- Nhất quyết hôm nay mình sẽ tỏ tình thành công - cậu đứng trước gương quyết tâm, hôm nay cậu sẽ tỏ tình với cô ấy Phùng Yến Trang
Và cậu bắt đầu đi tìm Yến Trang, và cuối cùng cậu cũng đã tìm được cô ấy
- Cậu có thể nói chuyện với tớ một chút được không?
- À được - cô ấy trả lời
Cậu đưa cô ấy đến vườn hoa sau trường, quỳ xuống đưa cho cô ấy một bông hồng ( chả dám mua một bó nữa, giàu mà nhím)
- Cậu có thể làm bạn gái tớ nhé được không? - cậu nói
- Hừ - cô ấy khinh bỉ nói - Nghèo mạt rệp như cậu hả, mơ đi. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à - cô ta nói xong bỏ đi
Nét mặt cậu thoáng buồn, cậu vứt luôn cái bông hồng và lẳng lặng bước đi. Từ đó cậu trở nên lạnh lùng và ít nói, trong lớp không ai biết điều đó chỉ có cô nhận ra điều này. Một lần cô thấy cậu ngồi trong lớp ủ rũ cô bước lại:
- Cậu bị sao thế?
Cậu cũng không ngại gì mà kể hết cho cô nghe, cô nói:
- Cậu không nên buồn nữa, nếu cậu và cô ấy có duyên phận với nhau thì sẽ đến được với nhau, nếu đã không yêu thì có níu kéo cũng không được gì. Trời sinh voi ắt sinh cỏ, trời sinh con trai chắc chắn sẽ sinh con gái, nếu như không có người này thì sẽ có người khác, tớ tin là cậu sẽ tìm được một người con gái khác tốt hơn cô ấy. - cô dịu dàng nói
Cậu cũng dần dần hiểu ra những gì cô nói, nếu đã không yêu thì có níu kéo cũng chẳng được gì. Tâm trạng của cậu phấn chấn trở lại. Từ đó cô và cậu trở thành bạn thân với nhau.
Người ta thường nói chơi chung với nhau lâu ngày sẽ có tình cảm và cậu cũng thế. Hằng ngày đi học chung với cô, ăn chung với cô, chơi chung với cô, cậu cảm thấy cô thật dễ thương, ngây thơ và dần dần cậu nhận ra hình như mình đã có cảm giác với cô rồi cô rồi. Nhưng cảm giác vẫn chỉ là cảm giác, không thể nói cảm giác là thích hay là yêu được.
Một hôm
- Lát ra về đi ăn trưa với tao nha - cậu khoát vai cô ( thay đổi đại từ xưng hô một cách chóng mặt)
- Mày làm như vậy người ta hiểu lằm - cô nhìn vào tay của anh trên vai mình
- Kệ - cậu cười - Đi ăn trưa với tao nha
- Mày bao? - cô hỏi
- Ok không thành vấn đề - anh nháy mắt
Trưa hôm đó
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra về đã điểm, cậu nhanh chóng xếp tập vào cặp sau đó định bước tới chỗ cô nhưng bỗng nhiên có một cậu con trai đi tới chỗ cô nói gì đó sao đó cả hai đi ra vườn hoa sau trường. cậu lập tức đi theo. Đến vườn hoa cậu con trai đó quỳ xuống nói:
- Em có thể làm người yêu của anh được không
- Em... - cô ấp úng
- Đương nhiên là không - cậu chen vào
- Cậu là ai?- Người con trai kia nói
- Tôi, tôi là bạn trai của cô ấy - cậu đi đến khoát vai cô
Cô nghe cậu nói thì kinh ngạc nhìn cậu “ Cái gì đang sảy ra ở đây vậy?
- Tôi không tin - người con trai đó nói
- Không tin mặc xác anh - cậu kéo cô đi để lại anh chàng kia với khuôn mặt vô cùng biểu cảm
Kéo được một lúc thì cô nói:
- Sao mày lại nói tao là bạn gái mày?
- Tao giải vây cho mày mà - cậu lúng túng trả lời. cậu cũng không biết phải trả lời làm sao. Cậu cũng không biết tại sao lúc đó cậu lại làm như vậy. Đây có phải là ghen?.
- Nhưng tao cũng có tình cảm với anh ta - cô ái ngại nói
Cậu ngạc nhiên, pha lẫn chút tức giận. Đây đích thực là ghen, cậu thấy giận khi người con trai khác tỏ tình với cô, cậu thấy giận khi cô nói cô có tình cảm với người con trai khác. Bây giờ cậu đã xác định được tình cảm mình dành cho cô đó là “ yêu “ không phải là cảm giác nữa.
- Không được - cậu quát
- Tại sao?- cô hỏi
- Vì.. tao yêu mày, mày chỉ được có tình cảm với tao thôi - cậu nghiêm túc nói
- Điên à - cô nói
- Tao không điên tao rất bình thường, tao có đủ lí trí để nói ra câu này - cậu vịn hai vai của cô bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình
- Tại sao mày không nói câu này sớm hơn - mặt cô đỏ ửng lên
- Mày làm bạn gái tao nha - cậu nói
Cô không trả lời chỉ gật đầu nhẹ, cậu vui sướng ôm cô vào lòng
- Tao đói, dẫn tao đi ăn - cô nũng nịu như em bé đòi ăn trông rất dễ thương làm cho cậu bật cười, vì vậy cậu càng muốn bảo vệ cô.
- Không - cậu nói
- Hồi sáng mày hứa rồi mà - cô nói
- Bây giờ mày là bạn gái tao phải kêu tao bằng anh - cậu nói
- Không - cô nói
- Không thì nghỉ ăn - cậu bỏ đi
- Anh - cô thì thào
- Gì? Nhỏ quá không nghe - cậu hỏi
- Anh - cô hét với cái volum không hề nhỏ
- Đi - cậu nắm tay cô đi
Năm ấy gia đình cậu làm ăn rất thành đạt, công ty gia đình cậu trở thành một công ty có tiếng trên khắp thế giới. Phùng Yến Trang biết tin lập tức theo đuổi cậu, nhiều lần cô ta tỏ tình với cậu nhưng bị cậu từ chối và nói là mình có bạn gái rồi. vậy là cô ta bày ra nhiều âm mưu hại cô. Nhưng cô ta càng làm hại cô cậu càng ghét cô ta hơn. Và cuối cùng cậu quyết định chuyển trường từ Hà Nội về thành phố Hồ Chí Minh này.
-----------
Bình luận ơi!
Bình luận hỡi!
Cho mình ý kiến đi.