Kéo dài rất lâu, Hạ Tử Khiêm mới từ phòng cấp cứu bước ra, trán đẫm mồ hôi, anh thở dài “Thành công rồi…”
Chỉ ba từ, khiến mọi người xung quanh rất vui mừng, anh nói tiếp “Nhưng, tai trái của cô ấy tạm thời sẽ không nghe được. Vì có lẽ, Lạc Ân trước đó đã bị đả kích tinh thần dẫn đến trường hợp này…Mọi người yên tâm đi, chỉ là tạm thời thôi.”
Ngô Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cả người mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. Lạc Dương nhìn anh, không nói gì, bỏ đi đến phòng hồi sức. Du Huân Huân ngồi xuống, ôm lấy anh “Kỳ nhi…không sao rồi, con đừng như vậy nữa. Chúng ta đi thăm con bé.”
“Vâng…” Anh trả lời nhẹ hẫng, Ngô Vũ Thần nâng anh dậy, cùng đi đến phòng hồi sức.
Nhìn Lạc Ân nằm trên giường, vầng trán bị miếng băng trắng che khuất quấn vòng qua tai khiến ai cũng đau lòng. Lạc Dương ngồi bên giường, vẻ trầm tĩnh im lặng của anh khiến Ngô Thiên Kỳ vô cùng áy náy. Rốt cuộc, anh cũng phải lên tiếng “Lạc Dương…tôi…”
“Là do tôi nóng giận nên mới nói vậy, dù sao..cũng không phải lỗi của cậu.”
“Cảm ơn..” Ngô Thiên Kỳ đáp.
Lạc dương nhếch miệng cười, anh có tư cách gì trách Ngô Thiên Kỳ? Khi chính anh cũng không bảo vệ được Lạc Ân…
Mễ Thái nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không thể làm gì… Hắn đã tự nhủ đối với Lạc Ân không thể yêu, dù hắn và Ngô Thiên Kỳ luôn đấu đá lẫn nhau nhưng cũng là bạn từ nhỏ, hắn không thể cướp cô được…
*Cạch… Tiếng mở cửa vang lên, là Ngô Tang Nhu, cô bé bước vào, cúi chào mọi người, cất tiếng “Bác Vũ Thần, bác Thiên Bảo có chuyện muốn nói với vợ chồng bác ạ.”
Ngô Vũ Thần gật đầu “Được rồi. Cháu cứ về trước đi.”
Tang Nhu liếc mắt nhìn Mễ Thái, thấy mặt anh bị thương, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng biết tình hình nên không dám lên tiếng. Thấy biễu hiện của cô bé, Du Huân Huân mỉm cười “Mễ Thái, cháu giúp ta đưa Tang Nhu về nhé. Còn nữa, cháu về nghỉ ngơi đi.”
“Cháu sao?” Mễ Thái nhăn mặt, sao hắn phải đưa nhóc con đó về?
“Con bé đi taxi đến đây mà.”
“A…phải, anh Mễ Thái, cho em quá giang nha.”
Du Huân Huân đã lên tiếng hắn cũng không còn cách nào, đành gật đầu. Tang Nhu vui mừng đi theo. Đứa bé này, tính tình của nó Du Huân Huân hiểu rất rõ, từ nhỏ đã thích Mễ Thái, dù hắn có làm gì Tang Nhu cũng không bỏ cuộc. Người khác nói rằng Mễ Thái trăng hoa, thích bỡn cợt với phụ nữ con bé cũng không quan tâm…
Người của Ngô gia dần dần cũng đi về, trong phòng chỉ còn Dương Minh Dung, Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ. Đã gần sáng, vẫn không thấy Lạc Ân tỉnh dậy. Dương Minh Dung đi về nhà để chuẩn bị một ít cháo cho mọi người.
Ngô Thiên Kỳ ngồi canh chừng cả đêm, ánh mắt vạn nhất hướng về cô, khuôn mặt gần như trắng bệch. Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ bé, trong lòng anh, vô cùng đau nhói. Từ khi gặp lại anh đến bây giờ, không biết cô gặp bao nhiêu rắc rối. Ngô Thiên Kỳ khẽ cười, đôi mắt xuất hiện làn sương trắng, hôn nhẹ lên cánh môi cô. Ngô Thiên Kỳ ôm lấy cơ thể gầy gò, tự trách bản thân, dù là lúc nhỏ hay trưởng thành, anh cũng không thể bảo vệ cô. Nếu lúc đó, anh không gọi cô mà chạy thẳng sang đường thì đã không phải như vậy, nếu lúc đó, anh chạy thật nhanh đến, nếu anh nhất quyết đến bên cô, để mọi việc cho Lạc Dương, nếu như…anh không chủ quan…
Bao nhiêu ray rứt, hối hận, tâm tư đang hỗn lọan trỗi dậy trong lòng anh, lòng đau như cắt…
“N…ày…khó thở…qu..á.” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên khiến Ngô Thiên Kỳ giật mình. Anh ngước nhìn người vừa lên tiếng, đôi mắt sáng rực, Lạc Ân mỉm cười, đôi môi mấp máy “Anh..khóc…à?? Hết đẹp…trai rồi..”
“Ừ…” Ngô Thiên Kỳ bật cười, cô như vậy còn chọc anh? Có vẻ như cô rất khó khăn để nói chuyện. Lạc Ân đưa tay lau nước mắt cho anh, híp mắt cười một cái rồi lại thiếp đi. Ngô Thiên Kỳ ôm lấy cơ thể mảnh mai, cô đã không sao…Tốt rồi…
****
Dinh thự Ngô gia được bao trùm bởi không khí u ám, tĩnh lặng đến rùng mình sợ hãi. Ngồi ở trên ghế là gia đình họ Ngô và lão Đới. Còn phía dưới, thân hình nhỏ nhắn đang cúi đầu quỳ gối, nhưng vẻ mặt lại không chịu phục là Đới Y Y.
Ngô Vũ Thần nhàn nhã cất tiếng "Đới Y Y, cháu đã biết tội của mình?"
Cô gái ngước mặt lên, lớn giọng trả lời "Cháu không có tội."
"Con bé này, còn dám chối?" Lão Đới bực mình mắng, dù ông có cưng chiều con gái tới đâu cũng không thể thấy nó gây họa mà bao che, đặc biệt nó còn dám động đến Ngô gia, khiến ông rất mất mặt. Đúng là nuông chiều hóa hư.
"Ông nên bình tĩnh." Ngô Vũ Thần nói. Quả thật khi đã có tuổi, hắn rất dễ dàng kìm nén tức giận, không nóng tính như lúc trẻ. Lạc Ân dù sao từ khi còn nhỏ đã được xem là con dâu họ Ngô, còn là người vợ và con trai hắn hết mực thương yêu. Xảy ra chuyện như vậy dù hắn rất không hài lòng về Đới Y Y nhưng cũng không nên nổi nóng. Hắn thật không ngờ đứa trẻ này lại cả gan lập mưu hại người, tội càng thêm tội...
Hắn đưa mắt nhìn Đới Y Y, ra hiệu cho vệ sĩ dẫn tên áo đen bị bắt, quăng xuống đất, lạnh giọng cất tiếng "Y Y, mọi chuyện đã rõ ràng, dù cháu có muốn cũng không thể chối. Hãy thành thật, ta sẽ bỏ qua cho cháu."
Đới Y Y tuy trong lòng đang hỗn loạn run rẩy, không nghĩ kết cục này, nhưng lại không chịu nhận tội, cứng đầu phủ nhận "Cháu không bao biết gì hết. Bác Vũ Thần, là do Lạc Ân, cô ta bày mưu hại cháu. Cô ta chỉ giả vờ đáng thương. Bác, không phải bác rất hiểu cháu sao."
"Đúng là ta rất hiểu cháu, nhưng không ngờ, lá gan cháu không nhỏ. Đới Y Y, ta nhắc lại lần nữa, cháu có nhận hay không?"
Nhìn vào đôi mắt đục ngầu, sâu thăm thẳm của Ngô Vũ Thần. Cô nhất thời sợ hãi, hai tay nắm chặt vạy áo, bình tĩnh, nhất định không được để sơ hở, mọi chuyện, cô chỉ cần đổ cho tên vệ sĩ kia là được, dù sao hắn bị đánh đến nỗi người không ra người rồi. "Là...là do hắn ta. Cháu không biết gì hết."
Kẻ nằm dưới đất giật mình, lắc mạnh đầu "Tiểu thư, cô vu...oan tôi!!? Là do cô sai tôi làm việc."
"Nói bậy, tôi không sai anh làm bất cứ việc gì." Đới Y Y ngước nhìn cha mình "Ba, con không có làm. Ba à!"
Cộp... Du Huân Huân đặt tách trà xuống bàn. Nàng đứng dậy, ngồi xuống trước mặt cô, Đới Y Y còn tưởng mình được cứu nhưng không ngờ lại nhận một cái tát từ nàng. Nàng nhíu mày "Ta luôn xem cháu là con cái trong nhà, nhưng không ngờ cháu lại tìm cách hại người, lợi dụng lòng tin của ta đi làm chuyện tày trời. Gây ra tai nạn cho Lạc Ân, hại con và cháu trai ta bị thương. Khiến Lạc Ân gặp bao nhiêu bất hạnh. Đới Y Y, cháu có thể tàn nhẫn như vậy sao? Chỉ vì lợi ích của mình mà sẵn sàng chà đạp người khác? Cháu có biết vì cháu mà một người vô tội đã chết?"
Đới Y Y ôm bên mặt, căm phẫn nhìn Du Huân Huân, dù sao đã mất tất cả, vậy thì cô cũng không cần phải sợ "Là tại cô ta phản bội cháu. Lạc Ân, cô ta, tại sao lại cướp Thiên Kỳ của cháu? Là cháu gặp anh ấy trước, yêu anh ấy suốt mười năm. Đời người có bao nhiêu cái gọi là mười năm chứ? Cháu không những muốn giết Lương Tuyết Nhi, cháu còn muốn giết chết Lạc Ân. Bắt cô ta phải trả giá."
"Đới Y Y." Lão Đới gầm lên, ông không ngờ con gái mình không những không biết sai, còn dám lớn tiếng. "Ta...đã dạy con như vậy sao? Đứa con như con, ta cũng không cần."
Đới Y Y cười lạnh "Không cần? Được, dẫu sao, các người không muốn tha cho tôi. Tôi cũng không cần van xin. Đới Y Y tôi, có chết cũng muốn kéo Lạc Ân chết theo. Tôi muốn cô ta sống không bằng chết." Cô hét ầm lên, nắm lấy bả vai Du Huân Huân, lực càng thêm mạnh, rít gào như kẻ điên "Tôi sẽ hủy hoại cô ta, tôi sẽ khiến cho Ngô Thiên Kỳ phải hối hận vì đã phản bội tôi. Tôi sẽ giết chết cô ta, lột da rồi róc xương quăng cho chó nhai. Tại sao lại cướp anh Thiên Kỳ của tôi, tại sao, tại sao???? Cô ta có gì hơn tôi? Một đứa không cha không mẹ như cô ta, thì có gì hay?"
Thấy vậy , Ngô Vũ Thần bước đến, dùng tay hất Đới Y Y ra, đỡ lấy vợ "Em không sao chứ?"
"Không sao..." Du Huân Huân lắc đầu, cô bé đó, tại sao lại trở nên đáng sợ như vậy?
Đới Y Y rút con dao trong người, đưa lên trước mặt, lưỡi dao sắc bén , phản chiếu ánh sáng bên ngoài, giọng cười quỷ dị vang lên "Hahaaha....Lạc Ân, con khốn. Tao sẽ rạch nát mặt mày.hahahahaha....". Cô ta loạng choạng chạy đi. Ngô Vũ Thần ra lệnh đám vệ sĩ giữ chặt Đới Y Y, hắn chậm rãi đi đến, dáng người cao lớn ngồi xổng trên đất, rất nhẹ nhàng cướp lấy con dao găm trên tay cô, mặt đanh lại, lạnh lùng tựa như hố băng "Đới Y Y, trên đời này, ai cũng có quy tắc của mình. Ta cũng vậy: Phàm là kẻ nào dám động đến gia đình ta, bất luận là ai, thân hay không thân, Ngô Vũ Thần ta đều không bỏ qua." Dứt lời, hắn đứng dậy, lạnh giọng nói "Đưa nó vào bệnh viện. Nhốt vào phòng tâm thần, cách li với bên ngoài cho đến khi bình thường lại."
"Thả tôi ra .... tôi phải đi giết Lạc Ân, mau buông ra... Á.AAAAAAAAA...."
Lão Đới nhìn con gái mình giận đến phát điên trong lòng vô cùng chua xót, ông chỉ có một mình Đới Y Y là con gái, bây giờ nó như vậy ông sống thế nào đây? Càng không có mặt mũi nhìn Ngô gia. Ngô Thiên Bảo, vỗ vai ông "Lão Đới, phần đời còn lại, có lẽ con bé sẽ phải sống trong bệnh viện. Ông hãy cố gắng lên."
Ngô Vũ Thần nhàn nhã nói "Thâm tình bao năm nay của hai gia đình chúng ta vẫn như cũ, chỉ có điều, nếu như Y Y có thể tỉnh lại thì....đừng cho nó xuất hiện trước mặt tôi." Nói xong, hắn cùng vợ đi đến khu nhà của mình. Lão Đới lau nước mắt, dáng người già nua chậm rãi bước ra cổng, con sai là tại cha. Vì nó không có mẹ nên ông mới cưng chiều nhưng không ngờ mọi việc lại ra nông nỗi này...
Kéo dài rất lâu, Hạ Tử Khiêm mới từ phòng cấp cứu bước ra, trán đẫm mồ hôi, anh thở dài “Thành công rồi…”
Chỉ ba từ, khiến mọi người xung quanh rất vui mừng, anh nói tiếp “Nhưng, tai trái của cô ấy tạm thời sẽ không nghe được. Vì có lẽ, Lạc Ân trước đó đã bị đả kích tinh thần dẫn đến trường hợp này…Mọi người yên tâm đi, chỉ là tạm thời thôi.”
Ngô Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cả người mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. Lạc Dương nhìn anh, không nói gì, bỏ đi đến phòng hồi sức. Du Huân Huân ngồi xuống, ôm lấy anh “Kỳ nhi…không sao rồi, con đừng như vậy nữa. Chúng ta đi thăm con bé.”
“Vâng…” Anh trả lời nhẹ hẫng, Ngô Vũ Thần nâng anh dậy, cùng đi đến phòng hồi sức.
Nhìn Lạc Ân nằm trên giường, vầng trán bị miếng băng trắng che khuất quấn vòng qua tai khiến ai cũng đau lòng. Lạc Dương ngồi bên giường, vẻ trầm tĩnh im lặng của anh khiến Ngô Thiên Kỳ vô cùng áy náy. Rốt cuộc, anh cũng phải lên tiếng “Lạc Dương…tôi…”
“Là do tôi nóng giận nên mới nói vậy, dù sao..cũng không phải lỗi của cậu.”
“Cảm ơn..” Ngô Thiên Kỳ đáp.
Lạc dương nhếch miệng cười, anh có tư cách gì trách Ngô Thiên Kỳ? Khi chính anh cũng không bảo vệ được Lạc Ân…
Mễ Thái nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không thể làm gì… Hắn đã tự nhủ đối với Lạc Ân không thể yêu, dù hắn và Ngô Thiên Kỳ luôn đấu đá lẫn nhau nhưng cũng là bạn từ nhỏ, hắn không thể cướp cô được…
Cạch… Tiếng mở cửa vang lên, là Ngô Tang Nhu, cô bé bước vào, cúi chào mọi người, cất tiếng “Bác Vũ Thần, bác Thiên Bảo có chuyện muốn nói với vợ chồng bác ạ.”
Ngô Vũ Thần gật đầu “Được rồi. Cháu cứ về trước đi.”
Tang Nhu liếc mắt nhìn Mễ Thái, thấy mặt anh bị thương, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng biết tình hình nên không dám lên tiếng. Thấy biễu hiện của cô bé, Du Huân Huân mỉm cười “Mễ Thái, cháu giúp ta đưa Tang Nhu về nhé. Còn nữa, cháu về nghỉ ngơi đi.”
“Cháu sao?” Mễ Thái nhăn mặt, sao hắn phải đưa nhóc con đó về?
“Con bé đi taxi đến đây mà.”
“A…phải, anh Mễ Thái, cho em quá giang nha.”
Du Huân Huân đã lên tiếng hắn cũng không còn cách nào, đành gật đầu. Tang Nhu vui mừng đi theo. Đứa bé này, tính tình của nó Du Huân Huân hiểu rất rõ, từ nhỏ đã thích Mễ Thái, dù hắn có làm gì Tang Nhu cũng không bỏ cuộc. Người khác nói rằng Mễ Thái trăng hoa, thích bỡn cợt với phụ nữ con bé cũng không quan tâm…
Người của Ngô gia dần dần cũng đi về, trong phòng chỉ còn Dương Minh Dung, Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ. Đã gần sáng, vẫn không thấy Lạc Ân tỉnh dậy. Dương Minh Dung đi về nhà để chuẩn bị một ít cháo cho mọi người.
Ngô Thiên Kỳ ngồi canh chừng cả đêm, ánh mắt vạn nhất hướng về cô, khuôn mặt gần như trắng bệch. Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ bé, trong lòng anh, vô cùng đau nhói. Từ khi gặp lại anh đến bây giờ, không biết cô gặp bao nhiêu rắc rối. Ngô Thiên Kỳ khẽ cười, đôi mắt xuất hiện làn sương trắng, hôn nhẹ lên cánh môi cô. Ngô Thiên Kỳ ôm lấy cơ thể gầy gò, tự trách bản thân, dù là lúc nhỏ hay trưởng thành, anh cũng không thể bảo vệ cô. Nếu lúc đó, anh không gọi cô mà chạy thẳng sang đường thì đã không phải như vậy, nếu lúc đó, anh chạy thật nhanh đến, nếu anh nhất quyết đến bên cô, để mọi việc cho Lạc Dương, nếu như…anh không chủ quan…
Bao nhiêu ray rứt, hối hận, tâm tư đang hỗn lọan trỗi dậy trong lòng anh, lòng đau như cắt…
“N…ày…khó thở…qu..á.” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên khiến Ngô Thiên Kỳ giật mình. Anh ngước nhìn người vừa lên tiếng, đôi mắt sáng rực, Lạc Ân mỉm cười, đôi môi mấp máy “Anh..khóc…à?? Hết đẹp…trai rồi..”
“Ừ…” Ngô Thiên Kỳ bật cười, cô như vậy còn chọc anh? Có vẻ như cô rất khó khăn để nói chuyện. Lạc Ân đưa tay lau nước mắt cho anh, híp mắt cười một cái rồi lại thiếp đi. Ngô Thiên Kỳ ôm lấy cơ thể mảnh mai, cô đã không sao…Tốt rồi…
Dinh thự Ngô gia được bao trùm bởi không khí u ám, tĩnh lặng đến rùng mình sợ hãi. Ngồi ở trên ghế là gia đình họ Ngô và lão Đới. Còn phía dưới, thân hình nhỏ nhắn đang cúi đầu quỳ gối, nhưng vẻ mặt lại không chịu phục là Đới Y Y.
Ngô Vũ Thần nhàn nhã cất tiếng "Đới Y Y, cháu đã biết tội của mình?"
Cô gái ngước mặt lên, lớn giọng trả lời "Cháu không có tội."
"Con bé này, còn dám chối?" Lão Đới bực mình mắng, dù ông có cưng chiều con gái tới đâu cũng không thể thấy nó gây họa mà bao che, đặc biệt nó còn dám động đến Ngô gia, khiến ông rất mất mặt. Đúng là nuông chiều hóa hư.
"Ông nên bình tĩnh." Ngô Vũ Thần nói. Quả thật khi đã có tuổi, hắn rất dễ dàng kìm nén tức giận, không nóng tính như lúc trẻ. Lạc Ân dù sao từ khi còn nhỏ đã được xem là con dâu họ Ngô, còn là người vợ và con trai hắn hết mực thương yêu. Xảy ra chuyện như vậy dù hắn rất không hài lòng về Đới Y Y nhưng cũng không nên nổi nóng. Hắn thật không ngờ đứa trẻ này lại cả gan lập mưu hại người, tội càng thêm tội...
Hắn đưa mắt nhìn Đới Y Y, ra hiệu cho vệ sĩ dẫn tên áo đen bị bắt, quăng xuống đất, lạnh giọng cất tiếng "Y Y, mọi chuyện đã rõ ràng, dù cháu có muốn cũng không thể chối. Hãy thành thật, ta sẽ bỏ qua cho cháu."
Đới Y Y tuy trong lòng đang hỗn loạn run rẩy, không nghĩ kết cục này, nhưng lại không chịu nhận tội, cứng đầu phủ nhận "Cháu không bao biết gì hết. Bác Vũ Thần, là do Lạc Ân, cô ta bày mưu hại cháu. Cô ta chỉ giả vờ đáng thương. Bác, không phải bác rất hiểu cháu sao."
"Đúng là ta rất hiểu cháu, nhưng không ngờ, lá gan cháu không nhỏ. Đới Y Y, ta nhắc lại lần nữa, cháu có nhận hay không?"
Nhìn vào đôi mắt đục ngầu, sâu thăm thẳm của Ngô Vũ Thần. Cô nhất thời sợ hãi, hai tay nắm chặt vạy áo, bình tĩnh, nhất định không được để sơ hở, mọi chuyện, cô chỉ cần đổ cho tên vệ sĩ kia là được, dù sao hắn bị đánh đến nỗi người không ra người rồi. "Là...là do hắn ta. Cháu không biết gì hết."
Kẻ nằm dưới đất giật mình, lắc mạnh đầu "Tiểu thư, cô vu...oan tôi!!? Là do cô sai tôi làm việc."
"Nói bậy, tôi không sai anh làm bất cứ việc gì." Đới Y Y ngước nhìn cha mình "Ba, con không có làm. Ba à!"
Cộp... Du Huân Huân đặt tách trà xuống bàn. Nàng đứng dậy, ngồi xuống trước mặt cô, Đới Y Y còn tưởng mình được cứu nhưng không ngờ lại nhận một cái tát từ nàng. Nàng nhíu mày "Ta luôn xem cháu là con cái trong nhà, nhưng không ngờ cháu lại tìm cách hại người, lợi dụng lòng tin của ta đi làm chuyện tày trời. Gây ra tai nạn cho Lạc Ân, hại con và cháu trai ta bị thương. Khiến Lạc Ân gặp bao nhiêu bất hạnh. Đới Y Y, cháu có thể tàn nhẫn như vậy sao? Chỉ vì lợi ích của mình mà sẵn sàng chà đạp người khác? Cháu có biết vì cháu mà một người vô tội đã chết?"
Đới Y Y ôm bên mặt, căm phẫn nhìn Du Huân Huân, dù sao đã mất tất cả, vậy thì cô cũng không cần phải sợ "Là tại cô ta phản bội cháu. Lạc Ân, cô ta, tại sao lại cướp Thiên Kỳ của cháu? Là cháu gặp anh ấy trước, yêu anh ấy suốt mười năm. Đời người có bao nhiêu cái gọi là mười năm chứ? Cháu không những muốn giết Lương Tuyết Nhi, cháu còn muốn giết chết Lạc Ân. Bắt cô ta phải trả giá."
"Đới Y Y." Lão Đới gầm lên, ông không ngờ con gái mình không những không biết sai, còn dám lớn tiếng. "Ta...đã dạy con như vậy sao? Đứa con như con, ta cũng không cần."
Đới Y Y cười lạnh "Không cần? Được, dẫu sao, các người không muốn tha cho tôi. Tôi cũng không cần van xin. Đới Y Y tôi, có chết cũng muốn kéo Lạc Ân chết theo. Tôi muốn cô ta sống không bằng chết." Cô hét ầm lên, nắm lấy bả vai Du Huân Huân, lực càng thêm mạnh, rít gào như kẻ điên "Tôi sẽ hủy hoại cô ta, tôi sẽ khiến cho Ngô Thiên Kỳ phải hối hận vì đã phản bội tôi. Tôi sẽ giết chết cô ta, lột da rồi róc xương quăng cho chó nhai. Tại sao lại cướp anh Thiên Kỳ của tôi, tại sao, tại sao???? Cô ta có gì hơn tôi? Một đứa không cha không mẹ như cô ta, thì có gì hay?"
Thấy vậy , Ngô Vũ Thần bước đến, dùng tay hất Đới Y Y ra, đỡ lấy vợ "Em không sao chứ?"
"Không sao..." Du Huân Huân lắc đầu, cô bé đó, tại sao lại trở nên đáng sợ như vậy?
Đới Y Y rút con dao trong người, đưa lên trước mặt, lưỡi dao sắc bén , phản chiếu ánh sáng bên ngoài, giọng cười quỷ dị vang lên "Hahaaha....Lạc Ân, con khốn. Tao sẽ rạch nát mặt mày.hahahahaha....". Cô ta loạng choạng chạy đi. Ngô Vũ Thần ra lệnh đám vệ sĩ giữ chặt Đới Y Y, hắn chậm rãi đi đến, dáng người cao lớn ngồi xổng trên đất, rất nhẹ nhàng cướp lấy con dao găm trên tay cô, mặt đanh lại, lạnh lùng tựa như hố băng "Đới Y Y, trên đời này, ai cũng có quy tắc của mình. Ta cũng vậy: Phàm là kẻ nào dám động đến gia đình ta, bất luận là ai, thân hay không thân, Ngô Vũ Thần ta đều không bỏ qua." Dứt lời, hắn đứng dậy, lạnh giọng nói "Đưa nó vào bệnh viện. Nhốt vào phòng tâm thần, cách li với bên ngoài cho đến khi bình thường lại."
"Thả tôi ra .... tôi phải đi giết Lạc Ân, mau buông ra... Á.AAAAAAAAA...."
Lão Đới nhìn con gái mình giận đến phát điên trong lòng vô cùng chua xót, ông chỉ có một mình Đới Y Y là con gái, bây giờ nó như vậy ông sống thế nào đây? Càng không có mặt mũi nhìn Ngô gia. Ngô Thiên Bảo, vỗ vai ông "Lão Đới, phần đời còn lại, có lẽ con bé sẽ phải sống trong bệnh viện. Ông hãy cố gắng lên."
Ngô Vũ Thần nhàn nhã nói "Thâm tình bao năm nay của hai gia đình chúng ta vẫn như cũ, chỉ có điều, nếu như Y Y có thể tỉnh lại thì....đừng cho nó xuất hiện trước mặt tôi." Nói xong, hắn cùng vợ đi đến khu nhà của mình. Lão Đới lau nước mắt, dáng người già nua chậm rãi bước ra cổng, con sai là tại cha. Vì nó không có mẹ nên ông mới cưng chiều nhưng không ngờ mọi việc lại ra nông nỗi này...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kéo dài rất lâu, Hạ Tử Khiêm mới từ phòng cấp cứu bước ra, trán đẫm mồ hôi, anh thở dài “Thành công rồi…”
Chỉ ba từ, khiến mọi người xung quanh rất vui mừng, anh nói tiếp “Nhưng, tai trái của cô ấy tạm thời sẽ không nghe được. Vì có lẽ, Lạc Ân trước đó đã bị đả kích tinh thần dẫn đến trường hợp này…Mọi người yên tâm đi, chỉ là tạm thời thôi.”
Ngô Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cả người mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. Lạc Dương nhìn anh, không nói gì, bỏ đi đến phòng hồi sức. Du Huân Huân ngồi xuống, ôm lấy anh “Kỳ nhi…không sao rồi, con đừng như vậy nữa. Chúng ta đi thăm con bé.”
“Vâng…” Anh trả lời nhẹ hẫng, Ngô Vũ Thần nâng anh dậy, cùng đi đến phòng hồi sức.
Nhìn Lạc Ân nằm trên giường, vầng trán bị miếng băng trắng che khuất quấn vòng qua tai khiến ai cũng đau lòng. Lạc Dương ngồi bên giường, vẻ trầm tĩnh im lặng của anh khiến Ngô Thiên Kỳ vô cùng áy náy. Rốt cuộc, anh cũng phải lên tiếng “Lạc Dương…tôi…”
“Là do tôi nóng giận nên mới nói vậy, dù sao..cũng không phải lỗi của cậu.”
“Cảm ơn..” Ngô Thiên Kỳ đáp.
Lạc dương nhếch miệng cười, anh có tư cách gì trách Ngô Thiên Kỳ? Khi chính anh cũng không bảo vệ được Lạc Ân…
Mễ Thái nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không thể làm gì… Hắn đã tự nhủ đối với Lạc Ân không thể yêu, dù hắn và Ngô Thiên Kỳ luôn đấu đá lẫn nhau nhưng cũng là bạn từ nhỏ, hắn không thể cướp cô được…
*Cạch… Tiếng mở cửa vang lên, là Ngô Tang Nhu, cô bé bước vào, cúi chào mọi người, cất tiếng “Bác Vũ Thần, bác Thiên Bảo có chuyện muốn nói với vợ chồng bác ạ.”
Ngô Vũ Thần gật đầu “Được rồi. Cháu cứ về trước đi.”
Tang Nhu liếc mắt nhìn Mễ Thái, thấy mặt anh bị thương, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng biết tình hình nên không dám lên tiếng. Thấy biễu hiện của cô bé, Du Huân Huân mỉm cười “Mễ Thái, cháu giúp ta đưa Tang Nhu về nhé. Còn nữa, cháu về nghỉ ngơi đi.”
“Cháu sao?” Mễ Thái nhăn mặt, sao hắn phải đưa nhóc con đó về?
“Con bé đi taxi đến đây mà.”
“A…phải, anh Mễ Thái, cho em quá giang nha.”
Du Huân Huân đã lên tiếng hắn cũng không còn cách nào, đành gật đầu. Tang Nhu vui mừng đi theo. Đứa bé này, tính tình của nó Du Huân Huân hiểu rất rõ, từ nhỏ đã thích Mễ Thái, dù hắn có làm gì Tang Nhu cũng không bỏ cuộc. Người khác nói rằng Mễ Thái trăng hoa, thích bỡn cợt với phụ nữ con bé cũng không quan tâm…
Người của Ngô gia dần dần cũng đi về, trong phòng chỉ còn Dương Minh Dung, Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ. Đã gần sáng, vẫn không thấy Lạc Ân tỉnh dậy. Dương Minh Dung đi về nhà để chuẩn bị một ít cháo cho mọi người.
Ngô Thiên Kỳ ngồi canh chừng cả đêm, ánh mắt vạn nhất hướng về cô, khuôn mặt gần như trắng bệch. Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ bé, trong lòng anh, vô cùng đau nhói. Từ khi gặp lại anh đến bây giờ, không biết cô gặp bao nhiêu rắc rối. Ngô Thiên Kỳ khẽ cười, đôi mắt xuất hiện làn sương trắng, hôn nhẹ lên cánh môi cô. Ngô Thiên Kỳ ôm lấy cơ thể gầy gò, tự trách bản thân, dù là lúc nhỏ hay trưởng thành, anh cũng không thể bảo vệ cô. Nếu lúc đó, anh không gọi cô mà chạy thẳng sang đường thì đã không phải như vậy, nếu lúc đó, anh chạy thật nhanh đến, nếu anh nhất quyết đến bên cô, để mọi việc cho Lạc Dương, nếu như…anh không chủ quan…
Bao nhiêu ray rứt, hối hận, tâm tư đang hỗn lọan trỗi dậy trong lòng anh, lòng đau như cắt…
“N…ày…khó thở…qu..á.” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên khiến Ngô Thiên Kỳ giật mình. Anh ngước nhìn người vừa lên tiếng, đôi mắt sáng rực, Lạc Ân mỉm cười, đôi môi mấp máy “Anh..khóc…à?? Hết đẹp…trai rồi..”
“Ừ…” Ngô Thiên Kỳ bật cười, cô như vậy còn chọc anh? Có vẻ như cô rất khó khăn để nói chuyện. Lạc Ân đưa tay lau nước mắt cho anh, híp mắt cười một cái rồi lại thiếp đi. Ngô Thiên Kỳ ôm lấy cơ thể mảnh mai, cô đã không sao…Tốt rồi…
****
Dinh thự Ngô gia được bao trùm bởi không khí u ám, tĩnh lặng đến rùng mình sợ hãi. Ngồi ở trên ghế là gia đình họ Ngô và lão Đới. Còn phía dưới, thân hình nhỏ nhắn đang cúi đầu quỳ gối, nhưng vẻ mặt lại không chịu phục là Đới Y Y.
Ngô Vũ Thần nhàn nhã cất tiếng "Đới Y Y, cháu đã biết tội của mình?"
Cô gái ngước mặt lên, lớn giọng trả lời "Cháu không có tội."
"Con bé này, còn dám chối?" Lão Đới bực mình mắng, dù ông có cưng chiều con gái tới đâu cũng không thể thấy nó gây họa mà bao che, đặc biệt nó còn dám động đến Ngô gia, khiến ông rất mất mặt. Đúng là nuông chiều hóa hư.
"Ông nên bình tĩnh." Ngô Vũ Thần nói. Quả thật khi đã có tuổi, hắn rất dễ dàng kìm nén tức giận, không nóng tính như lúc trẻ. Lạc Ân dù sao từ khi còn nhỏ đã được xem là con dâu họ Ngô, còn là người vợ và con trai hắn hết mực thương yêu. Xảy ra chuyện như vậy dù hắn rất không hài lòng về Đới Y Y nhưng cũng không nên nổi nóng. Hắn thật không ngờ đứa trẻ này lại cả gan lập mưu hại người, tội càng thêm tội...
Hắn đưa mắt nhìn Đới Y Y, ra hiệu cho vệ sĩ dẫn tên áo đen bị bắt, quăng xuống đất, lạnh giọng cất tiếng "Y Y, mọi chuyện đã rõ ràng, dù cháu có muốn cũng không thể chối. Hãy thành thật, ta sẽ bỏ qua cho cháu."
Đới Y Y tuy trong lòng đang hỗn loạn run rẩy, không nghĩ kết cục này, nhưng lại không chịu nhận tội, cứng đầu phủ nhận "Cháu không bao biết gì hết. Bác Vũ Thần, là do Lạc Ân, cô ta bày mưu hại cháu. Cô ta chỉ giả vờ đáng thương. Bác, không phải bác rất hiểu cháu sao."
"Đúng là ta rất hiểu cháu, nhưng không ngờ, lá gan cháu không nhỏ. Đới Y Y, ta nhắc lại lần nữa, cháu có nhận hay không?"
Nhìn vào đôi mắt đục ngầu, sâu thăm thẳm của Ngô Vũ Thần. Cô nhất thời sợ hãi, hai tay nắm chặt vạy áo, bình tĩnh, nhất định không được để sơ hở, mọi chuyện, cô chỉ cần đổ cho tên vệ sĩ kia là được, dù sao hắn bị đánh đến nỗi người không ra người rồi. "Là...là do hắn ta. Cháu không biết gì hết."
Kẻ nằm dưới đất giật mình, lắc mạnh đầu "Tiểu thư, cô vu...oan tôi!!? Là do cô sai tôi làm việc."
"Nói bậy, tôi không sai anh làm bất cứ việc gì." Đới Y Y ngước nhìn cha mình "Ba, con không có làm. Ba à!"
Cộp... Du Huân Huân đặt tách trà xuống bàn. Nàng đứng dậy, ngồi xuống trước mặt cô, Đới Y Y còn tưởng mình được cứu nhưng không ngờ lại nhận một cái tát từ nàng. Nàng nhíu mày "Ta luôn xem cháu là con cái trong nhà, nhưng không ngờ cháu lại tìm cách hại người, lợi dụng lòng tin của ta đi làm chuyện tày trời. Gây ra tai nạn cho Lạc Ân, hại con và cháu trai ta bị thương. Khiến Lạc Ân gặp bao nhiêu bất hạnh. Đới Y Y, cháu có thể tàn nhẫn như vậy sao? Chỉ vì lợi ích của mình mà sẵn sàng chà đạp người khác? Cháu có biết vì cháu mà một người vô tội đã chết?"
Đới Y Y ôm bên mặt, căm phẫn nhìn Du Huân Huân, dù sao đã mất tất cả, vậy thì cô cũng không cần phải sợ "Là tại cô ta phản bội cháu. Lạc Ân, cô ta, tại sao lại cướp Thiên Kỳ của cháu? Là cháu gặp anh ấy trước, yêu anh ấy suốt mười năm. Đời người có bao nhiêu cái gọi là mười năm chứ? Cháu không những muốn giết Lương Tuyết Nhi, cháu còn muốn giết chết Lạc Ân. Bắt cô ta phải trả giá."
"Đới Y Y." Lão Đới gầm lên, ông không ngờ con gái mình không những không biết sai, còn dám lớn tiếng. "Ta...đã dạy con như vậy sao? Đứa con như con, ta cũng không cần."
Đới Y Y cười lạnh "Không cần? Được, dẫu sao, các người không muốn tha cho tôi. Tôi cũng không cần van xin. Đới Y Y tôi, có chết cũng muốn kéo Lạc Ân chết theo. Tôi muốn cô ta sống không bằng chết." Cô hét ầm lên, nắm lấy bả vai Du Huân Huân, lực càng thêm mạnh, rít gào như kẻ điên "Tôi sẽ hủy hoại cô ta, tôi sẽ khiến cho Ngô Thiên Kỳ phải hối hận vì đã phản bội tôi. Tôi sẽ giết chết cô ta, lột da rồi róc xương quăng cho chó nhai. Tại sao lại cướp anh Thiên Kỳ của tôi, tại sao, tại sao???? Cô ta có gì hơn tôi? Một đứa không cha không mẹ như cô ta, thì có gì hay?"
Thấy vậy , Ngô Vũ Thần bước đến, dùng tay hất Đới Y Y ra, đỡ lấy vợ "Em không sao chứ?"
"Không sao..." Du Huân Huân lắc đầu, cô bé đó, tại sao lại trở nên đáng sợ như vậy?
Đới Y Y rút con dao trong người, đưa lên trước mặt, lưỡi dao sắc bén , phản chiếu ánh sáng bên ngoài, giọng cười quỷ dị vang lên "Hahaaha....Lạc Ân, con khốn. Tao sẽ rạch nát mặt mày.hahahahaha....". Cô ta loạng choạng chạy đi. Ngô Vũ Thần ra lệnh đám vệ sĩ giữ chặt Đới Y Y, hắn chậm rãi đi đến, dáng người cao lớn ngồi xổng trên đất, rất nhẹ nhàng cướp lấy con dao găm trên tay cô, mặt đanh lại, lạnh lùng tựa như hố băng "Đới Y Y, trên đời này, ai cũng có quy tắc của mình. Ta cũng vậy: Phàm là kẻ nào dám động đến gia đình ta, bất luận là ai, thân hay không thân, Ngô Vũ Thần ta đều không bỏ qua." Dứt lời, hắn đứng dậy, lạnh giọng nói "Đưa nó vào bệnh viện. Nhốt vào phòng tâm thần, cách li với bên ngoài cho đến khi bình thường lại."
"Thả tôi ra .... tôi phải đi giết Lạc Ân, mau buông ra... Á.AAAAAAAAA...."
Lão Đới nhìn con gái mình giận đến phát điên trong lòng vô cùng chua xót, ông chỉ có một mình Đới Y Y là con gái, bây giờ nó như vậy ông sống thế nào đây? Càng không có mặt mũi nhìn Ngô gia. Ngô Thiên Bảo, vỗ vai ông "Lão Đới, phần đời còn lại, có lẽ con bé sẽ phải sống trong bệnh viện. Ông hãy cố gắng lên."
Ngô Vũ Thần nhàn nhã nói "Thâm tình bao năm nay của hai gia đình chúng ta vẫn như cũ, chỉ có điều, nếu như Y Y có thể tỉnh lại thì....đừng cho nó xuất hiện trước mặt tôi." Nói xong, hắn cùng vợ đi đến khu nhà của mình. Lão Đới lau nước mắt, dáng người già nua chậm rãi bước ra cổng, con sai là tại cha. Vì nó không có mẹ nên ông mới cưng chiều nhưng không ngờ mọi việc lại ra nông nỗi này...