Xe lao như bay trên đường, vượt qua hết hàng xe này đến hàng xe khác, tận dụng cả hai giây cuối cùng nhấp nháy màu xanh của mấy cột đèn giao thông, hơn nữa lại không ngừng tăng tốc.
Bắc Dã Thanh Vũ thật sự muốn phát điên rồi!
Xe đã đi với tốc độ chóng mặt như thế rồi, đứa con còn đang hoảng loạn bên kia lại không biết điều mà cứ la toáng lên: “Mẹ, con xin mẹ đấy, mẹ đi nhanh lên chút nữa được không!”
Trong giọng nói hoảng hốt ấy, còn phảng phất mang theo chút nức nở đau lòng.
Lại phóng ga vượt qua một chiếc xe nữa, trong lòng Bắc Dã Thanh Vũ mãnh liệt rủa thầm: “Là tên khốn nào có ma lực lớn vậy chứ, khiến cho A Mặc phải một lòng một dạ lo lắng cho nó thế này!”
Vừa đặt chân tới bệnh viện, Triệu Tử Mặc liền cuống cuồng xông thẳng vào bên trong, hỏi được số phòng bệnh của Cố Thành Ca rồi, cô lại điên cuồng như gió bão chạy vội đi.
“Rầm!” Một tiếng động lớn bất chợt vang lên, cửa phòng bệnh mở toang, mọi người trong phòng nhất loạt nhìn về phía người đang lảo đảo tiến vào kia.
Đôi mắt trong vắt của Triệu Tử Mặc giờ đã bị che phủ bởi một màn sương, cô lướt nhìn một lượt qua Cố Thành Tây, Hà Tất Tranh và hai vị cảnh sát một nam một nữ đang đứng trong phòng, giây tiếp theo, đập vào mắt cô là hình ảnh Cố Thành Ca đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng, trên trán còn thấp thoáng màu đỏ của máu.
“Thành Ca, đã có chuyện gì? Sao anh lại bị thương? Có nặng lắm không?” Triệu Tử Mặc nhảy đến, bắn ra một tràng như súng liên thanh, giọng nói của cô toát lên một nỗi lo lắng không hề che đậy, còn phảng phất đâu đây chút vẻ nghẹn ngào.
Cố Thành Ca theo thói quen đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô, chỉ có điều đến cả cánh tay anh cũng bị quấn băng trắng xóa, thế là vội vàng rụt tay về, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Nhưng mà, tình cảnh hiện nay của anh thế nào cô đều thấy rất rõ, cô chăm chú cẩn thận nâng cánh tay của anh lên, lại nhìn về phía đầu anh, đau lòng đến độ muốn ứa nước mắt.
Cô vội vã kìm lại, cúi đầu hạ giọng nói thầm: “Cái gì mà vết thương nhỏ chứ, cả đầu cả tay đều quấn băng trắng xóa, khó coi chết đi được, không chừng còn để lại sẹo trên mặt nữa kìa!”
Nghe cô thầm thì, khóe miệng Cố Thành Ca cũng bất giác nhướn lên tạo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp: “Yên tâm, sẽ không có sẹo đâu.”
Một vị cảnh sát vẫn quay lưng về phía họ từ nãy đến giờ, lúc này mới chợt mở miệng: “Mọi việc tạm thời đều đã rõ ràng rồi, cảnh sát nhất định sẽ bắt được kẻ gây tai nạn sớm nhất có thể. Tề luật sư, thời gian này phía chúng tôi sẽ phái người đến bảo vệ anh 24/24.”
Đến tận lúc này Triệu Tử Mặc mới phát hiện, thì ra trong phòng còn một chiếc giường bệnh khác nữa, là giường của Tề Lỗi. Thương tích của anh ta coi bộ nghiêm trọng hơn hẳn, cả đầu bị băng bó kín mít, chả nhìn ra chút lỗ hổng nào hết ráo, tất nhiên là vẫn phải chừa ra hai mắt một mũi một miệng, phía bên dưới, một cánh chân của anh ta bị treo lên cao, cũng quấn đầy băng gạc.
Mà lúc này, bạn Khương Khương của chúng ta cũng đang túc trực một bên.
Đợi hai vị cảnh sát trong phòng đi khỏi, Triệu Tử Mặc mới mở miệng hỏi: “Chuyện là thế nào vậy?”
“Xe đâm vào vòng bảo hộ,” Cố Thành Ca đơn giản đáp, chần chừ một lát, anh mới ngập ngừng nói thêm: “Có người cố ý gây cản trở trên đường.”
“Anh đắc tội với ai rồi à?”
Cố Thành Ca đưa mắt liếc nhìn về phía Tề Lỗi đang nằm bên kia, thản nhiên đáp: “Làm nghề luật sư này, ắt hẳn khó tránh khỏi tình huống ngoài ý muốn xảy ra.”
Triệu Tử Mặc dĩ nhiên là hiểu, làm luật sư tức là đưa lại ích lợi cho người này, đồng thời lại “lấy mất” lợi ích của người kia, nếu như người ta vì muốn bảo vệ cho lợi ích của bản thân mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tề Lỗi nằm ở phía bên kia cũng khó nhọc mở miệng: “Đều tại tôi cứ nhất nhất đòi lái xe, nếu là lão Cố lái thì chắc hẳn đã tránh được rồi.”
Khương Khương ngồi bên cạnh lập tức trợn trừng mắt nhìn anh ta: “Còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, vừa cầm vào tay lái cái là đụng xe liền, xe nhà A Mặc bị anh gây tai nạn hai lần rồi đấy.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Hắc tuyến vạn trượng, sao tự nhiên lại gọi là ‘xe nhà A Mặc’ chứ = =
Vừa nhắc đến vụ hai lần đâm xe này, Hà Tất Tranh liền tỏ ra cực kỳ vui sướng, cả hai lần anh ta đều không có việc phải đi cùng, cho nên mới tránh được hai kiếp nạn lận, thế là không chút lưu tình liền nhảy vào trêu chọc hai vị luật sư đen đủi xui xẻo vẫn đang bị băng bó trắng xóa kia: “Lão Cố à, cậu cũng khoa trương quá rồi đó, cả hai lần rõ ràng cậu đều bị thương không nặng, vậy mà lần nào cũng ngất xỉu ngay tại chỗ, chẳng oai phong gì cả.”
Cố Thành Ca vẫn thản nhiên như không tiếp nhận sự trêu chọc của Hà Tất Tranh, rồi anh nhàn nhạt quét mắt một lượt về phía Tề Lỗi, từ tốn đáp: “Mỗi lần bị tai nạn, anh ấy đều chảy máu rất nhiều.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung thêm: “Tôi sợ máu.”
Ặc ặc, đàn ông con trai gì mà, lớn tướng thế rồi vẫn còn sợ máu!
Thế là vẻ cười nhạo vô cùng đáng khinh của Hà Tất Tranh, lại càng tỏ ra phô trương hơn nữa.
Triệu Tử Mặc liếc nhìn người đang nằm trên giường, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, nhưng đôi ngươi lại sâu không thấy đáy, cô bất mãn chen vào, tiện chân đạp Hà Tất Tranh một cước: “Cười cái gì mà cười! Anh ấy sợ máu thì sao hả!”
Một người từng hai lần phải tận mắt chứng kiến cả khung trời nhuộm đẫm máu tanh như anh, bây giờ không mắc bệnh sợ máu mới là lạ!
Hà Tất Tranh cố tình la oai oái: “Này này này, bây giờ đã bảo vệ cậu ta thế kia rồi, sau này muốn trêu chọc không được, bắt nạt lại càng không, trời ơi, nhân sinh sẽ mất đi bao niềm vui thú đây!”
Anh ta vừa dứt lời, mấy người ngồi trong phòng liền bò ra cười ha hả không thôi.
Triệu Tử Mặc giơ chân định đạp anh ta phát nữa, nhưng Hà Tất Tranh nhanh chân lẹ mắt đã trốn thoát kịp thời. Bất chợt, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh dị thường, tất thảy mọi người đều đổ dồn mắt về phía cánh cửa…
Một người phụ nữ tuy đã bước đến tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp tươi trẻ của một đại mỹ nữ, đang thản nhiên đứng trước cửa, mắt nhìn vào trong phòng bệnh, vẻ mặt như đang thưởng thức kịch hay.
Nhận ra sự tồn tại của mình rốt cục cũng đã được người ta để ý thấy, Bắc Dã Thanh Vũ liền nhoẻn miệng cười, rực rỡ mà không mất đi vẻ phong tình, điệu bộ vô cùng tự nhiên.
Triệu Tử Mặc vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mẹ, lập tức đứng phắt dậy: “Mẹ!”
Toi đời rồi, vừa nãy vì lo cho cực phẩm quá mà không chút do dự gì liền vứt mẹ lại phía sau, đúng là điển hình cho kiểu người trọng sắc khinh mẹ, bây giờ chẳng lẽ, cô phải giới thiệu cực phẩm với mẹ dưới hoàn cảnh này sao…
Đau đầu quá đi mất!
Nhưng chỉ phút sau, Triệu Tử Mặc đã lập tức bước tới nắm lấy cánh tay Bắc Dã Thanh Vũ: “Các đồng chí, giới thiệu với mọi người, vị này là người mẹ khuynh quốc khuynh thành khuynh sơn khuynh thủy khuynh vân khuynh vụ (*) thân yêu của em.”
(*) Cả cái đống khuynh đó có nghĩa là: nghiêng nước nghiêng thành, nghiêng núi nghiêng nước, nghiêng mây nghiêng sương , nhưng 2 chữ ‘quốc’ và ‘thủy’ đều là ‘nước’ (mặc dù cái đầu là ‘nước’ trong ‘quốc gia’), cho nên vì sợ bị lặp, bạn đành phải để nguyên câu Hán Việt.
Bắc Dã Thanh Vũ cũng chẳng tỏ ra mình là trưởng bối gì, chỉ thân thiện cười: “Chào các cháu, các cháu có thể gọi dì là dì Thanh.”
Bà vừa dứt lời, Triệu Tử Mặc đã lập tức giới thiệu hết một lượt mấy người trong phòng, nhưng dường như mấy người kia đều bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Bắc Dã Thanh Vũ làm cho hồn điên bát đảo, ánh mắt cũng sáng hơn bình thường đến tận mấy lần, thế là tất thảy đều chào hỏi lịch sự lễ phép hơn hẳn thường ngày, tựa hồ như cảm thấy sợ hãi điều gì.
Người cuối cùng Triệu Tử Mặc giới thiệu, là Cố Thành Ca.
Cố Thành Ca lúc này đã sớm bước xuống khỏi giường bệnh, cho dù bộ dạng anh bây giờ có chút chật vật, nhưng cũng khó mà che giấu cái khí chất thanh nhã, vân đạm phong khinh vốn có của anh, mà cái khí chất này của anh, cũng rất dễ dàng khiến cho người ta không thể nào dời mắt đi nổi.
Triệu Tử Mặc nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, nói: “Mẹ, anh ấy là Cố Thành Ca.”
Giọng nói của cô rõ ràng là trịnh trọng hơn rất nhiều so với lúc giới thiệu những người kia, còn thấp thoáng đâu đây một vẻ cẩn thận và ngượng ngùng, tựa hồ như cô đang hy vọng mẹ sẽ tỏ ra vui mừng vậy.
Mặc dù trong đầu Cố Thành Ca từng có suy nghĩ rằng, muốn gặp người mẹ “lấy giết cá làm thú vui” của cô xem sao, nhưng tuyệt đối không ngờ được rằng, cơ sự lại diễn ra dưới tình huống chật vật như thế này, tuy rằng anh đã rèn luyện được sự bình tĩnh thản nhiên trước mọi hoàn cảnh, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi thấp thỏm không yên.
Hơn nữa, anh tựa hồ có cảm giác, mình đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu rồi thì phải.
Dĩ nhiên ngoài mặt anh vẫn tỏ ra rất mực trấn tĩnh, lễ phép, đúng mực đáp: “Dì Thanh.”
Bắc Dã Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào anh, nụ cười ban nãy bà dành cho những người khác, lúc này đã biến mất không còn tăm hơi.
Cố Thành Ca?
Đúng là nó.
Là đứa trẻ ba tuổi ngày xưa…
Phải cảm thán một câu rằng, nhân duyên trên thế gian này, đúng là tuyệt vời không thể tả.
Hàng lông mày của Bắc Dã Thanh Vũ khẽ nhướn lên, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đanh lại, giọng nói cao vút mà sắc nhọn lạnh lùng: “Thì ra cậu chính là tên khốn đó!”
Lời vừa dứt, tất thảy mọi người đang có mặt trong phòng đều nhất loạt há hốc, hít một ngụm khí lạnh, vô cùng sợ hãi mà cảm thán rằng: người mẹ khuynh quốc khuynh thành khuynh sơn khuynh thủy khuynh vân khuynh vụ thân yêu của Triệu đại mỹ nữ đúng là quá cường hãn!
Cố Thành Ca, đại cực phẩm, mây trôi trên cả mây trôi, mà lại là tên khốn??
Sắc mặt Triệu Tử Mặc cũng thay đổi trong chớp mắt, không biết tại sao tự nhiên mẹ lại tỏ thái độ như thế này nữa.
Không phải là thấy anh bị thương, nên mới cho rằng anh là tên du côn ngoài đường rảnh rỗi không có việc gì làm mới đi gây tai nạn đấy chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.
Cố Thành Ca tâm cũng hơi động, nhưng rất nhanh sau anh đã có phản ứng, thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Bắc Dã Thanh Vũ, vô cùng thành khẩn nhận lỗi: “Dì Thanh, thật xin lỗi, hôm nay là cháu đã khiến A Mặc phải lo lắng như thế, sau này tuyệt đối sẽ không tái diễn nữa.”
Vốn dĩ anh không muốn nói chuyện anh bị thương cho A Mặc biết, dù sao cũng chẳng phải là thương tích nặng nề gì, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện rồi, nhưng ở đây lại có một số người không biết dụng ý của anh, ví như Thành Tây.
Thực ra, anh cũng không nghĩ rằng, A Mặc lại lo lắng cho anh đến vậy.
Sắc mặt của Bắc Dã Thanh Vũ có vẻ như đã hơi nguôi nguôi, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Mặc Mặc, theo mẹ ra ngoài.”
Triệu Tử Mặc đứng bất động tại chỗ, mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: “Mẹ, con phải ở lại đây với anh ấy.”
Vẻ mặt Bắc Dã Thanh Vũ vẫn rất mực nghiêm túc: “Con thật sự không ra ngoài hả?”
Triệu Tử Mặc tiếp tục kiên định lắc đầu.
Ra ngoài rồi cô sẽ không vào đây được nữa, thể nào cũng bị mẹ trói lại vác về cho coi.
Bắc Dã Thanh Vũ: “Vậy mai con có về không?”
Triệu Tử Mặc vẫn không nói lời nào. Cô phải ở lại với anh, cô muốn ở lại với anh!
Bắc Dã Thanh Vũ không do dự bồi thêm: “Mẹ vì con mà tự đứng ra tổ chức triển lãm tranh, vì con mà đích thân tổ chức sinh nhật!”
Triệu Tử Mặc đã có chút dao động: “Mẹ à…”
Nhưng thật sự, cô vẫn muốn ở lại cùng anh…
Bắc Dã Thanh Vũ không nói thêm nữa, quay người tiến ra cửa.
Triệu Tử Mặc nước mắt vòng quanh, vừa muốn đi theo mẹ, vừa không nỡ bỏ lại người đang đứng bên cạnh cô.
Cố Thành Ca đưa tay lên khẽ vỗ nhẹ vai cô: “A Mặc, em về với mẹ đi, đừng làm bà tức giận nữa. Anh không sao mà, đến chiều là có thể xuất viện rồi.”
Thế là, cuối cùng Triệu Tử Mặc cũng đuổi theo ra ngoài, nhưng cô chạy xuyên qua dãy hành lang dài ngun ngút, vẫn chỉ thấy những cô y tá vội vã lướt qua.
“Con chịu ra rồi à!” Hóa ra Bắc Dã Thanh Vũ vẫn chưa đi, bà đang ngồi nghỉ trên hàng ghế ở cuối dãy hành lang .
Nhìn thấy cô, bà thản nhiên đứng dậy.
Triệu Tử Mặc chạy vội tới, nhào vào lòng bà làm nũng: “Mẹ, con xin lỗi, nhưng con thích anh ấy, thật sự rất thích!”
Bắc Dã Thanh Vũ hỏi lại với vẻ lạnh nhạt: “Nó có biết gia thế của con không?”
Triệu Tử Mặc tức tối ngẩng đầu: “Mẹ, anh ấy không phải là loại người như thế, huống hồ gì anh ấy vốn không biết…”
Cô chỉ nói được có thế, rồi bỗng nghẹn lại vì bắt gặp nét cười trên khuôn mặt mẹ, cô dám đảm bảo, mẹ cô chỉ cười như thế mỗi lần bày ra những trò đùa dai mà thôi.
Thế là, Triệu Tử Mặc chỉ còn biết há hốc mồm mà cảm thán: “Mẹ, mẹ đúng là chẳng hiền lành tốt bụng gì cả!”
Mắt thấy trò đùa của mình coi như đã thành công, Bắc Dã Thanh Vũ nở một nụ cười vô cùng đắc ý: “Mặc Mặc, chọn tốt lắm, nhóc đó quả là một thằng bé thông minh, ngày mai con nhớ dẫn nó cùng đi xem triển lãm tranh đấy.”
“Thật ạ?” Triệu Tử Mặc dường như không thể tin nổi vào tai mình nữa, lập tức xổ ra một tràng: “Cám ơn mẹ, mẹ ơi con yêu mẹ chết mất!”
Bắc Dã Thanh Vũ chẳng nói gì, mới đi được hai bước đã ngoảnh lại, vô cùng nghiêm túc mà rằng: “Nó dám khiến cho con gái bảo bối của mẹ phải phát hoảng lên thế kia, mẹ mắng nó là đúng!”
Triệu Tử Mặc cố nhịn cười, sau khi đã nhìn thấy mẹ bước vào thang máy, cô mới nhanh chân chạy về phòng bệnh, nhào vào lòng một người nào đó: “Thành Ca, mẹ em vừa khen anh đó, mẹ còn nói mắt nhìn người của em rất tốt nữa!”
Cố Thành Ca: “…”
Rốt cục anh cũng đã biết, hóa ra tính cách của A Mặc đều là di truyền từ người mẹ cổ quái, gian xảo, ngữ xuất kinh nhân(*) này đây.
(*) “Ngữ xuất kinh nhân”: cụm từ này xuất hiện hơi bị nhiều, có nghĩa: nói ra câu nào là khiến người ta “đứng hình” câu đó.
Cả đời anh, lần đầu tiên bị người ta mắng là ‘đồ khốn’…
Triệu Tử Mặc còn chêm thêm: “Nhưng mà mẹ em còn nói, mẹ mắng anh là rất đúng. Lần sau anh còn dám bắt nạt em, mẹ em nhất định sẽ tới trị tội anh!”
Cố Thành Ca: “…”
Được rồi, anh đúng là hết chỗ nói luôn rồi.
“Khụ…”
“Khụ…”
“Khụ khụ…”
Trong phòng bệnh bất chợt vang lên những tiếng ho đầy giả tạo, khiến cho khuôn mặt Triệu Tử Mặc thoáng cái đã trở nên đỏ lựng, vội vàng nhích ra giữ khoảng cách với anh.
Còn mỗ cực phẩm thì nào giờ vẫn vậy, thần sắc bình thản tự nhiên vô cùng.
Hà Tất Tranh làm ra vẻ ho “khụ khụ” hai tiếng, bắt đầu lên giọng trêu chọc: “Lão Cố, tương lai bi thảm của cậu đúng là có triển vọng thật đấy.”
Nói rồi, anh ta bắt chước giọng điệu tức giận của Triệu Tử Mặc, nhái lại hệt cô: “Mẹ em nhất định sẽ tới trị tội anh!”
Tề Lỗi đang nằm trên giường cũng có vẻ như không muốn đứng ngoài cuộc, thế là đạp thêm vào một cước: “Bị mẹ vợ và bà xã nô dịch như thế kia, người anh em à, tôi thật là thương cảm cho cậu quá đi mà.”
Có điều, cái người nào đó ấy mà, lại không hề tỏ ra quan tâm gì đến mấy lời trêu chọc kia, vẫn bình thản như cũ, quay lại giường nằm.
Kể cả kẻ bị trêu chọc lây là Triệu Tử Mặc đây, cũng chẳng thèm đáp trả.
Cố Thành Tây nãy giờ vẫn yên lặng, lúc này đột nhiên mở miệng: “A Mặc, hình như ta đã gặp mẹ mi ở đâu rồi thì phải, nhìn rất quen…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Không phải là cô không muốn nói cho đám bạn biết mẹ cô thật sự là ai, nhưng mà đúng là cô thấy điều đó không cần thiết, hơn nữa ba mẹ cô cũng không muốn cô mượn danh bọn họ để ra ngoài làm điều xằng bậy.
Thế là cô liền đáp: “Chắc là hồi học sơ trung đó, hồi xưa có lần mẹ ta đi họp phụ huynh cho ta mà.”
Cố Thành Tây khẽ nhướn mày, đúng là lúc đó cô từng gặp qua mẹ của A Mặc một lần, nhưng mà hình như còn có lần nào khác nữa thì phải…
***
Vì bị chấn thương ở đầu, cho nên cần phải tiến hành chụp CT, may mắn là sau khi lấy kết quả thì đã xác nhận chắc chắn là không có chuyện gì rồi, chỉ cần vài ngày nữa đến bệnh viện kiểm tra lại lần cuối là được, thế nên chiều hôm đó Cố Thành Ca lập tức xuất viện.
Triệu Tử Mặc đương nhiên là muốn đưa anh về nhà luôn, nhưng anh lại từ chối thẳng thừng: “A Mặc, em về trước đi, anh có chuyện phải làm.”
Triệu Tử Mặc dĩ nhiên không nghe lời anh: “Anh bị thương như thế mà còn đòi làm chuyện gì! Nếu là việc công thì nhờ Hà sư huynh giúp đi, còn nếu là việc riêng, em… em làm giúp anh!”
“Là việc riêng,” Ánh mắt Cố Thành Ca nhìn cô đầy dịu dàng: “Nhưng mà em không giúp được anh đâu.”
Triệu Tử Mặc lập tức trợn trừng mắt lườm anh một cách vô cùng tức giận. Cô không giúp được anh? Nực cười, hóa ra anh vẫn còn coi cô là người ngoài!
Bất chợt đôi mắt anh lóe lên như tràn ngập ý cười, anh nhẹ giọng nói: “A Mặc ngốc, anh muốn đi chuẩn bị quà sinh nhật cho em.”
Triệu Tử Mặc đờ người, lát sau mới cảm động trách cứ: “Đã là lúc nào rồi mà còn quan tâm đến quà sinh nhật chứ, em không cần đâu.”
“Nhưng anh nhất định phải tặng em,” đáy mắt anh lộ ra vẻ nghiêm túc lạ thường mà trước đây chưa từng có: “Vì đây là sinh nhật đầu tiên của em kể từ sau khi chúng ta yêu nhau mà.”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, anh chuẩn bị xong sẽ ngoan ngoãn nằm nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không đi đâu nữa cả.”
Triệu Tử Mặc vẫn rất lo lắng: “Tay phải của anh bị thương, nấu ăn chẳng tiện chút nào.”
“A Mặc, ý em là muốn nấu cho anh ăn sao?” Đáy mắt Cố Thành Ca vẫn dào dạt ý cười: “Ừ, đúng thế, anh mà nấu thì chẳng tiện chút nào, cho nên em có thể chăm sóc anh.”
Triệu Tử Mặc: “Có thể mà!”
Ý cười trong đáy mắt Cố Thành Ca ngày càng sâu, rồi anh làm ra vẻ nghiêm túc bồi thêm: “Như vậy, có phải là ăn xong rồi thì em dọn dẹp, sau đó ngủ lại, sau đó…”
Anh ngừng lại, cố ý nhấn nhá mà không nói tiếp nữa.
Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy mình bị anh chọc cho tức chết rồi, cô thật lòng lo lắng cho anh như thế, mà anh lại còn…
Triệu Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi thốt: “Cố Thành Ca! Anh là đồ sắc lang, đồ sắc lang! Em không thèm nói với anh nữa!” Dứt lời, cô xoay người bỏ đi, mới đi được hai bước đã ngoảnh đầu lại: “Mẹ em nói, nếu có thể thì mẹ muốn ngày mai chúng ta cùng đến triển lãm tranh, ở phòng triển lãm xây riêng cho các danh họa nổi tiếng trong thành phố ngay bên đường dành cho người đi bộ, mai anh tự đến đi.”
Bạn Cố Thành Tây vừa làm xong thủ tục xuất viện cho người nào đó, lúc trờ tới nơi đã thấy A Mặc mỹ nữ thở phì phì đầy tức giận lao lên xe taxi phóng đi mất, không nhịn được bắt đầu trêu chọc: “Anh trai à, anh không cần phải lúc nào cũng bắt nạt cô ấy thế chứ, cẩn thận trước lúc kết hôn cô nàng không cho anh đụng vào thì khổ đấy, à mà không, có khi kết hôn rồi cô nàng cũng không cho anh đụng vào luôn.”
Cố Thành Tây chỉ là nhất thời nổi hứng mà nói chơi vậy thôi, không ngờ mọi chuyện sau này lại trúng phóc.
Có điều Cố Thành Ca vẫn không có phản ứng gì, bởi vì giờ phút này đầu óc anh còn đang mải nghĩ đến lời thông báo A Mặc vừa nói lúc nãy, tâm trạng có hơi…
Ừm, có phải là, ngày mai anh sẽ phải đến ra mắt bố mẹ cô không?
***
Ngày hôm sau, buổi triển lãm nho nhỏ của Bắc Dã Thanh Vũ không ngờ lại thu hút được đông nghẹt người đến thưởng tranh.
“Song Thanh giới hội họa” – Bắc Dã Thanh Vũ và Thanh Trạc dĩ nhiên đã được đông đảo mọi người biết tới, đặc biệt là lối vẽ tỉ mỉ trong tranh của Bắc Dã Thanh Vũ thì đúng là quá tuyệt vời. Triển lãm lần này hầu hết tranh đều được vẽ bằng lối vẽ ấy của bà, chủ đề là “Những giai đoạn trưởng thành của bảo bối”, gồm tất cả ba mươi tám bức, người trong toàn bộ số tranh đó đều là một cô gái – từ lúc còn quấn tã lót cho đến tận khi lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, mỗi tuổi là hai bức tranh.
Triệu Tử Mặc biết, người trong tranh tất cả đều là cô, chỉ là mẹ lấy bối cảnh ở thời cổ đại, lúc bé mặc chiếc yếm đỏ rực, lớn lên vận bộ y phục của thời đại xưa… hoặc yên tĩnh, hoặc nhảy nhót, hoặc nghịch ngợm, mỗi một biểu cảm, tư thái của người trong tranh ấy trông đều thật vô cùng.
Cô thấy cảm động quá, cảm động vì mẹ đã dõi theo từng thời khắc cô dần lớn lên và bước chân vào cuộc đời.
“Cực phẩm, anh nói xem, em sẽ không bị mọi người nhận ra đâu chứ?” Triệu Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Dụng ý của mẹ khi vẽ như thế đã quá rõ ràng rồi, mẹ hy vọng cô vẫn sẽ như trước, không bị chịu áp lực bởi thân phận là con gái của ba mẹ, có thể thoải mái tự do tự tại sống như bình thường, nhưng có lẽ mẹ đã không nghĩ rằng, tranh của mẹ lại quá sinh động, mặc dù tranh là bối cảnh cổ đại, nhưng khuôn mặt trong những bức tranh kia, chẳng phải giống đúc khuôn mặt cô thì là gì!
Chờ cả nửa ngày vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Triệu Tử Mặc quay đầu sang, phát hiện ra người đứng bên cạnh mình lúc này đây chỉ tỏ ra một vẻ đăm chiêu.
Triệu Tử Mặc đưa tay lên giữ lấy vai anh: “Này, anh nghĩ gì thế?”
Cố Thành Ca nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt hoảng hốt nay đã trở lại đúng vẻ trầm tĩnh sâu thẳm ban đầu, anh nhìn lướt qua mấy bức họa, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào cô, sau một hồi suy nghĩ đắn đo mới mỉm cười: “Anh nghĩ, chắc chắn sẽ dễ dàng bị nhận ra thôi, những bức vẽ này rất sinh động.”
Hóa ra, là bà ấy.
“Song Thanh của giới hội hoa”, Bắc Dã Thanh Vũ.
Năm anh ba tuổi, bà chính là người đã mang anh tới hiện trường vụ bắt cóc mà mẹ ruột anh là người gây ra, khiến anh phải chứng kiến cảnh tượng máu ngập đầy trời ấy…
Xe lao như bay trên đường, vượt qua hết hàng xe này đến hàng xe khác, tận dụng cả hai giây cuối cùng nhấp nháy màu xanh của mấy cột đèn giao thông, hơn nữa lại không ngừng tăng tốc.
Bắc Dã Thanh Vũ thật sự muốn phát điên rồi!
Xe đã đi với tốc độ chóng mặt như thế rồi, đứa con còn đang hoảng loạn bên kia lại không biết điều mà cứ la toáng lên: “Mẹ, con xin mẹ đấy, mẹ đi nhanh lên chút nữa được không!”
Trong giọng nói hoảng hốt ấy, còn phảng phất mang theo chút nức nở đau lòng.
Lại phóng ga vượt qua một chiếc xe nữa, trong lòng Bắc Dã Thanh Vũ mãnh liệt rủa thầm: “Là tên khốn nào có ma lực lớn vậy chứ, khiến cho A Mặc phải một lòng một dạ lo lắng cho nó thế này!”
Vừa đặt chân tới bệnh viện, Triệu Tử Mặc liền cuống cuồng xông thẳng vào bên trong, hỏi được số phòng bệnh của Cố Thành Ca rồi, cô lại điên cuồng như gió bão chạy vội đi.
“Rầm!” Một tiếng động lớn bất chợt vang lên, cửa phòng bệnh mở toang, mọi người trong phòng nhất loạt nhìn về phía người đang lảo đảo tiến vào kia.
Đôi mắt trong vắt của Triệu Tử Mặc giờ đã bị che phủ bởi một màn sương, cô lướt nhìn một lượt qua Cố Thành Tây, Hà Tất Tranh và hai vị cảnh sát một nam một nữ đang đứng trong phòng, giây tiếp theo, đập vào mắt cô là hình ảnh Cố Thành Ca đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng, trên trán còn thấp thoáng màu đỏ của máu.
“Thành Ca, đã có chuyện gì? Sao anh lại bị thương? Có nặng lắm không?” Triệu Tử Mặc nhảy đến, bắn ra một tràng như súng liên thanh, giọng nói của cô toát lên một nỗi lo lắng không hề che đậy, còn phảng phất đâu đây chút vẻ nghẹn ngào.
Cố Thành Ca theo thói quen đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô, chỉ có điều đến cả cánh tay anh cũng bị quấn băng trắng xóa, thế là vội vàng rụt tay về, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Nhưng mà, tình cảnh hiện nay của anh thế nào cô đều thấy rất rõ, cô chăm chú cẩn thận nâng cánh tay của anh lên, lại nhìn về phía đầu anh, đau lòng đến độ muốn ứa nước mắt.
Cô vội vã kìm lại, cúi đầu hạ giọng nói thầm: “Cái gì mà vết thương nhỏ chứ, cả đầu cả tay đều quấn băng trắng xóa, khó coi chết đi được, không chừng còn để lại sẹo trên mặt nữa kìa!”
Nghe cô thầm thì, khóe miệng Cố Thành Ca cũng bất giác nhướn lên tạo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp: “Yên tâm, sẽ không có sẹo đâu.”
Một vị cảnh sát vẫn quay lưng về phía họ từ nãy đến giờ, lúc này mới chợt mở miệng: “Mọi việc tạm thời đều đã rõ ràng rồi, cảnh sát nhất định sẽ bắt được kẻ gây tai nạn sớm nhất có thể. Tề luật sư, thời gian này phía chúng tôi sẽ phái người đến bảo vệ anh /.”
Đến tận lúc này Triệu Tử Mặc mới phát hiện, thì ra trong phòng còn một chiếc giường bệnh khác nữa, là giường của Tề Lỗi. Thương tích của anh ta coi bộ nghiêm trọng hơn hẳn, cả đầu bị băng bó kín mít, chả nhìn ra chút lỗ hổng nào hết ráo, tất nhiên là vẫn phải chừa ra hai mắt một mũi một miệng, phía bên dưới, một cánh chân của anh ta bị treo lên cao, cũng quấn đầy băng gạc.
Mà lúc này, bạn Khương Khương của chúng ta cũng đang túc trực một bên.
Đợi hai vị cảnh sát trong phòng đi khỏi, Triệu Tử Mặc mới mở miệng hỏi: “Chuyện là thế nào vậy?”
“Xe đâm vào vòng bảo hộ,” Cố Thành Ca đơn giản đáp, chần chừ một lát, anh mới ngập ngừng nói thêm: “Có người cố ý gây cản trở trên đường.”
“Anh đắc tội với ai rồi à?”
Cố Thành Ca đưa mắt liếc nhìn về phía Tề Lỗi đang nằm bên kia, thản nhiên đáp: “Làm nghề luật sư này, ắt hẳn khó tránh khỏi tình huống ngoài ý muốn xảy ra.”
Triệu Tử Mặc dĩ nhiên là hiểu, làm luật sư tức là đưa lại ích lợi cho người này, đồng thời lại “lấy mất” lợi ích của người kia, nếu như người ta vì muốn bảo vệ cho lợi ích của bản thân mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tề Lỗi nằm ở phía bên kia cũng khó nhọc mở miệng: “Đều tại tôi cứ nhất nhất đòi lái xe, nếu là lão Cố lái thì chắc hẳn đã tránh được rồi.”
Khương Khương ngồi bên cạnh lập tức trợn trừng mắt nhìn anh ta: “Còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, vừa cầm vào tay lái cái là đụng xe liền, xe nhà A Mặc bị anh gây tai nạn hai lần rồi đấy.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Hắc tuyến vạn trượng, sao tự nhiên lại gọi là ‘xe nhà A Mặc’ chứ = =
Vừa nhắc đến vụ hai lần đâm xe này, Hà Tất Tranh liền tỏ ra cực kỳ vui sướng, cả hai lần anh ta đều không có việc phải đi cùng, cho nên mới tránh được hai kiếp nạn lận, thế là không chút lưu tình liền nhảy vào trêu chọc hai vị luật sư đen đủi xui xẻo vẫn đang bị băng bó trắng xóa kia: “Lão Cố à, cậu cũng khoa trương quá rồi đó, cả hai lần rõ ràng cậu đều bị thương không nặng, vậy mà lần nào cũng ngất xỉu ngay tại chỗ, chẳng oai phong gì cả.”
Cố Thành Ca vẫn thản nhiên như không tiếp nhận sự trêu chọc của Hà Tất Tranh, rồi anh nhàn nhạt quét mắt một lượt về phía Tề Lỗi, từ tốn đáp: “Mỗi lần bị tai nạn, anh ấy đều chảy máu rất nhiều.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung thêm: “Tôi sợ máu.”
Ặc ặc, đàn ông con trai gì mà, lớn tướng thế rồi vẫn còn sợ máu!
Thế là vẻ cười nhạo vô cùng đáng khinh của Hà Tất Tranh, lại càng tỏ ra phô trương hơn nữa.
Triệu Tử Mặc liếc nhìn người đang nằm trên giường, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, nhưng đôi ngươi lại sâu không thấy đáy, cô bất mãn chen vào, tiện chân đạp Hà Tất Tranh một cước: “Cười cái gì mà cười! Anh ấy sợ máu thì sao hả!”
Một người từng hai lần phải tận mắt chứng kiến cả khung trời nhuộm đẫm máu tanh như anh, bây giờ không mắc bệnh sợ máu mới là lạ!
Hà Tất Tranh cố tình la oai oái: “Này này này, bây giờ đã bảo vệ cậu ta thế kia rồi, sau này muốn trêu chọc không được, bắt nạt lại càng không, trời ơi, nhân sinh sẽ mất đi bao niềm vui thú đây!”
Anh ta vừa dứt lời, mấy người ngồi trong phòng liền bò ra cười ha hả không thôi.
Triệu Tử Mặc giơ chân định đạp anh ta phát nữa, nhưng Hà Tất Tranh nhanh chân lẹ mắt đã trốn thoát kịp thời. Bất chợt, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh dị thường, tất thảy mọi người đều đổ dồn mắt về phía cánh cửa…
Một người phụ nữ tuy đã bước đến tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp tươi trẻ của một đại mỹ nữ, đang thản nhiên đứng trước cửa, mắt nhìn vào trong phòng bệnh, vẻ mặt như đang thưởng thức kịch hay.
Nhận ra sự tồn tại của mình rốt cục cũng đã được người ta để ý thấy, Bắc Dã Thanh Vũ liền nhoẻn miệng cười, rực rỡ mà không mất đi vẻ phong tình, điệu bộ vô cùng tự nhiên.
Triệu Tử Mặc vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mẹ, lập tức đứng phắt dậy: “Mẹ!”
Toi đời rồi, vừa nãy vì lo cho cực phẩm quá mà không chút do dự gì liền vứt mẹ lại phía sau, đúng là điển hình cho kiểu người trọng sắc khinh mẹ, bây giờ chẳng lẽ, cô phải giới thiệu cực phẩm với mẹ dưới hoàn cảnh này sao…
Đau đầu quá đi mất!
Nhưng chỉ phút sau, Triệu Tử Mặc đã lập tức bước tới nắm lấy cánh tay Bắc Dã Thanh Vũ: “Các đồng chí, giới thiệu với mọi người, vị này là người mẹ khuynh quốc khuynh thành khuynh sơn khuynh thủy khuynh vân khuynh vụ () thân yêu của em.”
() Cả cái đống khuynh đó có nghĩa là: nghiêng nước nghiêng thành, nghiêng núi nghiêng nước, nghiêng mây nghiêng sương , nhưng chữ ‘quốc’ và ‘thủy’ đều là ‘nước’ (mặc dù cái đầu là ‘nước’ trong ‘quốc gia’), cho nên vì sợ bị lặp, bạn đành phải để nguyên câu Hán Việt.
Bắc Dã Thanh Vũ cũng chẳng tỏ ra mình là trưởng bối gì, chỉ thân thiện cười: “Chào các cháu, các cháu có thể gọi dì là dì Thanh.”
Bà vừa dứt lời, Triệu Tử Mặc đã lập tức giới thiệu hết một lượt mấy người trong phòng, nhưng dường như mấy người kia đều bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Bắc Dã Thanh Vũ làm cho hồn điên bát đảo, ánh mắt cũng sáng hơn bình thường đến tận mấy lần, thế là tất thảy đều chào hỏi lịch sự lễ phép hơn hẳn thường ngày, tựa hồ như cảm thấy sợ hãi điều gì.
Người cuối cùng Triệu Tử Mặc giới thiệu, là Cố Thành Ca.
Cố Thành Ca lúc này đã sớm bước xuống khỏi giường bệnh, cho dù bộ dạng anh bây giờ có chút chật vật, nhưng cũng khó mà che giấu cái khí chất thanh nhã, vân đạm phong khinh vốn có của anh, mà cái khí chất này của anh, cũng rất dễ dàng khiến cho người ta không thể nào dời mắt đi nổi.
Triệu Tử Mặc nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, nói: “Mẹ, anh ấy là Cố Thành Ca.”
Giọng nói của cô rõ ràng là trịnh trọng hơn rất nhiều so với lúc giới thiệu những người kia, còn thấp thoáng đâu đây một vẻ cẩn thận và ngượng ngùng, tựa hồ như cô đang hy vọng mẹ sẽ tỏ ra vui mừng vậy.
Mặc dù trong đầu Cố Thành Ca từng có suy nghĩ rằng, muốn gặp người mẹ “lấy giết cá làm thú vui” của cô xem sao, nhưng tuyệt đối không ngờ được rằng, cơ sự lại diễn ra dưới tình huống chật vật như thế này, tuy rằng anh đã rèn luyện được sự bình tĩnh thản nhiên trước mọi hoàn cảnh, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi thấp thỏm không yên.
Hơn nữa, anh tựa hồ có cảm giác, mình đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu rồi thì phải.
Dĩ nhiên ngoài mặt anh vẫn tỏ ra rất mực trấn tĩnh, lễ phép, đúng mực đáp: “Dì Thanh.”
Bắc Dã Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào anh, nụ cười ban nãy bà dành cho những người khác, lúc này đã biến mất không còn tăm hơi.
Cố Thành Ca?
Đúng là nó.
Là đứa trẻ ba tuổi ngày xưa…
Phải cảm thán một câu rằng, nhân duyên trên thế gian này, đúng là tuyệt vời không thể tả.
Hàng lông mày của Bắc Dã Thanh Vũ khẽ nhướn lên, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đanh lại, giọng nói cao vút mà sắc nhọn lạnh lùng: “Thì ra cậu chính là tên khốn đó!”
Lời vừa dứt, tất thảy mọi người đang có mặt trong phòng đều nhất loạt há hốc, hít một ngụm khí lạnh, vô cùng sợ hãi mà cảm thán rằng: người mẹ khuynh quốc khuynh thành khuynh sơn khuynh thủy khuynh vân khuynh vụ thân yêu của Triệu đại mỹ nữ đúng là quá cường hãn!
Cố Thành Ca, đại cực phẩm, mây trôi trên cả mây trôi, mà lại là tên khốn??
Sắc mặt Triệu Tử Mặc cũng thay đổi trong chớp mắt, không biết tại sao tự nhiên mẹ lại tỏ thái độ như thế này nữa.
Không phải là thấy anh bị thương, nên mới cho rằng anh là tên du côn ngoài đường rảnh rỗi không có việc gì làm mới đi gây tai nạn đấy chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.
Cố Thành Ca tâm cũng hơi động, nhưng rất nhanh sau anh đã có phản ứng, thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Bắc Dã Thanh Vũ, vô cùng thành khẩn nhận lỗi: “Dì Thanh, thật xin lỗi, hôm nay là cháu đã khiến A Mặc phải lo lắng như thế, sau này tuyệt đối sẽ không tái diễn nữa.”
Vốn dĩ anh không muốn nói chuyện anh bị thương cho A Mặc biết, dù sao cũng chẳng phải là thương tích nặng nề gì, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện rồi, nhưng ở đây lại có một số người không biết dụng ý của anh, ví như Thành Tây.
Thực ra, anh cũng không nghĩ rằng, A Mặc lại lo lắng cho anh đến vậy.
Sắc mặt của Bắc Dã Thanh Vũ có vẻ như đã hơi nguôi nguôi, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Mặc Mặc, theo mẹ ra ngoài.”
Triệu Tử Mặc đứng bất động tại chỗ, mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: “Mẹ, con phải ở lại đây với anh ấy.”
Vẻ mặt Bắc Dã Thanh Vũ vẫn rất mực nghiêm túc: “Con thật sự không ra ngoài hả?”
Triệu Tử Mặc tiếp tục kiên định lắc đầu.
Ra ngoài rồi cô sẽ không vào đây được nữa, thể nào cũng bị mẹ trói lại vác về cho coi.
Bắc Dã Thanh Vũ: “Vậy mai con có về không?”
Triệu Tử Mặc vẫn không nói lời nào. Cô phải ở lại với anh, cô muốn ở lại với anh!
Bắc Dã Thanh Vũ không do dự bồi thêm: “Mẹ vì con mà tự đứng ra tổ chức triển lãm tranh, vì con mà đích thân tổ chức sinh nhật!”
Triệu Tử Mặc đã có chút dao động: “Mẹ à…”
Nhưng thật sự, cô vẫn muốn ở lại cùng anh…
Bắc Dã Thanh Vũ không nói thêm nữa, quay người tiến ra cửa.
Triệu Tử Mặc nước mắt vòng quanh, vừa muốn đi theo mẹ, vừa không nỡ bỏ lại người đang đứng bên cạnh cô.
Cố Thành Ca đưa tay lên khẽ vỗ nhẹ vai cô: “A Mặc, em về với mẹ đi, đừng làm bà tức giận nữa. Anh không sao mà, đến chiều là có thể xuất viện rồi.”
Thế là, cuối cùng Triệu Tử Mặc cũng đuổi theo ra ngoài, nhưng cô chạy xuyên qua dãy hành lang dài ngun ngút, vẫn chỉ thấy những cô y tá vội vã lướt qua.
“Con chịu ra rồi à!” Hóa ra Bắc Dã Thanh Vũ vẫn chưa đi, bà đang ngồi nghỉ trên hàng ghế ở cuối dãy hành lang .
Nhìn thấy cô, bà thản nhiên đứng dậy.
Triệu Tử Mặc chạy vội tới, nhào vào lòng bà làm nũng: “Mẹ, con xin lỗi, nhưng con thích anh ấy, thật sự rất thích!”
Bắc Dã Thanh Vũ hỏi lại với vẻ lạnh nhạt: “Nó có biết gia thế của con không?”
Triệu Tử Mặc tức tối ngẩng đầu: “Mẹ, anh ấy không phải là loại người như thế, huống hồ gì anh ấy vốn không biết…”
Cô chỉ nói được có thế, rồi bỗng nghẹn lại vì bắt gặp nét cười trên khuôn mặt mẹ, cô dám đảm bảo, mẹ cô chỉ cười như thế mỗi lần bày ra những trò đùa dai mà thôi.
Thế là, Triệu Tử Mặc chỉ còn biết há hốc mồm mà cảm thán: “Mẹ, mẹ đúng là chẳng hiền lành tốt bụng gì cả!”
Mắt thấy trò đùa của mình coi như đã thành công, Bắc Dã Thanh Vũ nở một nụ cười vô cùng đắc ý: “Mặc Mặc, chọn tốt lắm, nhóc đó quả là một thằng bé thông minh, ngày mai con nhớ dẫn nó cùng đi xem triển lãm tranh đấy.”
“Thật ạ?” Triệu Tử Mặc dường như không thể tin nổi vào tai mình nữa, lập tức xổ ra một tràng: “Cám ơn mẹ, mẹ ơi con yêu mẹ chết mất!”
Bắc Dã Thanh Vũ chẳng nói gì, mới đi được hai bước đã ngoảnh lại, vô cùng nghiêm túc mà rằng: “Nó dám khiến cho con gái bảo bối của mẹ phải phát hoảng lên thế kia, mẹ mắng nó là đúng!”
Triệu Tử Mặc cố nhịn cười, sau khi đã nhìn thấy mẹ bước vào thang máy, cô mới nhanh chân chạy về phòng bệnh, nhào vào lòng một người nào đó: “Thành Ca, mẹ em vừa khen anh đó, mẹ còn nói mắt nhìn người của em rất tốt nữa!”
Cố Thành Ca: “…”
Rốt cục anh cũng đã biết, hóa ra tính cách của A Mặc đều là di truyền từ người mẹ cổ quái, gian xảo, ngữ xuất kinh nhân() này đây.
() “Ngữ xuất kinh nhân”: cụm từ này xuất hiện hơi bị nhiều, có nghĩa: nói ra câu nào là khiến người ta “đứng hình” câu đó.
Cả đời anh, lần đầu tiên bị người ta mắng là ‘đồ khốn’…
Triệu Tử Mặc còn chêm thêm: “Nhưng mà mẹ em còn nói, mẹ mắng anh là rất đúng. Lần sau anh còn dám bắt nạt em, mẹ em nhất định sẽ tới trị tội anh!”
Cố Thành Ca: “…”
Được rồi, anh đúng là hết chỗ nói luôn rồi.
“Khụ…”
“Khụ…”
“Khụ khụ…”
Trong phòng bệnh bất chợt vang lên những tiếng ho đầy giả tạo, khiến cho khuôn mặt Triệu Tử Mặc thoáng cái đã trở nên đỏ lựng, vội vàng nhích ra giữ khoảng cách với anh.
Còn mỗ cực phẩm thì nào giờ vẫn vậy, thần sắc bình thản tự nhiên vô cùng.
Hà Tất Tranh làm ra vẻ ho “khụ khụ” hai tiếng, bắt đầu lên giọng trêu chọc: “Lão Cố, tương lai bi thảm của cậu đúng là có triển vọng thật đấy.”
Nói rồi, anh ta bắt chước giọng điệu tức giận của Triệu Tử Mặc, nhái lại hệt cô: “Mẹ em nhất định sẽ tới trị tội anh!”
Tề Lỗi đang nằm trên giường cũng có vẻ như không muốn đứng ngoài cuộc, thế là đạp thêm vào một cước: “Bị mẹ vợ và bà xã nô dịch như thế kia, người anh em à, tôi thật là thương cảm cho cậu quá đi mà.”
Có điều, cái người nào đó ấy mà, lại không hề tỏ ra quan tâm gì đến mấy lời trêu chọc kia, vẫn bình thản như cũ, quay lại giường nằm.
Kể cả kẻ bị trêu chọc lây là Triệu Tử Mặc đây, cũng chẳng thèm đáp trả.
Cố Thành Tây nãy giờ vẫn yên lặng, lúc này đột nhiên mở miệng: “A Mặc, hình như ta đã gặp mẹ mi ở đâu rồi thì phải, nhìn rất quen…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Không phải là cô không muốn nói cho đám bạn biết mẹ cô thật sự là ai, nhưng mà đúng là cô thấy điều đó không cần thiết, hơn nữa ba mẹ cô cũng không muốn cô mượn danh bọn họ để ra ngoài làm điều xằng bậy.
Thế là cô liền đáp: “Chắc là hồi học sơ trung đó, hồi xưa có lần mẹ ta đi họp phụ huynh cho ta mà.”
Cố Thành Tây khẽ nhướn mày, đúng là lúc đó cô từng gặp qua mẹ của A Mặc một lần, nhưng mà hình như còn có lần nào khác nữa thì phải…
Vì bị chấn thương ở đầu, cho nên cần phải tiến hành chụp CT, may mắn là sau khi lấy kết quả thì đã xác nhận chắc chắn là không có chuyện gì rồi, chỉ cần vài ngày nữa đến bệnh viện kiểm tra lại lần cuối là được, thế nên chiều hôm đó Cố Thành Ca lập tức xuất viện.
Triệu Tử Mặc đương nhiên là muốn đưa anh về nhà luôn, nhưng anh lại từ chối thẳng thừng: “A Mặc, em về trước đi, anh có chuyện phải làm.”
Triệu Tử Mặc dĩ nhiên không nghe lời anh: “Anh bị thương như thế mà còn đòi làm chuyện gì! Nếu là việc công thì nhờ Hà sư huynh giúp đi, còn nếu là việc riêng, em… em làm giúp anh!”
“Là việc riêng,” Ánh mắt Cố Thành Ca nhìn cô đầy dịu dàng: “Nhưng mà em không giúp được anh đâu.”
Triệu Tử Mặc lập tức trợn trừng mắt lườm anh một cách vô cùng tức giận. Cô không giúp được anh? Nực cười, hóa ra anh vẫn còn coi cô là người ngoài!
Bất chợt đôi mắt anh lóe lên như tràn ngập ý cười, anh nhẹ giọng nói: “A Mặc ngốc, anh muốn đi chuẩn bị quà sinh nhật cho em.”
Triệu Tử Mặc đờ người, lát sau mới cảm động trách cứ: “Đã là lúc nào rồi mà còn quan tâm đến quà sinh nhật chứ, em không cần đâu.”
“Nhưng anh nhất định phải tặng em,” đáy mắt anh lộ ra vẻ nghiêm túc lạ thường mà trước đây chưa từng có: “Vì đây là sinh nhật đầu tiên của em kể từ sau khi chúng ta yêu nhau mà.”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, anh chuẩn bị xong sẽ ngoan ngoãn nằm nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không đi đâu nữa cả.”
Triệu Tử Mặc vẫn rất lo lắng: “Tay phải của anh bị thương, nấu ăn chẳng tiện chút nào.”
“A Mặc, ý em là muốn nấu cho anh ăn sao?” Đáy mắt Cố Thành Ca vẫn dào dạt ý cười: “Ừ, đúng thế, anh mà nấu thì chẳng tiện chút nào, cho nên em có thể chăm sóc anh.”
Triệu Tử Mặc: “Có thể mà!”
Ý cười trong đáy mắt Cố Thành Ca ngày càng sâu, rồi anh làm ra vẻ nghiêm túc bồi thêm: “Như vậy, có phải là ăn xong rồi thì em dọn dẹp, sau đó ngủ lại, sau đó…”
Anh ngừng lại, cố ý nhấn nhá mà không nói tiếp nữa.
Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy mình bị anh chọc cho tức chết rồi, cô thật lòng lo lắng cho anh như thế, mà anh lại còn…
Triệu Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi thốt: “Cố Thành Ca! Anh là đồ sắc lang, đồ sắc lang! Em không thèm nói với anh nữa!” Dứt lời, cô xoay người bỏ đi, mới đi được hai bước đã ngoảnh đầu lại: “Mẹ em nói, nếu có thể thì mẹ muốn ngày mai chúng ta cùng đến triển lãm tranh, ở phòng triển lãm xây riêng cho các danh họa nổi tiếng trong thành phố ngay bên đường dành cho người đi bộ, mai anh tự đến đi.”
Bạn Cố Thành Tây vừa làm xong thủ tục xuất viện cho người nào đó, lúc trờ tới nơi đã thấy A Mặc mỹ nữ thở phì phì đầy tức giận lao lên xe taxi phóng đi mất, không nhịn được bắt đầu trêu chọc: “Anh trai à, anh không cần phải lúc nào cũng bắt nạt cô ấy thế chứ, cẩn thận trước lúc kết hôn cô nàng không cho anh đụng vào thì khổ đấy, à mà không, có khi kết hôn rồi cô nàng cũng không cho anh đụng vào luôn.”
Cố Thành Tây chỉ là nhất thời nổi hứng mà nói chơi vậy thôi, không ngờ mọi chuyện sau này lại trúng phóc.
Có điều Cố Thành Ca vẫn không có phản ứng gì, bởi vì giờ phút này đầu óc anh còn đang mải nghĩ đến lời thông báo A Mặc vừa nói lúc nãy, tâm trạng có hơi…
Ừm, có phải là, ngày mai anh sẽ phải đến ra mắt bố mẹ cô không?
Ngày hôm sau, buổi triển lãm nho nhỏ của Bắc Dã Thanh Vũ không ngờ lại thu hút được đông nghẹt người đến thưởng tranh.
“Song Thanh giới hội họa” – Bắc Dã Thanh Vũ và Thanh Trạc dĩ nhiên đã được đông đảo mọi người biết tới, đặc biệt là lối vẽ tỉ mỉ trong tranh của Bắc Dã Thanh Vũ thì đúng là quá tuyệt vời. Triển lãm lần này hầu hết tranh đều được vẽ bằng lối vẽ ấy của bà, chủ đề là “Những giai đoạn trưởng thành của bảo bối”, gồm tất cả ba mươi tám bức, người trong toàn bộ số tranh đó đều là một cô gái – từ lúc còn quấn tã lót cho đến tận khi lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, mỗi tuổi là hai bức tranh.
Triệu Tử Mặc biết, người trong tranh tất cả đều là cô, chỉ là mẹ lấy bối cảnh ở thời cổ đại, lúc bé mặc chiếc yếm đỏ rực, lớn lên vận bộ y phục của thời đại xưa… hoặc yên tĩnh, hoặc nhảy nhót, hoặc nghịch ngợm, mỗi một biểu cảm, tư thái của người trong tranh ấy trông đều thật vô cùng.
Cô thấy cảm động quá, cảm động vì mẹ đã dõi theo từng thời khắc cô dần lớn lên và bước chân vào cuộc đời.
“Cực phẩm, anh nói xem, em sẽ không bị mọi người nhận ra đâu chứ?” Triệu Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Dụng ý của mẹ khi vẽ như thế đã quá rõ ràng rồi, mẹ hy vọng cô vẫn sẽ như trước, không bị chịu áp lực bởi thân phận là con gái của ba mẹ, có thể thoải mái tự do tự tại sống như bình thường, nhưng có lẽ mẹ đã không nghĩ rằng, tranh của mẹ lại quá sinh động, mặc dù tranh là bối cảnh cổ đại, nhưng khuôn mặt trong những bức tranh kia, chẳng phải giống đúc khuôn mặt cô thì là gì!
Chờ cả nửa ngày vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Triệu Tử Mặc quay đầu sang, phát hiện ra người đứng bên cạnh mình lúc này đây chỉ tỏ ra một vẻ đăm chiêu.
Triệu Tử Mặc đưa tay lên giữ lấy vai anh: “Này, anh nghĩ gì thế?”
Cố Thành Ca nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt hoảng hốt nay đã trở lại đúng vẻ trầm tĩnh sâu thẳm ban đầu, anh nhìn lướt qua mấy bức họa, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào cô, sau một hồi suy nghĩ đắn đo mới mỉm cười: “Anh nghĩ, chắc chắn sẽ dễ dàng bị nhận ra thôi, những bức vẽ này rất sinh động.”
Hóa ra, là bà ấy.
“Song Thanh của giới hội hoa”, Bắc Dã Thanh Vũ.
Năm anh ba tuổi, bà chính là người đã mang anh tới hiện trường vụ bắt cóc mà mẹ ruột anh là người gây ra, khiến anh phải chứng kiến cảnh tượng máu ngập đầy trời ấy…