Lạc Ân đã bàn bạc với anh trai mình sẽ xuất viện vào ngày hôm nay, hơn nữa vết thương cũng đã đỡ , có thể đi làm lại , nhưng Ngô Thiên Kỳ lại không cho phép cô xuất viện , một mực bắt ép cô ở lại , đối với bản tính cố chấp lại luôn tự ý làm mọi việc của anh , cô cơ bản không thể phản kháng , cũng không biết phải thương lượng thế nào. Thế là qua nửa ngày trời vất vả , tốn bao nhiêu nước mắt , dùng rất nhiều khổ nhục kế cuối cùng anh mới chào thua đồng ý cho cô xuất viện. Cô làm cách nào ? Đương nhiên là dùng lời mật ngọt chết người , cô nghe Dương Minh Dung nói : Đàn ông khi yêu thường sẽ từ thông minh mà biến thành ngu ngốc , chỉ cần một chút quỷ kế là dụ dỗ thành công.
Việc xét duyệt sắp tới , Lạc Ân không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn , sáu năm cô khổ sở đi hết nơi này đến nơi khác làm thực tập quả thực mệt mỏi , nếu lỡ mọi cố gắng của cô đều đổ sông đổ biển chỉ vì thương xuyên nghỉ việc thì cô sẽ bán sống bán chết mà chuốc giận lên người Ngô Thiên Kỳ.
Ngô Thiên Kỳ chỉ là có ý tốt muốn giúp cô mau chóng vượt qua đợt xét duyệt nhưng lại bị nói là không công bằng, thậm chí còn lấy tức giận uy hiếp anh, hết cách rồi, anh không thể làm khác hơn là im lặng . Lạc Ân một thân một mình tự lo , anh tự hỏi , hai chữ "bạn trai" cô ban cho anh dùng để trang trí thôi sao ?
Ngày thứ nhất sau khi xuất viện Lạc Ân đã lập tức đi làm , bây giờ trong nhà rất thoải mái , ba bữa đều do hai người đàn ông trong nhà thay phiên nhau phụ trách , vì vậy Lạc Ân rất rãnh rỗi thường tìm cách chọc phá Ngô Thiên Kỳ. Bọn họ quen nhau cũng không khác lúc trước , ngoài việc gọi tên thân mật , nói chuyện nhiều hơn một chút thì không còn gì khác. Điều này khiến Ngô Thiên Kỳ tâm tình mỗi lúc một khó chịu.
Kẻ làm bằng hữu như Lạc Dương khi nhìn thấy bộ mặt tựa như quỷ dữ kia cũng không dám lại gần vậy mà cô nhóc Lạc Ân to gan luôn cất tiếng trêu chọc , lúc thì ngọt ngào lúc thì ghẻ lạnh .
Nhưng Ngô Thiên Kỳ không phải người tầm thường , một bụng mưu trí ! Đã uy hiếp cô sẽ công khai mối quan hệ của họ , làm cho Lạc Ân một phen thất kinh hồn vía . Da mặt cô rất mỏng không dày như anh , thích công khai ai cũng được. Còn cô , có chết cũng không dại mà rước họa vào thân.
Anh , là một người có thể nói là con cháu vương giả , tuấn tú thông minh , từ đầu đến chân cũng không tìm ra một khiếm khuyết , đừng nói là trong bệnh viện mà ở bên ngoài cũng có rất nhiều nữ nhân say mê , đặc biệt là cái cô Đới Y Y gì đó , mỗi lần thấy cô là cặp mắt trong veo của cô ta lập tức biến thành viên đạn bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng "bóp cò".
Nếu tin tức "Tam thiếu gia nhà họ Ngô* có bạn gái" thì cô sẽ bị đám nữ nhân kia ngày ngày đêm đêm khủng hoảng tinh thần mất.
(*Ở đây , thứ bậc của Ngô Thiên Kỳ được xếp theo gia phả là con của người con thứ trong nhà : Ngô Vũ Thần , trước anh còn có hai người anh là con của con trưởng : Ngô Thiên Bảo.)
Quả nhiên cách đó rất có tác dụng với cô , vậy là từ "đồng ý không công khai" chuyển thành "tạm không công khai". Tuy cô không hiểu rõ tính tình của anh nhưng cũng không phải thiếu hiểu biết , nếu anh không vui , suy nghĩ một chút để giăng bẫy cô , giả vờ như vô tình để ai đó bắt gặp hai người tình tứ với nhau , rồi vô tình thành cố ý công khai bọn họ hẹn hò. Thế là cuộc sống an bình của Lạc Ân chấm dứt nhưng cô lại không thể đổ tội cho anh...
Hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị của bệnh viện , nghe nói là có phó viện trưởng mới nhận chức , thực tập sinh cũng có quyền tham gia. Vốn dĩ chung với các thực tập sinh tức cách anh khá xa vậy mà hôm nay lại bị ép ngồi kế bên, người khác hỏi anh điềm nhiên trả lời vì cô là học trò của anh , Lạc Ân lúc đó tự lẩm bẩm : Chắc Tôn Triết và Tuyết Nhi không phải là học trò của anh ? , thật là giấu đầu hở đuôi. Còn Lương Tuyết Nhi và Tôn Triết thì ngồi phía bên trái phòng họp cùng những thực tập sinh khác.
Giám đốc viện nghiên cứu và chăm sóc sức khỏe M.T hôm nay cũng có mặt . Nhìn ông rất nghiêm nghị. Viện trưởng đứng trên bục , cất tiếng "Hôm nay bệnh viện chúng ta sẽ chào mừng phó viện trưởng mới , đó là bác sĩ Mễ Thái."
Câu nói vừa dứt , những người biết về chuyện bữa tiệc của Ngô gia đều ngạc nhiên , Lạc Ân len lén thăm dò vẻ mặt của anh , chỉ thấy như một khối băng lạnh lẽo , không chút biểu cảm. Tiếng vỗ tay cũng lần lượt vang lên , Lạc Ân vốn định vỗ tay , chưa kịp giơ lên đã bị Ngô Thiên Kỳ chặn lại , kéo tay cô đặt xuống bàn , cũng không lên tiếng , cặp mắt sắc bén vẫn hướng về phía trước , Lạc Ân cười thầm trong bụng , ý của anh chẳng lẽ : Loại người như Mễ Thái không xứng để chào mừng ? Thật kỳ lạ . Anh và Mễ Thái xem ra là kẻ thù không đội trời chung.
Mễ Thái bước lên diễn văn , ánh mắt lại hướng về cô , khiến mọi người rất khó hiểu nhìn theo ánh mắt anh. Lạc Ân trở thành tâm điểm , điều đó không chỉ một mình cô khó chịu mà Ngô Thiên Kỳ , Lạc Dương cũng không vui. Hắn ngạo nghễ cất tiếng , phong thái cực kỳ kiêu ngạo. Nhìn cách ăn mặc xem , cà vạt không thắt còn tạm chất nhận , nhưng nút áo chỉ cài ba nút dưới để lộ bờ ngực , tóc highight ?! Hắn...đi dự tiệc hay đi làm vậy ?
Lạc Ân chịu không được , lớn giọng nói "Bác sĩ Mễ , anh có thói quen nhìn chằm chằm người khác khi đang nói chuyện sao ?"
Mễ Thái bị cắt ngang câu nói , nở nụ cười nhìn cô "Ừm...Bác sĩ Lạc , cô , cắt ngang lời người khác như vậy , rất thất lễ đấy , hơn nữa cô cũng chỉ là thực tập sinh thôi."
Cô quả thực rất ghét nụ cười của hắn, nhìn vừa giả dối vừa đáng sợ , cô cắn nhẹ môi dưới , tuy cô chỉ là thực tập sinh , không có quyền lên tiếng trong cuộc họp , nhưng rõ ràng là hắn cố tình chọc tức cô. Diễn văn thì rất dài giống như , cả đời hắn đây là lần đầu được diễn văn , lúc nói , đôi mắt lại cứ nhìn cô , khiến người khác không tức cũng không được.
"Vậy anh nhìn chằm chằm người khác như vậy có thể cho là thất lễ không ?" Lạc Dương nhàn nhã cất tiếng , khuôn mặt khác hẳn mọi khi , lạnh lùng , nghiêm nghị , Lạc Ân còn nghĩ anh...không phải là anh trai cô.
Mễ Thái nhíu mày , hơi nghiêng đầu , dời tầm mắt sang phía Lạc Dương , vẫn là nụ cười đó "Mắt là của tôi anh quản được sao ?"
"Vậy miệng là của Tiểu Ân , anh cấm được sao ?" Lạc Dương lập tức đáp trả , ăn miếng thì trả miếng , Lạc Ân không thể lên tiếng thì anh sẽ thay cô trả đũa hắn.
"Ồ , phải rồi , tại sao thực tập sinh lại ngồi ở chỗ đó , vốn dĩ cô ấy phải sang phía bên kia." - Mễ Thái tự đổi đề tài , lần này cũng là chỉnh Lạc Ân. Chỉ tay về phía của các thực tập sinh đang ngồi.
"Cô ấy là học trò của tôi." - Cuối cùng Ngô Thiên Kỳ cũng lên tiếng , ánh mắt nhìn Mễ Thái đầy hung tợn , đáy con ngươi cũng ánh lên tia lửa , chỉ là không đến mức để cho Mễ Thái phát hiện .
Mễ Thái bật cười "Tôi không biết bệnh viện này cho phép thực tập sinh ngồi chung với bác sĩ đấy. Hơn nữa , theo như tôi biết thì cậu không chỉ có một mình cô ấy là học trò."
"Anh quả thực thiếu hiểu biết , hai người đó đã do bác sĩ Đới phụ trách , hơn nữa , học trò của tôi , tôi muốn cô ấy ngồi ở đâu là việc của tôi. Anh quản được sao ?" Lời nói thật uyển chuyển , Lạc Ân liếc nhìn Ngô Thiên Kỳ một cái , trên mặt anh vẫn như không có gì , điềm đạm không mặn cũng không lạt , nhưng...bàn tay lại đang nắm thành quyền , gân xanh cũng lộ rõ rất hung tợn , chứng tỏ anh đang rất tức giận . Lạc Ân trong lòng đột nhiên cảm thấy vui , là anh đang bảo vệ cô. Giờ cô lại phát hiện thêm một bản chất của Ngô Thiên Kỳ chính là rất giỏi kiềm chế. Lạc Ân đặt nhẹ tay mình lên nắm đấm của anh , như một làn gió xua tan lửa giận trong tâm Ngô Thiên Kỳ.
Cô hiểu rõ vì sao anh giận , là vì có người khác dám to gan dòm ngó đến bạn gái của anh...? Hai chữ "bạn gái" vừa hiện lên trong đầu khiến Lạc Ân càng thêm vui , cười thầm trong lòng.
"Được rồi , chuyện nhỏ đừng hóa to. Bác sĩ thực tập ấy khó chịu cũng có lý do thôi. Phó viện trưởng , anh cũng phải rút kinh nghiệm." - Giám đốc Mộ trầm tĩnh cất tiếng. Cuộc họp này xủa ông nếu không muốn bị phá hủy thì tốt nhất ông nên ngăn lại , với tính khí của Ngô Thiên Kỳ , một khi đã lên tiếng bảo vệ một cái gì đó , tuyệt nhiên thứ đó rất quan trọng với anh.
Mễ Thái quay sang nhìn ông , khẽ cúi đầu "Tôi biết rồi. Vậy tôi , không còn gì để nói." Hắn mỉm cười , nhìn khiêu khích Ngô Thiên Kỳ , rồi bước xuống.
Giám đốc đứng dậy , cất tiếng "Vậy mọi người còn điều gì để nói không ?"
"Tôi có điều muốn nói." Đới Y Y lớn tiếng nói , cô từ đầu đến cuối nhìn cảnh tượng Ngô Thiên Kỳ công khai bảo vệ Lạc Ân thực rất ngứa mắt , cục tức này không biết làm sao để hả giận. Cuối cùng cũng có kế "Việc xét duyệt sắp đến , tôi thấy chúng ta nên xem xét lại việc bác sĩ thực tập Lạc Ân trở thành bác sĩ chính thức. Vì cô ấy nghỉ khá nhiều , nếu là do sức khỏe yếu thì tôi nghĩ cô ấy không thích hợp làm bác sĩ khoa thần kinh , có thể nói là vô trách nhiệm. Vì đây đòi hỏi tính tập trung cao , áp lực tinh thần cực kì khắc nghiệt , mọi người thử nghĩ xem nếu đang chăm soc cho bệnh nhân mà cô ấy lại bỏ đi hay bất ngờ ngất xỉu thì chuyện gì sẽ xảy ra ?"
Cô ta nói một tràng , Lạc Ân thật không can tâm , rõ ràng là cố ý chỉnh cô. Nghỉ nhiều sao ? Hai năm nay cô chỉ nghỉ khoảng 5 lầm , đều xin phép và có lý do chính đáng. Trong lòng Lạc Ân rủa thầm vài câu.Ngô Thiên Kỳ tiếp tục cất tiếng : "Hai năm , cô ấy chỉ nghỉ khoảng 5 lần , đều có nguyên nhân , vậy mà cô lại gán cho cô ấy tội vô trách nhiệm ?"
Đới Y Y không khuất phục , càng nghe anh bênh vực cô càng ấm ức "Tôi thấy anh luôn bênh vực cô ta."
"Bênh vực ? Cô ấy làm đúng thì cần gì tôi phải bênh vực ?" Ngô Thiên Kỳ ngưng lại một chút , trừng mắt nhìn Đới Y Y đầy hờ hững , chỉ là một cái lướt qua.
Lạc Ân không muốn phụ thuộc vào anh , nhưng Lạc Dương đã ra lệnh cô phải ngồi im , nếu lên tiếng càng bất lợi. Cuộc họp này rốt cục là sao đây ? Tập thể chỉnh cô sao ? Đúng là tư thù cá nhân , toàn là tiểu nhân , không đáng chấp , thực không đáng. Lạc Ân trong lòng tự kiềm chế không cho phép bản thân làm loạn , phải vì sáu năm công sức của cô. Hơn nữa cô tin Ngô Thiên Kỳ sẽ đòi lại công bằng cho mình.
"Bác sĩ Ngô , anh nghĩ sao về việc này ?"- Giám đốc Mộ cất tiếng hỏi.
"Bác sĩ Đới , nếu cô nghĩ đã là bác sĩ thì không được phép ngã bệnh thì tất cả người của ngành Y không còn là con người nữa." Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười mỉa mai Đới Y Y , như một lưỡi dao sắc dọn khiến cô lạnh thấu xương. Anh nói tiếp "Cô nói là vì bệnh nhân , vậy tôi muốn hỏi : Nếu cô bị cảm nặng , cô sẽ tiếp tục vào bệnh viện rồi lây lan những con vi rút đó cho người khác sao ? Muốn cứu người khác trước tiên cô phải nghĩ cho người đó trước."
Chỉ một câu nói của anh đã khiến Đới Y Y á khẩu . Chỉ biết im lặng , hai bàn tay nắm chặt , những móng tay sắc bén cắm vào lòng bàn tay. Cô bị sỉ nhục quá thậm tệ , đến nỗi không thể nói lại. Cuộc họp sau đó kết thúc , Lạc Ân may mắn sống sót , nhờ Ngô Thiên Kỳ mà cô lại yên bình , quả thực Mễ Thái và Đới Y Y chỉ vì tư thù mà muốn hại cô. Ngô Thiên Kỳ đi lướt qua Đới Y Y , dừng lại một chút ,thanh âm trầm thấp khẽ vang , như một lời cảnh cáo "Nếu cô còn gây khó dễ cho Lạc Ân thì tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận."
Đới Y Y thật không can tâm , rõ ràng là cô gặp anh trước nhưng sao bây giờ anh lại thuộc về người khác , mặc kệ lời cảnh cáo , Đới Y Y nhất định sẽ làm cho Lạc Ân sống không bằng chết , dù sao thì cô cũng có Du Huân Huân chống lưng.
Lạc Ân theo Ngô Thiên Kỳ vào phòng làm việc , tâm tình thực sảng khoái . Cất tiếng ca ngợi "Thiên Kỳ , anh thật có tài ăn nói , dù thế nào cũng đáp trả được."
Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , đặt hồ sơ xuống bàn , cầm lấy túi bánh đưa cho cô. Buổi sáng cô đi gấp còn chưa ăn sáng . Lạc Ân phải công nhận , anh rất chu đáo , nhưng cái tính tình lại quái gỡ , bá đạo , làm cô không thể lường trước. Do cô còn quá non nớt ? Không đúng , cô đã 23 tuổi , anh chỉ lớn hơn cô 2 tuổi . Cô không còn nhỏ.
"Nhóc con !" Lạc Ân vừa tự khuyên mình đã không còn là trẻ con , vậy mà tên đàn ông thối tha kia lại mở miệng khạc nhổ ra hai từ đáng ghét ấy. Lạc Ân nhíu mày , trừng mắt liếc anh , nhìn bộ dáng của cô , khóe miệng anh liền khơi lên "Ánh mắt vậy là sao ?"
Lạc Ân cất tiếng bất mãn "Anh gọi ai vậy ?" Cô còn giả vờ không biết , cứ coi như anh đang tự kỷ , còn hơn tự nhận mình là nhóc con.
Ngô Thiên Kỳ nhàn nhã trả lời "Người vừa lên tiếng !"
"Anh ?!" Lạc Ân hậm hực , là cố ý ? Lavj Ân quệt mũi ai oán nói , cả miếng bánh trên tay cũng đặt xuống "Em có chỗ nào giống nhóc con ?"
Ngô Thiên Kỳ liếc mắt đảo từ trên xuống dưới cơ thể Lạc Ân , đáy con ngươi nguy hiểm nhưng thấp thoáng ý cười , không biết là do anh đã quen hay tìm được niềm vui mới là chọc ghẹo cô . Lạc Ân bị anh dò xét , đưa tay cầm chiếc gối sau ghế sofa ném thẳng vào mặt anh , hai bên má chợt hồng hồng "Ngô Thiên Kỳ thối tha...anh là sắc lang."
Ngô Thiên Kỳ rất nhanh bắt được chiếc gối , để qua một bên , khóe miệng mỗi lúc giương lên càng rõ rệt "Là em muốn anh trả lời."
Lạc Ân xụ mặt , không thể nói lại , có ai giống anh không ? Bạn trai kiểu gì mà cứ một phút là trêu chọc cô tức giận mới thỏa mãn. Nào có ai giống như anh chứ ? Ngô Thiên Kỳ chăm chú quan sát vẻ mặt của Lạc Ân , lâu lâu lại bật cười.
Lạc Ân đã bàn bạc với anh trai mình sẽ xuất viện vào ngày hôm nay, hơn nữa vết thương cũng đã đỡ , có thể đi làm lại , nhưng Ngô Thiên Kỳ lại không cho phép cô xuất viện , một mực bắt ép cô ở lại , đối với bản tính cố chấp lại luôn tự ý làm mọi việc của anh , cô cơ bản không thể phản kháng , cũng không biết phải thương lượng thế nào. Thế là qua nửa ngày trời vất vả , tốn bao nhiêu nước mắt , dùng rất nhiều khổ nhục kế cuối cùng anh mới chào thua đồng ý cho cô xuất viện. Cô làm cách nào ? Đương nhiên là dùng lời mật ngọt chết người , cô nghe Dương Minh Dung nói : Đàn ông khi yêu thường sẽ từ thông minh mà biến thành ngu ngốc , chỉ cần một chút quỷ kế là dụ dỗ thành công.
Việc xét duyệt sắp tới , Lạc Ân không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn , sáu năm cô khổ sở đi hết nơi này đến nơi khác làm thực tập quả thực mệt mỏi , nếu lỡ mọi cố gắng của cô đều đổ sông đổ biển chỉ vì thương xuyên nghỉ việc thì cô sẽ bán sống bán chết mà chuốc giận lên người Ngô Thiên Kỳ.
Ngô Thiên Kỳ chỉ là có ý tốt muốn giúp cô mau chóng vượt qua đợt xét duyệt nhưng lại bị nói là không công bằng, thậm chí còn lấy tức giận uy hiếp anh, hết cách rồi, anh không thể làm khác hơn là im lặng . Lạc Ân một thân một mình tự lo , anh tự hỏi , hai chữ "bạn trai" cô ban cho anh dùng để trang trí thôi sao ?
Ngày thứ nhất sau khi xuất viện Lạc Ân đã lập tức đi làm , bây giờ trong nhà rất thoải mái , ba bữa đều do hai người đàn ông trong nhà thay phiên nhau phụ trách , vì vậy Lạc Ân rất rãnh rỗi thường tìm cách chọc phá Ngô Thiên Kỳ. Bọn họ quen nhau cũng không khác lúc trước , ngoài việc gọi tên thân mật , nói chuyện nhiều hơn một chút thì không còn gì khác. Điều này khiến Ngô Thiên Kỳ tâm tình mỗi lúc một khó chịu.
Kẻ làm bằng hữu như Lạc Dương khi nhìn thấy bộ mặt tựa như quỷ dữ kia cũng không dám lại gần vậy mà cô nhóc Lạc Ân to gan luôn cất tiếng trêu chọc , lúc thì ngọt ngào lúc thì ghẻ lạnh .
Nhưng Ngô Thiên Kỳ không phải người tầm thường , một bụng mưu trí ! Đã uy hiếp cô sẽ công khai mối quan hệ của họ , làm cho Lạc Ân một phen thất kinh hồn vía . Da mặt cô rất mỏng không dày như anh , thích công khai ai cũng được. Còn cô , có chết cũng không dại mà rước họa vào thân.
Anh , là một người có thể nói là con cháu vương giả , tuấn tú thông minh , từ đầu đến chân cũng không tìm ra một khiếm khuyết , đừng nói là trong bệnh viện mà ở bên ngoài cũng có rất nhiều nữ nhân say mê , đặc biệt là cái cô Đới Y Y gì đó , mỗi lần thấy cô là cặp mắt trong veo của cô ta lập tức biến thành viên đạn bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng "bóp cò".
Nếu tin tức "Tam thiếu gia nhà họ Ngô có bạn gái" thì cô sẽ bị đám nữ nhân kia ngày ngày đêm đêm khủng hoảng tinh thần mất.
(Ở đây , thứ bậc của Ngô Thiên Kỳ được xếp theo gia phả là con của người con thứ trong nhà : Ngô Vũ Thần , trước anh còn có hai người anh là con của con trưởng : Ngô Thiên Bảo.)
Quả nhiên cách đó rất có tác dụng với cô , vậy là từ "đồng ý không công khai" chuyển thành "tạm không công khai". Tuy cô không hiểu rõ tính tình của anh nhưng cũng không phải thiếu hiểu biết , nếu anh không vui , suy nghĩ một chút để giăng bẫy cô , giả vờ như vô tình để ai đó bắt gặp hai người tình tứ với nhau , rồi vô tình thành cố ý công khai bọn họ hẹn hò. Thế là cuộc sống an bình của Lạc Ân chấm dứt nhưng cô lại không thể đổ tội cho anh...
Hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị của bệnh viện , nghe nói là có phó viện trưởng mới nhận chức , thực tập sinh cũng có quyền tham gia. Vốn dĩ chung với các thực tập sinh tức cách anh khá xa vậy mà hôm nay lại bị ép ngồi kế bên, người khác hỏi anh điềm nhiên trả lời vì cô là học trò của anh , Lạc Ân lúc đó tự lẩm bẩm : Chắc Tôn Triết và Tuyết Nhi không phải là học trò của anh ? , thật là giấu đầu hở đuôi. Còn Lương Tuyết Nhi và Tôn Triết thì ngồi phía bên trái phòng họp cùng những thực tập sinh khác.
Giám đốc viện nghiên cứu và chăm sóc sức khỏe M.T hôm nay cũng có mặt . Nhìn ông rất nghiêm nghị. Viện trưởng đứng trên bục , cất tiếng "Hôm nay bệnh viện chúng ta sẽ chào mừng phó viện trưởng mới , đó là bác sĩ Mễ Thái."
Câu nói vừa dứt , những người biết về chuyện bữa tiệc của Ngô gia đều ngạc nhiên , Lạc Ân len lén thăm dò vẻ mặt của anh , chỉ thấy như một khối băng lạnh lẽo , không chút biểu cảm. Tiếng vỗ tay cũng lần lượt vang lên , Lạc Ân vốn định vỗ tay , chưa kịp giơ lên đã bị Ngô Thiên Kỳ chặn lại , kéo tay cô đặt xuống bàn , cũng không lên tiếng , cặp mắt sắc bén vẫn hướng về phía trước , Lạc Ân cười thầm trong bụng , ý của anh chẳng lẽ : Loại người như Mễ Thái không xứng để chào mừng ? Thật kỳ lạ . Anh và Mễ Thái xem ra là kẻ thù không đội trời chung.
Mễ Thái bước lên diễn văn , ánh mắt lại hướng về cô , khiến mọi người rất khó hiểu nhìn theo ánh mắt anh. Lạc Ân trở thành tâm điểm , điều đó không chỉ một mình cô khó chịu mà Ngô Thiên Kỳ , Lạc Dương cũng không vui. Hắn ngạo nghễ cất tiếng , phong thái cực kỳ kiêu ngạo. Nhìn cách ăn mặc xem , cà vạt không thắt còn tạm chất nhận , nhưng nút áo chỉ cài ba nút dưới để lộ bờ ngực , tóc highight ?! Hắn...đi dự tiệc hay đi làm vậy ?
Lạc Ân chịu không được , lớn giọng nói "Bác sĩ Mễ , anh có thói quen nhìn chằm chằm người khác khi đang nói chuyện sao ?"
Mễ Thái bị cắt ngang câu nói , nở nụ cười nhìn cô "Ừm...Bác sĩ Lạc , cô , cắt ngang lời người khác như vậy , rất thất lễ đấy , hơn nữa cô cũng chỉ là thực tập sinh thôi."
Cô quả thực rất ghét nụ cười của hắn, nhìn vừa giả dối vừa đáng sợ , cô cắn nhẹ môi dưới , tuy cô chỉ là thực tập sinh , không có quyền lên tiếng trong cuộc họp , nhưng rõ ràng là hắn cố tình chọc tức cô. Diễn văn thì rất dài giống như , cả đời hắn đây là lần đầu được diễn văn , lúc nói , đôi mắt lại cứ nhìn cô , khiến người khác không tức cũng không được.
"Vậy anh nhìn chằm chằm người khác như vậy có thể cho là thất lễ không ?" Lạc Dương nhàn nhã cất tiếng , khuôn mặt khác hẳn mọi khi , lạnh lùng , nghiêm nghị , Lạc Ân còn nghĩ anh...không phải là anh trai cô.
Mễ Thái nhíu mày , hơi nghiêng đầu , dời tầm mắt sang phía Lạc Dương , vẫn là nụ cười đó "Mắt là của tôi anh quản được sao ?"
"Vậy miệng là của Tiểu Ân , anh cấm được sao ?" Lạc Dương lập tức đáp trả , ăn miếng thì trả miếng , Lạc Ân không thể lên tiếng thì anh sẽ thay cô trả đũa hắn.
"Ồ , phải rồi , tại sao thực tập sinh lại ngồi ở chỗ đó , vốn dĩ cô ấy phải sang phía bên kia." - Mễ Thái tự đổi đề tài , lần này cũng là chỉnh Lạc Ân. Chỉ tay về phía của các thực tập sinh đang ngồi.
"Cô ấy là học trò của tôi." - Cuối cùng Ngô Thiên Kỳ cũng lên tiếng , ánh mắt nhìn Mễ Thái đầy hung tợn , đáy con ngươi cũng ánh lên tia lửa , chỉ là không đến mức để cho Mễ Thái phát hiện .
Mễ Thái bật cười "Tôi không biết bệnh viện này cho phép thực tập sinh ngồi chung với bác sĩ đấy. Hơn nữa , theo như tôi biết thì cậu không chỉ có một mình cô ấy là học trò."
"Anh quả thực thiếu hiểu biết , hai người đó đã do bác sĩ Đới phụ trách , hơn nữa , học trò của tôi , tôi muốn cô ấy ngồi ở đâu là việc của tôi. Anh quản được sao ?" Lời nói thật uyển chuyển , Lạc Ân liếc nhìn Ngô Thiên Kỳ một cái , trên mặt anh vẫn như không có gì , điềm đạm không mặn cũng không lạt , nhưng...bàn tay lại đang nắm thành quyền , gân xanh cũng lộ rõ rất hung tợn , chứng tỏ anh đang rất tức giận . Lạc Ân trong lòng đột nhiên cảm thấy vui , là anh đang bảo vệ cô. Giờ cô lại phát hiện thêm một bản chất của Ngô Thiên Kỳ chính là rất giỏi kiềm chế. Lạc Ân đặt nhẹ tay mình lên nắm đấm của anh , như một làn gió xua tan lửa giận trong tâm Ngô Thiên Kỳ.
Cô hiểu rõ vì sao anh giận , là vì có người khác dám to gan dòm ngó đến bạn gái của anh...? Hai chữ "bạn gái" vừa hiện lên trong đầu khiến Lạc Ân càng thêm vui , cười thầm trong lòng.
"Được rồi , chuyện nhỏ đừng hóa to. Bác sĩ thực tập ấy khó chịu cũng có lý do thôi. Phó viện trưởng , anh cũng phải rút kinh nghiệm." - Giám đốc Mộ trầm tĩnh cất tiếng. Cuộc họp này xủa ông nếu không muốn bị phá hủy thì tốt nhất ông nên ngăn lại , với tính khí của Ngô Thiên Kỳ , một khi đã lên tiếng bảo vệ một cái gì đó , tuyệt nhiên thứ đó rất quan trọng với anh.
Mễ Thái quay sang nhìn ông , khẽ cúi đầu "Tôi biết rồi. Vậy tôi , không còn gì để nói." Hắn mỉm cười , nhìn khiêu khích Ngô Thiên Kỳ , rồi bước xuống.
Giám đốc đứng dậy , cất tiếng "Vậy mọi người còn điều gì để nói không ?"
"Tôi có điều muốn nói." Đới Y Y lớn tiếng nói , cô từ đầu đến cuối nhìn cảnh tượng Ngô Thiên Kỳ công khai bảo vệ Lạc Ân thực rất ngứa mắt , cục tức này không biết làm sao để hả giận. Cuối cùng cũng có kế "Việc xét duyệt sắp đến , tôi thấy chúng ta nên xem xét lại việc bác sĩ thực tập Lạc Ân trở thành bác sĩ chính thức. Vì cô ấy nghỉ khá nhiều , nếu là do sức khỏe yếu thì tôi nghĩ cô ấy không thích hợp làm bác sĩ khoa thần kinh , có thể nói là vô trách nhiệm. Vì đây đòi hỏi tính tập trung cao , áp lực tinh thần cực kì khắc nghiệt , mọi người thử nghĩ xem nếu đang chăm soc cho bệnh nhân mà cô ấy lại bỏ đi hay bất ngờ ngất xỉu thì chuyện gì sẽ xảy ra ?"
Cô ta nói một tràng , Lạc Ân thật không can tâm , rõ ràng là cố ý chỉnh cô. Nghỉ nhiều sao ? Hai năm nay cô chỉ nghỉ khoảng lầm , đều xin phép và có lý do chính đáng. Trong lòng Lạc Ân rủa thầm vài câu.Ngô Thiên Kỳ tiếp tục cất tiếng : "Hai năm , cô ấy chỉ nghỉ khoảng lần , đều có nguyên nhân , vậy mà cô lại gán cho cô ấy tội vô trách nhiệm ?"
Đới Y Y không khuất phục , càng nghe anh bênh vực cô càng ấm ức "Tôi thấy anh luôn bênh vực cô ta."
"Bênh vực ? Cô ấy làm đúng thì cần gì tôi phải bênh vực ?" Ngô Thiên Kỳ ngưng lại một chút , trừng mắt nhìn Đới Y Y đầy hờ hững , chỉ là một cái lướt qua.
Lạc Ân không muốn phụ thuộc vào anh , nhưng Lạc Dương đã ra lệnh cô phải ngồi im , nếu lên tiếng càng bất lợi. Cuộc họp này rốt cục là sao đây ? Tập thể chỉnh cô sao ? Đúng là tư thù cá nhân , toàn là tiểu nhân , không đáng chấp , thực không đáng. Lạc Ân trong lòng tự kiềm chế không cho phép bản thân làm loạn , phải vì sáu năm công sức của cô. Hơn nữa cô tin Ngô Thiên Kỳ sẽ đòi lại công bằng cho mình.
"Bác sĩ Ngô , anh nghĩ sao về việc này ?"- Giám đốc Mộ cất tiếng hỏi.
"Bác sĩ Đới , nếu cô nghĩ đã là bác sĩ thì không được phép ngã bệnh thì tất cả người của ngành Y không còn là con người nữa." Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười mỉa mai Đới Y Y , như một lưỡi dao sắc dọn khiến cô lạnh thấu xương. Anh nói tiếp "Cô nói là vì bệnh nhân , vậy tôi muốn hỏi : Nếu cô bị cảm nặng , cô sẽ tiếp tục vào bệnh viện rồi lây lan những con vi rút đó cho người khác sao ? Muốn cứu người khác trước tiên cô phải nghĩ cho người đó trước."
Chỉ một câu nói của anh đã khiến Đới Y Y á khẩu . Chỉ biết im lặng , hai bàn tay nắm chặt , những móng tay sắc bén cắm vào lòng bàn tay. Cô bị sỉ nhục quá thậm tệ , đến nỗi không thể nói lại. Cuộc họp sau đó kết thúc , Lạc Ân may mắn sống sót , nhờ Ngô Thiên Kỳ mà cô lại yên bình , quả thực Mễ Thái và Đới Y Y chỉ vì tư thù mà muốn hại cô. Ngô Thiên Kỳ đi lướt qua Đới Y Y , dừng lại một chút ,thanh âm trầm thấp khẽ vang , như một lời cảnh cáo "Nếu cô còn gây khó dễ cho Lạc Ân thì tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận."
Đới Y Y thật không can tâm , rõ ràng là cô gặp anh trước nhưng sao bây giờ anh lại thuộc về người khác , mặc kệ lời cảnh cáo , Đới Y Y nhất định sẽ làm cho Lạc Ân sống không bằng chết , dù sao thì cô cũng có Du Huân Huân chống lưng.
Lạc Ân theo Ngô Thiên Kỳ vào phòng làm việc , tâm tình thực sảng khoái . Cất tiếng ca ngợi "Thiên Kỳ , anh thật có tài ăn nói , dù thế nào cũng đáp trả được."
Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , đặt hồ sơ xuống bàn , cầm lấy túi bánh đưa cho cô. Buổi sáng cô đi gấp còn chưa ăn sáng . Lạc Ân phải công nhận , anh rất chu đáo , nhưng cái tính tình lại quái gỡ , bá đạo , làm cô không thể lường trước. Do cô còn quá non nớt ? Không đúng , cô đã tuổi , anh chỉ lớn hơn cô tuổi . Cô không còn nhỏ.
"Nhóc con !" Lạc Ân vừa tự khuyên mình đã không còn là trẻ con , vậy mà tên đàn ông thối tha kia lại mở miệng khạc nhổ ra hai từ đáng ghét ấy. Lạc Ân nhíu mày , trừng mắt liếc anh , nhìn bộ dáng của cô , khóe miệng anh liền khơi lên "Ánh mắt vậy là sao ?"
Lạc Ân cất tiếng bất mãn "Anh gọi ai vậy ?" Cô còn giả vờ không biết , cứ coi như anh đang tự kỷ , còn hơn tự nhận mình là nhóc con.
Ngô Thiên Kỳ nhàn nhã trả lời "Người vừa lên tiếng !"
"Anh ?!" Lạc Ân hậm hực , là cố ý ? Lavj Ân quệt mũi ai oán nói , cả miếng bánh trên tay cũng đặt xuống "Em có chỗ nào giống nhóc con ?"
Ngô Thiên Kỳ liếc mắt đảo từ trên xuống dưới cơ thể Lạc Ân , đáy con ngươi nguy hiểm nhưng thấp thoáng ý cười , không biết là do anh đã quen hay tìm được niềm vui mới là chọc ghẹo cô . Lạc Ân bị anh dò xét , đưa tay cầm chiếc gối sau ghế sofa ném thẳng vào mặt anh , hai bên má chợt hồng hồng "Ngô Thiên Kỳ thối tha...anh là sắc lang."
Ngô Thiên Kỳ rất nhanh bắt được chiếc gối , để qua một bên , khóe miệng mỗi lúc giương lên càng rõ rệt "Là em muốn anh trả lời."
Lạc Ân xụ mặt , không thể nói lại , có ai giống anh không ? Bạn trai kiểu gì mà cứ một phút là trêu chọc cô tức giận mới thỏa mãn. Nào có ai giống như anh chứ ? Ngô Thiên Kỳ chăm chú quan sát vẻ mặt của Lạc Ân , lâu lâu lại bật cười.