Hạ Mộng Ngư vẽ xong chiếc bánh kem, cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc, thảnh thơi ngồi uống cà phê với Từ Tử Sung.
“Thiết kế xong món mới mà không cho anh xem à?”
Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm lắc đầu, “Bí mật.”
“Bí mật với cả anh ư?”
“Vì là anh nên mới phải giữ bí mật.”
Từ Tử Sung chỉ cười chứ không nói, anh uống một ngụm cà phê.
Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung rồi lại nhìn đám vệ sĩ, trông cứ như muốn nói gì đó lại thôi. Từ Tử Sung nhận ra Hạ Mộng Ngư không bình thường nên bảo vệ sĩ đứng lui ra xa.
“Có chuyện gì muốn nói à?”, Từ Tử Sung hỏi.
“À thì…”, Hạ Mộng Ngư thử hỏi dò: “Dù sao thì kết hôn cũng là chuyện lớn cả đời, anh… có muốn mời người nhà không? Ví dụ như là… mẹ anh…”
Từ hồi còn đi học, Hạ Mộng Ngư đã phát hiện ra Từ Tử Sung không thích nhắc đến gia đình mình, có đôi lúc chỉ nói một vài câu rất qua loa, ít khi biểu đạt cảm xúc. Khi đó cô cũng đắn đo mãi, không dám nói với Từ Tử Sung, thế nên đến giờ mới dám hỏi.
“Không cần.”, Từ Tử Sung trả lời rất dứt khoát, “Anh cắt đứt quan hệ với mẹ từ lâu rồi.”
Hạ Mộng Ngư không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
“Sao…Sao lại thế?”, cuối cùng Hạ Mộng Ngư vẫn hỏi.
Sau này thành vợ chồng rồi, Hạ Mộng Ngư không muốn Từ Tử Sung có nỗi khổ tâm nào mà không thể chia sẻ với mình. Tuy cô không quá am hiểu lòng người, cũng luôn sợ người khác moi móc tim gan cô, nhưng trái tim của Từ Tử Sung, cô mong có thể tới gần. Mọi thứ của anh, kể cả sự tàn nhẫn và sự yếu đuối của anh, cô đều muốn đón nhận, đều muốn yêu.
“Thật ra cũng chẳng có gì đáng nói cả.”, dường như Từ Tử Sung không muốn nói về đề tài này.
“Em muốn biết.”, Hạ Mộng Ngư nói.
Từ Tử Sung đặt tách cà phê xuống, cụp mắt, giọng điệu hờ hững, “Thật ra để kể thì cũng đơn giản thôi. Hồi trước anh từ chối tham gia thi đấu nên bị đám người đó chỉnh cho một trận. Nhưng anh vẫn không muốn tham gia Đại hội thể thao, thế là họ đến tìm mẹ anh.”
“Mẹ anh ép anh thi Đại hội thể thao à?”
“Ừ.”
Từ Tử Sung hơi nhíu mày, chẳng mấy đau lòng, có điều, nhắc đến là lại thấy phiền.
“Từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa anh với mẹ không sâu sắc lắm. Nhưng anh không thích mang nợ ai cả, sinh mệnh của anh là do bà ấy cho, suy cho cùng thì bà ấy đã nuôi lớn anh, thế nên xuất phát từ ý thức trách nhiệm, anh vẫn chăm sóc bà ấy. Có điều, bà ấy lấy cái chết ra để ép anh, anh cực kỳ phản cảm, cho nên anh đồng ý thi đấu, sau đó coi như anh chẳng còn nợ bà ấy nữa, hai mẹ con anh cắt đứt quan hệ.”
“Bà ấy đồng ý ư?”
“Anh không cho bà ấy cơ hội từ chối.”, Từ Tử Sung trả lời.
Từ Tử Sung có một người cha ngang ngược, một người mẹ lạnh lùng, có lẽ chính vì thế mới nuôi thành tính cách trầm tĩnh từ khi còn nhỏ của anh. Cũng giống như Hạ Mộng Ngư đã từng đoán, anh là một người không nặng tình cảm.
“Thật ra ngoài miệng thì mẹ anh nói toàn những thứ đạo lý rất to tát, rằng anh nên làm rạng danh đất nước, nhưng mà anh biết, bà ấy bị động lòng vì điều kiện bên kia đề ra, họ hứa cho bà ấy khoản trợ cấp về già, cho bà ấy bảo hiểm y tế.”, Từ Tử Sung cười lạnh: “Em nói xem, có phải bà ấy quá thiển cận không? Có lẽ mỗi lần anh chỉ cho bà ấy số tiền đủ để dùng, thế nên bà ấy cảm thấy anh thi quyền anh chuyên nghiệp chẳng kiếm được bao nhiêu, vẫn nên đấu trong Đại hội thể thao thì ổn định hơn.”
“Anh không giải thích với bà ấy à?”
“Anh không muốn giải thích với bà ấy, đặc biệt là lúc bà ấy ép anh tham gia thi đấu, trong lòng anh chỉ còn cảm giác chán ghét.”, Từ Tử Sung nhếch khóe miệng thành nụ cười trào phúng, “Nói thật, lúc ấy anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vì rốt cuộc đã có được cơ hội để thoát khỏi bà ấy. Trận đấu năm đó anh cố ý thua đấy. Anh không muốn trở thành quân cờ của kẻ khác. Cách của họ, chính là cho anh một trái táo ngọt, họ cảm thấy như vậy là có thể thuần phục được anh. Nhưng không!”
“Sau khi anh thua, họ có quan tâm đến mẹ anh nữa không?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
“Không biết nữa.”, Từ Tử Sung hờ hững nói: “Đã cố làm rồi thì trách sao được nữa, chỉ đành phải nhận xui xẻo thôi.”
Hạ Mộng Ngư thầm thở dài.
“Có phải anh là đứa con rất đáng sợ không? Lạnh nhạt với mẹ như vậy, gần như chẳng có tình cảm.”
“Không đâu! Người khác có lẽ sẽ cảm thấy vậy, nhưng em sao lại thế chứ.”, Hạ Mộng Ngư nói không chút do dự: “Đây không phải là lỗi của anh, không ai vô duyên vô cớ hận, cũng chẳng ai vô duyên vô cớ yêu cả.”
Ánh mắt Từ Tử Sung trầm xuống, đúng vậy, chẳng ai vô duyên vô cớ hận, cũng chẳng ai vô duyên vô cớ yêu. Trong kí ức, mẹ anh luôn không thôi oán hận, oán hận thế giới này không bằng với bà, oán hận vì bị chồng vứt bỏ, oán hận con trai thờ ơ lạnh nhạt với bà. Hồi còn nhỏ, mỗi lần bố lên cơn giận muốn đánh anh, nếu mẹ có thể đứng ra bảo vệ anh, che chở anh khỏi đòn roi, thì anh đã chẳng oán giận bà như vậy. Nhưng một lần cũng không, bà luôn ngồi chết lặng ở một bên, như một cái xác không hồn, lạnh nhạt, vô cảm.
Giọng Từ Tử Sung trầm xuống, anh tự giễu: “Có lẽ về bản chất, anh với bố mẹ anh giống nhau. Hai người họ, một người bạo lực, một người lạnh lùng, thật ra anh cũng thế.”
Khoác lớp da người, nhưng bên trong lại là một con quái vật máu lạnh, không có linh hồn.
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi, mà lại rất kiên định: “Anh không bạo lực, không lạnh lùng, chỉ là anh chưa từng được yêu thương thôi. Anh không giống họ.”
Từ Tử Sung khẽ cười một tiếng, anh không nêu ý kiến, chỉ yên lặng cầm tách cà phê lên, dường như không muốn tiếp tục đề tài này.
Từ Tử Sung càng như vậy, Hạ Mộng Ngư lại càng đau lòng. Từ trước anh đã luôn như thế rồi, lúc nào cũng đánh giá mình quá thấp. Có lẽ vì từ nhỏ đã bị bạo hành, thế nên sâu trong linh hồn Từ Tử Sung vẫn còn chứa nỗi tự ti, thế nên anh mới cảm thấy mình là Pan xấu xí, bởi anh cảm thấy, con người chân thật của mình sẽ không được người ta yêu.
Hình như Hạ Mộng Ngư ngày càng hiểu Từ Tử Sung hơn, vì sao lúc trước anh lại chọn quay người bỏ đi, hẳn là vì tận sâu trong đáy lòng, anh vẫn không thật sự tin rằng cô yêu anh. Vì không dám xác định, nên không biểu đạt, và cũng không thanh minh, chỉ như vị thần Pan xấu xí trong câu chuyện thần thoại, vẫn thầm lặng chịu đựng.bg-ssp-{height:px}
Hiện tại, Hạ Mộng Ngư nghĩ, lúc cấp Ba anh cũng như thế. Anh làm rất nhiều chuyện, thoạt nhìn thì như chỉ phải chịu một, nhưng thật ra lại là chịu mười, chuyện trông có vẻ chẳng hề to tát, nhưng thật ra anh đã nỗ lực hết mình, vượt qua rất nhiều khó khăn.
Ví dụ như anh thi đấu trong câu lạc bộ ngầm để chữa bệnh cho mẹ.
Ví dụ như để cô được tự do, anh giữ lại cho cô chút vàng thỏi.
Ví dụ như vì lần trùng phùng này, anh đã một mình giãy giụa suốt mười năm.
Từ Tử Sung không hiểu chính anh. Nhưng Hạ Mộng Ngư hiểu.
Thật ra Từ Tử Sung hay nói mấy lời ngả ngớn, có đôi khi trông rất lợi hại, nhưng trong tình yêu, anh lại rất hay ngượng ngùng. Anh cần cực nhiều cảm giác an toàn, xác định rồi mới dám trả giá. Lúc vừa gặp, người khác sẽ nghĩ anh rất trầm tĩnh, lạnh lùng, nhưng trong tình yêu, anh lại rất cuồng nhiệt, rất trung thành, hoặc là không yêu, hoặc là đánh đổi một trăm phần trăm, không giữ lại gì cho mình.
“Từ Tử Sung.”, Hạ Mộng Ngư nghiêm túc nói với anh: “Sau này, cả nửa đời sau này của anh, em sẽ yêu anh.”
Từ Tử Sung sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Hạ Mộng Ngư.
“Tự nhiên em nói câu này là đang tỏ tình với anh đấy à?”
“Đúng đấy!… Anh có một mặt âm u đen tối, em chấp nhận hết!”
“Nếu là một tên cuồng sát, em cũng yêu sao?”, Từ Tử Sung ra vẻ bâng quơ.
“Đúng, anh có là tên cuồng sát thì em vẫn yêu anh.”, Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự, “Em không biết lúc anh ở Mĩ đã xảy ra những chuyện gì, đã làm những việc gì, có lẽ còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của em. Người khác có thể phê phán anh, mắng anh, thậm chí mạt sát anh, nhưng không ai có thể ngăn cản em yêu anh… Em không cần tìm một lý lẽ đạo đức gì cả, cũng không cần giải thích gì hộ anh, bởi vì theo như suy nghĩ của em, em yêu anh như một người mẹ yêu con trai mình, như đứa con gái yêu bố mình, nghĩa là rất tự nhiên, không ai có thể nói em yêu anh là sai, cả anh cũng không thể.”
Thần sắc Từ Tử Sung thoáng thay đổi, anh đang định nói gì đó thì Hạ Mộng Ngư lại nói tiếp.
“Bất kể anh biến thành cái dạng gì thì em vẫn yêu anh, anh tốt em cũng yêu, xấu em cũng yêu. Anh lạnh lùng, tàn nhẫn, ích kỷ, đều không sao hết. Anh có là tên biến thái, cuồng xác chết, có thành tên tâm thần, em vẫn sẽ yêu anh.”
Từ Tử Sung vốn rất cảm động, nhưng nghe đến đoạn cuối này thì lại bất đắc dĩ ôm trán.
“Bảo bối, quá rồi đấy.”, Từ Tử Sung buồn cười.
“Em muốn cho anh tình yêu vô tư nhất, không giữ lại cái gì, cũng không mong được hồi đáp.”, Hạ Mộng Ngư giang hai tay ra, nói bằng giọng rất khoa trương: “Đại ái vô cương!”
Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng bị Hạ Mộng Ngư trêu cho bật cười sang sảng.
Lúc đi học, Hạ Mộng Ngư cũng từng nói những câu tương tự với anh.
Đại ái vô cương.
Khi đó anh không tin vào loại tình yêu đó, anh cảm thấy như vậy thì quá xem nhẹ tình yêu, không suy xét cho hiện thực và tương lai. Nhưng năm tháng qua đi, anh mới dần hiểu, người có thể yêu như vậy chắc chắn là người có được tình yêu sâu đậm, một linh hồn bình thường vĩnh viễn không thể yêu một người bất chấp như vậy. Người bình thường sẽ tính toán khi yêu, lên kế hoạch yêu, vì linh hồn họ không đủ sức sáng tạo. Chỉ có Hạ Mộng Ngư mới có thể nói ra những lời “đại ái vô cương” như vậy. Vì linh hồn của cô luôn tràn trề năng lượng, không khi nào khô kiệt.
Trước giờ Từ Tử Sung không phải người thích chơi trò may rủi, thế nên làm gì cũng phải tính toán, phải quan sát, phải đề phòng bất trắc, phải xác định có kết quả mới dám hành động.
Nhớ lại lúc trước, vì sao anh lại sợ Hạ Mộng Ngư, vì sao lại cảm thấy cô là một nhân vật nguy hiểm? Thật ra là sợ sẽ yêu cô, sợ không khống chế được tình cảm của mình. Nhưng hiện giờ ngẫm ra, có gì đáng sợ đâu! Chẳng phải chỉ là yêu một người thôi sao? Không đáng sợ chút nào.
Từ Tử Sung cảm thấy bản chất mình là một người bình thường nhút nhát, nhưng tình yêu của Hạ Mộng Ngư lại khiến anh trở nên không hề bình thường.
Hạ Mộng Ngư ngồi đối diện Từ Tử Sung, còn làm đủ vẻ mặt đáng yêu, khua tay múa chân, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Đại ái vô cương, em yêu anh! Yêu anh, yêu anh, yêu anh!… Từ Tử Sung đẹp trai nhất, Từ Tử Sung ngầu nhất, Từ Tử Sung fighting!”
Từ Tử Sung nghiêng đầu sung sướng nở nụ cười, “Tuyệt vời.”
Anh thu lại nụ cười, nhìn Hạ Mộng Ngư, ánh mắt trầm xuống, anh hỏi: “Còn em? Có chắc là không mời bố mẹ không?”
“Không mời.”, Hạ Mộng Ngư dứt khoát nói: “Sao phải tự khiến mình khó chịu chứ.”
Từ Tử Sung thở dài một hơi rồi nói: “Em đi thảm đỏ một mình à?”
“Đúng!”, Hạ Mộng Ngư đáp nhẹ tênh: “Có sao đâu, sao phải để người khác dẫn em vào trao cho anh chứ, em tự đi về phía anh không được à?”
“Những cô gái khác có, anh cũng mong em có.”
Trong lòng Từ Tử Sung luôn không nỡ để Hạ Mộng Ngư chịu thiệt thòi.
“Sợ cái gì chứ, những thứ đứa con gái khác không có, em đều có!”, Hạ Mộng Ngư nghiêng đầu nhìn Từ Tử Sung, “Em có một anh bạn trai tuyệt vời nhất thế giới!”
“Còn gọi là bạn trai ư?”, Từ Tử Sung nhướng mày hỏi: “Định khi nào sửa miệng gọi ông xã?”
“Hì hì, cưới xong rồi sửa cách gọi cũng được mà.”, Hạ Mộng Ngư xấu hổ đáp.
“Cũng được.”, thần sắc Từ Tử Sung thoáng đổi, anh mỉm cười: “Gọi cả đêm.”
Con người này thật là, cái gì cũng liên hệ đến chuyện đấy được…