-Triệu Nhã Đình, anh thích em
***************
Tôi căn bản không biết mình làm thế nào về được kí túc xá. Hơn nữa, cảm giác giống như đang lơ lửng trên tầng mây, rất huyền ảo, rất kì dị, còn rất khét.... ặc, khoan đã khét sao?
- Triệu Nhã Đình, cậu đang làm cái gì thế này? Cái áo của tôi, cái áo 500 tệ của tôi. Lão tam à, cậu hận tôi cũng được, cậu đánh tôi cũng được. Nhưng mà, tại sao cậu lại, lại chà đạp lên chiếc áo này của tôi, hả? Cậu có biết, nó chính là chiếc áo duy nhất mà tháng này tôi chưa mặc. Ngày mai tôi sẽ mặc nó để đi hẹn hò với Tiểu Trịnh khoa luật đó. Vậy mà, vậy mà cậu hu hu hu....
Lưu Ly ôm chiếc áo thủng một lỗ lớn hình cái bàn là thương tâm khóc
Tôi: Mình xin lỗi, là lỗi của mình. Mình sẽ đền cậu, được không?
Lưu Ly: Cậu đền bằng cách nào?
Tôi: 500 tệ thì mình không có? Hay là cậu cứ tuỳ ý chọn quần áo của mình mặc đi
Lưu Ly: Như vậy, cũng được sao?
Tôi: Được, đương nhiên là được
Giống như chỉ chờ câu nói đó của tôi, Lưu Ly không thương tiếc quăng chiếc áo thủng một lỗ kia đi. Lao nhanh đến tủ quần áo của tôi:
- Mình lấy cái váy màu xanh
Sao tôi lại có cảm giác giống như mình vừa tự nhảy vào cái hố mà người ta đào vậy?
Lão đại: Cái áo đó giá 30 tệ
Tôi trừng mắt: Sao cậu không nói sớm?
Lão đại nhìn tôi như đang nhìn người sao hỏa: Cái này phải hỏi ngươi. Từ lúc ra ngoài về ngươi giống y như bị mất hồn vậy. Bảo ngươi vào bật nước nóng, ngươi đi vào hơn 3 phút mang ra một cái bàn chải bồn cầu đưa ta. Nói ngươi đi lấy quần áo phơi khô rồi cất đi, kết quả ngươi mang hết đống quần áo kia bỏ vào máy giặt...... Đầu óc của ngươi rốt cuộc là đã đánh rơi ở đâu rồi hả?
Tôi: Mình có như vậy sao?
Lão đại, tứ: Ngươi chính là rất nhiều sao
Lưu Ly mặc chiếc váy màu xanh của tôi xoay một vòng: Mau nhìn xem, mình có đẹp không?
Tôi tức giận liếc một cái: Xinh, rất xinh, cậu vô cùng xinh đẹp. Ngày mai cái anh đó nhìn thấy cậu không cẩn thận trượt cầu thang mất
Lưu Ly cười hì hì: Gì mà nóng vậy, cái này cậu cũng không thể trách mình nha. Đều do cậu không chuyên tâm làm việc thôi
Tôi: Vì vậy mà nhân lúc người ta không để ý mà ra tay thì quân tử sao
Lưu Ly: Cậu không biết rằng để mưu sinh không ai còn muốn làm quân tử cả
- Cậu....
Lưu Ly: Được rồi, cậu cũng biết rồi đấy, mình không có thói quen mặc cùng một bộ đồ 2 lần trong một tháng. Hơn nữa ngày mai mình còn phải đi hẹn hò với Tiểu Trịnh. Cậu phải giúp đỡ mình chứ
Tôi hừ nhẹ: Không liên quan đến mình
Lưu Ly: Vậy cậu trả mình 30 tệ đây
Bây giờ mà tôi trả Lưu Ly 30 tệ thì thực sự sẽ phải ăn mì tôm mỗi ngày mất.
Tôi chỉ có thể nhẫn: Được rồi, dùng xong thì giặt trả mình
Lưu Ly hớn hở: Ok
Lão đại: Vào vấn đề chính, hôm nay ngươi rốt cuộc đã đi đâu?
Tôi: Mình...điện thoại hỏng, mình mang đi sửa
Lão đại nghi ngờ: Chỉ có vậy?
Tôi: Đúng, chỉ có vậy
Lão tứ im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: Vì sao môi cậu lại sưng?
Lưu Ly nghe vậy liền chăm chăm nhìn vào môi tôi săm soi một cách k lưỡng: Đúng nha, hơi sưng
Lão đại híp mắt nguy hiểm nói: Thẳng thắn hưởng khoan hồng, còn không mau nói thật
Tôi: Sau khi sửa điện thoại, mình còn đi gặp Hàn Tử Quân. Bọn mình chỉ đi ăn cơm xong rồi về trường thôi...
Ba người kia căn bản không nghe tôi giải thích...
Lưu Ly: Không ngờ đại thần nhà chúng ta có khuynh hướng dã thú
Lão đại: Đại thần nhà chúng ta đúng là cái gì cũng hơn người
Lão tứ: lần đầu tiên gặp đại thần mình đã biết anh ấy chính là công mà
Lưu Ly: Đại thần đương nhiên là công rồi. Nghĩ đến cảnh đại thần trên giường đi. Mẹ ơi! chắc chắn là vô cùng dũng mãnh
......
Đêm đó tôi quả thực mất ngủ. Hơn nữa lần đầu tiên xác thực rõ mình chính là sắc nữ.
***
Giờ lên lớp giáo sư Quế sau khi diễn thuyết một màn ca dao thì liền kết thúc giờ học. Tôi vừa ngáp vừa thu dọn đồ đạc ra khỏi giảng đường.
- Tiểu Đình?
Vừa đi đến cầu thang tôi liền nhận ra người vừa gọi tôi chính là người đẹp Hi Nhiễm.
Hi Nhiễm: Là Tiểu Đình thật, còn sợ là nhận nhầm
Tôi: Hi Nhiễm tiểu thư, không ngờ lại gặp tiểu thư ở đây
Hi Nhiễm: Không cần khách khí, cứ gọi mình là Tiểu Nhiễm. Chúng ta thực ra là đều bằng tuổi nhau mà. Cậu vừa học xong sao?
Tôi: Mình vừa học xong
Hi Nhiễm: Bây giờ cậu còn phải học gì nữa không?
Tôi: Hôm nay mình chỉ có một môn học này thôi
Hi Nhiễm vừa nghe vậy liền cười dịu dàng như thiên thần cuốn hút lòng người: Vậy chúng ta đi dạo một chút được không? Lâu rồi mình mới đến trường đại học A
Tôi nhìn mọi người xung quanh đang nhìn chúng tôi như đang chờ xem kịch hay kia liền toát mồ hôi gật đầu đồng ý.
Hi Nhiễm hôm nay mặc một bộ váy màu trắng thuần khiết nhẹ nhàng bước đi, khiến cho ai nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng thanh thuần, xinh đẹp không kém phần quyến rũ. Làm cho người đi đường đều phải ngoáy đầu luyến tiếc nhìn lại không lỡ rời mắt đi. Kẻ làm nền như tôi đi bên cạnh càng cảm thấy tự ti hơn.
Đúng lúc này tiểu mỹ nhân quay sang, giọng ngọt ngào hỏi tôi
-Tiểu Đình này, lần trước cô Hàn có nói với mình, cậu và anh Tử Quân đang hẹn hò, chuyện này là thật sao?
Chẳng nhẽ lại là giả sao?
Tuy trong lòng vô cùng khó chịu nhưng tôi vẫn vô cùng khách khí nói
- Mình và Tử Quân quả thật đang hẹn hò
Người đẹp vừa nghe thấy tôi nói vậy sắc mặt liền có chút xấu đi, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần
Hi Nhiễm: Thì ra là thật. Thật là khiến người ta khó tin mà....A, cậu đừng để ý, mình không ý gì, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Cậu chắc chưa biết, anh ấy từ nhỏ đã rất ít kết giao, nhất là với con gái. Anh ấy rất đẹp trai vì vậy luôn là tâm điểm của các cô gái. Tuy nhiên, chưa từng thấy anh ấy có quan hệ thân thiết với cô gái nào. Bởi vì nhà mình với anh ấy là hàng xóm nên mình mới có cơ hội quen biết với anh ấy. Từ nhỏ anh ấy luôn chiếu cố mình, bảo vệ mình trước sự bắt nạt của các bạn học nước ngoài.........
Từng lời thốt ra vô cùng tự nhiên, không biết là vô tình hay cố tình nhưng lại khiến tôi cảm thấy mình giống như một kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình thanh mai trúc mã của hai người họ. Hai người họ chính là kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết còn tôi giống như người qua đường chứng kiến mà không cam lòng nhảy vào phá ngang. Người như vậy trong tiểu thuyết ngôn tình được gọi là nữ phụ, không có kết cục tốt đẹp gì....
Đang miên man chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Là Hàn Tử Quân. Tôi vẻ mặt ái ngại nhìn Hi Nhiễm nói xin lỗi rồi mới nghe điện thoại
-Alô?
[Em đang ở đâu? ]-Giọng Hàn Tử Quân truyền đến bên tai khiến cho tất cả những điều vừa rồi như tan biến đi hết.
-Em đang ở gần bờ hồ, đang cùng....
Hàn Tử Quân bên kia không đợi tôi nói hết câu đã nói
[ Anh đến tìm em, chúng ta đi ăn cơm trưa ]
- Này, khoan đã..
[tút...tút...]
Hi Nhiễm:Là anh Tử Quân gọi sao?
Tôi: Phải, anh ấy nói sẽ đến đây, rồi đi ăn trưa luôn
Hi Nhiễm: Vậy sao? Vậy mình....
Két...một tiếng Hàn Tử Quân đã dừng xe trước mặt chúng tôi.
Tôi vô cùng kinh ngạc với tốc độ này
-Anh không phải vừa mới gọi điện sao?
Hàn Tử Quân trả lời qua loa
- Vừa đúng lúc ở gần đấy
Rồi quay sang nhìn Hi Nhiễm hỏi
- Em vừa mới khỏi bệnh đừng đi lung tung
Hi Nhiễm vẻ mặt nhợt nhạt: Em đã khỏi rồi, hôm nay đến đây là muốn thăm dì Hoàng. Cũng lâu rồi không gặp dì ấy, tình cờ gặp Tiểu Đình nên cùng cô ấy đi dạo
Hàn Tử Quân: Đã gặp dì ấy chưa?
Hi Nhiễm: Em vừa đến văn phòng dì ấy rồi. Hai người không phải muốn đi ăn trưa sao? Mau đi đi, em ở đây một lúc nữa rồi về nhà sau.
Dáng vẻ yếu ớt như vậy không biết lúc nào sẽ ngã nữa. Ai mà nhẫn tâm bỏ lại người đẹp một mình ở nơi này chứ.
- Vậy em nhanh về đi, ở đây an ninh không được tốt lắm, gió cũng mỗi lúc một lớn không tốt cho sức khỏe. Em lại còn mặc mỏng như vậy sẽ rất dễ bị bệnh. Nhanh chóng gọi lái xe đến đón là tốt nhất.
Người đẹp ngẩn người, tôi càng kinh ngạc. Cuối cùng người đẹp cũng lấy lại tinh thần yếu ớt cười nói
- Được, em biết rồi
Hàn Tử Quân lúc này mới quay sang nhìn tôi.
- Chúng ta đi thôi
-Hả? À, ừ...
Ái ngại cúi chào người đẹp, tôi ngồi lên xe để Hàn Tử Quân đèo đi. Lúc đi được một đoạn, tôi quay đầu nhìn lại Hi Nhiễm vẫn đứng đó, dáng người nhỏ nhắn giống như có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào. Càng làm cho người ta thương tiếc không thôi.
- Hàn Quân?
Hàn Tử Quân đang đạp xe không trả lời chỉ hử một tiếng nhỏ
- Hử?
- Anh cứ như vậy để cô ấy ở đấy sao?
- Sẽ có người đến đón cô ấy thôi
- Anh nhẫn tâm như vậy sao? Người ta vừa gầy yếu, lại còn vừa ốm dậy. Anh lại cứ như vậy để người ta ở một nơi xa lạ
- Cô ấy so với em còn quen thuộc với trường đại học A này rất nhiều. Dì của cô ấy chính là hiệu trưởng Hoàng
Lúc đầu nghe dì Hoàng tôi đã có chút ngờ ngợ không ngờ đúng là như vậy.
- Dì của cô ấy chính là hiệu trưởng Hoàng. Em thực là chẳng may mắn chút nào, chẳng may người ta thấy em giành bạn trai của mình liền nói hiệu trưởng đuổi học em, không phải em sẽ rất thảm sao? Em có nên rút lui trước tránh gặp tổn hại không?
Két...
Hàn Tử Quân đột nhiên dừng lại xuống xe. Tôi thấy vậy liền cảm thấy có chút khẩn trương cũng leo xuống xe.
Tôi nhíu mày hỏi: Có việc gì sao?
Hàn Tử Quân: Triệu Nhã Đình, không cần nghĩ lung tung, anh và cô ấy không có gì hết. cho dù cô ấy thực sự thích anh mà làm như vậy, hiệu trưởng Hoàng cũng là người biết lí lẽ. Hơn nữa, Hi Nhiễm cũng là người hiểu chuyện sẽ không làm những việc trẻ con như vậy.
Tôi: Anh khẩn trương cái gì? Em cũng chỉ nói đùa thôi. Cũng không có nói hai người sắp đính hôn, có cần phải vạch rõ ranh giới với cô ấy như vậy không? Nếu thực sự người ta thích anh sẽ rất đau....ưm...này.
Hàn Tử Quân anh có thể nói chút lí lẽ hay không. Ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật này mà cưỡng hôn người ta. Cho dù anh mặt dày, nhưng người ta da mặt lại rất là mỏng nha.
***************
Tôi căn bản không biết mình làm thế nào về được kí túc xá. Hơn nữa, cảm giác giống như đang lơ lửng trên tầng mây, rất huyền ảo, rất kì dị, còn rất khét.... ặc, khoan đã khét sao?
- Triệu Nhã Đình, cậu đang làm cái gì thế này? Cái áo của tôi, cái áo 500 tệ của tôi. Lão tam à, cậu hận tôi cũng được, cậu đánh tôi cũng được. Nhưng mà, tại sao cậu lại, lại chà đạp lên chiếc áo này của tôi, hả? Cậu có biết, nó chính là chiếc áo duy nhất mà tháng này tôi chưa mặc. Ngày mai tôi sẽ mặc nó để đi hẹn hò với Tiểu Trịnh khoa luật đó. Vậy mà, vậy mà cậu hu hu hu....
Lưu Ly ôm chiếc áo thủng một lỗ lớn hình cái bàn là thương tâm khóc
Tôi: Mình xin lỗi, là lỗi của mình. Mình sẽ đền cậu, được không?
Lưu Ly: Cậu đền bằng cách nào?
Tôi: 500 tệ thì mình không có? Hay là cậu cứ tuỳ ý chọn quần áo của mình mặc đi
Lưu Ly: Như vậy, cũng được sao?
Tôi: Được, đương nhiên là được
Giống như chỉ chờ câu nói đó của tôi, Lưu Ly không thương tiếc quăng chiếc áo thủng một lỗ kia đi. Lao nhanh đến tủ quần áo của tôi:
- Mình lấy cái váy màu xanh
Sao tôi lại có cảm giác giống như mình vừa tự nhảy vào cái hố mà người ta đào vậy?
Lão đại: Cái áo đó giá 30 tệ
Tôi trừng mắt: Sao cậu không nói sớm?
Lão đại nhìn tôi như đang nhìn người sao hỏa: Cái này phải hỏi ngươi. Từ lúc ra ngoài về ngươi giống y như bị mất hồn vậy. Bảo ngươi vào bật nước nóng, ngươi đi vào hơn 3 phút mang ra một cái bàn chải bồn cầu đưa ta. Nói ngươi đi lấy quần áo phơi khô rồi cất đi, kết quả ngươi mang hết đống quần áo kia bỏ vào máy giặt...... Đầu óc của ngươi rốt cuộc là đã đánh rơi ở đâu rồi hả?
Tôi: Mình có như vậy sao?
Lão đại, tứ: Ngươi chính là rất nhiều sao
Lưu Ly mặc chiếc váy màu xanh của tôi xoay một vòng: Mau nhìn xem, mình có đẹp không?
Tôi tức giận liếc một cái: Xinh, rất xinh, cậu vô cùng xinh đẹp. Ngày mai cái anh đó nhìn thấy cậu không cẩn thận trượt cầu thang mất
Lưu Ly cười hì hì: Gì mà nóng vậy, cái này cậu cũng không thể trách mình nha. Đều do cậu không chuyên tâm làm việc thôi
Tôi: Vì vậy mà nhân lúc người ta không để ý mà ra tay thì quân tử sao
Lưu Ly: Cậu không biết rằng để mưu sinh không ai còn muốn làm quân tử cả
- Cậu....
Lưu Ly: Được rồi, cậu cũng biết rồi đấy, mình không có thói quen mặc cùng một bộ đồ 2 lần trong một tháng. Hơn nữa ngày mai mình còn phải đi hẹn hò với Tiểu Trịnh. Cậu phải giúp đỡ mình chứ
Tôi hừ nhẹ: Không liên quan đến mình
Lưu Ly: Vậy cậu trả mình 30 tệ đây
Bây giờ mà tôi trả Lưu Ly 30 tệ thì thực sự sẽ phải ăn mì tôm mỗi ngày mất.
Tôi chỉ có thể nhẫn: Được rồi, dùng xong thì giặt trả mình
Lưu Ly hớn hở: Ok
Lão đại: Vào vấn đề chính, hôm nay ngươi rốt cuộc đã đi đâu?
Tôi: Mình...điện thoại hỏng, mình mang đi sửa
Lão đại nghi ngờ: Chỉ có vậy?
Tôi: Đúng, chỉ có vậy
Lão tứ im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: Vì sao môi cậu lại sưng?
Lưu Ly nghe vậy liền chăm chăm nhìn vào môi tôi săm soi một cách k lưỡng: Đúng nha, hơi sưng
Lão đại híp mắt nguy hiểm nói: Thẳng thắn hưởng khoan hồng, còn không mau nói thật
Tôi: Sau khi sửa điện thoại, mình còn đi gặp Hàn Tử Quân. Bọn mình chỉ đi ăn cơm xong rồi về trường thôi...
Ba người kia căn bản không nghe tôi giải thích...
Lưu Ly: Không ngờ đại thần nhà chúng ta có khuynh hướng dã thú
Lão đại: Đại thần nhà chúng ta đúng là cái gì cũng hơn người
Lão tứ: lần đầu tiên gặp đại thần mình đã biết anh ấy chính là công mà
Lưu Ly: Đại thần đương nhiên là công rồi. Nghĩ đến cảnh đại thần trên giường đi. Mẹ ơi! chắc chắn là vô cùng dũng mãnh
......
Đêm đó tôi quả thực mất ngủ. Hơn nữa lần đầu tiên xác thực rõ mình chính là sắc nữ.
***
Giờ lên lớp giáo sư Quế sau khi diễn thuyết một màn ca dao thì liền kết thúc giờ học. Tôi vừa ngáp vừa thu dọn đồ đạc ra khỏi giảng đường.
- Tiểu Đình?
Vừa đi đến cầu thang tôi liền nhận ra người vừa gọi tôi chính là người đẹp Hi Nhiễm.
Hi Nhiễm: Là Tiểu Đình thật, còn sợ là nhận nhầm
Tôi: Hi Nhiễm tiểu thư, không ngờ lại gặp tiểu thư ở đây
Hi Nhiễm: Không cần khách khí, cứ gọi mình là Tiểu Nhiễm. Chúng ta thực ra là đều bằng tuổi nhau mà. Cậu vừa học xong sao?
Tôi: Mình vừa học xong
Hi Nhiễm: Bây giờ cậu còn phải học gì nữa không?
Tôi: Hôm nay mình chỉ có một môn học này thôi
Hi Nhiễm vừa nghe vậy liền cười dịu dàng như thiên thần cuốn hút lòng người: Vậy chúng ta đi dạo một chút được không? Lâu rồi mình mới đến trường đại học A
Tôi nhìn mọi người xung quanh đang nhìn chúng tôi như đang chờ xem kịch hay kia liền toát mồ hôi gật đầu đồng ý.
Hi Nhiễm hôm nay mặc một bộ váy màu trắng thuần khiết nhẹ nhàng bước đi, khiến cho ai nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng thanh thuần, xinh đẹp không kém phần quyến rũ. Làm cho người đi đường đều phải ngoáy đầu luyến tiếc nhìn lại không lỡ rời mắt đi. Kẻ làm nền như tôi đi bên cạnh càng cảm thấy tự ti hơn.
Đúng lúc này tiểu mỹ nhân quay sang, giọng ngọt ngào hỏi tôi
-Tiểu Đình này, lần trước cô Hàn có nói với mình, cậu và anh Tử Quân đang hẹn hò, chuyện này là thật sao?
Chẳng nhẽ lại là giả sao?
Tuy trong lòng vô cùng khó chịu nhưng tôi vẫn vô cùng khách khí nói
- Mình và Tử Quân quả thật đang hẹn hò
Người đẹp vừa nghe thấy tôi nói vậy sắc mặt liền có chút xấu đi, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần
Hi Nhiễm: Thì ra là thật. Thật là khiến người ta khó tin mà....A, cậu đừng để ý, mình không ý gì, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Cậu chắc chưa biết, anh ấy từ nhỏ đã rất ít kết giao, nhất là với con gái. Anh ấy rất đẹp trai vì vậy luôn là tâm điểm của các cô gái. Tuy nhiên, chưa từng thấy anh ấy có quan hệ thân thiết với cô gái nào. Bởi vì nhà mình với anh ấy là hàng xóm nên mình mới có cơ hội quen biết với anh ấy. Từ nhỏ anh ấy luôn chiếu cố mình, bảo vệ mình trước sự bắt nạt của các bạn học nước ngoài.........
Từng lời thốt ra vô cùng tự nhiên, không biết là vô tình hay cố tình nhưng lại khiến tôi cảm thấy mình giống như một kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình thanh mai trúc mã của hai người họ. Hai người họ chính là kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết còn tôi giống như người qua đường chứng kiến mà không cam lòng nhảy vào phá ngang. Người như vậy trong tiểu thuyết ngôn tình được gọi là nữ phụ, không có kết cục tốt đẹp gì....
Đang miên man chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Là Hàn Tử Quân. Tôi vẻ mặt ái ngại nhìn Hi Nhiễm nói xin lỗi rồi mới nghe điện thoại
-Alô?
[Em đang ở đâu? ]-Giọng Hàn Tử Quân truyền đến bên tai khiến cho tất cả những điều vừa rồi như tan biến đi hết.
-Em đang ở gần bờ hồ, đang cùng....
Hàn Tử Quân bên kia không đợi tôi nói hết câu đã nói
[ Anh đến tìm em, chúng ta đi ăn cơm trưa ]
- Này, khoan đã..
[tút...tút...]
Hi Nhiễm:Là anh Tử Quân gọi sao?
Tôi: Phải, anh ấy nói sẽ đến đây, rồi đi ăn trưa luôn
Hi Nhiễm: Vậy sao? Vậy mình....
Két...một tiếng Hàn Tử Quân đã dừng xe trước mặt chúng tôi.
Tôi vô cùng kinh ngạc với tốc độ này
-Anh không phải vừa mới gọi điện sao?
Hàn Tử Quân trả lời qua loa
- Vừa đúng lúc ở gần đấy
Rồi quay sang nhìn Hi Nhiễm hỏi
- Em vừa mới khỏi bệnh đừng đi lung tung
Hi Nhiễm vẻ mặt nhợt nhạt: Em đã khỏi rồi, hôm nay đến đây là muốn thăm dì Hoàng. Cũng lâu rồi không gặp dì ấy, tình cờ gặp Tiểu Đình nên cùng cô ấy đi dạo
Hàn Tử Quân: Đã gặp dì ấy chưa?
Hi Nhiễm: Em vừa đến văn phòng dì ấy rồi. Hai người không phải muốn đi ăn trưa sao? Mau đi đi, em ở đây một lúc nữa rồi về nhà sau.
Dáng vẻ yếu ớt như vậy không biết lúc nào sẽ ngã nữa. Ai mà nhẫn tâm bỏ lại người đẹp một mình ở nơi này chứ.
- Vậy em nhanh về đi, ở đây an ninh không được tốt lắm, gió cũng mỗi lúc một lớn không tốt cho sức khỏe. Em lại còn mặc mỏng như vậy sẽ rất dễ bị bệnh. Nhanh chóng gọi lái xe đến đón là tốt nhất.
Người đẹp ngẩn người, tôi càng kinh ngạc. Cuối cùng người đẹp cũng lấy lại tinh thần yếu ớt cười nói
- Được, em biết rồi
Hàn Tử Quân lúc này mới quay sang nhìn tôi.
- Chúng ta đi thôi
-Hả? À, ừ...
Ái ngại cúi chào người đẹp, tôi ngồi lên xe để Hàn Tử Quân đèo đi. Lúc đi được một đoạn, tôi quay đầu nhìn lại Hi Nhiễm vẫn đứng đó, dáng người nhỏ nhắn giống như có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào. Càng làm cho người ta thương tiếc không thôi.
- Hàn Quân?
Hàn Tử Quân đang đạp xe không trả lời chỉ hử một tiếng nhỏ
- Hử?
- Anh cứ như vậy để cô ấy ở đấy sao?
- Sẽ có người đến đón cô ấy thôi
- Anh nhẫn tâm như vậy sao? Người ta vừa gầy yếu, lại còn vừa ốm dậy. Anh lại cứ như vậy để người ta ở một nơi xa lạ
- Cô ấy so với em còn quen thuộc với trường đại học A này rất nhiều. Dì của cô ấy chính là hiệu trưởng Hoàng
Lúc đầu nghe dì Hoàng tôi đã có chút ngờ ngợ không ngờ đúng là như vậy.
- Dì của cô ấy chính là hiệu trưởng Hoàng. Em thực là chẳng may mắn chút nào, chẳng may người ta thấy em giành bạn trai của mình liền nói hiệu trưởng đuổi học em, không phải em sẽ rất thảm sao? Em có nên rút lui trước tránh gặp tổn hại không?
Két...
Hàn Tử Quân đột nhiên dừng lại xuống xe. Tôi thấy vậy liền cảm thấy có chút khẩn trương cũng leo xuống xe.
Tôi nhíu mày hỏi: Có việc gì sao?
Hàn Tử Quân: Triệu Nhã Đình, không cần nghĩ lung tung, anh và cô ấy không có gì hết. cho dù cô ấy thực sự thích anh mà làm như vậy, hiệu trưởng Hoàng cũng là người biết lí lẽ. Hơn nữa, Hi Nhiễm cũng là người hiểu chuyện sẽ không làm những việc trẻ con như vậy.
Tôi: Anh khẩn trương cái gì? Em cũng chỉ nói đùa thôi. Cũng không có nói hai người sắp đính hôn, có cần phải vạch rõ ranh giới với cô ấy như vậy không? Nếu thực sự người ta thích anh sẽ rất đau....ưm...này.
Hàn Tử Quân anh có thể nói chút lí lẽ hay không. Ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật này mà cưỡng hôn người ta. Cho dù anh mặt dày, nhưng người ta da mặt lại rất là mỏng nha.