... Bệnh. Lâu. Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ (chẳng có ai chờ)... /SC/
...Hãy cứ tin trên quãng đường phía trước của bạn, sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu...
Ngày...Tháng...Năm...
Anh nắm tay em, em nắm tay anh.
Anh hứa, em nhớ.
Anh thất hứa, em đau...
Em cứ tưởng rằng, trong tình yêu thì không có chỗ cho sự lừa dối. Anh từng bảo em mạnh mẽ, không có nỗi đau nào làm cho em rơi lệ. Anh sai rồi, em không rơi lệ vì nỗi đau kia mà em rơi lệ vì sự lừa dối mà anh dành cho em đấy...
Điều này thật tồi tệ có phải không anh? Cái gì mà có lần thứ nhất rồi cũng sẽ có lần thứ hai, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Em khóc một lần rồi thì cũng sẽ khóc lần thứ hai, lần thứ ba,... Ai sẽ bảo em đừng khóc nữa đây? Ai sẽ ôm em, ai sẽ bảo em thật xấu xí khi khóc đây?
Lúc khóc không ai dỗ, em học được cách mạnh mẽ. Lúc em sợ hãi rằng anh sẽ rời bỏ em mãi mãi, em học được cách dũng cảm đối diện với thực tế mà cái thực tế thì nó khắc nghiệt quá, anh à...
~0~
Cô gấp quyển sổ nhật kí lại, cất cẩn thận vào hộc tủ rồi tắt đèn. Cô phải đi ngủ để mai có thể làm việc, mà anh cũng từng bảo thế...
Từ ngày anh mất, mọi thứ đều mang một vẻ nhàn nhạt, hiu quạnh. Cũng nhờ tấm bằng đại học mà cô cất ở ngăn tủ của trường mà cô có thể tìm được một việc làm đủ để sống qua ngày. Căn gác xép mà cô đang ở bây giờ đây là của anh ngày xưa, ngày anh chỉ là một người bình thường, không địa vị, không vai vế trong thế giới ngầm. Ngày mà anh quyết tâm học tập để có thể tìm được cô gái nhỏ ở cùng anh năm xưa, cái ngày mà tình yêu nó trong sáng như ánh mặt trời...
Căn gác tuy nhỏ nhưng rất sáng sủa, chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ ga trắng tinh, vẫn còn có mùi của anh vương vấn đâu đây. Chiếc áo blouse trắng vắt trên chiếc ghế gỗ cạnh một chiếc bàn cũ kĩ. Mọi thứ đều đượm mùi của anh, từng chiếc lọ thủy tinh, từng quyển sách cũ xếp ngay ngắn ở góc phòng, từng tấm bằng khen anh xếp thành từng chồng trên bàn, bụi đã bám một lớp dày. Nhẹ nhàng quá...
Công việc mà cô tìm được chính là nhân viên cho một cửa hàng bán kem nhỏ trong thành phố. Ngày đầu tiên, mọi thứ thật mới mẻ, công việc rất nhẹ nhàng, cô chỉ việc bỏ kem vào cốc hay vào mỗi cây ốc quế. Những nhân viên ở đây rất hoà nhã, tốt bụng. Ngày đầu tiên, mọi thứ suôn sẻ, khách hàng vui tính, tiệm đông khách. Đồng phục đơn giản, năng động. Mà cô không hiểu tại sao tiệm lại tên là McLaren cho đến khi cô nghe chị quản lí xinh đẹp bảo rằng chủ tiệm rất thích dòng xe McLaren.
Ây dà, McLaren trước kia đối với cô chỉ là đồ rẻ tiền chẳng xứng nổi với chiếc Lamborghini Veneno Roadster phiên bản đặc biệt trong kho đồ cũ của của anh. Nhưng bây giờ thì đó thực sự là cả một gia tài lớn, bây giờ cô cũng chẳng có xe ba bánh để mà đi chứ nói chi McLaren này nọ.
Cô bỗng nở nụ cười khinh, may mà ông cha thú tính kia chưa đánh chết cô, chưa chửi mắng lủng màng nhĩ nếu không bây giờ cô cũng íu có cơ hội ngồi đây mà hoài tưởng. Cô phải lẩn trốn khi không có sự bảo vệ từ người ấy, người đã đang tâm bỏ cô mà đi đấy cho đến khi cô gặp anh... Nhưng bây giờ thì khác rồi, sức phòng thủ của cô kém đi khi ở bên cạnh anh. Chả có mối lo lắng, chả có mối bận tâm nào khi ở bên anh. Suốt ngày chỉ có việc đi chơi và ăn và ngủ và cuối cùng là khóc, thế thôi...
... Bệnh. Lâu. Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ (chẳng có ai chờ)... /SC/
...Hãy cứ tin trên quãng đường phía trước của bạn, sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu...
Ngày...Tháng...Năm...
Anh nắm tay em, em nắm tay anh.
Anh hứa, em nhớ.
Anh thất hứa, em đau...
Em cứ tưởng rằng, trong tình yêu thì không có chỗ cho sự lừa dối. Anh từng bảo em mạnh mẽ, không có nỗi đau nào làm cho em rơi lệ. Anh sai rồi, em không rơi lệ vì nỗi đau kia mà em rơi lệ vì sự lừa dối mà anh dành cho em đấy...
Điều này thật tồi tệ có phải không anh? Cái gì mà có lần thứ nhất rồi cũng sẽ có lần thứ hai, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Em khóc một lần rồi thì cũng sẽ khóc lần thứ hai, lần thứ ba,... Ai sẽ bảo em đừng khóc nữa đây? Ai sẽ ôm em, ai sẽ bảo em thật xấu xí khi khóc đây?
Lúc khóc không ai dỗ, em học được cách mạnh mẽ. Lúc em sợ hãi rằng anh sẽ rời bỏ em mãi mãi, em học được cách dũng cảm đối diện với thực tế mà cái thực tế thì nó khắc nghiệt quá, anh à...
~~
Cô gấp quyển sổ nhật kí lại, cất cẩn thận vào hộc tủ rồi tắt đèn. Cô phải đi ngủ để mai có thể làm việc, mà anh cũng từng bảo thế...
Từ ngày anh mất, mọi thứ đều mang một vẻ nhàn nhạt, hiu quạnh. Cũng nhờ tấm bằng đại học mà cô cất ở ngăn tủ của trường mà cô có thể tìm được một việc làm đủ để sống qua ngày. Căn gác xép mà cô đang ở bây giờ đây là của anh ngày xưa, ngày anh chỉ là một người bình thường, không địa vị, không vai vế trong thế giới ngầm. Ngày mà anh quyết tâm học tập để có thể tìm được cô gái nhỏ ở cùng anh năm xưa, cái ngày mà tình yêu nó trong sáng như ánh mặt trời...
Căn gác tuy nhỏ nhưng rất sáng sủa, chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ ga trắng tinh, vẫn còn có mùi của anh vương vấn đâu đây. Chiếc áo blouse trắng vắt trên chiếc ghế gỗ cạnh một chiếc bàn cũ kĩ. Mọi thứ đều đượm mùi của anh, từng chiếc lọ thủy tinh, từng quyển sách cũ xếp ngay ngắn ở góc phòng, từng tấm bằng khen anh xếp thành từng chồng trên bàn, bụi đã bám một lớp dày. Nhẹ nhàng quá...
Công việc mà cô tìm được chính là nhân viên cho một cửa hàng bán kem nhỏ trong thành phố. Ngày đầu tiên, mọi thứ thật mới mẻ, công việc rất nhẹ nhàng, cô chỉ việc bỏ kem vào cốc hay vào mỗi cây ốc quế. Những nhân viên ở đây rất hoà nhã, tốt bụng. Ngày đầu tiên, mọi thứ suôn sẻ, khách hàng vui tính, tiệm đông khách. Đồng phục đơn giản, năng động. Mà cô không hiểu tại sao tiệm lại tên là McLaren cho đến khi cô nghe chị quản lí xinh đẹp bảo rằng chủ tiệm rất thích dòng xe McLaren.
Ây dà, McLaren trước kia đối với cô chỉ là đồ rẻ tiền chẳng xứng nổi với chiếc Lamborghini Veneno Roadster phiên bản đặc biệt trong kho đồ cũ của của anh. Nhưng bây giờ thì đó thực sự là cả một gia tài lớn, bây giờ cô cũng chẳng có xe ba bánh để mà đi chứ nói chi McLaren này nọ.
Cô bỗng nở nụ cười khinh, may mà ông cha thú tính kia chưa đánh chết cô, chưa chửi mắng lủng màng nhĩ nếu không bây giờ cô cũng íu có cơ hội ngồi đây mà hoài tưởng. Cô phải lẩn trốn khi không có sự bảo vệ từ người ấy, người đã đang tâm bỏ cô mà đi đấy cho đến khi cô gặp anh... Nhưng bây giờ thì khác rồi, sức phòng thủ của cô kém đi khi ở bên cạnh anh. Chả có mối lo lắng, chả có mối bận tâm nào khi ở bên anh. Suốt ngày chỉ có việc đi chơi và ăn và ngủ và cuối cùng là khóc, thế thôi...