Edit: Thố Lạt
Gần đây Hứa Thuần đi học luôn thất thần, Phó Nhất Nam ngồi cùng bàn đứng ngoài cuộc hiểu rõ.
Lúc này, Hứa Thuần hỏi thầy giáo đang giảng đến trang mấy, Phó Nhất Nam giật mình nhìn cô: "Cậu lại tư xuân à, mấy lần rồi, sao vẫn vậy thế?"
Hứa Thuần vò đầu che giấu: "Hơi khó à."
Phó Nhất Nam nghi hoặc: "Khó cậu cũng không như vậy."
Hứa Thuần che miệng ngáp: "Khó là khó."
Phó Nhất Nam nói trúng tim đen: "Có phải nhớ đến đối tượng thầm mến nào đó rồi không?"
Tim Hứa Thuần khẽ run, rối rít phủ nhận: "Không có đâu."
Phó Nhất Nam cũng chỉ hơi nhiều chuyện chút thôi, thấy Hứa Thuần không có gì khác thường, cũng không nỏi nữa.
Nhưng Hứa Thuần lại suy nghĩ sâu xa, tự nhận phương diễn quản lí sắc mặt không tốt, khiến người ta nghi ngờ, sau này càng giấu càng kín.
Vì thế từ đó, mỗi khi các bạn bàn về chuyện của các nhân vật quan trọng, cô chỉ dỏng tai nghe, không tham gia vào, nhưng để tâm nhiều hơn, giả bộ làm bài tập, sau đó sẽ thầm nghĩ về tin tức mới nghe được, lại bắt đầu nghiền ngẫm tính cách và tính tình của anh.
Trong trường, cơ hội chạm mặt Tưởng Thừa Khải không nhiều lắm, khi quá nhớ, ngoài tình cờ gặp mặt, Hứa Thuần hay tranh thủ thời gian quan trọng đi tìm anh.
Ví dụ như, mỗi lần đi từ kí túc xá về lớp, Hứa Thuần cẩn thận che giấu s9ộng cơ trong lòng, nhẹ nhàng khuyên các bạn đi về theo hướng dãy phòng học lớp mười hai, sau đó thuận tiện đi ngang qua lớp của anh, ánh mắt tuỳ ý quét qua, chỉ để xem anh như thế nào.
Nhiều khi, cô không thấy anh, đoán là anh còn đang bận ở kí túc xá, hoặc cũng đang trên đường đến, hay đang chơi bóng rổ trên sân.
Đi sang cạnh hành lang dài, song song với sân bóng rổ, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trên sân.
Tìm được, cô mừng khôn tả.
Cũng có vài lần, cô thấy bóng lưng anh trên hành lang, vì vậy nhân cơ hội nói chuyện với bạn cùng phòng đi sát phía sau, vừa bất an tán gẫu, vừa lén quan sát động tác nhỏ của anh, sau khi anh vào phòng học, cô lại nhìn sang bàn học của anh.
Những lúc như vậy, trên mặt cô thường rất bình tĩnh, không một gợn sóng, trong lòng l;ại vô cùng phong phú, yên lặng ghi nhớ tất cả những gì liên quan đến anh, dần dẫn đã trở thành một thói quen.
Cô vốn định duy trì thói quen này đến cùng.
Dù sao, thời gian trước kì thi đại học cũng không còn nhiều nữa.
Cô quý trọng từng ngày trôi qua.
Nhưng có khi suýt bại lộ.
Có hôm, liên tiếp hai giờ tự học sáng chiều, Hứa Thuần đi qua cửa lớp anh, đâm phải Tưởng Thừa Khải trên hành lang, lúc ấy bên người cô không có bạn học, mặc đồng phục lớp mười đi trên hành lang lớp mười hai rất chói mắt.
Thời tiết nóng dần, một nhóm nam sinh ghé vào cạnh lan can, nói linh tinh, dưới những ánh mắt chăm chú như có như không, Hứa Thuần nóng mặt, nếu có người chú ý, sẽ thấy kì lạ vì sao cô cứ hay đi qua bên này.
Tuy nói cảnh tượng này cô đã từng tưởng tượng ra vô số lần, nhưng khi thành sự thật cô lại như rùa đen rụt cổ.
Lúc ấy, cô thầm than cho chính bản thân, hối hận vì sai lầm của mình, nhưng vẫn bình tĩnh đi qua đoạn đường này, đáy lòng lại hi vọng anh nhìn mình thấy quen, cho dù chỉ hơi quen cũng được, như vậy có lẽ cô còn có hút may mắn.
Dù sao anh cũng từng nói chuyện với cô, nên có lẽ có chút ấn tượng.
Hứa Thuần cố nén không quay đầu nhìn xem sau khi cô đi qua có ai nhìn theo không, nhưng nếu lại bứt dây động rừng, vậy thật sự xong rồi.
Cô sợ tâm tư của bản thân bị nhận ra, như đánh cắp tang vật, thấp thỏm nắm chặt tay, cuối cùng cũng qua chỗ ngã rẽ, mới dám nghiêng đầu quay lại nhìn, tường chắn mất bóng dáng của anh, không thấy anh đang làm gì.
Hứa Thuần đi tiếp lên trước vài bước, cuối cùng cũng thấy bóng lưng anh, lại nhận ra ngay từ đầu anh không thề nhìn lại, mà đang nói chuyện với một nữ sinh khác.
Hứa Thuần chống tay lên lan can đi tiếp, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.
Giờ phút ấy, cô chỉ mong, mình là bạn cùng lớp với anh thì tốt biết mấy, cho dù chỉ là lớp bên cạnh, hay lầu trên lầu dưới, chỉ muốn học cùng khoá với anh, có chung đề tài nói chuyện.
Mỗi lần như vậy, cô hiểu rõ, mình bất lực.
Trong suốt hai năm sau, cô càng bất lực.
Khi đó, trong trường không còn bóng dáng của anh, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp mặt, cô thậm chí không biết anh sẽ lên đại học nào, sẽ ở bên cô gái ra sao, lại không biết có vừa mắt ai không, mà anh thì ngay cả cô là ai, tên gì cũng không biết.
Nghĩ vậy, cả người bứt rứt, muốn làm gì đó để anh biết.
Nhưng cô không có cách nào liên lạc với anh, ngay cả số điện thoại cũng không có chỗ hỏi, hỏi rồi chỉ sợ tâm tư bị lộ.
Cô bắt đầu chán ghét tính sợ phiền phức của bản thân, nếu cô là người hướng ngoại hoạt bát không tim không phổi, phóng khoáng dám yêu dám ghét thì tốt rồi.
Nếu thật sự là như vậy, có lẽ cô đã sớm tham gia hội học sinh, dù tỏ tình bị từ chối, tốt xấu gì cũng có thể làm bạn.
Đây là một suy nghĩ trưởng thành, nhưng cô vẫn chưa trưởng thành.
Hai chữ "bày tỏ" với Hứa Thuần mà nói, là không thực tế cũng không thể thực hiện.
Thứ nhất, cô không phải người mạnh mẽ chủ động, chưa biết ý đối phương, sẽ không bày tỏ với con trai, càng không có cách nào dự tính kết quả, cũng không dám đánh cược.
Thứ hai, cô không tự tin, anh hoàn toàn không biết cô, nếu được bày ỏ lại hoàn toàn ngơ ngác, chỉ có thể để lại cô xấu hổ đối mặt. Nếu anh từ chối vô tình, có lẽ tim cô sẽ như tro tà.
Hơn nữa, cô cũng đã cân nhắc nhiều lần, so với bày tỏ, cô thích quá trình thầm mến hơn, tuy chua xót nhưng phần lớn thời gin vẫn rất ngọt ngào.
Cho dù sánh cùng trời đất, cô cũng nguyện ý, cho dù tạo cho mình chút niềm tin nhỏ nhoi cũng được, tốt xấu gì anh cũng từng xuất hiện trong thanh xuân của cô, không còn gì hối tiếc.
Nếu giấc mơ này có thể kết thúc hoàn mỹ, sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Hứa Thuần không phải chưa từng mơ đến, nếu họ có kết quả, sẽ phát triển ra sao.
Nếu thật sự có cơ hội ấy, cô hi vọng đừng sớm như vậy.
Bây giờ cô vẫn chưa đủ xuất sắc, thành tích không nổi bật, tính cách không hoạt bát, không có gì tốt, nhìn tổng thể, không chỗ nào có thể khiến anh chú ý.
Cô thầm cầu mong, anh có thể chờ một chút, chỉ hai năm thôi
Chờ cô thành người tốt, có đủ dũng khí, khi đó cô nhất định sẽ đứng thẳng trước mặt anh, chính miệng nói với anh, khi còn trẻ, từng có một cô gái, rất thích rất thích anh.
Từ thích đến yêu, từ đầu đến cuối.
Gần đây Hứa Thuần đi học luôn thất thần, Phó Nhất Nam ngồi cùng bàn đứng ngoài cuộc hiểu rõ.
Lúc này, Hứa Thuần hỏi thầy giáo đang giảng đến trang mấy, Phó Nhất Nam giật mình nhìn cô: "Cậu lại tư xuân à, mấy lần rồi, sao vẫn vậy thế?"
Hứa Thuần vò đầu che giấu: "Hơi khó à."
Phó Nhất Nam nghi hoặc: "Khó cậu cũng không như vậy."
Hứa Thuần che miệng ngáp: "Khó là khó."
Phó Nhất Nam nói trúng tim đen: "Có phải nhớ đến đối tượng thầm mến nào đó rồi không?"
Tim Hứa Thuần khẽ run, rối rít phủ nhận: "Không có đâu."
Phó Nhất Nam cũng chỉ hơi nhiều chuyện chút thôi, thấy Hứa Thuần không có gì khác thường, cũng không nỏi nữa.
Nhưng Hứa Thuần lại suy nghĩ sâu xa, tự nhận phương diễn quản lí sắc mặt không tốt, khiến người ta nghi ngờ, sau này càng giấu càng kín.
Vì thế từ đó, mỗi khi các bạn bàn về chuyện của các nhân vật quan trọng, cô chỉ dỏng tai nghe, không tham gia vào, nhưng để tâm nhiều hơn, giả bộ làm bài tập, sau đó sẽ thầm nghĩ về tin tức mới nghe được, lại bắt đầu nghiền ngẫm tính cách và tính tình của anh.
Trong trường, cơ hội chạm mặt Tưởng Thừa Khải không nhiều lắm, khi quá nhớ, ngoài tình cờ gặp mặt, Hứa Thuần hay tranh thủ thời gian quan trọng đi tìm anh.
Ví dụ như, mỗi lần đi từ kí túc xá về lớp, Hứa Thuần cẩn thận che giấu s9ộng cơ trong lòng, nhẹ nhàng khuyên các bạn đi về theo hướng dãy phòng học lớp mười hai, sau đó thuận tiện đi ngang qua lớp của anh, ánh mắt tuỳ ý quét qua, chỉ để xem anh như thế nào.
Nhiều khi, cô không thấy anh, đoán là anh còn đang bận ở kí túc xá, hoặc cũng đang trên đường đến, hay đang chơi bóng rổ trên sân.
Đi sang cạnh hành lang dài, song song với sân bóng rổ, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trên sân.
Tìm được, cô mừng khôn tả.
Cũng có vài lần, cô thấy bóng lưng anh trên hành lang, vì vậy nhân cơ hội nói chuyện với bạn cùng phòng đi sát phía sau, vừa bất an tán gẫu, vừa lén quan sát động tác nhỏ của anh, sau khi anh vào phòng học, cô lại nhìn sang bàn học của anh.
Những lúc như vậy, trên mặt cô thường rất bình tĩnh, không một gợn sóng, trong lòng l;ại vô cùng phong phú, yên lặng ghi nhớ tất cả những gì liên quan đến anh, dần dẫn đã trở thành một thói quen.
Cô vốn định duy trì thói quen này đến cùng.
Dù sao, thời gian trước kì thi đại học cũng không còn nhiều nữa.
Cô quý trọng từng ngày trôi qua.
Nhưng có khi suýt bại lộ.
Có hôm, liên tiếp hai giờ tự học sáng chiều, Hứa Thuần đi qua cửa lớp anh, đâm phải Tưởng Thừa Khải trên hành lang, lúc ấy bên người cô không có bạn học, mặc đồng phục lớp mười đi trên hành lang lớp mười hai rất chói mắt.
Thời tiết nóng dần, một nhóm nam sinh ghé vào cạnh lan can, nói linh tinh, dưới những ánh mắt chăm chú như có như không, Hứa Thuần nóng mặt, nếu có người chú ý, sẽ thấy kì lạ vì sao cô cứ hay đi qua bên này.
Tuy nói cảnh tượng này cô đã từng tưởng tượng ra vô số lần, nhưng khi thành sự thật cô lại như rùa đen rụt cổ.
Lúc ấy, cô thầm than cho chính bản thân, hối hận vì sai lầm của mình, nhưng vẫn bình tĩnh đi qua đoạn đường này, đáy lòng lại hi vọng anh nhìn mình thấy quen, cho dù chỉ hơi quen cũng được, như vậy có lẽ cô còn có hút may mắn.
Dù sao anh cũng từng nói chuyện với cô, nên có lẽ có chút ấn tượng.
Hứa Thuần cố nén không quay đầu nhìn xem sau khi cô đi qua có ai nhìn theo không, nhưng nếu lại bứt dây động rừng, vậy thật sự xong rồi.
Cô sợ tâm tư của bản thân bị nhận ra, như đánh cắp tang vật, thấp thỏm nắm chặt tay, cuối cùng cũng qua chỗ ngã rẽ, mới dám nghiêng đầu quay lại nhìn, tường chắn mất bóng dáng của anh, không thấy anh đang làm gì.
Hứa Thuần đi tiếp lên trước vài bước, cuối cùng cũng thấy bóng lưng anh, lại nhận ra ngay từ đầu anh không thề nhìn lại, mà đang nói chuyện với một nữ sinh khác.
Hứa Thuần chống tay lên lan can đi tiếp, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.
Giờ phút ấy, cô chỉ mong, mình là bạn cùng lớp với anh thì tốt biết mấy, cho dù chỉ là lớp bên cạnh, hay lầu trên lầu dưới, chỉ muốn học cùng khoá với anh, có chung đề tài nói chuyện.
Mỗi lần như vậy, cô hiểu rõ, mình bất lực.
Trong suốt hai năm sau, cô càng bất lực.
Khi đó, trong trường không còn bóng dáng của anh, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp mặt, cô thậm chí không biết anh sẽ lên đại học nào, sẽ ở bên cô gái ra sao, lại không biết có vừa mắt ai không, mà anh thì ngay cả cô là ai, tên gì cũng không biết.
Nghĩ vậy, cả người bứt rứt, muốn làm gì đó để anh biết.
Nhưng cô không có cách nào liên lạc với anh, ngay cả số điện thoại cũng không có chỗ hỏi, hỏi rồi chỉ sợ tâm tư bị lộ.
Cô bắt đầu chán ghét tính sợ phiền phức của bản thân, nếu cô là người hướng ngoại hoạt bát không tim không phổi, phóng khoáng dám yêu dám ghét thì tốt rồi.
Nếu thật sự là như vậy, có lẽ cô đã sớm tham gia hội học sinh, dù tỏ tình bị từ chối, tốt xấu gì cũng có thể làm bạn.
Đây là một suy nghĩ trưởng thành, nhưng cô vẫn chưa trưởng thành.
Hai chữ "bày tỏ" với Hứa Thuần mà nói, là không thực tế cũng không thể thực hiện.
Thứ nhất, cô không phải người mạnh mẽ chủ động, chưa biết ý đối phương, sẽ không bày tỏ với con trai, càng không có cách nào dự tính kết quả, cũng không dám đánh cược.
Thứ hai, cô không tự tin, anh hoàn toàn không biết cô, nếu được bày ỏ lại hoàn toàn ngơ ngác, chỉ có thể để lại cô xấu hổ đối mặt. Nếu anh từ chối vô tình, có lẽ tim cô sẽ như tro tà.
Hơn nữa, cô cũng đã cân nhắc nhiều lần, so với bày tỏ, cô thích quá trình thầm mến hơn, tuy chua xót nhưng phần lớn thời gin vẫn rất ngọt ngào.
Cho dù sánh cùng trời đất, cô cũng nguyện ý, cho dù tạo cho mình chút niềm tin nhỏ nhoi cũng được, tốt xấu gì anh cũng từng xuất hiện trong thanh xuân của cô, không còn gì hối tiếc.
Nếu giấc mơ này có thể kết thúc hoàn mỹ, sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Hứa Thuần không phải chưa từng mơ đến, nếu họ có kết quả, sẽ phát triển ra sao.
Nếu thật sự có cơ hội ấy, cô hi vọng đừng sớm như vậy.
Bây giờ cô vẫn chưa đủ xuất sắc, thành tích không nổi bật, tính cách không hoạt bát, không có gì tốt, nhìn tổng thể, không chỗ nào có thể khiến anh chú ý.
Cô thầm cầu mong, anh có thể chờ một chút, chỉ hai năm thôi
Chờ cô thành người tốt, có đủ dũng khí, khi đó cô nhất định sẽ đứng thẳng trước mặt anh, chính miệng nói với anh, khi còn trẻ, từng có một cô gái, rất thích rất thích anh.
Từ thích đến yêu, từ đầu đến cuối.