Quên đi, Tô Thiển Oanh nghĩ như vậy, liền cam chịu. Nhan sắc người con gái khi đến 25 tuổi cũng đã bắt đầu xuống dốc, cũg không thể đợi đến lúc thực sự tàn phai, rồi chê trách bản thân tại sao bây giờ mới lo những chuyện này, cuộc đời của cô, cô cũng đã hết sức cố gắng, tuy cũng k phải chịu quá nhiều đau khổ, nhưng cũng coi như đã có thể hiểu dc 1 chút nhân tình thế thái.
Tiêu Tố Oanh làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng sắp xếp mọi việc, mà Tô Thiển Oanh cũng vội vàng chạy tới.
Người thứ nhất: “Tô tiểu thư, tôi rất hài lòng về cô.”
“Anh phải nghĩ cho kỹ, tôi không có ưu điểm gì, sẽ không nấu cơm cho anh, sẽ không giúp được gì cho anh, thậm chí…”
“Không vấn đề, chỉ cần cô có thể sinh con là được.”
“Thế tại sao anh không đi tìm một con gà mái?”
Người thứ hai, “Tô tiểu thư, tôi tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng, được giáo dục rất tốt, hơn nữa hiện tại đang học ngành bác sĩ. Tôi nghe nói Tô tiểu thư mặc dù đã từng đi nước ngoài, nhưng học tập cũng không tốt lắm, để tư tưởng của chúng ta không bị khác nhau, tôi nghĩ tốt nhất Tô tiểu thư nên tăng cường việc học tập.”
“Bởi vì anh đi tìm người tốt nghiệp đại học danh tiếng, mà sai sót của tôi lại không học đại học. Chúng ta chắc chắn đã tìm nhầm người. Bác sĩ cho tôi biết tên được chứ?”
"Tô tiểu thư, cô đừng như vậy, tôi đối với cô không có ác ý, thậm chí rất hài lòng."
“Nhưng tôi đối với anh lại có ác ý, thật sự không thích.”
Người thứ ba: “Tô tiểu thư, bữa cơm này, cô nói chúng ta nên ăn thế nào?”
“Dùng miệng ăn.”
“Ý của tôi là, nên làm theo luật AA thì tốt hơn đó.” (AA: chia đôi tiền)
“Được.”
Bữa cơm được ăn nhanh chóng, cho đến khi xong xuôi, Tô Thiển Oanh đột nhiên kêu lên: “Thật xin lỗi, hình như tôi không mang theo ví tiền.”
“Tô tiểu thư, cô làm sao có thể như vậy. Đã đồng ý thì phải thực hiện chứ, đây là phẩm chất tốt đẹp của người dân Trung Hoa được lưu truyền trên dưới mấy nghìn năm rồi…”
Tô Thiển Oanh kiên nhẫn nghe đối phương lảm nhảm, sau đó gương mặt cô lơ đễnh. Ở bên cạnh, người nhân viên phục vụ kiên nhẫn nhắc nhở: “Ai là người tính tiền ạ?”
Tô Thiển Oanh nhíu mày, "Cô nhìn thấy có người phụ nữ nào tới đây ăn mà tính tiền không?”
Người đàn ông kia vẻ không vui, vẫn không chịu nhận giấy tính tiền.
Lộ Thừa Hữu cùng Từ Độ Dao cũng ăn cơm cùng nhà hàng, nghe xong một lúc lâu, bây giờ mới đi tới, Từ Độ Dao cười cười: “Thật trùng hợp.”
Người đàn ông kia vừa thấy cô gặp người quen, liền mở miệng: “Hay là cô tới bọn họ mượn tiền để trả đi, tôi chỉ chịu một nửa, là ba trăm hai mươi tám đồng.”
Lộ Thừa Hữu nhíu mày, rút ra mấy tờ từ trong ví tiền đưa cho người nhân viên. Tô Thiển Oanh lập tức giật lại rồi nhét lại vào tay anh: “Tôi và anh có quen biết sao? Ai cho anh xen vào việc của người khác?”
Cô hung dữ mở miệng, rồi chỉ vào người đàn ông trước mặt nói: “Mời anh tính tiền, bà đây hôm nay cho ngươi một bài học, thế nào gọi là phong cách của trí thức.”
Nói xong, cô tức giận rời đi, người đàn ông kia sắc mặt trắng bệch cầm giấy tính tiền.
Lộ Thừa Hữu nhìn bóng lưng đang giận giữ của cô, anh lắc đầu rồi đuổi theo: “Cô đi đâu, để tôi chở cô về.”
Tô Thiển Oanh nhìn anh từ phía sau chạy tới liền từ chối: “Không cần làm phiền đến anh.”
“Đừng khách khí như vậy.” Anh hời hợt.
“Dù sao cũng là người ngoài, không phải làm phiền anh hay sao.”
Lộ Thừa Hữu không nói gì nữa, Từ Độ Dao nhìn anh: “Chúng ta đi thôi.”
Anh im lặng rời đi cùng Từ Độ Dao.
Tô Thiển Oanh chạy được vài bước, nghĩ còn tức giận, nên gọi cho Tiêu Tố Oanh: “Mẹ… mẹ còn giới thiệu cho con loại cực phẩm như thế này, cẩn thận con sẽ không thừa nhận mẹ nữa.”
Tô Thiển Oanh ngồi trong hành lang của bệnh viện, rất cảm thán lưu lượng bệnh nhân mà hàng ngày bác sĩ phải đối mặt, cô xem đồng hồ một chút, thời gian sẽ không kịp mất. Nhưng ống tiêm vẫn còn cắm ở tay, từng giọt chất lỏng đang chảy vào, cô vẫn nhẫn nại không bày ra biểu tình gì. Cho dù người đi qua đều dừng lại đánh giá cô vài lần, cũng không phải bộ dạng cô kỳ quái, mà bởi vì khuôn mặt cô khiến người khác nhìn liền cảm thấy vui vẻ hơn một chút, nhất là khi đang ở trong bệnh viện như thế này.
Đương nhiên, cái này không thể tính là ưu điểm, tựa như bình thường cô luôn dùng ánh mắt tương đối cao của mình để đánh giá người khác, sau đó rất khách quan giữ khoảng cách. Cô từ khi học đại học, tính tình đã không tốt, chỉ ngoại trừ việc xinh đẹp, thành tích cũng không ra sao.
Hôm nay là cô đang bị cảm mạo, vốn nghĩ là ở nhà ngủ một giấc, giống như trước kia, một khi bị ốm liền đem chính mình quấn vào trong chăn ngủ, ngày hôm sau dậy sẽ trở lại bình thường. Sau đó sẽ là một ngày mới, không cần phải uống thuốc, không cần phải truyền nước.
Cô vốn cho là mình sẽ không cần phải truyền nước biển, hoặc ít nhất cũng không phải dáng vẻ như thế này. Không có ai chăm sóc, chỉ có một mình cô.
Có một số bạn học của cô đã kết hôn, có nhiều người thậm chí đã có con, vậy mà cô hiện tại đến một người bạn trai cũng không có. Nói không hâm mộ chính là nói dối, nhất là khi nhìn người nữ sinh ngồi bên cạnh cô đang cùng bạn trai nói cười vui vẻ. Tô Thiển Oanh thở dài, cũng không phải tất cả nam sinh đều thích mỹ nữ, chí ít người nữ sinh kia nhìn qua không có gì đặc biệt. Điều này làm cho cô nghĩ đến lần trước có xem mấy tiết mục giải trí, MC hỏi một chàng trai tham gia chương trình đó, anh ta kiên trì cho rằng bạn gái mình chính là đẹp nhất. Đúng là khi yêu nhau, dù xấu thế nào cũng biến thành Tây Thi trong mắt người yêu mình.
Tô Thiển Oanh nghe thấy bên cạnh truyền tới vài âm thanh ồn ào khiến cô có chút buồn bực. Bệnh viện quá mức chật chội, chẳng có một phòng bệnh nào còn trống, rất nhiều bệnh nhân phải ngồi trên ghế ở hành lang, coi đó như là giường bệnh.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, đã rất muộn rồi, cô kéo kim tiêm ra, cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, sau đó chạy đến chỗ để xe của bệnh viện.
Có lẽ là vừa rồi không để ý, chỗ bị kim tiêm đâm vào bên tay trái xuất hiện vài nốt máu li ti, cô ngơ ngác một chút, lập tức lấy khăn tay ấn vào, chờ một lát cho máu đông lại, mới buông lỏng ra, sau đó lái xe trở về nhà. Chỗ cô thuê cũng khá nhỏ, cô vốn cũng không để ý nhiều, tuy nhỏ nhưng đều có đầy đủ mọi thứ, cô thích cuộc sống của mình bây giờ. Cô đi đến bên tủ quần áo của mình, lấy ra vài bộ lễ phục dạ hội, là trước kia cô từng mua, trở về mới được mấy ngày, có lẽ là do vẫn chưa quen nên mới bị cảm mạo.
Bây giờ thân thể đã tốt hơn một chút, liền nhanh chóng thay đồ, trang điểm nhẹ nhàng một chút, nhìn chính mình trong gương không tệ, lúc này mới vội vàng chạy xuống lấy xe.
Cô dừng xe trước cửa một nhà hàng nguy nga lộng lẫy, hôm nay ông nội sẽ tổ chức sinh nhật bảy mươi tuổi tại đây, nhưng hầu hết những người có mặt đều là thanh niên xinh trai đẹp gái. Từ nhỏ, trong mắt người thân, cô đã tương đối tùy hứng nổi loạn, nhưng cũng chưa để xảy ra việc gì to tát. Cho tới bây giờ, cô chưa từng để mọi người phải lo lắng đến hậu quả gì, vì thế nên ba mẹ rất khoan dung với cô.
Tô gia cũng chỉ có mình cô là con gái, tự nhiên cô rất được cưng chiều, mà ông nội tuy rằng luôn tỏ ra cứng rắn với cô, nhưng cũng không quá nghiêm khắc.
Cô rất rõ ràng ý thức được gia đình ưu ái mình thế nào, cũng rất vui vẻ khi được sinh ra trong gia tộc này. Những người có gia thế hiển hách một chút thường bị bắt ép làm những chuyện mà mình không thích, nhưng ba mẹ cô rất ít khi can thiệp vào đời sống riêng tư của cô, hầu hết đều tôn trọng quyết định của cô.