thế có được không, tao nổi hết cả da gà lên đây này. Mày không cần đàn ông nhưng tao cần nhé!”
Hai người lại cùng nhau nằm gác chân ngắm sao.
“Dù sao thì bây giờ cứ tập trung học đi, bọn mình vẫn còn một mục tiêu là thi đỗ đại học, ít nhất thì đây là chuyện đáng giá nhất để mình phấn đấu.”, Hạ Mộng Ngư nói.
“Ừ, từ ngày mai tao sẽ cai phim thần tượng! Từ bỏ idol của tao, chăm chỉ học hành!”
“Ừ!”
“À phải rồi, Mộng Ngư này, cái bánh bao mày nói ấy, rốt cuộc là làm như thế nào?”
“Phép loại suy, hiểu không?”
Hai người nằm im một lúc, bỗng Hạ Mộng Ngư ngồi dậy rồi nói: “Giờ mày còn thấy khổ không?”
Phạm Tiểu Kiều lắc đầu, “Không, giờ tao đang tràn đầy nguyên khí, về nhà có thể làm luôn được ba đề thi đây!”
“Thế là tốt rồi, tao có việc, về trước đây!”
Nói xong, Hạ Mộng Ngư lập tức chạy ra khỏi tòa nhà Khoa học kĩ thuật rồi bắt xe đến thẳng trung tâm tập luyện của Từ Tử Sung.
Trung tâm giăng đèn sáng trưng, cô đứng ở cửa thò đầu vào trong xem. Mọi người nhìn thấy Hạ Mộng Ngư cũng không lấy làm lạ, họ chỉ chào cô rồi chỉ chỗ của Từ Tử Sung cho cô biết.
“Nó đang tập ở kia kìa, em qua đi.”
“Từ Tử Sung giờ khá thật đấy.”
“Ừ, thằng bé đúng là có phúc, nhà mình sắp có quán quân Olympic rồi!”
Hạ Mộng Ngư đi vào, từ xa đã thấy Từ Tử Sung đang rèn thể lực, cậu chỉ mặc một cái quần đùi, cả người đổ mồ hôi. Bên cạnh cậu, ngoài huấn luyện viên và một huấn luyện viên thể lực người nước ngoài ra thì còn có một nhóm người, trong đó có Trần Hoa Thanh – người mà cậu từng nói là quý nhân giúp đỡ cậu.
Hạ Mộng Ngư không tới quấy rầy mà chỉ ngồi im lặng ở một góc, tự lấy sách ra đọc.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nghe được giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Tử Sung vừa lau mồ hôi vừa đi về phía mình.
Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm, nhìn Từ Tử Sung và nói lời thật từ trong thâm tâm, “Wow, đẹp trai quá.”
Từ Tử Sung không giấu được tiếng cười, cậu xoa xoa mái tóc ngắn của Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Sao đến mà không nói một tiếng, cứ ngồi đây, anh Trần mà không nói thì mình cũng không để ý.”
Hạ Mộng Ngư đưa mắt nhìn qua, thấy Trần Hoa Thanh đang nhìn mình, còn mỉm cười gật đầu với mình nữa. Hạ Mộng Ngư cũng cười với anh ta, coi như chào hỏi.
“Sao anh ấy lại biết là mình tìm cậu?”, Hạ Mộng Ngư nghi hoặc hỏi.
“Cậu mặc đồng phục đây này.”
Hạ Mộng Ngư hiểu ra. Trần Hoa Thanh này đúng là người quan sát tỉ mỉ.
“Mình còn phải tập thêm nữa, cậu chờ mình một chút, tập xong mình đưa cậu về nhà.”
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, “Không cần đâu, mình tìm cậu là có chuyện này, nói xong mình về luôn, định về sớm một chút để làm bài tập.”
“Hả?”, Từ Tử Sung nhíu mày, “Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”
Hạ Mộng Ngư cúi đầu suy nghĩ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Đợt tới này cậu cố gắng luyện tập để thi đấu, mình cũng phải tập trung học, mình định năm nay thi tiếng Pháp, qua được cửa ngôn ngữ thì mới tính được chuyện sau này.”
Từ Tử Sung sửng sốt, cậu hỏi: “Trước đây vẫn chưa hỏi cậu, sao cậu lại học tiếng Pháp?”
“Vì mình muốn sang Pháp học làm đầu bếp trong học viện Le Cordon Bleu. Học xong mình sẽ đi vòng quanh thế giới xem các nơi chế biến thực phẩm của họ như thế nào, đặc biệt là các món làm từ bột. Mình hi vọng có một ngày, mình sẽ trở thành đầu bếp hàng đầu thế giới về các món làm từ bột.”
Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung, chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập rộn ràng. Có lẽ tỏ tình với cậu còn chẳng căng thẳng bằng kể cho cậu nghe về giấc mộng mình theo đuổi.
Từ Tử Sung trầm mặc một lát, sau đó, cậu nở một nụ cười thật dịu dàng.
“Tốt lắm.”, cậu nói.
Hạ Mộng Ngư ngẩn người, cô hỏi: “Cậu không có gì muốn hỏi mình sao?”
“Mình nên hỏi cái gì?”
Hạ Mộng Ngư lập tức lắc đầu, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào hơn.
Vậy là tốt rồi.
“Mình chỉ định nói với cậu chuyện này thôi, mình về đây, còn phải làm mấy đề thi nữa.”
Từ Tử Sung gật đầu.
Hạ Mộng Ngư vui vẻ khoác ba lô ra về.
“Hạ Mộng Ngư.”
“Hả?”, Hạ Mộng Ngư quay đầu.
“Cố lên.”
“Được!”
Từ Tử Sung cười, lại quay trở lại tập luyện cùng ê kíp của mình.
Hạ Mộng Ngư hít sâu một hơi, cô cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có, như thể vừa trút được gánh nặng cả ngàn cân. Cho dù lộ trình còn đến cả .%, nhưng cô vẫn tin tưởng, trò chơi này, cô có thể qua được!