Sau khi thi đại học xong, tôi có một khoảng thời gian vô cùng thoải mái để nghỉ ngơi. Nã Nã, Đằng Nam, Dưỡng Doanh, Y Thần, Phúc Tự,… đều thi trúng vào trường đại học mà mình mong muốn, riêng có Giang Ly là bị rớt nguyện vọng một, phải vào trường đại học nằm trong nguyện vọng hai. Một số bạn trong lớp thi không trúng trường nào cả, đành phải đợi đến kì thi năm sau thi lại, hoặc là ở nhà luôn, bắt đầu tìm kiếm việc làm.
Bao nhiêu công sức ngày đêm dùi mài kinh sử của tôi, xét cho cùng cũng không phải là quá lãng phí.
Đại học Thanh Khê quả thật còn trên cả tuyệt vời, được xây dựng bao quanh bởi những dãy núi cao hùng vĩ. Khuôn viên trường có rất nhiều cây, rậm rạp tươi tốt và luôn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng sảng khoái. Nào là cây quế, cây phong, cây hoa đào,…Cây cối um tùm, cành cây vươn cao và rộng, đón lấy những ánh nắng rực rỡ ngay gắt của mùa hè. Tạo nên một mái vòm giống như một chiếc ô khổng lồ, bao trọn cảnh vật phía bên dưới.
Trường bao gồm nhiều tòa nhà rất đẹp, trong đó có một cầu thang xoắn ốc. Còn thư viện, Không đơn thuần là những phòng “chứa sách” đồ sộ, các thư viện với đủ mọi kiến trúc độc đáo, tráng lệ, từ cổ kính tới hiện đại, khiến bạn dễ dàng bị “mê hoặc”. Lớp học cũng rất đầy đủ và tiện nghi, bộ phận giáo viên giảng dạy cũng vô cùng chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm.
Bên cạnh học viện Thương Mại có một cái sân vận động rất rộng, với mặt cỏ xanh mượt ,bao quanh nó là một đường chạy màu đỏ.
Kí túc xá ở một khu tách biệt riêng, phân ra làm hai khu, khu nam và khu nữ, cánh nhau một khoảng sân rộng. Vì nhà xa, thế nên tôi quyết định ở kí túc xá để đỡ phải đi đi về về. một phần là do xe cộ nguy hiểm, một phần cũng là do chi phí đi lại.
Ở cùng phòng với tôi có ba bạn nữ khác, một bạn tên Lăng Ngọc Huệ, có mái tóc ngắn ôm sát gáy, đôi mắt to tinh nghịch, một thân hình chuẩn hết sức chuẩn. Có tính cách táo bạo và năng động, có lối sống hơi buông thả. Một bạn tên Đỗ Bích Như, khuôn mặt thanh tú, điềm đạm, có đeo một cái kính cận trông vô cùng uyên bác, tính cách người lớn, trững trạc. Đôi khi lại hơi trẻ con, đặc biệt là học rất giỏi. kì thi vừa rồi, bạn ấy nằm trong top 10 những người điểm cao nhất trường.
Còn người cuối cùng chính là hoa khôi của học viện Thương Mại, không những sở hữu ngoại hình tuyệt hảo mà ngay cả cái tên cũng rất gây ấn tượng, Âu Dương Lam Thiên. Mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt rẻ vừa dài vừa mượt ôm lấy gương mặt vline cùng với đôi mắt phượng mơ màng, sống mũi cao, đôi môi màu hoa đào chúm chím vô cùng đáng yêu, một cái núm đồng tiền bên má trái lại càng khiến Lam Thiên trở nên duyên dáng, thân hình mảnh rẻ, tuy vậy nhưng ngực và mông lại rất đẫy, làn da trắng như ngọc, giọng nói nhẹ nhàng và thánh thót như sương. Tính cách dịu dàng , ôn nhu, rất thân thiện và dễ mến.
Có biết bao nhiêu anh chàng ngày nhớ đêm mong ngọc nữ của học viện Thương Mại, đôi lúc còn lẻn vào kí túc xá nữ, đứng dưới phòng của chúng tôi hát và đánh đàn cho Lam Thiên nghe. Ngọc Huệ rất tức giận vì lũ vịt đực ấy, mấy lần cầm một chậu nước ra, dội từ trên xuống dưới để đuổi họ đi ấy vậy mà mấy hôm sau, đâu lại vào đấy.
- Xin chào cả nhà, Ngọc Huệ ta đã về rồi đâyyyyyyy….- tôi đang nằm trên giường của mình, ôm cái lap top viết bài luận để ngày mai thu cho giáo sư Triệu, Ngọc Huệ đẩy cửa cái ‘ruỳnh’ bước vào, cánh cửa va vào tường kêu lên một tiếng động vô cùng lớn. cánh cửa kẽo kẹt mấy cái mới chịu đứng im. Khiến tôi đang uống nước suýt nữa thì phọt cả vào màn hình máy tính.
Lắc đầu chép miệng, tôi thầm thấy cảm thông với cánh cửa, chắc không lâu sau đó, nó ắt sẽ phải đi đời nhà ma bởi bàn chân ác qủy của Ngọc Huệ.
- Này, Lăng Ngọc Huệ, tôi nói cho cậu biết, sống ở đây không phải chỉ có mình cậu, đừng lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho mình thế chứ? Đến bao giờ cậu mới thôi cái trò đá cửa ấy đi hả, cái khu nhà này đã cũ lắm rồi, không cần động đất, chỉ cần mấy phát đá của cậu thôi. Tôi cam đoan nó sẽ sập ngay tức khắc. Còn nữa, cái chậu quần áo bẩn ở trong kia bao giờ cậu mới chịu giặt đi hả, nó đang bốc mùi kia kìa, thật không thể nào chịu đựng được cậu nữa, cậu có thật là con gái không vậy?- Bích Như đang ngồi trên giường đọc sách không kìm được hét lên, mặt đỏ bừng bừng. Bình thường cô ấy là một người ít nói, giỏi chịu đựng, bỗng dưng hôm nay lại quát tháo ầm ĩ lên như vậy. Đủ để thấy cô ấy đang tức giận đến mức nào.
Quả thật tính cách của Ngọc Huệ có hơi xuề xòa, lôi thôi. Quần áo vứt vạ vứt vật trong phòng, trên giường. Không thể phân biệt đâu là sạch, đâu là bẩn. Đồ ăn vặt ăn xong để bừa bãi, đến rác cũng không buồn vứt đi. Sách vở, bút biếc vứt lăn lóc trên giường,… nhiều lần tôi và Lam Thiên đã giúp cô ấy dọn dẹp lại mọi thứ, giặt hộ cậu ấy chậu quần áo bẩn vì không thể chịu đựng được mùi hôi nồng lên khắp phòng. Nhưng dọn dẹp xong xuôi đâu lại vào đấy. đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
- Tớ thế nào, còn cần cậu phải nói chắc.- Ngọc Huệ khẽ bĩu môi, rồi làm như không nghe thấy những lời trách cứ khi nãy, chạy lại đứng giữa trung tâm phòng, dang hai tay ra, mặt hởn ha hớn hở- Tớ có một tin tốt, các cậu đoán xem đó là gì nào?
Tính cô ấy là vậy, dù có giận dỗi nhau đến đâu cũng nhanh chóng cho qua và coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Tôi đăm chiêu suy nghĩ.
- Chắc không phải có anh nào tình nguyện làm osin cho cậu đấy chứ?- Lam Thiên lên tiếng. Cô ấy đang ngồi chải mái tóc vừa dài vừa mượt, sau đó buộc túm lên đằng sau, thắt lại bằng một cái nơ nho nhỏ. Tóc con rủ xuống trán. Tuy đơn giản, nhưng trông vô cùng đẹp mắt.
- Hừ, thằng ngu nào mà thèm làm osin cho con nhỏ dở hơi này.- Bích Như hừ lạnh, cũng không quan tâm đến Ngọc Huệ nữa, cầm áo quần đi vào phòng tắm. Đóng cửa cái ‘rầm’
- Cậu ta hôm nay bị làm sao vậy?- Ngọc Huệ hỏi, tôi lắc đầu ý nói không biết, rồi hỏi Ngọc Huệ.
- Huệ, rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu vui vậy hả?
- Ừ, phải rồi, nói đi cho cả nhà cùng vui.- Lam Thiên tiếp lời.
- À,… cái này…- Ngọc Huệ tỏ vẻ bí mật, sau đó hét ầm lên- được trúng thưởng, trúng ta đi đập phá thôiiiiiii…..
- Oa… thật là may mắn quá- Lam Thiên nhảy xuống giường, khoát vai Ngọc Huệ- thế thì phải khao, phải khao.
- Bạn tốt, không khao tối nay ra ngoài đường mà ngủ nhé- tôi cũng nhảy xuống giường, vòng tay qua eo Ngọc Huệ, cù điên đảo.
Ngọc Huệ có máu buồn, bị cù cười sằng sặc, lên tiếng nài nỉ tôi.
- Được rồi… được rồi… mà…tớ nhất định sẽ khao, phải khao chứ…
- Dĩ nhiên rồi, ăn một mình là cực kì xấu tính- Lam Thiên cười trêu.
- Đúng đúng… bạn tốt, ăn mảnh coi chừng bị hóc đó nha. – tôi cũng nói phụ họa- bây giờ cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, Ngọc Huệ hay là chúng ta đến quán bác Chu làm một bữa đê.
Quán bác Chu là quán ăn quen của chúng tôi, đồ ăn ở đấy vô cùng phong phú, nhiều món, đủ thể loại và làm rất ngon nữa.
- Phải đó, chúng ta đi thôi, đi thôi. Tớ đói gần chết rồi đây này- Lam Thiên nhăn mặt lại, ôm lấy bụng, điệu bộ vô cùng đáng yêu.
- Ôke con dê, đi thôi…à mà khoan, quần áo của tớ vẫn chưa được giặt, hay là đợi tớ giặt xong đã rồi đi, nhé..
Ý cậu ấy là, muốn chúng tôi giặt giúp đống quần áo bẩn kia, không giặt thì đừng hòng ăn đây mà.
- Tối nay ra ngoài đường ngủ nhé bạn hiền- tôi lừ mắt.
- À thôi, được rồi, chúng ta thay quần áo đi rồi đi. Gọi cả mụ phù thủy trong kia đi nữa nhé- Ngọc Huệ đến bên tủ quần áo, lôi ra một chiếc váy màu xanh nơ, cổ trái tim, eo thắt nơ, tà váy mền mại tung bay. Sau đó thản nhiên cởi đồ trước mặt chúng tôi, thay quần áo.
- Thật đau mắt quá đê.- tôi nói.
- Đồ háo sắc- Ngọc Huệ nhún vai.
- Trơ trẽn- Lam Thiên nói.
- Bích Như, cậu có đi không, nhanh lên đi.- tôi gọi với vào trong nhà tắm.
- Ờ , được chút, xong rồi đây.-cô ấy đáp.
Chúng tôi cùng đi bộ ra ngoài cổng trường, bây giờ chắc khoảng gần bảy giờ, mọi người vẫn đi dạo trong trường rất đông.
Xa xa bỗng tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước đi.
-Tấn Thành-tôi lầm bầm, rồi như nhớ rằng mình có việc cần nói với hắn, tôi quay sang nói với ba cô bạn- này ,các cậu đứng đây đợi mình một lúc nhé nhé, mình có việc này, quay lại ngay.
Tôi nói rồi chạy biến đi.
- Ê, khoan đã- tôi bắt kịp hắn, đưa tay kéo hắn lại.- Lâu rồi không gặp, thầy đi đâu vậy?
Quả thật là lâu rồi không gặp, kể từ hôm thi ấy, tôi đã không gặp hắn nữa rồi. Tuy ở cùng một trường. Sau khi biết kết quả, hắn chỉ nhắn cho tôi một cái tin chúc mừng rồi biệt âm vô tín luôn.
Hắn quay người lại, nhìn tôi hơi ngạc nhiên, sau đó lại lấy lại dáng vẻ như thường ngày:
- Ừ, lâu rồi không gặp, bây giờ tôi đến phòng tự học, mà tôi đã không còn là thầy giáo của em nữa rồi- hắn cười, lúc trước tôi không để ý, bây giờ thấy hắn cũng đẹp quá chứ, hắn có một cái núm đồng tiền không quá sâu bên má phải. Trước giờ tôi không nhận ra, vì nó không sâu, và cũng vì hắn rất ít khi cười.
- Ồ, vậy bây giờ không cần phải gọi là thầy nữa sao? Em nhớ hồi trước có người đã bắt buộc mình phải gọi như thế cơ mà.
Bỗng tôi cảm thấy hơi tò mò, trước giờ tôi chưa từng hỏi hắn, ngoài dạy học cho tôi ra hắn còn làm gia sư cho ai khác không?
- Đấy là lúc trước, khi tôi làm gia sư cho em thôi, dĩ nhiên phải gọi như thế rồi. Mà em đi đâu vậy?
- À, em chuẩn bị đi ăn tối cùng với các bạn, có một cô bạn may mắn trúng thưởng được tiền, muốn khao bọn em một bữa- tôi vui vẻ như chính mình là người được trúng thưởng vậy, đưa mắt về phía đám bạn đang đứng ở xa dõi mắt về hướng này, thể nào họ cũng nghĩ tôi và Tấn Thành là một cặp, rồi túm tụm lại bàn tán xôn xao cho mà xem.
- Ừ, em ở kí túc xá à? Có gì bất tiện không?
- Cũng hơi hơi, trường này rộng thật đấy, mấy lần đi bị lạc liền.- tôi xo vai, nhớ đợt mới vào truờng, tuy cầm bản đồ trên tay ấy vậy mà tôi phải mất không ít thời gian mới có thể tìm thấy cái kí túc xá. Tìm đến nơi thì trời đã tối, chỉ kịp tắm táp qua loa rồi trèo lên giường ngủ luôn, còn không kịp làm một bữa tiệc cùng mấy cô bạn cùng phòng. Nhìn tôi lúc đó vô cùng thảm hại.- đến bây giờ em chỉ biết đường đến giảng đường, kí túc xá, sân vận động. Chấm, hết.- tôi rầu rĩ nói.
- Vậy sao?- Tấn Thành bật cười, tôi gật gật đầu, hắn nói- mới đầu tôi cũng vậy nữa, cũng rất khổ sở về việc tìm đường, nhưng lâu dần cũng thành quen, khi nào rảnh tôi có thể dẫn em đi thăm quan trường, có rất nhiều nơi thú vị, đảm bảo em sẽ thích.
-Thật sao?- tôi mừng rỡ- Thầy hứa rồi nhé, ngoắc tay- tôi dơ ngón tay út lên, hắn nhìn tôi phì cười, cũng đưa tay ra móc ngéo với tôi. Miệng nói ‘ đồ trẻ con’ nhưng chính hắn cũng làm theo đấy thôi. Tôi cười tươi rói.
Chợt nhớ ra lí do tôi gọi hắn lại, liền nói
- À đúng rồi, khi nào anh rảnh, em muốn mời anh ăn cơm- tôi đã dần quen với cách xưng hô mới, như vậy sẽ có cảm giác thân thiết hơn là gọi là ‘thầy’
- Không cần đâu.- hắn xua tay
- Cần chứ, em muốn cảm ơn anh thôi mà, công nhận anh rất có năng khiếu làm giáo viên, có thể huấn luyện một đứa đầu đất như em mà lại thi đỗ vào trường đại học này, quả là tâm phục khẩu phục a- tôi bắt chiếc điệu bộ của mấy tên công tử thời xưa, một tay hình nắm đấm, một tay xòa rộng ra, rồi chắp vào nhau. Miệng cười lém lỉnh.
- Mẹ em đã trả lương cho tôi rồi.- hắn làm bộ đắn đo, sau đó nói- Nhưng mà thôi, nếu em đã có lòng, thì tôi cũng phải có dạ.- Hừ, lại còn giả bộ ta đây, hắn thấy lợi trước mắt mà không màng tôi chắc đi đầu xuống đất, đểu vô cực.
- Tiểu Phong, làm gì mà lâu như vậy, tớ đói bụng lắm rồi.- Ngọc Huệ vô ý tứ lên tiếng gọi, tôi quay sang ra dấu chờ một chút. Rồi lại nhìn Tấn Thành:
- Vậy khi nào rảnh, anh gọi điện lại cho em ha. Em thì lúc nào cũng được. Bye bye…- tôi vẫy vẫy tay, rồi chạy vụt về phía đám bạn của mình.
- Con qủy, có bạn trai đẹp trai dữ hen
Tôi lắc đầu giải thích
- Đó không phải bạn trai tớ.
- Vậy thì là ai nào.
- Cậu đoán đi.
- Hừ, con bé này, mồm miệng càng ngày càng lém lỉnh rồi đấy. Không thèm chơi với cậu nữa, Lam Thiên, Bích Như hai người có biết không?- Ngọc Huệ quay sang nói với hai cô bạn còn lại, nhất quyết phải biết bằng được mọi thông tin của người con trai đó. Cô ấy là vậy, tên con trai nào mà có tướng mạo từ trung bình trở nên đều sẽ lọt vào mắt xanh của tiểu thư Lăng Ngọc Huệ.
- Nếu nói được, cậu phải quét dọn nhà cửa trong một tuần nhé.- không đợi tôi kịp trả lời, Bích Như thơ ơ đáp- anh ta tên Tấn Thành, hơn bọn mình một tuổi, hoàn cảnh ra đình không mấy may mắn, ba mất, chỉ còn có mẹ, thường xuyên đi dạy gia sư cho các học sinh từ mười hai tới mười tám, ngoài ra còn làm thêm tại quán Mun để kiếm thêm thu nhập, là một anh tài trong đám nam sinh của trường ta, học rất giỏi, kì thi nào cũng đứng đầu, từng được bầu chọn là học sinh giỏi ưu tú cấp quốc gia. Không ít lần mang vinh quang bằng những giải thưởng về cho nhà trường….
Bích Như nói một tràng dài nữa, nhưng tôi không nhớ hết, nào là sở thích, sở ghét của hắn ta, thật không ngờ, thật không ngờ…
Tôi há hốc mồn ra nhìn, mà đâu phải chỉ riêng tôi, Ngọc Huệ há to tới lỗi có thể đút luôn cả lắm đấm vào miệng nữa kia, ấy vậy mà vẫn không quên rút điện thoại ra ghi âm lại những lời Bích Như nói. Chúng tôi cứ chân chối nhìn Bích Như, không ngờ cậu ấy lại có thể hiểu biết Tấn Thành nhiều như thế. Đến tôi, học hắn mấy tháng liền, cũng chẳng biết nhiều như thế, từ sở ghét sở thích sở đoảng, tất tần tật…
-……$57687YGHD@#$)9^…… - dừng lại một lúc, Bích Như nói tiếp- còn nữa, cậu phải giặt đống quần áo bẩn của Ngọc Huệ nữa, tớ thật không thể chịu đựng thêm nữa rồi- vẻ mặt vẫn điềm nhiên, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa nói được được.
- Bích Như sao cậu lại biết nhiều như thế chứ?- Lam Thiên cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ cũ.
Bích Như chợt khựng lại, lí nhí nói:
- Cái này đều có trong hồ sơ học bạ hết mà, người ta nổi tiếng như vậy, biết một chút cũng là điều bình thường thôi mà- cô ấy cúi đầu, vậy nên tôi không nhìn rõ thần sắc của cô ấy thế nào. Nghiêng đầu suy nghĩ, có cái gì không khớp thì phải, ở trong hồ sơ học bạ lại có ghi đầy đủ về hoàn cảnh gia đình sinh viên như vậy sao???- Chúng ta đi thôi, không quán đông lại không có chỗ mà ngồi.
- Ừ, đi thôi, đi thôi- Ngọc Huệ lại lấy lại dáng vẻ hồ hởi như cũ, hô lên, kéo tay cả bọn ra ngoài cổng trường.
Cả bọn ríu ra ríu rít, khoác vai nhau, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
- Bích Như, cậu nhìn gì vậy?- thấy Như cứ quay lại phía sau, tôi quan tâm hỏi.
- Không…không có gì.
Chúng tôi vào trong quán, bác chủ cửa hàng nhìn thấy khách quen vô cùng niềm nở ra đón tiếp, hỏi han vài câu xã giao, sau đó cả bốn người cùng tiến vào bàn. Gọi đủ các món ngon ra, bày đầy trên bàn ăn, món nào món đấy vô cùng ‘quyến rũ’, thơm phương phức, bày biện cũng vô cùng đẹp mắt, không hổ danh là quán ruột của chúng tôi.
- Nào, nào, ăn thôi cả nhà- Ngọc Huệ rất giỏi tạo không khí, lúc nào cũng là do cô ấy hô hào mọi thứ trước, cô ấy cầm đũa lên định gắp cái đùi gà to nhất vàng ruộm thơm lức mũi trong đĩa. Tôi liền lấy đũa nhanh như cắt, cặp lấy đôi đũa của Ngọc Huệ, cô ấy mở mắt trừng trừng, trân trối nhìn tôi. Lam Thiên làm vẻ mặt không có gì, lấy đũa gắp luôn miếng đùi gà đó cho vào bát của mình, ăn luôn. Ngọc Huệ mếu, khóc không ra nước mắt. Bích Như cũng thản nhiên ăn uống, không để tâm lắm đến chúng tôi. Cô ấy là vậy, bình thường không hỏi thì cũng chẳng thèm nói, riêng lúc nào đã nổi nóng lên thì biết tay.
- Các hạ, có ý gì đây?
- Cậu có nhớ là mang theo tiền không đấy?- rút kinh nghiệm từ những lần ăn trước, tôi hỏi cho chắc ăn. Lúc trước cũng là khao đấy, thế mà cô ả lại quên mang tiền, ai cũng chắc đinh ninh rằng mình được khao thế nên cũng chẳng mang theo. Đến cuối bữa ăn,lúc thanh toán thì mới nhận ra, cả bốn đứa lục hết các túi, túi trên túi dưới túi trong túi ngoài cũng không đủ tiền để trả. Cũng may bác chủ cửa hàng tốt bụng, không bắt cả lũ ở lại rửa bát trừ tiền mà cho nợ đến hôm sau.
- Dĩ nhiên..- cô ấy làm vẻ mặt bó tay nhìn tôi- cậu yên tâm, nếu có không mang tiền cũng sẽ không để mọi người ở lại rửa bát hoặc làm chân sai vặt đâu mà lo.
- Thế thì tốt- tôi thả đôi đũa ra, bắt đầu ăn. Chà, nhìn thôi đã thấy rất ngon mắt rồi.
- Bó tay.- Ngọc Huệ đảo mắt, than vãn một hồi rồi ăn như điên. Cô ấy có tướng ăn rất xấu, một khi đã ăn thì không còn biết trời đất sao trăng gì, cũng chẳng cần quan tâm người ngồi trước mặt là ai. Chỉ biết có mỗi một việc, đó chính là gắp, gắp, cho vô miệng, nhai nhai. Giống như một cái máy nghiền thức ăn vậy.
Lam Thiên từ lúc bước vào quán thu hút không ít những ánh mắt say mê của lũ con trai, cô ấy tuy ăn mặc giản dị, tóc tai không mấy cầu kì, mặt mộc tự nhiên không kém phần thanh thoát, bộ dạng ăn cũng rất nho nhã lịch thiệp, đặc biệt là cái má cứ phồng phồng lên khi nhai thức ăn, đôi môi đỏ mọng được phủ một lớp mỡ bóng bẩy trông vô cùng xinh đẹp.
Tôi ngồi bên cạnh Lam Thiên, nên có thể thấy được tên con trai ngồi bên bàn bên kia đang nhìn cô ấy không chớp, ngồi cùng bàn còn có một bạn nữ khác nhan sắc tầm tầm. chắc là bạn gái, cô gái đó thấy bạn trai mình cứ đi nhìn ngắm người khác tới nỗi nước miếng chảy ra dòng dòng, liền tức giận, đứng dậy định bỏ về. Chàng trai biết mình đã phạm phải lỗi lầm nên cầm tay cô ấy kéo xuống, định bụng dỗ dành vài câu. Nhưng không hiểu họ nói chuyện gì mà thành cãi nhau to. Cô gái kia mặt đỏ bừng bừng tức giận đi về, chàng trai hình như cũng không phải yêu cô gái ấy nhiều lắm thế nên không đuổi theo.
Đúng là một vở kịch tài từ giai nhân thú vị.
Đã có đồ ngon để ăn lại còn có phim hay để xem. Thật là đợi lợi quá a.
Đang lúc các món trên bàn được xử lí hơn phân nửa, thì chiếc điện thoại của ai đó vang lên. Tôi ngừng ăn ngẩng lên nhìn, là điện thoại của Ngọc Huệ, tôi chuyển ánh mắt từ tò mò sang cảnh giác, đề phòng cô ấy chuồn đi thì nhanh tay nhanh chân tóm lấy bắt ở lại trả tiền.
Ngọc Huệ nhìn mọi người cười cười rồi đặt điện thoại lên tai nghe máy.
- A lô…dạ..dạ vâng ạ…em đang ăn tối cùng với bạn. Sao cơ?... ứ ừ, người ta không chịu đâu… hay anh đến đây luôn đi rồi chúng mình đi luôn… vâng, quán bác ý ạ… Vâng, thế nhé. Yêu anh.. bye honey..moa…- Ngọc Huệ đặt một cái hôn thật mạnh vào màn hình điện thoại đánh cái ‘chụt’. Cô ấy nói chuyện điện thoại bằng cái giọng nửa ngây thơ nửa nũng nịu thật làm người ta nổi hết cả da gà da vịt. Tôi đảm bảm đầu dây bên kia chính là bạn trai của cô ấy.
Lam Thiên đưa tay lên xoa xoa hai vai, ý muốn nói ‘thấy ghê quá đi’. Ngọc Huệ nhún vai cười cười, sau đó lại tiếp tục ăn uống. Bình thường cô nàng đanh đá là thế, ấy vậy mà khi nói chuyện với người yêu lại có thể biến thành nai tơ trong nháy mắt, thật là khâm phục khẩu phục.
Một lúc sau, khi bữa ăn sắp tàn, có một người đàn ông từ ngoài đẩy cửa bước vào trong, Ngọc Huệ dơ tay lên vẫy vẫy với hắn ta. Đó là một tên đô con, mặt mũi bặm trợn, có vết sẹo dài trên trán, đôi mắt một mí vừa nhỏ vừa gian đang đảo quanh tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dừng lại ở bàn chùng tôi, rồi dảo bước lại gần.
Tôi đưa mắt nhìn Lam Thiên với Bích Như, hai người này cũng quay sang nhìn tôi.
Ngọc Huệ sao có thể quen biết một tên xấu xí đáng tuổi chú mình như vậy chứ??? Hắn chắc không phải cái tên nói chuyện điện thoại với Ngọc Huệ khi nãy chứ??
Hắn bước đến, kéo một cái ghế ra và ngồi xuống.
- Xin chào các qúi cô xinh đẹp- miệng lưỡi giảo hoạt, không phải loại tốt đẹp gì. Tôi âm thầm đánh giá.
Ngọc Huệ chồm người ra, hôn lên môi hắn, hắn cũng cúi xuống hôn lại, trông hai người này giống như đang gặm móng giò vậy. Tôi quay mặt đi chỗ khác không nhìn nữa, làm người ta nuốt thức ăn không trôi, họ tự nhiên quá mức rồi, tuy vậy, cái này cũng không phải là lần đầu tiên, hồi trước cũng như vậy, khác là khác địa điểm với đối tượng mà thôi.
Gặm móng giò xong xuôi, họ mới quay sang tươi cười. Ngọc Huệ cười thẹn thùng nói với chúng tôi
- Thật ngại quá… giới thiệu với mọi người đây là Phi Hoành, bạn trai của mình- Ngọc Huệ nép sát vào người ‘lão già’ đó, hừ gọi là lão già cũng đúng thôi, hắn chắc phải hơn bố tôi mấy tuổi quá. Hắn vòng tay ôm lấy eo Ngọc Huệ, gật đầu, mỉn cười xã giao với chúng tôi. Bích Như làm như không có gì, tiếp tục ăn. Lam Thiên cười gượng gạo, không nói gì, tuy vậy nhưng tôi biết, thái độ đó là thái độ cũng không có mấy thiện cảm. Tôi ngồi im không nói gì.- Giới thiệu với anh, đây là Bích Như, Lam Thiên, Tiểu Phong, bạn cùng phòng với em.
- Chào các em…- hắn đưa bàn tay vừa to vừa thôi ra, ý muốn bắt tay làm quen, nhưng cả ba người còn lại không nói gì, cứ ngồi im thin thít. Ngọc Huệ ra dấu với tôi, đại ý là đừng để lão già Phi Hoành đó mất mặt. Tôi đá vào chân Bích Như, cô ấy làm như không thấy gì, vẫn tiếp tục điềm đạm ăn.
Tôi đá tiếp vào chân Lam Thiên, cô ấy lén lắc đầu gượng gạo.
Tôi hít một hơi thật sâu, lưỡng lự một lúc rồi miễn cưỡng đưa tay ra…tay tên này toàn mồ hôi, thật là kinh khủng. Tôi nhanh chóng rút tay về, len lén cầm một cái khăn giấy Lam Thiên đưa cho lau sạch tay mình, xong cảm thấy vẫn chưa đủ sạch sẽ, tôi đứng dậy nói với mọi người rằng mình cần phải đi vệ sinh. Lam Thiên và Bích Như nhìn tôi như thể tôi là phản tặc, một mình bỏ bạn chạy đi lánh nạn. Tôi nhún vai rồi chạy vù vào nhà vệ sinh, khẽ đưa tay lên mũi ngửi. Tôi nhăn mặt lại, tên này đúng là có vấn đề về việc vệ sinh cá nhân, trong người có bệnh tật, mùi mồ hôi thật kinh khủng khiếp.
Tôi cho tay dưới vòi nước trong bồn rửa, kì cọ chà chà một thôi một hồi, sau đó lấy xà phòng ra xoa lên tay, lại tiếp tục kì cọ thêm một lần nữa, rửa sạch lại lau khô.
Sau đó nghĩ thế nào, tôi lại lặp lại việc rửa tay thêm một lần nữa, cứ nghĩ mồ hôi của hắn dính vào tay mình, kiểu gì mấy con vi trùng vô phép tắc cũng sẽ còn lán lại tay tôi lâu. Không kiềm được mà chà đến nỗi tay nổi đỏ hết cả lên. Vậy mà Ngọc Huệ còn hôn hắn nữa, thật kinh khủng. Tôi đảm bảo tên đó chẳng phải loại tốt lành gì cho cam, khi lấy vòng tay ôm eo Ngọc Huệ, tay hắn còn lần xuống mông cô bạn sờ soạng. Nghĩ thôi cũng nổi hết cả da gà da vịt rồi. Thật không hiểu, Ngọc Huệ sao có thể nói chuyện yêu đương với một người đáng tuổi cha tuổi chú như vậy, ngoại hình xấu xí, tính cách bỉ ổi?
Tầm mười năm phút sau, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, tìm tới bàn ăn khi nãy thi lại không thấy mọi người đâu. Thật không ngờ họ lại nhẫn tâm bỏ tôi lại một mình. Tôi hỏi bác rằng họ đã trả tiền chưa, đi lâu chưa. Bác ấy gật đầu, nói cũng mới đây thôi. Tôi nói cảm ơn, rồi đẩy cửa bước ra về, về sớm cũng tốt, bài luận của tôi cũng vẫn chưa làm xong, về hoàn thành nốt vậy.
Ra tới cửa tôi thấy Lam Thiên và Bích Như đang đứng dưới một gốc cây không xa, thấy tôi liền lên tiếng gọi, tôi dảo bước về hướng ấy.
- Sao mọi người về sớm vậy? Ngọc Huệ đâu?
- Cô ấy đi cùng tên Hành phi gì gì ấy rồi- Lam Thiên nghe nhầm ‘Hoành Phi’ thành ‘Hành Phi’- bọn tớ định ở lại quán ngồi đợi cậu ra, nhưng trả tiền rồi, nên ra đây đứng để khách còn có chỗ mà ngồi. À, Ngọc Huệ thật chất không hề mang tiền, là tên đó trả tiền cho đó.
Biết ngay mà, trúng thưởng cái gì mà trúng thưởng chứ, có mà câu được con cá vừa béo vừa lắm tiền. Không mang theo tiền mà dám dẫn chúng tôi vào đó ăn cơm, thật to gan lớn mật, tôi thề sẽ không bao giờ đi ăn uống cái gì với Ngọc Huệ nữa.
- Đúng là một tên bệnh hoạn, về sớm cũng tốt, con nhỏ Ngọc Huệ càng ngày càng không biết phép tắc. Tên đó, rõ ràng đang ngồi ôm ấp bạn gái ấy vậy mà vẫn dõi con mắt hau háu về phía Lam Thiên, hôn bạn gái như hôn con gái của mình vậy- Bích Như chỉ trích. Tôi gật đầu tán đồng, quá chuẩn rồi. mà lão già đó còn dám mơ tưởng đến Lam Thiên sao? Đúng là không biết xấu hổ- Tiểu Phong, cậu mà không rửa tay sạch thì đừng có động vào tớ.
- Á, tại sao lại ghét lây sang tớ chứ? Tớ có làm gì đâu?
- Tớ không biết, nói chung là cậu về mà lo lấy nước tẩy rửa rửa tay đi.Chúng ta về thôi.
Lam Thiên bật cười khúc khích, tôi xụ mặt xuống, bước nhanh theo Bích Như ra về kí túc xá.
Tối hôm đó, Ngọc Huệ ngủ qua đêm bên ngoài mà không về phòng.
Sau khi thi đại học xong, tôi có một khoảng thời gian vô cùng thoải mái để nghỉ ngơi. Nã Nã, Đằng Nam, Dưỡng Doanh, Y Thần, Phúc Tự,… đều thi trúng vào trường đại học mà mình mong muốn, riêng có Giang Ly là bị rớt nguyện vọng một, phải vào trường đại học nằm trong nguyện vọng hai. Một số bạn trong lớp thi không trúng trường nào cả, đành phải đợi đến kì thi năm sau thi lại, hoặc là ở nhà luôn, bắt đầu tìm kiếm việc làm.
Bao nhiêu công sức ngày đêm dùi mài kinh sử của tôi, xét cho cùng cũng không phải là quá lãng phí.
Đại học Thanh Khê quả thật còn trên cả tuyệt vời, được xây dựng bao quanh bởi những dãy núi cao hùng vĩ. Khuôn viên trường có rất nhiều cây, rậm rạp tươi tốt và luôn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng sảng khoái. Nào là cây quế, cây phong, cây hoa đào,…Cây cối um tùm, cành cây vươn cao và rộng, đón lấy những ánh nắng rực rỡ ngay gắt của mùa hè. Tạo nên một mái vòm giống như một chiếc ô khổng lồ, bao trọn cảnh vật phía bên dưới.
Trường bao gồm nhiều tòa nhà rất đẹp, trong đó có một cầu thang xoắn ốc. Còn thư viện, Không đơn thuần là những phòng “chứa sách” đồ sộ, các thư viện với đủ mọi kiến trúc độc đáo, tráng lệ, từ cổ kính tới hiện đại, khiến bạn dễ dàng bị “mê hoặc”. Lớp học cũng rất đầy đủ và tiện nghi, bộ phận giáo viên giảng dạy cũng vô cùng chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm.
Bên cạnh học viện Thương Mại có một cái sân vận động rất rộng, với mặt cỏ xanh mượt ,bao quanh nó là một đường chạy màu đỏ.
Kí túc xá ở một khu tách biệt riêng, phân ra làm hai khu, khu nam và khu nữ, cánh nhau một khoảng sân rộng. Vì nhà xa, thế nên tôi quyết định ở kí túc xá để đỡ phải đi đi về về. một phần là do xe cộ nguy hiểm, một phần cũng là do chi phí đi lại.
Ở cùng phòng với tôi có ba bạn nữ khác, một bạn tên Lăng Ngọc Huệ, có mái tóc ngắn ôm sát gáy, đôi mắt to tinh nghịch, một thân hình chuẩn hết sức chuẩn. Có tính cách táo bạo và năng động, có lối sống hơi buông thả. Một bạn tên Đỗ Bích Như, khuôn mặt thanh tú, điềm đạm, có đeo một cái kính cận trông vô cùng uyên bác, tính cách người lớn, trững trạc. Đôi khi lại hơi trẻ con, đặc biệt là học rất giỏi. kì thi vừa rồi, bạn ấy nằm trong top những người điểm cao nhất trường.
Còn người cuối cùng chính là hoa khôi của học viện Thương Mại, không những sở hữu ngoại hình tuyệt hảo mà ngay cả cái tên cũng rất gây ấn tượng, Âu Dương Lam Thiên. Mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt rẻ vừa dài vừa mượt ôm lấy gương mặt vline cùng với đôi mắt phượng mơ màng, sống mũi cao, đôi môi màu hoa đào chúm chím vô cùng đáng yêu, một cái núm đồng tiền bên má trái lại càng khiến Lam Thiên trở nên duyên dáng, thân hình mảnh rẻ, tuy vậy nhưng ngực và mông lại rất đẫy, làn da trắng như ngọc, giọng nói nhẹ nhàng và thánh thót như sương. Tính cách dịu dàng , ôn nhu, rất thân thiện và dễ mến.
Có biết bao nhiêu anh chàng ngày nhớ đêm mong ngọc nữ của học viện Thương Mại, đôi lúc còn lẻn vào kí túc xá nữ, đứng dưới phòng của chúng tôi hát và đánh đàn cho Lam Thiên nghe. Ngọc Huệ rất tức giận vì lũ vịt đực ấy, mấy lần cầm một chậu nước ra, dội từ trên xuống dưới để đuổi họ đi ấy vậy mà mấy hôm sau, đâu lại vào đấy.
- Xin chào cả nhà, Ngọc Huệ ta đã về rồi đâyyyyyyy….- tôi đang nằm trên giường của mình, ôm cái lap top viết bài luận để ngày mai thu cho giáo sư Triệu, Ngọc Huệ đẩy cửa cái ‘ruỳnh’ bước vào, cánh cửa va vào tường kêu lên một tiếng động vô cùng lớn. cánh cửa kẽo kẹt mấy cái mới chịu đứng im. Khiến tôi đang uống nước suýt nữa thì phọt cả vào màn hình máy tính.
Lắc đầu chép miệng, tôi thầm thấy cảm thông với cánh cửa, chắc không lâu sau đó, nó ắt sẽ phải đi đời nhà ma bởi bàn chân ác qủy của Ngọc Huệ.
- Này, Lăng Ngọc Huệ, tôi nói cho cậu biết, sống ở đây không phải chỉ có mình cậu, đừng lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho mình thế chứ? Đến bao giờ cậu mới thôi cái trò đá cửa ấy đi hả, cái khu nhà này đã cũ lắm rồi, không cần động đất, chỉ cần mấy phát đá của cậu thôi. Tôi cam đoan nó sẽ sập ngay tức khắc. Còn nữa, cái chậu quần áo bẩn ở trong kia bao giờ cậu mới chịu giặt đi hả, nó đang bốc mùi kia kìa, thật không thể nào chịu đựng được cậu nữa, cậu có thật là con gái không vậy?- Bích Như đang ngồi trên giường đọc sách không kìm được hét lên, mặt đỏ bừng bừng. Bình thường cô ấy là một người ít nói, giỏi chịu đựng, bỗng dưng hôm nay lại quát tháo ầm ĩ lên như vậy. Đủ để thấy cô ấy đang tức giận đến mức nào.
Quả thật tính cách của Ngọc Huệ có hơi xuề xòa, lôi thôi. Quần áo vứt vạ vứt vật trong phòng, trên giường. Không thể phân biệt đâu là sạch, đâu là bẩn. Đồ ăn vặt ăn xong để bừa bãi, đến rác cũng không buồn vứt đi. Sách vở, bút biếc vứt lăn lóc trên giường,… nhiều lần tôi và Lam Thiên đã giúp cô ấy dọn dẹp lại mọi thứ, giặt hộ cậu ấy chậu quần áo bẩn vì không thể chịu đựng được mùi hôi nồng lên khắp phòng. Nhưng dọn dẹp xong xuôi đâu lại vào đấy. đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
- Tớ thế nào, còn cần cậu phải nói chắc.- Ngọc Huệ khẽ bĩu môi, rồi làm như không nghe thấy những lời trách cứ khi nãy, chạy lại đứng giữa trung tâm phòng, dang hai tay ra, mặt hởn ha hớn hở- Tớ có một tin tốt, các cậu đoán xem đó là gì nào?
Tính cô ấy là vậy, dù có giận dỗi nhau đến đâu cũng nhanh chóng cho qua và coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Tôi đăm chiêu suy nghĩ.
- Chắc không phải có anh nào tình nguyện làm osin cho cậu đấy chứ?- Lam Thiên lên tiếng. Cô ấy đang ngồi chải mái tóc vừa dài vừa mượt, sau đó buộc túm lên đằng sau, thắt lại bằng một cái nơ nho nhỏ. Tóc con rủ xuống trán. Tuy đơn giản, nhưng trông vô cùng đẹp mắt.
- Hừ, thằng ngu nào mà thèm làm osin cho con nhỏ dở hơi này.- Bích Như hừ lạnh, cũng không quan tâm đến Ngọc Huệ nữa, cầm áo quần đi vào phòng tắm. Đóng cửa cái ‘rầm’
- Cậu ta hôm nay bị làm sao vậy?- Ngọc Huệ hỏi, tôi lắc đầu ý nói không biết, rồi hỏi Ngọc Huệ.
- Huệ, rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu vui vậy hả?
- Ừ, phải rồi, nói đi cho cả nhà cùng vui.- Lam Thiên tiếp lời.
- À,… cái này…- Ngọc Huệ tỏ vẻ bí mật, sau đó hét ầm lên- được trúng thưởng, trúng ta đi đập phá thôiiiiiii…..
- Oa… thật là may mắn quá- Lam Thiên nhảy xuống giường, khoát vai Ngọc Huệ- thế thì phải khao, phải khao.
- Bạn tốt, không khao tối nay ra ngoài đường mà ngủ nhé- tôi cũng nhảy xuống giường, vòng tay qua eo Ngọc Huệ, cù điên đảo.
Ngọc Huệ có máu buồn, bị cù cười sằng sặc, lên tiếng nài nỉ tôi.
- Được rồi… được rồi… mà…tớ nhất định sẽ khao, phải khao chứ…
- Dĩ nhiên rồi, ăn một mình là cực kì xấu tính- Lam Thiên cười trêu.
- Đúng đúng… bạn tốt, ăn mảnh coi chừng bị hóc đó nha. – tôi cũng nói phụ họa- bây giờ cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, Ngọc Huệ hay là chúng ta đến quán bác Chu làm một bữa đê.
Quán bác Chu là quán ăn quen của chúng tôi, đồ ăn ở đấy vô cùng phong phú, nhiều món, đủ thể loại và làm rất ngon nữa.
- Phải đó, chúng ta đi thôi, đi thôi. Tớ đói gần chết rồi đây này- Lam Thiên nhăn mặt lại, ôm lấy bụng, điệu bộ vô cùng đáng yêu.
- Ôke con dê, đi thôi…à mà khoan, quần áo của tớ vẫn chưa được giặt, hay là đợi tớ giặt xong đã rồi đi, nhé..
Ý cậu ấy là, muốn chúng tôi giặt giúp đống quần áo bẩn kia, không giặt thì đừng hòng ăn đây mà.
- Tối nay ra ngoài đường ngủ nhé bạn hiền- tôi lừ mắt.
- À thôi, được rồi, chúng ta thay quần áo đi rồi đi. Gọi cả mụ phù thủy trong kia đi nữa nhé- Ngọc Huệ đến bên tủ quần áo, lôi ra một chiếc váy màu xanh nơ, cổ trái tim, eo thắt nơ, tà váy mền mại tung bay. Sau đó thản nhiên cởi đồ trước mặt chúng tôi, thay quần áo.
- Thật đau mắt quá đê.- tôi nói.
- Đồ háo sắc- Ngọc Huệ nhún vai.
- Trơ trẽn- Lam Thiên nói.
- Bích Như, cậu có đi không, nhanh lên đi.- tôi gọi với vào trong nhà tắm.
- Ờ , được chút, xong rồi đây.-cô ấy đáp.
Chúng tôi cùng đi bộ ra ngoài cổng trường, bây giờ chắc khoảng gần bảy giờ, mọi người vẫn đi dạo trong trường rất đông.
Xa xa bỗng tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước đi.
-Tấn Thành-tôi lầm bầm, rồi như nhớ rằng mình có việc cần nói với hắn, tôi quay sang nói với ba cô bạn- này ,các cậu đứng đây đợi mình một lúc nhé nhé, mình có việc này, quay lại ngay.
Tôi nói rồi chạy biến đi.
- Ê, khoan đã- tôi bắt kịp hắn, đưa tay kéo hắn lại.- Lâu rồi không gặp, thầy đi đâu vậy?
Quả thật là lâu rồi không gặp, kể từ hôm thi ấy, tôi đã không gặp hắn nữa rồi. Tuy ở cùng một trường. Sau khi biết kết quả, hắn chỉ nhắn cho tôi một cái tin chúc mừng rồi biệt âm vô tín luôn.
Hắn quay người lại, nhìn tôi hơi ngạc nhiên, sau đó lại lấy lại dáng vẻ như thường ngày:
- Ừ, lâu rồi không gặp, bây giờ tôi đến phòng tự học, mà tôi đã không còn là thầy giáo của em nữa rồi- hắn cười, lúc trước tôi không để ý, bây giờ thấy hắn cũng đẹp quá chứ, hắn có một cái núm đồng tiền không quá sâu bên má phải. Trước giờ tôi không nhận ra, vì nó không sâu, và cũng vì hắn rất ít khi cười.
- Ồ, vậy bây giờ không cần phải gọi là thầy nữa sao? Em nhớ hồi trước có người đã bắt buộc mình phải gọi như thế cơ mà.
Bỗng tôi cảm thấy hơi tò mò, trước giờ tôi chưa từng hỏi hắn, ngoài dạy học cho tôi ra hắn còn làm gia sư cho ai khác không?
- Đấy là lúc trước, khi tôi làm gia sư cho em thôi, dĩ nhiên phải gọi như thế rồi. Mà em đi đâu vậy?
- À, em chuẩn bị đi ăn tối cùng với các bạn, có một cô bạn may mắn trúng thưởng được tiền, muốn khao bọn em một bữa- tôi vui vẻ như chính mình là người được trúng thưởng vậy, đưa mắt về phía đám bạn đang đứng ở xa dõi mắt về hướng này, thể nào họ cũng nghĩ tôi và Tấn Thành là một cặp, rồi túm tụm lại bàn tán xôn xao cho mà xem.
- Ừ, em ở kí túc xá à? Có gì bất tiện không?
- Cũng hơi hơi, trường này rộng thật đấy, mấy lần đi bị lạc liền.- tôi xo vai, nhớ đợt mới vào truờng, tuy cầm bản đồ trên tay ấy vậy mà tôi phải mất không ít thời gian mới có thể tìm thấy cái kí túc xá. Tìm đến nơi thì trời đã tối, chỉ kịp tắm táp qua loa rồi trèo lên giường ngủ luôn, còn không kịp làm một bữa tiệc cùng mấy cô bạn cùng phòng. Nhìn tôi lúc đó vô cùng thảm hại.- đến bây giờ em chỉ biết đường đến giảng đường, kí túc xá, sân vận động. Chấm, hết.- tôi rầu rĩ nói.
- Vậy sao?- Tấn Thành bật cười, tôi gật gật đầu, hắn nói- mới đầu tôi cũng vậy nữa, cũng rất khổ sở về việc tìm đường, nhưng lâu dần cũng thành quen, khi nào rảnh tôi có thể dẫn em đi thăm quan trường, có rất nhiều nơi thú vị, đảm bảo em sẽ thích.
-Thật sao?- tôi mừng rỡ- Thầy hứa rồi nhé, ngoắc tay- tôi dơ ngón tay út lên, hắn nhìn tôi phì cười, cũng đưa tay ra móc ngéo với tôi. Miệng nói ‘ đồ trẻ con’ nhưng chính hắn cũng làm theo đấy thôi. Tôi cười tươi rói.
Chợt nhớ ra lí do tôi gọi hắn lại, liền nói
- À đúng rồi, khi nào anh rảnh, em muốn mời anh ăn cơm- tôi đã dần quen với cách xưng hô mới, như vậy sẽ có cảm giác thân thiết hơn là gọi là ‘thầy’
- Không cần đâu.- hắn xua tay
- Cần chứ, em muốn cảm ơn anh thôi mà, công nhận anh rất có năng khiếu làm giáo viên, có thể huấn luyện một đứa đầu đất như em mà lại thi đỗ vào trường đại học này, quả là tâm phục khẩu phục a- tôi bắt chiếc điệu bộ của mấy tên công tử thời xưa, một tay hình nắm đấm, một tay xòa rộng ra, rồi chắp vào nhau. Miệng cười lém lỉnh.
- Mẹ em đã trả lương cho tôi rồi.- hắn làm bộ đắn đo, sau đó nói- Nhưng mà thôi, nếu em đã có lòng, thì tôi cũng phải có dạ.- Hừ, lại còn giả bộ ta đây, hắn thấy lợi trước mắt mà không màng tôi chắc đi đầu xuống đất, đểu vô cực.
- Tiểu Phong, làm gì mà lâu như vậy, tớ đói bụng lắm rồi.- Ngọc Huệ vô ý tứ lên tiếng gọi, tôi quay sang ra dấu chờ một chút. Rồi lại nhìn Tấn Thành:
- Vậy khi nào rảnh, anh gọi điện lại cho em ha. Em thì lúc nào cũng được. Bye bye…- tôi vẫy vẫy tay, rồi chạy vụt về phía đám bạn của mình.
- Con qủy, có bạn trai đẹp trai dữ hen
Tôi lắc đầu giải thích
- Đó không phải bạn trai tớ.
- Vậy thì là ai nào.
- Cậu đoán đi.
- Hừ, con bé này, mồm miệng càng ngày càng lém lỉnh rồi đấy. Không thèm chơi với cậu nữa, Lam Thiên, Bích Như hai người có biết không?- Ngọc Huệ quay sang nói với hai cô bạn còn lại, nhất quyết phải biết bằng được mọi thông tin của người con trai đó. Cô ấy là vậy, tên con trai nào mà có tướng mạo từ trung bình trở nên đều sẽ lọt vào mắt xanh của tiểu thư Lăng Ngọc Huệ.
- Nếu nói được, cậu phải quét dọn nhà cửa trong một tuần nhé.- không đợi tôi kịp trả lời, Bích Như thơ ơ đáp- anh ta tên Tấn Thành, hơn bọn mình một tuổi, hoàn cảnh ra đình không mấy may mắn, ba mất, chỉ còn có mẹ, thường xuyên đi dạy gia sư cho các học sinh từ mười hai tới mười tám, ngoài ra còn làm thêm tại quán Mun để kiếm thêm thu nhập, là một anh tài trong đám nam sinh của trường ta, học rất giỏi, kì thi nào cũng đứng đầu, từng được bầu chọn là học sinh giỏi ưu tú cấp quốc gia. Không ít lần mang vinh quang bằng những giải thưởng về cho nhà trường….
Bích Như nói một tràng dài nữa, nhưng tôi không nhớ hết, nào là sở thích, sở ghét của hắn ta, thật không ngờ, thật không ngờ…
Tôi há hốc mồn ra nhìn, mà đâu phải chỉ riêng tôi, Ngọc Huệ há to tới lỗi có thể đút luôn cả lắm đấm vào miệng nữa kia, ấy vậy mà vẫn không quên rút điện thoại ra ghi âm lại những lời Bích Như nói. Chúng tôi cứ chân chối nhìn Bích Như, không ngờ cậu ấy lại có thể hiểu biết Tấn Thành nhiều như thế. Đến tôi, học hắn mấy tháng liền, cũng chẳng biết nhiều như thế, từ sở ghét sở thích sở đoảng, tất tần tật…
-……[email protected]$)^…… - dừng lại một lúc, Bích Như nói tiếp- còn nữa, cậu phải giặt đống quần áo bẩn của Ngọc Huệ nữa, tớ thật không thể chịu đựng thêm nữa rồi- vẻ mặt vẫn điềm nhiên, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa nói được được.
- Bích Như sao cậu lại biết nhiều như thế chứ?- Lam Thiên cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ cũ.
Bích Như chợt khựng lại, lí nhí nói:
- Cái này đều có trong hồ sơ học bạ hết mà, người ta nổi tiếng như vậy, biết một chút cũng là điều bình thường thôi mà- cô ấy cúi đầu, vậy nên tôi không nhìn rõ thần sắc của cô ấy thế nào. Nghiêng đầu suy nghĩ, có cái gì không khớp thì phải, ở trong hồ sơ học bạ lại có ghi đầy đủ về hoàn cảnh gia đình sinh viên như vậy sao???- Chúng ta đi thôi, không quán đông lại không có chỗ mà ngồi.
- Ừ, đi thôi, đi thôi- Ngọc Huệ lại lấy lại dáng vẻ hồ hởi như cũ, hô lên, kéo tay cả bọn ra ngoài cổng trường.
Cả bọn ríu ra ríu rít, khoác vai nhau, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
- Bích Như, cậu nhìn gì vậy?- thấy Như cứ quay lại phía sau, tôi quan tâm hỏi.
- Không…không có gì.
Chúng tôi vào trong quán, bác chủ cửa hàng nhìn thấy khách quen vô cùng niềm nở ra đón tiếp, hỏi han vài câu xã giao, sau đó cả bốn người cùng tiến vào bàn. Gọi đủ các món ngon ra, bày đầy trên bàn ăn, món nào món đấy vô cùng ‘quyến rũ’, thơm phương phức, bày biện cũng vô cùng đẹp mắt, không hổ danh là quán ruột của chúng tôi.
- Nào, nào, ăn thôi cả nhà- Ngọc Huệ rất giỏi tạo không khí, lúc nào cũng là do cô ấy hô hào mọi thứ trước, cô ấy cầm đũa lên định gắp cái đùi gà to nhất vàng ruộm thơm lức mũi trong đĩa. Tôi liền lấy đũa nhanh như cắt, cặp lấy đôi đũa của Ngọc Huệ, cô ấy mở mắt trừng trừng, trân trối nhìn tôi. Lam Thiên làm vẻ mặt không có gì, lấy đũa gắp luôn miếng đùi gà đó cho vào bát của mình, ăn luôn. Ngọc Huệ mếu, khóc không ra nước mắt. Bích Như cũng thản nhiên ăn uống, không để tâm lắm đến chúng tôi. Cô ấy là vậy, bình thường không hỏi thì cũng chẳng thèm nói, riêng lúc nào đã nổi nóng lên thì biết tay.
- Các hạ, có ý gì đây?
- Cậu có nhớ là mang theo tiền không đấy?- rút kinh nghiệm từ những lần ăn trước, tôi hỏi cho chắc ăn. Lúc trước cũng là khao đấy, thế mà cô ả lại quên mang tiền, ai cũng chắc đinh ninh rằng mình được khao thế nên cũng chẳng mang theo. Đến cuối bữa ăn,lúc thanh toán thì mới nhận ra, cả bốn đứa lục hết các túi, túi trên túi dưới túi trong túi ngoài cũng không đủ tiền để trả. Cũng may bác chủ cửa hàng tốt bụng, không bắt cả lũ ở lại rửa bát trừ tiền mà cho nợ đến hôm sau.
- Dĩ nhiên..- cô ấy làm vẻ mặt bó tay nhìn tôi- cậu yên tâm, nếu có không mang tiền cũng sẽ không để mọi người ở lại rửa bát hoặc làm chân sai vặt đâu mà lo.
- Thế thì tốt- tôi thả đôi đũa ra, bắt đầu ăn. Chà, nhìn thôi đã thấy rất ngon mắt rồi.
- Bó tay.- Ngọc Huệ đảo mắt, than vãn một hồi rồi ăn như điên. Cô ấy có tướng ăn rất xấu, một khi đã ăn thì không còn biết trời đất sao trăng gì, cũng chẳng cần quan tâm người ngồi trước mặt là ai. Chỉ biết có mỗi một việc, đó chính là gắp, gắp, cho vô miệng, nhai nhai. Giống như một cái máy nghiền thức ăn vậy.
Lam Thiên từ lúc bước vào quán thu hút không ít những ánh mắt say mê của lũ con trai, cô ấy tuy ăn mặc giản dị, tóc tai không mấy cầu kì, mặt mộc tự nhiên không kém phần thanh thoát, bộ dạng ăn cũng rất nho nhã lịch thiệp, đặc biệt là cái má cứ phồng phồng lên khi nhai thức ăn, đôi môi đỏ mọng được phủ một lớp mỡ bóng bẩy trông vô cùng xinh đẹp.
Tôi ngồi bên cạnh Lam Thiên, nên có thể thấy được tên con trai ngồi bên bàn bên kia đang nhìn cô ấy không chớp, ngồi cùng bàn còn có một bạn nữ khác nhan sắc tầm tầm. chắc là bạn gái, cô gái đó thấy bạn trai mình cứ đi nhìn ngắm người khác tới nỗi nước miếng chảy ra dòng dòng, liền tức giận, đứng dậy định bỏ về. Chàng trai biết mình đã phạm phải lỗi lầm nên cầm tay cô ấy kéo xuống, định bụng dỗ dành vài câu. Nhưng không hiểu họ nói chuyện gì mà thành cãi nhau to. Cô gái kia mặt đỏ bừng bừng tức giận đi về, chàng trai hình như cũng không phải yêu cô gái ấy nhiều lắm thế nên không đuổi theo.
Đúng là một vở kịch tài từ giai nhân thú vị.
Đã có đồ ngon để ăn lại còn có phim hay để xem. Thật là đợi lợi quá a.
Đang lúc các món trên bàn được xử lí hơn phân nửa, thì chiếc điện thoại của ai đó vang lên. Tôi ngừng ăn ngẩng lên nhìn, là điện thoại của Ngọc Huệ, tôi chuyển ánh mắt từ tò mò sang cảnh giác, đề phòng cô ấy chuồn đi thì nhanh tay nhanh chân tóm lấy bắt ở lại trả tiền.
Ngọc Huệ nhìn mọi người cười cười rồi đặt điện thoại lên tai nghe máy.
- A lô…dạ..dạ vâng ạ…em đang ăn tối cùng với bạn. Sao cơ?... ứ ừ, người ta không chịu đâu… hay anh đến đây luôn đi rồi chúng mình đi luôn… vâng, quán bác ý ạ… Vâng, thế nhé. Yêu anh.. bye honey..moa…- Ngọc Huệ đặt một cái hôn thật mạnh vào màn hình điện thoại đánh cái ‘chụt’. Cô ấy nói chuyện điện thoại bằng cái giọng nửa ngây thơ nửa nũng nịu thật làm người ta nổi hết cả da gà da vịt. Tôi đảm bảm đầu dây bên kia chính là bạn trai của cô ấy.
Lam Thiên đưa tay lên xoa xoa hai vai, ý muốn nói ‘thấy ghê quá đi’. Ngọc Huệ nhún vai cười cười, sau đó lại tiếp tục ăn uống. Bình thường cô nàng đanh đá là thế, ấy vậy mà khi nói chuyện với người yêu lại có thể biến thành nai tơ trong nháy mắt, thật là khâm phục khẩu phục.
Một lúc sau, khi bữa ăn sắp tàn, có một người đàn ông từ ngoài đẩy cửa bước vào trong, Ngọc Huệ dơ tay lên vẫy vẫy với hắn ta. Đó là một tên đô con, mặt mũi bặm trợn, có vết sẹo dài trên trán, đôi mắt một mí vừa nhỏ vừa gian đang đảo quanh tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dừng lại ở bàn chùng tôi, rồi dảo bước lại gần.
Tôi đưa mắt nhìn Lam Thiên với Bích Như, hai người này cũng quay sang nhìn tôi.
Ngọc Huệ sao có thể quen biết một tên xấu xí đáng tuổi chú mình như vậy chứ??? Hắn chắc không phải cái tên nói chuyện điện thoại với Ngọc Huệ khi nãy chứ??
Hắn bước đến, kéo một cái ghế ra và ngồi xuống.
- Xin chào các qúi cô xinh đẹp- miệng lưỡi giảo hoạt, không phải loại tốt đẹp gì. Tôi âm thầm đánh giá.
Ngọc Huệ chồm người ra, hôn lên môi hắn, hắn cũng cúi xuống hôn lại, trông hai người này giống như đang gặm móng giò vậy. Tôi quay mặt đi chỗ khác không nhìn nữa, làm người ta nuốt thức ăn không trôi, họ tự nhiên quá mức rồi, tuy vậy, cái này cũng không phải là lần đầu tiên, hồi trước cũng như vậy, khác là khác địa điểm với đối tượng mà thôi.
Gặm móng giò xong xuôi, họ mới quay sang tươi cười. Ngọc Huệ cười thẹn thùng nói với chúng tôi
- Thật ngại quá… giới thiệu với mọi người đây là Phi Hoành, bạn trai của mình- Ngọc Huệ nép sát vào người ‘lão già’ đó, hừ gọi là lão già cũng đúng thôi, hắn chắc phải hơn bố tôi mấy tuổi quá. Hắn vòng tay ôm lấy eo Ngọc Huệ, gật đầu, mỉn cười xã giao với chúng tôi. Bích Như làm như không có gì, tiếp tục ăn. Lam Thiên cười gượng gạo, không nói gì, tuy vậy nhưng tôi biết, thái độ đó là thái độ cũng không có mấy thiện cảm. Tôi ngồi im không nói gì.- Giới thiệu với anh, đây là Bích Như, Lam Thiên, Tiểu Phong, bạn cùng phòng với em.
- Chào các em…- hắn đưa bàn tay vừa to vừa thôi ra, ý muốn bắt tay làm quen, nhưng cả ba người còn lại không nói gì, cứ ngồi im thin thít. Ngọc Huệ ra dấu với tôi, đại ý là đừng để lão già Phi Hoành đó mất mặt. Tôi đá vào chân Bích Như, cô ấy làm như không thấy gì, vẫn tiếp tục điềm đạm ăn.
Tôi đá tiếp vào chân Lam Thiên, cô ấy lén lắc đầu gượng gạo.
Tôi hít một hơi thật sâu, lưỡng lự một lúc rồi miễn cưỡng đưa tay ra…tay tên này toàn mồ hôi, thật là kinh khủng. Tôi nhanh chóng rút tay về, len lén cầm một cái khăn giấy Lam Thiên đưa cho lau sạch tay mình, xong cảm thấy vẫn chưa đủ sạch sẽ, tôi đứng dậy nói với mọi người rằng mình cần phải đi vệ sinh. Lam Thiên và Bích Như nhìn tôi như thể tôi là phản tặc, một mình bỏ bạn chạy đi lánh nạn. Tôi nhún vai rồi chạy vù vào nhà vệ sinh, khẽ đưa tay lên mũi ngửi. Tôi nhăn mặt lại, tên này đúng là có vấn đề về việc vệ sinh cá nhân, trong người có bệnh tật, mùi mồ hôi thật kinh khủng khiếp.
Tôi cho tay dưới vòi nước trong bồn rửa, kì cọ chà chà một thôi một hồi, sau đó lấy xà phòng ra xoa lên tay, lại tiếp tục kì cọ thêm một lần nữa, rửa sạch lại lau khô.
Sau đó nghĩ thế nào, tôi lại lặp lại việc rửa tay thêm một lần nữa, cứ nghĩ mồ hôi của hắn dính vào tay mình, kiểu gì mấy con vi trùng vô phép tắc cũng sẽ còn lán lại tay tôi lâu. Không kiềm được mà chà đến nỗi tay nổi đỏ hết cả lên. Vậy mà Ngọc Huệ còn hôn hắn nữa, thật kinh khủng. Tôi đảm bảo tên đó chẳng phải loại tốt lành gì cho cam, khi lấy vòng tay ôm eo Ngọc Huệ, tay hắn còn lần xuống mông cô bạn sờ soạng. Nghĩ thôi cũng nổi hết cả da gà da vịt rồi. Thật không hiểu, Ngọc Huệ sao có thể nói chuyện yêu đương với một người đáng tuổi cha tuổi chú như vậy, ngoại hình xấu xí, tính cách bỉ ổi?
Tầm mười năm phút sau, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, tìm tới bàn ăn khi nãy thi lại không thấy mọi người đâu. Thật không ngờ họ lại nhẫn tâm bỏ tôi lại một mình. Tôi hỏi bác rằng họ đã trả tiền chưa, đi lâu chưa. Bác ấy gật đầu, nói cũng mới đây thôi. Tôi nói cảm ơn, rồi đẩy cửa bước ra về, về sớm cũng tốt, bài luận của tôi cũng vẫn chưa làm xong, về hoàn thành nốt vậy.
Ra tới cửa tôi thấy Lam Thiên và Bích Như đang đứng dưới một gốc cây không xa, thấy tôi liền lên tiếng gọi, tôi dảo bước về hướng ấy.
- Sao mọi người về sớm vậy? Ngọc Huệ đâu?
- Cô ấy đi cùng tên Hành phi gì gì ấy rồi- Lam Thiên nghe nhầm ‘Hoành Phi’ thành ‘Hành Phi’- bọn tớ định ở lại quán ngồi đợi cậu ra, nhưng trả tiền rồi, nên ra đây đứng để khách còn có chỗ mà ngồi. À, Ngọc Huệ thật chất không hề mang tiền, là tên đó trả tiền cho đó.
Biết ngay mà, trúng thưởng cái gì mà trúng thưởng chứ, có mà câu được con cá vừa béo vừa lắm tiền. Không mang theo tiền mà dám dẫn chúng tôi vào đó ăn cơm, thật to gan lớn mật, tôi thề sẽ không bao giờ đi ăn uống cái gì với Ngọc Huệ nữa.
- Đúng là một tên bệnh hoạn, về sớm cũng tốt, con nhỏ Ngọc Huệ càng ngày càng không biết phép tắc. Tên đó, rõ ràng đang ngồi ôm ấp bạn gái ấy vậy mà vẫn dõi con mắt hau háu về phía Lam Thiên, hôn bạn gái như hôn con gái của mình vậy- Bích Như chỉ trích. Tôi gật đầu tán đồng, quá chuẩn rồi. mà lão già đó còn dám mơ tưởng đến Lam Thiên sao? Đúng là không biết xấu hổ- Tiểu Phong, cậu mà không rửa tay sạch thì đừng có động vào tớ.
- Á, tại sao lại ghét lây sang tớ chứ? Tớ có làm gì đâu?
- Tớ không biết, nói chung là cậu về mà lo lấy nước tẩy rửa rửa tay đi.Chúng ta về thôi.
Lam Thiên bật cười khúc khích, tôi xụ mặt xuống, bước nhanh theo Bích Như ra về kí túc xá.
Tối hôm đó, Ngọc Huệ ngủ qua đêm bên ngoài mà không về phòng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi thi đại học xong, tôi có một khoảng thời gian vô cùng thoải mái để nghỉ ngơi. Nã Nã, Đằng Nam, Dưỡng Doanh, Y Thần, Phúc Tự,… đều thi trúng vào trường đại học mà mình mong muốn, riêng có Giang Ly là bị rớt nguyện vọng một, phải vào trường đại học nằm trong nguyện vọng hai. Một số bạn trong lớp thi không trúng trường nào cả, đành phải đợi đến kì thi năm sau thi lại, hoặc là ở nhà luôn, bắt đầu tìm kiếm việc làm.
Bao nhiêu công sức ngày đêm dùi mài kinh sử của tôi, xét cho cùng cũng không phải là quá lãng phí.
Đại học Thanh Khê quả thật còn trên cả tuyệt vời, được xây dựng bao quanh bởi những dãy núi cao hùng vĩ. Khuôn viên trường có rất nhiều cây, rậm rạp tươi tốt và luôn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng sảng khoái. Nào là cây quế, cây phong, cây hoa đào,…Cây cối um tùm, cành cây vươn cao và rộng, đón lấy những ánh nắng rực rỡ ngay gắt của mùa hè. Tạo nên một mái vòm giống như một chiếc ô khổng lồ, bao trọn cảnh vật phía bên dưới.
Trường bao gồm nhiều tòa nhà rất đẹp, trong đó có một cầu thang xoắn ốc. Còn thư viện, Không đơn thuần là những phòng “chứa sách” đồ sộ, các thư viện với đủ mọi kiến trúc độc đáo, tráng lệ, từ cổ kính tới hiện đại, khiến bạn dễ dàng bị “mê hoặc”. Lớp học cũng rất đầy đủ và tiện nghi, bộ phận giáo viên giảng dạy cũng vô cùng chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm.
Bên cạnh học viện Thương Mại có một cái sân vận động rất rộng, với mặt cỏ xanh mượt ,bao quanh nó là một đường chạy màu đỏ.
Kí túc xá ở một khu tách biệt riêng, phân ra làm hai khu, khu nam và khu nữ, cánh nhau một khoảng sân rộng. Vì nhà xa, thế nên tôi quyết định ở kí túc xá để đỡ phải đi đi về về. một phần là do xe cộ nguy hiểm, một phần cũng là do chi phí đi lại.
Ở cùng phòng với tôi có ba bạn nữ khác, một bạn tên Lăng Ngọc Huệ, có mái tóc ngắn ôm sát gáy, đôi mắt to tinh nghịch, một thân hình chuẩn hết sức chuẩn. Có tính cách táo bạo và năng động, có lối sống hơi buông thả. Một bạn tên Đỗ Bích Như, khuôn mặt thanh tú, điềm đạm, có đeo một cái kính cận trông vô cùng uyên bác, tính cách người lớn, trững trạc. Đôi khi lại hơi trẻ con, đặc biệt là học rất giỏi. kì thi vừa rồi, bạn ấy nằm trong top 10 những người điểm cao nhất trường.
Còn người cuối cùng chính là hoa khôi của học viện Thương Mại, không những sở hữu ngoại hình tuyệt hảo mà ngay cả cái tên cũng rất gây ấn tượng, Âu Dương Lam Thiên. Mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt rẻ vừa dài vừa mượt ôm lấy gương mặt vline cùng với đôi mắt phượng mơ màng, sống mũi cao, đôi môi màu hoa đào chúm chím vô cùng đáng yêu, một cái núm đồng tiền bên má trái lại càng khiến Lam Thiên trở nên duyên dáng, thân hình mảnh rẻ, tuy vậy nhưng ngực và mông lại rất đẫy, làn da trắng như ngọc, giọng nói nhẹ nhàng và thánh thót như sương. Tính cách dịu dàng , ôn nhu, rất thân thiện và dễ mến.
Có biết bao nhiêu anh chàng ngày nhớ đêm mong ngọc nữ của học viện Thương Mại, đôi lúc còn lẻn vào kí túc xá nữ, đứng dưới phòng của chúng tôi hát và đánh đàn cho Lam Thiên nghe. Ngọc Huệ rất tức giận vì lũ vịt đực ấy, mấy lần cầm một chậu nước ra, dội từ trên xuống dưới để đuổi họ đi ấy vậy mà mấy hôm sau, đâu lại vào đấy.
- Xin chào cả nhà, Ngọc Huệ ta đã về rồi đâyyyyyyy….- tôi đang nằm trên giường của mình, ôm cái lap top viết bài luận để ngày mai thu cho giáo sư Triệu, Ngọc Huệ đẩy cửa cái ‘ruỳnh’ bước vào, cánh cửa va vào tường kêu lên một tiếng động vô cùng lớn. cánh cửa kẽo kẹt mấy cái mới chịu đứng im. Khiến tôi đang uống nước suýt nữa thì phọt cả vào màn hình máy tính.
Lắc đầu chép miệng, tôi thầm thấy cảm thông với cánh cửa, chắc không lâu sau đó, nó ắt sẽ phải đi đời nhà ma bởi bàn chân ác qủy của Ngọc Huệ.
- Này, Lăng Ngọc Huệ, tôi nói cho cậu biết, sống ở đây không phải chỉ có mình cậu, đừng lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho mình thế chứ? Đến bao giờ cậu mới thôi cái trò đá cửa ấy đi hả, cái khu nhà này đã cũ lắm rồi, không cần động đất, chỉ cần mấy phát đá của cậu thôi. Tôi cam đoan nó sẽ sập ngay tức khắc. Còn nữa, cái chậu quần áo bẩn ở trong kia bao giờ cậu mới chịu giặt đi hả, nó đang bốc mùi kia kìa, thật không thể nào chịu đựng được cậu nữa, cậu có thật là con gái không vậy?- Bích Như đang ngồi trên giường đọc sách không kìm được hét lên, mặt đỏ bừng bừng. Bình thường cô ấy là một người ít nói, giỏi chịu đựng, bỗng dưng hôm nay lại quát tháo ầm ĩ lên như vậy. Đủ để thấy cô ấy đang tức giận đến mức nào.
Quả thật tính cách của Ngọc Huệ có hơi xuề xòa, lôi thôi. Quần áo vứt vạ vứt vật trong phòng, trên giường. Không thể phân biệt đâu là sạch, đâu là bẩn. Đồ ăn vặt ăn xong để bừa bãi, đến rác cũng không buồn vứt đi. Sách vở, bút biếc vứt lăn lóc trên giường,… nhiều lần tôi và Lam Thiên đã giúp cô ấy dọn dẹp lại mọi thứ, giặt hộ cậu ấy chậu quần áo bẩn vì không thể chịu đựng được mùi hôi nồng lên khắp phòng. Nhưng dọn dẹp xong xuôi đâu lại vào đấy. đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
- Tớ thế nào, còn cần cậu phải nói chắc.- Ngọc Huệ khẽ bĩu môi, rồi làm như không nghe thấy những lời trách cứ khi nãy, chạy lại đứng giữa trung tâm phòng, dang hai tay ra, mặt hởn ha hớn hở- Tớ có một tin tốt, các cậu đoán xem đó là gì nào?
Tính cô ấy là vậy, dù có giận dỗi nhau đến đâu cũng nhanh chóng cho qua và coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Tôi đăm chiêu suy nghĩ.
- Chắc không phải có anh nào tình nguyện làm osin cho cậu đấy chứ?- Lam Thiên lên tiếng. Cô ấy đang ngồi chải mái tóc vừa dài vừa mượt, sau đó buộc túm lên đằng sau, thắt lại bằng một cái nơ nho nhỏ. Tóc con rủ xuống trán. Tuy đơn giản, nhưng trông vô cùng đẹp mắt.
- Hừ, thằng ngu nào mà thèm làm osin cho con nhỏ dở hơi này.- Bích Như hừ lạnh, cũng không quan tâm đến Ngọc Huệ nữa, cầm áo quần đi vào phòng tắm. Đóng cửa cái ‘rầm’
- Cậu ta hôm nay bị làm sao vậy?- Ngọc Huệ hỏi, tôi lắc đầu ý nói không biết, rồi hỏi Ngọc Huệ.
- Huệ, rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu vui vậy hả?
- Ừ, phải rồi, nói đi cho cả nhà cùng vui.- Lam Thiên tiếp lời.
- À,… cái này…- Ngọc Huệ tỏ vẻ bí mật, sau đó hét ầm lên- được trúng thưởng, trúng ta đi đập phá thôiiiiiii…..
- Oa… thật là may mắn quá- Lam Thiên nhảy xuống giường, khoát vai Ngọc Huệ- thế thì phải khao, phải khao.
- Bạn tốt, không khao tối nay ra ngoài đường mà ngủ nhé- tôi cũng nhảy xuống giường, vòng tay qua eo Ngọc Huệ, cù điên đảo.
Ngọc Huệ có máu buồn, bị cù cười sằng sặc, lên tiếng nài nỉ tôi.
- Được rồi… được rồi… mà…tớ nhất định sẽ khao, phải khao chứ…
- Dĩ nhiên rồi, ăn một mình là cực kì xấu tính- Lam Thiên cười trêu.
- Đúng đúng… bạn tốt, ăn mảnh coi chừng bị hóc đó nha. – tôi cũng nói phụ họa- bây giờ cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, Ngọc Huệ hay là chúng ta đến quán bác Chu làm một bữa đê.
Quán bác Chu là quán ăn quen của chúng tôi, đồ ăn ở đấy vô cùng phong phú, nhiều món, đủ thể loại và làm rất ngon nữa.
- Phải đó, chúng ta đi thôi, đi thôi. Tớ đói gần chết rồi đây này- Lam Thiên nhăn mặt lại, ôm lấy bụng, điệu bộ vô cùng đáng yêu.
- Ôke con dê, đi thôi…à mà khoan, quần áo của tớ vẫn chưa được giặt, hay là đợi tớ giặt xong đã rồi đi, nhé..
Ý cậu ấy là, muốn chúng tôi giặt giúp đống quần áo bẩn kia, không giặt thì đừng hòng ăn đây mà.
- Tối nay ra ngoài đường ngủ nhé bạn hiền- tôi lừ mắt.
- À thôi, được rồi, chúng ta thay quần áo đi rồi đi. Gọi cả mụ phù thủy trong kia đi nữa nhé- Ngọc Huệ đến bên tủ quần áo, lôi ra một chiếc váy màu xanh nơ, cổ trái tim, eo thắt nơ, tà váy mền mại tung bay. Sau đó thản nhiên cởi đồ trước mặt chúng tôi, thay quần áo.
- Thật đau mắt quá đê.- tôi nói.
- Đồ háo sắc- Ngọc Huệ nhún vai.
- Trơ trẽn- Lam Thiên nói.
- Bích Như, cậu có đi không, nhanh lên đi.- tôi gọi với vào trong nhà tắm.
- Ờ , được chút, xong rồi đây.-cô ấy đáp.
Chúng tôi cùng đi bộ ra ngoài cổng trường, bây giờ chắc khoảng gần bảy giờ, mọi người vẫn đi dạo trong trường rất đông.
Xa xa bỗng tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước đi.
-Tấn Thành-tôi lầm bầm, rồi như nhớ rằng mình có việc cần nói với hắn, tôi quay sang nói với ba cô bạn- này ,các cậu đứng đây đợi mình một lúc nhé nhé, mình có việc này, quay lại ngay.
Tôi nói rồi chạy biến đi.
- Ê, khoan đã- tôi bắt kịp hắn, đưa tay kéo hắn lại.- Lâu rồi không gặp, thầy đi đâu vậy?
Quả thật là lâu rồi không gặp, kể từ hôm thi ấy, tôi đã không gặp hắn nữa rồi. Tuy ở cùng một trường. Sau khi biết kết quả, hắn chỉ nhắn cho tôi một cái tin chúc mừng rồi biệt âm vô tín luôn.
Hắn quay người lại, nhìn tôi hơi ngạc nhiên, sau đó lại lấy lại dáng vẻ như thường ngày:
- Ừ, lâu rồi không gặp, bây giờ tôi đến phòng tự học, mà tôi đã không còn là thầy giáo của em nữa rồi- hắn cười, lúc trước tôi không để ý, bây giờ thấy hắn cũng đẹp quá chứ, hắn có một cái núm đồng tiền không quá sâu bên má phải. Trước giờ tôi không nhận ra, vì nó không sâu, và cũng vì hắn rất ít khi cười.
- Ồ, vậy bây giờ không cần phải gọi là thầy nữa sao? Em nhớ hồi trước có người đã bắt buộc mình phải gọi như thế cơ mà.
Bỗng tôi cảm thấy hơi tò mò, trước giờ tôi chưa từng hỏi hắn, ngoài dạy học cho tôi ra hắn còn làm gia sư cho ai khác không?
- Đấy là lúc trước, khi tôi làm gia sư cho em thôi, dĩ nhiên phải gọi như thế rồi. Mà em đi đâu vậy?
- À, em chuẩn bị đi ăn tối cùng với các bạn, có một cô bạn may mắn trúng thưởng được tiền, muốn khao bọn em một bữa- tôi vui vẻ như chính mình là người được trúng thưởng vậy, đưa mắt về phía đám bạn đang đứng ở xa dõi mắt về hướng này, thể nào họ cũng nghĩ tôi và Tấn Thành là một cặp, rồi túm tụm lại bàn tán xôn xao cho mà xem.
- Ừ, em ở kí túc xá à? Có gì bất tiện không?
- Cũng hơi hơi, trường này rộng thật đấy, mấy lần đi bị lạc liền.- tôi xo vai, nhớ đợt mới vào truờng, tuy cầm bản đồ trên tay ấy vậy mà tôi phải mất không ít thời gian mới có thể tìm thấy cái kí túc xá. Tìm đến nơi thì trời đã tối, chỉ kịp tắm táp qua loa rồi trèo lên giường ngủ luôn, còn không kịp làm một bữa tiệc cùng mấy cô bạn cùng phòng. Nhìn tôi lúc đó vô cùng thảm hại.- đến bây giờ em chỉ biết đường đến giảng đường, kí túc xá, sân vận động. Chấm, hết.- tôi rầu rĩ nói.
- Vậy sao?- Tấn Thành bật cười, tôi gật gật đầu, hắn nói- mới đầu tôi cũng vậy nữa, cũng rất khổ sở về việc tìm đường, nhưng lâu dần cũng thành quen, khi nào rảnh tôi có thể dẫn em đi thăm quan trường, có rất nhiều nơi thú vị, đảm bảo em sẽ thích.
-Thật sao?- tôi mừng rỡ- Thầy hứa rồi nhé, ngoắc tay- tôi dơ ngón tay út lên, hắn nhìn tôi phì cười, cũng đưa tay ra móc ngéo với tôi. Miệng nói ‘ đồ trẻ con’ nhưng chính hắn cũng làm theo đấy thôi. Tôi cười tươi rói.
Chợt nhớ ra lí do tôi gọi hắn lại, liền nói
- À đúng rồi, khi nào anh rảnh, em muốn mời anh ăn cơm- tôi đã dần quen với cách xưng hô mới, như vậy sẽ có cảm giác thân thiết hơn là gọi là ‘thầy’
- Không cần đâu.- hắn xua tay
- Cần chứ, em muốn cảm ơn anh thôi mà, công nhận anh rất có năng khiếu làm giáo viên, có thể huấn luyện một đứa đầu đất như em mà lại thi đỗ vào trường đại học này, quả là tâm phục khẩu phục a- tôi bắt chiếc điệu bộ của mấy tên công tử thời xưa, một tay hình nắm đấm, một tay xòa rộng ra, rồi chắp vào nhau. Miệng cười lém lỉnh.
- Mẹ em đã trả lương cho tôi rồi.- hắn làm bộ đắn đo, sau đó nói- Nhưng mà thôi, nếu em đã có lòng, thì tôi cũng phải có dạ.- Hừ, lại còn giả bộ ta đây, hắn thấy lợi trước mắt mà không màng tôi chắc đi đầu xuống đất, đểu vô cực.
- Tiểu Phong, làm gì mà lâu như vậy, tớ đói bụng lắm rồi.- Ngọc Huệ vô ý tứ lên tiếng gọi, tôi quay sang ra dấu chờ một chút. Rồi lại nhìn Tấn Thành:
- Vậy khi nào rảnh, anh gọi điện lại cho em ha. Em thì lúc nào cũng được. Bye bye…- tôi vẫy vẫy tay, rồi chạy vụt về phía đám bạn của mình.
- Con qủy, có bạn trai đẹp trai dữ hen
Tôi lắc đầu giải thích
- Đó không phải bạn trai tớ.
- Vậy thì là ai nào.
- Cậu đoán đi.
- Hừ, con bé này, mồm miệng càng ngày càng lém lỉnh rồi đấy. Không thèm chơi với cậu nữa, Lam Thiên, Bích Như hai người có biết không?- Ngọc Huệ quay sang nói với hai cô bạn còn lại, nhất quyết phải biết bằng được mọi thông tin của người con trai đó. Cô ấy là vậy, tên con trai nào mà có tướng mạo từ trung bình trở nên đều sẽ lọt vào mắt xanh của tiểu thư Lăng Ngọc Huệ.
- Nếu nói được, cậu phải quét dọn nhà cửa trong một tuần nhé.- không đợi tôi kịp trả lời, Bích Như thơ ơ đáp- anh ta tên Tấn Thành, hơn bọn mình một tuổi, hoàn cảnh ra đình không mấy may mắn, ba mất, chỉ còn có mẹ, thường xuyên đi dạy gia sư cho các học sinh từ mười hai tới mười tám, ngoài ra còn làm thêm tại quán Mun để kiếm thêm thu nhập, là một anh tài trong đám nam sinh của trường ta, học rất giỏi, kì thi nào cũng đứng đầu, từng được bầu chọn là học sinh giỏi ưu tú cấp quốc gia. Không ít lần mang vinh quang bằng những giải thưởng về cho nhà trường….
Bích Như nói một tràng dài nữa, nhưng tôi không nhớ hết, nào là sở thích, sở ghét của hắn ta, thật không ngờ, thật không ngờ…
Tôi há hốc mồn ra nhìn, mà đâu phải chỉ riêng tôi, Ngọc Huệ há to tới lỗi có thể đút luôn cả lắm đấm vào miệng nữa kia, ấy vậy mà vẫn không quên rút điện thoại ra ghi âm lại những lời Bích Như nói. Chúng tôi cứ chân chối nhìn Bích Như, không ngờ cậu ấy lại có thể hiểu biết Tấn Thành nhiều như thế. Đến tôi, học hắn mấy tháng liền, cũng chẳng biết nhiều như thế, từ sở ghét sở thích sở đoảng, tất tần tật…
-……$57687YGHD@#$)9^…… - dừng lại một lúc, Bích Như nói tiếp- còn nữa, cậu phải giặt đống quần áo bẩn của Ngọc Huệ nữa, tớ thật không thể chịu đựng thêm nữa rồi- vẻ mặt vẫn điềm nhiên, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa nói được được.
- Bích Như sao cậu lại biết nhiều như thế chứ?- Lam Thiên cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ cũ.
Bích Như chợt khựng lại, lí nhí nói:
- Cái này đều có trong hồ sơ học bạ hết mà, người ta nổi tiếng như vậy, biết một chút cũng là điều bình thường thôi mà- cô ấy cúi đầu, vậy nên tôi không nhìn rõ thần sắc của cô ấy thế nào. Nghiêng đầu suy nghĩ, có cái gì không khớp thì phải, ở trong hồ sơ học bạ lại có ghi đầy đủ về hoàn cảnh gia đình sinh viên như vậy sao???- Chúng ta đi thôi, không quán đông lại không có chỗ mà ngồi.
- Ừ, đi thôi, đi thôi- Ngọc Huệ lại lấy lại dáng vẻ hồ hởi như cũ, hô lên, kéo tay cả bọn ra ngoài cổng trường.
Cả bọn ríu ra ríu rít, khoác vai nhau, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
- Bích Như, cậu nhìn gì vậy?- thấy Như cứ quay lại phía sau, tôi quan tâm hỏi.
- Không…không có gì.
Chúng tôi vào trong quán, bác chủ cửa hàng nhìn thấy khách quen vô cùng niềm nở ra đón tiếp, hỏi han vài câu xã giao, sau đó cả bốn người cùng tiến vào bàn. Gọi đủ các món ngon ra, bày đầy trên bàn ăn, món nào món đấy vô cùng ‘quyến rũ’, thơm phương phức, bày biện cũng vô cùng đẹp mắt, không hổ danh là quán ruột của chúng tôi.
- Nào, nào, ăn thôi cả nhà- Ngọc Huệ rất giỏi tạo không khí, lúc nào cũng là do cô ấy hô hào mọi thứ trước, cô ấy cầm đũa lên định gắp cái đùi gà to nhất vàng ruộm thơm lức mũi trong đĩa. Tôi liền lấy đũa nhanh như cắt, cặp lấy đôi đũa của Ngọc Huệ, cô ấy mở mắt trừng trừng, trân trối nhìn tôi. Lam Thiên làm vẻ mặt không có gì, lấy đũa gắp luôn miếng đùi gà đó cho vào bát của mình, ăn luôn. Ngọc Huệ mếu, khóc không ra nước mắt. Bích Như cũng thản nhiên ăn uống, không để tâm lắm đến chúng tôi. Cô ấy là vậy, bình thường không hỏi thì cũng chẳng thèm nói, riêng lúc nào đã nổi nóng lên thì biết tay.
- Các hạ, có ý gì đây?
- Cậu có nhớ là mang theo tiền không đấy?- rút kinh nghiệm từ những lần ăn trước, tôi hỏi cho chắc ăn. Lúc trước cũng là khao đấy, thế mà cô ả lại quên mang tiền, ai cũng chắc đinh ninh rằng mình được khao thế nên cũng chẳng mang theo. Đến cuối bữa ăn,lúc thanh toán thì mới nhận ra, cả bốn đứa lục hết các túi, túi trên túi dưới túi trong túi ngoài cũng không đủ tiền để trả. Cũng may bác chủ cửa hàng tốt bụng, không bắt cả lũ ở lại rửa bát trừ tiền mà cho nợ đến hôm sau.
- Dĩ nhiên..- cô ấy làm vẻ mặt bó tay nhìn tôi- cậu yên tâm, nếu có không mang tiền cũng sẽ không để mọi người ở lại rửa bát hoặc làm chân sai vặt đâu mà lo.
- Thế thì tốt- tôi thả đôi đũa ra, bắt đầu ăn. Chà, nhìn thôi đã thấy rất ngon mắt rồi.
- Bó tay.- Ngọc Huệ đảo mắt, than vãn một hồi rồi ăn như điên. Cô ấy có tướng ăn rất xấu, một khi đã ăn thì không còn biết trời đất sao trăng gì, cũng chẳng cần quan tâm người ngồi trước mặt là ai. Chỉ biết có mỗi một việc, đó chính là gắp, gắp, cho vô miệng, nhai nhai. Giống như một cái máy nghiền thức ăn vậy.
Lam Thiên từ lúc bước vào quán thu hút không ít những ánh mắt say mê của lũ con trai, cô ấy tuy ăn mặc giản dị, tóc tai không mấy cầu kì, mặt mộc tự nhiên không kém phần thanh thoát, bộ dạng ăn cũng rất nho nhã lịch thiệp, đặc biệt là cái má cứ phồng phồng lên khi nhai thức ăn, đôi môi đỏ mọng được phủ một lớp mỡ bóng bẩy trông vô cùng xinh đẹp.
Tôi ngồi bên cạnh Lam Thiên, nên có thể thấy được tên con trai ngồi bên bàn bên kia đang nhìn cô ấy không chớp, ngồi cùng bàn còn có một bạn nữ khác nhan sắc tầm tầm. chắc là bạn gái, cô gái đó thấy bạn trai mình cứ đi nhìn ngắm người khác tới nỗi nước miếng chảy ra dòng dòng, liền tức giận, đứng dậy định bỏ về. Chàng trai biết mình đã phạm phải lỗi lầm nên cầm tay cô ấy kéo xuống, định bụng dỗ dành vài câu. Nhưng không hiểu họ nói chuyện gì mà thành cãi nhau to. Cô gái kia mặt đỏ bừng bừng tức giận đi về, chàng trai hình như cũng không phải yêu cô gái ấy nhiều lắm thế nên không đuổi theo.
Đúng là một vở kịch tài từ giai nhân thú vị.
Đã có đồ ngon để ăn lại còn có phim hay để xem. Thật là đợi lợi quá a.
Đang lúc các món trên bàn được xử lí hơn phân nửa, thì chiếc điện thoại của ai đó vang lên. Tôi ngừng ăn ngẩng lên nhìn, là điện thoại của Ngọc Huệ, tôi chuyển ánh mắt từ tò mò sang cảnh giác, đề phòng cô ấy chuồn đi thì nhanh tay nhanh chân tóm lấy bắt ở lại trả tiền.
Ngọc Huệ nhìn mọi người cười cười rồi đặt điện thoại lên tai nghe máy.
- A lô…dạ..dạ vâng ạ…em đang ăn tối cùng với bạn. Sao cơ?... ứ ừ, người ta không chịu đâu… hay anh đến đây luôn đi rồi chúng mình đi luôn… vâng, quán bác ý ạ… Vâng, thế nhé. Yêu anh.. bye honey..moa…- Ngọc Huệ đặt một cái hôn thật mạnh vào màn hình điện thoại đánh cái ‘chụt’. Cô ấy nói chuyện điện thoại bằng cái giọng nửa ngây thơ nửa nũng nịu thật làm người ta nổi hết cả da gà da vịt. Tôi đảm bảm đầu dây bên kia chính là bạn trai của cô ấy.
Lam Thiên đưa tay lên xoa xoa hai vai, ý muốn nói ‘thấy ghê quá đi’. Ngọc Huệ nhún vai cười cười, sau đó lại tiếp tục ăn uống. Bình thường cô nàng đanh đá là thế, ấy vậy mà khi nói chuyện với người yêu lại có thể biến thành nai tơ trong nháy mắt, thật là khâm phục khẩu phục.
Một lúc sau, khi bữa ăn sắp tàn, có một người đàn ông từ ngoài đẩy cửa bước vào trong, Ngọc Huệ dơ tay lên vẫy vẫy với hắn ta. Đó là một tên đô con, mặt mũi bặm trợn, có vết sẹo dài trên trán, đôi mắt một mí vừa nhỏ vừa gian đang đảo quanh tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dừng lại ở bàn chùng tôi, rồi dảo bước lại gần.
Tôi đưa mắt nhìn Lam Thiên với Bích Như, hai người này cũng quay sang nhìn tôi.
Ngọc Huệ sao có thể quen biết một tên xấu xí đáng tuổi chú mình như vậy chứ??? Hắn chắc không phải cái tên nói chuyện điện thoại với Ngọc Huệ khi nãy chứ??
Hắn bước đến, kéo một cái ghế ra và ngồi xuống.
- Xin chào các qúi cô xinh đẹp- miệng lưỡi giảo hoạt, không phải loại tốt đẹp gì. Tôi âm thầm đánh giá.
Ngọc Huệ chồm người ra, hôn lên môi hắn, hắn cũng cúi xuống hôn lại, trông hai người này giống như đang gặm móng giò vậy. Tôi quay mặt đi chỗ khác không nhìn nữa, làm người ta nuốt thức ăn không trôi, họ tự nhiên quá mức rồi, tuy vậy, cái này cũng không phải là lần đầu tiên, hồi trước cũng như vậy, khác là khác địa điểm với đối tượng mà thôi.
Gặm móng giò xong xuôi, họ mới quay sang tươi cười. Ngọc Huệ cười thẹn thùng nói với chúng tôi
- Thật ngại quá… giới thiệu với mọi người đây là Phi Hoành, bạn trai của mình- Ngọc Huệ nép sát vào người ‘lão già’ đó, hừ gọi là lão già cũng đúng thôi, hắn chắc phải hơn bố tôi mấy tuổi quá. Hắn vòng tay ôm lấy eo Ngọc Huệ, gật đầu, mỉn cười xã giao với chúng tôi. Bích Như làm như không có gì, tiếp tục ăn. Lam Thiên cười gượng gạo, không nói gì, tuy vậy nhưng tôi biết, thái độ đó là thái độ cũng không có mấy thiện cảm. Tôi ngồi im không nói gì.- Giới thiệu với anh, đây là Bích Như, Lam Thiên, Tiểu Phong, bạn cùng phòng với em.
- Chào các em…- hắn đưa bàn tay vừa to vừa thôi ra, ý muốn bắt tay làm quen, nhưng cả ba người còn lại không nói gì, cứ ngồi im thin thít. Ngọc Huệ ra dấu với tôi, đại ý là đừng để lão già Phi Hoành đó mất mặt. Tôi đá vào chân Bích Như, cô ấy làm như không thấy gì, vẫn tiếp tục điềm đạm ăn.
Tôi đá tiếp vào chân Lam Thiên, cô ấy lén lắc đầu gượng gạo.
Tôi hít một hơi thật sâu, lưỡng lự một lúc rồi miễn cưỡng đưa tay ra…tay tên này toàn mồ hôi, thật là kinh khủng. Tôi nhanh chóng rút tay về, len lén cầm một cái khăn giấy Lam Thiên đưa cho lau sạch tay mình, xong cảm thấy vẫn chưa đủ sạch sẽ, tôi đứng dậy nói với mọi người rằng mình cần phải đi vệ sinh. Lam Thiên và Bích Như nhìn tôi như thể tôi là phản tặc, một mình bỏ bạn chạy đi lánh nạn. Tôi nhún vai rồi chạy vù vào nhà vệ sinh, khẽ đưa tay lên mũi ngửi. Tôi nhăn mặt lại, tên này đúng là có vấn đề về việc vệ sinh cá nhân, trong người có bệnh tật, mùi mồ hôi thật kinh khủng khiếp.
Tôi cho tay dưới vòi nước trong bồn rửa, kì cọ chà chà một thôi một hồi, sau đó lấy xà phòng ra xoa lên tay, lại tiếp tục kì cọ thêm một lần nữa, rửa sạch lại lau khô.
Sau đó nghĩ thế nào, tôi lại lặp lại việc rửa tay thêm một lần nữa, cứ nghĩ mồ hôi của hắn dính vào tay mình, kiểu gì mấy con vi trùng vô phép tắc cũng sẽ còn lán lại tay tôi lâu. Không kiềm được mà chà đến nỗi tay nổi đỏ hết cả lên. Vậy mà Ngọc Huệ còn hôn hắn nữa, thật kinh khủng. Tôi đảm bảo tên đó chẳng phải loại tốt lành gì cho cam, khi lấy vòng tay ôm eo Ngọc Huệ, tay hắn còn lần xuống mông cô bạn sờ soạng. Nghĩ thôi cũng nổi hết cả da gà da vịt rồi. Thật không hiểu, Ngọc Huệ sao có thể nói chuyện yêu đương với một người đáng tuổi cha tuổi chú như vậy, ngoại hình xấu xí, tính cách bỉ ổi?
Tầm mười năm phút sau, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, tìm tới bàn ăn khi nãy thi lại không thấy mọi người đâu. Thật không ngờ họ lại nhẫn tâm bỏ tôi lại một mình. Tôi hỏi bác rằng họ đã trả tiền chưa, đi lâu chưa. Bác ấy gật đầu, nói cũng mới đây thôi. Tôi nói cảm ơn, rồi đẩy cửa bước ra về, về sớm cũng tốt, bài luận của tôi cũng vẫn chưa làm xong, về hoàn thành nốt vậy.
Ra tới cửa tôi thấy Lam Thiên và Bích Như đang đứng dưới một gốc cây không xa, thấy tôi liền lên tiếng gọi, tôi dảo bước về hướng ấy.
- Sao mọi người về sớm vậy? Ngọc Huệ đâu?
- Cô ấy đi cùng tên Hành phi gì gì ấy rồi- Lam Thiên nghe nhầm ‘Hoành Phi’ thành ‘Hành Phi’- bọn tớ định ở lại quán ngồi đợi cậu ra, nhưng trả tiền rồi, nên ra đây đứng để khách còn có chỗ mà ngồi. À, Ngọc Huệ thật chất không hề mang tiền, là tên đó trả tiền cho đó.
Biết ngay mà, trúng thưởng cái gì mà trúng thưởng chứ, có mà câu được con cá vừa béo vừa lắm tiền. Không mang theo tiền mà dám dẫn chúng tôi vào đó ăn cơm, thật to gan lớn mật, tôi thề sẽ không bao giờ đi ăn uống cái gì với Ngọc Huệ nữa.
- Đúng là một tên bệnh hoạn, về sớm cũng tốt, con nhỏ Ngọc Huệ càng ngày càng không biết phép tắc. Tên đó, rõ ràng đang ngồi ôm ấp bạn gái ấy vậy mà vẫn dõi con mắt hau háu về phía Lam Thiên, hôn bạn gái như hôn con gái của mình vậy- Bích Như chỉ trích. Tôi gật đầu tán đồng, quá chuẩn rồi. mà lão già đó còn dám mơ tưởng đến Lam Thiên sao? Đúng là không biết xấu hổ- Tiểu Phong, cậu mà không rửa tay sạch thì đừng có động vào tớ.
- Á, tại sao lại ghét lây sang tớ chứ? Tớ có làm gì đâu?
- Tớ không biết, nói chung là cậu về mà lo lấy nước tẩy rửa rửa tay đi.Chúng ta về thôi.
Lam Thiên bật cười khúc khích, tôi xụ mặt xuống, bước nhanh theo Bích Như ra về kí túc xá.
Tối hôm đó, Ngọc Huệ ngủ qua đêm bên ngoài mà không về phòng.