Đúng như những gì Lạc Ân nói , buổi chiều cô đã đến phòng của Tô Thiểu Lương , cũng ngồi độc thoại như mọi khi , còn cậu thì nhàn nhã vẽ tranh.
“Cậu không muốn mau khỏi bệnh để về nhà sao ?”
Tô Thiểu Lương vẫn giữ im lặng không trả lời câu hỏi của cô , dù vậy Lạc Ân cũng không nản lòng , tiếp tục hỏi “Cậu không sợ ba mẹ cậu sẽ buồn sao ?”
“Họ sẽ không buồn.” – Cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng , ánh mắt vẫn chăm chú trên giá vẽ.
“Sao cậu biết được chứ ?”
“Vậy tại sao chị lại biết họ sẽ buồn ?”
“Vì…tôi cũng từng rất buồn khi không có người thân bên cạnh.”
Cậu có chút ngỡ ngàng khi nghe câu nói của cô , Lạc Ân híp mắt cười “Này , nếu cậu không thích nói chuyện với bác sĩ vậy thì cứ xem tôi là bạn mà tâm sự ! Sao hả ?”
“Tại sao chị lại gắng sức vì một kẻ như tôi ?”
“Vì tôi muốn trở thành bác sĩ , với lại cậu là người đầu tiên tôi điều trị nên tôi phải cố gắng , hơn nữa chẳng phải tôi đã nói rồi sao , cứ xem tôi như là bạn vậy."
“Chị đừng lại gần tôi nữa , tôi…không muốn làm tổn thương chị.”
Lạc Ân nghe vậy , khóe miệng chợt giương , đánh nhẹ vào vai cậu “Ây ,…xem ra cậu cũng biết nghĩ cho người khác , nếu tôi sợ cậu thì đâu có ngồi đây.”
Tô Thiểu Lương có chút xúc động , từ lúc vào đây , ngay cả y tá cũng sợ tiếp xúc với cậu chỉ vì nhân cách kia nên từ bác sĩ đến y tá đều là nam , những người trong bệnh viện đồn cậu là tên biến thái , ban đêm sẽ cưỡng bức người khác , điều đó khiến cậu rất mặc cảm nên không muốn tiếp xúc với ai . Nhưng không ngờ bệnh viện lại cho thực tập sinh nữ điều trị cho cậu…
Tô Thiểu Lương trầm mặc , một lúc sau cậu mới nói cho cô nghe “Năm tôi lên cấp ba…ba mẹ tôi vì bất đồng quan điểm nên chuẩn bị ly hôn , nhưng vì tôi họ đã cố gắng hòa thuận , chị biết không ? Mẹ tôi đã chấp nhận sống chung với ông ấy cũng vì tôi nhưng ba của tôi đã ngoại tình , khi không có mẹ và tôi ở nhà , ông ấy đã cùng tình nhân….đã cùng tình nhân…làm chuyện đó trên chính chiếc giường của ông ấy và mẹ tôi…Khi tôi tình cờ biết được , tôi thật sự cảm thấy ghê tởm , cảm giác đó…khiến tôi rất muốn nôn…Tôi ghê tởm cái người tôi gọi là ba…rất ghê tởm…” – Cảm giác như cả cơ thể cậu bắt đầu phát run , Lạc Ân vội trấn an : “Thiểu Lương , bình tĩnh lại , tôi biết cảm giác cậu lúc này như thế nào , nhưng…cậu phải giữ bình tình…cậu…”
“Chị nói tôi phải bình tĩnh như thế nào đây ? Người mà tôi kính trọng nhất , xem là thần tượng lại làm cái chuyện dơ bẩn như thế , phản bội mẹ tôi thì làm sao tôi có thể bình tĩnh.” – Tô Thiểu Lương chợt rống lên , hai bàn tay to khỏe nắm chặt bả vai cô , như muốn bóp nát chúng , khuôn mặt cậu lúc này nhìn rất đang sợ.
Lạc Ân cố giữ bình tĩnh , ánh mắt hướng về chiếc đồng hồ treo tường , đã gần 6 giờ , đó là thời gian nhân cách thứ hai trong Tô Thiểu Lương trỗi dậy , không được , cô không thể để nhân cách đó xuất hiện lúc này , nuốt sợ hãi vào trong , cô cất tiếng “Thiểu Lương , đừng như vậy , bình tĩnh lại , nhìn tôi , nếu cậu sợ cảm giác đó , tôi sẽ giúp cậu chữa khỏi bệnh.”
Đôi mắt cậu chợt tối sầm lại , ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống , điều đó khiến cô hiểu rõ , Tô Thiểu Lương không còn là chính mình , nhân cách thứ hai đã lấn áp ý chí của cậu , dù cô có nói gì cũng không kịp , Lạc Ân lúc này thật sự sợ hãi , cô còn nhớ những gì trong tờ giấy viết , nhân cách này rất thích làm loạn , đặc biệt khi nhìn thấy phụ nữ , thú tính sẽ trỗi dậy. “Thiểu Lương , cậu…sao vậy ?”
“Chị nhìn mà không biết sao ? Bây giờ là thời gian tôi làm chủ cơ thể này…” – Tô Thiểu Lương nở nụ cười lạnh , trong đôi mắt chất đầy dục vọng đen tối.
“Không được , Thiểu Lương đừng làm vậy !”
“Tại sao không ?”
“Không được , buông tôi ra , Tô Thiểu Lương…Đừng mà…” – Lạc Ân sợ hãi hét lên , tại sao lại như vậy , bây giờ vẫn chưa tới giờ cậu phát bệnh mà , là cô đã sai lầm khi hỏi cậu sao ? Ai đó…làm ơn cứu cô !
Tô Thiểu Lương mặc kệ cô vùng vẫy , dùng thân thể chắc khỏe đè ép cô , cậu cố hôn lên đôi môi đỏ tươi nhưng cô đều tránh né , phải làm sao đây. “Thiểu Lương đừng mà , chẳng phải , chẳng phải cậu không muốn làm tổn thương tôi sao ? Đừng làm vậy…cầu xin cậu đừng làm vậy mà…”
Nghe tiếng hét của cô , lý trí cậu như thức tỉnh , thừa lúc cậu không để ý , Lạc Ân liền đấy mạnh ra , chạy đi nhưng lại bị cậu giữ chặt tay , lý trí cậu không đủ để trấn áp dục vọng .
Lạc Ân thực sự hoảng sợ , muốn tránh khỏi cậu…Cô hoảng sợ đến nỗi bật khóc , hét ầm lên , nhưng không một ai bước vào , *Soạt...Rẹttttt - Tô Thiểu Lương dùng tay xé toạc áo cô ra , mảnh vải trước ngực bị xé rách , cô sợ hãi đưa tay che lại “Đừng , mau dừng tay , Tô Thiểu Lương…”
*Bốp….
Chợt một tiếng động vang lên , cơ thể Tô Thiểu Lương chợt bất động , một cánh tay vươn ra kéo cô tránh xa cậu. Đôi mắt to tròn mọng nước khẽ mở ra , người đàn ông trước mặt cô là ai ? Chưa nhìn kỹ khuôn mặt kia cô đã ngất đi...
***
"Tiểu Ân !?" - Lạc Dương hốt hoảng mở cửa chạy vào. Nhìn thấy cô đang nằm ngủ trên giường , bên cạnh lại cô Ngô Thiên Kỳ ngồi canh chừng khiến anh cũng đỡ lo lắng , quay sang hỏi Ngô Thiên Kỳ "Xảy ra chuyện gì ?"
Ngô Thiên Kỳ trầm giọng trả lời "Cô ấy tự ý đến gặp Tô Thiểu Lương vào giờ cấm nên đã xảy ra chuyện , cũng may tôi vô tình đi ngang qua , kịp thời cứu cô ấy nên không sao , chỉ là sợ quá nên ngất thôi."
Lạc Dương thở phào nhẹ nhõm , kéo ghế ngồi xuống "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." - Trong lòng anh cũng đã nhẹ nhõm một phần , nếu lúc đó anh không tình cờ đi ngang qua thì không biết cô sẽ ra sao , thật kì lạ , thời gian Tô Thiểu Lương phát bệnh là tầm 6:30 hoặc 7:00 nhưng sao chỉ mới 6:00 mà bệnh đã tái phát...không lẽ đã gặp chuyện gì đó khiến cậu kích động ? Trong lòng Ngô Thiên Kỳ vô cùng khó hiểu...
"Ưm..." - Lạc Ân nhíu mày tỉnh dậy , cô mơ màng nhìn xung quanh ,trong cái đầu nhỏ bé chợt hiện ra cảnh tượng lúc nãy liền giật mình ngồi bật dậy , hoảng hốt nhìn xung quanh.
"Tiểu Ân , em tỉnh rồi sao ?" - Lạc Dương thấy cô tỉnh dậy , vui mừng lên tiếng.
"Anh..." Thấy người trước mặt mình là Lạc Dương , cô ngây ngốc nhìn anh.
"Không sao đâu , cũng may lúc đó Thiên Kỳ đi ngang qua nên cứu em."
"Thiểu Lương , còn cậu ấy...."
"Đã tiêm thuốc nên đang ngủ."
Lạc Ân nghe vậy cũng an tâm phần nào , tuy lúc đó cô rất sợ nhưng cũng vì Tô Thiểu Lương phát bệnh nên mới như thế. Căn nguyên cũng là do cô đã khơi lại quá khứ của cậu. Lạc Ân đưa mắt nhìn Ngô Thiên Kỳ , mở miệng nói "Tôi..."
"Tại sao em lại tự ý vào đó , tôi nhớ mình đâu phân công em trực buổi chiều ?" - Vừa định mở miệng nói lời cảm ơn , Ngô Thiên Kỳ đã cất tiếng cắt ngang lời cô.
"Tôi chỉ định đến nói chuyện với cậu ấy chút thôi , không ngờ lại khiến Thiểu Lương kích động mà phát bệnh..."
"Em muốn chống lại lời nói của tôi ?"
"Không phải , tôi chỉ muốn tìm hiểu về bệnh của...."
"Đó không phải là việc của em ! Em xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao ?" - Đột nhiên Ngô Thiên Kỳ gầm lên , cặp mắt màu đen gần như phát ra tia lửa đỏ , anh đưa tay nắm chặt hai bả vai cô , tức giận nói "Em chỉ là thực tập sinh còn chưa ra trường , lại dám làm càn vậy sao ? Nếu lúc đó tôi không đi ngang qua , em biết chuyện gì sẽ xảy ra không ?
Tiếng gầm của anh khiến Lạc Ân giật mình , lần đầu tiên cô thấy hắn tức giận như vậy , cả ánh mắt cũng rất dữ tợn, làm cô ngay cả thốt lên cũng không được.
"Thiên Kỳ , cậu làm gì vậy , đừng gầm lên như thế." - Thấy tình hình không ổn , Lạc Dương mới lên tiếng , Ngô Thiên Kỳ tức giận như vậy đây là lần đầu anh nhìn thấy , anh từ trước đến nay luôn giải quyết mọi việc rất bình tĩnh nhưng sao lần này lại nóng nảy như vậy ?
"Lạc Ân , tôi nói cho em biết nên làm đúng bổn phận của mình , đừng có tự ý , thích làm gì thì làm !" - Ngô Thiên Kỳ bỏ ngoài tai lời Lạc Dương nói , tiếp tục trừng mắt nhìn cô.
Lạc Ân cuối cùng nhịn cũng không được , liền tức giận nói "Ngô Thiên Kỳ , anh đừng tưởng mình là bác sĩ thì có quyền chỉ trích người khác , tôi xảy ra chuyện gì thì liên quan gì đến anh chứ ?"
"Tất nhiên là có liên quan !" - Anh nhíu mày hét lên , làm cô ngây ngốc , cả Lạc Dương cũng sững người , nhận ra mình đã nói những lời không nên nói , hít một hơi thật mạnh , kìm chế cơn giận lại , anh buông cô ra , cất tiếng nói "Được rồi , em tạm thời nghỉ ở nhà đi."
"Nghỉ ở nhà ?"
"Phải."
"Tôi không muốn !"
"Không cần nói nhiều." - Nói xong Ngô Thiên Kỳ quay lưng bỏ đi , Lạc Ân nhíu mày bước xuống giường định đuổi theo nhưng Lạc Dương đã đưa tay kéo cô lại "Tiểu Ân , khoan đã."
Lạc Ân sững người quay lại "Nhưng mà..."
"Nghe anh nói..."
Hết cách cô đành phải ngồi xuống ghế , đợi một lát nữa về nhà cô tính sổ với Ngô Thiên Kỳ sau cũng được.
Lạc Dương thấy cô ngoan ngoãn ngồi im , mới cất tiếng "Anh nghĩ lần này em sai thật rồi."
"Anh..." - Lạc Ân bất mãn cất tiếng , anh có phải là anh trai cô không vậy ? Đi bênh vực người ngoài sao ?
"Thiên Kỳ chưa bao giờ tức giận như vậy , anh làm bạn với cậu ấy đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu anh thấy cậu ấy nổi nóng , Tiểu Ân , em tự ý đến gặp Tô Thiểu Lương vào buổi chiều là không đúng. Em thừa biết bệnh tình của cậu ta mà."
Lạc Ân mím môi , quả thật lúc nãy nhìn thấy Ngô Thiên Kỳ tức giận như thế cô cũng thấy sợ , bình thường dù cô có nói gì anh cũng đều rất bình thản , hơn nữa anh lại là người cứu cô , lúc này cô mới để ý , chiếc áo bên ngoài cô đang mặc không phải của mình , cô mặc đến hai áo sao ? Tuy có hoảng sợ nhưng Lạc Ân nhớ rõ áo của cô đã bị Tô Thiểu Lương xé rách , là do Ngô Thiên Kỳ đã cho cô mượn áo ? Cuối cùng cô cũng cúi đầu nhận lỗi "Anh...em biết sai rồi."
"Anh biết em rất có lòng quyết tâm để trở thành một bác sĩ tài giỏi , nhưng không phải vì thế mà để mình gặp nguy hiểm. Người mắc bệnh rối loạn nhân cách không đơn giản như những bệnh nhân tâm thần khác , em hiểu rồi chứ ?"
"Em hiểu rồi."
"Vậy...em nên có một lời xin lỗi với Thiên Kỳ...đúng không ?"
"Vâng !"
Lạc Dương mỉm cười , đưa tay xoa đầu cô "Vậy anh đưa em về nhà."
"Vâng."
Tuy Lạc Ân có chút bướng bỉnh nhưng cô không phải người không biết phân biệt phải trái , nếu biết sai sẽ nhận lỗi...Điều này khiến anh đỡ lo phần nào. Nhưng anh lại thắc mắc , Ngô Thiên Kỳ tức giận vì cô không nghe lời hay vì xém chút nữa là cô bị cưỡng bức ???
Đưa Lạc Ân về trước cửa nhà , anh cất tiếng nói "Em vào nhà trước đi , anh đi mua đồ ăn tối."
"Anh à , anh muốn em vào một mình sao ?" - Nghe anh trai mình nói , cô hốt hoảng cất tiếng .
"Ừ."
"Gặp anh ta một mình ?"
"Phải , không nói nhiều nữa , anh đi đây." - Dứt lời , Lạc Dương liền phóng xe đi để mặc cô bất mãn hét lên "Lạc Dương , anh thật quá đáng."
---
Đứng trước cửa phòng Ngô Thiên Kỳ , Lạc Ân thật sự không biết nói như thế nào , thật là....mặt mũi cô biết để đâu đây ??? Aiz...mặc kệ , chỉ là một lời xin lỗi , có gì khó...- Nghĩ đến đó , cô hít một hơi thật mạnh , đưa tay gõ cửa "Ngô Thiên Kỳ !"
Không nghe thấy tiếng trả lời , mày liễu nhíu lại , cô tiếp tục gọi "Ngô Thiên Kỳ , anh có ở trong đó không ?"
"...."
Hết mức chịu đựng cô đưa tay tự mở cửa đi vào , căn phòng không một bóng người ??
Không lẽ anh chưa về đến nhà , không đúng , trên kệ để giày có giày của anh mà ? Đôi mắt to tròn đảo xung quanh căn phòng , anh là đàn ông nhưng không ngờ lại rất ngăn nắp , cách bày trí căn phòng cũng rất đơn giản rất dễ chịu , nhưng mục đích của cô không phải vào đây để thưởng thức phòng của anh , ngó qua ngó lại không thấy ai ?
*Cạch...
Nghe thấy tiếng mở cửa nghĩ là anh đã về , Lạc Ân liền quay lại "Ngô Thiên Kỳ , tôi...HỚ.....!!!???!!!"
Cô cứ tưởng Ngô Thiên Kỳ sẽ từ cửa bước vào nhưng không ngờ lại từ phòng tắm đi ra , cả cơ thể chỉ có tấm khăn tắm quấn quanh hông , khiến cô ngớ người , mắt thì trợn ngược , miệng thì mở hết cỡ. Anh đang khỏa thân trước mặt cô.
Mái tóc màu hạt dẻ lấp lánh nước , nhỏ giọt xuống sống mũi cao , cả thân hình cuồn cuộn cơ bắp săn chắc lấp lánh nước , những hạt nước trong veo chảy dài xuống từng tấc da thịt anh , trông thật quýên rũ và cường tráng. Nhìn anh hấp dẫn như vậy , Lạc Ân thật sự không biết phải làm gì , cứ đứng ngây người như thế.
Còn Ngô Thiên Kỳ cũng không khỏi ngạc nhiên , vội đưa tay che ngực lại --
"Em...em vào phòng người khác không biết gõ cửa sao ?"
Lạc Ân thấy anh lên tiếng mới sực tỉnh , đưa tay che mắt , quay lưng lại "Tôi gõ cửa anh cũng đâu có trả lời chứ."
"Tôi đang tắm , làm sao có thể trả lời em ?"
"Vậy...vậy...anh còn trách tôi được sao ?" Cô ấp úng nói , cả khuôn mặt cũng hóa đỏ "Anh...mau mặc đồ vào đi."
"Em đứng đó nhìn tôi thay đồ sao ?"
Câu nói của Ngô Thiên Kỳ khiến cô bất chợt giật mình , luống cuống quay mặt chạy ra cửa , bất cẩn vấp chân ngã về phía trước. Ngô Thiên Kỳ nhanh chóng vươn tay ra kéo cô lại , cả cơ thể mảnh mai nằm gọn trong vòng tay chắc khỏe của anh.
Ngô Thiên Kỳ trợn tròn mắt , cúi xuống nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên ngực mình , hết sức ngỡ ngàng . Lạc Ân đăm đăm nhìn vùng da màu lúa mạch , đôi mắt cũng không quên mở căng , Ngô Thiên Kỳ vội buông cô ra..
Lạc Ân bị đẩy ra khiến cô tỉnh lại , hai tay vần giữ nguyên tư thế , giật mình rút tay ra đằng sau , xấu hổ chạy ra ngoài , cũng không quên hét ầm lên "Á...aaaaaa...~"
Tuy bị cô "đụng chạm" khiến anh hơi bất ngờ nhưng khi nhìn thấy hành động của cô , không nhịn được mà bật cười...
Lạc Ân đứng ở ngoài , tim đập liên hồi , cô đưa tay chạm vào mặt mình , thật sự vừa nóng vừa đỏ....ây...như vậy là sao chứ ?
*Cạch...
Cửa phòng màu xanh mở ra khiến Lạc Ân đột nhiên căng thẳng , đứng thẳng người nhìn anh. Ngô Thiên Kỳ hất mặt vào trong , cô lững thững đi vào , người đứng cạnh cửa cất giọng "Gặp tôi có việc gì ?"
Lạc Ân ngập ngừng , cô tự hỏi chỉ một câu "tôi xin lỗi" thôi , sao lại khó như vậy , nhìn cô lúc thì mở miệng định nói rồi lại im lặng , lúc thì vò đầu lúc lại gãi tai , xem ra không cần nói anh cũng biết cô muốn gì. "Vì chuyện lúc nãy sao ?"
"Hả ? À...phải !" Cô gật đầu , rồi hít một hơi thật mạnh nói thật nhanh "Tôi xin lỗi , là do tôi sai , đã tự ý đến gặp Tô Thiểu Lương vào giờ cấm...Tôi thật sự xin lỗi."
Nghe cô nói lời xin lỗi , khóe miệng anh cong lên , cả giọng nói cũng dịu xuống "Chuyện đã qua , tôi không truy cứu , nhưng em vẫn phải nghỉ ở nhà vài ngày !"
"Nhưng mà..."
"Hai ngày , trong hai ngày em nghỉ tôi sẽ giúp em tìm hiểu cách điều trị cho Tô Thiểu Lương."
"Hả ?"
"Tôi sẽ đặc biệt đào tạo em thành một bác sĩ giỏi."
"Bác sĩ ?! Tôi còn chưa ra trường , còn là thực tập sinh , anh có làm quá không vậy ?" - Lạc Ân bĩu môi nói , anh điên hay sao mà nói như vậy , "đào tạo" gì chứ.
Nhìn hành động của cô , mày đẹp liền nhíu lại "Nếu không thích thì em mau ra ngoài đi." - Ngô Thiên Kỳ đưa tay kéo cô ra ngoài , Lạc Ân giật mình vội níu tay anh "Nè nè , tôi có nói là không đồng ý đâu chứ."
Ngô Thiên Kỳ tròn mắt nhìn bàn tay đang nắm cánh tay anh , Lạc Ân sực tỉnh rút tay lại , khóe miệng Ngô Thiên Kỳ khẽ giương , quay người tiến sát đến cô .
Anh tiến một bước , cô lùi một bước , cho đến khi tấm lưng mảnh mai chạm vào tường , cô quay mặt định bỏ chạy thù cách tay chắc khỏe liền giơ lên chặn lại , Ngô Thiên Kỳ cười xấu xa càng lúc càng cúi thấp xuống. Lạc Ân lập tức đưa tay cố đẩy anh ra , nhíu mày nói "Anh muốn làm gì ?"
"Lạc Ân."
"Anh muốn làm gì...mau tránh ra..." - Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô như một luồng khí nóng bỏng càng làm cho cô thêm gấp gáp , hét ầm lên.
"Nếu tôi giúp em , em trả công cho tôi thế nào ?"
"Trả công ?" Lạc Ân ngớ người hỏi.
"Phải !"
"Tôi....tôi...."
"Nếu chưa quyết định được vậy đợi giúp em xong tôi sẽ tính với em."
"Tiểu Ân , anh về rồi." - Bên ngoài chợt vang lên tiếng của Lạc Dương , Lạc Ân càng thêm hoảng loạn "Mau buông tôi ra , anh tôi về rồi kìa.
Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười "Lá gan của em xem ra cũng không lớn mấy."
Bị anh chọc quê khiến cô càng thêm ấm ức , cô mím môi trừng mắt nhìn anh , lúc sau lại kiêu ngạo nói "Cơ ngực của anh cũng đâu phải rắn chắc lắm."
Nhìn bộ mặt bất ngờ của anh , trong lòng Lạc Ân vô cùng vui vẻ , đưa tay đẩy anh ra , cô thong thả bước đi. Ngô Thiên Kỳ , anh dám động đến tôi xem ra là chán sống rồi...
Còn cái người vừa bị "đụng chạm" kia vẫn còn đang ngây ngốc "Cơ ngực anh cũng không phải rắn chắc lắm" ? Ngô Thiên Kỳ đưa tay chạm vào ngực mình , hết lần này đến lần khác anh đều bị cô sờ soạng ?! Cơ ngực anh như thế này mà không rắn chắc sao ? Thật là kém thẩm mỹ...
*Rung...ggggg - Ngô Thiên Kỳ đưa tay cầm điện thoại , cất tiếng "Con nghe."
"Tiểu Kỳ , nhà con đã tu sửa xong rồi sao lại không chịu quay về ?" - Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói của nữ nhân ?
"Mẹ à , tạm thời con sẽ không về nhà !"
"Sao ?!"
"Con dạo này rất bận nên đang ở tạm nhà bạn , cũng gần bệnh viện , tiện cho việc đi làm !"
"Không được , mẹ không đồng ý , mẹ muốn con phải về nhà ngay."
"Mẹ à , chuyện này..." - Chưa nói hết câu điện thoại đã bị cúp , Ngô Thiên Kỳ thở dài , xem ra anh phải đến Ngô gia một chuyến rồi...
Đúng như những gì Lạc Ân nói , buổi chiều cô đã đến phòng của Tô Thiểu Lương , cũng ngồi độc thoại như mọi khi , còn cậu thì nhàn nhã vẽ tranh.
“Cậu không muốn mau khỏi bệnh để về nhà sao ?”
Tô Thiểu Lương vẫn giữ im lặng không trả lời câu hỏi của cô , dù vậy Lạc Ân cũng không nản lòng , tiếp tục hỏi “Cậu không sợ ba mẹ cậu sẽ buồn sao ?”
“Họ sẽ không buồn.” – Cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng , ánh mắt vẫn chăm chú trên giá vẽ.
“Sao cậu biết được chứ ?”
“Vậy tại sao chị lại biết họ sẽ buồn ?”
“Vì…tôi cũng từng rất buồn khi không có người thân bên cạnh.”
Cậu có chút ngỡ ngàng khi nghe câu nói của cô , Lạc Ân híp mắt cười “Này , nếu cậu không thích nói chuyện với bác sĩ vậy thì cứ xem tôi là bạn mà tâm sự ! Sao hả ?”
“Tại sao chị lại gắng sức vì một kẻ như tôi ?”
“Vì tôi muốn trở thành bác sĩ , với lại cậu là người đầu tiên tôi điều trị nên tôi phải cố gắng , hơn nữa chẳng phải tôi đã nói rồi sao , cứ xem tôi như là bạn vậy."
“Chị đừng lại gần tôi nữa , tôi…không muốn làm tổn thương chị.”
Lạc Ân nghe vậy , khóe miệng chợt giương , đánh nhẹ vào vai cậu “Ây ,…xem ra cậu cũng biết nghĩ cho người khác , nếu tôi sợ cậu thì đâu có ngồi đây.”
Tô Thiểu Lương có chút xúc động , từ lúc vào đây , ngay cả y tá cũng sợ tiếp xúc với cậu chỉ vì nhân cách kia nên từ bác sĩ đến y tá đều là nam , những người trong bệnh viện đồn cậu là tên biến thái , ban đêm sẽ cưỡng bức người khác , điều đó khiến cậu rất mặc cảm nên không muốn tiếp xúc với ai . Nhưng không ngờ bệnh viện lại cho thực tập sinh nữ điều trị cho cậu…
Tô Thiểu Lương trầm mặc , một lúc sau cậu mới nói cho cô nghe “Năm tôi lên cấp ba…ba mẹ tôi vì bất đồng quan điểm nên chuẩn bị ly hôn , nhưng vì tôi họ đã cố gắng hòa thuận , chị biết không ? Mẹ tôi đã chấp nhận sống chung với ông ấy cũng vì tôi nhưng ba của tôi đã ngoại tình , khi không có mẹ và tôi ở nhà , ông ấy đã cùng tình nhân….đã cùng tình nhân…làm chuyện đó trên chính chiếc giường của ông ấy và mẹ tôi…Khi tôi tình cờ biết được , tôi thật sự cảm thấy ghê tởm , cảm giác đó…khiến tôi rất muốn nôn…Tôi ghê tởm cái người tôi gọi là ba…rất ghê tởm…” – Cảm giác như cả cơ thể cậu bắt đầu phát run , Lạc Ân vội trấn an : “Thiểu Lương , bình tĩnh lại , tôi biết cảm giác cậu lúc này như thế nào , nhưng…cậu phải giữ bình tình…cậu…”
“Chị nói tôi phải bình tĩnh như thế nào đây ? Người mà tôi kính trọng nhất , xem là thần tượng lại làm cái chuyện dơ bẩn như thế , phản bội mẹ tôi thì làm sao tôi có thể bình tĩnh.” – Tô Thiểu Lương chợt rống lên , hai bàn tay to khỏe nắm chặt bả vai cô , như muốn bóp nát chúng , khuôn mặt cậu lúc này nhìn rất đang sợ.
Lạc Ân cố giữ bình tĩnh , ánh mắt hướng về chiếc đồng hồ treo tường , đã gần giờ , đó là thời gian nhân cách thứ hai trong Tô Thiểu Lương trỗi dậy , không được , cô không thể để nhân cách đó xuất hiện lúc này , nuốt sợ hãi vào trong , cô cất tiếng “Thiểu Lương , đừng như vậy , bình tĩnh lại , nhìn tôi , nếu cậu sợ cảm giác đó , tôi sẽ giúp cậu chữa khỏi bệnh.”
Đôi mắt cậu chợt tối sầm lại , ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống , điều đó khiến cô hiểu rõ , Tô Thiểu Lương không còn là chính mình , nhân cách thứ hai đã lấn áp ý chí của cậu , dù cô có nói gì cũng không kịp , Lạc Ân lúc này thật sự sợ hãi , cô còn nhớ những gì trong tờ giấy viết , nhân cách này rất thích làm loạn , đặc biệt khi nhìn thấy phụ nữ , thú tính sẽ trỗi dậy. “Thiểu Lương , cậu…sao vậy ?”
“Chị nhìn mà không biết sao ? Bây giờ là thời gian tôi làm chủ cơ thể này…” – Tô Thiểu Lương nở nụ cười lạnh , trong đôi mắt chất đầy dục vọng đen tối.
“Không được , Thiểu Lương đừng làm vậy !”
“Tại sao không ?”
“Không được , buông tôi ra , Tô Thiểu Lương…Đừng mà…” – Lạc Ân sợ hãi hét lên , tại sao lại như vậy , bây giờ vẫn chưa tới giờ cậu phát bệnh mà , là cô đã sai lầm khi hỏi cậu sao ? Ai đó…làm ơn cứu cô !
Tô Thiểu Lương mặc kệ cô vùng vẫy , dùng thân thể chắc khỏe đè ép cô , cậu cố hôn lên đôi môi đỏ tươi nhưng cô đều tránh né , phải làm sao đây. “Thiểu Lương đừng mà , chẳng phải , chẳng phải cậu không muốn làm tổn thương tôi sao ? Đừng làm vậy…cầu xin cậu đừng làm vậy mà…”
Nghe tiếng hét của cô , lý trí cậu như thức tỉnh , thừa lúc cậu không để ý , Lạc Ân liền đấy mạnh ra , chạy đi nhưng lại bị cậu giữ chặt tay , lý trí cậu không đủ để trấn áp dục vọng .
Lạc Ân thực sự hoảng sợ , muốn tránh khỏi cậu…Cô hoảng sợ đến nỗi bật khóc , hét ầm lên , nhưng không một ai bước vào , Soạt...Rẹttttt - Tô Thiểu Lương dùng tay xé toạc áo cô ra , mảnh vải trước ngực bị xé rách , cô sợ hãi đưa tay che lại “Đừng , mau dừng tay , Tô Thiểu Lương…”
Bốp….
Chợt một tiếng động vang lên , cơ thể Tô Thiểu Lương chợt bất động , một cánh tay vươn ra kéo cô tránh xa cậu. Đôi mắt to tròn mọng nước khẽ mở ra , người đàn ông trước mặt cô là ai ? Chưa nhìn kỹ khuôn mặt kia cô đã ngất đi...
"Tiểu Ân !?" - Lạc Dương hốt hoảng mở cửa chạy vào. Nhìn thấy cô đang nằm ngủ trên giường , bên cạnh lại cô Ngô Thiên Kỳ ngồi canh chừng khiến anh cũng đỡ lo lắng , quay sang hỏi Ngô Thiên Kỳ "Xảy ra chuyện gì ?"
Ngô Thiên Kỳ trầm giọng trả lời "Cô ấy tự ý đến gặp Tô Thiểu Lương vào giờ cấm nên đã xảy ra chuyện , cũng may tôi vô tình đi ngang qua , kịp thời cứu cô ấy nên không sao , chỉ là sợ quá nên ngất thôi."
Lạc Dương thở phào nhẹ nhõm , kéo ghế ngồi xuống "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." - Trong lòng anh cũng đã nhẹ nhõm một phần , nếu lúc đó anh không tình cờ đi ngang qua thì không biết cô sẽ ra sao , thật kì lạ , thời gian Tô Thiểu Lương phát bệnh là tầm : hoặc : nhưng sao chỉ mới : mà bệnh đã tái phát...không lẽ đã gặp chuyện gì đó khiến cậu kích động ? Trong lòng Ngô Thiên Kỳ vô cùng khó hiểu...
"Ưm..." - Lạc Ân nhíu mày tỉnh dậy , cô mơ màng nhìn xung quanh ,trong cái đầu nhỏ bé chợt hiện ra cảnh tượng lúc nãy liền giật mình ngồi bật dậy , hoảng hốt nhìn xung quanh.
"Tiểu Ân , em tỉnh rồi sao ?" - Lạc Dương thấy cô tỉnh dậy , vui mừng lên tiếng.
"Anh..." Thấy người trước mặt mình là Lạc Dương , cô ngây ngốc nhìn anh.
"Không sao đâu , cũng may lúc đó Thiên Kỳ đi ngang qua nên cứu em."
"Thiểu Lương , còn cậu ấy...."
"Đã tiêm thuốc nên đang ngủ."
Lạc Ân nghe vậy cũng an tâm phần nào , tuy lúc đó cô rất sợ nhưng cũng vì Tô Thiểu Lương phát bệnh nên mới như thế. Căn nguyên cũng là do cô đã khơi lại quá khứ của cậu. Lạc Ân đưa mắt nhìn Ngô Thiên Kỳ , mở miệng nói "Tôi..."
"Tại sao em lại tự ý vào đó , tôi nhớ mình đâu phân công em trực buổi chiều ?" - Vừa định mở miệng nói lời cảm ơn , Ngô Thiên Kỳ đã cất tiếng cắt ngang lời cô.
"Tôi chỉ định đến nói chuyện với cậu ấy chút thôi , không ngờ lại khiến Thiểu Lương kích động mà phát bệnh..."
"Em muốn chống lại lời nói của tôi ?"
"Không phải , tôi chỉ muốn tìm hiểu về bệnh của...."
"Đó không phải là việc của em ! Em xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao ?" - Đột nhiên Ngô Thiên Kỳ gầm lên , cặp mắt màu đen gần như phát ra tia lửa đỏ , anh đưa tay nắm chặt hai bả vai cô , tức giận nói "Em chỉ là thực tập sinh còn chưa ra trường , lại dám làm càn vậy sao ? Nếu lúc đó tôi không đi ngang qua , em biết chuyện gì sẽ xảy ra không ?
Tiếng gầm của anh khiến Lạc Ân giật mình , lần đầu tiên cô thấy hắn tức giận như vậy , cả ánh mắt cũng rất dữ tợn, làm cô ngay cả thốt lên cũng không được.
"Thiên Kỳ , cậu làm gì vậy , đừng gầm lên như thế." - Thấy tình hình không ổn , Lạc Dương mới lên tiếng , Ngô Thiên Kỳ tức giận như vậy đây là lần đầu anh nhìn thấy , anh từ trước đến nay luôn giải quyết mọi việc rất bình tĩnh nhưng sao lần này lại nóng nảy như vậy ?
"Lạc Ân , tôi nói cho em biết nên làm đúng bổn phận của mình , đừng có tự ý , thích làm gì thì làm !" - Ngô Thiên Kỳ bỏ ngoài tai lời Lạc Dương nói , tiếp tục trừng mắt nhìn cô.
Lạc Ân cuối cùng nhịn cũng không được , liền tức giận nói "Ngô Thiên Kỳ , anh đừng tưởng mình là bác sĩ thì có quyền chỉ trích người khác , tôi xảy ra chuyện gì thì liên quan gì đến anh chứ ?"
"Tất nhiên là có liên quan !" - Anh nhíu mày hét lên , làm cô ngây ngốc , cả Lạc Dương cũng sững người , nhận ra mình đã nói những lời không nên nói , hít một hơi thật mạnh , kìm chế cơn giận lại , anh buông cô ra , cất tiếng nói "Được rồi , em tạm thời nghỉ ở nhà đi."
"Nghỉ ở nhà ?"
"Phải."
"Tôi không muốn !"
"Không cần nói nhiều." - Nói xong Ngô Thiên Kỳ quay lưng bỏ đi , Lạc Ân nhíu mày bước xuống giường định đuổi theo nhưng Lạc Dương đã đưa tay kéo cô lại "Tiểu Ân , khoan đã."
Lạc Ân sững người quay lại "Nhưng mà..."
"Nghe anh nói..."
Hết cách cô đành phải ngồi xuống ghế , đợi một lát nữa về nhà cô tính sổ với Ngô Thiên Kỳ sau cũng được.
Lạc Dương thấy cô ngoan ngoãn ngồi im , mới cất tiếng "Anh nghĩ lần này em sai thật rồi."
"Anh..." - Lạc Ân bất mãn cất tiếng , anh có phải là anh trai cô không vậy ? Đi bênh vực người ngoài sao ?
"Thiên Kỳ chưa bao giờ tức giận như vậy , anh làm bạn với cậu ấy đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu anh thấy cậu ấy nổi nóng , Tiểu Ân , em tự ý đến gặp Tô Thiểu Lương vào buổi chiều là không đúng. Em thừa biết bệnh tình của cậu ta mà."
Lạc Ân mím môi , quả thật lúc nãy nhìn thấy Ngô Thiên Kỳ tức giận như thế cô cũng thấy sợ , bình thường dù cô có nói gì anh cũng đều rất bình thản , hơn nữa anh lại là người cứu cô , lúc này cô mới để ý , chiếc áo bên ngoài cô đang mặc không phải của mình , cô mặc đến hai áo sao ? Tuy có hoảng sợ nhưng Lạc Ân nhớ rõ áo của cô đã bị Tô Thiểu Lương xé rách , là do Ngô Thiên Kỳ đã cho cô mượn áo ? Cuối cùng cô cũng cúi đầu nhận lỗi "Anh...em biết sai rồi."
"Anh biết em rất có lòng quyết tâm để trở thành một bác sĩ tài giỏi , nhưng không phải vì thế mà để mình gặp nguy hiểm. Người mắc bệnh rối loạn nhân cách không đơn giản như những bệnh nhân tâm thần khác , em hiểu rồi chứ ?"
"Em hiểu rồi."
"Vậy...em nên có một lời xin lỗi với Thiên Kỳ...đúng không ?"
"Vâng !"
Lạc Dương mỉm cười , đưa tay xoa đầu cô "Vậy anh đưa em về nhà."
"Vâng."
Tuy Lạc Ân có chút bướng bỉnh nhưng cô không phải người không biết phân biệt phải trái , nếu biết sai sẽ nhận lỗi...Điều này khiến anh đỡ lo phần nào. Nhưng anh lại thắc mắc , Ngô Thiên Kỳ tức giận vì cô không nghe lời hay vì xém chút nữa là cô bị cưỡng bức ???
Đưa Lạc Ân về trước cửa nhà , anh cất tiếng nói "Em vào nhà trước đi , anh đi mua đồ ăn tối."
"Anh à , anh muốn em vào một mình sao ?" - Nghe anh trai mình nói , cô hốt hoảng cất tiếng .
"Ừ."
"Gặp anh ta một mình ?"
"Phải , không nói nhiều nữa , anh đi đây." - Dứt lời , Lạc Dương liền phóng xe đi để mặc cô bất mãn hét lên "Lạc Dương , anh thật quá đáng."
---
Đứng trước cửa phòng Ngô Thiên Kỳ , Lạc Ân thật sự không biết nói như thế nào , thật là....mặt mũi cô biết để đâu đây ??? Aiz...mặc kệ , chỉ là một lời xin lỗi , có gì khó...- Nghĩ đến đó , cô hít một hơi thật mạnh , đưa tay gõ cửa "Ngô Thiên Kỳ !"
Không nghe thấy tiếng trả lời , mày liễu nhíu lại , cô tiếp tục gọi "Ngô Thiên Kỳ , anh có ở trong đó không ?"
"...."
Hết mức chịu đựng cô đưa tay tự mở cửa đi vào , căn phòng không một bóng người ??
Không lẽ anh chưa về đến nhà , không đúng , trên kệ để giày có giày của anh mà ? Đôi mắt to tròn đảo xung quanh căn phòng , anh là đàn ông nhưng không ngờ lại rất ngăn nắp , cách bày trí căn phòng cũng rất đơn giản rất dễ chịu , nhưng mục đích của cô không phải vào đây để thưởng thức phòng của anh , ngó qua ngó lại không thấy ai ?
Cạch...
Nghe thấy tiếng mở cửa nghĩ là anh đã về , Lạc Ân liền quay lại "Ngô Thiên Kỳ , tôi...HỚ.....!!!???!!!"
Cô cứ tưởng Ngô Thiên Kỳ sẽ từ cửa bước vào nhưng không ngờ lại từ phòng tắm đi ra , cả cơ thể chỉ có tấm khăn tắm quấn quanh hông , khiến cô ngớ người , mắt thì trợn ngược , miệng thì mở hết cỡ. Anh đang khỏa thân trước mặt cô.
Mái tóc màu hạt dẻ lấp lánh nước , nhỏ giọt xuống sống mũi cao , cả thân hình cuồn cuộn cơ bắp săn chắc lấp lánh nước , những hạt nước trong veo chảy dài xuống từng tấc da thịt anh , trông thật quýên rũ và cường tráng. Nhìn anh hấp dẫn như vậy , Lạc Ân thật sự không biết phải làm gì , cứ đứng ngây người như thế.
Còn Ngô Thiên Kỳ cũng không khỏi ngạc nhiên , vội đưa tay che ngực lại --
"Em...em vào phòng người khác không biết gõ cửa sao ?"
Lạc Ân thấy anh lên tiếng mới sực tỉnh , đưa tay che mắt , quay lưng lại "Tôi gõ cửa anh cũng đâu có trả lời chứ."
"Tôi đang tắm , làm sao có thể trả lời em ?"
"Vậy...vậy...anh còn trách tôi được sao ?" Cô ấp úng nói , cả khuôn mặt cũng hóa đỏ "Anh...mau mặc đồ vào đi."
"Em đứng đó nhìn tôi thay đồ sao ?"
Câu nói của Ngô Thiên Kỳ khiến cô bất chợt giật mình , luống cuống quay mặt chạy ra cửa , bất cẩn vấp chân ngã về phía trước. Ngô Thiên Kỳ nhanh chóng vươn tay ra kéo cô lại , cả cơ thể mảnh mai nằm gọn trong vòng tay chắc khỏe của anh.
Ngô Thiên Kỳ trợn tròn mắt , cúi xuống nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên ngực mình , hết sức ngỡ ngàng . Lạc Ân đăm đăm nhìn vùng da màu lúa mạch , đôi mắt cũng không quên mở căng , Ngô Thiên Kỳ vội buông cô ra..
Lạc Ân bị đẩy ra khiến cô tỉnh lại , hai tay vần giữ nguyên tư thế , giật mình rút tay ra đằng sau , xấu hổ chạy ra ngoài , cũng không quên hét ầm lên "Á...aaaaaa...~"
Tuy bị cô "đụng chạm" khiến anh hơi bất ngờ nhưng khi nhìn thấy hành động của cô , không nhịn được mà bật cười...
Lạc Ân đứng ở ngoài , tim đập liên hồi , cô đưa tay chạm vào mặt mình , thật sự vừa nóng vừa đỏ....ây...như vậy là sao chứ ?
Cạch...
Cửa phòng màu xanh mở ra khiến Lạc Ân đột nhiên căng thẳng , đứng thẳng người nhìn anh. Ngô Thiên Kỳ hất mặt vào trong , cô lững thững đi vào , người đứng cạnh cửa cất giọng "Gặp tôi có việc gì ?"
Lạc Ân ngập ngừng , cô tự hỏi chỉ một câu "tôi xin lỗi" thôi , sao lại khó như vậy , nhìn cô lúc thì mở miệng định nói rồi lại im lặng , lúc thì vò đầu lúc lại gãi tai , xem ra không cần nói anh cũng biết cô muốn gì. "Vì chuyện lúc nãy sao ?"
"Hả ? À...phải !" Cô gật đầu , rồi hít một hơi thật mạnh nói thật nhanh "Tôi xin lỗi , là do tôi sai , đã tự ý đến gặp Tô Thiểu Lương vào giờ cấm...Tôi thật sự xin lỗi."
Nghe cô nói lời xin lỗi , khóe miệng anh cong lên , cả giọng nói cũng dịu xuống "Chuyện đã qua , tôi không truy cứu , nhưng em vẫn phải nghỉ ở nhà vài ngày !"
"Nhưng mà..."
"Hai ngày , trong hai ngày em nghỉ tôi sẽ giúp em tìm hiểu cách điều trị cho Tô Thiểu Lương."
"Hả ?"
"Tôi sẽ đặc biệt đào tạo em thành một bác sĩ giỏi."
"Bác sĩ ?! Tôi còn chưa ra trường , còn là thực tập sinh , anh có làm quá không vậy ?" - Lạc Ân bĩu môi nói , anh điên hay sao mà nói như vậy , "đào tạo" gì chứ.
Nhìn hành động của cô , mày đẹp liền nhíu lại "Nếu không thích thì em mau ra ngoài đi." - Ngô Thiên Kỳ đưa tay kéo cô ra ngoài , Lạc Ân giật mình vội níu tay anh "Nè nè , tôi có nói là không đồng ý đâu chứ."
Ngô Thiên Kỳ tròn mắt nhìn bàn tay đang nắm cánh tay anh , Lạc Ân sực tỉnh rút tay lại , khóe miệng Ngô Thiên Kỳ khẽ giương , quay người tiến sát đến cô .
Anh tiến một bước , cô lùi một bước , cho đến khi tấm lưng mảnh mai chạm vào tường , cô quay mặt định bỏ chạy thù cách tay chắc khỏe liền giơ lên chặn lại , Ngô Thiên Kỳ cười xấu xa càng lúc càng cúi thấp xuống. Lạc Ân lập tức đưa tay cố đẩy anh ra , nhíu mày nói "Anh muốn làm gì ?"
"Lạc Ân."
"Anh muốn làm gì...mau tránh ra..." - Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô như một luồng khí nóng bỏng càng làm cho cô thêm gấp gáp , hét ầm lên.
"Nếu tôi giúp em , em trả công cho tôi thế nào ?"
"Trả công ?" Lạc Ân ngớ người hỏi.
"Phải !"
"Tôi....tôi...."
"Nếu chưa quyết định được vậy đợi giúp em xong tôi sẽ tính với em."
"Tiểu Ân , anh về rồi." - Bên ngoài chợt vang lên tiếng của Lạc Dương , Lạc Ân càng thêm hoảng loạn "Mau buông tôi ra , anh tôi về rồi kìa.
Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười "Lá gan của em xem ra cũng không lớn mấy."
Bị anh chọc quê khiến cô càng thêm ấm ức , cô mím môi trừng mắt nhìn anh , lúc sau lại kiêu ngạo nói "Cơ ngực của anh cũng đâu phải rắn chắc lắm."
Nhìn bộ mặt bất ngờ của anh , trong lòng Lạc Ân vô cùng vui vẻ , đưa tay đẩy anh ra , cô thong thả bước đi. Ngô Thiên Kỳ , anh dám động đến tôi xem ra là chán sống rồi...
Còn cái người vừa bị "đụng chạm" kia vẫn còn đang ngây ngốc "Cơ ngực anh cũng không phải rắn chắc lắm" ? Ngô Thiên Kỳ đưa tay chạm vào ngực mình , hết lần này đến lần khác anh đều bị cô sờ soạng ?! Cơ ngực anh như thế này mà không rắn chắc sao ? Thật là kém thẩm mỹ...
Rung...ggggg - Ngô Thiên Kỳ đưa tay cầm điện thoại , cất tiếng "Con nghe."
"Tiểu Kỳ , nhà con đã tu sửa xong rồi sao lại không chịu quay về ?" - Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói của nữ nhân ?
"Mẹ à , tạm thời con sẽ không về nhà !"
"Sao ?!"
"Con dạo này rất bận nên đang ở tạm nhà bạn , cũng gần bệnh viện , tiện cho việc đi làm !"
"Không được , mẹ không đồng ý , mẹ muốn con phải về nhà ngay."
"Mẹ à , chuyện này..." - Chưa nói hết câu điện thoại đã bị cúp , Ngô Thiên Kỳ thở dài , xem ra anh phải đến Ngô gia một chuyến rồi...