... Nào những kí ức ngày xưa ơi , ngủ ngoan nhé . Bi lụy đủ rồi , sáng mai vẫn thế , trời vẫn nắng đẹp , không ai có thể đưa bạn ra khỏi bi lụy do chính bạn tạo ra , ngoài bạn ...
Cô thức dậy . Trời nắng đẹp . Từng tia nắng xuyên qua tấm cửa kính trong veo ùa vào căn gác nhỏ đơn sơ . Nắng nhẹ , tiếng chim hót ríu rít , tiếng gió thổi rì rào dễ chịu . Một buổi sớm mùa hè đầy nhiệt huyết bắt đầu . Ngày hôm qua cũng chỉ là quá khứ ...
Ở đây , tuyết đã tan tự lúc nào , hoa oải hương ngợp trời , ánh nắng sao mà ấm áp , gió thổi mây bay , trong lòng ào ạt kỉ niệm , em nhớ anh ...
" Anh thực xấu nhé , hứa mà không giữ lời . Anh đã nói sau mười hai năm chờ đợi , ta sẽ tay cầm tay nhau đi vào lễ đường nhé , lúc đó , tiếng chuông đồng sẽ ngân nga nha ... Em sẽ là vợ anh , anh sẽ là chồng em , là người mà em yêu nhất trên đời nhé , thế mà anh đến muộn , đã vậy còn thất hứa , đi mãi không về nữa cơ ... "
Mia tay ôm một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt được gấp ngay ngắn , giọt nước mắt tuôn rơi lã chã sau những lời nói ấy .
" Anh nói anh sẽ luôn bên cạnh em , thế mà ... "
Cơn gió mùa hè nhẹ nhàng hong khô giọt nước mắt ấy . Mọi chuyện chẳng thể nào là mơ nữa , chấp nhận sự thật đi , Mia phải học cách sống với thực tế , sống với cuộc đời ngày mai khi không có anh bên cạnh ...
Cũng đã từ rất lâu rồi ...
Đêm hôm ấy , anh ngồi trong phòng thí nghiệm , cô ngồi trong Blood , một bar danh tiếng trong thế giới ngầm . Anh tự tiêm mũi thuốc ức chế căn bệnh ung thư cho mình , còn cô , cô đang tự thêm cho mình một ly Martini đậm đặc để quên hết sự đời . Người cha nuôi thú tính , cuộc tình dở dang , còn gì đau khổ hơn nữa ? Nhục nhã , đau khổ ê chề . Một ly , một ly , rồi lại một ly , một chai , một chai , rồi lại một chai . Hận đời ! Chào mừng đến với cô , thứ được coi là cặn bã ...
Ba giờ sáng , Mia phóng xe như điên trên đường cao tốc . Lamborghini Veneno cũng chẳng được coi là thứ bỏ đi . Phía đằng sau , hai chiếc CBR 1000RR màu đỏ đuổi theo cô . Hai tên ăn bận loè loẹt , xăm trổ đầy mình , nở cười hoang dại . Thật chẳng ra làm sao ! Cô bỗng nhìn lại mình , cũng chẳng ra làm sao cả . Chiếc áo sơ mi trắng không tay , hở hai nút , quần jean ngắn bó sát , đôi sneaker màu đen đang đi chỉ còn lại một chiếc . Chiếc còn lại đâu rồi ? Mia bận suy nghĩ đến nỗi chẳng hề để ý tới tên đi chiếc CBR màu đỏ đã tiến sát tới thành xe , giơ ngón giữa bẩn thỉu vào cô .
" Xoẹt " Một tiếng rút kim loại lạnh lùng vang lên , ngón tay hắn bị cắt đứt , dòng máu đỏ bắn vào khuôn mặt trắng trẻo của cô . Hắn rú lên , việc vừa xảy ra thật bất ngờ khiến hắn không điều khiển được tay lái của mình nữa , chiếc CBR to lớn đổ ầm xuống đường . Cô bỗng cho xe đi chậm lại , lấy ra ba chai rượu mạnh , quăng hai chai rượu đầu tiên xuống đường , từng giọt rượu bắn tung toé , chai còn lại , cô đập vào thành xe , nát phần đuôi . Thoáng một cái , chai rượu vỡ được ném vào chiếc CBR còn lại . Chiếc bật lửa trên tay loé sáng xoay một vòng điệu nghệ rồi phóng thẳng xuống mặt đường . Lửa nhanh chóng đi theo vết rượu , tiến vào chiếc CBR đang nằm ở trên đường , nắp bình xăng cũng đã bị văng ra từ lúc nào , xăng hoà rượu ...
Tiếng nổ lớn vang lên , những tia lửa bắn lên cao như pháo hoa thật đẹp . Mùi khét , mùi khói , lửa bốc ngùn ngụt , tiếng la hét chói tai . Hahahaha ...
Mia lái xe nhanh chóng phóng đi để lại một cột lửa cao ngút ...
Cô cũng đã từng gây biết bao nhiêu chuyện , dù lớn hay nhỏ , anh cũng chẳng hề trách cô bao giờ ...
.... Cũng đã rất lâu rồi ...
Mia cũng chẳng còn nhớ tới người ấy , cô cũng không nhớ cả dáng người , cả khi máu người ấy chảy tràn trên vỉa hè , chẳng nhớ nổi vòng tay hay nhớ từng nụ hôn trao nhau ngày trời đổ tuyết ... Mà cô chỉ nhớ được ánh mắt lạnh lùng , nhớ sự hờ hững mà người ấy đã tặng cho cô . Đó là vào một ngày tối trời , một ngày mà cô bất chấp tất cả để bỏ trốn khỏi người cha nuôi thú tính kia , cô gặp người ấy ...
Người ấy không phải là anh . Người ấy như cơn gió lạnh cắt da cắt thịt ở Bắc cực xa xôi , còn anh , một tia nắng giữa triệu tia nắng vùng nhiệt đới ấm áp ...
... Nào những kí ức ngày xưa ơi , ngủ ngoan nhé . Bi lụy đủ rồi , sáng mai vẫn thế , trời vẫn nắng đẹp , không ai có thể đưa bạn ra khỏi bi lụy do chính bạn tạo ra , ngoài bạn ...
Cô thức dậy . Trời nắng đẹp . Từng tia nắng xuyên qua tấm cửa kính trong veo ùa vào căn gác nhỏ đơn sơ . Nắng nhẹ , tiếng chim hót ríu rít , tiếng gió thổi rì rào dễ chịu . Một buổi sớm mùa hè đầy nhiệt huyết bắt đầu . Ngày hôm qua cũng chỉ là quá khứ ...
Ở đây , tuyết đã tan tự lúc nào , hoa oải hương ngợp trời , ánh nắng sao mà ấm áp , gió thổi mây bay , trong lòng ào ạt kỉ niệm , em nhớ anh ...
" Anh thực xấu nhé , hứa mà không giữ lời . Anh đã nói sau mười hai năm chờ đợi , ta sẽ tay cầm tay nhau đi vào lễ đường nhé , lúc đó , tiếng chuông đồng sẽ ngân nga nha ... Em sẽ là vợ anh , anh sẽ là chồng em , là người mà em yêu nhất trên đời nhé , thế mà anh đến muộn , đã vậy còn thất hứa , đi mãi không về nữa cơ ... "
Mia tay ôm một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt được gấp ngay ngắn , giọt nước mắt tuôn rơi lã chã sau những lời nói ấy .
" Anh nói anh sẽ luôn bên cạnh em , thế mà ... "
Cơn gió mùa hè nhẹ nhàng hong khô giọt nước mắt ấy . Mọi chuyện chẳng thể nào là mơ nữa , chấp nhận sự thật đi , Mia phải học cách sống với thực tế , sống với cuộc đời ngày mai khi không có anh bên cạnh ...
Cũng đã từ rất lâu rồi ...
Đêm hôm ấy , anh ngồi trong phòng thí nghiệm , cô ngồi trong Blood , một bar danh tiếng trong thế giới ngầm . Anh tự tiêm mũi thuốc ức chế căn bệnh ung thư cho mình , còn cô , cô đang tự thêm cho mình một ly Martini đậm đặc để quên hết sự đời . Người cha nuôi thú tính , cuộc tình dở dang , còn gì đau khổ hơn nữa ? Nhục nhã , đau khổ ê chề . Một ly , một ly , rồi lại một ly , một chai , một chai , rồi lại một chai . Hận đời ! Chào mừng đến với cô , thứ được coi là cặn bã ...
Ba giờ sáng , Mia phóng xe như điên trên đường cao tốc . Lamborghini Veneno cũng chẳng được coi là thứ bỏ đi . Phía đằng sau , hai chiếc CBR RR màu đỏ đuổi theo cô . Hai tên ăn bận loè loẹt , xăm trổ đầy mình , nở cười hoang dại . Thật chẳng ra làm sao ! Cô bỗng nhìn lại mình , cũng chẳng ra làm sao cả . Chiếc áo sơ mi trắng không tay , hở hai nút , quần jean ngắn bó sát , đôi sneaker màu đen đang đi chỉ còn lại một chiếc . Chiếc còn lại đâu rồi ? Mia bận suy nghĩ đến nỗi chẳng hề để ý tới tên đi chiếc CBR màu đỏ đã tiến sát tới thành xe , giơ ngón giữa bẩn thỉu vào cô .
" Xoẹt " Một tiếng rút kim loại lạnh lùng vang lên , ngón tay hắn bị cắt đứt , dòng máu đỏ bắn vào khuôn mặt trắng trẻo của cô . Hắn rú lên , việc vừa xảy ra thật bất ngờ khiến hắn không điều khiển được tay lái của mình nữa , chiếc CBR to lớn đổ ầm xuống đường . Cô bỗng cho xe đi chậm lại , lấy ra ba chai rượu mạnh , quăng hai chai rượu đầu tiên xuống đường , từng giọt rượu bắn tung toé , chai còn lại , cô đập vào thành xe , nát phần đuôi . Thoáng một cái , chai rượu vỡ được ném vào chiếc CBR còn lại . Chiếc bật lửa trên tay loé sáng xoay một vòng điệu nghệ rồi phóng thẳng xuống mặt đường . Lửa nhanh chóng đi theo vết rượu , tiến vào chiếc CBR đang nằm ở trên đường , nắp bình xăng cũng đã bị văng ra từ lúc nào , xăng hoà rượu ...
Tiếng nổ lớn vang lên , những tia lửa bắn lên cao như pháo hoa thật đẹp . Mùi khét , mùi khói , lửa bốc ngùn ngụt , tiếng la hét chói tai . Hahahaha ...
Mia lái xe nhanh chóng phóng đi để lại một cột lửa cao ngút ...
Cô cũng đã từng gây biết bao nhiêu chuyện , dù lớn hay nhỏ , anh cũng chẳng hề trách cô bao giờ ...
.... Cũng đã rất lâu rồi ...
Mia cũng chẳng còn nhớ tới người ấy , cô cũng không nhớ cả dáng người , cả khi máu người ấy chảy tràn trên vỉa hè , chẳng nhớ nổi vòng tay hay nhớ từng nụ hôn trao nhau ngày trời đổ tuyết ... Mà cô chỉ nhớ được ánh mắt lạnh lùng , nhớ sự hờ hững mà người ấy đã tặng cho cô . Đó là vào một ngày tối trời , một ngày mà cô bất chấp tất cả để bỏ trốn khỏi người cha nuôi thú tính kia , cô gặp người ấy ...
Người ấy không phải là anh . Người ấy như cơn gió lạnh cắt da cắt thịt ở Bắc cực xa xôi , còn anh , một tia nắng giữa triệu tia nắng vùng nhiệt đới ấm áp ...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
... Nào những kí ức ngày xưa ơi , ngủ ngoan nhé . Bi lụy đủ rồi , sáng mai vẫn thế , trời vẫn nắng đẹp , không ai có thể đưa bạn ra khỏi bi lụy do chính bạn tạo ra , ngoài bạn ...
Cô thức dậy . Trời nắng đẹp . Từng tia nắng xuyên qua tấm cửa kính trong veo ùa vào căn gác nhỏ đơn sơ . Nắng nhẹ , tiếng chim hót ríu rít , tiếng gió thổi rì rào dễ chịu . Một buổi sớm mùa hè đầy nhiệt huyết bắt đầu . Ngày hôm qua cũng chỉ là quá khứ ...
Ở đây , tuyết đã tan tự lúc nào , hoa oải hương ngợp trời , ánh nắng sao mà ấm áp , gió thổi mây bay , trong lòng ào ạt kỉ niệm , em nhớ anh ...
" Anh thực xấu nhé , hứa mà không giữ lời . Anh đã nói sau mười hai năm chờ đợi , ta sẽ tay cầm tay nhau đi vào lễ đường nhé , lúc đó , tiếng chuông đồng sẽ ngân nga nha ... Em sẽ là vợ anh , anh sẽ là chồng em , là người mà em yêu nhất trên đời nhé , thế mà anh đến muộn , đã vậy còn thất hứa , đi mãi không về nữa cơ ... "
Mia tay ôm một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt được gấp ngay ngắn , giọt nước mắt tuôn rơi lã chã sau những lời nói ấy .
" Anh nói anh sẽ luôn bên cạnh em , thế mà ... "
Cơn gió mùa hè nhẹ nhàng hong khô giọt nước mắt ấy . Mọi chuyện chẳng thể nào là mơ nữa , chấp nhận sự thật đi , Mia phải học cách sống với thực tế , sống với cuộc đời ngày mai khi không có anh bên cạnh ...
Cũng đã từ rất lâu rồi ...
Đêm hôm ấy , anh ngồi trong phòng thí nghiệm , cô ngồi trong Blood , một bar danh tiếng trong thế giới ngầm . Anh tự tiêm mũi thuốc ức chế căn bệnh ung thư cho mình , còn cô , cô đang tự thêm cho mình một ly Martini đậm đặc để quên hết sự đời . Người cha nuôi thú tính , cuộc tình dở dang , còn gì đau khổ hơn nữa ? Nhục nhã , đau khổ ê chề . Một ly , một ly , rồi lại một ly , một chai , một chai , rồi lại một chai . Hận đời ! Chào mừng đến với cô , thứ được coi là cặn bã ...
Ba giờ sáng , Mia phóng xe như điên trên đường cao tốc . Lamborghini Veneno cũng chẳng được coi là thứ bỏ đi . Phía đằng sau , hai chiếc CBR 1000RR màu đỏ đuổi theo cô . Hai tên ăn bận loè loẹt , xăm trổ đầy mình , nở cười hoang dại . Thật chẳng ra làm sao ! Cô bỗng nhìn lại mình , cũng chẳng ra làm sao cả . Chiếc áo sơ mi trắng không tay , hở hai nút , quần jean ngắn bó sát , đôi sneaker màu đen đang đi chỉ còn lại một chiếc . Chiếc còn lại đâu rồi ? Mia bận suy nghĩ đến nỗi chẳng hề để ý tới tên đi chiếc CBR màu đỏ đã tiến sát tới thành xe , giơ ngón giữa bẩn thỉu vào cô .
" Xoẹt " Một tiếng rút kim loại lạnh lùng vang lên , ngón tay hắn bị cắt đứt , dòng máu đỏ bắn vào khuôn mặt trắng trẻo của cô . Hắn rú lên , việc vừa xảy ra thật bất ngờ khiến hắn không điều khiển được tay lái của mình nữa , chiếc CBR to lớn đổ ầm xuống đường . Cô bỗng cho xe đi chậm lại , lấy ra ba chai rượu mạnh , quăng hai chai rượu đầu tiên xuống đường , từng giọt rượu bắn tung toé , chai còn lại , cô đập vào thành xe , nát phần đuôi . Thoáng một cái , chai rượu vỡ được ném vào chiếc CBR còn lại . Chiếc bật lửa trên tay loé sáng xoay một vòng điệu nghệ rồi phóng thẳng xuống mặt đường . Lửa nhanh chóng đi theo vết rượu , tiến vào chiếc CBR đang nằm ở trên đường , nắp bình xăng cũng đã bị văng ra từ lúc nào , xăng hoà rượu ...
Tiếng nổ lớn vang lên , những tia lửa bắn lên cao như pháo hoa thật đẹp . Mùi khét , mùi khói , lửa bốc ngùn ngụt , tiếng la hét chói tai . Hahahaha ...
Mia lái xe nhanh chóng phóng đi để lại một cột lửa cao ngút ...
Cô cũng đã từng gây biết bao nhiêu chuyện , dù lớn hay nhỏ , anh cũng chẳng hề trách cô bao giờ ...
.... Cũng đã rất lâu rồi ...
Mia cũng chẳng còn nhớ tới người ấy , cô cũng không nhớ cả dáng người , cả khi máu người ấy chảy tràn trên vỉa hè , chẳng nhớ nổi vòng tay hay nhớ từng nụ hôn trao nhau ngày trời đổ tuyết ... Mà cô chỉ nhớ được ánh mắt lạnh lùng , nhớ sự hờ hững mà người ấy đã tặng cho cô . Đó là vào một ngày tối trời , một ngày mà cô bất chấp tất cả để bỏ trốn khỏi người cha nuôi thú tính kia , cô gặp người ấy ...
Người ấy không phải là anh . Người ấy như cơn gió lạnh cắt da cắt thịt ở Bắc cực xa xôi , còn anh , một tia nắng giữa triệu tia nắng vùng nhiệt đới ấm áp ...