Lúc Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh đến bệnh viện, Lạc Diệc Minh đang chơi đùa cùng An Minh, Lạc Diệc Minh nhìn hai người một cái, theo bản năng liền đi ra bên ngoài.
Tô Thiển Oanh trừng mắt nhìn Lạc Diệc Minh, đi theo anh ra ngoài.
Lộ Thừa Hữu đi đến bên cạnh giường, nhìn An Minh đang trợn đôi mắt to đánh giá lại anh, ánh mắt này vô cùng giống với Tô Thiển Oanh.
An Minh xem xét một lúc lâu, thấy Lộ Thừa Hữu không nói gì, liền chu miệng nhỏ của mình lên: “Con không có bệnh.”
Lộ Thừa Hữu gật gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh An Minh: “Ba biết.”
Anh Minh chớp chớp mắt: “Ba Lạc nói chỉ cần con sinh bệnh, mẹ sẽ mang ba ba đến, ba là ba ba của con sao?”
Lộ Thừa Hữu gật đầu.
Ánh mắt của Tiểu An Minh đã có chút ướt át: “Ba Lạc nói ba ba không biết đến sự tồn tại của con, có đúng không?”
Lộ Thừa Hữu ôm lấy An Minh, cẩn thận nhìn cái mũi nhỏ của cậu bé: “Nhưng hiện giờ ba đã biết rồi.”
Tiểu An Minh vẫn nhìn anh chăm chú: “Con đã có ba ba, đúng không?”
Lộ Thừa Hữu thở dài, nắm lấy tay của Tiểu An Minh: “Mẹ con đặt tên cũng rất hay.”
An Minh lập tức nở nụ cười: “Ba Lạc nói tên này của con rất khó nghe, nói ba ba cũng sẽ thấy khó nghe.”
“Khó nghe cũng là con của ba.”
An Minh chui ra từ trong ngực của anh: “Trong tưởng tượng của con thì ba ba không giống như thế này.”
“Thế giống như thế nào?” Lộ Thừa Hữu cười hỏi.
“Giống như trên ti vi ấy, ba sẽ vội vã hớt hải chạy tới, gắt gao ôm lấy người con, sau đó tình cảm mãnh liệt dâng lên, cảm động đến rơi nước mắt.”
“Con muốn như thế sao?” Lộ Thừa Hữu sờ sờ đầu của An Minh, nhẹ nhàng vỗ về.
An Minh lắc đầu: “Không muốn, con hi vọng có ba ba, vĩnh viễn có ba ba, có thể đến đón con lúc đi học ở nhà trẻ về, cuối tuần có thể giống như nhà các bạn của con, mọi người cùng nhau đi chơi, lúc con học bài ở nhà, có thể chỉ bảo giúp con hoặc là lúc rảnh rỗi có thể chơi đùa với con.”
Lộ Thừa Hữu gật đầu: “Ba ba có thể làm như thế.”
An Minh bĩu môi: “Mẹ làm đồ ăn rất khó ăn, mẹ phải đi làm nữa, không có ai chơi với con cả, có một lần con ở nhà không may bị nước sôi bắn vào, mẹ lại không có nhà, lúc ấy con đã nghĩ nếu như có ba ở đây, có thể lập tức đưa con đến bệnh viện, phải biết rằng khi đó con rất đau.”
An Minh nắm tay lại, chỗ đó có một mảng da màu sắc không giống với những chỗ còn lại.
Lộ Thừa Hữu sờ tay vào mảng da kia, mặt dán vào trên mặt Tiểu An Minh: “Là ba ba không tốt, cái gì cũng không cho con được.”
Tiểu An Minh nhìn anh: “Mẹ cũng rất vất vả, mỗi ngày đều phải đi làm, đều không có thời gian đi chơi, ba Lạc nói mẹ là một người cực kỳ ham chơi, nhưng vì sinh con ra, nên muốn chăm sóc con thật tốt, vì thế mà không dám đi chơi.”
Lộ Thừa Hữu gật gật đầu: “Về sau sẽ không như thế nữa, bởi vì đã có ba ở đây rồi.”
Mà sau khi Tô Thiển Oanh cùng Lạc Diệc Minh đi ra ngoài, liền trực tiếp đá cho anh một cái: “Đám gạt em, anh không muốn sống nữa à?”
Lạc Diệc Minh bày ra dáng vẻ đáng thương: “Em thật thông minh, đã bị em nhìn ra rồi.”
Tô Thiển Oanh bày ra biểu cảm muốn nôn mửa.
Lạc Diệc Minh còn cố ý vỗ vai cô: “Cẩn thận một chút, mang thai thì không được tức giận.”
Tô Thiển Oanh vô cùng buồn bực: “Vì sao lại gạt em? Có phải cảm thấy lừa gạt được em, anh sẽ thấy mình rất thông minh?”
Lạc Diệc Minh đen mặt: “Trí tưởng tượng của em còn có thể phong phú hơn nữa không?”
Thế nhưng, cô cũng không phải nổi giận thực sự, rất tốt, An Minh không có chuyện gì, cô có thể an tâm, thế nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình lại cảm thấy vô cùng chán ghét: “Anh gạt em, còn không thừa nhận đi.”
“Chuyện này đâu có liên quan đến anh, là sai lầm của bác sĩ, anh ra nói tương tự như bệnh bạch cầu, anh cũng nói với em trong điện thoại như vậy, là tương tự, tương tự chứ không phải chắc chắn giống.”
Tô Thiển Oanh nghĩ ngợi: “Anh có nói tương tự? Sao em lại không nhớ ra?”
“Lúc ấy em đang vui vẻ quá mức, biết người trong lòng em không hề muốn cưới người khác, ánh mắt thấp như vậy còn để được ai vào chứ, làm gì có nghe rõ anh nói gì.”
“Anh nói lung tung thì có!” Tô Thiển Oanh buồn bực: “Ánh mắt của anh mới thấp, rất thấp, cực kỳ thấp, vô cùng thấp một cách độc ác.”
Lạc Diệc Minh gật đầu, dáng vẻ vô cùng tiếc nuối: “Không tồi, ánh mắt của chồng em cũng như vậy.”
“. . .”
Tô Thiển Oanh khinh bỉ nhìn anh.
Nhưng qua một lúc lâu sau, sắc mặt của cô lại thay đổi: “Lạc Diệc Minh?”
“Ừ?”
“Vừa rồi, sau lưng anh, cách đó không xa. . .”
“Ừ?” Lạc Diệc Minh cảnh giác nhìn cô.
Tô Thiển Oanh thở dài: “Có một nữ sinh đứng ở đó, mà biểu cảm còn rất quái dị.”
Lạc Diệp Minh lập tức xoay người qua, nơi đó đã không còn ai.
Tô Thiển Oanh thấy dáng vẻ của anh khẩn trương như vậy, có chút tò mò: “Người đó đi rồi, anh còn muốn tìm gì nữa?”
Lạc Diệc Minh đi hai bước tới, sau đó dừng lại: “Không cần.”
Tô Thiển Oanh cười đến mờ ám: “Đã ý thức được người đó sẽ không có khả năng yêu anh rồi hả?”
Editor: sammie
Buổi hôn lễ này, dường như những người hiểu rõ đều không vui vẻ, Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh đều rất vất vả, một bên là lo lắng trong lòng, một bên phải bày ra khuôn mặt vui vẻ chào đón khách khứa. Khách mời đều đã tới đông đủ, cũng không thể hủy bỏ lúc này được, nếu không ngày mai trên các trang báo của thành phố Thiên Nam sẽ có nhiều phỏng đoán với đám cưới này. Lúc mới bắt đầu, Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An đều hết sức lo lắng, vẫn còn hoài nghi cô bị người nào bắt cóc... Càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng những người có mặt ở đây đều đồng loạt làm chứng việc Tô Thiển Oanh tự mình đi ra, lúc này mới khiến các bậc cha mẹ yên lòng.
Tô lão gia tức giận đến vứt cả chiếc nạng, nói thẳng một câu: nhất định phải bắt nha đầu thúi kia quay trở về, dám mất tích vào giờ phút quan trọng này. Tô Thiển Oanh từ nhỏ đã bị chiều đến hư, chỉ cần không gây ra chuyện lớn gì thì ngay cả mắng nhiếc cô, ông cũng không nỡ. Kết quả là nhiều năm như vậy cô cũng chỉ phạm ít sai lầm, vào lúc này lại gây ra chuyện khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh tìm cách tạm thời làm chậm lại buổi hôn lễ, về phần khách mời thì xin lỗi. Nhưng Lộ Thừa Hữu không đồng ý, nếu quyết định kết hôn, thì anh sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Nếu để ý sẽ thấy vẻ mặt của anh có chút lạnh lùng kiên quyết, lời nói như đinh đóng cột, chú rể đã lên tiếng, đương nhiên những người khác sẽ không nói nhiều nữa.
Ý của Đặng Cảnh Nam là tùy tiện tìm một người nào đó, mặc áo cưới tham dự một chút, che mặt lại cũng không thể xem là kì quái được, đối với người khác mà nói còn tưởng là ra vẻ thần bí. Nhưng Lộ Thừa Hữu vẫn không đồng ý.
Anh suy nghĩ rất đơn giản, tuyên bố thân thể cô dâu không được thoải mái là được. Lý do vì như vậy nên không thể đứng lâu được, ngược lại có thể khiến người ta tin một chút, cho rằng đúng là cần phải thế.
Chú rể không để cô dâu đi ra chịu khổ, thật là thương yêu vợ.
Cho nên, đôi khi nói dối không thể giấu giếm được sự việc, tốt hơn hết là nói thật, có khi còn đạt được kết quả không nghĩ tới. Điều này Lộ Thừa Hữu đã rút ra được từ khi học trung học.
Có một ngày trời đột nhiên đổ mưa, khiến anh không muốn đi học, anh liền gọi điện cho thầy giáo nói anh bị bệnh không thể tới trường. Thực tế là anh muốn xem hết bộ phim đang xem dở, hơn nữa trời lại đổ mưa.
Kết quả không thể nào tốt hơn. Đến ngày hôm sau, học sinh cùng lớp hỏi anh vì sao không đi học, anh trả lời không cần suy nghĩ rằng ở nhà xem tivi. Mấy học sinh kia lắc đầu: “Chúng tớ đều biết, cậu bị bệnh, đỡ hơn chút nào không?” Anh lặp lại ba lần: ở nhà xem tivi. Nhưng không có một người nào, không có một bạn học nào tin anh, thật sự khiến người ta không biết làm sao.
Mà Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh là thanh mai trúc mã, trong lúc ở bên ngoài cũng không thể hiện tình cảm rầm rộ, bởi vậy người khác tự nhiên sẽ không suy đoán gì nhiều.
Khách khứa thấy vẻ mặt thản nhiên như vậy của chú rể, chẳng có chút gì là khẩn trương hay lo lắng, vì thế cũng không dám ý kiến gì, dù sao đây cũng là việc của nhà người ta.
Đương nhiên Kỉ Thiệu Quân và Thẩm Diệc Nhạn lại có trách nhiệm theo sát chú rể, vì Lộ Thừa Hữu mà cản không ít rượu.
Đặng Cảnh Nam bưng rượu đứng ở một bên, tò mò nhìn Lộ Thừa Hữu, cho dù xảy ra chuyện như vậy, anh vẫn có thể tỏ ra vô cùng bình tĩnh tự nhiên ở trước mặt mọi người . Anh cũng không quên…
Nhớ lúc nãy trong phòng trang điểm, Lộ Thừa Hữu đã thoáng qua một tia thất vọng.
Bởi vì hôn lễ này, Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh đều cảm thấy rất thiệt thòi và mắc nợ Lộ Thừa Hữu, chẳng qua việc trước mắt là phải tìm được Tô Thiển Oanh, hơn nữa làm cha mẹ, chuyện bọn họ quan tâm nhất bây giờ là sợ Tô Thiển Oanh gặp chuyện gì, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh đến bệnh viện, Lạc Diệc Minh đang chơi đùa cùng An Minh, Lạc Diệc Minh nhìn hai người một cái, theo bản năng liền đi ra bên ngoài.
Tô Thiển Oanh trừng mắt nhìn Lạc Diệc Minh, đi theo anh ra ngoài.
Lộ Thừa Hữu đi đến bên cạnh giường, nhìn An Minh đang trợn đôi mắt to đánh giá lại anh, ánh mắt này vô cùng giống với Tô Thiển Oanh.
An Minh xem xét một lúc lâu, thấy Lộ Thừa Hữu không nói gì, liền chu miệng nhỏ của mình lên: “Con không có bệnh.”
Lộ Thừa Hữu gật gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh An Minh: “Ba biết.”
Anh Minh chớp chớp mắt: “Ba Lạc nói chỉ cần con sinh bệnh, mẹ sẽ mang ba ba đến, ba là ba ba của con sao?”
Lộ Thừa Hữu gật đầu.
Ánh mắt của Tiểu An Minh đã có chút ướt át: “Ba Lạc nói ba ba không biết đến sự tồn tại của con, có đúng không?”
Lộ Thừa Hữu ôm lấy An Minh, cẩn thận nhìn cái mũi nhỏ của cậu bé: “Nhưng hiện giờ ba đã biết rồi.”
Tiểu An Minh vẫn nhìn anh chăm chú: “Con đã có ba ba, đúng không?”
Lộ Thừa Hữu thở dài, nắm lấy tay của Tiểu An Minh: “Mẹ con đặt tên cũng rất hay.”
An Minh lập tức nở nụ cười: “Ba Lạc nói tên này của con rất khó nghe, nói ba ba cũng sẽ thấy khó nghe.”
“Khó nghe cũng là con của ba.”
An Minh chui ra từ trong ngực của anh: “Trong tưởng tượng của con thì ba ba không giống như thế này.”
“Thế giống như thế nào?” Lộ Thừa Hữu cười hỏi.
“Giống như trên ti vi ấy, ba sẽ vội vã hớt hải chạy tới, gắt gao ôm lấy người con, sau đó tình cảm mãnh liệt dâng lên, cảm động đến rơi nước mắt.”
“Con muốn như thế sao?” Lộ Thừa Hữu sờ sờ đầu của An Minh, nhẹ nhàng vỗ về.
An Minh lắc đầu: “Không muốn, con hi vọng có ba ba, vĩnh viễn có ba ba, có thể đến đón con lúc đi học ở nhà trẻ về, cuối tuần có thể giống như nhà các bạn của con, mọi người cùng nhau đi chơi, lúc con học bài ở nhà, có thể chỉ bảo giúp con hoặc là lúc rảnh rỗi có thể chơi đùa với con.”
Lộ Thừa Hữu gật đầu: “Ba ba có thể làm như thế.”
An Minh bĩu môi: “Mẹ làm đồ ăn rất khó ăn, mẹ phải đi làm nữa, không có ai chơi với con cả, có một lần con ở nhà không may bị nước sôi bắn vào, mẹ lại không có nhà, lúc ấy con đã nghĩ nếu như có ba ở đây, có thể lập tức đưa con đến bệnh viện, phải biết rằng khi đó con rất đau.”
An Minh nắm tay lại, chỗ đó có một mảng da màu sắc không giống với những chỗ còn lại.
Lộ Thừa Hữu sờ tay vào mảng da kia, mặt dán vào trên mặt Tiểu An Minh: “Là ba ba không tốt, cái gì cũng không cho con được.”
Tiểu An Minh nhìn anh: “Mẹ cũng rất vất vả, mỗi ngày đều phải đi làm, đều không có thời gian đi chơi, ba Lạc nói mẹ là một người cực kỳ ham chơi, nhưng vì sinh con ra, nên muốn chăm sóc con thật tốt, vì thế mà không dám đi chơi.”
Lộ Thừa Hữu gật gật đầu: “Về sau sẽ không như thế nữa, bởi vì đã có ba ở đây rồi.”
Mà sau khi Tô Thiển Oanh cùng Lạc Diệc Minh đi ra ngoài, liền trực tiếp đá cho anh một cái: “Đám gạt em, anh không muốn sống nữa à?”
Lạc Diệc Minh bày ra dáng vẻ đáng thương: “Em thật thông minh, đã bị em nhìn ra rồi.”
Tô Thiển Oanh bày ra biểu cảm muốn nôn mửa.
Lạc Diệc Minh còn cố ý vỗ vai cô: “Cẩn thận một chút, mang thai thì không được tức giận.”
Tô Thiển Oanh vô cùng buồn bực: “Vì sao lại gạt em? Có phải cảm thấy lừa gạt được em, anh sẽ thấy mình rất thông minh?”
Lạc Diệc Minh đen mặt: “Trí tưởng tượng của em còn có thể phong phú hơn nữa không?”
Thế nhưng, cô cũng không phải nổi giận thực sự, rất tốt, An Minh không có chuyện gì, cô có thể an tâm, thế nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình lại cảm thấy vô cùng chán ghét: “Anh gạt em, còn không thừa nhận đi.”
“Chuyện này đâu có liên quan đến anh, là sai lầm của bác sĩ, anh ra nói tương tự như bệnh bạch cầu, anh cũng nói với em trong điện thoại như vậy, là tương tự, tương tự chứ không phải chắc chắn giống.”
Tô Thiển Oanh nghĩ ngợi: “Anh có nói tương tự? Sao em lại không nhớ ra?”
“Lúc ấy em đang vui vẻ quá mức, biết người trong lòng em không hề muốn cưới người khác, ánh mắt thấp như vậy còn để được ai vào chứ, làm gì có nghe rõ anh nói gì.”
“Anh nói lung tung thì có!” Tô Thiển Oanh buồn bực: “Ánh mắt của anh mới thấp, rất thấp, cực kỳ thấp, vô cùng thấp một cách độc ác.”
Lạc Diệc Minh gật đầu, dáng vẻ vô cùng tiếc nuối: “Không tồi, ánh mắt của chồng em cũng như vậy.”
“. . .”
Tô Thiển Oanh khinh bỉ nhìn anh.
Nhưng qua một lúc lâu sau, sắc mặt của cô lại thay đổi: “Lạc Diệc Minh?”
“Ừ?”
“Vừa rồi, sau lưng anh, cách đó không xa. . .”
“Ừ?” Lạc Diệc Minh cảnh giác nhìn cô.
Tô Thiển Oanh thở dài: “Có một nữ sinh đứng ở đó, mà biểu cảm còn rất quái dị.”
Lạc Diệp Minh lập tức xoay người qua, nơi đó đã không còn ai.
Tô Thiển Oanh thấy dáng vẻ của anh khẩn trương như vậy, có chút tò mò: “Người đó đi rồi, anh còn muốn tìm gì nữa?”
Lạc Diệc Minh đi hai bước tới, sau đó dừng lại: “Không cần.”
Tô Thiển Oanh cười đến mờ ám: “Đã ý thức được người đó sẽ không có khả năng yêu anh rồi hả?”