Triệu Tử Mặc nhìn về phía Hạ cảnh quan lúc này vẫn đang nằm trên giường bệnh, chần chừ nói: “Có lẽ nào là do vụ án mạng ở thôn Đào Sơn ngày hôm đó không…” Lúc ấy, sau khi lấy lời khai của Triệu Tử Mặc xong, chính Hạ cảnh quan đã từng nói, nếu không may nhờ cô đứng ra xác thực thân phận của tử thi, chỉ e rằng cảnh sát sẽ phải huy động một lực lượng lớn để điều tra, bởi vì khi chết, bên người Tùng Dung không có một thứ gì hết, chứng minh thư cũng không.
Tô cảnh quan nghe vậy thì gật đầu: “Vậy thì có hai khả năng, thứ nhất, thời điểm cô đứng ra xác nhận thân phận của tử thi, hung thủ cũng có mặt ở hiện trường. Thứ hai, hung thủ có một mức độ hiểu biết nhất định nào đó với cô, có khả năng trong lúc sơ ý cô đã nhắc tới điều này.”
“Nhưng mà…” Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy hết sức vô lý: “Tôi chỉ đứng ra xác nhận thân thế của Tùng Dung thôi, không đến nỗi phải bị ép vào chỗ chết như thế chứ?”
“Mặc Ngân” Hạ cảnh quan đang nằm trên giường bệnh đột ngột cất tiếng, ý bảo Tô cảnh quan lại gần đây, anh ta bước đến, cúi người xuống, Triệu Tử Mặc nhìn thấy Hạ cảnh quan thì thầm điều gì đó vào tai anh ta.
Sau khi nghe xong, Tô cảnh quan tỏ ra rất mực trầm ngâm, cuối cùng chỉ nói: “Bất kể là nguyên do gì, chúng tôi đều sẽ nhanh chóng điều tra.”
Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy trong đầu mình đang nhảy ra vô số dấu chấm hỏi, cô nghĩ mãi vẫn không ra, cô đã làm gì mà bị tai họa đổ ập lên đầu như thế chứ?
Đến lúc trở về trường, Triệu Tử Mặc lại phải đối mặt với một chuyện hết sức đau đầu khác.
Bởi vì lúc nãy bên phía cảnh sát gọi cô đến bệnh viện gấp quá, khiến lúc đi cô quên béng mất việc mang theo điện thoại, bây giờ vừa thò mặt vào phòng ký túc xá, Cố Thành Tây đã thảy ngay chiếc điện thoại cho cô: “Lúc nãy ta có nghe điện hộ mi. Tại cái di động của mi kêu réo dai dẳng ầm ỹ quá, làm ta không thể nào bình tĩnh được.”
“Ai gọi thế?”
“Mẹ của mi.”
“Vậy à…” Triệu Tử Mặc giơ tay đón chiếc điện thoại: “Mẹ ta có nói gì không?”
“Không nói gì cả,” Ngừng một lát, Cố Thành Tây mới bổ sung thêm: “Dì ấy hỏi mi học ở trong trường có ngoan không này, có gặp phải rắc rối gì không này, rồi có thức thâu đêm làm cú để biên tập chương trình gì gì đó không.”
Triệu Tử Mặc: “???”
Mẹ già đại nhân nhà cô bắt đầu tỏ ra quan tâm đến mấy chuyện này từ lúc nào thế, đây không phải đều là nhiệm vụ chức trách của bố già đáng kính sao…
“Ta cũng đã trả lời hộ mi rồi.” Cố Thành Tây thẳng thắn thừa nhận: “Ta nói với dì, tối hôm cuối tuần mi không về ký túc, hơn nữa đến lúc mò mặt về còn mang theo vết thương trên trán nữa.”
Triệu Tử Mặc hung hăng trợn mắt trừng trừng nhìn cô nàng, đổi lấy ánh mắt đầy khinh thường của Cố Thành Tây: “Ta cũng nói với dì ấy là mi không cẩn thận nên bị ngã đâu đó, ba mẹ mi đều tin cả, nhưng ta thì không.”
Triệu Tử Mặc vã mồ hôi, cô nàng này quả không hổ là bạn thân lâu năm của cô mà!
Triệu Tử Mặc vừa vội vàng gọi điện về cho mẹ đại nhân, vừa nói với Cố Thành Tây: “Lát nữa ta sẽ kể hết cho mi.” Điện thoại vừa có người bắt máy, cô đã nặn ra một nụ cười hết sức ngọt ngào: “Mẹ thân yêu, lúc chiều mẹ gọi cho con có chuyện gì thế?”
Bắc Dã Thanh Vũ ở đầu bên kia nhàn nhã đáp lời: “Mẹ thì có chuyện gì được chứ, là do thị trưởng đại nhân nhà con ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm mới bắt một người rảnh rỗi như mẹ đây gọi điện hỏi han chuyện học hành của cô con gái cưng bảo bối của ông ấy thôi, nghe nói trán con hỏng rồi à, sao hả, chưa bị hủy dung đấy chứ?”
Triệu Tử Mặc run rẩy ngã cái rầm xuống giường, mắt trợn trắng, giọng điệu lại mang theo vẻ bông đùa: “Mẹ già yên tâm, con gái cưng của mẹ khuynh quốc khuynh thành thế này, nếu có bị hủy dung thật đi nữa, nhất định cũng sẽ khuynh sơn khuynh thủy…”
“Ừ, nhưng mà thực ra thì, nếu không khuynh sơn khuynh thủy cũng có thể khuynh cầm khuynh thú đấy.” Bắc Dã Thanh Vũ hứng chí tiếp lời cô.
Triệu Tử Mặc hoảng hồn.
Mẹ già à, mẹ không cần phải ác độc như thế đâu chứ…
Lúc này Bắc Dã Thanh Vũ mới nói vào vấn đề chính: “Sao lại bị thương hả? Có phải ăn no rỗi việc đi gây sự lung tung không đấy?”
“Nào có đâu mẹ, con nói cho mẹ biết, con gái mẹ nay đã biến thành một người vô cùng dịu dàng vô cùng hiền lành nhé, huống hồ gì, hằng ngày nếu không phải bận đi thu thập tin tức thì cũng đều dành thời gian vào việc học hành yêu đương cả, làm gì còn tâm sức đâu mà đi kiếm chuyện với người ta chứ.” Trầm ngâm một lát, Triệu Tử Mặc quyết định thôi thì cứ giấu béng chuyện này: “Chỉ có thể nói rằng vết thương của con hoàn toàn là việc bất ngờ và ngoài ý muốn, hôm cuối tuần trước con đi phỏng vấn một vị nữ cảnh rất nổi tiếng, ai ngờ đụng trúng mấy tên điên muốn đối đầu với cảnh sát, may mắn là chỉ bị liên lụy chút xíu thôi hà.”
“Nếu vậy thì tốt rồi.” Bắc Dã Thanh Vũ dặn dò: “Con ở trong trường nhớ an phận một chút, không có việc gì thì đừng có chạy lung tung, nhớ chú ý an toàn đấy biết chưa? Thôi mẹ với ba ra ngoài hóng gió đây, không nói chuyện với con nữa.”
Ngay sau đó, điện thoại lập tức bị ngắt đứt.
????
Trong đầu Triệu Tử Mặc lại nhảy ra vô số dấu chấm hỏi.
Giọng điệu của mẹ già nhà cô hôm nay vẫn nhàn tản thong dong như ngày thường, nhưng cô thấy cái ngữ khí kia của mẹ là lạ đáng ngờ sao đó.
Nhất là cái câu “Không có việc gì thì đừng có chạy lung tung, nhớ chú ý an toàn”, có cảm giác như mẹ cô đang thận trọng đề phòng điều gì đó.
Bắc Dã Thanh Vũ sau khi đã ngắt điện thoại rồi, thần sắc bà thoắt cái biến thành vô cùng nghiêm túc, nhìn sang người đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nói: “Thanh Vân, anh gọi điện đến sở cảnh sát, hỏi thử vụ hành hung cảnh sát hôm cuối tuần đó là thế nào xem.”
Triệu Thanh Vân lập tức ấn một dãy số.
Một lát sau, ông cúp điện thoại, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
“Hung thủ không phải nhắm vào cảnh sát.” Ông nói.
“Quả nhiên!” Bắc Dã Thanh Vũ nhướn cao đôi mày, “Không ngờ lão họ Vương kia thực sự dám ra tay! Lão dám lấy sự an toàn của con gái ra để uy hiếp anh!”
“Nếu ông ta đã cố chấp như thế,” Trong đáy mắt Triệu Thanh Vân lóe lên một tia thâm độc tuyệt tình: “Vậy thì, đừng trách Triệu Thanh Vân này không khách khí!”
***
Đối với hành vi của mẹ già thân yêu, Triệu Tử Mặc nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu nổi, sau khi thả chiếc điện thoại xuống, cô mới liếc thấy Cố Thành Tây đang ngồi trước bàn máy tính, tay chống cằm ngồi đợi đằng kia, biết rằng không thể dấu giếm được cô nàng, Triệu Tử Mặc đành kể lại mọi chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Cố Thành Tây sau khi nghe xong, không nói lời nào, nhanh như chớp rút điện thoại ra.
“Tây Tây, mi làm gì thế?”
Cố Thành Tây vẫn không ngẩng đầu, chỉ chăm chú ấn một dãy số: “Gọi điện thoại cho anh trai ta…”
“Cố Thành Tây, mau dừng tay lại!” Triệu Tử Mặc vội nhào đến cướp lấy chiếc điện thoại, hung ác ra lệnh: “Không cho phép mi gọi!”
Hốt nhiên, chiếc điện thoại của cô bỗng réo ầm lên, trên màn hình lập lòe bốn chữ: “Cực phẩm thân yêu”.
Hai tay Cố Thành Tây vẫn đang bất động trên không trung, vừa nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, cô nàng liền nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Vội vàng rụt tay về, Triệu Tử Mặc trừng mắt nhìn cô nàng một cái như thể muốn cảnh cáo: Đừng có mà nói lung tung đấy!, rồi nhanh chóng xoay người lại, giọng nói lúc này đã trở nên ngọt lịm như ướp đường: “Alo, Thành Ca.”
“A Mặc, anh đang ở cổng Tây, em ra đây đi.”
Triệu Tử Mặc bất giác đưa tay lên sờ sờ vết thương trên trán theo bản năng, vội từ chối: “Em không đi được rồi, tối nay em còn có tiết học…”
“Ra đây một lát, anh có việc phải đi ngang cổng Tây, tiện lúc có thứ này muốn cho em.”
“Cái gì thế?” Triệu Tử Mặc vừa hưng phấn được một chút, lại vội vàng từ chối: “Em bảo Tây Tây ra lấy hộ cũng được, em đang đau bụng quá, không ra đó nổi đâu.”
“Anh trai, anh đừng bị con nhóc này lừa, nó bị thương nên không muốn anh phải lo lắng đấy thôi!” Chẳng biết Cố Thành Tây đã lẳng lặng đứng sau lưng cô từ lúc nào, con nhỏ chết bầm này dám hét toáng vào điện thoại bán đứng cô.
Triệu Tử Mặc trợn mắt trừng cô nàng, mãnh liệt trợn mắt trừng cô nàng.
Giọng nói phía bên kia điện thoại vẫn rất mực nhẹ nhàng, nhưng đã phảng phất đâu đây chút vẻ nghiêm khắc: “A Mặc, ra đi, anh chờ em.”
Nói rồi, anh ngắt luôn điện thoại.
Cố Thành Tây bị lườm nguýt nãy giờ vẫn chẳng thèm quan tâm, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta cũng không muốn mi gặp phải nguy hiểm, mà anh trai ta thì đằng nào chả biết hết mọi chuyện.”
Triệu Tử Mặc khẽ nhếch miệng, bước ra khỏi phòng ký túc xá.
Cố Thành Ca đứng ở cổng Tây, vẫn tại chỗ cũ như mọi lần.
Triệu Tử Mặc mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, trong lòng không khỏi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thản nhiên hỏi: “Thành Ca, anh định đưa em thứ gì thế?” Giọng điệu này của cô rõ ràng là đang nịnh nọt lấy lòng rồi.
Cố Thành Ca chăm chú nhìn cô, anh không nói gì, chỉ đưa tay lên xoa nhẹ chỗ bị thương trên trán cô, đôi mắt anh sẫm lại, đen và sâu thẳm như bầu trời đêm.
Triệu Tử Mặc mãnh liệt chột dạ, vội vàng khai tuốt tuồn tuột mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cho anh nghe, cuối cùng u sầu rầu rĩ nói: “Lúc trước em cứ tưởng hung thủ là kẻ có hiềm khích với Hạ cảnh quan, hơn nữa vết thương trên trán em cũng không nặng, cho nên mới không nói với anh. Đến tận chiều nay vào bệnh viện gặp Tô cảnh quan em mới biết, hóa ra người kẻ đó nhắm vào lại chính là em, nhưng lại không biết phải nói với anh thế nào.”
Cố Thành Ca nhếch môi, trên khuôn mặt tuấn tú tinh xảo ấy thoáng qua một tia hối hận, là anh, chính anh đã làm liên lụy đến cô sao?
Thấy anh mãi mà vẫn không lên tiếng trả lời, Triệu Tử Mặc bèn kéo kéo tay áo anh: “Anh đừng giận mà, em hứa nếu lần sau em có bị thương, em nhất định sẽ báo cho anh biết đầu tiên!”
“Không cho phép có lần sau!” Cố Thành Ca đau lòng ngắt lời cô, anh nắm chặt lấy bàn tay đang giữ lấy ống tay áo của anh, nhìn sâu thật sâu vào mắt cô: “Trước khi có kết quả điều tra bên phía cảnh sát, em cứ ở lại trong trường, đừng bao giờ ra ngoài một mình, phải hết sức chú ý an toàn, biết chưa?”
“Vâng…”
Nói vậy tức là, anh không giận vì cô đã giấu anh chuyện mình bị thương đúng không?
Triệu Tử Mặc như trút được gánh nặng, thế là giọng điệu cũng bắt đầu trở nên nghịch ngợm cổ quái hẳn lên: “Này, rốt cuộc anh muốn đưa cho em thứ gì mà bắt buộc em phải đích thân ra nhận thế này?”
Đôi mắt anh lúc này sáng rỡ như ánh sao, còn chưa đợi Triệu Tử Mặc kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng cúi xuống, chiếm lấy đôi môi cô.
Bàn tay anh vòng ra sau đỡ lấy gáy cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn sâu thật sâu.
Đến khi cả hai tách khỏi nhau, Triệu Tử Mặc lúc này chỉ còn có thể tựa vào ngực anh mà thở dốc.
Lát sau khi đã bình tĩnh lại, Cố Thành Ca mới đưa tay sửa lại mái tóc bị anh làm cho hơi rối của cô.
“A Mặc.”
“Dạ.”
Cố Thành Ca: “…”
Triệu Tử Mặc “…Ừm?”
“Chuyện anh tham gia vào việc lật lại vụ án năm đó của Phó Khinh Chước, em đã nói với ba em rồi ư?”
“Hả…” Triệu Tử Mặc cảm thấy có chút kinh ngạc, vội ló mặt ra khỏi ngực anh: “À không, em không nói với ba.”
Cô phủ nhận một câu như thế, nhìn thấy anh chậm rãi nhíu mày, mới mãnh liệt chột dạ bổ sung thêm: “Nhưng em có kể cho mẹ nghe… còn bảo mẹ nói với ba…”
Khoảng thời gian trước, cô biết anh rất bận, nhưng chắc chắn không phải chỉ vì việc đảm nhận vụ kiện kinh tế thay cho Tề Lỗi, mà cô dám cam đoan, phần lớn thời gian của anh là dành vào việc tìm hiểu vụ án của Phó Khinh Chước năm đó.
Cô biết, trước giờ anh vẫn luôn âm thầm điều tra.
Có một lần cô gọi điện cho mẹ già, cô nhờ mẹ đề cập tới chuyện vụ án Phó Khinh Chước trước mặt ba, hy vọng ba có thể lợi dụng địa vị Thị trưởng của mình để giúp lật lại vụ án…
“A Mặc ngốc, đừng vì anh mà khiến cho ba mẹ em phải khó xử.” Cố Thành Ca ngừng một lát, lại tiếp: “Vụ án này liên quan đến nhiều việc, dính dáng đến nhiều người, ba em nhất định sẽ rất khó xử.”
Triệu Tử Mặc chu miệng: “Ai bảo anh bận đến nỗi ngay cả thời gian gặp nhau cũng không có chứ, em…”
“Sau này sẽ không thế nữa.”
“Thật ra nói thì nói vậy thôi, chứ ba cũng gọi đến giáo huấn em một trận rồi.” Triệu Tử Mặc không nhịn được hừ mũi: “Em cam đoan ông ấy cũng không để chuyện này trong lòng đâu.”
Cố Thành Ca chăm chú nhìn cô, anh khẽ nhếch môi, nhưng lại không nói một lời nào.
Triệu Tử Mặc mở điện thoại ra xem giờ, miệng giục: “Này, anh rốt cục muốn đưa cho em thứ gì thì mau lấy ra đi. Nhanh lên, em phải vào trường rồi.”
Cố Thành Ca khẽ nhướn mày: “Cho rồi mà.”
“Cho?”
“Ừ, cho.”
“Anh cho em lúc nào!” Sao cô lại không biết chút gì thế!
Cố Thành Ca nhàn nhã ung dung đáp: “Vừa rồi đấy thôi.”
Triệu Tử Mặc: “???”
“Đương nhiên là, thứ anh cho em đó là thủ chi bất tẫn, dụng chi bất kiệt (*), cho một lần rồi, còn có thể cho lần thứ hai, thứ ba…” Cố Thành Ca vừa cười, vừa đưa tay ra đỡ lấy đầu cô, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại ngát hương thơm ấy.
(*) “Thủ chi bất tẫn, dụng chi bất kiệt”: dùng mãi không hết, bất tận vô vàn.
Triệu Tử Mặc: “…”
Anh chạy đến đây, là để làm cái này sao…
Đến lúc cô bước xuống xe, Cố Thành Ca lại dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn, tuyệt đối không được ra ngoài một mình, biết chưa?”
Triệu Tử Mặc chun mũi: “Biết rồi mà, anh nói nhiều quá đó.” Cô nhìn anh một cái, bỗng nhiên hoảng hốt ôm đầu: “Tiêu rồi, Tiểu Phì nhờ em cuối tuần này đến bệnh viện chăm mẹ hộ nó…”
Khương Khương phải đi cùng Tề Lỗi, không rảnh.
Tây Tây thì đi hẹn hò với Tiêu Sở Diễn, cũng không rảnh nốt.
“Anh đi cùng em.”
***
Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Tử Mặc gặp mẹ của Thi Tiểu Phì – Tiêu Nhược, tuy rằng bà ở trong bệnh viện tâm thần, nhưng vì muốn giữ thể diện cho Tiểu Phì, dưới ánh nắng rực rỡ chói chang của một ngày hè, bà khoác một chiếc sườn xám xinh đẹp, bày ra những đường cong hoàn hảo quyến rũ, mái tóc búi gọn, đứng trên bãi cỏ xanh mướt rậm rạp bên bờ hồ chờ Triệu Tử Mặc tới, tựa như một bậc phu nhân cao quý du nhàn.
Hình ảnh này, đúng là không giống của bệnh nhân tâm thần một chút nào.
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Thành Ca khi vừa nhìn thấy Tiêu Nhược.
Nhưng mà…
“Tiêu tam tiểu thư.” Triệu Tử Mặc hứng khởi bước tới.
Thi Tiểu Phì đã sớm dặn dò cô, lúc gặp Tiêu Nhược thì nhất định phải gọi bà là Tiêu tam tiểu thư, bất kỳ cách xưng hô nào khác cũng đều có thể dẫn đến kết cục là phải hứng trọn lấy cơn điên của bà.
Lúc này có vẻ như Tiêu Nhược vẫn chưa nghe thấy gì, chỉ tao nhã thanh tịnh đứng đó.
Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì, bà vui sướng quay phắt người lại, khiến cho Triệu Tử Mặc vừa lúc dừng sững lại ngay trước mặt bà, nhìn thấy khuôn mặt đang hoan hỉ cực độ kia, cô không nhịn nổi mà giật nẩy mình, vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Ôi gương mặt kia… má ơi…
Làn da bà vốn đã trắng, nay lại bôi trét thêm mấy lớp phấn trắng tinh.
Môi đã hồng, nay lại càng đỏ tươi, hệt như vừa uống xong một bát máu đầy vậy.
Hai con ngươi đen thùi lùi, đã thế lại còn có hai vòng tròn quầng thâm quanh mắt, trông chả khác nào gấu trúc…
Có vẻ như Tiêu Nhược cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Triệu Tử Mặc dọa cho sợ hãi một phen, hoảng hốt qua đi, bà mới giơ chiếc khăn lụa trong tay lên phẩy một cái: “Đồ tiểu yêu tinh này, nhà ngươi định hù chết bổn tiểu thư ta đấy à!”
Vì đã sớm được nghe kể về tính khí của bà, Triệu Tử Mặc cũng không kinh ngạc nhiều, chỉ nở một nụ cười xán lạn, rồi vung vẩy túi đồ trang điểm đang cầm trong tay: “Tiêu tam tiểu thư, người xem con mang thứ gì đến cho người nè.”
Đây là thứ mà Tiểu Phì đã chuẩn bị sẵn từ trước cho cô, việc mà mẹ của cô nàng làm hằng ngày, lặp đi lặp lại không biết chán chính là trang điểm, rồi vận lên người những bộ váy áo thật đẹp, sắm vai Tiêu tam tiểu thư cao quý an nhàn.
Quả nhiên Tiêu Nhược lập tức trợn tròn đôi mắt, trong con ngươi đen kịt lóe ra những tia sáng lấp lánh rạng rỡ, bà nhào tới định túm lấy, đột nhiên cả người sững lại, ánh mắt quét qua Triệu Tử Mặc, chăm chú nhìn về phía sau cô.
Đôi đồng tử bỗng bị banh ra đến cực đại.
Ngay sau đó, khuôn mặt vốn đã khiến cho người ta phải kinh hãi hoảng hồn, nay lại trở nên vặn vẹo dị thường, bà hét thảm một tiếng, té rầm xuống thảm cỏ, vừa ra sức trườn về phía sau, vừa hoảng sợ gào khóc: “Đừng tới đây, chị đừng tới đây, Tiêu Tiêu, chị hai, không phải em hại chị đâu, chị đừng có lại gần đây!”
Tiêu Tiêu?
Đó chẳng phải là… tên của mẹ ruột Cố Thành Ca sao!
“Tiêu tam tiểu thư!” Triệu Tử Mặc luống cuống tay chân bước lại gần bà.
Tiêu Nhược vội vã đứng dậy núp sau lưng Triệu Tử Mặc, khuôn mặt vặn vẹo vì sợ hãi nay đã lóe lên những tia điên cuồng, bà bật cười ha ha, nụ cười thê lương khó tả: “Tiêu Tiêu, chị đáng lắm, rất đáng!” Nói rồi, bà lại rít gào: “Khinh Chước vô tội, Khinh Chước hoàn toàn vô tội! Cô ấy bị oan!”
Cho dù là người trấn định bình tĩnh như Cố Thành Ca, cũng bị hai cái tên Tiêu Tiêu, Phó Khinh Chước và những lời đó của Tiêu Tiêu làm cho giật mình, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Tiêu Nhược đã ngã vào mặt hồ.
Triệu Tử Mặc nhìn về phía Hạ cảnh quan lúc này vẫn đang nằm trên giường bệnh, chần chừ nói: “Có lẽ nào là do vụ án mạng ở thôn Đào Sơn ngày hôm đó không…” Lúc ấy, sau khi lấy lời khai của Triệu Tử Mặc xong, chính Hạ cảnh quan đã từng nói, nếu không may nhờ cô đứng ra xác thực thân phận của tử thi, chỉ e rằng cảnh sát sẽ phải huy động một lực lượng lớn để điều tra, bởi vì khi chết, bên người Tùng Dung không có một thứ gì hết, chứng minh thư cũng không.
Tô cảnh quan nghe vậy thì gật đầu: “Vậy thì có hai khả năng, thứ nhất, thời điểm cô đứng ra xác nhận thân phận của tử thi, hung thủ cũng có mặt ở hiện trường. Thứ hai, hung thủ có một mức độ hiểu biết nhất định nào đó với cô, có khả năng trong lúc sơ ý cô đã nhắc tới điều này.”
“Nhưng mà…” Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy hết sức vô lý: “Tôi chỉ đứng ra xác nhận thân thế của Tùng Dung thôi, không đến nỗi phải bị ép vào chỗ chết như thế chứ?”
“Mặc Ngân” Hạ cảnh quan đang nằm trên giường bệnh đột ngột cất tiếng, ý bảo Tô cảnh quan lại gần đây, anh ta bước đến, cúi người xuống, Triệu Tử Mặc nhìn thấy Hạ cảnh quan thì thầm điều gì đó vào tai anh ta.
Sau khi nghe xong, Tô cảnh quan tỏ ra rất mực trầm ngâm, cuối cùng chỉ nói: “Bất kể là nguyên do gì, chúng tôi đều sẽ nhanh chóng điều tra.”
Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy trong đầu mình đang nhảy ra vô số dấu chấm hỏi, cô nghĩ mãi vẫn không ra, cô đã làm gì mà bị tai họa đổ ập lên đầu như thế chứ?
Đến lúc trở về trường, Triệu Tử Mặc lại phải đối mặt với một chuyện hết sức đau đầu khác.
Bởi vì lúc nãy bên phía cảnh sát gọi cô đến bệnh viện gấp quá, khiến lúc đi cô quên béng mất việc mang theo điện thoại, bây giờ vừa thò mặt vào phòng ký túc xá, Cố Thành Tây đã thảy ngay chiếc điện thoại cho cô: “Lúc nãy ta có nghe điện hộ mi. Tại cái di động của mi kêu réo dai dẳng ầm ỹ quá, làm ta không thể nào bình tĩnh được.”
“Ai gọi thế?”
“Mẹ của mi.”
“Vậy à…” Triệu Tử Mặc giơ tay đón chiếc điện thoại: “Mẹ ta có nói gì không?”
“Không nói gì cả,” Ngừng một lát, Cố Thành Tây mới bổ sung thêm: “Dì ấy hỏi mi học ở trong trường có ngoan không này, có gặp phải rắc rối gì không này, rồi có thức thâu đêm làm cú để biên tập chương trình gì gì đó không.”
Triệu Tử Mặc: “???”
Mẹ già đại nhân nhà cô bắt đầu tỏ ra quan tâm đến mấy chuyện này từ lúc nào thế, đây không phải đều là nhiệm vụ chức trách của bố già đáng kính sao…
“Ta cũng đã trả lời hộ mi rồi.” Cố Thành Tây thẳng thắn thừa nhận: “Ta nói với dì, tối hôm cuối tuần mi không về ký túc, hơn nữa đến lúc mò mặt về còn mang theo vết thương trên trán nữa.”
Triệu Tử Mặc hung hăng trợn mắt trừng trừng nhìn cô nàng, đổi lấy ánh mắt đầy khinh thường của Cố Thành Tây: “Ta cũng nói với dì ấy là mi không cẩn thận nên bị ngã đâu đó, ba mẹ mi đều tin cả, nhưng ta thì không.”
Triệu Tử Mặc vã mồ hôi, cô nàng này quả không hổ là bạn thân lâu năm của cô mà!
Triệu Tử Mặc vừa vội vàng gọi điện về cho mẹ đại nhân, vừa nói với Cố Thành Tây: “Lát nữa ta sẽ kể hết cho mi.” Điện thoại vừa có người bắt máy, cô đã nặn ra một nụ cười hết sức ngọt ngào: “Mẹ thân yêu, lúc chiều mẹ gọi cho con có chuyện gì thế?”
Bắc Dã Thanh Vũ ở đầu bên kia nhàn nhã đáp lời: “Mẹ thì có chuyện gì được chứ, là do thị trưởng đại nhân nhà con ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm mới bắt một người rảnh rỗi như mẹ đây gọi điện hỏi han chuyện học hành của cô con gái cưng bảo bối của ông ấy thôi, nghe nói trán con hỏng rồi à, sao hả, chưa bị hủy dung đấy chứ?”
Triệu Tử Mặc run rẩy ngã cái rầm xuống giường, mắt trợn trắng, giọng điệu lại mang theo vẻ bông đùa: “Mẹ già yên tâm, con gái cưng của mẹ khuynh quốc khuynh thành thế này, nếu có bị hủy dung thật đi nữa, nhất định cũng sẽ khuynh sơn khuynh thủy…”
“Ừ, nhưng mà thực ra thì, nếu không khuynh sơn khuynh thủy cũng có thể khuynh cầm khuynh thú đấy.” Bắc Dã Thanh Vũ hứng chí tiếp lời cô.
Triệu Tử Mặc hoảng hồn.
Mẹ già à, mẹ không cần phải ác độc như thế đâu chứ…
Lúc này Bắc Dã Thanh Vũ mới nói vào vấn đề chính: “Sao lại bị thương hả? Có phải ăn no rỗi việc đi gây sự lung tung không đấy?”
“Nào có đâu mẹ, con nói cho mẹ biết, con gái mẹ nay đã biến thành một người vô cùng dịu dàng vô cùng hiền lành nhé, huống hồ gì, hằng ngày nếu không phải bận đi thu thập tin tức thì cũng đều dành thời gian vào việc học hành yêu đương cả, làm gì còn tâm sức đâu mà đi kiếm chuyện với người ta chứ.” Trầm ngâm một lát, Triệu Tử Mặc quyết định thôi thì cứ giấu béng chuyện này: “Chỉ có thể nói rằng vết thương của con hoàn toàn là việc bất ngờ và ngoài ý muốn, hôm cuối tuần trước con đi phỏng vấn một vị nữ cảnh rất nổi tiếng, ai ngờ đụng trúng mấy tên điên muốn đối đầu với cảnh sát, may mắn là chỉ bị liên lụy chút xíu thôi hà.”
“Nếu vậy thì tốt rồi.” Bắc Dã Thanh Vũ dặn dò: “Con ở trong trường nhớ an phận một chút, không có việc gì thì đừng có chạy lung tung, nhớ chú ý an toàn đấy biết chưa? Thôi mẹ với ba ra ngoài hóng gió đây, không nói chuyện với con nữa.”
Ngay sau đó, điện thoại lập tức bị ngắt đứt.
????
Trong đầu Triệu Tử Mặc lại nhảy ra vô số dấu chấm hỏi.
Giọng điệu của mẹ già nhà cô hôm nay vẫn nhàn tản thong dong như ngày thường, nhưng cô thấy cái ngữ khí kia của mẹ là lạ đáng ngờ sao đó.
Nhất là cái câu “Không có việc gì thì đừng có chạy lung tung, nhớ chú ý an toàn”, có cảm giác như mẹ cô đang thận trọng đề phòng điều gì đó.
Bắc Dã Thanh Vũ sau khi đã ngắt điện thoại rồi, thần sắc bà thoắt cái biến thành vô cùng nghiêm túc, nhìn sang người đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nói: “Thanh Vân, anh gọi điện đến sở cảnh sát, hỏi thử vụ hành hung cảnh sát hôm cuối tuần đó là thế nào xem.”
Triệu Thanh Vân lập tức ấn một dãy số.
Một lát sau, ông cúp điện thoại, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
“Hung thủ không phải nhắm vào cảnh sát.” Ông nói.
“Quả nhiên!” Bắc Dã Thanh Vũ nhướn cao đôi mày, “Không ngờ lão họ Vương kia thực sự dám ra tay! Lão dám lấy sự an toàn của con gái ra để uy hiếp anh!”
“Nếu ông ta đã cố chấp như thế,” Trong đáy mắt Triệu Thanh Vân lóe lên một tia thâm độc tuyệt tình: “Vậy thì, đừng trách Triệu Thanh Vân này không khách khí!”
Đối với hành vi của mẹ già thân yêu, Triệu Tử Mặc nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu nổi, sau khi thả chiếc điện thoại xuống, cô mới liếc thấy Cố Thành Tây đang ngồi trước bàn máy tính, tay chống cằm ngồi đợi đằng kia, biết rằng không thể dấu giếm được cô nàng, Triệu Tử Mặc đành kể lại mọi chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Cố Thành Tây sau khi nghe xong, không nói lời nào, nhanh như chớp rút điện thoại ra.
“Tây Tây, mi làm gì thế?”
Cố Thành Tây vẫn không ngẩng đầu, chỉ chăm chú ấn một dãy số: “Gọi điện thoại cho anh trai ta…”
“Cố Thành Tây, mau dừng tay lại!” Triệu Tử Mặc vội nhào đến cướp lấy chiếc điện thoại, hung ác ra lệnh: “Không cho phép mi gọi!”
Hốt nhiên, chiếc điện thoại của cô bỗng réo ầm lên, trên màn hình lập lòe bốn chữ: “Cực phẩm thân yêu”.
Hai tay Cố Thành Tây vẫn đang bất động trên không trung, vừa nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, cô nàng liền nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Vội vàng rụt tay về, Triệu Tử Mặc trừng mắt nhìn cô nàng một cái như thể muốn cảnh cáo: Đừng có mà nói lung tung đấy!, rồi nhanh chóng xoay người lại, giọng nói lúc này đã trở nên ngọt lịm như ướp đường: “Alo, Thành Ca.”
“A Mặc, anh đang ở cổng Tây, em ra đây đi.”
Triệu Tử Mặc bất giác đưa tay lên sờ sờ vết thương trên trán theo bản năng, vội từ chối: “Em không đi được rồi, tối nay em còn có tiết học…”
“Ra đây một lát, anh có việc phải đi ngang cổng Tây, tiện lúc có thứ này muốn cho em.”
“Cái gì thế?” Triệu Tử Mặc vừa hưng phấn được một chút, lại vội vàng từ chối: “Em bảo Tây Tây ra lấy hộ cũng được, em đang đau bụng quá, không ra đó nổi đâu.”
“Anh trai, anh đừng bị con nhóc này lừa, nó bị thương nên không muốn anh phải lo lắng đấy thôi!” Chẳng biết Cố Thành Tây đã lẳng lặng đứng sau lưng cô từ lúc nào, con nhỏ chết bầm này dám hét toáng vào điện thoại bán đứng cô.
Triệu Tử Mặc trợn mắt trừng cô nàng, mãnh liệt trợn mắt trừng cô nàng.
Giọng nói phía bên kia điện thoại vẫn rất mực nhẹ nhàng, nhưng đã phảng phất đâu đây chút vẻ nghiêm khắc: “A Mặc, ra đi, anh chờ em.”
Nói rồi, anh ngắt luôn điện thoại.
Cố Thành Tây bị lườm nguýt nãy giờ vẫn chẳng thèm quan tâm, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta cũng không muốn mi gặp phải nguy hiểm, mà anh trai ta thì đằng nào chả biết hết mọi chuyện.”
Triệu Tử Mặc khẽ nhếch miệng, bước ra khỏi phòng ký túc xá.
Cố Thành Ca đứng ở cổng Tây, vẫn tại chỗ cũ như mọi lần.
Triệu Tử Mặc mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, trong lòng không khỏi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thản nhiên hỏi: “Thành Ca, anh định đưa em thứ gì thế?” Giọng điệu này của cô rõ ràng là đang nịnh nọt lấy lòng rồi.
Cố Thành Ca chăm chú nhìn cô, anh không nói gì, chỉ đưa tay lên xoa nhẹ chỗ bị thương trên trán cô, đôi mắt anh sẫm lại, đen và sâu thẳm như bầu trời đêm.
Triệu Tử Mặc mãnh liệt chột dạ, vội vàng khai tuốt tuồn tuột mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cho anh nghe, cuối cùng u sầu rầu rĩ nói: “Lúc trước em cứ tưởng hung thủ là kẻ có hiềm khích với Hạ cảnh quan, hơn nữa vết thương trên trán em cũng không nặng, cho nên mới không nói với anh. Đến tận chiều nay vào bệnh viện gặp Tô cảnh quan em mới biết, hóa ra người kẻ đó nhắm vào lại chính là em, nhưng lại không biết phải nói với anh thế nào.”
Cố Thành Ca nhếch môi, trên khuôn mặt tuấn tú tinh xảo ấy thoáng qua một tia hối hận, là anh, chính anh đã làm liên lụy đến cô sao?
Thấy anh mãi mà vẫn không lên tiếng trả lời, Triệu Tử Mặc bèn kéo kéo tay áo anh: “Anh đừng giận mà, em hứa nếu lần sau em có bị thương, em nhất định sẽ báo cho anh biết đầu tiên!”
“Không cho phép có lần sau!” Cố Thành Ca đau lòng ngắt lời cô, anh nắm chặt lấy bàn tay đang giữ lấy ống tay áo của anh, nhìn sâu thật sâu vào mắt cô: “Trước khi có kết quả điều tra bên phía cảnh sát, em cứ ở lại trong trường, đừng bao giờ ra ngoài một mình, phải hết sức chú ý an toàn, biết chưa?”
“Vâng…”
Nói vậy tức là, anh không giận vì cô đã giấu anh chuyện mình bị thương đúng không?
Triệu Tử Mặc như trút được gánh nặng, thế là giọng điệu cũng bắt đầu trở nên nghịch ngợm cổ quái hẳn lên: “Này, rốt cuộc anh muốn đưa cho em thứ gì mà bắt buộc em phải đích thân ra nhận thế này?”
Đôi mắt anh lúc này sáng rỡ như ánh sao, còn chưa đợi Triệu Tử Mặc kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng cúi xuống, chiếm lấy đôi môi cô.
Bàn tay anh vòng ra sau đỡ lấy gáy cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn sâu thật sâu.
Đến khi cả hai tách khỏi nhau, Triệu Tử Mặc lúc này chỉ còn có thể tựa vào ngực anh mà thở dốc.
Lát sau khi đã bình tĩnh lại, Cố Thành Ca mới đưa tay sửa lại mái tóc bị anh làm cho hơi rối của cô.
“A Mặc.”
“Dạ.”
Cố Thành Ca: “…”
Triệu Tử Mặc “…Ừm?”
“Chuyện anh tham gia vào việc lật lại vụ án năm đó của Phó Khinh Chước, em đã nói với ba em rồi ư?”
“Hả…” Triệu Tử Mặc cảm thấy có chút kinh ngạc, vội ló mặt ra khỏi ngực anh: “À không, em không nói với ba.”
Cô phủ nhận một câu như thế, nhìn thấy anh chậm rãi nhíu mày, mới mãnh liệt chột dạ bổ sung thêm: “Nhưng em có kể cho mẹ nghe… còn bảo mẹ nói với ba…”
Khoảng thời gian trước, cô biết anh rất bận, nhưng chắc chắn không phải chỉ vì việc đảm nhận vụ kiện kinh tế thay cho Tề Lỗi, mà cô dám cam đoan, phần lớn thời gian của anh là dành vào việc tìm hiểu vụ án của Phó Khinh Chước năm đó.
Cô biết, trước giờ anh vẫn luôn âm thầm điều tra.
Có một lần cô gọi điện cho mẹ già, cô nhờ mẹ đề cập tới chuyện vụ án Phó Khinh Chước trước mặt ba, hy vọng ba có thể lợi dụng địa vị Thị trưởng của mình để giúp lật lại vụ án…
“A Mặc ngốc, đừng vì anh mà khiến cho ba mẹ em phải khó xử.” Cố Thành Ca ngừng một lát, lại tiếp: “Vụ án này liên quan đến nhiều việc, dính dáng đến nhiều người, ba em nhất định sẽ rất khó xử.”
Triệu Tử Mặc chu miệng: “Ai bảo anh bận đến nỗi ngay cả thời gian gặp nhau cũng không có chứ, em…”
“Sau này sẽ không thế nữa.”
“Thật ra nói thì nói vậy thôi, chứ ba cũng gọi đến giáo huấn em một trận rồi.” Triệu Tử Mặc không nhịn được hừ mũi: “Em cam đoan ông ấy cũng không để chuyện này trong lòng đâu.”
Cố Thành Ca chăm chú nhìn cô, anh khẽ nhếch môi, nhưng lại không nói một lời nào.
Triệu Tử Mặc mở điện thoại ra xem giờ, miệng giục: “Này, anh rốt cục muốn đưa cho em thứ gì thì mau lấy ra đi. Nhanh lên, em phải vào trường rồi.”
Cố Thành Ca khẽ nhướn mày: “Cho rồi mà.”
“Cho?”
“Ừ, cho.”
“Anh cho em lúc nào!” Sao cô lại không biết chút gì thế!
Cố Thành Ca nhàn nhã ung dung đáp: “Vừa rồi đấy thôi.”
Triệu Tử Mặc: “???”
“Đương nhiên là, thứ anh cho em đó là thủ chi bất tẫn, dụng chi bất kiệt (), cho một lần rồi, còn có thể cho lần thứ hai, thứ ba…” Cố Thành Ca vừa cười, vừa đưa tay ra đỡ lấy đầu cô, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại ngát hương thơm ấy.
() “Thủ chi bất tẫn, dụng chi bất kiệt”: dùng mãi không hết, bất tận vô vàn.
Triệu Tử Mặc: “…”
Anh chạy đến đây, là để làm cái này sao…
Đến lúc cô bước xuống xe, Cố Thành Ca lại dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn, tuyệt đối không được ra ngoài một mình, biết chưa?”
Triệu Tử Mặc chun mũi: “Biết rồi mà, anh nói nhiều quá đó.” Cô nhìn anh một cái, bỗng nhiên hoảng hốt ôm đầu: “Tiêu rồi, Tiểu Phì nhờ em cuối tuần này đến bệnh viện chăm mẹ hộ nó…”
Khương Khương phải đi cùng Tề Lỗi, không rảnh.
Tây Tây thì đi hẹn hò với Tiêu Sở Diễn, cũng không rảnh nốt.
“Anh đi cùng em.”
Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Tử Mặc gặp mẹ của Thi Tiểu Phì – Tiêu Nhược, tuy rằng bà ở trong bệnh viện tâm thần, nhưng vì muốn giữ thể diện cho Tiểu Phì, dưới ánh nắng rực rỡ chói chang của một ngày hè, bà khoác một chiếc sườn xám xinh đẹp, bày ra những đường cong hoàn hảo quyến rũ, mái tóc búi gọn, đứng trên bãi cỏ xanh mướt rậm rạp bên bờ hồ chờ Triệu Tử Mặc tới, tựa như một bậc phu nhân cao quý du nhàn.
Hình ảnh này, đúng là không giống của bệnh nhân tâm thần một chút nào.
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Thành Ca khi vừa nhìn thấy Tiêu Nhược.
Nhưng mà…
“Tiêu tam tiểu thư.” Triệu Tử Mặc hứng khởi bước tới.
Thi Tiểu Phì đã sớm dặn dò cô, lúc gặp Tiêu Nhược thì nhất định phải gọi bà là Tiêu tam tiểu thư, bất kỳ cách xưng hô nào khác cũng đều có thể dẫn đến kết cục là phải hứng trọn lấy cơn điên của bà.
Lúc này có vẻ như Tiêu Nhược vẫn chưa nghe thấy gì, chỉ tao nhã thanh tịnh đứng đó.
Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì, bà vui sướng quay phắt người lại, khiến cho Triệu Tử Mặc vừa lúc dừng sững lại ngay trước mặt bà, nhìn thấy khuôn mặt đang hoan hỉ cực độ kia, cô không nhịn nổi mà giật nẩy mình, vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Ôi gương mặt kia… má ơi…
Làn da bà vốn đã trắng, nay lại bôi trét thêm mấy lớp phấn trắng tinh.
Môi đã hồng, nay lại càng đỏ tươi, hệt như vừa uống xong một bát máu đầy vậy.
Hai con ngươi đen thùi lùi, đã thế lại còn có hai vòng tròn quầng thâm quanh mắt, trông chả khác nào gấu trúc…
Có vẻ như Tiêu Nhược cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Triệu Tử Mặc dọa cho sợ hãi một phen, hoảng hốt qua đi, bà mới giơ chiếc khăn lụa trong tay lên phẩy một cái: “Đồ tiểu yêu tinh này, nhà ngươi định hù chết bổn tiểu thư ta đấy à!”
Vì đã sớm được nghe kể về tính khí của bà, Triệu Tử Mặc cũng không kinh ngạc nhiều, chỉ nở một nụ cười xán lạn, rồi vung vẩy túi đồ trang điểm đang cầm trong tay: “Tiêu tam tiểu thư, người xem con mang thứ gì đến cho người nè.”
Đây là thứ mà Tiểu Phì đã chuẩn bị sẵn từ trước cho cô, việc mà mẹ của cô nàng làm hằng ngày, lặp đi lặp lại không biết chán chính là trang điểm, rồi vận lên người những bộ váy áo thật đẹp, sắm vai Tiêu tam tiểu thư cao quý an nhàn.
Quả nhiên Tiêu Nhược lập tức trợn tròn đôi mắt, trong con ngươi đen kịt lóe ra những tia sáng lấp lánh rạng rỡ, bà nhào tới định túm lấy, đột nhiên cả người sững lại, ánh mắt quét qua Triệu Tử Mặc, chăm chú nhìn về phía sau cô.
Đôi đồng tử bỗng bị banh ra đến cực đại.
Ngay sau đó, khuôn mặt vốn đã khiến cho người ta phải kinh hãi hoảng hồn, nay lại trở nên vặn vẹo dị thường, bà hét thảm một tiếng, té rầm xuống thảm cỏ, vừa ra sức trườn về phía sau, vừa hoảng sợ gào khóc: “Đừng tới đây, chị đừng tới đây, Tiêu Tiêu, chị hai, không phải em hại chị đâu, chị đừng có lại gần đây!”
Tiêu Tiêu?
Đó chẳng phải là… tên của mẹ ruột Cố Thành Ca sao!
“Tiêu tam tiểu thư!” Triệu Tử Mặc luống cuống tay chân bước lại gần bà.
Tiêu Nhược vội vã đứng dậy núp sau lưng Triệu Tử Mặc, khuôn mặt vặn vẹo vì sợ hãi nay đã lóe lên những tia điên cuồng, bà bật cười ha ha, nụ cười thê lương khó tả: “Tiêu Tiêu, chị đáng lắm, rất đáng!” Nói rồi, bà lại rít gào: “Khinh Chước vô tội, Khinh Chước hoàn toàn vô tội! Cô ấy bị oan!”
Cho dù là người trấn định bình tĩnh như Cố Thành Ca, cũng bị hai cái tên Tiêu Tiêu, Phó Khinh Chước và những lời đó của Tiêu Tiêu làm cho giật mình, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Tiêu Nhược đã ngã vào mặt hồ.