Những ngày hôm sau, mặt trời vẫn luôn chiếu sáng ấm áp như thế, những đoá hoa phù dung nở đầy trên sân trường, làm thành một khung cảnh tuyệt đẹp, vừa thơ mộng lại vừa bình yên, khiến cho những người đi qua cũng phải dừng chân lại mà ngắm nhìn.
Một nữ sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy dài, khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ, đang sánh vai bước đi cùng một nam sinh anh tuấn đẹp trai, khí thế bức người. Trên khuôn mặt nữ sinh này để lộ một nụ cười rạng rỡ, còn nam sinh kia lại thỉnh thoảng đưa tay lên xoa xoa đầu cô, ánh mắt cưng chiều mà ấm áp lạ thường.
Thi Tiểu Phì đứng xa xa đã thấy một màn kia, lập tức kinh ngạc bật dậy trợn tròn mắt: “A Mặc, Khương Khương! Đó không phải là Tây Tây với Tiêu Sở Diễn sao! Sao bọn họ lại thân mật thế kia rồi?”
Khương Khương cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng phản ứng lại không mãnh liệt như Thi Tiểu Phì, phải nói rằng, sự kiện hôm trước ở phòng ăn cũng khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng mà bây giờ lại tận mắt chứng kiến phỏng đoán của mình thành sự thật, tránh sao khỏi cảm thấy sững sờ!
Triệu Tử Mặc nhếch miệng mỉm cười, hôm đó cô ngồi nghe hết tâm sự của Cố Thành Tây, rất nhanh liền đem toàn bộ nội dung kể hết lại cho Tiêu Sở Diễn, mà hắn ta lại vốn muốn dùng sự kiện lần này để kích thích con rùa rụt đầu Cố Thành Tây, cho nên khi nhận được tin liền tuyên cáo cho cả thế giới biết, rằng Cô Thành Tây chính là bạn gái trong truyền thuyết của hắn ta.
Không ai biết Tiêu Sở Diễn yêu Cố Thành Tây bao nhiêu, chỉ mình Triệu Tử Mặc biết, cho nên mấy năm trước, lúc Tiêu Sở Diễn hắn ta nói với cô rằng hắn thích một tiểu nha đầu gian trá, mối tình của cô cũng đã dần trở nên phai nhạt…
Như vậy cũng tốt, tình yêu đó thật may không quá sâu đậm, đến lúc dứt ra cũng vì thế mà đơn giản hơn nhiều, sẽ không để lại tổn thương sâu sắc trong trái tim cô.
Thi Tiểu Phì còn đang vừa kích động vừa oán giận, túm lấy cánh tay Triệu Tử Mặc mãnh liệt lắc lắc: “A Mặc A Mặc, Tây Tây làm sao có thể như vậy, lại dám đoạt bạn trai mi!”
Triệu Tử Mặc khẽ mỉm cười: “Tiểu Phì ngốc, Tây Tây mới chính là bạn gái thật sự của Tiêu Sở Diễn.”
Thi Tiểu Phì ngây người, u mê nhìn vào vẻ nghiêm túc của Triệu Tử Mặc, một lát sau mới bừng bừng nổi cơn điên: “Khá khen cho Cố Thành Tây, tiểu nha đầu này quả thực là dối trá cực độ, lại có thể dấu diếm được tốt như vậy!”
Sau đó lại quay ngoắt sang nhìn trừng trừng vào Triệu Tử Mặc: “Còn cả mi nữa, họ Triệu kia, mi cũng là đồng phạm, lần này ta với Khương Khương nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt hai người bọn mi, có như thế mới hả lòng hả dạ được!”
Tin tức Cố Thành Tây mới chính là bạn gái của Tiêu Sở Diễn, sau khi được truyền ra ngoài đã khiến không biết bao nhiêu người phải lồi mắt rớt kính ra mà dòm, dĩ nhiên cũng có kẻ tung tin đồn ác ý rằng Triệu đại mỹ nữ lại bại dưới tay một nữ sinh vô danh…
Bởi vì bị vu cho đại tội dấu diếm sự thật, cho nên Cố Thành Tây phải thổ một đống huyết mới cầu xin được đi ăn trưa cùng cả đám mỹ nữ; Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì bởi vì đạt được mục đích là cùng ngồi ăn trưa với “vầng mây trôi xa xa cuối chân trời”, cho nên rất không có chí khí mà tha thứ luôn cho Cố Thành Tây; còn dư lại Triệu Tử Mặc do không có “giá trị lợi dụng”, cho nên bị chèn ép cực kỳ khổ sở, lãnh nhiệm vụ đi bon chen mua đồ ăn sáng cho cả đám trong vòng một tháng.
Triệu Tử Mặc sau khi nghe xong quyết đinh phán xét thì nước mắt lưng tròng: Tại sao tòng phạm lại xui xẻo hơn thủ phạm a a a a a???
Vào buổi sáng ngày đầu tiên áp dụng hình phạt, Triệu Tử Mặc lê lết thân xác từ chỗ phòng ăn trở lại ký túc xá, vừa vặn lại chạm mặt Kỷ đại tài tử không gặp đã lâu.
Cô còn nhớ mang máng hôm trước hắn có nói sẽ “hạ quyết tâm kéo dài tình trạng”, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, hơn nữa hắn tựa hồ như hoàn toàn biến mất, cho nên Triệu Tử Mặc vốn cứ nghĩ hai người sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với nhau nữa, cho dù gặp lại thì cũng chỉ nhiều nhất là chào hỏi đôi câu rồi đi, không ngờ bây giờ hắn lại đứng trước mặt cô, khuôn mặt đăm đăm lo lắng, muốn nói lại thôi.
Triệu Tử Mặc mắt nhắm mắt mở muốn ngáp vài cái cho đỡ cơn buồn ngủ, khó hiểu nhìn tên nam sinh đang đứng chặn đằng trước, lúc này trời đã vào thu, từng cơn gió thổi đến mang theo hơi thở lạnh lẽo, khiến Triệu Tử Mặc không nhịn được khẽ rụt cổ lại.
“Triệu Tử Mặc, em…em…đi cẩn thận ngã…” Giọng nói của Kỷ An Thần mang theo ngữ điệu cực kỳ cẩn trọng.
Khoảng thời gian trước do Kỷ An Thần hắn một mực đòi Cố Thành Ca cho phép được đến thực tập ở sở vụ sở của Hà Tất Tranh, lần đầu tiên trong đời, hắn nhận được một vụ án giết người thì bận đến nỗi chổng cả bốn chân lên trời, chẳng những thời gian đổi bạn gái không có, cũng quên luôn cả việc “hạ quyết tâm kéo dài tình trạng” với Triệu Tử Mặc.
Sau này hắn cũng muốn “nối lại chuyện xưa”, không ngờ lại nghe người ta đồn đại rằng Triệu Tử Mặc chính là bạn gái trong truyền thuyết của Tiêu Sở Diễn, cho nên không dám chọc vào. Hơn nữa Triệu Tử Mặc cho dù khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng chưa đủ để khiến hắn buông tha cho một đám rừng rậm nữ sinh, lần này sau khi kết thúc vụ án quay trở về trường, lại vô cùng trùng hợp nghe tin Triệu Tử Mặc bị Tiêu Sở Diễn đá, vừa vặn lại gặp phải ở đây…
Sáng sớm hôm nay, quả thực cô cũng có điểm xốc xếch.
Quầng thâm trên hai mắt chỉ cần nhìn qua cũng thấy rất rõ ràng, khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc dài xoã tung, bị những đợt gió thu thổi tới làm che mất nửa khuôn mặt, dưới chân còn đi một đôi dép lông xù hình con mèo…
Được rồi, đặt vào thân phận của một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, tình trạng bây giờ của Triệu Tử Mặc, cứ cho là xốc xếch một cách đầy nghệ thuật đi!
Nhưng mà, đôi dép hình con mèo của cô hình như đi trái thì phải, chiếc áo khoác lông đang mặc trên người, cũng là mặc ngược, không phải trước lộn sau, mà là trong lộn ngoài…
Kỷ An Thần cảm thấy cực kỳ hoài nghi, liệu đây có phải là biểu hiện của căn bệnh thất tình trong truyền thuyết không!!! Cộng thêm chiếc túi nào bánh bào nào ô mai… to đùng đang vung vẩy trong tay, điệu bộ lại vô cùng bất cần đời, hừm, chắc chắn là do tụ tập rượu chè quá độ đây mà…
Cơ mà sự thật nó lại là, đêm qua Triệu Tử Mặc gắng sức giúp Cố Thành Tây sửa sang lại cái kết cho cuốn tiểu thuyết Lưu Hạ Chi Viễn, nghe đâu có một nhà xuất bản nào đó đã đề nghị được xuất bản tác phẩm này của cô nàng, hơn nữa lúc đó Cố Thành Tây lại đang bận viết một cuốn tiểu thuyết cổ đại khác, căn bản là không có thời gian.
Chính vì thói quen “giúp bạn không tiếc cả mạng sống” đã ăn sâu vào máu, cho nên Triệu Tử Mặc vật vờ đến tận hai giờ sáng mới được đi ngủ, mới nằm nướng được chưa đầy năm tiếng đồng hồ đã bị Khương Khương đập dậy, bắt đi thi hành nhiệm vụ mua đồ ăn sáng cho cả bọn. Lúc đó còn mơ mơ màng màng, cho nên cô đánh răng rửa mặt qua loa một hồi, sau đó mắt nhắm mắt mở tiện tay vớ lấy cái áo khoác lông mặc vào người, rồi đi ra cửa…
Vốn dĩ Triệu Tử Mặc từ trong phòng ăn đi ra ngoài vẫn còn hồn treo trên mây, Kỷ An Thần cũng chỉ vì muốn làm cho cô tỉnh táo một chút cho nên mới nói “cẩn thận ngã”, vậy mà đến cuối cùng cô vẫn như cũ, duy trì bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ.
Kỷ An Thần tỏ vẻ vô cùng xót xa, tiếp tục an ủi: “Triệu Tử Mặc, thật ra thất tình cũng đâu có gì lớn lắm, anh mỗi tháng cũng đều thất tình một lần mà…”
“Anh mỗi tháng đều làm cho người ta phải thất tình thì có!” Triệu Tử Mặc vừa tỉnh táo lại được một chút, trong thâm tâm muốn phản bác dữ dội, không nhịn được mà thốt lên.
Hừ, bộ dạng người này cũng coi như là đẹp trai sáng láng đấy, thoạt nhìn trông có vẻ cũng thật thà an phận, nếu như không phải đã nghe quá nhiều tin đồn về hắn ta đến phát ngấy, cô làm sao có thể tin được, hắn lại chính là đại tài tử phong lưu trong truyền thuyết!
Quả nhiên không thể đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài mà!
Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, Triệu Tử Mặc mãnh liệt trợn tròn mắt nhìn Kỷ An Thần: “Mà tại sao tôi lại phải thất tình?”
Kỷ An Thần giơ mấy ngón tay ra chỉ vào quần áo đầu tóc cô: “Tiêu Sở Diễn đá em, hắn ta đúng là cái đồ có mắt không tròng…”
Triệu Tử Mặc nhìn theo tay hắn, liếc mắt xuống ngắm nghía lại chính mình, bất giác mồ hôi lạnh vã ra, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn.
Bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cô lúc này, thật giống như…
Khó trách lúc đi trên đường ai ai cũng ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt ai nấy đều vô cùng quái dị, thì ra là người ta đang tỏ ra đồng cảm vô hạn cho cái sự thất tình của cô!
Cô đối với Tiêu Sở Diễn cho dù là tâm tư từng ấy năm, nhưng ít ra cũng chưa đến mức gọi là thất tình, bởi vì chưa bao giờ có được, cũng chẳng bao giờ mất đi, hắn và Cố Thành Tây quang minh chính đại yêu nhau, cô nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy có chút mất mát trong lòng, nhưng mất mát qua đi sẽ chỉ còn ước muốn chân thành chúc phúc cho họ.
Triệu Tử Mặc nhìn Kỷ An Thần rồi bật cười hô hố: “Kỷ An Thần, bạn gái nhiều năm của Tiêu Sở Diễn, từ trước tới nay chưa bao giờ là tôi hết, con mắt nào của anh thấy tôi cùng Tiêu Sở Diễn qua lại với nhau đó?”
Nụ cười này của cô, vào đến mắt Kỷ An Thần lại biến thành một nụ cười gượng gạo miễn cưỡng vô cùng: “Triệu Tử Mặc, thật ra thất tình cũng chẳng có gì to tát, em có thể thử phát triển một đoạn tình cảm mới rồi quên đi nỗi đau đó, còn về phần chọn người nào để thử…”
Hắn ngừng lại, nhướn mày rồi nói tiếp: “Lần trước anh đã tỏ tình với em rồi, hơn nữa anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ, quyết định sẽ thật lòng theo đuổi em, bây giờ anh tự đề cử bản thân mình, em nghĩ sao?”
Thất tình, thất tình cái quái gì! Triệu Tử Mặc lười tốn nước miếng giải thích, khỉ gió, phát triển một đoạn tình cảm mới? Với tên tài tử phong lưu tự đề cử mình này sao?
Nghĩ nghĩ một hồi, cô cực kỳ mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Bạn học Kỷ An Thần, lần trước tôi đùa bỡn anh như vậy…” Đúng thật là, bị một nữ sinh trêu đùa như vậy, còn mặt dày đi theo đuổi người ta sao?
Kỷ An Thần lập tức nhướn mày, khoé môi chậm rãi nhếch lên làm thành một nụ cười gian manh.
Triệu Tử Mặc đột nhiên hiểu ra, hoá ra người đời đồn đại hắn là kẻ phong lưu đều có nguyên nhân của nó cả, một khuôn mặt tuấn tú mà thánh thiện thuần khiết như thế này, lại đột ngột xuất hiện một nụ cười gian manh đến thế, thật khiến cho người ta dễ dàng giật mình sa chân vào lưới…
Kỷ An Thần cứ như vậy mà cười cười nói tiếp: “Nhưng anh nhớ rất rõ, động tác hôm đó của em, chính xác là như thế này…” Dứt lời, hắn vươn đầu ngón trỏ ra khẽ vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, tư thế hệt như buổi chiều hôm đó, lúc cô hứng khởi đùa bỡn hắn.
Triệu Tử Mặc vã cả mồ hôi, rốt cục cũng nhận ra mình sắp bị hắn bẫy đến nơi.
Người ta vẫn thường nói, nam sinh lúc vào đại học sẽ trưởng thành hơn rất nhiều, da mặt cũng vì thế mà tự động dày theo.
Giống như Kỷ An Thần lúc này vậy đó, da mặt có thể nói đã dày ngang với bức tường thành, ngang nhiên dám công khai đùa giỡn lại cô giữa ban ngày ban mặt.
Triệu Tử Mặc 囧 囧
Lần đầu tiên trong đời, cô bị gậy ông đập lưng ông, hơn nữa cuối cùng lại cực kỳ không có khí phách mà cắm đầu cắm cổ bỏ chạy trối chết.
Sau khi chạy trốn thành công, A Mặc nhà ta lại bắt đầu chu trình tự kiểm điểm lại mình, lần sau nhất định phải cao tay hơn, nếu không kết cục sẽ cực kỳ thê thảm! Hơn nữa nếu muốn từ chối người ta, trước tiên cứ phải từ tốn mà từ chối, được rồi, phải nhẹ nhàng nhỏ nhẹ đến khi người ta chấp nhận bỏ cuộc mới thôi…
Những ngày hôm sau, mặt trời vẫn luôn chiếu sáng ấm áp như thế, những đoá hoa phù dung nở đầy trên sân trường, làm thành một khung cảnh tuyệt đẹp, vừa thơ mộng lại vừa bình yên, khiến cho những người đi qua cũng phải dừng chân lại mà ngắm nhìn.
Một nữ sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy dài, khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ, đang sánh vai bước đi cùng một nam sinh anh tuấn đẹp trai, khí thế bức người. Trên khuôn mặt nữ sinh này để lộ một nụ cười rạng rỡ, còn nam sinh kia lại thỉnh thoảng đưa tay lên xoa xoa đầu cô, ánh mắt cưng chiều mà ấm áp lạ thường.
Thi Tiểu Phì đứng xa xa đã thấy một màn kia, lập tức kinh ngạc bật dậy trợn tròn mắt: “A Mặc, Khương Khương! Đó không phải là Tây Tây với Tiêu Sở Diễn sao! Sao bọn họ lại thân mật thế kia rồi?”
Khương Khương cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng phản ứng lại không mãnh liệt như Thi Tiểu Phì, phải nói rằng, sự kiện hôm trước ở phòng ăn cũng khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng mà bây giờ lại tận mắt chứng kiến phỏng đoán của mình thành sự thật, tránh sao khỏi cảm thấy sững sờ!
Triệu Tử Mặc nhếch miệng mỉm cười, hôm đó cô ngồi nghe hết tâm sự của Cố Thành Tây, rất nhanh liền đem toàn bộ nội dung kể hết lại cho Tiêu Sở Diễn, mà hắn ta lại vốn muốn dùng sự kiện lần này để kích thích con rùa rụt đầu Cố Thành Tây, cho nên khi nhận được tin liền tuyên cáo cho cả thế giới biết, rằng Cô Thành Tây chính là bạn gái trong truyền thuyết của hắn ta.
Không ai biết Tiêu Sở Diễn yêu Cố Thành Tây bao nhiêu, chỉ mình Triệu Tử Mặc biết, cho nên mấy năm trước, lúc Tiêu Sở Diễn hắn ta nói với cô rằng hắn thích một tiểu nha đầu gian trá, mối tình của cô cũng đã dần trở nên phai nhạt…
Như vậy cũng tốt, tình yêu đó thật may không quá sâu đậm, đến lúc dứt ra cũng vì thế mà đơn giản hơn nhiều, sẽ không để lại tổn thương sâu sắc trong trái tim cô.
Thi Tiểu Phì còn đang vừa kích động vừa oán giận, túm lấy cánh tay Triệu Tử Mặc mãnh liệt lắc lắc: “A Mặc A Mặc, Tây Tây làm sao có thể như vậy, lại dám đoạt bạn trai mi!”
Triệu Tử Mặc khẽ mỉm cười: “Tiểu Phì ngốc, Tây Tây mới chính là bạn gái thật sự của Tiêu Sở Diễn.”
Thi Tiểu Phì ngây người, u mê nhìn vào vẻ nghiêm túc của Triệu Tử Mặc, một lát sau mới bừng bừng nổi cơn điên: “Khá khen cho Cố Thành Tây, tiểu nha đầu này quả thực là dối trá cực độ, lại có thể dấu diếm được tốt như vậy!”
Sau đó lại quay ngoắt sang nhìn trừng trừng vào Triệu Tử Mặc: “Còn cả mi nữa, họ Triệu kia, mi cũng là đồng phạm, lần này ta với Khương Khương nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt hai người bọn mi, có như thế mới hả lòng hả dạ được!”
Tin tức Cố Thành Tây mới chính là bạn gái của Tiêu Sở Diễn, sau khi được truyền ra ngoài đã khiến không biết bao nhiêu người phải lồi mắt rớt kính ra mà dòm, dĩ nhiên cũng có kẻ tung tin đồn ác ý rằng Triệu đại mỹ nữ lại bại dưới tay một nữ sinh vô danh…
Bởi vì bị vu cho đại tội dấu diếm sự thật, cho nên Cố Thành Tây phải thổ một đống huyết mới cầu xin được đi ăn trưa cùng cả đám mỹ nữ; Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì bởi vì đạt được mục đích là cùng ngồi ăn trưa với “vầng mây trôi xa xa cuối chân trời”, cho nên rất không có chí khí mà tha thứ luôn cho Cố Thành Tây; còn dư lại Triệu Tử Mặc do không có “giá trị lợi dụng”, cho nên bị chèn ép cực kỳ khổ sở, lãnh nhiệm vụ đi bon chen mua đồ ăn sáng cho cả đám trong vòng một tháng.
Triệu Tử Mặc sau khi nghe xong quyết đinh phán xét thì nước mắt lưng tròng: Tại sao tòng phạm lại xui xẻo hơn thủ phạm a a a a a???
Vào buổi sáng ngày đầu tiên áp dụng hình phạt, Triệu Tử Mặc lê lết thân xác từ chỗ phòng ăn trở lại ký túc xá, vừa vặn lại chạm mặt Kỷ đại tài tử không gặp đã lâu.
Cô còn nhớ mang máng hôm trước hắn có nói sẽ “hạ quyết tâm kéo dài tình trạng”, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, hơn nữa hắn tựa hồ như hoàn toàn biến mất, cho nên Triệu Tử Mặc vốn cứ nghĩ hai người sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với nhau nữa, cho dù gặp lại thì cũng chỉ nhiều nhất là chào hỏi đôi câu rồi đi, không ngờ bây giờ hắn lại đứng trước mặt cô, khuôn mặt đăm đăm lo lắng, muốn nói lại thôi.
Triệu Tử Mặc mắt nhắm mắt mở muốn ngáp vài cái cho đỡ cơn buồn ngủ, khó hiểu nhìn tên nam sinh đang đứng chặn đằng trước, lúc này trời đã vào thu, từng cơn gió thổi đến mang theo hơi thở lạnh lẽo, khiến Triệu Tử Mặc không nhịn được khẽ rụt cổ lại.
“Triệu Tử Mặc, em…em…đi cẩn thận ngã…” Giọng nói của Kỷ An Thần mang theo ngữ điệu cực kỳ cẩn trọng.
Khoảng thời gian trước do Kỷ An Thần hắn một mực đòi Cố Thành Ca cho phép được đến thực tập ở sở vụ sở của Hà Tất Tranh, lần đầu tiên trong đời, hắn nhận được một vụ án giết người thì bận đến nỗi chổng cả bốn chân lên trời, chẳng những thời gian đổi bạn gái không có, cũng quên luôn cả việc “hạ quyết tâm kéo dài tình trạng” với Triệu Tử Mặc.
Sau này hắn cũng muốn “nối lại chuyện xưa”, không ngờ lại nghe người ta đồn đại rằng Triệu Tử Mặc chính là bạn gái trong truyền thuyết của Tiêu Sở Diễn, cho nên không dám chọc vào. Hơn nữa Triệu Tử Mặc cho dù khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng chưa đủ để khiến hắn buông tha cho một đám rừng rậm nữ sinh, lần này sau khi kết thúc vụ án quay trở về trường, lại vô cùng trùng hợp nghe tin Triệu Tử Mặc bị Tiêu Sở Diễn đá, vừa vặn lại gặp phải ở đây…
Sáng sớm hôm nay, quả thực cô cũng có điểm xốc xếch.
Quầng thâm trên hai mắt chỉ cần nhìn qua cũng thấy rất rõ ràng, khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc dài xoã tung, bị những đợt gió thu thổi tới làm che mất nửa khuôn mặt, dưới chân còn đi một đôi dép lông xù hình con mèo…
Được rồi, đặt vào thân phận của một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, tình trạng bây giờ của Triệu Tử Mặc, cứ cho là xốc xếch một cách đầy nghệ thuật đi!
Nhưng mà, đôi dép hình con mèo của cô hình như đi trái thì phải, chiếc áo khoác lông đang mặc trên người, cũng là mặc ngược, không phải trước lộn sau, mà là trong lộn ngoài…
Kỷ An Thần cảm thấy cực kỳ hoài nghi, liệu đây có phải là biểu hiện của căn bệnh thất tình trong truyền thuyết không!!! Cộng thêm chiếc túi nào bánh bào nào ô mai… to đùng đang vung vẩy trong tay, điệu bộ lại vô cùng bất cần đời, hừm, chắc chắn là do tụ tập rượu chè quá độ đây mà…
Cơ mà sự thật nó lại là, đêm qua Triệu Tử Mặc gắng sức giúp Cố Thành Tây sửa sang lại cái kết cho cuốn tiểu thuyết Lưu Hạ Chi Viễn, nghe đâu có một nhà xuất bản nào đó đã đề nghị được xuất bản tác phẩm này của cô nàng, hơn nữa lúc đó Cố Thành Tây lại đang bận viết một cuốn tiểu thuyết cổ đại khác, căn bản là không có thời gian.
Chính vì thói quen “giúp bạn không tiếc cả mạng sống” đã ăn sâu vào máu, cho nên Triệu Tử Mặc vật vờ đến tận hai giờ sáng mới được đi ngủ, mới nằm nướng được chưa đầy năm tiếng đồng hồ đã bị Khương Khương đập dậy, bắt đi thi hành nhiệm vụ mua đồ ăn sáng cho cả bọn. Lúc đó còn mơ mơ màng màng, cho nên cô đánh răng rửa mặt qua loa một hồi, sau đó mắt nhắm mắt mở tiện tay vớ lấy cái áo khoác lông mặc vào người, rồi đi ra cửa…
Vốn dĩ Triệu Tử Mặc từ trong phòng ăn đi ra ngoài vẫn còn hồn treo trên mây, Kỷ An Thần cũng chỉ vì muốn làm cho cô tỉnh táo một chút cho nên mới nói “cẩn thận ngã”, vậy mà đến cuối cùng cô vẫn như cũ, duy trì bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ.
Kỷ An Thần tỏ vẻ vô cùng xót xa, tiếp tục an ủi: “Triệu Tử Mặc, thật ra thất tình cũng đâu có gì lớn lắm, anh mỗi tháng cũng đều thất tình một lần mà…”
“Anh mỗi tháng đều làm cho người ta phải thất tình thì có!” Triệu Tử Mặc vừa tỉnh táo lại được một chút, trong thâm tâm muốn phản bác dữ dội, không nhịn được mà thốt lên.
Hừ, bộ dạng người này cũng coi như là đẹp trai sáng láng đấy, thoạt nhìn trông có vẻ cũng thật thà an phận, nếu như không phải đã nghe quá nhiều tin đồn về hắn ta đến phát ngấy, cô làm sao có thể tin được, hắn lại chính là đại tài tử phong lưu trong truyền thuyết!
Quả nhiên không thể đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài mà!
Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, Triệu Tử Mặc mãnh liệt trợn tròn mắt nhìn Kỷ An Thần: “Mà tại sao tôi lại phải thất tình?”
Kỷ An Thần giơ mấy ngón tay ra chỉ vào quần áo đầu tóc cô: “Tiêu Sở Diễn đá em, hắn ta đúng là cái đồ có mắt không tròng…”
Triệu Tử Mặc nhìn theo tay hắn, liếc mắt xuống ngắm nghía lại chính mình, bất giác mồ hôi lạnh vã ra, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn.
Bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cô lúc này, thật giống như…
Khó trách lúc đi trên đường ai ai cũng ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt ai nấy đều vô cùng quái dị, thì ra là người ta đang tỏ ra đồng cảm vô hạn cho cái sự thất tình của cô!
Cô đối với Tiêu Sở Diễn cho dù là tâm tư từng ấy năm, nhưng ít ra cũng chưa đến mức gọi là thất tình, bởi vì chưa bao giờ có được, cũng chẳng bao giờ mất đi, hắn và Cố Thành Tây quang minh chính đại yêu nhau, cô nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy có chút mất mát trong lòng, nhưng mất mát qua đi sẽ chỉ còn ước muốn chân thành chúc phúc cho họ.
Triệu Tử Mặc nhìn Kỷ An Thần rồi bật cười hô hố: “Kỷ An Thần, bạn gái nhiều năm của Tiêu Sở Diễn, từ trước tới nay chưa bao giờ là tôi hết, con mắt nào của anh thấy tôi cùng Tiêu Sở Diễn qua lại với nhau đó?”
Nụ cười này của cô, vào đến mắt Kỷ An Thần lại biến thành một nụ cười gượng gạo miễn cưỡng vô cùng: “Triệu Tử Mặc, thật ra thất tình cũng chẳng có gì to tát, em có thể thử phát triển một đoạn tình cảm mới rồi quên đi nỗi đau đó, còn về phần chọn người nào để thử…”
Hắn ngừng lại, nhướn mày rồi nói tiếp: “Lần trước anh đã tỏ tình với em rồi, hơn nữa anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ, quyết định sẽ thật lòng theo đuổi em, bây giờ anh tự đề cử bản thân mình, em nghĩ sao?”
Thất tình, thất tình cái quái gì! Triệu Tử Mặc lười tốn nước miếng giải thích, khỉ gió, phát triển một đoạn tình cảm mới? Với tên tài tử phong lưu tự đề cử mình này sao?
Nghĩ nghĩ một hồi, cô cực kỳ mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Bạn học Kỷ An Thần, lần trước tôi đùa bỡn anh như vậy…” Đúng thật là, bị một nữ sinh trêu đùa như vậy, còn mặt dày đi theo đuổi người ta sao?
Kỷ An Thần lập tức nhướn mày, khoé môi chậm rãi nhếch lên làm thành một nụ cười gian manh.
Triệu Tử Mặc đột nhiên hiểu ra, hoá ra người đời đồn đại hắn là kẻ phong lưu đều có nguyên nhân của nó cả, một khuôn mặt tuấn tú mà thánh thiện thuần khiết như thế này, lại đột ngột xuất hiện một nụ cười gian manh đến thế, thật khiến cho người ta dễ dàng giật mình sa chân vào lưới…
Kỷ An Thần cứ như vậy mà cười cười nói tiếp: “Nhưng anh nhớ rất rõ, động tác hôm đó của em, chính xác là như thế này…” Dứt lời, hắn vươn đầu ngón trỏ ra khẽ vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, tư thế hệt như buổi chiều hôm đó, lúc cô hứng khởi đùa bỡn hắn.
Triệu Tử Mặc vã cả mồ hôi, rốt cục cũng nhận ra mình sắp bị hắn bẫy đến nơi.
Người ta vẫn thường nói, nam sinh lúc vào đại học sẽ trưởng thành hơn rất nhiều, da mặt cũng vì thế mà tự động dày theo.
Giống như Kỷ An Thần lúc này vậy đó, da mặt có thể nói đã dày ngang với bức tường thành, ngang nhiên dám công khai đùa giỡn lại cô giữa ban ngày ban mặt.
Triệu Tử Mặc 囧 囧
Lần đầu tiên trong đời, cô bị gậy ông đập lưng ông, hơn nữa cuối cùng lại cực kỳ không có khí phách mà cắm đầu cắm cổ bỏ chạy trối chết.
Sau khi chạy trốn thành công, A Mặc nhà ta lại bắt đầu chu trình tự kiểm điểm lại mình, lần sau nhất định phải cao tay hơn, nếu không kết cục sẽ cực kỳ thê thảm! Hơn nữa nếu muốn từ chối người ta, trước tiên cứ phải từ tốn mà từ chối, được rồi, phải nhẹ nhàng nhỏ nhẹ đến khi người ta chấp nhận bỏ cuộc mới thôi…